Chương 1

Dì Út Dung ơi? Hôm nay có diễn ''show'' nào không?

– Có chứ! Nghề của ta mà mi.

Mẫn Ý ngọt ngào:

– Cho con theo nha!

Có Mẫn Ý đi theo làm ''tà lọt'', Dung cũng thích.

Dung Dung là người mẫu sáng giá đang được mời hợp đồng diễn các ''show'' quảng cáo.

Mân Ý là sinh viên y khoa. Hai dì cháu bằng tuổi nhau, thân nhau như hai người bạn.

Dung Dung vờ bảo:

Mi cứ theo ta hoài, ba mẹ sẽ la đó.

– Bữa nay ... nữa thôi?

Mẫn Ý tự nhủ như thế nhưng đến khi gặp thần tượng Khánh Đăng rồi, cô bé lại muốn đi theo Dung Dung, mãi mãi và chấp nhận bị dì Út sai vặt. Trong mắt, trong tim Mẫn Ý, Khánh Đăng là chàng trai lý tưởng. Khánh Đăng cùng Dung Dung quay các show quảng cáo quần áo thể thao, mỹ phẩm, nữ trang ... trong các cảnh quay, Dung Dung và Khánh Đăng là đôi tình nhân âu yếm bên nhau.

Chàng tặng nàng những món nữ trang đắt giá. Mẫn Ý theo giữ đồ cho Dung Dung, Khánh Đăng cũng sai vặt cô luôn:

– Mẫn Ý, giữ hộ tôi chiếc áo khoác và cặp mắt kiếng này nhé?

Theo dì Út Dung để có cơ hội nhìn lén Khánh Đăng, được anh sai vặt Mẫn Ý mừng rơn. Giữ đồ cho Khánh Đăng mà Mẫn Ý tưởng chừng như giữ báu vật.

quay xong một cảnh phim quảng cáo, Khánh Đăng và Dung Dung nghỉ giải lao.

Khánh Đăng mở bóp lấy tiền sai Mẫn Ý:

– Mua cho tôi bao thuốc lá và mấy thỏi Chewing-gum?

Mẫn Ý yui vẻ nhận lời ngay. Khi Chew- ing-gum và thuốc lá được mang về cho Khánh Đăng thì Dung Dung đỏng đảnh hỏi:

– Chỉ có thứ cho anh thôi à? Còn người mẫu ăn gì?

– Ăn kiêng!

Giọng Khánh Đăng tỉnh bơ. Dung Dung dẩu đôi môi son đỏ mọng:

– Ăn kiêng cũng phải ăn vậy?

Khánh Đăng nhe răng cười châm chọc:

– Vậy ăn trái cây nha! Bảo đảm không béo phì.

Và anh quay qua Mẫn Ý phán tiếp:

– Mua trái cây đi Mẫn Ý?

Mẫn Ý sốt sắng hỏi:

– Mua trái cây gì hả anh?

Khánh Đăng buông gọn:

– Trái gì cũng được. Phụ nữ rất thích của chua:

cóc, me, xoài, mận, ổi, cam, quít, bưởi ...

Mẫn Ý hồn nhiên:

– Còn anh thích trái gì?

– Trái cấm.

Khánh Đăng rất thản nhiên đáp trả. Đôi mắt thơ ngây của Mẫn Ý tròn xoe như hai viên bi.

– Trái cấm?

Khánh Đăng cười bí hiểm:

– Ừ! Mẫn Ý đi mua trái cấm cho tôi.

– Trái cấm không ai bán đâu mà mua.

Dung Dung nhăn mặt lên tiếng rồiaCự nự Khánh Đăng:

– Anh nói con nhỏ tưởng thật. Nó biết gì!

Đừng tưởng Mẫn Ý chẳng biết gì? Người ta là sinh viên rồi chứ bộ. Mang bộ mặt trịnh trọng, Mẫn Ý bảo:

– Trái cấm không ai bán mà để dành cất kỹ.

