Tập 1

Đà lạt đã cuối mùa xuân hoa vẫn rực rỡ khắp nơi . Hoa Mãn Đình Hồng cứng cỏi đứng thẳng chung quanh thân xòe nở nung đoá dễ thương màu hồng thắm, trông ngoạn mục như một kỳ công của thiên nhiên:

− Nghĩ đời khá phủ phàng thấy ! Loài hoa cũng không tránh khỏi qui luật của thời gian, ngày nào xinh đẹp kiều diễm làn cánh mềm như nụ cuoi của cũng phi được quân vương vô cùng yêu thích . Giờ nhan sắc tàn phải . Anh Đào đành chịu kiếp sa thải đem thân làm nhưng gấm trải chân người du khách:

− những nàng hồn bốn sắc trắng, vàng, cam, những muôn đời được gọi là "nữ tướng" của muôn loài hoa . Chúng nở mạnh mẽ nhờ uống những giọt sương cao nguyên tinh khiết, hoa luôn kiêu hãnh vươn mình lên trên đống chông gai hệt như hàng cận vệ sẵn sàng gươm dáo trong tay bảo vệ cho nữ tướng của mình:

− Hoa Cẩm tú cầu to, tròn xoe như trái cầu se duyên của cong chúa ngày xưa . Có điều đặc biệt hoa cảm tú biết thấy đổi mày từ trắng tinh sang tím hồng rồi xanh biếc rất đỗi lạ lùng:

− Hoa đồng tiền vàng, đỏ, hồng chen chúc nhau đón ánh nắng mặt trời . Hoa Mimosa vàng óng li ti lượn lờ trong gió làm lộng lẫy cả không gian vốn rất dịu dàng của thành phố đầy hoa mộng:

− Ngoài những loài hoa người ta quen thuộc và những loài hoa lạ, ít người biết ten, ở đây còn có một loài hoa hoàn toàn biết cười, biết nói . Đó là nàng nữ sinh PHượng Thắm, con gái cả của một nhà giáo yêu nghề:

− Phượng Thắm sinh ra trong gia đình gồm ba chị em, nàng và hai em một trai một gái . Ba chị em Phượng Thắm đều thông minh, học giỏi khiến cha mẹ hài lòng . Tuy nhiên, ở Phượng Thắm chút gì đó lãng mạn phát triển rất sớm . Mười sáu tuổi, Phượng Thắm đã có bạn trai, đến nay tình bạn ây đã dẫn biến thành tình yêu lúc nào không hay ., Song không vì thế mà Phượng Thắm biếngm học, nàng sẽ tốt nghiệp phổ thông trung học năm nay và thi vào đại họcwww.vietlove.com:

− người yêu của nàng là Gia Lâm, học chung lớp với nàng từ những năm tiểu học . Nhà Gia Lâm nghèo hơn và học cũng yếu kém hơn Phượng Thắm . Nhưg lòng đã yêu:

− Buổi chiều tan học, gió cuối xuân mát bờ vai, đôi bạn đan tay nhau đi dưới hàng hoa anh đào . Gia Lâm thỏ thẻ:

− Thắm nè , anh có chuyện muốn nói với em:

− Phượng Thắm chớp đôi mi nhìn người yêu:

chuyện gi vậy anh ?

− Gia Lâm bối rối:

Anh muốn nói nhưng lại ngại ..

Phượng Thắm cong môi:

Khiếp ! Giữa anh với em làm như xa lạ không bằng:

− Gia Lâm rụt rè:

vậy anh nói nhe, nhưng mà cấm em không được cười.

Phượng Thắm đùa:

− A, như vậy chuyện anh sắp nói ra là chuyện tiếu lâm hay chuyện khôi hài ?

− Gia Lâm trách;.

Em giỡn hoài, anh nói chuyện đứng đắn mà:

− Phượng Thắm nín cười, làm bộ kéo tà áo dài sửa dáng cho nghiêm trang;.

Em xin lỗi, bây giờ anh nói đi có chuyện gì vậy ?

− Gia Lâm hồi hộp:

Anh .. muốn cưới em làm vơ:

− Phượng Thắm e lện:

Bộ . anh yêu em nhiều dữ vậy sao ?

Chẳng lẽ em còn không biết ?

Em biết, em hỏi cho chắc chắn vậy thôi:

− vậy em nghĩ sao ?

Phượng Thắm ngỡ ngàng:

− Nghĩ về cái gì ?

Gia Lâm nói nhanh:

Thì điều anh vừa nói đó, anh rất muốn cưới em làm vơ:

− Phượng Thắm mắc cỡ quay mặt đi:

Đó là cái đích cuối cùng của tình yêu . người con gái nào không mơ ước làm vợ người mà mình yêu:

− Nhà anh nghèo và bản thân không có gì trong tay, em có chấp nhận hay không ?

− Phượng Thắm đăm chiêu:

Nhà anh nghèo điều đó không có gì đáng nói, nhưng bản thân anh thì phải phấn đấu để có gì chứ:

− Anh nhất định phấn đấy, nhưng không biết có đạt được kết qủa như ý muốn không ?

− Phượng Thắm chau mày:

Anh bao giờ cũng thiếu tự tin . Em không muốn chút nào . là con trai phải mạnh dạn lên mới hy vọng làm chuyện lớn:

− Gia Lâm bóp mạnh tay Phượng Thắm:

người yêu của anh thật tuyệt vời . luôn luôn giúp anh vừng chân tiến về phía trước . Anh không thể thiếu em trong đời, mình cưới nhau nhé:

− Phượng Thắm trợn mắt:

Cưới ngay bây giờ ?

− Ừ, ba mẹ chỉ còn anh là con út, nên muốn anh lập gia đình sớm:

− Phượng Thắm lúng túng:

Anh đề nghị bất ngờ qúa, em chưa hề nghĩ đến chuyện này:

− Gia Lâm kề sát mặt người yêu:

Mình qúa hiểu nhau rồi còn gì.

Phượng Thắm đỉnh đạc nói:

Nhưng em mới có mười tám tuổi, anh mười chín tuổi, cưới nhau sớm như vậy e sẽ là một sai lầm:

− Gia Lâm phật lòng:

Em nói gì kỳ vậy ? Đã là tinh yêu đích thực thì cươi sớm hay cưới muộn cũng vậy thôi:

− Phượng Thắm lắc đầu:

Anh đừng hiểu lầm ý em . Chữ "sai lầm" ở đây cầu hiểu cho đúng nghĩa . không phải em muốn nói lấy anh là sai lầm mà chúng ta có thể sai lầm khi tiến đến hôn nhân qúa sớm không trong tay anh và em chưa kịp chuẩn bị gì cả . Về vật chất chúng ta không có của cải, về kiến thức chúng ta chưa học xong. vậy chúng ta sẽ xây dựng hạnh phúc gia đình như thế nào ?

− Gia Lâm thầm cong nhận Phượng Thắm là đưá con gái tinh tế và biết lo xa . Mười tám tuổi ! Lứa tuổi của nàng và chàng hoàn toàn vô tư, song nàng đã suy nghĩ chín chắn, chứng tỏ nàng có bản lĩnh và được trang bị sự giáo dục khá nghiêm ngặt:

− "Mẹ nhìn tướng con Thắm là người thông minh có ý chí, tương lai của nó nhất định hơn người . Còn con thì sao ? Tính toàn diện không được bằng nó . nếu bây giờ con không cưới Thắm ngay, để mai sau nó đỗ đạt thành tài con không có phần" . Nghe mẹ nói, Gia Lâm sợ hãi, chàng và Phượng Thắm có cảm tình mấy năm nay, chàng không bao giờ chịu để mất nàng . Hôm nay Gia Lâm mới đánh bạo nói với Phượng Thắm và bị nàng đặt một câu hỏi hắc búa, chàng không sao trả lời . Gia Lâm ấp úng: www.vietlove.com:

− Anh nghĩ .. mình cưới nhau, song vẫn đi học được mà . Miễn là phải cưới nhau mới được Phượng Thắm ơi:

− Phượng Thắm cười bằng mắt:

Tóm lại là anh sợ mất em, phải cưới em về mới bảo đảm ?

− Ờ cứ coi như vậy đi:

− Phượng Thắm làm mặt giận:

Anh không có tin tưởng em, tình yêu mà không tin tưởng nhau thì chia tay đi:

− Gia Lâm cuống quýt:

Kìa Phượng Thắm !

Phượng Thắm bỏ đi nhanh lên phía trước:

Đừng có lẽo đẽo theo em . Lòng tin đà sứt mẻ thì mọi thứ đều sứt mẻ theo:

− Gia Lâm, tuy thế, nhưng mà chàng có tự ái, chàng mím môi dừng lại quyết không chạy theo Phượng Thắm nữa . Qủa nhiên, Phượng Thắm hơi khó xử, nàng mong Gia Lâm chạy theo để huề song chàng lại không chạy theo . Chẳng lẽ nàng quay lại ư ? không đời nào ! Xí, đà thế nàng đi luôn cho biết tay . Phượng Thắm vừa nghĩ vừa rảo bước chân.

o0o.

Hai đứa giận nhau, Gia Lâm rất buồn nhưng vẫn không làm lành với Phượng Thắm dù lòng rất muốn:

− Phượng Thắm chờ mong, Gia Lâm nhấp nhỏm nhưng hai người vẫn cứ chờ nhau và vẫn quay lưng với nhau:

− Phượng Thắm thẫn thờ không rời chỗ ngồi trong giờ ra chơi . Tố Phương bạn nàng bước đến vỗ vai:

− Nhìn mày giống như kẻ mất hồn, bộ có vấn đề sao ?

Phượng Thắm thật thà;.

Ừ, tao với "hắn" giận nhau rồi:

− Tố Phương nheo mắt:

Lý do ?

− Phượng Thắm nhún vai:

Đơn giản thôi, không cùng quan điểm sống.

Tố Phương trầm ngâm phán:

Chỉ mới yêu nhau mà đà nhận ra không cùng quan điểm sống, mai mốt cưới nhau về làm vợ chồng sống thế quái nào ?

− Tao không biết nhưng tao và Gia Lâm đã bắt đầu thấy bất đông ý kiến nhau trong nhiều vấn đề:

− Tố Phương tỏ vẻ sành sỏi, chau mày hỏi:

nếu mày cảm thấy tin được tao thì hãy nói ra vài thí du:

− Suy nghĩ một lát Phượng Thắm nói:

Thí dụ Lâm không chịu nghĩ đến tương lai mà chỉ nghĩ đến hiện tại . Tao bảo hãy trang bị kiến thức cho tương lai trước thì "hắn" đòi tiến tới hôn nhân trước khi mở đường tương lai, mày coi hắn có chướng lắm không ?

− Tố Phương vuốt tóc dáng điệu trịch thượng:

Hắn cũng có cái lý của hắn . Ở trong lớp này ai mà chẳng biết hắn "si" mày . Mà hắn đã si, dĩ nhiên hắn sợ mất mát . Hắn tính cái chuyện cưới mày rinh về nhà cho chắc ăn đây:

− Nhưng ba mẹ tao đời nào đồng ý, hai ông bà muốn tao tiến xa hơn trên con đường học tập . Thú thật với mày tao và Gia Lâm yêu nhau, gia đình tao không biết, tao cũng chưa hiểu gia đình phản ứng thế nào nữa:

− Tố Phương chắt lưỡi:

− Chà, căng nhỉ ! vậy mày tính sao ?

− Tao và Gia Lâm đang giận nhau, hay là "xù" luôn:

− Tố Phương trề môi:

Mày liệu "xù" được không ?

Phượng Thắm thở dài:

− Tao biết hắn mến tao nhiều nên tự nhiên thấy tội tội sao đó-.

Tố Phương nguýt:

vậy mà nói xù nhau, nói nghe dễ lắm ! thôi huề với nhau vừa rồi, đừng bày đặt "xa mặt mà ..rách lòng" mày ơi:

− Phượng Thắm ngủng nguỷnh:

Ai biểu hắn không chịu đến làm quen, tao đâu có cố chấp đâu.

Tố Phương nhét tờ thiệp mời có in chiếc hoa hoầng bên ngọn nến vào tay Phượng Thắm: www.vietlove.com:

− Tối mai tao mời mày và Gia Lâm đến dự sinh nhật của tao . Nhớ đến vì đó là cơ hội tốt nhất cho hai người huề với nhau:

− Phượng Thắm cong môi, đó là cố tật muôn thuở của nàng:

− Xí ! Ai Thèm ! Giận thì giận chứ, đẻ xem ai nhớ ai nhiều hơn cho biết nè:

− Tố Phương cốc đầu bạn:

thôi đừng kiêu nữa kẻo có lúc ân hận không kịp.

Phượng Thắm hỉnh mũi, cười xòa:

Làm gì cảnh cáo tao dữ thế:

− Tố Phương bỉu môi:

− Ừ để rồi xem nhé, coi chừng có kẻ ôm gối khóc thầm cho biết:

− Tố Phương nói xong rời khỏi lớp đi tìm Gia Lâm, nàng gặp Gia Lâm đang ngồi uống nước ngọt vẻ buồn buồn tiu nghỉu, Tố Phương lại gần:

Ê Gia Lâm, có mời "tui" uống nước ngọt với không ?

Mời thì mơì, bạn ngồi xuống đi:

− Tố Phương ngồi xuống, gp hất mặt nhìn người bán hàng:

Cho một chai "xe vẫn ấp".

Tố Phương vội xua tay:

− Ế thôi, tui nói chơi chứ không uống đâu . Trời đàn lạt lúc này còn lạnh thấy mồ tui đâu khoái biến thành băng giá như bạn mà uống nước ngọt ướp lạnh:

− Gia Lâm gãi đầu:

Bạn thấy "người ta" đau khổ còn chọc ghẹo hoài:

− Ai biểu Lân nhà "cây hoa khôi" của trường mà si, bây giờ rên đau khổ cho đáng đời:

− Gia Lâm nghệch mặt ra giải thích khờ khạo:

Đâu phải Lâm thấy người ta đẹp mới yêu, tự nhiên yêu đó chứ:

− Con Phượng Thắm nó đỏng đảnh Lâm quên quách nó cho rồi:

− Gia Lâm thật thà:

không được đâu, càng cố quên thì nó càng nhớ Phương ơi:

− Tố Phương thật sự thương hại Gia Lâm , nàng cũng học chung với Gia Lâm và Phượng Thắm từ mấy năm nay nên nàng hiểu tình cảm của họ mặn nồng, chân thật và hết sức trong sáng . Đôi lúc, chỉ đôi lúc thôi Tố Phương nghĩ về Gia Lâm song nàng lại lắc đầu tự nhủ:

"không thể ! Gia Lâm với Phượng Thắm như keo sơn khắng khít, mình là kẻ thứ ba vô duyên không lý gì lại chen chân vào đời của họ"www.vietlove.com:

− Tố Phương là đứa có trí thức biết suy nghĩ thiệt hơn, nàng tự ru mình tự dỗ mình đừng nên nghĩ đến cái gì không phải của mình . Gia Lâm vô tình không biết tâm tình của người con gái, chàng yêu Phượng Thắm và luôn luôn nghĩ đến người yêu mình yêu thương mà thôi:

− Nghe Gia Lâm thốt càng cố quên Phượng Thắm thì càng nhớ thêm . Tố Phương bỗng dưng nghe lòng buồn kinh khủng, nỗi buồn của kẻ đứng bên lề tình cảm của người khác:

− Bỗng dưng thấy Tố Phương buồn, Gia Lâm hỏi:

Ủa ! Ủa ! Sao Tố Phương buồn, Gia Lâm hỏi:

Tố Phương chối biến:

Đâu co, Phương đâu có buồn !:

− Phương còn chối nữa, Lâm thấy mắt Phương buồn hiu kìa:

− Tố Phương cười:

Ồ không, tại Lâm tưởng tượng ra mà thôi:

− Cuối cùng, Gia Lâm nhượng bộ:

Ờ Lâm rất dỡ nhận xét người khác, có thể tại Lâm tưởng tượng thật đấy:

− Ngần ngừ vài phút, Tố Phương nói:

− Lâm nè, Lâm giúp Phương hai chuyện nhé.

Gia Lâm nghiêng đầu:

− Phương nói đi:

− Tố Phương không dám nhìn người con trai, mắt nàng trốn đi nơi khác song miệng điềm tĩnh nói:

− Phương không có bạn trai riêng, mà sinh nhật mười tám tuổi là sinh nhật có ý nghĩa nhất . Phương muốn nhờ Lâm cùng thổi nén với Phương trong đêm sinh nhật được không ?

− Gia Lâm không kịp suy nghĩ đà vội nhận lời:

Tưởng gì chớ chuyện đó được thôi:

− Tố Phương mừng rỡ:

− Lâm nói thật chứ ?

Gia Lâm gật đầu:

thật, có gì mà không thật kia chứ ?

− Tố Phương lấy làm sung sướng trong lòng, có gì vui hơn người mình mến sẵn lòng chiều mình:

− Gia Lâm lại hỏi:

− còn chuyện thứ hai Phương muốn nhờ Lâm là chuyện gì ?

Tố Phương bỗng cười bẽn lẽn, trong giọng nói của nàng có một chút nũng nịu:

chiều nay nếu Lâm có rảnh thì làm ơn chở Phương đi "thung lũng tình yêu":

− Phương có chuyện cần đến thung lũng tình yêu à ?

