Chương 1 - Khởi đầu một câu chuyện

KHỞI ĐẦU MỘT CÂU CHUYỆN

Tình yêu ơi! Mi ở đâu trên Thế Giới bao la này?

Hạnh phúc ơi! Đâu là bờ bến tình yêu?

- - - - - - - - - - - - -

Mùa hè Nhật Bản, năm 2009.

" DANH SÁCH DU HỌC SINH ĐÀI LOAN

………………………………………….

1.Satomi- 279 điểm

……..

29. Gui gui- 161 điểm"

Nó- Satomi- nhân vật chính của chúng ta, cô nàng đang hau háu nhìn lên tấm bảng lần thứ ...101:

- Đậu! Mình đậu rồi!- Nó vui sướng nhảy cẩng lên, mặc cho hàng trăm cặp mắt đang nhìn mình một cách khó chịu :"Con gái gì mà >

- Đủ rồi đấy! Bồ không cảm thấy nóng hả? Đi ra để người ta còn nhìn!- Gui gui- bạn thân nhất của nó lôi con bạn ra khỏi đám người đang bon chen, mặt đỏ lên vì xấu hổ thay cho nó.

- Từ từ đã nào...

- Cứ tưởng hạng nhất là hay lắm sao? đồ con nhỏ mồ côi! Cứ đi Đài Loan cho khuất mắt tao!- Một cô nàng vốn ganh ghét nó, **** với theo.

Chú ý: du học sinh (trong fic nì đồng nghĩa với học sinh trao đổi) là chỉ chọn 1 trong 30 học sinh cả tỉnh- thành phố nào đó. Học sinh đc chọn với số điểm tối thiểu 150. Từ hạng 1- 3 trong bảng sẽ đc miễn phí vé máy bay, tiền học phí một năm và nơi ở.

======

*Gui* Satomi à ! Vậy là một tuần nữa...tụi mình sẽ sang Đài Loan rồi, có phải không?

*Satomi* Uhm ! Như vậy là sự cố gắng của hai chúng ta trong năm nay đã không vô ích...

*Satomi* Mà nè, đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao bồ cứ khăng khăng phải về Đài Loan với mình vậy hả ?

Satomi bắt đầu băn khoăn. Nó cảm thấy mình đã vô cảm trong chuyện này. Sau một tai nạn, bố mất và mẹ con bé đã giao nó cho Sơ Maria (hai người vốn quen biết). Chính vì thế, nó quyết tâm tìm lại mẹ- bà không hiểu vì lý do gì đã bỏ rơi nó và mất tung tích suốt 16 năm, hơn nữa còn là vì mối tình đầu thơ bé- Hiyo. Vậy còn Gui thì sao ?

*Gui* Satomi à....Chẳng phải mình đã nói với bồ rồi sao? Vì mình chẳng muốn xa bồ... (nhào tới)

*Satomi- đẩy ra* Thôi đi cô hai ! Câu này tôi đã nghe cô nói mấy trăm lần rồi, đừng giỡn nữa, mau nói thật đi !

*Gui* Thì dù sao mình cũng là người Hoa, về quê hương học chẳng có gì là lạ! Thôi mình...về nhà đi..muộn rồi !

Gui đứng dậy, cố đi thật nhanh để con bạn khỏi tra khảo...dường như con bé đang che giấu một bí mật gì đó...Khiến nó không khỏi phì cười vì đức bạn thân ngốc nghếch của mình.

Một tuần rồi cũng đã trôi qua, thế là tụi nó phải cuốn gói lên đường...

*Sơ Maria- rưng rưng* Satomi, Gui ! Các cố cố gắng học giỏi nha! Sơ sẽ nhớ các con lắm!

*Satomi+Gui* Sơ! (ôm bà)

*Bọn trẻ trong nhà thờ* Các chị đừng đi mà! Hức..hức..

*Satomi* Các em ngoan nào! tụi chị không có đi luôn đâu, còn sẽ về mà! Chị đi rồi các em phải nhường nhịn lẫn nhau, phải nghe lời Sơ, có biết không?

*Bọn trẻ- thút thít* Dạ!

*Satomi- cười* Các em ngoan lắm!

Nó quay đi để che giấu tâm trạng của mình...một khuôn mặt như muốn khóc..

*Sơ- đưa cho nó một chiếc phong bì màu xám* Satomi à ! Đây là tiền mà Sơ dành dụm đc, tuy chẳng đc bao nhiêu nhưng mong con hãy nhận lấy!