Khánh Đăng đùa cợt:

– Và để chơ?

Dung Dung gân cổ lên trả lời thay cháu gái:

– Còn lâu mới cho! Hổng đám đâu?

Khánh Đăng ngang bướng:

– Không cho cũng bị ăn cắp hà.

Nghe Khánh Đăng và Dung Dung đối đáp, Mẫn Ý vênh mặt lên:

– Kẻ cắp sẽ bị tù.

Dung Dung chỉnh lại:

– ''Kẻ cắp gặp bà già'' chứ Mẫn Ý.

Mẫn Ý gật gù đối đáp:

– Kẻ cắp gặp bà già trước rồi đi tù sau.

Khánh Đăng xua tay giục:

– Thôi làm ơn đi mua trái cấm ... ủa trái cây, nhanh cho tôi đi.

Cứ như là mệnh lệnh vậy. Giọng Kbánh Đăng hách địch sai khiến nhưng Mẫn Ý vẫn vui vẻ nhận lời. Cô bé ù chạy đi. Lát sau cô trở về với túi trái cây đầy ắp. Đưa múi bưởi hông mươi cho Khánh Đăng, Mẫn ý mời mọc với giọng chăm sóc dịu êm:

– Anh ăn bưởi giải khát để còn quay phim nữa!

Dung Dung dài giọng ganh tỵ:

– Con nhỏ này! Mi là cháu ta mà lo cho anh Khánh Đăng sao không mời ta hả?

Khánh Đăng cắn múi bưởi ăn ngon lành và ghẹo. Dung Dung:

– Em lại so bì với anh ư?

Rồi anh quay qua Mẫn Ý:

– Mời dì Út đi Mẫn Ý? Kẻo dì Út giận ''bỏ ăn'' đấy.

Dung Dung ré lên:

– Anh nói cái gì bỏ ăn?

Khánh Dăng cười cười không nói. Mẫn Ý hồn nhiên giải thích:

– Heo bỏ ăn, dì Út ơi . Và khi đó người ta đem nó đi cân cho vô ... lò mổ hoặc quay ...

Dung Dung háy mắt:

– Xí!

Biết Dung Dung đang giận đỗi, Mẫn Ý trao chùm nho tím mọng cho dì Út, khẽ đùa giọng:

– Dì Út ăn ''chùm nho chín mọng ủa quên ... uất hận'' này đi. Ngon lắm.

Dung Dung giãy nảy:

– Cái gì?

Mẫn Ý tỉnh rụi:

– Chùm nho uất hận.

Dung Dung nhăn nhó:

– Ta không ăn chùm nho uất hận.

Khánh Đăng cưới phá lên:

– ''Chùm nho uất hận là quyển truyện hay, Dung Dung ăn gì được.

– Có chữ hận là em không thích rồi.

– Vậy em ăn trái khác đi nhé?

– Tất nhiên.

Khánh Đăng bông đùa:

– Không thích ''uất hận'' thì ăn quả táo tình yêu đi.

Dung Dung thích thú reo:

– Phải đấy! Mi mua cho ta quả táo tình yêu đi Mẫn Ý.

Không muốn đi nừa, Mẫn Ý hứa hẹn:

– Đế mai con mua quả táo tình yêu cho dì Út.

Dung Dung làm eo làm sách:

– Ta muấn ăn bây giờ hà.

Mẫn Ý nài nỉ:

– Bây giờ dì ăn cam nha.

Rồi Mẫn Ý tuôn một hơi quảng cáo:

– Cam có nhiều sinh tố, giúp cho cơ thể có sức đề kháng cao, giúp cho da dẻ mịn màng sáng đẹp. Tóm lại, cam là thần dược bảo vệ sức khỏe cho người mẫu như đì.

Dung Dung chế nhạo cháu gái:

– Mấy bà bán cam có thuê mi tiếp thị không vậy?

Mẫn Ý lanh chanh:

– Không cần ai thuê, con thấy có ích là quảng cáo hà.

