Chương 1
Hương Lan gối đầu lên cánh tay, nằm thả hồn qua khung cửa sổ . Những rặng thông xanh đập vào mắt, phía xa là 1 khoảng chân trời màu xanh trong vắt . Cô lắng tai nghe lời thầm thì của những đôi chim trên cành tho6ng . Làn gió hôn nhẹ vào mái tóc mềm mại của cô ...Hương Lan khẽ nghiêng mình ngước nhìn lên cao . Trên cành thông những giọt nắng vương xuống thành tơ . 1 cảm giác thật khó tả đang len nhẹ trong tâm hồn . Chỉ ngày mai thôi, cô phải từ giã căn nhà này đến 1 nơi mà cuộc sống mới sẽ vây lấy cô .Hương Lan úp mặt trên chiếc gối thơm mùi hương bồ kết trong tóc cô . Ôi! Ngày mai mình sẽ trở thành cô sinh viên trường đại học Sư phạm kỹ thuật rồi . Vừa giã từ tuổi học sinh, mình đã may mắn hơn các bạn được tiếp tục đi học nữa, không hiểu sao mình thích học, học mãi thôi .Chợt 1 nỗi buồn len nhẹ vào tim, Hương Lan bất giác thổn thức . Ngày mai mình phải xa mẹ và các em . Ở nhà cuộc sống cũng chật vật, giờ mình lại đi học nữa, không biết ở nhà mẹ có xoay xở nổi không ? Bao nhiêu công việc lại trút lên đầu Hương Huệ, đứa em kế . Hương Lan thở dài, giá như gia đình mình cũng êm ấm như những gia đình khác . Ba và mẹ không chia tay nhau thì mình đâu đến nỗi phải lo .Hương Lan bỗng giật mình vì tiếng gọi của mẹ trên phòng khách .– Lan đâu rồi ? Ra mẹ biểu coi!– Dạ!Hương Lan lau vội dòng lệ, bước xuống giường đẩy cửa phòng đi ra .Bà Giang ngước mắt lên nhìn đứa con gái trước mặt:– Dạ! Mẹ gọi con .– Rồi! Lại khóc nữa phải không cô, sinh viên mà còn khóc nhè .Lan nũng nịu giậm chân:– Mẹ, mẹ trêu con nữa!Bà Giang mỉm cười hiền hậu nhìn đứa con gái đầu lòng:– Con ngồi xuống đi, mẹ nói chuyện .Hương Lan kéo chiếc ghế ngồi sát mẹ . Bà Giang vuốt mái tóc dài của con gái:– Sao ? Con đã chuẩn bị xong hết chưa ?– Dạ xong rồi, chỉ có va li áo quần và 1 giỏ sách đựng sách vở và vài thứ lặt vặt thôi mẹ ạ .– Con nhớ đem theo chai dầu gió và 1 ít thuốc uống phòng hờ khi trái gió trở trời nghe con .Hương Lan nheo mắt nhìn mẹ:– Mẹ khỏi lo chuyện đó . Con gái mẹ khỏe như voi, không có bệnh hoạn gì đâu ạ .Bà Giang cốc nhẹ vào đầu con gái mắng yêu:– Cha mày! Ở nhà đau bệnh còn mẹ và mấy em lo, vào trong đó rồi chẳng có ai để mà nhõng nhẽo lúc đau ốm đâu .Hương Lan cười rúc rích . 19 tuổi rồi nhưng đối với mẹ, cô vẫn là 1 đứa bé lên 3 . Là chị cả trong gia đình nhưng có lẽ Lan là đứa con nhõng nhẽo nhất . Cô cũng biết mẹ cưng chiều mình nhiều nên hay vòi vĩnh, hay mè nheo với mẹ .Giọng bà Giang bỗng trầm hẳn xuống:– Con nghe mẹ dặn dò nghe . Vào trong đó đất lạ quê người, lại là thành phố nhộn nhịp, đủ các thành phần . Sống là phải biết igữ mình nghe con . Mẹ tin rằng con gái mẹ là người có bản lĩnh và cái đầu cũng khá thông minh . Nhưng mẹ vẫn lo vì đây là lần đâu tiên con sống xa nhà . Cuộc sống sẽ có nhiều khó khăn lắm, không lường trước được .Hương Lan xúc động trước sự lo lắng của mẹ . Cô ôm cứng cánh tay mẹ, tựa hẳn đầu vào vai mẹ .