Ở đà lạt mùa này hiếm có ngày nắng đẹp như hôm nay nên tự nhiên Phương muốn đi chơi . Vô thung lũng tình yêu cưỡi ngựa là "số dzách" đây:

− Gia Lâm sốt sắng:

được, chiều nay mình đi:

− Tố Phương còn hỏi:

− Lâm có "kẹt" gì không ? nếu như không thể đi được thì đừng ráng nhe !

Gia Lâm đã thoáng nghi đến Phượng Thắm , nỗi nhớ những dâng đầy ban nãy vụt đầy lên nhưng chàng mỉm môi cương quyết:

− không kẹt gì cả, chiều nay mình đi chơi:

− Gia Lâm không hay từ một quyết định bốc đồng này mà xảy ra những việc khác . chàng không phải là một thanh niên đồi bại đạo đức khi vẫn còn chưa rời ghế nhà trường nhưng lòng hiếu kỳ, sự đam mê vốn tiềm ẩn sẵn trong con người đà thôi thúc, đã dẫn chàng "phạm tội" lần đầu, đó là tội dám ăn "trái cấm" nơi vườn địa đàng.

Chiều... buồn nghiêng nắng..:

− Biển vắng mênh mông mang theo tình ta, mây trên cao bay khuất chân trời và nơi ấy.:

− Phượng Thắm lang thang đếm bước trên xác Mimosa vàng óng. Chiều nay nắng đẹp nêndu khách đến thung lũng tình yêu thật đông. Phượng Thắm loanh quanh mãi mỏi chân nàng ngồi tưạ lưng vào góc thông hai chân duỗi dài mắt mông lung nhìn thiên hạ qua lại trước mắt. Phượng Thắm không hiểu vì sao mình lại đến đây cô đơn và khắc khoải giữa thiên nhiên hữu tình. nàng thấy giận Gia Lâm, giận vo cùng. Tại sao hắn không chịu đi tìm nàng và nói lời xin lỗi? nàng nặng lời với hắn cũng tại vì hắn !Ai biểu hắn cứ muốn làm đám cưới trong khi nàng bảo phải chờ vài năm nữa để hai đưá học xong? Sao hắn lại không biết nàng rất yêu hắn chứ? Sao hắn không hiểu lâu nay giận hắn nàng rất là đau khổ chỉ chờ mong hắn đến làm huề?

− Trời thanh thoát, gió vi vu cả đến những cây thông cũng vui tươi sung sướng mà riêng lòng Phượng Thắm nao nao buồn..

Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ. Màu lắm tím đà lạt sương phủ mờ .

Từng đôi đi trên phố vắng, bước chân êm giữa không gian, hoàng hôn xua màn đêm.:

− Phượng Thắm nhắm mắt, nàng nghe sóng mũi cay rồi đây ! Gia Lâm ! Gia Lâm ! Anh thật là qúa quắt lắm nghe, anh muốn làm đám cưới, anh có giỏi thì đến gặp mặt nói chuyện với ba mẹ em đi chớ cớ gì mà giận người ta chứ hả? www.vietlove.com:

− Có tiếng cười khúc khích của ai thật quen, Phượng Thắm bừng mở mắt và nàng trừng mắt khi thấy rõ ràng Gia Lâm và Tố Phương vừa đi lướt qua mặt nàng. Họ cười nói vui vẻ như thân thiện từ kiếp nào khiến máu hờn ghen trong tim Phượng Thắm bỗng dưng rôi sục. À thì ra Tố Phương này ghê thật ! Nó rủ rê Gia Lâm hay là Gia Lâm rủ rê nó? Phượng Thắm không cần biết, nàng không cần biết ai rủ rê ai nhưng nhất định hai người không được làm như vậy. Gia Lâm là người tình của nàng. top cũng biết kia mà. Tại sao họ lại đi chơi riêng với nhau thế này?

− Càng nghĩ Phượng Thắm càng bối rối không biết phải hành động sao trong hoàn cảnh này. Chạy ra kêu Gia Lâm thì lố bịch qúa, ngồi yên nơi này thì không thể chịu nổi:

− Mỗi lúc bóng dáng Gia Lâm càng xa dần xuống những bậc thang vào hồ tuyền lâm. Tự nhiên Phượng Thắm nghe hoảng hốt, nàng p hai làm gì đây?

− Bình thường Phượng Thắm rất thông minh nhanh nhẹn vậy mà lúc này nàng ngu đần khủng khiếp chẳng biết làm gì và phản ứng thế nào?

− Phượng Thắm ngồi mãi nơi gốc thông chung quanh nàng biết bao nhiêu ngọn cỏ bị ngắt gãy đầu một cách oan mạng mà không thể kêu ca thành lời. nàng tự dày vò tâm hồn mình, tự để cho hàm răng nghiến ngấu bờ môi mình. Thế mới biết rằng sức mạnh và cơn đau của tình yêu thật kinh khủng dường nào:

− một lúc sau Phượng Thắm nghe khô khốc miệng, nàng khát nước dễ sợ liền rời chồ ngồi đi lại chỗ bán giải khát. nàng định mua một lon nước ngọt hay một chai nước suối nhưng rồi ngông cuồng trỗi lên trong lòng, nan gmua luôn ba lon bia số ba rồi trở lại chỗ cũ ngồi quay mặt vô trong uống trong trạng thái thất thần nhưng quậy quạng bất cần. Hồi nào đến giờ Phượng Thắm chưa từng biết uống bên nên chất men đăng đắng chẳng có g ì hấp dẫn nàng. nàng chau mày trợn mắt nghiến răng cố uống cho hết khi mình đã lỡ mua tốn tiền. Uống xong ba lon bia nàng quăng vỏ lon lăn lóc bên cạnh, cơn khát tan biến đồng nghĩa với cơn nóng trong cơ thể. Đầu óc nàng lâng lâng và nàng có cảm giác bay bỗng lơ lững cùng với những đám mây, Phượng Thắm bắt đầu hoảng sợ:www.vietlove.com:

− "Chết rồi, mình say hay sao ấy":

− Nghĩ thế nàng cố đứng dậy để chứng minh là mình không say, nhưng nàng lảo đảm cảm thấy trời đất lắc lư như đang đứng trên sóng biển thật khó chịu, Phượng Thắm cố bước đi, nàng ngờ mình bước vào khoảng không hụt hẫng vô thường. Bướng bỉnh không chịu thua. Phượng Thắm cứ bước đi, nàng khấp khểnh đi xuống những bậc thang đá, may mà đám du khách chẳng ai bận tâm ngó nàng bằng không chắc nàng đã quê chết được. Men theo hồ Tuyền Lâm là đường mò dẫn vào rừng thông, Phượng Thắm đi hướng ấy và nan gtừ xa thấy Gia Lâm cùng người chủ ngựa dìu Tố Phương lên lưng con bạch mã. Sau đó Tố Phương co giò thúc ngựa phi đi một cách dũng cảm làm Gia Lâm đứng nhìn theo đây thán phục:

− Phượng Thắm đi đến gần như người mộng du, nàng không biết gương mặt nàng đỏ bừng vì bốc men mà cũng diễm lệ cực kỳ trong cũng cách nàỵ Đi phớt ngang Gia Lâm nàng hơi nhếch môi:

− Vui qúa hả Gia Lâm?

Gia Lâm ngỡ ngàng sửng sốt khi gặp Phượng Thắm ở đây, chàng vội chạy theo nàng:

− Phượng Thắm ! Em đi đâu vậy?

− Em đi chơi, không được sao?

Gặp mặt là gây với anh rồi. Em đi chơi thì được, nhưng em đi với ai vậy?

− Đi một mình.

Gia Lâm chú ý những bước chân bất bình thường của nàng, chàng nắm tay nàng:

Em làm sao thế??

Phượng Thắm vùng vẫy cố gỡ tay ra:

− Em không làm sao, anh bỏ tay em ra.

không,anh không bỏ. Hình như em say phải không?

− Phượng Thắm hất mặt kiêu kỳ:

Ừ, em say thì sao? Anh có những cái riêng của anh, em cũng có những cái riêng của em vậy:

− Phượng Thắm gỡ được tay Gia Lâm nàng đi như chạy vào rừng khiến Gia Lâm phải tức tốc chạy theo quên phắt Tố Phương sẽ trở lại tìm chàng sau một vòng phi ngựa:

− Gia Lâm năn nỉ Phượng Thắm.

Mình đừng giận nhau nữa nhé Phượng Thắm?

− Phượng Thắm cứ đi không thèm nói, Gia Lâm cứ theo nỉ non những lơì dịu ngọt, hai người .. hế đi thật sâu vào rừng thông lồi lõm. Đến lúc Gia Lâm hết chịu nổi liền chụp vai nàng:

Em nói gì đi chứ Phượng Thắm?

− Phượng Thắm quay mặt hét lớn:

Em còn biết nói gì khi anh là kẻ dối gian:

− Gia Lâm trố mắt:

Anh dối gian điều gì?

Anh còn vỡ vĩnh ngây thơ ư?

− Anh thật không hiểu em muốn nói gì?

− Phượng Thắm hậm hực quát:

Anhcòn không hiểu ! Anh mau khai ra anh và Tố Phương quan hệ với n hau như thế nào?

− Gia Lâm ôm đầu kêu khổ:

Trời ! Thì ra em nghĩ anh và Tố Phương có gì sao? Em hiểu lầm tai hại qúa mất rồi:

− Phượng Thắm trề môi:

Hiểu lầm ! vậy anh giải thích thế nào khi anh và Tố Phương đi chơi chung với nhau tình atứ như một đôi tình nhân?

− Gia Lâm đáp cứng rắn:

Anh và Tố Phương chỉ là bạn bè không hơn không kém. Tố Phương nhờ anh chở đến đây để tập cưỡi ngựa. Sẵn anh thấy buồn nên đồng ý vậy thôi:

− Phượng Thắm ngủng ngẳng quay mặt đi:

Làm sao em tin cho được :

− Gia Lâm xoay người nàng lại:

Em phải tin anh, người anh yêu duy nhất là nhất đời chỉ là em thôi:

− Câu nói ấy không khác nào cơn gió ve vuốt tâm hồn tức bực của Phượng Thắm làm tan biến bao nhiêu hờn giận. nàng chớp mắt, ngước nhìn người yêu:

− Anh có biết là thời gian qua em rất buồn?

Gia Lâm âu yếm hôn môi nàng:

Anh còn buồn tan nát hơn em. nhưng hôm nay nỗi buồn vị xua đi rồi, hình như trong tình yêu có vậy mới thơ, mới hay phải không Phượng Thắm?

− Sương chiều giăng mắc như lưỡi đan vào khôngg ian làm rừng thông sầm lại. Phượng Thắm hơi se lạnh nàng co ro đôi vai nho?

− Em đà những tưởng mình mất nhau:

− Gia Lâm thì thầm:

không bao giờ, không bao giờ đâu em:

− Trong người Phượng Thắm có bia nên nàng cảm thấy khát bỏng, mắt lờ đờ lãng mạn. chưa bao giờ nàng có tâm trạng như thế, lý tríd di vắng để hiện tại trái tim nồng say làm chủ nàng và nàng có cảm giác chờ đợi một cái gì không biết nữa.:

− Gia Lâm không hề sau men sau rượu nhưng chàng say đôi mắt liêu trai của người tình trong hoàng hôm tím trong hư hư thực thực như hồn tiên nơi trốn mộng mị hoang đường. Gia Lâm thở mạnh, bản chất "đàn ông" vốn có trong dòng máy trỗi lên mãng liệt đến không điều khiển nổi và rồi chuyện gì đến nó sẽ đến như một định mệnh .www.vietlove.com:

− nếu như hai đứa đừng giận nhau. nếu như đừng có buổi chiều hôm nay.. nếu như không có cánh rừng thông đồng lõa thì tình của Gia Lâm chưa biến thành tội khi chàng ví qúa yêu đương cuồng say mà hành động táo bạo để cho tình yêu học trò không còn trắng trinh tinh khôi như màu áo thơ ngây:

− Vài phút sau, Phượng Thắm tỉnh táo hẳn, nàng sợ hãi bật khóc nức nở:

Sao anh lại làm như thế?

− Gia Lâm gục đầu hơi hối hận:

Anh cũng không biết nữa. Tại anh qúa yêu em:

− Phượng Thắm cắn môi đau nhói:

Chúng mình đà phạm tội.

Anh không ng hì là mình phạm tội. Qúa lắm là mình yếu đuối không đủ bản lãnh chống lại sự ham muốn cháy bỏng tầm thường mà thôi:

− Phượng Thắm lau nước mắt:

Chúng ta sẽ phải làm gì?

Gia Lâm nâng cằm nàng :

Làm vợ anh nhé?

− cưới nhau còn qúa trẻ con như vậy chúng mình sẽ khô?

− Anh chấp nhận tất cả. Miễn là có em trong đời thi `khổ đau nào anh cũng vượt qua được:

− Phượng Thắm nhìn Gia Lâm thấy chàng thành khẩn qúa nhưng sao nàng cứ run sợ về tương lai. Gia Lâm nhà nghèo, đó không phải là cái tội nhưng hai đứa chưa có chút sự nghiệp trong tay biết tạp dựng tương lai bằng gì đây? Hai người yêu nhau được sớm làm vợ chồng thì hạnh phúc rồi:

− Tuy nhiên tình yêu không thể thần thánh hóa về mặt vật chất, người ta xây dựng mái ấm gia đình đâu thể thiếu tiền bạc. Song để kiếm được tiền nuôi dưỡng mầm hạnh phúc và xây dựng gia đình phải làm thê'' nào khi cưới nhau rồi bề bộn những trách nhiệm với bổn phận của người vợ, của kẻ làm dâu:

− Chính vì lý do này mà Phượng Thắm hoang mang mãi, nàng phân vân trước quyết định có nên lấy chồng hay không? bây giờ một phút lỡ dại, cuộc đời trót trao vào tay Gia Lâm, nàng không lấy chồng cũng không được, đúng là định mệnh trớ trêu, nàng biết suy nghĩ nhưng lại không giữ được mình nghiêm túc:

− Gia Lâm chân thành kiên nhẫn:

− Đừng làm anh thất vọng nha Phượng Thắm !:

− Phượng Thắm lẳng lặng gật đầu, Gia Lâm mừng cuống quýt siết chặc tay nàng, hai người muốn hòa tan trong nhau mặc kệ ban tai có tiếng gọi của Tố Phương theo gió vọng vang khắp rừng chiều:

− Gia Lâm ơi ! Anh ở đâu?

− Gia Lâm.. ơ..i..ời.. ờ.. i..ờ.. i.. ời !

o0o .

Tâm tư không còn bằng phẳng, tâm hồn ít nhiều biến động nhưng ba người Gia Lâm, tố Phương, và Phượng Thắm cũng tốt nghiệp được phổ thông trung học:

− Sử "về đây bên nhau .." của Gia Lâm và Phượng Thắm đã làm cho Tố Phương buồn rầu tuyệt vọng . Đêm sinh nhật 18 của nàng Gia Lâm không đến . không phụ nàng thổi nến như đã hứa . Vì thế Tố Phương buồn hiu, nàng cho rằng mình vừa lớn lên bước chân vào đời đã gặp trắc trở . Tình bạn giữ Tố Phương và Phượng Thắm tự nhiên đâm ra kỳ quặc . Tố Phương mặc cảm mình là người đến sau còn Phượng Thắm tức Tố Phương là bạn thân mà toan sự cướp người yêu của nàng. www.vietlove.com:

− Rời khỏi trường phổ thông, bạn bè bị chia rẽ luôn . Song Gia Lâm và Phượng Thắm cũng không quan tâm đến Tố Phương, họ ngất ngưỡng trong men tình ái và chỉ biết có nhau, bên nhau - hai người:

− Khi người ta đã "ăn trái cấm" đã "uống rượu nồng" người ta không biết dừng lại bởi cố tật đời thường gọi là "quen môi bén mũi" mà Gia Lâm là một điển hình cụ thể . Chữ tình của họ đã dính liền theo chữ tội, họ liên tiếp trượt dài trên đống tội cho đến khi Phượng Thắm có hiện tượng nôn nao ói mửa thì nàng mới thất k inh níu tay Gia Lâm hỏi:

− Làm sao bây giờ anh ?

Gia Lâm thật thà:

Thì . sanh con ra chớ anh biết làm sao ?

− Phượng Thắm trợn mắt:

Sanh con ra ! Chúng mình chưa cưới nhau mà sanh con bộ anh không sợ đời "nện" cho vài nhát búa tạ hay sao ?

− Thì bây giờ chúng mình cưới nhau lo gì.

Phượng Thắm dậm chân:

Em không biết, anh về nói với ba mẹ em thế nào thì nói:

− Tình thế bắt buộc Gia Lâm phải "anh dũng" theo Phượng Thắm về nhà . Chàng run run chào cha mẹ nàng và bị chặn hỏi ngay:

Cậu là ai ?

− Dạ cháu là bạn học của Phượng Thắm :

− Thầy Phụng cha của Phượng Thắm vốn là nhà giáo, ông cẩn thận hỏi Gia Lâm;.

Cậu bao nhiêu tuổi ? Và học xong 12 cậu định làm gì ?