Nói rồi, Mẫn Ý gọt và lột từng múi cam đưa cho Dung Dung:

– Dì ăn đi! ĐỪng giận mà bóp nát quả cam, đau tay lắm đó.

Cầm mấy múi cam Dung Dung dứ dứ tay trước mắt Mẫn Ý.

– Con khỉ! Mi thật lắm mồm.

Hết giờ giải lao Khánh Đăng và Dung Dung tiếp tục các cảnh quay. Mẫn Ý bồi hồi nhìn theo. Được nhìn thấy được trò chuyện với Khánh Đăng là Mẫn Ý cảm thấy vui yêu đời rối ...

Mẫn Ý là một ''Fan'' ái mộ Khánh Đăng rất cuồng nhiệt. Mẫn Ý luôn tha thiết được tiếp cận với anh. Khánh Đăng là một vận động viên nhảy cao, là diễn viên múa chính trong các vở Ba-lê của nhà hát giao hưởng ''Thế giới mớí'. Có tài năng, Khánh Đăng lại có vóc dáng cao lớn, gương mặt điển trai với đôi mắt đẹp đa tình, lãng mạn. Là chàng trai lý tưởng, Khánh Đăng làm say lòng các cô gái trẻ, chứ không riêng gì Mẫn Ý ...

Mỗi tuần Mẫn Ý đều theo Dung Dung đi diễn các show quảng cáo để được gặp Khánh Đăng. Gặp được thần tượng là cô bé vô cùng mãn nguyện.

Trong khi đó Khánh Đăng chẳng hể để mắt đến cô bé vô danh tiểu tốt Mẫn Ý, ngoài việc sai vặt cô bé.

Hôm nay cảnh quảng cáo ở ngoài trời. Ánh sáng thiên nhiên là chủ yếu. Có vài đoạn cảnh Dung Dung diễn một mình. Khánh Đăng chờ đợi ánh sáng thích hợp và cảnh quay phần anh. Khánh Đăng ngồi ngoài băng đá công viên đeo ''phoné' nghe nhạc, lại sai Mẫn ý.

– Mua giùm tôi bao thuốc lá.

Đang giữ túi xách đồ đạc cho Dung Dung, Mẫn Ý xách đi theo chạy đi mua thuốc cho Khánh Đăng chẳng chút nề hà.

Khánh Đăng vừa nghe nhạc, vừa phì phà điếu thuốc trên môi. Khói thuốc bay lãng đãng.

Mùi khói thuốc thơm thoang thoảng nhưng Mẫn Ý thoáng nhăn mặt. Cô chợt nhớ đến sự độc hại của thuốc lá.

Giọng Mẫn Ý rụt rè nhắc nhở:

– Anh đừng hút thuốc nhiều quá.

Khánh Đăng nheo mắt hỏi:

– Tại sao?

Như nhân viên tuyên truyền, Mân Ý nói khá lưu loát về thuốc:

– Khói thuốc làm hư buồng phổi, hại sức khỏe người hút cả người xung quanh! Mỗi năm có khá nhiều người chết.

Khánh Đăng lập luận phản bác lại:

– Hút thuốc làm cho người ta thấy sảng khoái, yêu đời , hưng phấn làm việc.

Mẫn Ý tranh cãi:

– Đó chỉ là ảo tưởng thôi. Lợi đâu chẳng thấy, hại rất trầm trọng. Thuốc lá làm cho anh bị bệnh khỏi và sẽ không làm việc được.

Đốt điếu thuốc tiếp, cài lên môi, Khánh Đăng cười lý sự:

– Tôi là vận động viên nhảy cao, diễn viên múa, sử dụng đôi chân, thuốc lá thì có ảnh hưởng gì đâu.

Nói mà không chịu nghe, Mẫn Ý ấm ức:

– Em chỉ lo cho anh thôi.

Khánh Đăng thản nhiên:

– ''Khéo lo bò trắng răng''! Trái lại các cô đều rất thích anh hút đó.