– Cuộc sống gia đình mình cũng không dư dả gì mấy, con hiểu chứ ? Nhưng mẹ vẫn cố gắng cho con ăn học đến nơi đến chốn . Vậy con đi học phải lo học, đừng ham chơi mà mẹ buồn nghe con .– Dạ! – Lan đáp nhỏ nhẹ: – Con sẽ không phụ lòng mẹ đâu . Nhưng con đi học mà không yên tâm chút nào . – Cô thút thít: – Mẹ thì ngày càng lớn tuổi mà phải gánh vác mọi việc trong gia đình, các em thì còn nhỏ . Ba lại đi xa ...Bà Giang vỗ về vai con, giọng xúc động:– Thôi con cứ an tâm mà đi học . Sức khỏe mẹ vẫn còn tốt, còn làm được ngày nào thì mẹ sẽ lo chu toàn cho các con ngày ấy . Còn con Huệ với thằng Tí thì tụi nó cũng lớn cả rồi, con đừng bận tâm quá mà ảnh hưởng đến việc học .Hương Lan cảm thấy thương mẹ vô hạn . Cô ngước mắt chăm chú nhìn những nếp nhăn đang hằn sâu trên gương mặt của mẹ . Từ ngày cha mẹ bỏ nhau đến nay cũng gần 10 năm rồi . Cũng từ ngày ấy mẹ cô vừa đảm trách vai trò 1 người mẹ và cả 1 người cha trong gia đình . Bà Giang luôn gần gũi, chăm sóc con cái từng li từng tí . Đáp lại các con rất yêu và có hiếu với bà .Hương Lan vẫn thầm nghĩ có lẽ mẹ mình là người mẹ tốt nhất trên thế gian này ."Kinh – cong! Kinh – cong" chiếc đồng hồ quả lắc treo tường bất chợt reo vang . Hương Lan ngước nhìn đồng hồ, cô giật mình la lên:– Thôi chết con rồi!Bà Giang nhìn con hỏi dồn:– Cái gì mà chết vậy con ?Hương Lan đứng bật lên khỏi ghế, cô vội vàng nói:– Tụi bạn hẹn con đúng 4 giờ phải có mặt . Tụi nó khao con 1 chầu bánh canh Trịnh Phong, gọi là buổi tiệc để chia tay vậy mà ...Bà Giang mắng yêu con:– Con khỉ! Có vậy mà cũng la lên làm mẹ hết hồn .Hương Lan vội vào phòng thay quần áo . Cô mặc chiếc quần Jean đã bạc màu với chiếc áo thun trắng rộng phủ bên ngoài trông rất bụi, rất dễ thương . Chải lại mái tóc, Lan nhìn mình trong gương . 1 cô bé đôi má đỏ hồng, với cặp mắt đen tròn chớp chớp đang nhìn cô . Hương Lan le lưỡi nhìn cô bé trong gương, cô phá lên cười thật to rồi quay lưng bước đi .– Con đi chừng nào về ?Hương Lan nũng nịu ôm cổ mẹ:– Mẹ à! – Cô kéo dài giọng: – Hôm nay là bữa chia tay cuối cùng với các bạn, có lẽ con về tối lắm . Mẹ cho con đi nghe ?– Ừ thì con đi, nhưng cô gắng về sớm sớm để chơi với 2 em . Huệ với Tí chiều đi học về thế nào cũng ngóng con cho coi .