− Gia Lâm lễ phép và chân thực đáp:

Cháu đỉnh cưới vợ và thi vào trung học sư phạm:

− Cưới vợ ! Cậu bao nhiêu tuổi mà đòi cưới vợ ?

Dạ hai mươi:

− Cậu bảo tính theo trung học sư phạm mà còn cưới vợ thì làm sao tiện ?

− Gia Lâm ăn nói dôi lúc thật ngây thơ:

Cháu không biết, nhưng con trai lớn lên nhất định phải cưới vợ thôi:

− những nếu lập gia đình sớm cậu sẽ không có sự nghiệp.

Gia Lâm nhã nhặn nói:

Cháu nghĩ nếu mình cố g(áng một chút sẽ vừa có sự nghiệp vừa có cả gia đình:

− Thầy Phụng thích cắch ăn nói thật thà của Gia Lâm . ông gặng hỏi:

Thế cậu đã chuẩn bị gì cho sự nghiệp và cho tiểu gia đình mà cậu sắp lập ?

− Gia Lâm không ngần ngại nói thật:

Cháu đâu có gì mà phải chuẩn bị, cháu cưới vợ rồi cháu về ở với ba mẹ cháu, còn cháu tiếp tục đi học . bao giờ ra trường đi dạy cháu xin ra ở riêng tự lập:

− Thầy Phụng mỉm cười nửa miệng:

Cậu nghĩ cuộc sống dơn giản đếnt hế ư ? Sao cau không nghĩ rồi cau sẽ có con, một đứa con rồi chẳng bao lâu hai đứa . Chi phí cho cuộc sống cả một trăm thú vụn vặt nhưng lại đầy tốn kém . nếu lúc đó cau chưa nên danh nên phận, hoặc thu nhập mấy đồng lương giáo viên nghèo thì làm sao trang trải cho cuộc sống ? mà cuộc sống vật chất bấp bênh, không ổn định thì liệu có bảo đảm hạnh phúc gia đình hay không ?

− Gia Lâm được "chỉ giáo" thì ngồi ngây người như phổng, qủa nhiên có những điều thầy Phụng nói đúng mà chàng chưa bao giờ nghĩ ra.

Thầy Phụng rót trà đẩy đến trước mặt chàng:

Là tôi chỉ góp ý vậy thôi chớ quyết định là tùy cau . Riêng rồi, không muốn con cái phải khổ nên quyết tâm không gả chồng dựng vợ sớm cho đứa nào khi mà chúng chưa có nghề nghiệp gì trong tay:

− Gia Lâm thất kinh, mồ hôi rịn ướt lưng áo dù trời đàn lạt chẳng nóng nực gì . chàng không dám hé môi nói ý định của mình đến đây là để xin cưới Phượng Thắm về làm vợ và dĩ nhiên càng không dám đả động gì đến chuyện Phượng Thắm đã lỡ mang con của chàng giọt máu nhỏ nhoi đang mỗi ngày phát triển thành mầm sống yêu thương:

− Phát hiện bỗng nhiên gương mặt Gia Lâm tái nhợt, thầy Phụng vội hỏi:

Cậu trúng gió à ?

Gia Lâm lắp bắp:

Dạ . không phải:

− Sắc mặt cau khó coi lắm, nếu cau cảm thấy trong người khó chịu thì cứ đến ghế bố nằm nghi?

− Gia Lâm cố trấn an mình hãy bình tĩnh nhưng chàng cứ run . Con người của thầy Phụng toát lên vẻ uy nghiêm khiếnchàng sợ đến mở lời không nổi . Hồi nào đến giờ thầy Phụng mới biết mặt chàng lần đầu, hổng lẽ lần đà^u gặp mặt ông thầy giáo nổi tiếng là khe khắt chàng dám mở miệng cầu hôn với con gái ông ta ? ông ta vừa nói thắng thắn đó là gì, ông ta quyết tâm không dựng vợ gả chồng cho con khi chúng chưa có gì ổn did.nh trong tay:

− thầy Phụng tỏ vẻ quan tâm:

Cau sao ro ?

Gia Lâm nuốt nước miếng đáp:

Dạ không sao:

− cau uống nước đi.

Gia Lâm lập cập:

Cháu cám ơn bác:

− Vài phút sau trạng thái Gia Lâm đỡ hơn, chàng không đủ can đảm ngồi trước mặt thầy Phụng nên cáo từ ra về . Ra ngoài sân Phượng Thắm trách chàng;:

− Sao anh không chịu nói ?

Anh bị phủ đầu nên không dám nói:

− Anh đi cưới vợ mà không dám nói vậy biết làm sao ?

Gia Lâm vò đầu:

Anh về nhờ mẹ qua nói chuyện người lớn cha''c chắn hơn.

Phượng Thắm đành gật, nét lo âu hằn rõ trên gương mặt nữ sinh:

− Đành vậy, em bây giờ sống trong nỗi lo lắng triền miên:

− Gia Lâm an ủi người yêu:

Đừng qúa lo lắng không tốt cho sức khỏe của em và .. con .Anh về nhờ ba mẹ qua nói chuyện người lớn liền.

:

− Phượng Thắm không ngờ cha nàng đùng đùng nổi giận còn hơn cả sức tưởng tượng của nàng:

− Ông bà Gia Duy cha mẹ của Gia Lâm vừa ra khỏi thì thầy Phụng đã lệnh cho vợ lên gác "trục" Phượng Thắm xuống hỏi tội . Chưa bao giờ nàng thấy mặt cha đỏ như thế, còn hai mắt như đứng tròng chứng tỏ cơn giận lên cao điểm . Giọng nói của ong, Phượng Thắm không thể nào tả nổi, ongchỉ hỏi nàng cân ngắn gọn mà sức cuồn cuộn ngầm vô biên:

− Thế là thế nào ?

Phượng Thắm run bắn hệt như tên tội phạm vừa nghe tuyên án tù chung thân, hai chân nàng đứng không vững nhưng nàng bị buộc phải đối đáp với cha:

Con . con .:

− Thầy Phụng bất chợt gằn giọng:

Con phải nói ra tất cả, nói hết.

Dạ . con nói hết .:

− Phượng Thắm muốn khóc mà không khóc được, muốn xỉu để khỏi trả lời nhưng cũng không xong . nàng nói mà âm giọng như va chạm vào nhau nghe rõ rệt:

Thưa ba . con và anh Lâm thương nhau lâu rồi:

− Thầy Phụng ngắt ngang:

Lâu rồi là bao giờ ?

Từ lúc vào lớp 11.

Thầy Phụng nghiến răng:

− thật là qúa quắt!:

− Bà Phụng đỡ giùm con:

Thì ông để từ từ cho con nó nói:

− Sẵn đang nóng nảy trong người thầy Phụng "quát" luôn vơ.

Từ từ cái gì ! Trong ngườit o đang điên lên đây nè, đang bốc cháy đây nè bà biết không ? Từ khi học lớp mộtmột nó đã có người yêu vậy mà bà không hề hay biết, bà làm mẹ cái kiểu gì ? www.vietlove.com:

− Bà Phụng không dám cãi chồng . Bà hiểu tánh chồng . khi ông đang cơn nóng giận, mọi lời khuyên can trở nên vô dụng . bà lặng thinh dù bà biết bà không có lỗi gì, bà cũng dạy dỗ khuyên bảo con những điều hay lẽ phải, nhưng cha mẹ sanh con trời sanh tánh, Phượng Thắm trót mang dòng máu lãng mạng trong người bà biết làm sao được:

− Thầy Phụng phóng thăng ánh mắt vào mặt Phượng Thắm khiến nàng cúi đầu không dám nhìn cha . Ông bất thần gọi như hét:

Thắm !:

− nàng giật nảy người.

Da:

− Ông bà Gia Duy đến hỏi cưới con cho thằng Lâm nhưng nếu ba không đồng ý gả thì con nghĩ sao ?

− Ba ! Tụi con thương nhau thật mà ba:

− Giọng thầy Phụng vẫn không giảm chút gay gắt:

Ba không có nói tụi con thương nhau thật hay giả nhưng thằng Lâm chỉ có hai bàn tay trắng . Nó không đủ điều kiện để lập gia đình:

− Phượng Thắm quên cả phần sợ hãi cho mình, nàng bênh vực cho người yêu:

Tuy anh Lâm chưa có gì trong tay song tương lai anh ấy cũng là một thầy giáo như ba, còn con cũng sẽ cố gắng học hànhm, chúng con sẽ giúp nhau tạo dựng một mái gia đình tốt:

− Thầy Phụng la''c đầu:

Ở đời này ai cũng biết nói tốt lắm nhưng khi thực hiện thì không dễ dàng như con tưởng . Con nghe lời ba đi chung qui chỉ vì ba không muốn các con khổ mà thôi . Đừng hiểu lầm là ba chê thằng Lâm ngheò . Nghèo mà có chí tốt gấp mấy lần giàu mà không có chí . Hai đứa thương nhau thì phải biết giữ lòng chờ nhau . Vài năm nữa khi con tốt nghiệp đại học ngoại ngữ, con sẽ kiếm được việc làm ổn định đủ bảo dảm cho một nửa đời sống gia đình . Lúc đó ba sẽ tác hợp cho hai đứa như ý muốn .:

− Bà Phụng nhận thấy lời chồng chí lý, vội khuyên con:

Ba con nói đúng, con hãy vâng lời . người ta xây dựng công trình gì cũng đề có sự chuẩn bị kỹ càng huống chi con xây dựng hạnh phúc cả đời mình, nhất thiết phải có sự chuẩn bị con à . Mà sự chuẩn bị tốt nhất là kiến thức:

− Nghe lời cha mẹ nói Phượng Thắm bỗng khóc ròng . Cha mẹ nàng chuẩn bị con đường vào dời cho các con chu đáo như vậy cớ sao nàng đã phụ lòng mẹ cha ? Càng nghĩ nàng cang qúa hối hận nên tiếng khóc càng nghe đau khổ:

− Nhưng mẹ ơi bây giờ đã lỡ hết rồi:

− Bà Phụng chưng hửng:

Con nói gì thế, cái gì mà "đã lỡ hết" rồi ?

− Phượng Thắm ôm mặt nấc lên:

Con đã có thai với anh Lâm:

− một câu nói đó thôi mà sự kinh hoàng không thua một trái đại bác nổ bên tai ông bà Phụng , trông họ thật khủng khiếp . Thầy Phụng kịp túm áo Phượng Thắm:

Con . con nói sao ?

− Phượng Thắm không dám lập lại, không dám ! nàng chỉ khóc nức nở trong sợ hãi vô cùng . Thầy Phụng định tát con gái nhưng rồi ông vụt xuôi tay mềm người hai tròng mắt như muốn bất động . bà Phụng hoảng hốt lao lại đỡ chồng:

Anh Phụng ! Anh tỉnh lại đi, anh làm sao thế ?

Phượng Thắm cuống quít vội vã nhưng nàng không biết làm gì . Bà Phụng hét:

Mau gọi xe đưa ba con đi cấp cứu:

− Phượng Thắm lao ra đường, nàng vẫy tay rối rít gọi một chiếc taxi, bây giờ nàng mới nhớ ra cha nàng bị bệnh cao huyết áp . Ôi hcỉ vì nàng cha nàng gặp sự cố, cầu xin cho một tai họa qua khỏi chớ nếu cha có mệnh hệ nào thì nàng phải ân hận suốt đời:

− Phượng Thắm lâm râm khấn vai tất cả các vị thần thánh n ào mà nàng nhớ tên trong lúc này chỉ với một điều duy nhất: Cha nàng không có sao:

− Thành phố hoa vẫn nở đầy, trời đã lạt muôn thuở bình yêu nhưng gia đình nàng giờ đây chẳng chút bình yên.

.

Ông Phụng không chết, không gặp tai biến mạch máu não . Ông đã bình phục nhưng cơ thể còn yếu . Từ hôm ấy, Phượng Thắm luôn mang tâmột rạng sợ sệt, lấm lét không dám nhìn ai từ ba mẹ cho đến hai em của mình . nàng nghĩ mình là kẻ tội lỗi, mặc cảm tội lỗi luôn luôn bao vây lấy nàng. www.vietlove.com:

− Gia đình Gia Lâm thật có nghĩa, họ nghe ông Phụng bệnh thì thấy nhau đến thăm viếng hỏi han ân cần . Gia Lâm lúc nào đi học thì thôi, lúc nao rảnh chàng đều có mặt ở nhà ông Phụng . Chính chân tình này đã làm ông bà xúc động, cho nên ông nói với bà:

không còn cách nào hơn là làm đám cưới cho hai đứa nó:

− Bà Phụng lo ngại:

nếu như anh không đồng ý t hì con t sẽ nghe lời:

− Ông Phụng thở dài:

không đồng ý c ung không được . Em không nhớ là con Thắm đã có thai sao ?

− Bà Phụng ngập ngừng:

Cái thai chỉ mới hình thàng, có thể "giải quyết" được mà:

− Ông Phụng lắc đầu buồn bã than thở:

tôi mấy chục năm làm cái nghề dạy học, thế mà dạy con không nên thật đáng xấu hổ . Nhưng tôi không lòng dạ nào mà bắt con hủy hoại "giọt máu" của nó . thôi thì không cách nào hơn là gã nó cho thằng Lâm:

− Bà Phụng gật đầu:

Mọi sự bây giờ tùy anh quyết định:

− Ông Phụng từ từ ngồi lên dựa lưng vào vách tường, bà Phụng lật đật kiếm gối kê lưng cho chồng:

− nếu anh không khỏe thì nằm nói chuyện cũng được mà.

Ông Phụng xua tay:

không sao, tôi đã khỏe rồi, em đừng qúa lo lắng như vậy:

− rồi ông trải ánh mắt mỏi mệt về phía cửa đoạn nói với vợ:

Em ra ngoài xem thằng Lâm có đây không, em gọi nó và con Thắm vào cho tôi nói chuyện:

− Bà Phụng vâng lời nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng . vài phúc sau Gia Lâm và Phượng Thắm khép nép bước vô:

Thưa bác gọi con ..

Dạ ba gọi con :

− Ông Phụng ra dấu bảo hai đứa ngồi nơi hai cái ghế đẩu bằng nhựa đỏ, sau đó mới chậm rãi nói:

Ba hỏi một lần chót hai dud''a có thật lòng yêu nhau không ?

Gia Lâm và Phượng Thắm đều run nhưng đều đáp mạnh mẽ:

− Dạ thật:

− Ông hỏi tiếp:

nếu sau này cuộc sống muôn vàn khó khăn hai đứa vẫn nhất quyết tựa lưng nhau chứ:

− Gia Lâm hăm hở đáp trước:

Con hứa dù trong hoàn c?anh nào cũng thương yêu em Thắm đến chọn đời:

− thôi được rồi, ba coi lời hứa của Gia Lâm là lời danh dự . ba cho phép hai đứa cưới nhau:

− Gia Lâm mừng rỡ:

Bác .. à ba . ba nói thật chứ ?

Ông Phụng gật đầu:

thật:

− Phượng Thắm mừng rỡ rơi nuo cmắt, nàng chạy đến ôm tay cha:

Con cám ơn ba:

− Nhưng ông Phụng bỗng nghiêm nghị:

Ba cho phép hai đứa cưới nhau vì không còn cách nào khác . Nhưng hai đứa phải nhớ đây: Cuộc sống hôn nhân là cuộc sống không nnhẹ nhàng đơn giản chút naò . Nhưng các con đã tự ý vượt hàng rào lễ giáo để chấp nhận nó trước thời hạn, cho nên sau này ba không bao giờ muốn các con nói đến hai chữ thất bại, các con hiểu ý ba chưa ?

− Phượng Thắm lí nhí đáp:

− Con hiểu.

Gia Lâm hí hửng hơn:

Con hiểu thâm ý của ba muốn nói và con xin ba hãy yên tâm . Dù trong hoàn cảnh khó khăn nào tình yêu cũng giúp chúng con vượt lên trên tất ca?

− Ông Phụng khoát tay:

thôi các con ra ngoài được rồi:

− Gia Lâm chào:

Ba nằm nghỉ, con ra ngoài:

− Ông Phụng bỗng nói:

Gia Lâm, ngày mai con có thể đưa ba mẹ con đến gặp ba mẹ ở đây . người lớn sẽ bàn tính đến chuyện làm đám cưới cho các con:

− Bây giờ Gia Lâm với Phượng Thắm mới thật sự sung sướng . Cánh cửa phòng ông Phụng vừa khép lại Gia Lâm đã tranh thủ hôn vợ sắp cưới:

Chưa khi nào anh thấy thoải mái như lúc này.

Phượng Thắm đấm chàng:

− Anh là kẻ "cơ hội" thấy ghê.

Gia Lâm nhăn răng cười:

Anh chỉ tận dụng cơ hội với vợ anh thì nào có tội tình gì:

− nói xong chàng tiếp tục hôn nàng và cả hai bỗng giật mình vì nghe tiếng tằng hắng . Bà Phụng lừ mắt dòmhai người hiến hai người mắc cỡ điếng hồn:

− Mẹ !

Bà Phụng lắc đầu chỉ nói một câu rồi bỏ đi:

Bất cứ kẻ nào ăn uống vội vàng hấp tâp đều có một lúc sẽ bị đau bao tư?