Mẫn Ý xí giọng:

– Thích à?

Khánh Đăng ưỡn ngực một cách tự hào:

– Hút thuốc mới lãng mạn, bay bổng. Các cô đều bảo anh hút thuốc vừa đẹp vừa hợp với tính cách nghệ sĩ mơ mộng.

Mẫn Ý gật nhẹ:

– Ai mà chẳng biết anh là một nghệ sĩ hào hoa.

Thế thì cô đừng có ngăn tôi hút thuốc.

– Phụ nữ còn hút kia mà.

Mân Ý lắc đầu:

, – Phụ nữ chịu chơi đó em không bắt chước đâu.

Khánh Đăng nhấn mạnh:

– Mỗi người có quan điểm riêng của mình.

Mẫn Ý bày tỏ:

– Em học y khoa nên luôn muốn khuyên mọi người giữ gìn sức khỏe.

– Sức khỏe tất thì không có bệnh phải không?

– Chứ sao?

Khánh Đăng cười nhạo:

– Cô học y khoa để trở thành bác sĩ mà mong muốn không có bệnh nhân. Sai lầm rồi!

Mẫn Ý bình thản:

Càng ít bệnh nhân càng tốt.

– Hy vọng tôi sẽ không là Bệnh nhân của cô.

Mẫn Ý nhắc khéo:

– Nếu anh hút thuốc nhiều thì thế nào cũng thành bệnh nhân.

Khánh Đăng lắc đầu:

– Thôi đừng bàn chuyện bệnh hoạn, tôi không thích.

Nghĩ là anh thích nói chuyện về nghề nghiệp của mình hơn, Mẫn Ý hỏi về các vở Opera đang diễn ở nhà hát giao hường ''Thế giới mớí' Khánh Đăng say sưa kể về cáe vở nhạc kịch mà anh đã điễn. Như một cô học trò ngoan ngoãn, một khán giả trung thành, Mẫn Ý ngồi im lặng chăm chú lắng nghe. Khánh Đăng cao hứng nói cả các đĩa CD ca nhạc hiện nay ... Cuộc trò chuyện bị gián đoạn vì đã đến cảnh quảng cáo của Khánh Đăng và Dung Dung.

Đạo diễn hối thúc Khánh Đăng vào chuẩn bị Khánh Đăng đi rồi để lại trong lòng Mấn Ý nỗi trống vắng vu vơ. Điểu cô tự an ủi mình là được nhìn thấy Khánh Đăng trong các cảnh quay. Chỉ bao nhiêu đó thôi để đêm về Mẫn Ý đầy mơ mộng. Buổi tối Dung Dung réo Mẫn Ýsang phòng riêng của cô hai dì cháu cùng trò chuyện. Ông bà ngoại mất nên Dung Dung ở chung với gia đình Mẫn.

Dung Dung vừa làm người mẫu vừa đóng các show quảng cáo nên thu nhập cũng khá. Cuộc sống của cô cũng sung túc. Có lúc Dung Dung đòi mua nhà riêng nhưng bà Thùy mẹ Mẫn Ý không cho, bảo:

– Em ở đây với anh chị và các cháu chi mới yên tâm. Ở một mình buồn lắm.

Bà Thùy vui vẻ nói thêm:

– Khi nào có chồng rồi ra riêng luôn.

Mẫn Ý xách bịch ô mai me sang phòng Dung Dung.

– Ăn Ô mai đi dì Út. Ngon lắm.

Dung Dung nhăn mặt:

– Gặp mi là lúc nào cũng ăn.

Mẫn Ý lém lỉnh:

– Khiến dì cầm lòng không đậu há? Ô mai không có béo phì đâu dì ăn kiêng được đó.

Dung Dung là người mẫu thời trang nên lúc cũng lo giữ gìn vóc dáng. Kiêng ăn đủ thứ và khổ công luyện tập thể dục. Còn Mẫn ý là sinh viên, lo học nên lúc nào cũng cần đung nạp calori. Bỏ viên ô mai vào míệng nhai nhóp nhép. Mẫn Ý cười và nhấn giọng như một chuyên gia dinh dưỡng.