– Mẹ nhắn lại với tụi nó con sẽ về mua cho mỗi đứa 1 cái bánh Flan hảo hạng .Bà Giang cười đù:– Chị Hai định hối lộ đó hả ?Lan không trả lời, cô cúi xuống hôn thật mạnh vào má mẹ:– Đó! Con hối hộ mẹ 1 cái hôn trước đó . Thôi! Con đi nghe mẹ .Vừa nói Hương Lan vừa tung tăng bước ra khỏi nhà . Cô đang lom khom mở cổng thì nghe mẹ gọi:– Lan ơi!Cô quay lại thấy mẹ đang cầm chiếc áo mưa màu hồng của cô đi ra:– Con mang theo áo mưa . Nha Trang mùa này hay mưa bất tử lắm, phòng hờ con ạ!– Con cám ơn mẹ nhiều .Cô với tay cầm chiếc áo mưa rồi chạy biến ra khỏi cổng . Bà Giang lắc đầu nhìn theo . Vừa khép cổng bà vừa lẩm bẩm: con gái gì 18, 20 rồi mà cứ như là 1 đứa con nít, đi đứng chẳng ý tứ gì cả . Bà biết con gái bà lắm chứ . Nó ngỗ nghịch, phá phách như 1 cậu con trai, học giỏi, thông minh nhưng bướng bỉnh cũng không ai bằng . Nhưng đối với bà, Hương Lan vẫn là cô công chúa đáng yêu nhất . Bà cũng không hiểu sao mình lại cưng cô con gái đầu lòng nhất . Có lẽ vì cá tính của cô bé đôi lúc rất giống bà: tự tin, quả quyết .Con gái bà ngày càng xinh đẹp hơn . Đó cũng là 1 nỗi lo canh cánh bên lòng của 1 người mẹ khi phải xa đứa con gái như vậy . Nhưng rồi bà lại tự trấn an mình: tính nó giống con trai, vậy ai mà ăn hiếp nó được . Hình như nó chẳng biết sợ ai, hay sợ điều gì cả . Nhưng bà lại lo với cá tính thẳng thắn và nóng nảy của nó thì chắc ở tập thể thế nào cũng có chuyện .Ngày mai này bà phải xa Hương Lan rồi . Tâm tư bà đang đặt cả về đứa con gái đầu lòng, mặc dầu vẫn còn 2 đứa con, 1 trai 1 gái ở nhà, nhưng sao bà vẫn thấy buồn khi phải xa Hương Lan . Có con bé ở nhà, tiếng cười, tiếng nói luôn ồn ào trong nhà . Nó mà đi rồi chắc chăn nhà này vắng lắm ...o O o– Cô Hai! Về đâu cô Hai ? Đưa tui xách giỏ bớt cho .– Em gái! Em gái đi đâu lên xích lô anh chở cho .– Dân Nha Trang phải không cưng ? Nghe mùi là biết liền, mùi muối mặn, mùi mực nữa ...Vừa bước xuống bến xe Miền Đông, Hương Lan đã bị bao vây bởi 1 đám đông người mời mọc đi xích lô, honda ôm, taxi ...Hương Lan vội ôm cứng chiếc giỏ vào người . Đưa tay xách chiếc va li lách đám đông bước đi . Như đã được dặn trước, cô làm mặt thật tỉnh nhưng trong bụng thì run lắm .1 người giơ tay định giành lấy chiếc va li . Hương Lan quay lại nhỏ nhẹ:– Chú làm gì vây ? Cháu xách được rồi .– Cô đi đâu thì cứ nói, được giá tui đi cho .Hương Lan cố chen ra khỏi đám đông, cô trả lời tỉnh bơ:– Nhà cháu gần đây, cháu đi bộ 1 chút là tới à .Thoát ra khỏi cổng bến xe, cô vẫn bị 1 tốp người lẽo đẽo theo . Mãi cố gắng đi 1 đoạn xa nữa, mồ hôi đã đổ nhễ nhại khắp mặt . Cô có cảm tưởng như gương mặt của mình sắp bốc cháy tới nơi .Cô nhìn quanh rồi bước tới gần 1 ông già đang ngồi đọc báo trên xích lô, không hiểu sao cô có cảm giác những người già dễ tin tưởng hơn .Hương Lan cất tiếng gọi:– Bác ơi! Từ đây về trường Đại học Sư phạm kỹ thuật bao nhiêu tiền vậy bác ?