− Gia Lâm ngơ ngác nhìn Phượng Thắm:

mẹ muốn nói gì vậy ?

− Phượng Thắm đáp:

Mẹ trách hai đứa mình nông nổi và nghĩ đến một lúc nào sẽ chán nhau:

− Gia Lâm phản ứng:

không đời nào . O mà sao mẹ em đoán thế nhỉ ?

Phượng Thắm cũng mang khá nhiều ưu tư nhưng nàng nói xuôi:

người lớn thường hay lo xa cho bọn trẻ, mẹ em không ngoại lê:

− Gia Lâm ôm chặt lấy nàng;.

Ba mẹ không tin tưởng anh chút nào . Đã thế anh phải yêu em thật nhiều để làm một chứng minh cụ thê?

− Phượng Thắm ngượng ngùng gỡ tay Gia Lâm:

Suỵt ! Đừng biểu lộ tình cảm không đúng chỗ như thế, lỡ có ai nhìn thấy nữa thì quê chết.

.

Đám cưới Gia Lâm và Phượng Thắm không qúa linh đình nhưng khá long trọng . Gia đình đôi bên đã làm những gì có thể làm . Đám cưới không tổ chức tại nhà hàng mà làm ngay tại nhà của Gia Lâm, dưới mảnh sân rộng cónhiều hoa nở xinh xắn:

− Bạn bè của Gia Lâm và Phượng Thắm đều có mặt đủ cả, không thiếu ai . Tố Phương điềm nhiên trong chiếc áo dài xanh có mặt nơi tiệc cưới, Phượng Thắm sà lại choàng vai bạn:

Mày còn giận tao không Phương ?

− Tố Phương ngước lên, gương mặt thanh tú thật nghiêm trang:

Tại sao tao phải giận mày ?

Phượng Thắm e ngại:

− Mày thật không giận tao à ?

Tố Phương mỉm cười:

Có phải mày nghĩ tình bạn giữa tao và mày sứt mẻ v ì chuyện anh Lâm ?

− Phượng Thắm chưa kịp đáp, Tố Phương nói luôn:

Mày đánh giá thấy bạn bè thế ? Tố Phương đâu phải hạng tầm thường quá đáng . Trong chuyện tình cảm luôn luôn là phức tạp chứ có bao giờ đơn giản đâu . Thời nữ sinh là thời thơ dại ai đâu tránh khỏi những lầm lẫn, vu vơ . Đúng là khi đó tao cũng có cảm tình với Gia Lâm nhưng biết "hắn" si mày tao làm gì có hy vọng . Cái lần hai người giận nhau là lần hy vọng duy nhất của tao . Thú thật tao đã những tưởng Gia Lâm ở trong tầm tay khi hắn hứa sẽ cùng tao thổi nến trong đêm sinh nhật . Hắn còn chịu đi chơi "thung lũng tình yêu" với tao . www.vietlove.com.

nói đến dây Tố Phương dừng lại một lát như để nhớ khoảnh khắc kỷ niệm nhói đau ngày nào . Và Phượng Thắm , nàng cũng bỗng nhớ lại không quên một chi tiết .:

− Tố Phương nói tiếp câu chuen còn đang nói dang dở, giọng nàng trở nên trầm cam hơn:

Khi phi ngựa giáp vòng trở lại không thấy Gia Lâm đâu tao gọi hắn khản cổ, tìm hắn khắn vùng để rồi cuối cùng htay hắn dẫn tay mày từ trong rừng thông đi ra . Lúc đó mày biết tao nghĩ sao không ? Tao đau còn hơn vừa bị đâm năm ba nhát vào tim . Tao ôm cây thông, qụi xuống và tao khóc . Thế nhưng hắn vẫn vô tình nắm tay mày ra về bỏ quên mất người con gái hắn đưa đến đây .:

− Bây giờ thì Tố Phương cười song ai cũng nhận thấy nụ cười của nàng thật đau khổ . nàng đổi giọng khác, vỗ lưng Phượng Thắm:

Thì ra ở trên đời này ai cũng có số phận và nhân duyên . Đêm sinh nhật của tao mày và hắn quên cả lời hứa cùng thổi nến với tao . Tao hiểu ngay một điều hắn yêu mày và chỉ có yêu mày mà thôi Phượng Thắm a:

− Phượng Thắm xúc động:

Cám ơn mày đã hiểu tụi tao mà không hờn trách gì.

Tố Phương nhún vai:

Hờn trách cái con khỉ ! Chỉ tại tao thích làm khổ tao thôi chứ Gia Lâm có lỗi gì :

− Gia Lâm cầm ly rượu đi ngang đấy nghe loáng thoáng tên mình liền tấp vào:

Các bạn nói xấu gì tôi thế ?

Tố Phương chu môi:

− không dám đâu, Tố Phương tôi không dám làm chuyện đo.

Gia Lâm cười lớn vô tư, chàng hôm nay là kẻ hạnh phúc nhất đời nên né tmặt lộ niềm vui to lớn . Phượng Thắm muốn cho Tố Phương có vài giây phút riêng để nói gì đó với Gia Lâm nên nàng ý nhị rút êm:

Tố Phương . Tao qua với tụi bạn hồi cấp hai chút nha ! Xin cứ tự nhiên, tự nhiên giùm . Anh Lâm làm ơn tiếp nhỏ bạn thân giùm em:

− không chờ hai người phản xạ, Phượng Thắm biến về cánh phải đám tiệc hoà mình vui nhộn cùng lũ bạn xưa:

− Gia Lâm đứng bên cạnh Tố Phương, chàng không biết phải làm gì liền bối rối trao ly rượu cho nàng:

Em uống chút đi:

− Tố Phương ngỡ ngàng đỡ ly rượu:

Sao lại bảo em uống rượu ?

− Uống chút xíu coi như mừng hạnh phúc của anh:

− Em có nhiều cách để mừng cho hạnh phúc của anh . Thí dụ tặng anh hai câu thơ: "Ngày mai nếu có sang sông, đừng ai gợi vết thương lòng ngày xưa" . Hoặc em có thể hát tặng anh một bài nhạc buồn: "chỉ còn gần anh một gây nữa thôi . một giây nữa thôi là xa nah rồi . người theo cánh chim về nơi cuối trời, để lại thương nhớ cho kiếp đơn côi ..":

− Gia Lâm xúc động, chùng giọng nói:

Tố Phương tha lỗi cho anh, buổi chiều hôm ấy anh thật có lỗi với em:

− Tố Phương cười buồn:

Em khùng qúa, khi không ngày vui của anh mà nhắc chuyện buồn không hên chút nào . Nè thôi, em uống với anh ly này coi như lời chúc trăm năm hạnh phúc nha :

− Tố Phương uống cạn, gương mặt nàng hơi bị nhăn nhó, nàng có cảm tưởng chất cay đang xé lòng mình:

− Gia Lâm chao mắt:

Em có sao không ?

Tố Phương cười bằng mắt:

Em không sao . Anh mau lại với nhỏ Phượng Thắm đi, trong ngày cưới cô đâu ở đâu thì chú rể phải ở đó chứ:

− Điều dĩ nhiên phải như vậy, Gia Lâm bước đi mà trong lòng hơi tội nghiệp cô bạn gái từng ôm một mối tình đơn phương với mình:

− Đám cưới tiếp tục diễn ra thật vui vẻ, Phượng Thắm đã xinh đẹp lại càng diễm lệ trong sắc áo vu quy . Gia Lâm mặc vét trắng thắt cà vạt xanh, bên cạnh Phượng Thắm trông chàng vẫn có chút gì "thơ" hơn . Họ được chúc mừng, được nhận quà và của hồi môn . Gia đình Phượng Thắm không giàu có gì nhưng cũng cho nàng được sợi dây chuyền vàng, một chiếc lắc và một nhẫn mặt ngọc lắm . Gia đình Gia Lâm có hoàn cảnh eo hẹp hơn, họ chỉ có thể lo cho con cặp nhẫn cưới không mặt nhỏ xíu và đôi bông tai tất yếu phải có cho cô dâu về nhà chồng . Tiền bạc từ các phong thơ được mừng cha mẹ Gia Lâm phải "lột" lại để trang trải cho cái tiệc cưới của chàng. www.vietlove.com:

− Cuối cũng vẫn còn mắc nợ một số tiền lớn khiến bà Gia duy bất an đi ra đi vô ôm đầu suy nghĩ . Bà gọi riêng Gia Lâm hỏi:

Bây giờ không đủ tiền trả nợ làm sao đây con ?

− Gia Lâm đang hạnh phúc ngút ngàn, đã lâm vào tình trạng lo lắng:

Con đâu biết phải làm sao ! Hay là con còn cái đồng hồ mẹ đem bán trả nơ:

− Bà Gia Duy trở dài:

Cái đồng hồ thì đáng giá bao nhiêu ? với lại con phải cần có no để biết giờ đi hoc:

− Gia Lâm tiu nghỉu, đúng là nghèo rất ảnh hưởng đến mọi thứ trong đó rõ ràng ảnh hưởng đến hạnh phúc mà chàng vừa gặt hái được.

.

Gia Lâm tiếp tục hai năm trung hợc sư phạm của mình, còn Phượng Thắm chuẩn bị cho kỳ khai hoa nở nhụy:

− Chiều đã lạt gió se lạnh, Phượng Thắm rùng mình dỪng tay chổi quét sân, nàng nhìn xuống chiếc bụng căng tròn của mình rồi thầm nghĩ:

"không biết nó là trai hay gái ! Nó là đứa con đích thực của tình yêu, là đứa con của từng thông hữu tình":

− Suy nghĩ và mỉm cười . Phượng Thắm bỗng lắng tai nghe trong nhà có sự to tiếng:

− Bà là kẻ thất tín nếu như không muốn nói là con người lì lợm . Khi bà mượn tiền bà hứa với tôi thế nào ? Bà hứa ngon hứa ngọt nào là xong dám cưới con bà, bà sẽ thanh toán ngay cả gốc lẫn lời . Thế mà bà có giữ lời hứa không ? Trả cho người ta chỉ có phân nửa còn không có một ten lơì .:

− Tiếng bà Gia Duy năn nỉ:

− Chị Năm ! tôi thật tình không muốn thất tín . tôi nghĩ mình chỉ còn thằng con út nên muốn làm đàng hoàng cho nở mày, nở mặt bà von và dòng họ hai bên . tôi không ngờ bạn bè của thằng Lâm đứa nao cũng là sinh viên nghèo qúa nên đi mừng rất bèo . lại thêm bạn bè của con dâu tôi qúa đông mà chúng lại thuộc bên đàng gái kéo quen nên mình đâu có lý gì được nhận tiền mừng . tình hình đó dẫn đến tính toán không chính xác và cuối cùng là phải chịu đám . Chính vì vậy tôi không có tiền hoàn trả lại chị đủ như đã hứa, tôi mới đành cam là kẻ thất tín, xin chị hiểu mà thông cảm cho:

− Giọng bà Năm sa sả:

Thông cảm ! Thông cảm ! Bà còn biểu tôi thông cảm đến chừng nào lận ! tôi thông cảm cho bà từ lúc bà cưới vợ cho thằng Lâm , đến khi vợ nó mang bụng thè lè sắp đẻ, bà còn muốn gì nữa :

− Bà Gia Duy khốn khổ, nhẫn nại, nhẹ nhàng năn nỉ:

Chị thương gia đình tôi xin chị thương tới cùng . tôi hứa sẽ cố gắng chạy lo, khi có tiền tôi lập tức đem trả cho chị ngay:

− Bà nói nghe ngon nhỉ ? Cứ làm như đồng tiền của tôi là tiền chùa không bằng ! Nè, tôi tuyên bố cho bà biết tôi không thể để thêm cho bà được nữa . Nội nhật ngày mai ba phải trả đủ tiền cho tôi, bằn gkhông bà đừng trách tôi sao mà sống không có tình nghĩa à nghen !:

− Bà Năm ngúng nguẩy đi ra, bà Gia Duy lẽo đẽo theo phía sau vẫn hết lời vẫn lơn khất nợ . Phượng Thắm cầm lòng không nổi trước cảnh đó, nàng nhìn nhanh xuống cườm tay của mình, nơi lấp lánh ánh vàng và lên tiếng:

− Mẹ ! Mẹ không nên để người ta lăng mạ mình thêm nữa:

− bà Gia Duy lúng túng khi để con dâu biết chuyện, bà không biết nói câu gì để che đậy thì Phượng Thắm đã tự động tháo chiếc lắc tay của mình trao cho mẹ chồng:

Chiếc lắc này gồm năm chỉ vàng bốn số chín, mẹ đem bán rồi thanh toán nợ nần cho người ta chớ đừng để người ta xúc phạm mình chỉ vì món nợ bạc tiền không đáng:

− Bà Gia Duy lặng người, còn bà Năm cũng phải e dè nể sợ hành động và lời cảnh cáo của nàng . bà giả lả vuốt ve nàng:

Vợ thằng Lâm , cháu cũng thông cảm cho tôi, làm nghề nây bắt buộc tôi phải đanh đá chớ không thì sạt nghiệp như chơi cháu à . nói thiet nghe, tôi từng này tuổi đầu mới thấy đứa con dâu tốt bụng và hiếu nghĩa như cháu đây . Thiệt thằng Lâm tốt số mà bà Suy cũng có phước nữa:

− Phượng Thắm không nói không đếm xỉa đến người đàn bà xảo trá làm nghề cho vậy nặng lãi . nàng nhìn bà Gia Duy tần ngần hối:

Mẹ đừng ngại, hãy đi thanh tóan nợ cho người ta:

− Nhưng .. cái này thuộc về hồi môn của con . Lỡ sau này ba mẹ con hỏi đến ..

Phượng Thắm trấn an mẹ chồng;:

− của hồi môn thì có sao đâu, nó là vật có nhiệm vụ phải giúp đỡ con khi con cần mà:

− bà Gia Duy vẫn vô cùng bứt rứt:

Nhưng việc cần này không phải của con:

− Phượng Thắm cười:

mẹ đã vì lo đám cưới cho tụ con mới mang nợ nần, vậy tại sao con lại không có quyền có trách nhiệm ?

− Bà Năm sợ có sự thấy đổi ý thì bà khó thu được nợ nên tía lia hối thúc bà Gia Duy một cách lố bịch:

Kìa bà Duy ! Bà còn bày đặt sĩ diện với con dâu ư ? NÓ đã bỏ ra chiếc lắc năm chỉ thì bà cứ nhận đi, cứ đem bán rồi thanh toán tiền cho tôi . Sau đó mẹ con bà muốn nói gì thì nói sau cũng được mà:

− Đến đây thì Gia Lâm về tới, chàng hỏi vợ: www.vietlove.com.

Gì vậy em ?

Phượng Thắm nhanh miệng:

− không có gì đâu anh, mẹ nói chuyện riêng gì với bà Năm đây mà . thôi anh vào tắm rồi còn ăn cơm, nưỚc nóng em để sẵn trong bình thủy đó:

− Gia Lâm ôm cặp cùng Phượng Thắm bước vào nhà, chàng vừa đi vừa nựng đôi má phúng phính của vợ:

− coi em kìa ! Chiều nào cũng bắt anh tắm nước nóng, riết rồi anh yếu xìu như công tử đó là .tai em đó nhé:

− Phượng Thắm trề môi:

đã lạt lúc nào cũng lạnh, em lo cho sức khỏe của anh ở đó mà trách em . Thiệt là làm ơn mắc oán mà:

− Gia Lâm kéo nàng vào lòng:

Ai mà dám trách bà xã, thật ra anh biết ơn em nhiều lắm:

− Trong lúc hai vợ chồng âu yếm nhau Gia Lâm phát hiện cổ tay Phượng Thắm trống trơn, chàng hỏi ngay:

chiếc lắc đâu rồi em ?

− Phượng Thắm không nói cũng không được, nàng cúi đầu:

− Em đưa cho mẹ rồi :

− Gia Lâm căng thẳng: Mẹ nào ? Mẹ anh hả ?

− Phượng Thắm gật đầu, Gia Lâm cau mày:

Mẹ dùng chiếc lắc của em vào việc gì ?

Phượng Thắm ôn tồn trả lơì:

Mẹ trảnợ cho người ta, nợ từ hồi cưới hai đứa mình:

− Gia Lâm thinh lặng, hơn ai hết Phượng Thắm hiểu chồng buồn và xấu hổ với nàng . Thông minh tế nhị nàng tránh cho chồng mặc cảm bằng ''cach dụi đầu bên vai chàng:

Anh sắp thi ra trường, đừng để đầu óc suy nghĩ những chuyện nho nhỏ của gia đình . Em là vợ anh, em có khả năng lo được gì cho mẹ là bổn phận của em cớ gì anh phải khách sáo ?

− Gia Lâm qúa cảm động, tình yêu nơi chàng dành cho Phượng Thắm càng nhân lên gấp bội . chàng ghì xiết bờ vai nàng, hai trái tim hòa nhịp cảm thông hoàn cảnh khó khăn . Lát sau Phượng Thắm rên:

Ai da, anh làm em đau qúa:

− Gia Lâm vội nới lỏng vòng tay:

Em đau chỗ nào hả ?