– Dì Út không có mập đâu đừng quá kiêng ăn mà thiếu chất dinh đưỡng đấy.

Thiếu dinh dưỡng thì héo hon xấu lắm.

Dung Dung nhíu mày:

– Mi chê ta xấu hả?

Mẫn Ý phân bua:

– Con chỉ phân tích về dinh đưỡng thôi. Chứ đâu có chê dì Út xấu. Dì xinh đẹp mới làm người mẫu.

Dung Dung hếch mũi lên.

– Nói như thế thì còn nghe được.

Mẫn Y bồi thêm:

– Mà nếu dì có lỡ xấu thì ...

Dung Dung trợn mắt:

– Thì sao? Mi đừng nói các điều ta không ưa? Ta luôn chăm chút cho nhan sắc, Mẫn Ý ngắm nghía Dung Dung, đáp thản nhiên:

– Nếu dì Út lỡ xấu thì thẩm mỹ viện sẽ chỉnh sứa nhan sắc cho dì.

Dung Dung lắc đầu:

– Không dám giao nhan sắc của ta cho mi đâu.

Mẫn Ý hỏi lại:

– Sao vậy? Con là bác sĩ thẩm my mà.

Mi ba phải quá? Đòi làm bác sĩ sản khoa, nhi khoa rồi bây giờ là bác sĩ thẩm mỹ.

Mẫn Ý cười giải thích:

– Con thấy làm bác sĩ thẩm mỹ mau giàu vì ai cũng lo tu sửa sắc đẹp, cả nam giới nữa.

Dung Dung chê bai:

– Mi ham làm giàu, tay nghề không có.

Dì Út đừng có xem thường con. Con sẽ cắt, vá, bôm, khoét cho mọi người.

Dung Dung rụt cổ:

– Nghe mà phát ớn .!

Mẫn Ý bông đùa:

– Dao kéo làm không chứ con đâu có làm.

– Cho ta xin cái chức bác sĩ thẩm mỹ của mi đi?

Mẫn Ý xuôi xị:

– Dì không chịu thl thôi.

– Ta cho mi ế dài dài.

Mẫn Ý lại đổi hướng:

– Con sẽ làm bác sĩ sản khoa, thế nào cũng ''đỡ đẻ'' cho dì Út hà.

Dung Dung kêu lên:

– Người mẫu không sinh đẻ đâu. Mi khỏi đỡ.

Mẫn Ý cười như nắc nẻ:

– Bộ dì Út tính thụ tinh trong ấng nghiệm hả?

Dung Dung cằn nhằn cháu:

– Mi nói năng gì ghê gớm quá!

Con nói sạch sẽ chứ có ghê gớm chỗ nào đâu?

– Ta đị ứng với những thứ đó.

– Con học y khoa phải biết những chuyên môn của ngành.

Đó là chuyện của mi, còn ta ...

Mẫn Ý ngắt lời đì Út:

– Dì là người mẫu thánh thiện hả?

Dung Dung đắc ý gật đầu:

– Chứ sao!

Mẫn Ý trêu chọc:

– Vậy là dì Út không được lấy chồng sinh con.

– Ai nói không được? Người mẫu chứ bộ nữ tu sao?

– Nhưng lấy chồng sinh con đì Út sẽ xồ ra mất dáng đẹp, hết làm ngưới mẫu được.

Dung Dung quả quyết:

– Ta nhất định phải giữ thể hình.

– Mong là như vậy.

Đột ngột, Dung Dung chuyển tông:

– Mi thấy anh Khánh Đăng thế nảo?

Mẫn Ý đối đáp thật khôn khéo:

– Dì Út phải thấy rõ hơn con chứ. Dì hoạt động chung cùng điễn show quảng cáo với anh Khánh Đăng.