Ông già đạp xích lô vội xếp tờ báo bước xuống xe:– Có phải cái trường nằm ở ngã ba Thủ Đức phải không ?– Dạ thưa phải .Ông già nhìn cô bé rồi nói:– Cháu đi học hả ? Thôi lên đi bác không lấy mắc đâu .Nói xong ông già ân cần để đồ đạc lên xe cho Hương Lan . Ông vừa kể lể:– Bác cũng có thằng con đang học bên Bách khoa . Sinh viên tụi con làm gì có tiền nhiều, bác biết lắm chứ .Hương Lan mỉm cười, bỗng dưng cô thấy có cảm tình với ông già xích lô:– Dạ! Ai cũng hiểu như bác thì tụi con đỡ khổ biết mấy .Chiếc xích lô từ từ chuyển bánh .Hương Lan nheo mắt nhìn cái nắng như đổ lửa ở đất Sài Gòn . Dòng xe cộ ào ạt tuôn qua trước mặt . Cuộc sống ở đây nhộn nhịp ồn ào khác xa thành phố êm đềm, dịu dàng của cô .Lan đưa tay sờ lên má, cô có cảm tưởng như đôi má nóng ran lên, không khí oi bức làm cô rất khó thở .Lên đến cầu Sài Gòn, Hương Lan nói lớn:– Bác ơi! Dừng lại để cháu đi bộ cho .– Thôi cháu cứ ngồi đó đi, để bác đẩy lên cũng được, xuống nắng lắm .Hương Lan cố năn nỉ:– Không! Bác làm ơn cho cháu xuống đi, cháu không sợ nắng đâu .Ông già tấp xe vào sát thành cầu, Hương Lan bước xuống . 1 vài người đi đường cứ nhìn chăm chú vào mặt cô . 2 quả hồng trên má đã thu hút sự chú ý của họ .Đến trường Đại học sư phạm kỹ thuật, Hương Lan vội nói:– Bác dừng lại trước cổng trường giùm để cháu vào hỏi xem . Đây là nơi học, còn nghe đâu ký túc xá ở trong kia bác ạ ...Hương Lan vừa bước xuống xích lô thì bên kia trong cánh cổng có 2 anh chàng chắc là sinh viên của trường đạp xe chạy ra, Hương Lan ngập ngừng vội gọi lớn:– 2 anh ơi, làm ơn cho em hỏi thăm 1 chút .Nghe tiếng gọi trong trẻo, 2 anh chàng cùng quẹo xe lại 1 lượt .1 anh mặc áo trắng, quần jean đóng thùng có gương mặt trắng trẻo đẹp trai, hỏi cô:– Cô bé hỏi gì vậy ?Hương Lan lúng túng, cô không biết nói sao ...Anh ta lại mở lời tiếp:– Chắc cô bé là "lính mới"?– Dạ!– Cô bé có nhớ học lớp nào không ?– Dạ em học lớp kỹ thuật cắt may . Em ... em muốn về khu ký túc xá .– À, mình biết lớp đó rồi .Hương Lan liếc nhìn anh chàng sinh viên thứ 2 mặc áo màu xanh, quần tây đen cũng đóng thùng nghiêm chỉnh .Anh sinh viên nhìn Lan rồi nhìn chiếc xích lô hỏi:– Đồ đạc em có bao nhiêu đây thôi hả ?– Dạ!– Vậy đưa cái va li với cái giỏ xách đây anh chở cho . Còn em lên xe bạn anh chở, tụi anh đưa em vào tận nơi luôn .Hương Lan mừng rỡ:– Dạ, được như vậy em xin cám ơn 2 anh .Nói xong cô quay qua trả tiền cho bác xích lô . Cô không quên lời cám ơn chân thành .Bên này 2 anh chàng thanh niên vừa để va li lên xe, vừa liếc trộm cô bé .