Phượng Thắm cười khúc khích chỉ tay vô chiếc bụng nhô cao của mình:

− không phải em đau mà là con anh đau:

− Gia Lâm cười vang, chàng kéo nàng ngả xuống giường, giây phúc này họ cảm thấy hạnh phúc thật sự và họ đâm nghi ngờ những câu nói:

"cuộc sống hôn nhân không đơn giản như mình tưởng ..".

Hoặc:

"Khi cưới nhau rồi họ mới nhìn rõ bản chất của nhau và đến lúc đó thì họ thất vọng về nhau".

"Khi bước chân vào hôn nhân là họ tự buộc vào ký kết "bản án tù chung thân":

− Vân vân . và vân vân với bao lời nói truyền miệng của người đời . Gia Lâm và Phượng Thắm đều cảm thấy không đúng trong lúc này . Cả cha mẹ của Phượng Thắm là những bậc học rộng hiểu sâu nhưng có lè họ qúa quan trọng về vấn đề nhận thức hôn nhân chăng ? Hay là họ có phương thức giáo dục con cái riêng khi tiếp nhận tuổi trưởng thành ! Gia Lâm không cần biết . Phượng Thắm cũng không cần biết, họ chỉ biết đang chìm đắm trong hạnh phúc lứa đôi và tất cả những vấn đề vật chất khác chưa hẳn đã quan trọng.

Người ta nói ngày không dài bằng đêm, ánh sáng không lê thê bằng sự tăm tối là có căn nguyên, và căn nguyên dễ hiểu nhất ánh sáng được ví như những ngày êm đềm hoa mộng . Còn bóng đêm là sự khắc khoải, bất hạnh cùng sóng gió muôn tràng:

− Thói ở đời khi hưởng thụ thì không ai nghĩ đến thời gian nhưng khi đối mặt với khốn khó thì thời gian chính là một cực hình kinh khủng:

− Gia Lâm và Phượng Thắm hong thuộc trường hợp ngoại lệ . Hơn mười n ăm với gần bốn ngàn ngày chung sống đôi vợ chồng trẻ mới nhận ra hồi nào tới giờ mình chỉ mới đứng trên bờ biển và sóng đời chỉ mới liếm láp bước chân họ . Còn bây giờ hơn mười năm hôn nhân mặn nồnng học đang đối mặt với trùng khơi cuộc đời đầy những con sóng dữ bạc đầu, chỉ cần một sơ sẩy họ có thể bị sóng nhồi dập vùi và nuốt chửng dưới đáy đại dương sâu:

− Mười năm với bao nhiêu biến đổi, Phượng Thắm lần lượt cho ra đời hai đứa con gái xinh đẹp mỹ miều là Mỹ Thông và Mỹ Duyên . hai đứa con ra đời khi hai lần Phượng Thắm sinh nở khó khăn và phải chịu giải phẫu . Do đó những tốn kém lớn bắt buộc đã làm bay vào vài món nữ trang hồi môn giá trị của Phượng Thắm . không còn gì để bán nữa, gia đình Gia Lâm lâm vào tình trạng vô cùng túng thiếu . Mọi thứ chi phí tốn kém trút lên đồng lương giáo viên nghèn nàn của Gia Lâm khiến hai vai chàng càng thêm oằn oại trách nhiệm . Gia Lâm đã vùng vẫy hết cách, ngoài giờ dạy chính thức ở trường chàng đã phải nhận dạy kèm toán hai nơi ở tư gia vậy mà tu nhập của chàng cũng chẳng thấm tháp vào đâu. www.vietlove.com:

− Ông Gia Duy chẳng may mang bệnh phổi, bệnh của ông đáng lẽ không trầm trọng nếu như có điều kiện trị từ đầu . Song rất tiếc Gia Lâm không có cách nào cứu cha, chàng đành bó tay để cho tử thần cưới đi mạng của người cha thân yêu trong vật vã đớn đau khôn cùng . Sau đám tang ông Gia Duy, bà Gia Duy cam tâm bán đi căn nhà là tài cản duy nhất mà vợ chồng bà cả đời hao tâm gầy dựng . tiền bán nhà bạ lại một lần nữa trang trải nợ nần do ma chay, thuốc men những ngày cuối cùng trước khi chồng vĩnh viễn nằm xuống . Còn lại một phần bà đưa cả cho vợ chồng Gia Lâm mua lại căn nhà nhỏ hơn để làm tổ ấm căn cơ cũng như đó là phần quyền lợi mà đứa con út như Gia Lâm được thừa hưởnmg . Sắp xếp mọi chuyện xong bà Gia Duy được đứa con gái rước vô sài gòn ở trông coi cháu ngoại . Thế là vợ chồng Gia Lâm đương nhiên bắt đầu cuộc sống tự lập của riêng mình:

− Hàng ngày Gia Lâm đi dạy, Phượng Thắm cũng xin được chân công nhân viên trông coi thư viện ở trường nơi Gia Lâm công tác . Bé Mỹ Thông học năm cuối cùng của chương trình tiểu học, còn bé Mỹ Duyên lên năm tuổi còn đi mẫu giáo , Một mái ấm gia đình với những đứa con xinh và ngoan cùng với đôi vợ chồng rất đỗi yêu thương. Thế nhưng đời không phải chỉ có thế, dù vợ chồng Gia Lâm đã tuộc dốc nhiều so với ngày trước song trời già vẫn bày cảnh ghe tuôngcùng con người giống nhưc hơi một trò thử thách sức chịu đựng và lòng kiên nhẫn của loài sinh vật, mà chính "ông ta, đã tạo ra:

− Phượng Thắm sắp xếp lại mới sách vỡ mà tốp học trò vừa vào thư viện ban nãy lục tung nàng vừa thầm càu nhàu:

Mấy đứa này mỗi lần vô thư viện là đều bới tung đóng sách làm mình mệt muốn chết hà:

− Cô Tâm căn tin thò đầu vô mỉm cười đặt lên bàn của Phượng Thắm ly cà phê đá:

Bực mình gì đó cô Thắm ?

Phượng Thắm ngước mặt lên:

À chị Tâm !:

− rồi nàng đẩy một hơi thở mạnh phân bua:

Khổ lắm chị Tâm ơi , em thật không muốn làm nghề ngồi trông coi thư viện kiểu này chút nào . Mấy đứa học trò cứ ra vô lục lạo hoài em bực mình không chịu nổi:

− Tâm xuề xòa:

Đã là thư viện của trường thi tụi học trò có quyền vô lục lạo chứ sao :

− Thế em mới chán . Chị nghĩ coi em làm không bao nhiêu tiền mà mệt thấy mồ luôn:

− Tâm cười:

Thôi đừng có bực mình nữa, uống cà phê đá cho tỉnh ngu?

Phượng Thắm chao nghiêng ánh mắt hỏi:

Cà phê đá ai kêu ?

− Tâm dẩu môi:

Khiếp ! không ai tính tiền đâu mà sợ . Tại tôi thấy trời nắng qúa nên bưng tới mời cô đó:

− Phượng Thắm đáp lễ cũng bằng nụ cười:

− Cám ơn nha, chị Tâm tốt bụng qúa ! Thú thật với chị mấy bữa nay em hổng còn một xu ten mà kỳ lương thì chưa tới, ngày nào cũng cho anh Lâm và hai đứa nhỏ ăn rau muống chao hoài nhìn tội ghê:

− Tâm suy nghĩ nhanh rồi nói:

Thảm qúa vậy ! Thầy Lâm dạy liên tục như vậy mà ăn cực qúa em không đủ sức khỏe đâu:

− Phượng Thắm chắc lưỡi giấu đi nỗi xót xa trong lòng mình:

Em cũng biết n hưng không làm sao được, tiền không có chẳng cách nào vùng vẫy:

− Hay cô mượn đỡ tiền xài không ?

− Phượng Thắm ái ngại lắc đà^u:

Em đã mượn của chị nhiều lần chưa trả được nên không dám mượn thêm:

− Tâm động viên:

Có gì đâu, chị em giúp đỡ nhau chút đỉnh lúc hoạn nạn mới qúi mà:

− Phượng Thắm ngập ngừng giây lát:

Chị đã nói vậy .. chị cho em mượn thêm hai chục ngàn đồng, em ghé chợ mua miếng thịt về cho anh Lâm và hai đứa nhỏ ăn bữa tối nay . còn lại bao nhiêu em mua m ì gói để dành sáng ăn điểm tâm, tội nghiệp anh Lâm ráng nhịn ăn hoài để dành phần cho con no bụng, riết rồi anh ấy ôm nhom nhìn xót cả lòng:

− Tâm thở dài, chị hiểu hoàn cảnh của Phượng Thắm nên rất thông cảm liền moi tờ hai chục đưa cho nàng . vì căn tin bận buôn bán nên Tâm không thể nấn ná tâm sự, chị nói như an ủi:

thôi đừng buồn, sông có khúc, con người có lúc thôi mà. www.vietlove.com:

− Phượng Thắm cố tin như vậy nhưng mà nàng không có nhiều hy vọng tương lai sẽ sáng sủa hơn hiện tại . Gia Lâm là thấy giáo thì suốt đời gắn bó với nghề giáo, mà có ai làm giàu được bằng cái nghề giáo dục bao giờ ?

− Chỉ còn nàng, chỉ có thể là nàng nhưng nàng biết làm gì để thấy đổi cuộc sống hiện tại qúa ngặt nghèo khốn khổ ?

− Gia Lâm nhè nhẹ đến bên cạnh vợ mà Phượng Thắm không hay, chàng vòng tay ôm cổ nàng:

Mơ màng gì đó "bà xã" ?

Phượng Thắm lườm yêu chồng:

− Ở thư viện mà còn tranh thủ ôm cổ người ta, coi chừng bị kỷ luật đó hoặc học trò nó nhìn thấy cũng quê nữa:

− Gia Lâm cười hì hì kéo ghế ngồi xuống:

Anh cũng trông trước ngó sau rồi chứ bô.

Anh đó, đã làm cha hai đứa rồi mà đôi lúc trẻ con hệt như ngày xưa không hề thấy đổi . À có ly cà phê đá chị Tâm vừa bưng cho, anh uống đi:

− Sao em không uống mà nhường cho anh ?

Em không khát, còn anh vừa giảng bài xong chắc khát khô rồi chứ gì ?

− Gia Lâm không khách sáo, chàng bưng hớp một miếng rồi suýt soa:

Uống một miếng cà phê coi bộ tỉnh táo người liền . Em uống chung với anh đi:

− Phượng Thắm lắc đầu:

thôi, để anh uống . A Lâm này, anh ngồi xuống để em nói chuyện này với anh:

− Gia Lâm kéo ghế ngồi cạnh vợ:

rồi . "bà xã" nói đi:

− Phượng Thắm không vội vã, nàng nói từ tốn chứng tỏ đã có suy nghĩ:

Văn phòng trường này có máy vi tính, anh có thể nói với ban giám hiệu trường cho em học nhờ được chăng ?

Ngồi ngờ vào máy thì chắc được thôi, nhưng ai dạy mà em đòi học ?

− Phượng Thắm đáp chắc chắn vững tin:

Em tự học rồi ra trung tâm học thêm:

− Gia Lâm vụt nhìn vợ không ai biết chàng vừa nghĩ gì trong thoáng tíc tắc thời gian ấy:

Em muốn học ngoại ngữ vi tính để làm chi ?

− Phượng Thắm nghiêm túc đáp:

Em thì hoàn toàn thực tế chứ không xa xôi như người ta . Thời buổi bây giờ là thơi buổi của kinh tế thị trường, muốn đổi cuộc sống phải đi làm ở những cơ quan kinh tế chớ ngồi ở thư viện này em nghĩ suốt đời phải gắn bó rồi rau muống, tương, chao . Mà muốn như vậy nhất định phải có vốn liếng ngoại ngữ thôi:

− Gia Lâm không nói gì khiến Phượng Thắm xốn xang:

Anh không đồng quan điểm với em sao ?

Gia Lâm trở nên đăm chiêu:

Anh cảm thấy mình có lồi, mình bất tài vô dụng khi chẳng làm sao cho vợ con một cuộc sống khá giả sung sướng hơn:

− Phượng Thắm đặt lòng bàn tay mình vào tay chồng:

Anh đừng nói vậy, anh đã làm hết sức mình rồi kia mà . Tại "cái thời" của chúng ta chƯa tới thôi:

− Gia Lâm chắt lưỡi:

Đáng lẽ em chỉ có bổn phận ở nhà chăm sóc chồng con chớ không phải làm gì . Để cho em đi làm anh thật xốn xang lắm:

− Anh có ý tưởng như thế là không đúng, đã là vợ chồng thì phải biết giúp đỡ nhau:

− Gia Lâm nhìn qua lớp học của mình thấy học trò nhốn nháo chàng đứng lên:

chuyện đó để vợ chồng mìinh bàn tính sau, anh vào lớp kẻo học trò sắp "làm giặc" đến nơi:

− Gia Lâm ra khỏi phòng thư viện thì Phượng Thắm nhìn đồng hồ, nàng chuẩn bị đóng cửa về đón bé Mỹ Duyên trong trường mẫu giáo bán trú. www.vietlove.com:

− Chiếc xe đạp cọc cạch có gắn ghế ngồi phía trước đưa Phượng Thắm đến đứng chờ trước cổng trường mầm non, không bao lâu sau đám học trò bé bỏng sinh như những con búp bê sống ào ra khỏi lớp rồi dáo dác tìm cha mẹ chúng . Bé Mỹ Duyên trong chiếc đầm vải chạy lại ôm chân Phượng Thắm, miệng con bé tía lia:

Thưa mẹ, con đi học về:

− Phượng Thắm dựng xe bế bổng con lên:

Ồ ngoan! Nào, nói cho mẹ biết hôm nay Mỹ Duyên có được cắm cờ bé ngoan không ?

Đdôi mắt tròn xoa đen nháy của con bé nhấp nhánh như cườí.

Có chứ, con được cắm cờ bé ngoan . con vẽ xe ô tô được tám điểm:

− Phượng Thắm nghe lòng rộng ràng vui thích với thành tích của con.

Mỹ Duyên của mẹ giỏi qúa, để mẹ tẳng Mỹ Duyên một chiếc hôn nhé:

− không ngờ Mỹ Duyên quay nhìn ông bán bong bóng giơ tay đòi:

Mẹ mua bong bóng tặng Mỹ Duyên đi!:

− Phượng Thắm ngập ngừng, Mỹ Duyên tuột xuống khỏi tay mẹ chạy lại gần ông bán bong bóng và chỉ vào chiếc bong bóng thật to . Ông bán bong bóng không bỏ qua cơ hội liền rút cái cây có gắn chiếc bong bóng ấy dúi vào tay Mỹ Duyên .Phượng Thắm nhăn nhó nhưng đành phải hỏi:

Bao nhiêu ?

− Năm ngàn.

Phượng Thắm giật mình trố mắt nhìn ông ta:

Năm ngàn ! Mắc thế !:

− Ông bán bong bóng phân trần:

− Bong bóng to nhất mà chị, không thì bảo cháu lấy cái n ày chỉ có một ngàng.

Bé Mỹ Duyên lắc đầu nguần nguậy tay cầm chiếc bong bóng ta giấu ra phía sau:

Con hỏng thích bong bóng nhỏ, con thích bong bóng to thôi hà:

− Phượng Thắm nghĩ nhanh đến tờ hai chục ngàng nàng vừa mượn chị Tâm và dĩ nhiên không thể đành chiết một phần tư số tiền để mua chiếc bong bóng cho con . nàng vội cưỡng bức bé Mỹ Duyên để lấy lại chiếc bong bóng trả cho người bán:

− thôi tôi không mua vì nó qúa đắt .

Ông bán bong bóng nói:

tôi bán cho ai cũng vậy mà chị ơi ! Chiếc bong bóng này xứng với giá trị của nó chứ không mắc đâu:

− Phượng Thắm lắc đầu thật nhanh:

thôi, tôi không mua.

Bé Mỹ Duyên khóc ré đòi:

Bong bóng của con mà .:

− Phượng Thắm nhỏ nhẹ dỗ dãnh c on.

không thèm chơi bong bóng nha con, để về mẹ mua nho cho con ăn:

− Nhưng bé Mỹ Duyên cứ dậm chân ầm ầm:

Con hổng chịu, con hổng chịu, mẹ mua bong bóng cho con đi !:

− thôi mà con, bong bóng đó đắt tiền lắm, chơi một lát nó nô: tung thế thì phí phạm vô cùng.

Mỹ Duyên không thèm nghe lời giải thích, không thông c?am cho mẹ nó mà cứ gào toáng lên:

− Hông chịu, hông chịu đâu .:

− Phượng Thắm bực mình xấu hổ vì kẻ người qua lại hiếu kỳ dòm ngó mẹ con nàng . Vì thế nàng không kềm hãm được cơn giận nổi cáu vung tay tát con một cái:

Đã nói không mua, không có tiền mua mà đòi hoài !:

− bé Mỹ Duyên ngạc nhiên nhìn mẹ rồi òa khóc nức nở, nó có bao giờ bị mẹ đánh bất ngờ và đau đớn đến thế .