Dung Dung gật đầu:

– Tất nhiên ta biết, nhưng ta muốn biết thêm về nhận xét của mi.

Theo con thì anh Khánh Đăng là chàng trai lý tưởng hào hoa phong nhã, điển trai, lịch lãm ... được nhiều cô mê.

Dung Dung hất mặt kiêu kỳ:

– Ta cấm nhiều cô mê.

– Làm sao đì Út cấm được.

– Sao không? Ta có lý do.

– Lý do gì?

Dung Dung đáp tỉnh rụi:

– Ta có chủ quyền.

Mẫn Ý cười rúc rích:

– Dì Út làm như chủ quyền nhà, chủ quyền xe vậy.

Giọng Dung Dung kéo dài thật ngang bướng.

– Của ta thì ta là chủ quyền chứ sao?

Rồi cô thản nhiên giải thích:

– Anh Khánh Đăng là người của công chúng. Tất nhiên được nhiều Fan ái mộ. Nhưng phải rạch ròi, chỉ là người ngường mộ tài năng thôi, không cô nào được lộn xộn.

Mẫn Ý nhoi xlhói lòng. Cô cũng ngường mộ thần tượng Khánh Đăng và còn gì nữa. MốI cảm xúc cứ dâng cao. Thần tượng là của dì Út. Dì Út đã khắng định. Chắng lẽ hai dì cháu là Hồng Sương và Mộng Cầm và chỉ có một Hàn Mạc Tử. Trong cuộc chạy đua này ai sẽ thắng? Mẫn Ý không thể biết được.

Không hiểu thấu tâm trạng băn khoăn của Mẫn Ý, Dung Dung say sưa nói về Khánh Đăng với vẻ tự hào.

– Anh Khánh Đăng là vận động viên nhảy cao, là diễn viên múa tài hoa. Anh ấy trở thành ngôi sao nổi tiếng. Công việc làm hái ra tiền nhanh chóng.?

Mẫn Ý nói nhanh:

– Dì là ngườl mẫu cũng vậy.

Dung Dung bật hỏi:

– Mi thấy ta với Khánh Đăng điễn các show quáng cáo tình tứ, lãng mạn đẹp không?

Mẫn Ý thờ ơ:

– Đẹp!

Dung Đung ngồi bật dậy?

– Ê bật tivi xem chương trình quảng cáo đi!

Mẫn Ý nhìn Dung Dung trêu chọc:

– Người ta xem tivi, còn dì Út thì hăm hở xem quảng cáo.

Vênh mặt lên Dung Dung kiêu hãnh đáp:

– Bởi vì chính dì Út của mi là diễn viên đóng phim quảng cáo mà.

– Dì quảng cáo những thứ con không xài được.

– Trời đất?

Dung Dung trố mắt nhìn Mẫn Ý.

– Mi không xài mặt hàng nào cả sao?

– Quần áo giày thể thao con không dùng.

Nữ trang vàng bạc đá quý con đâu có sắm nổi.

Dung Dung cười khúc khích động viên cháu gái:

– Sẽ có một anh chàng nào đó tặng mi nhẫn kim cương, bông hột xoàn.

Mẫn Ý lại lắc đầu:

– Con hổng dám đeo đâu, sợ trộm cướp lắm.

– Để cao cảnh giác đữ nhỉ! Vậy thì cất Vô hộp.

– Cất cũng mất công giữ khổ lắm!

Dung Dung khẽ đùa giọng:

– Chẳng lẽ suốt đời mi không có của quý để giành, không đeo đồ trang sức.

– Chắc vậy rồi dì ơi!

Dung Dung thuyết giảng:

– Đồ trang sức vừa đẹp vừa có giá trị. Nó có giá trị tôn sắc đẹp của người phụ nữ.

Mẫn Ý bông đùa:

– Dì Út đúng là chuyên gia quảng cáo.

Dung Dung chế nhạo:

– Con mi là con nhỏ chết nhát chẳng dám đeo đồ trang sức.