– Ê Bình! Cô bé chắc người Nha Trang hay Phan Thiết gì đó .– Sao mày nghĩ vậy ? – Chàng kia giương mắt hỏi .– Con gái Nha Trang có giọng nói như vậy đó . Mày không tin hỏi thử xem .Thấy Hương Lan bước tới, 2 chàng không ai bảo ai vội nín bặt .Hương Lan còn đang ngập ngừng đứng lóng ngóng thì 1 anh vội vàng nói nhanh:– Em lên xe anh chở cho, đứng ngoài nắng như vậy tội 2 cái má quá .Lan mỉm cười trước lời ghẹo của anh sinh viên . Cô bước lên ngồi sau yên xe .Vừa đi, anh chàng chở Lan vừa giới thiệu:– Anh tên là Nhị Can, còn bạn anh tên là Bình . Tụi anh học khoa Điện – điện tử nhưng năm thứ 2 rồi .Hương Lan reo lên:– A, như vậy là khác khoa với em rồi!Nhị Can đáp:– Tuy khác khoa nhưng mình là anh em cùng trường rồi đó . À mà em tên gì ?– Dạ, em tên Hương Lan .– Ái chà! Cái tên đẹp quá, mùi hương của hoa ngọc lan thì tuyệt .Hương Lan cảm thấy vui vui, cô thầm nghĩ sinh viên có khác, thoải mái, vui tươi .Con đường dẫn vào ký túc xá toàn là ổ gà, 1 lần sụp bẫy, Nhị Can lại la lên:– Cẩn thận, coi chừng rớt xuống xe nhe cô bé .Hương Lan nhăn mặt nhưng cũng phải bật cười .Anh sinh viên chở đồ quay lại hỏi:– Ủa sao em vào trễ vậy ? Anh thấy lớp em vào đông lắm rồi .– Vậy hả anh, tại vì em không muốn đi sớm .Nhị Can chọc:– Chà! Chắc ở nhà làm nũng với mẹ phải không ?Hương Lan chối phắt:– Dạ ... dạ đâu có .Bình nói qua:– Can à! Lớp của Lan nằm ở dưới đường Ba, gần bờ sông phải không ?– Ừ đúng rồi, nằm cùng đường với lớp mình luôn đó .Nhị Can chở Lan thắng két lại trước 1 dãy phòng . Đằng trước có 1 cây mận thật to .Anh chàng la lớn:– Lớp kỹ thuật cắt may đâu, ra đón lính mới nè .Năm sáu cái đầu thò ra khỏi cửa sổ . Rồi 1 chị có vẻ lớn tuổi bước ra . Chị tới gần Lan hỏi thăm:– Bạn là Hương Lan phải không ?Hương Lan ngạc nhiên nhìn chị:– Dạ phải, nhưng sao chị biết ?Chị mỉm cười:– Tại bạn là cái tên cuối cùng còn thiếu của lớp .– Dạ như vậy chắc lớp mình đến đông đủ rồi hả chị ?Chị bạn gật đầu, song chị quay vào gọi lớn:– Hoài, Vân ơi! Ra khiêng phụ đồ vô nè .2 cô bạn nữa cùng chạy ra . Hương Lan mỉm cười gật đầu chào .Cô quay sang 2 anh sinh viên:– Em cám ơn 2 anh nhiều lắm . Khi nào mấy anh rảnh ghé xuống phòng em chơi .Nhị Can mỉm cười:– Không có gì đâu, thôi tụi anh về . Hẹn gặp lại nhé!2 người quay xe đi, Hương Lan còn nghe tiếng họ thì thầm:– Con gái Nha Trang nói giọng dễ thương quá .Hương Lan mỉm cười quay vào phòng . Đồ đạc của cô được đặt lên chiếc giường sát trong góc .Chị lúc nãy nói:– Giường của Lan ở đó, tụi này quét dọn sạch rồi .