Riêng Phượng Thắm, đánh con xong nàng cảm thấy buồn đau dễ sợ và lẫn cả niềm hối hận vì trót hành động qúa đáng . Bé Mỹ Duyên mới năm tuổi đầu, nó làm so có trí khôn biết suy nghĩ mà thông cảm cho hoàn canh của mẹ cha:

− Nghĩ thế nàng ôm chầm con thật chặt:

Con đừng khóc nữa, mẹ xin lỗi.

Lúc đó một thằng bé cũng trạc cỡ Mỹ Duyên mặc áo thun trắng với quần jean đeo dây tuộc xuốngt ừ chiếc xe Dream tay cầm tờ giấy năm ngàn chạy lại mua bong bóng . Chiếc bong bóng vừa ở trong tay nó bỗng sút chỉ bay lên tời, thằng bé mếu máo nhóng mắt nhìn theo chu(.c khóc nhưng ba nó gọi lớn:

− Cu tí ! Ba cho tiền mua chiếc bong bóng to khác nè con ! Chiếc bog bong ấy bay rồi bỏ đi,coi như con tặng cho chị "Hằng nge" ấy mà. www.vietlove.com:

− Thằng bé trở lại vui vẻ, nó đến bên cha nhận tờ giấy bạc khác và mua lại chiếc bong bóng khác liền tức thời . Sự kiện ấy khiến Phượng Thắm tủi lòng thấy cho con mình, mắt nàng rơm rớm nước, nàng vội vã bồng con để lên xe dắt đi thật nhanh .:

− Ai hiểu được rằng nàng dang trách hận cho phận mình, cái nghèo bao giờ cũng chịu đầy những thiệt thòi . Tại sao người ta cũng là người, mình cũng là người mà người ta sung sướng hơn mình ? Tại sao con người ta với con mình lại có sự chênh lệch to lớn như thế ? Chung qui cũng tại vì con mình có cha mẹ nghèo còn con người ta cô cha mẹ giàu có sang trọng tất nhiên nó phải được hưởng thu:

− Càng nghĩ Phượng Thắm càng bị dây xé lòng bởi một cái gì đó mà nàng không biết được . Chỉ có điều trong nàng bỗng nung nấu phải làm gì để cho chồng con nàng không thua kém người khác ?

Tuy nhiên đó chỉ là ước mơ mà bất cứ ai trong hoàn canh nàng cũng đều nghĩ đến . Ước mơ và sự thật vẫn còn một khoảng cách xa xăm mà không phải ai cũng đụng đến tầm tay.

.

Phượng Thắm lo lắng nói với chồng:

Mỹ Thông nó sốt qúa, bây giờ làm sao anh ?

− Gia Lâm cũng lo lắngkhông kém vợ, chàng não lòng nhìn con gái nằm thiêm thiếp:

Chắc phải đưa con đi bệnh viện thôi:

− Phượng Thắm nuốt nước miếng thấy khô đắng:

Nhưng mình đâu có tiền:

− Gia Lâm cố nén tiếng thở dài:

Em đến cô Hòa thủ qủy trưởng xin tạm ứng trước tháng lương của anh:

− Phượng Thắm ứa nước mắt:

Chắc tạm ứng luôn tháng lương của em qúa:

− Chắc đành phải vậy . thôi em đi đi để anh chuẩn bị đưa con vào bệnh viện:

− Phượng Thắm lấy n ón dắt xe đạp ra đi nàng lâm râm khấn vái:

Xin trời cho con của con không có chuyện gì . Chúng con nghèo qúa mà lỡ Mỹ Thông có chuyện gì chúng con làm sao mà xoay sơ?

Phượng Thắm đi rồi Gia Lâm lại ngồi bên con gái, chàng để tay lên dầu Mỹ Thông thấy nóng bỏng thì giật mình gọi:

− Mỹ Thông ơi ! Con thấy torng người ra sao ?

Mỹ Thông hé mắt, nó nói nhỏ:

Con khát nước qúa ba à:

− Để ba làm nước chanh cho con uống nghe.

My chớp mắt tỏ vẻ đồng ý . Gia Lâm vội xuống bếp tình được miếng chanh nhưng hũ đường chỉ còn vài hạt đính chung quanh . chàng thẫn thờ bưng ly nước không lên cho con ?

− Con uống đỡ nước đun sôi để nguội, nhà mình hết đưỜng rồi:

− Mỹ Thông không nói gì, Gia Lâm nâng đầy con gái nó ngoan ngoãn uống hết ly nước rồi nằm tiếp tục khép mặt . Gia Lâm khổ tâm vô cùng, Mỹ Thông bệnh mấy ngày nay ro mà thuốc men và những thứ bồi dưỡng đều thật thường khiến no không giảm bệnh mà còn có trei^.u chứng nặng thêm:

− chàng nắn bóp bàn tay con nhẹ nhàng hỏi:

Con có muốn ăn cháo không Mỹ Thông ?

− Mỹ Thông lắc nhẹ, chàng hỏi tiếp:

Thế con có muốn ăn gì không ?

− Mỹ Thông lại lắc đầu, Gia Lâm vụt thẹn với chính mình, con muốn uống một ly nước cahnh chàng kiếm không ra một ít đường ở đó mà hỏi con có muốn ăn gì không ?

− Phượng Thắm về tới nét mặt nàng buồn thiu . Gia Lâm hỏi:

Sao em ?

− Phượng Thắm quệt mồ hồi đáp:

Chị Hòa nói qũy không có tiền . Chị ấy cho mượn một trăm ngành tiền của chị ấy thôi:

− thôi mau đưa Mỹ Thông đi bệnh viện, anh nghĩ Mỹ Thông không bệnh nặng lắm:

− Phượng Thắm lo âu:

Nhưng liệu với số tiền này ..

Gia Lâm hiểu ý vợ chàng nói:

Em cứ đưa con đi bệnh viện, anh đếp lớp dạy kèm xin gia chủ họ ứng lương tháng này chớ biết làm sao :

− Phượng Thắm đưa tay rờ trán con, nàng lật đật thu dọn đồ dạc trong khi Gia Lâm bươn ra đường tìm một chiếc honda ôm . vaì phút sau hai mẹ con Phượng Thắm có mặt ở phòng cấp cứu bệnh viện đa khoa, nàng thất kinh nghe bác sĩ cho beit Mỹ Thông bị số xuất huyết và đang ở trong giai đoạn nguy kịch nhất . Nhìn con trả được truyền dịch mắt Phượng Thắm lưng tròng, chỉ vì nghèo khó mà mọi vấn đề trở nên trầm trọng . Thốt nhiên nàng nghĩ đến những lời nói của cha ngày xưa "cuộc sống hôn nhân là cuộc sống không nhẹ nhàng đơn giản chút nào .." Bây giờ nàng mới công nhận đúng là cuộc sống hôn nhân không đơn giản thật vì nó p hat sinh ra biết bao điều mà phải lâm vào cảnh hoang mang rồi đi dến khố khó bế tắc như trường hợp của nàng . Giá như n gày xưa nàng vâng lời cha mẹ học hành cho đàng hoàng biết kềm nén tình cảm thì ngày nay bước đường tương lai của nàng đâu gặp lận đận truân chuyên . tình yêu của Gia Lâm là một lẽ, nhưng nếu sự nghiệp vững chắc được gắn liền tình yêu ấy thì hay biết chừng nào. www.vietlove.com:

− Cha nàng đã biết nghĩ đến điều ấy đã tính đến điều ấy cho nàng nhưn ai biểu nàng cả gan dám vượt những toan tỉnh của mẹ cha, bây giờ nàng còn dám than thở gì, dám kêu cứu ai ?

− Phượng Thắm suy nghĩ đến đây thì Gia Lâm vào đến . không kịp cho chồng thở mệt, Phượng Thắm hỏi ngay:

Có tiền không anh ?

Gia Lâm buồn bã lắc đầu:

một nơi gia ch? không có nhà, còn một nơi người ta nói không có tiền:

− Phượng Thắm nặng giọng gắt:

vậy bây giờ làm sao ?

Gia Lâm đưa tay vuốt mồ hôi vau đạp xe cả một quãng đường dài đầy dốc quanh co:

Anh cũng không biết nữa:

− Phượng Thắm quát:

không biết là thế nào ? Anh làm cha mà dám mở miệng không biết ư ?

− Gia Lâm hơi lạ lùng trước giọng khác thường của vợ, nhưng chàng cho rằng vì qúa lo lắng cho con nên nàng mới có thái độ ấy, chàng ôn tồn:

− Thì anh cũng lo, nhưng chưa biết lo cách nào .

Lo cách nào em không cần biết nhưng phải có tiền để cứu Mỹ Thông.

thấy Phượng Thắm mất bình tĩnh, Gia Lâm nhẹ nhàng khuyên:

− Em bình tĩnh đừng làm anh bối rối ..

Phượng Thắm ngắt ngang:

Em còn bối rối hơn anh . Mỹ Thông vừa mới nhập viện em đã phảí đóng tiền viện phí và mua một toa thuốc theo toa bác sĩ . Bây giờ chỉ còn có mấy ngàn, không có tiền mua đồ ăn cho con nữa đừng nói là mua thuốc:

− Gia Lâm đưa ra một ý:

Hay là em về ngoại của Mỹ Thông vậy mượn một ít lo cho con ..

Gia Lâm vừa dứt lời Phượng Thắm đã cứng cỏi lắc đầu:

− không được ! không bao giờ !

Tại sao vậy ?

− Phượng Thắm nhếch môi:

− Anh còn hỏi tại sao ? Ngày xưa ba không tán đồng chúng ta cưới nhau sớm như vậy nhưng chúng ta đã bất tuân lơì . Anh còn nhớ lời ba nói:"Ba không muốn nhìn thấy hai đứa thất bại" . Giờ anh xúi em về nhà vậy mượn với khác nào xúi em tự thú nhận với ba rằng mình đang thất bại:

− Gia Lâm chống chế:

− Chẳng qua tại con bệnh chớ hồi nào giờ mình đâu có làm phiền tới ba mẹ ?

− Dù bất cứ trong hoàn cảnh nào em cũng quyết không làm phiền đến mẹ ba:

− Gia Lâm trách:

Em trọng danh dự hơn sinh mạng của con.

Phượng Thắm trừng mắt cãi:

− Anh chỉ biết nói cái miệng, thế anh không vậy mượn bên dòng họ của anh đi:

− Gia Lâm im lặng vì chàng biết chàng không đời nào nhờ vả được anh chị của chanh . Cuối cùng chàng thẫn thờ nói:

− Anh đến tất cả những bạn bè để nhờ "cứu giúp" vậy:

− Phượng Thắm cũng biết nhục lắm chứ nhưng nàng không còn cách àno khác hơn là bằng lòng để Gia Lâm đi kêu cứu bạn bè tốt bụng . Nhìn dáng Gia Lâm gầy gầy nghiêng nghiêng rồi nghĩ đến con đang hôn mê với bệnh tật, nàng nghe ruột gan héo hắt từng hồi.

Mỹ Thông rồi cũng qua khỏi cơn bạo bệnh, còn Gia Lâm và Phượng Thắm phờ phạc . những đêm thức tráng trông con nơi bệnh viện dã làm cho hố mắt Phượng Thắm sâu lõm, vẻ tiều tụy luôn toát ra trên gương mặt mệt mỏi của nàng . còn Gia Lâm lo lắng râu ria dâm tua tủa nhìn không khác một tên "người rừng" . những công viec cần thiết dồn dập chất chồng lên vai chàng khiến chàng cứ phải xoay chong chóng với thời gian:

− Buổi sáng Gia Lâm thức sớm lo cho bé Mỹ Duyên ăn uống rồi đua con đến truờng . Sau đó c hang về đi chợi rồi di dạy kèm suốt hai giờ đồng hồ liền . Xong nhiệm vụ, chàng hộc tốc vềnhà nấu cơm, đem cơm vô bệnh viện cho Phượng Thắm với Mỹ Thông rồi lại vềnhà nhai vội mấy miếng cơm, nhanh đến trường bảo đảm buổi dạy chất lượng của mình . chiều chàng lo đón con rồi lại nấu cơm., lại vào bệnh viện . không khí cao nguyên lạnh như thế song Gia Lâm lúc nào cũng toát mồ hôi, chàng hiểu được nồi cực khổ khôn cùng nhưng chàng cũng chẳng hề kêu vẫn . Gia Lâm được đức tính như vậy, chàng là người đàn ông biết chịu đựng mọi hoàn cảnh. www.vietlove.com:

− Bao nhiêu vất vả của vợ chồng Gia Lâm tan biến đi trong ngày Mỹ Thông xuất viện . kinh tế kiệt quệ nhưng Phượng Thắm vẫn nấu nồi cháo gà mừng con bình phục . nàng để cháo vào chén Mỹ Thông và Mỹ Duyênmỗi đứa một cái đùi và sung sướng nhìn chúng ăn ngon lành:

− Gia Lâm hỏi nhỏ:

Tiền ở đâu em mua gà vậy ?

− Ánh mắt sáng ngời của Phượng Thắm chợt vẫn đục , nàng trầm giọng đáp thật nhỏ tránh để hai con nghe được:

− Em bán bộ áo dài gấm được vài chục.

Gia Lâm nhói lòng, miếng gỏi vẫn hợp khẩu vị của chàng bỗng nhiên đăng đắng, chàng nghẹn ngào nói:

Em không có nhiều quần áo, bán hết đi lấy gì mặc:

− Phượng Thắm cười tê tái:

− Bộ áo dài gấm rộng thùng thình em mặc đâu có vừa . Để trong tủ hoài cũng vậy thôi, bán đi lấy tiền bồi dưỡng cho con được chút nào hay chút đó rồi mai mốt có tiền may sắm lại cũng đâu có muộn:

− Gia Lâm biết nàng nói để có mà nói chớ sự thật nàng yêu bộ áo dài gấm ấy biết bao ! Mỗi khi trường có lễ hội gì nàng đều mặc nó và tỏ vẻ hài lòng về nó . vậy mà giờ này nàng cam tâm đem bán là cả một vấn đề đấy:

− thấy Gia Lâm ngồi thẫn thờ không ăn, Phượng Thắm nhắc:

Kìa, anh ăn đi chứ .

Anh nuốt không trôi:

− Sao vậy ? Thức ăn không vừa miệng anh à ?

Gia Lâm lắc đầu:

không phải:

− Phượng Thắm sốt ruột:

vậy thì vì sao ?

− Gia Lâm đẩy ra một hơi thở dài:

Anh nghĩ đến em phải bán bộ áo dài đdể mau con gà là anh đã thấy nghẹn.

Anh kỳ qúa, em đã nói rồi chỉ vì em không thích bộ áo dài ấy mới bán thôi:

− Gia Lâm không được vui, chàng mồi thuốc hút:

Em không phải nói dối anh nữa, anh làm chồng em mà chẳng lẽ không hiểu em sao ?

− Hai vợ chồng bỗng thôi nói qua nói lại vì lắng nghe có tiếng thúc thít . Họ vừa phát hiện ra tiếng Mỹ Thông đang khóc thì nghe Mỹ Duyên ngây thơ hỏi chị:

Sao chị hai khóc vậy ? Em đâu có ăn thịt gà của chị hai đâu.

Phượng Thắm hoảng hốt rời ghế ngồi bước lại ôm đầu Mỹ Thông:

Sao vậy con ?

− Gia Lâm cũng bồn chồn hỏi:

con sao vậy ?

− Tiếng thút thít nho nhỏ của Mỹ Thông vỡ ra thành tiếng khóc, chiếc miệng có nó méo xệch thảm hại:

Con không ăn thịt gà nữa đâu:

− Phượng Thắm ngạc nhiên:

Ủa, sao vậy ?

− Ai biểu mẹ bán áo dài để mua thịt gà, con không chịu như vậy đâu:

− Gia Lâm và Phượng Thắm đưa mắt nhìn nhau, họ ngỡ ngàng khi đứa con gai của họ khôn ngoan đến như vậy . biết là con đã lắng nghe hết cả Phượng Thắm tìm cách nói xuôi:

Đâu có, mẹ bán áo dài là vì áo đó mẹ mặc xấu qúa nên mẹ không thích:

− Mẹ đừng nói dối.

Mẹ không hề nói dối con, có chăng la `mẹ buồn bụng vì cha con không tin tưởng mẹ chút nào cho nên mẹ nói cái gì cũng không chịu tin:

− Phượng Thắm nhìn Gia Lâm như cầu cứu khiến chàng không thể nào không lên tiếng:

Đúng là em mặc bộ áo dài ấy không đẹp thật . Nhớ lần sau phải may cho khéo để khoi phải mua di bán lại mất công:

− Mỹ Thông vòng đôi tay bé nhỏ ôm quanh người Phượng Thắm và thì thầm:

Mẹ ơi, con yêu mẹ biết chừng nào.

Gia Lâm cũng nghe được chàng la lên:

Thế con không yêu ba ư ?

− Gương mặt xanh xao của Mỹ Thông tươi lên, nó nhoẻn cười:

Có chớ, con yêu cả ba nữa:

− Tay Mỹ Duyên bóng mọng mỡ gà, nó đưa lên quẹt vàochiec^'' má đầy lông măng phúng phính:

− Lêu lêu chị hai vừa khóc vừa cười ..

Phượng Thắm bẹp má Mỹ Duyên:

Chọc quê chị hai hoài, coi chừng chị hai con khóc nhè nữa bây giờ .

.