Bất chợt Mẫn Ý cất tiếng hỏi:

– Anh Khánh Đăng có tặng dì món quà trang sức nào chưa?

Dung Dung thật lòng:

– Dồng hồ đeo tay thôi. Còn vàng bạc đá quý thì chưa.

Mẫn Ý muôn thở hắt ra nhưng chưa kịp thì Dung Dung ''bổ sung'' thêm:

– Anh Khánh Đăng sẽ để dành cho lễ đính hôn nhẫn kim cương, hột xoàn.

Mẫn Ý nghe giọng mình lạ hoắc:

– Tất nhiên là đì Út sẽ có những nữ trang đắt giá đó.

Dung Dung phân trần:

– Ta có thừa khả năng sắm sửa nhưng là của anh Khánh Đăng tặng mới là đáng quý.

Mẫn Ý đồng tình:

– Đúng vậy! Anh Khánh Đăng tặng mới đáng quý và anh ấy sẽ tặng đì dài dài.

Chẳng biết Mẫn Ý có nói trái lòng mình không nhỉ? Tại sao Mẫn Ý lại nói thế? Để lấy lòng dì Út chăng? Đừng thế Mẫn Ý ơi!

Mẫn Ý bị Dung Dung chỉnh ngay:

– Theo đúng tôn tri trật tự thì mi sẽ không được gọi anh Khánh Đăng đâu.

Mẫn Ý nhăn mặt:

– Sao không được? Anh Khánh Đăng đâu có lớn hơn con bao nhiêu.

Dung Dung nghiêm giọng:

– Nhưng quan hệ họ hàng.

Mẫn Ý giở giọng ngang bướng:

– Con với anh Khánh Đăng đâu có quan hệ họ hàng.

Dung Dung lừ mất:

– Ta là dì Út của mi. Bộ mi quên sao?

Mẫn Ý lý sự:

– Quên đâu! Con vần gọt bằng dì Út.

Dung Dung nhắc nhở:

– Thì mi gọi Khánh Đăng bằng dượng Út.

– Anh Khánh Đăng hổng chịu đâu.

– Tại sao?

– Sợ bị chê già.

– Mi hổng chịu gọi rồi kiếm chuyện hả.

– Con không kiếm chuyện đâu.

Dung Dung phán gọn:

– Vậy thì gọi anh Khánh Đăng bằng dượng nghe chưa.

Mẫn Ý bướng bỉnh:

– Chừng nào dì Út vu qui con mới gọi.

Dung Dung trề môi:

– Gọi bây giờ là vừa. Lúc đó mi quen miệng sao sửa được.

– Dì Út khéo lo. Dì dặn thàng Mẫn Khoa kìa, lơ mơ nó quên mất.

Dung Dung phê phán Mẫn Ý:

– Mẫn Khoa biết. tôn ti trật tự chứ không phải như mi đâu. Ta chờ đó.

Mẫn Ý thắc mắc:

ê – Dì Út chờ cái gì?

Dung Dung cười thản nhiên:

– Ta rất khoái có một anh chàng bằng tuổi hoặc lớn hơn ta phải gọi ta bằng dì. Và ta tha hồ bắt nạt.

Mẫn Ý nói nhanh:

– Không có anh chàng đại dột nào như thế đế cho dì bắt nạt đâu.

Dung Dung nhìn Mẫn Ý, nháy mắt:

– Xí! Mi dám nói không à? Bạn trai của mi cả tá.

– Thì bạn con học chung có đến mấy chục tá con trai lận.

Dung Dung thắc mắc:

– Sao không thấy thằng bạn đặc biệt nào của mi đến chơi vậy?

Mẫn Ý tỉnh bơ:

– Con không cho.

– Tại sao?

– Mất công thưa dì lắm.

– Thì thưa chứ ta có làm gì đâu.

– Bọn họ tưởng dì là chị hoặc em con, mất công dì đính chính.

Dung Dung đưa nắm tay lên:

– Con khỉ! Mi coi chừng đó?