– Dạ em cám ơn nhiều lắm .Lan vui vẻ bắt chuyện:– Mình tên là Lan, còn mấy bạn tên gì ?Chị lớn tuổi đến ngồi xuống chiếc giường bên cạnh trả lời:– Mình tên là Chi, còn đây là Hoài! – Chị đưa tay chỉ vào cô bạn có gương mặt tròn tròn như trăng rằm: – Còn đây là Vân .Hương Lan ngạc nhiên nhìn cô bạn tên Vân, cô ta bé tí xíu, giống như 1 cô học sinh lớp 6 vậy . Nhìn kỹ thì nét mặt đã cứng nhưng người thì bé lắm .Chị Chi nói tiếp:– Đây là Thủy, còn đây là Hằng . Lớp mình có 6 nữ, còn lại bao nhiêu là nam không hà .Hương Lan hỏi lại:– Khoảng bao nhiêu vậy chị Chi ?– À chắc khoảng 20 tên .– Chà! Đông quá ta .Lan thầm nghĩ bụng, kệ con trai nhiều đỡ nhiều chuyện . Con gái đông chỉ được cái lộn xộn .Tính cô con trai nên thích sống thẳng thắn, thoải mái, không nhỏ mọn ích kỷ như tính con gái . Vì thế Hương Lan có lẽ hợp với các bạn nam hơn .Chiều hôm đó Hương Lan được đi ăn bữa cơm tập thể đầu tiên . Người ta phát phiếu cơm và tập hợp lại từng nhóm lãnh chung 1 bàn .Sau bữa cơm chiều, các bạn nam cùng lớp sang phòng làm quen .Hương Lan tiếp xúc rất thoải mái vui vẻ . Cô không hề sợ sệt hay nhút nhát như những người con gái khác .Cá tính Hương Lan luôn tự nhiên, hòa đồng trong mọi lúc, mọi nơi . Cô biết thêm được 1 số tên của các bạn nam trong lớp . Cái gì đầu tiên cũng thấy mới mẻ và dễ thương .Những gương mặt la lẫm, bỗng dưng hợp lại thành 1 lớp và đối xử với nhau rất thân tình .Hương Lan bỗng thấy yêu cuộc sống này hơn . Cô đang nhìn đời bằng ánh mắt màu xanh, thấy mọi thứ màu hồng .Đêm đã khuya, các bạn ra về hết . Hương Lan buông mùng xuống . Cô thò tay vào giỏi lấy cuốn nhật ký ra . Lan nằm úp xuống giường viết những dòng nhật ký đầu tiên khi bước vào ngưỡng cửa đại học .Ngày ... tháng ... năm ...Thế là mình đã bắt đầu 1 cuộc sống mới . Mọi cái đã tương đối ổn định, các bạn trong lớp cũng rất dễ thương .Ôi! Mình nhớ mẹ và các em quá, không biết giờ này mẹ đã đi ngủ chưa, hay còn ngồi may áo . 2 đứa nhóc có nhớ mình không .Cả nhóm bạn mình nữa, giờ này chắc tụi nó chui vô mền hết rồi . Mình ước gì có đôi cánh thần để được bay về bên mẹ . Nhớ nhà quá đi thôi .Hương Lan gấp quyển nhật ký lại . Cô trở mình úp quyển tập lên ngực . Cô mở mắt nhìn lên nóc mùng . Bao nhiêu kỷ niệm lại dồn dập hiện về . Cô nhớ từng ánh mắt, từng lời nói của mẹ . Rồi đến tiếng cười, tiếng hát của đám bạn cũ .Những hình ảnh chập chờn theo Lan đi vào giấc ngủ . Sau 1 ngày đi đường mệt nhọc, Hương Lan đã dễ dàng chìm sâu vào giấc mộng .Cô mỉm cười, gương mặt rạng rỡ xinh tươi như 1 đóa hồng .