*Satomi* Sơ à ! con không thể nhận tiền của Sơ như vậy được...

*Gui* Bồ cứ nhận đi cho Sơ vui !

*Tài xế* Gui tiểu thư ! Đã đến giờ rồi ạ, chúng ta cần đi gấp cho kịp chuyến bay !

*Gui- hối thúc* Satomi à ! đi thôi !

*Satomi- cười* Uhm mình biết rồi ! Thôi Sơ con đi nha! Cái này Sơ giữ lại đi !

Nó trao phong bì lại cho bà rồi bỏ chạy, cố gắng để mình không rơi bất cứ giọt nước mắt nào. Tính nó là vậy, không bao giờ thích tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.

Sơ Maria cùng bọn trẻ dõi theo chiếc xe...xa dần rồi mất hút...không khỏi lo lắng cho con bé nơi xứ lạ quê người...

*Sơ* Lại chúa ở trên cao ! Xin người hãy phù hộ con bé, dù gặp bất cứ trắc trở nào, luôn bình an và hạnh phúc...

16h58’ Tại Đài Loan- Trung Quốc.

(Bắt đầu nói tiếng Đài Loan)

Đến giờ nó vẫn chưa kịp "hoàn hồn", mọi việc diễn ra đối với nó dường như là quá nhanh. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày khởi đầu một cuộc sống mới của nó, nhưng con bé cũng không thể nào biết rằng, mọi rắc rối cũng được bắt đầu, từ giây phút nó ở sân bay này.

- Satomi à ! Bồ mua dùm mình chút gì uống đi! Khát quá!- Tiếng của Gui vang lên khiến nó dẹp tan mọi suy nghĩ trong lòng. [ hiện Gui đang làm thủ tục ]

- Ừ!- Nó vội chạy đi với tâm trạng đầy vui sướng: " Mẹ ! anh Hiyo ! Hãy chờ tôi nhé !"

Cách đó không xa, có một tên con trai đang nói với thuộc hạ của mình một cách cau có:

- Các người có thể đi nhanh một chút được không ?

- Vâng! Thưa thiếu gia!- Bọn thuộc hạ đành răm rắp nghe lời, mặc dù họ đang khá là mệt mỏi với những cái vali trên tay.

*Nhân viên nam 1- nói nhỏ* Mấy người đó hẳn là XHĐ, nhìn họ trông đầy sát khí!

*Nhân viên nữ* Không đâu! Vì anh chàng dẫn đầu họ...raất là đẹp trai!

*Nhân viên nam 2- ganh tị* Đẹp à? Trông anh ta lạnh còn hơn..cả nước đá! =- - ="

........

Trong giây lát, bọn người mặc toàn đồ đen, mặt đầy sát khí này đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người, nhất là tên "đầu đàn".

Xin nói thêm một chút nữa về tên này:

Hắn- Calvin- sở hữu một gương mặt+body khá là "nghệ sĩ". Thế nhưng...Ông trời lại phú cho hắn một ánh mắt sắc như dao chỉ cần nhìn thôi là cũng đủ để người khác phải run sợ. Hơn nữa, hắn là một tên độc tài hết chỗ nói- đã nói là đúng thì không ai được cãi, một tên Bang chủ máu lạnh. Cũng vì vậy, chẳng có cô gái nào dám lại gần "ve vãn" , trừ một số người không thấy quan tài không đổ lệ mà thôi.

Một người thì đi quá nhanh, còn người kia thì vừa đi vừa thẩn thờ suy nghĩ, và thế là...

BINHHHHHH- ..- Mọi ánh mắt đổ dồn về "hiện trường tai nạn"

Thật ra đây chỉ là một tai nạn "nho nhỏ", thế nhưng do mất thăng bằng...Một người níu áo người kia để khỏi té, kết quả là cả hai nằm dài....dưới đất, chỉ tội là tên bị đè phải...u đầu, chắc mọi người đã biết đó là ai rồi chứ ^- - ^

Trước tình huống "người đè người", hống chi đối phương lại là một..."mỹ nam", khiến nó không khỏi rung động:

"Oh My God! Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một anh chàng..đẹp zai như vầy, còn đẹp hơn cả chú bán thịt heo ở gần nhà thờ nữa ..."