Trong vòng hai năm Phượng Thắm đã lấy đủ ba chứng chỉ anh văn từ A, B, C bằng đạt loại khá . Đáng lẽ nàng còn họ cộcử nhân anh văn nhưng nàng không có thời gian . Hai năm cố gắng học hành nàng đã chịu nhiều vất vả, giờ đây nàng có thể tro `chuyện , trao đổi với người ngoại quốc nói tiếng anh . những gì nàng có được ` phần nhơ ý chí, óc cầu tiến, đồng thời là sự động viên của Gia Lâm :

− Nhờ có vố n ngoại ngữ, cộng thêm nhan sắc của thiếu phụ ba mươi nên chuyện xin viec làm không có gì khó khăn lắm:

− Phượng Thắm dề dàng xin được chân thư ký riêng của giám đốc Hoàng Minh một công ty trách nhiệm hữu hạn có vốn lớn nhất nhìn ở thành phố đã lạt . Phượng Thắm giờ đây không còn ngồi ở cái phòng thư viện chán ngán của trường nữa mà nàng ngồi làm viec chung phòng ovi ngai giám đốc đẹp trai phong độ mới vừa ba mươi bốn tuổi . Bàn làm viec của nàng là bàn kính, ghế nệm xoay tròn và không khí trong phòng lúc nào cũng mát lạnh . Con người của Phượng Thắm cũng dần dần đổi khác, dù muốn dù không nàng cũng phải trang bị cho mình một ít bộ áo dài đẹp đẽ sang trọng nhất để xứng đáng với vị trí của mình luôn cận kề giám đốc:

− Tháng lương đầu tiên Phượng Thắm được trả 150 usd nàng mừng cu^''ng quít, mừng muốn trào lệ . Tan sở nàng đạp xe như bay về nhà, không kịp thấy quần áo nàng sà vào lòng Gia Lâm khoe bằng giọng xúc động:

− Lâm ơi, thế là từ nay chúng ta hết khổ rồi . Anh xem nè, lương đầu tay của em đã 150 đô rồi, nghĩa là em có quyền nghĩ đến một mức lương cao hơn sau này:

− Gia Lâm hòa cùng niềm vui với vơ, chàng đưa tay vuốt tóc nàng:

Vợ anh giỏi qúa.

Phượng Thắm mỉm cười iêu hãnh:

− Em đề nghị hôm nay cả gia đình mình không ăn cơm nhà . Để kỷ niệm ngày đầu tiên gia đình mình dễ thở em sẽ đãi cả nhà mình một bữa ăn ngon:

− Gia Lâm ngập ngừng:

Mỹ Thông đã nấu cơm rồi, hay là thôi chúng ta đừng bày vẽ mà tốn kém vô ích:

− Phượng Thắm không chịu, nàng phụng phịu:

Chiều em đi mà . Lâu lắm rồi chúng mình đâu có được ăn ngon . Các con có lẽ cũng thèm được ăn ngon lắm đây:

− Nhưng còn cơm ở nhà tính làm sao ?

Phượng Thắm xua tay:

Để mai chiên lại ăn hoặc bất qúa thì bỏ đi . thôi anh sửa soạn mau, à hai con của mình đâu ?

− My học bài trong phòng của nó, con Mỹ Duyên chạy chơi đâu đó để anh gọi về:

− Phượng Thắm gật đầu rồi nàng mở xắc tay bắt đầu trang điểm lại cầu kỳ hơng gương mặt xinh đẹp đang có:

− nàng ngắm mình trong gưong và tự mãn với nhan sắc của mình, tuổi ba mươi không làm giản nét đẹp của nàng, trái lại nó cang có vẻ quyến rũ . Đôi mắt mơ màng hơi lãng mạn thời nữ sinh còn giữ nguyên vẹn cho đến bây giờ, khuôn mắt to tròn trong vắt với hàng mi công công đa tình . Bờ môi Phượng Thắm hồng mộng, ươn ướt để tạo nên sức thu hút hoặc sự chú ý đối với người khác phái . Mái tóc nàng buông dài mềm mại đen óng trong như dòng suối tuyền nổi bật giữa vòm mây sáng . nàng đẹp như một đóa hoa sống của thành phố cao nguyên giá lạnh. www.vietlove.com:

− Bé Mỹ Duyên chạy về ôm vai nàng gọi:

Mẹ ơi một:

− nàng hạ tấm gương tròn nhỏ chuyên dùng cho phụ nữ quay qua nhìn con:

Có thích được mẹ dẫn đi ăn nhà hàng không ?

− Bà Mỹ Duyên ngây thơ:

Đi ăn nhà hàng là sao hả mẹ ?

nàng cốc nhẹ đầu con mắng yêu:

− Ngốc qúa ! Đi ăn nhà hàng nghĩa là mình đến một nơi bán toàn những món ăn ngon, sang trọng và đắt tiền, rồi kêu người ta dọn ra cho mình ăn, muốn ăn cái gì cũng có:

− Mỹ Duyên vỗ tay:

A thích qúa ! vậy con sẽ bảo người ta đem đùi gà luộc cho con chấm muối tiêu và con bảo người ta đem hột vịt lộn ra nữa:

− Phượng Thắm và Gia Lâm bật cười khanh khách, chàng vuốt mũi con gái:

− Mỹ Duyên quê mùa như cô bé nhà quê ra tỉnh . Vô nhà hàng làm gì có hột vịt lộn mà đòi ăn . Còn muốn ăn gà thì gà hấp cải xanh, gà gói giấy kiếng, gà rô ti, gà hầm hột sen, gà nấu nấm đông cô chớ hơi nào con đòi ăn gà luộc tầm thường thế:

− Phượng Thắm nguýt chồng:

Chà ! Coi bộ anh rành dữ ha:

− Gia Lâm gãi đầu:

Là anh rành trên sách thôi chớ nếm thử bằng lưỡi thì chưa:

− Xí! vậy mà cũng làm tàng ..

Giọng xí của Phượng Thắm vẫn lẫn hai thứ ngọt ngào và đỏng đảnh như ngày nào khiến Gia Lâm vẫn yêu đắm đuối như thuở ban đầu . chàng ôm vợ toan hôn liền bil nàng gắt gỏng:

Ẩu đi nha ! Bộ không thấy con có mặt hả ?

− Gia Lâm nháy mắt với Mỹ Duyên:

Con vô kêu chị hai rồi hai chị em thấy quần áo nhanh lên đi ăn nhà hàng:

− Mỹ Duyên "mắc lừa" ngay, nó dạ rồi chạy tuốt vào trong . Gia Lâm không bỏ qua cơ hội chàng chồm đến hôn vợ thắm thiết.

Phượng Thắm ! Em cô biết là anh rất yêu em ?

− Phượng Thắm xoắn vòng tay mình quanh cổ chồng:

Em cũng rất yêu anh:

− Tình yêu của tụi mình bất tử chứ .

Dĩ nhiên rồi . Anh không nhơ là đã hứa với ba me "dù trong hoàn cảnh nào cũng tựa lưng nhau vượt lên tất cả" hay sao ?

Gia Lâm siết chặt vòng ôm, giọng thì thầm trìu mến:

− Anh không bao giờ quên và thực tế ch''ng ta đã thực hiện được lời hứa . Hơn 12 năm sống bên nhau phải đương đầu với bao nhiêu khó khăn nhưng chúng ta đều vượt qua được:

− Phượng Thắm ước mơ:

Em ráng phấn đấu luôn công tác tô:''t để đuo cất nhắc sớm . Có như vậy mức thu nhập của em ngày càng cao hơN . Em dự định mua một chiếc cub cho anh đi dạy đỡ phải đạp xe vất vả . rồi em sẽ may sắm áo quần cho anh và con cái thật tươm tất thật lịch sự với người ta . con mình sẽ không thua kém bất cứ con ai nữa . Em sẽ mua cho con cái ti vi và đầu máy videó để chúng thưởng thức về mặt tinh thần . My học lớp một rồi, em muốn mua cho con chiếc xe đạp trung quốc để con did học khỏi lộ bộ mõi chân tội nghiệp .:

− Phượng Thắm sẽ còn nói ra ước mơ của mình dài dài triền miên nếu như Gia Lâm không ý nghị giúp nàng stop bằng nụ hôn lên môi:

− Tuyệt qúa, nếu như "bức tranh" tương lai em vừa vẽ mà trở thành thật thì đời anh sẽ không còn dám mơ ước gì hơn thế nữa:

− Nhưng Phượng Thắm lắc đầu:

không anh ạ, em còn một điều mơ ước lớn lao nữa đó là xây lại căn nhà của mình . Anh không thấy nhà của mình đã xập xệ lắm sao ? Con chúng mình đã lớn rồi, mình cần có một cơ sở vật chất có giá trị để nở mày nở mặt con chứ !:

− Đâu phải anh không nghĩ đến điều đó nhưng điều đó muốn thực hiện không phải dễ . người ta nói đời người có hai thứ là: cưới vợ và làm nhà . Anh đã làm đuo cđiều thứ nhất và mang nợ suýt trả không nổi, bây giờ chưa hề dám nghĩ đến điều thứ hai:

− Phượng Thắm vỗ vai chồng:

Em đã nghĩ tới, anh yên tâm did chúng ta nhất định sẽ làm được:

− nàng nở một nụ cười tự tin trước khi nghoảnh ra nhìn bầu trời chỉ còn phớt nắng úa . Hoàng hôn đã lạt buông chầm chậm và se lạnh . không ai hiểu đàng sau cái màu vàng óng ả của hoàng hôn là bóng đêm u uất có thể giam cầm nhất cả một đời người.

Hoàng Minh chăm chú bên mớ giấy tờ đánh máy vi tính do Phượng Thắm trao ban nãy. Thỉnh thoảng, chàng chau mày rồi né tmặt trở lại bình thường chứng tỏ trong mớ sổ sách của công ty không có vấn đề gì khác thường khiến chàng phải bận lòng:

− Hoàng Minh là người đãn ông có năng lực trong kinh doanh và biết chí thú làm ăn. Ngày xưa chàng cũng chỉ là một sinh viên nghèo ra trường di làm thuê làm mướn cho các công ty. Nhưng chng biết học hỏi cho mình rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực kinh doanh và tích lũy kiến thức cùng những thực tế mà chàng có điều kiện tiếp xúc. Sau này cưới vợ, Hoàng Minh may mắn được gia đình vợ cảm tình giúp đỡ chàng mới được nên cơ nghiệp như ngày hôm nay:

− Hoàng Minh là đãn ông mẫu mu(.c, chàng chăm lo làm ăn, ít ăn chơi. với chàng chỉ có công việc là chính còn tất cả thuộc hàng phụ chẳng có gì đáng bận tâm. Vợ con chàng qúa quen với tính tình của chàng nên họ bằng lòng và rất tôn trọng công việc của chàng:

− thật ra Hoàng Minh rất yêu vợ con, chỉ tại chàng không có thời gian để lo nhiều đến cuộc sống gia dình. Sự gấp gáp'' vội vã của chàng dần dần trở thành sự cố hữu, chàng quen mất một điều rất bình thường đó là tình cảm không bao giờ được nhốt kính, đuo cgaim cầm nó trong trái tim mà phải thả lỏng nó, phải cho nó được tự do bộc bạch để phát triển:

− Vợ chàng rất thèm được âu yếm vuốt ve mỗi khi bên cạnh chàng nhưng chàng hầu như không có thời gian làm như vậy, không biết người chồng cần thiết phải làm như vậy. Con gái của chàng thấy chàng lạnh lùng ít dám lân la lại gần cha, cang không dám vòng tay bá cổ và tất nhiên Hoàng Minh chưa hề hôm lên trán con một cách yêu thương:

− Đối với các nhân viên dưới quyền Hoàng Minh càng tỏ ra nghiêm túc, đứng đắn. chàng khen thưởng họ hay phạt họ cũng bằng tiền, nghĩa là lương của họ cao hay thấp tùy thuộc vào sự quyết định của chàng sau khi đã theo dõi chất lượng làm việc của từng người:

− Từ ngày Phượng Thắm làm việc cho công ty Hoàng Minh, nàng năng nổ xốc vác đỡ đần rất nhiều cho Hoàng Minh. Thêm vào đó nàng thông minh có nhiều sáng tạo mới hiến cho Hoàng Minh rất thích cách làm việc nhiệt tình và hiệu qủa của nàng. Thế là lương của Phượng Thắm từ buổi ban đầu 150 USD đã lên tới 350 USD nhờ công ty của Hoàng Minh ngày càng phát triển đã mở được chi nhánh ở thành phố hồ chí minh và ở thành phố cần thơ. Đồng thời Hoàng Minh cũng làm ăn với nhiều đơn vị cơ quan trong nước và ngoài nước, nói chung công ty Hoàng Minh đang ở trongthời kỳ hưng thịnh nhất. www.vietlove.com:

− Hoàng Minh đang ngồi thẳng bỗng hơi ngã người dựa lưng vào thành ghế nệm. chàng đưa mắt nhìn sang Phượng Thắm thấy n ang tập trung tầm mắt nơi màn hình vi tính và hình như không hề hay biết chàng vừa nhìn trộm. Hoàng Minh thoáng nghĩ:

Cô ta siêng năng chịu khó thật. Hồi nào đến giờ mình chưa hề gặp một nhân viên nào làm việc đắc lực như thế:

− Hoàng Minh thấy khát nước, chàng muốn uống tách trà sâm nhưng lại ngại gọi người tạp dịch. Còn nhờ thư ký riêng thì không được vì nàng dang bận với những con số trên màn hình. Hoàng Minh đứng lên tự đi đến chỗ để bình thủy nước sôi, ngay tức khắc Phượng Thắm đứng bật dậy:

Anh Minh muốn uống cà phê hả để em pha cho:

− Hoàng Minh cười, nụ cười của chàng rất hiếm hoi:

Cô làm gì cứ làm để tôi tự pha trà cho mình được rồi:

− Nhưng Phượng Thắm đã nhanh nhẹn đứng lên:

không, để em pha trà sâm cho anh rồi tiếp tục làm cũng được mà:

− Hoàng Minh đãnh chịu nhượn bộ, chàng trở lại vị trí ngồi của mình vu vơ nhìn theo dáng uyển chuyển của cô thư ký:

− Bàn tay pha trà của Phượng Thắm rất thanh thoát, những ngón dài mềm như búp măng nhìn th''ch mắt mà hầu như lần đầu tiên Hoàng Minh bắt gặp. Thế mới biết hồi nào tới giờ chàng không để ý gì bên cạnh kể cả sự có mặt của người công ái đẹp mê hồn làm việc chung phòng hằng bao nhiêu tháng qua:

− Bất giác Hoàng Minh cất tiếng hỏi:

Cô Thắm nè, cô có gia dình chồng con gì chưa?

− Phượng Thắm đáp hóm hỉnh:

vậy chớ sơ yếu lý lịch của em giám đốc không đọc hay sao mà giờ mới hỏi?

− Hoàng Minh hơi thẹn nhưng chàng khỏa lấp bằng cái nhún vai nhẹ:

− Tôi. quên rồi:

− Phượng Thắm không dám làm cho Hoàng Minh mất trớn vui vẻ, nàng mau mắn nói:

Em có chồng và hai đứa con gái, chồng em là giáo viên cấp một:

− Tự nhiên Hoàng Minh buộc miệng thốt:

Có lẽ hoàn cảnh kinh tế gia đình cô không thoải mái lắm?

− Và cũng không hiểu vì sao Phượng Thắm đáp:

Dạ, tụi em hiện còn khó khăn trăm bề.

Hoàng Minh nhìn đi nơi khác chớ hoàn toàn không nhìn nàng nữa, nhưng giọng nói của chàng có vẻ chân thật:

nếu cô có cầng ì cứ nói tôi sẽ tạo điều kiện giúp đỡ:

− Phượng Thắm nghe câu nói ấy không biết nàng vui sướng bất ngờ hay xúc động mà bưng trà tới cho Hoàng Minh nàng làm rơi chiếc khăn trên nền gạch bóng loáng. Tay đang bận bưng khay trà nhưng Phượng Thắm vẫn cúi mình toan lượm khăn song đúng lúc ấy tm cũng khom người lượm khăn dùm nàng. Bàn tay hai người khác giới ngẫu nhiên gặp gỡ nhau gây sự bối rối lạ lùng. Hoàng Minh nhìn lên bắt gặp đôi mắt mênh mông như biển khơi của nàng và đôi "đồi trọc" đã mở đường sẵn sau chiếc cổ áo dài hình thuyền dudoc khoét rộng và sâu kei^?u đợi chờ và chinh phục khiến cho chàng lâm vào trạng thái ngỡ ngàng sửng sốt vô cùng hệt như vừa khám phá ra điều gì mới lạ trong cái vũ trụ "của riêng" chàng:

− Hoàng Minh nuốt nước miếng không biết vì nghĩa gì, chàng nói:

− Tôi.. lượm khăn dùm cô:

− Cám ơn giám đốc, mời giám đốc dùng trà.

nàng trịnh trọng đặt khay trả lên bàn trước mặt Hoàng Minh, chàng nói:- Cô - - Gọi tôi là Minh được rồi, dừng dùng hai chữ "Giám đốc" nghe to lớn qúa.

Phượng Thắm một mực thủ lễ:

− Ở đây ai cũng gọi anh như vậy:

− Nhưng họ ở bên xưởng hoặc các phòng khác, còn cô là người thân cận nhất của tôi, gọi như thế nghe khách sáo lắm chăng?

− nếu anh cho phép từ nay em sẽ gọi là.. anh Minh.

Ừ, có lẽ vậy mà nghe hay hơn dod'':

− Phượng Thắm trở về chỗ cũ của mình bên bàn vi ítnh, nàng nối tiếp công việc đang làm dở mà sao tâm hồn rồi loạn qúa?

− Hình như sau lưng nàng có một đôi mắt nên nàng luôn có cảm giác nhột nhạt kỳ cục làm sao. nàng không dám quay đầu nhìn lại, không dám tỏ thái độ gì khác ngoaì hai bàn tay liên tục điều khiển máy. Thế nhưng nàng lại liên tục phạm lỗi khi đánh máy dù điều đó chưa hề xảy ra trong qúa trình làm việc của nàng. không biết Hoàng Minh có nhận ra sự bất bình thường của nàng hay không mà chàng bỗng lên tiếng:

− cô Thắm cũng nên uống một tách trà sâm và không bên bắt trí óc của mình căng thẳng qúa:

− Phượng Thắm hết hồn vì nghĩ Hoàng Minh dámd dọc được tâm tư của mình, song dù sao nàng cũng phải giả tảng không có gì. nàng không dừng tay nhưng đáp: www.vietlove.com.

Em không có sao .

Hoàng Minh bất thần đề nghị:

− Trưa nay tôi mời cô đi ăn cơm đuong không, Phượng Thắm?

Lần này thì Phượng Thắm bị buộc phải quay mặt lại:

− Rất hân hạnh khi anh quantâm mời đi dùng bữa trưa. NhƯng..

Hoàng Minh ngắt lời nàng:

Có phải cô muốn nói cô chưa báo với gia đình chứ gì?

− Phượng Thắm thầm công nhân Hoàng Minh nhạy vảm đoán trước được cả ý nghĩ của nàng. Tuy nhiên nàng lại không chịu công nhận Hoàng Minh nói đúng mà lại chối:

− không phải, em chỉ thấy ngại khi đi cùng anh thôi.

Hoàng Minh đưa tay lên trời:

Thế thì đó không phải là lý do cho cô từ chối lời mời nhiệt tâm của tôi. Cô là thư ký riêng của giám đốc, đi dùng bữa chung với giám đốc là chuyện qúa bình thường mà. Vả lại tôi cũng đâu có ý nghĩ gì ngoài sự nhiệt tình mơì cô dùng bữa trưa cho vui:

− không làm sao được Phượng Thắm đãnh nhận lời:

Vâng, vậy thì em không còn lý do gì để từ chối:

− Hoàng Minh không tỏ vẻ gì vui thái qúa, chàng uống xong tách trà thì cúi xuống công việc của mình ngay. Từ lúc đó cho đến mười một giờ ba mươi trưa không ai nói năng gì với nhau mà chỉ mạnh ai nấy lo công việc của mình:

− Đúng giờ, Hoàng Minh mới ngẩng lên:

Chúng ta đi dùng bữa trưa tho cô Phượng Thắm à:

− Vâng, anh Minh chờ em thêm chút xíu nữa thôi.

Nhưng Hoàng Minh không bằng lòng chàng nói:

Cô có thể làm cho tôi bị mang tiếng là bóc lột sức lao động của nhân viên :

− Phượng Thắm đùa:

Miễn là bạn thân em không nghĩ như vậy là được rồi chứ gì?

− Hoàng Minh cũng đùa:

Giá mà ai cũng có trách nhiệm và tinh thần lao động như cô, thì lợi nhuận của công ty sẽ tăng nhanh:

− Phượng Thắm đứng lên, nàng vô tình chạm vào ánh mắt của Hoàng Minh:

việc đó thì chỉ những nhà tư bản như anh mới hiểu được mà thôi:

− Phượng Thắm xin phép vô phòng vệ sinh giây lát, nàng tranh thủ ngắm lại mình trong gương và thấy cần dặm thêm chút son môi cho tươoi nụ cười và viền mi đen hơn cho sắc nét diễm kiều:

− Khi nàng trở ra, Hoàng Minh lịch lãm mời nàng ra xe hơi để ngoài sân công ty.

không ai thắc mắc ngạc nhiên khi cô thư ký đi chung xe với giám đốc, và chính vì thế Phượng Thắm thấy mình đỡ mất tự nhiên:

− Xe ra ngoài đường, tiếng máy êm ru, mùi thơm trong xe dịu dàng quyến rũ vô cùng, Phượng Thắm nghe rõ ràng tim mình đập không đúng nhịp và cảm giác ngất ngây làm cho người ta lâng lâng khó hiểu..

Hoàng Minh vừa lái xe vừa nói:

− Ra hồ Xuân Hương cho mát nhé cô Thắm?

Phượng Thắm chớp mắt:

Dạ, tùy anh:

− Nắng đã lạt không gắt nhưng không phải không phả hơi nóng lúc giữa trưa. Tuy nhiên nhà hàng Thủy Tạ trên hồ Xuân Hương thì lộng gió mát. Hoàng Minh đưa Phượng Thắm vào phòng ăn và chọn một chỗ lịch thiệp nhất. vừa ngồi xuống bồi bàn đã đặt ngay bảng thực đơn trước mắt hai người. Hoàng Minh đẩy về phía Phượng Thắm:

Cô hãy gọi các món ăn:

− Phượng Thắm lắc đầu từ chối đẩy lại trước mặt chàng:

Em không rành lắm, anh làm ơn làm việc này giúp em:

− Nhưng tôi không biết sở thích của cô..

Phượng Thắm chau mày duyên dáng:

Anh cứ việc làm theo sở thích của anh:

− Như vậy là thiếu cả lịch sự và thiếu cả tôn trọng đối với phụ nữ.

Em sẽ không nghĩ như vậy:

− Hoàng Minh cười xòa:

− thôi được, tôi chịu thua cô. vậy tôi kêu món ăn theo ý tôi nhé.

chàng dò trong bảng thực đơn, không lâu lắm thì ngước lên, bảo với người hầu bàn:

− Dọn cho chúng tôi hai phần cơm gồm: Lươn um, tôm hùm rin và canh chua và rau sống.

người hầu bàn lễ phép hỏi:

− Dạ thưa ông, còn thức uống?

Hoàng Minh quay qua Phượng Thắm bỏ ngỏ nhỏ:

Cô uống chút bia được không?

Phượng Thắm vui vẻ gật đầu:

− Vâng:

− Hoàng Minh gọi vài lon Tiger và một gói thuốc lá thơm hảo hạng, người hầu bạn bước đi chàng bắt đầu trò chuyện với Phượng Thắm :

Cô sống ở thành phố sương mù này từ bao giờ?

− Phượng Thắm hóm hỉnh:

Từ lúc ba mẹ em còn yêu nhau:

− Hoàng Minh cười vang trông chàng thật hồn nhiên chẳng giống một chút nào một Hoàng Minh giám đốc nghiêm nghị thường ngày. Phượng Thắm giữ nụ cười e ấp giữa hai bờ môi mọng đa cảm, mắt nàng lướt nhẹ trên c?am giác của Hoàng Minh:

Thế còn anh Minh, anh cũng là người đã lạt?

− Ồ không ! To chẳng phải là dân nguyên thủy ở đây, tôi vốn gốc người miền tây:

− Phượng Thắm kêu lên:

Trời ! Hóa ra anh là người xứ sông nước. vậy mà giờ đây anh lại lập nghiệp tận miền núi này, kể ra anh cũng hay đó chứ:

− Hoàng Minh nhún vai cười cười:

− Chứ cô nghĩ xem, trong người mình vốn có cả máu của lạc Long quân và Âu cơ mà. Thế nên lên rừng hay xuống biển cũng là chịu sử "di truyền" của tổ tiên ngày xưa:

− Đến đây người ta bắt đầu dọn cơm. Hoàng Minh khui bia nổ dòn vui tai, chàng bưng ly cụng với nàng:

Chúc sức khỏe cô:

− Phượng Thắm đáp lễ:

− Chúc sức khỏe của anh.

Tiếng thủy tinh va chạm nhẹ nghe như tiếng cười. Hoàng Minh ra hiệu cho Phượng Thắm bằng mắt:

Ly đầu tiên cần uống trăm phần trăm:

− Phượng Thắm đang thấy tâm hồn hưng phấn, nàng uống cạn chất nước vàng sủi bọt, mắt long lanh như đánh rơi ánh nhìn vào ly thủy tinh:

− Hoàng Minh đặt ly xuống bàn chàng thò tay vuốt ve đóa hồng tươi ngauoi ta chưng trên mỗi bàn:

Từ nào tới giờ tôi không để ý là hoa hồng diễm lệ. tôi thật vô tình với mọi thứ chung quanh phải không cô Phượng Thắm?

− Phượng Thắm thừa thông minh để hiểu câu nói của Hoàng Minh mang nhiều ý nghĩa. Thế nhưng không biết sao nàng lại đáp:

− nếu như anh đã nhận ra điều đó thì cũng chưa muộn mà:

− Hoàng Minh không giấu được vẻ sững sờ trước đôi mắt đẹp của Phượng Thắm người thiếu phụ hai con mà tiềm ẩn cái gì đó rất dữ dội, rất bốc lửa. chàng chăm sóc nàng rất chu đáo bằng cách gắp từng miếng thức ăn để vào chiếc chén kiểu xinh xắn hoặc trao cho nàng chiếc khăn lạnh ngập nồng nước hoa. Phượng Thắm bồng thấy mình quan trọng, mình trở nên kiều kỳ hẳn, Hoàng Minh là giám đốc công ty lớn như vậy mà còn chiều chuộng nàng huống hồ gì. nàng mỉm cười với chính mình một cách hài lòng:

− Hoàng Minh nhận ra nụ cười của nàng, chàng hỏi:

Cô cười gì thế?

Phượng Thắm nói dối. Tuy nhiên lời nói dối của nàng cũng bao hàm ý nghĩa:

Em không lạ gì hoa hồn nghưng không hiểu sao hôm nay em có cùng nhận xét với anh là hoa hồng diễm lệ thật, và đột nhiên em nghĩ. giá mình là hoa hồng thì hay biết mấy. www.vietlove.com:

− Hoàng Minh không nói gì, chàng tiếp tục rót bia. Uống chừng ba ly n hư vậy thì Phượng Thắm muốn say, người nàng lâng lâng bềnh bồng như trôi vào đám mây. Riêng Hoàng Minh nhận thấy nét mặt nàng ửng hồng trông liêu trai diểm ảo lạ, chàng có vẻ xúc động mạnh:

− nếu cô không uống được nữa thì ngưng, mình ăn nhé.

Trong cơn say Phượng Thắm cười mênh mông, nàng không biết nụ cười của nàng tỏa dòng điện và Hoàng Minh người đãn ông vững chãi chưa hề sa ngã lần nào đã thực thụ rung động, từng tế bào trong chàng có giật như bị điện chạm. Nhưng chàng.. chàng không bật ra khỏi ghế mà chỉ ngồi ngây người.:

− Phượng Thắm nói, cũng cách của nàng hơi lả lơi nhưng không hoàn toàn lơ lẳng:

không phải em không uống được nữa nhưng chiều nay còn phải làm việc, em không muốn chất lượng làm việc kém anh hiểu không?

− Hoàng Minh gật lia:

Hiểu, tôi hiểu cô là người có trách nhiệm. Nhưng chiều nay mệt thì cứ nghỉ, không có sao đâu:

− Phượng Thắm chối từ:

tôi không muốn như vậy:

− Hoàng Minh chắt lưỡi:

thôi, tùy cô. Tuy nhiên cô có thể đến công ty muộn hơn thường lệ cũng không sao:

− Phượng Thắm chúm chím môi đùa:

Nhưng có bị về muộn hơn thường lệ không hả. giám đốc?

− Tất nhiên là không rồi.

Anh Minh qủa thật tốt bụng với nhân viên của mình:

− Hoàng Minh khiêm nhường:

Đừng có khen tôi, thường khi ai cũng cho tôi là nghiêm khắc đấy:

− Tại vì họ không hiểu anh thôi:

− Hoàng Minh lại tiếp thức ăn cho Phượng Thắm và hối:

Cô ăn cơm đi, tôi thấy cô ăn rất ít đó.

Thái độ chàng thật ân cần thân mật khiến cho Phượng Thắm mỗi lúc một thêm tình cảm. nàng thầm nghĩ người đãn bà nào làm vợ Hoàng Minh thật là hạnh phúc. chàng đã giỏi kinh doanh lại còn tế nhị trong giao tiếp, hẳn là nơi chàng đang ở phải cực kỳ sang trọng. Một ngôi nhà cao tầng giữa vườn hoa muôn sắc hay một biệt thự xây xất kiểu pháp tạo không gian mát mẻ suốt bốn mùa và thơ mộng trong những dêm trăng? chàng có xe hơi, có bạc tiền, có cơ sở làm ăn lơn như vậy vợ con chàng ắt phải sung sướng lắm:

− Phượng Thắm nghĩ miên man đến những thứ thuộc đời tư của người ta và chợt nghĩ đến mình. Tại sao mình không được như người dàn bà may mắn làm vợ Hoàng Minh kia? Mình cũng có nhan sắc, có trình độ chứ nào thua kém ai mà số phận không được như ý muốn ! Phượng Thắm nghĩ đến Gia Lâm, anh chẳng có lanh lợi, chẳng bao giờ muốn cầu tiến. www.vietlove.com.

Mười mấy năm, Gia Lâm vẫn chỉ là giáo viên quèn trong một khung trường tiểu học. Thu nhập vẫn chỉ vĩnh viễn là đồng lương chính thức của nhà nước nghèo xác xơ và khoản thu dạy kèm chẳng đáng là bao:

− Nghĩ đến đây Phượng Thắm phát thở dài. không ai hiểu nàng thở dài bởi vì chán nản hay vì lý do gì khác, nàng đưa hai tay ôm đầu và day day nhai thái dương, hình như đầu nàng đang căng thẳng nhức nhối vô biên.:

− Hoàng Minh tỏ vẻ lo lắng:

Cô sao vậy? Có choáng váng nhức đầu lắm không?

− Phượng Thắm thật thà gật nhẹ:

cũng có chút đỉnh anh à:

− Hoàng Minh tự trách mình:

tôi bậy thật, để cho cô uống đến say. Bây giờ tôi biết làm gì để giúp cô?

Phượng Thắm không nói, nàng hơi ngã người một chút tựa lưng vào thành ghế. Môi nàng he hé mắt khép hờ hững, đôi gò ngực phập phồng hteo nhịp thở. Mái tóc dài buông xỏa trên ghế, vài sợi bay lạc loài theo cơn gió hắt lên từ mặt hồ:

− Hoàng Minh tha hồ ngắm nàng trong tư thế "chết người" ấy. chàng nghe rõ trong người cái gì đó nóng bừng, chàng đứng lên rời ghế bước đến cạnh nàng, giọng tự nhiên thấy đổi ngọt ngào:

− Anh dưa em về nhé.

Phượng Thắm im lặng, nàng không đến nỗi mê đi trong cơn say nhưng nàng cố tình im lặng và không mở mắt ra. Vài giây trôi qua nng cảm nhận được bàn tay Hoàng Minh ấm ấp để trên trán nàng, không hiểu sao nàng không phản đối mà còn hồi hộp lạ lùng. Nàng còn nghe Hoàng Minh nói:

− Trán em nóng qúa, làm sao bây giờ?

− chàng lấy khăn lạnh đắp lên trán nàng. Phượng Thắm vẫn để hai bàn tay buông xuôi, bỗng nhiên tay nàng bị Hoàng Minh cầm. và nàng cũng không phản ứng. nàng không hiểu Hoàng Minh đang nghĩ gì và nét mặt chàng ra sao vì nàng đang khép mắt. Chỉ đến khi bờ môi nàng bị người ta "ăn trộm" nàng mới bàng hoàng mở mắt bắt gặp gương mặt Hoàng Minh thật gần, nàng mấp máy nói:

Sao anh làm thế?

− Hoàng Minh cười trìu mến:

Anh không biết nữa:

− Phượng Thắm hỏi ngớ ngẩn:

Sao anh lại không biết?

− Có lẽ em rất dễ thương.thôi cho anh xin lỗi nhé:

− nói xong chàng quay lại chỗ ngồi uống nốt chỗ bia còn lại trong ly. Phượng Thắm xòe tay:

Cho em uống với:

− Hoàng Minh vẫn giữ giọng dịu dàng nhưng ánh mắt chàng hờ hững hơn:

Em không nên uống nữa.

Phượng Thắm hờn dỗi:

− Anh sợ chiều nay em không làm việc được cho anh à?

Hoàn toàn không phải như vậy?

− vậy thì tại sao?

Hoàng Minh thẳng thắn:

− Tại vì em là phụ nữ, mà phụ nữ uống nhiều thì không hay lắm.

chàng kêu nhà hàng tính tiền xong hai người ra xe, từ ấy đến suốt đoạn đường về họ hkhông nói chuyện với nhau nữạ không biết Hoàng Minh đang nghĩ gì trong đầu, còn Phượng Thắm chỉ thấy khó chịu..