Thế nhưng, ý nghĩ ấy đã bị "cháy tan tành" khi "mỹ nam" thốt ra lời "vàng ngọc", làm nó sụp đổ hình tượng chàng hoàng tử trong truyện cổ tích ngay...lập tức:

*Calvin- quạu tập 1* Chết tiệt! Con nhỏ kia! Có ngồi dậy ngay không hả? Cả đời của Calvin này chưa để ai nằm lên người mình bao giờ!

*Satomi- tự ái* Đây cũng chả thèm! Nằm lên một "tảng băng" thì có sung sướng gì đâu!

*Calvin- quạu tập 2* Cô...

Chưa để hắn dứt lời, nó mau chóng đứng lên, tuy nhiên...

*Satomi* Ui da!

Nó không thể "tách" ra khỏi người hắn, khi lọn tóc của nó đã vướng vào cúc áo của ai kia...

*Calvin- cằn nhằn* Cô...đúng thật là đồ xúi quẩy !

*Satomi* Tôi cũng xui lắm mới gặp anh ! Đồ tảng băng đáng ghét ! (lè lưỡi)

Thế là hai bên nhìn nhau với ánh mắt "tình thương mến thương", nên nhân viên sợ quá đành vội đứng ra can ngăn:

*Nhân viên* Chúng tôi...có thể giúp gì cho quý vị?

Sau vài giây suy nghĩ, hắn đưa ra quyết định:

*Calvin* Đưa cho tôi cái kéo! Nhanh lên!

*Satomi- lo lắng* Này, anh định làm gì vậy?

*Nhân viên- ngạc nhiên* Cái...kéo?

*Calvin- khẳng định* Phải!

Trước cái nhìn đáng sợ của hắn, tên nhân viên đành phải nghe lời.

*Satomi- nghi ngờ* Không lẽ anh định...

Trước gương mặt đầy "mưu mô" che giấu dưới đôi kính màu đen, nó dần hiểu ra mọi vấn đề...

*Satomi* Khoan đã, tôi không đồng ý!

Sau khi lấy được cái kéo, hắn hoàn toàn chẳng để tâm tới những lời nói của nó, mà chỉ cố tập trung vào "mục tiêu". đương nhiên là phải có ẩu đả, thế là diễn ra một tình huống "dở khóc dở cười" trên sân bay:

- Không! Không!

- Yên coi!

- Không!

*Thuộc hạ 1* Có nên...ngăn họ lại không?

*Thuộc hạ 2* Nếu anh cảm thấy mình muốn chết thì cứ việc!

*Thuộc hạ 3* Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người không sợ thiếu gia, hơn nữa lại là một cô gái! Đáng nể thật!

Cả hai đều cố bảo vệ quyền lợi của mình (tóc của nó, thời gian+áo của hắn). Thế nhưng, thể lực của một tên con trai, lại là một Bang chủ XHĐ thì đâu phải là thường, mà là một cao thủ Judo như nó thì cũng không kém cạnh gì...

ROẸTTTTTTTTTTTTTTT...........

Bộ Vest hàng hiệu và những lọn tóc xinh đẹp giờ đã thành..từng mảnh, khỏi phải nói là cả hai đã phải "đau đớn" như thế nào....

*Calvin+Satomi- tiếc hùi hụi* Áo/ tóc của tôi!

*Calvin+Satomi- bực* Tất cả đều là tại anh/cô! (nhìn nhau)

Thấy cả hai đang tức trào máu, thuộc hạ của hắn đành lên tiếng [giờ mới nói, hết biết]:

*Thuộc hạ* Thiếu gia! Nếu bây giờ chúng ta không đi thì sẽ không kịp!

*Calvin- liếc* May cho cô là tôi đang bận! (đứng dậy)

*Satomi- hơi sợ* Tôi cũng vậy ! Nếu không thì tôi đã cho anh về...chầu trời rồi ! (quay đi)

*Caivin- nhìn theo* Điều tra về cô ta cho tôi! Tôi sẽ để cô ta phải trả giá vì chuyện này !

*Thuộc hạ 1* Vâng !

*Thuộc hạ 2* Thế cậu...có cần thay áo trước khi họp không ạ ? [hỏi ngu]

*Calvin* Vậy anh nghĩ tôi có thể mặc vậy mà đi được à? (quạu)

..................

Calvin bước lên xe, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bị...sỉ nhục như thế, chứ không đơn thuần chỉ vì chuyện cái áo. Nhưng hắn chẳng biết rằng, đây chính là khởi đầu câu chuyện- một cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai người đến từ hai đất nước khác nhau, nhưng không hẳn là hai con người xa lạ...