Tôi hay đưa Debbie đi movies, đi shopping. Chỉ là bạn thôi. Debbie cũng biết vậy. Tôi chưa thật sự yêu ai. Ngày trước tôi cũng có cặp với vài cô, nhưng rồi có kẻ bỏ đi lấy chồng, có người theo gia đình đổi đi tiểu bang khác, hay được việc ở xa. Tôi không thấy tiếc nuối, nhớ nhung ai. Như vậy quả thật là tôi chưa yêu ai. Cho tới một ngày tôi gặp Quỳnh Hà, người con gái trong lớp Chem graduate. Tôi biết là tôi đã gặp cú sét ái tình. Bất cứ lúc nào thấy Hà, hay có Hà ở bên cạnh là người tôi như muốn sốt dù ngoài trời có mưa rơi tuyết đổ lạnh lẽo. Hà có làn da mặt trắng mịn, đôi mắt to đen. Tóc nàng óng ả xõa ngang vai. Nàng ra trường vài năm, đã đi làm, và bây giờ trở lại đi học. Tôi cũng ra trường, nhiều năm hơn, đã đi làm, và bây giờ trở lại đi học, giống như nàng vậy.
Một bữa tôi thấy Hà đang đọc cuốn sách nói về việc cứu vị nữ bác sĩ đang làm việc ở North Pole mà vị đó bất ngờ bị bệnh ung thư. Tôi chưa đọc cuốn sách.
− Hà đọc Ice Bound hay không?
− Cảm động lắm, làm Hà đọc mà muốn khóc-nói tới đây, Hà cười- Phải để hộp kleenex bên cạnh đây nè.
− Bao giờ coi xong, nhớ cho anh mượn.
Không lâu sau đó, tôi nghe Thể bạn tôi cho biết Hà là vợ sắp cưới của anh, biết thế tôi buồn lắm, nhưng rồi tôi không thể nào quên Hà được. Tôi lấy lý do Hà học chung lớp để đến chơi nhà Hà để cùng học với Hà, để rủ Hà đi ciné, đi ăn. Những ngày trời đẹp, chúng tôi đi chơi đảo, chơi hồ. Ngạc nhiên không thấy Hà từ chối, nhưng thật tình tôi không muốn dành vị hôn thê của bạn. Ngạc nhiên không bị đụng đầu Thể ở nhà Hà lần nào. Chỉ có một lần Thể nói Hà cũng mời tôi đến ăn món bún bò do nàng nấu và Thể dặn tôi chờ Thể đi cùng.
Tôi thấy Hà lúc nào cũng đọc sách. Không sách tiếng Anh thì sách tiếng Việt. Hôm nay, thấy tôi đến chơi, nàng cười hỏi tôi:
− Anh Toàn có hay ngồi dưới chân con gái không? Như anh chàng Du trong Gia Đình Tôi của Duy Lam đó, ngồi như thế mới biết là nàng tiên của anh có đôi chân đẹp. Ngồi cái thế quì lạy làm nàng cảm động...
Tôi không biết anh chàng Du nào, tôi không đọc truyện VN. Hồi nhỏ có lẽ đã đọc, nhưng bây giờ không nhớ truyện nào.
− Thể hay ngồi như thế?
− Hà không biết.
− Sao Hà lại không biết?
− Thì Hà làm sao biết được!
Tôi lớn tiếng:
− Hà phải biết!
Tôi kéo vai nàng vào người tôi, nâng cằm nàng lên, và tôi đưa đôi môi tôi hôn một cái mạnh bạo nơi đôi môi nàng. Tôi biết nụ hôn đó có thể làm đôi môi nàng rướm máu. Hôn xong, tôi cay đắng nói:
− Tôi hay hôn như thế này này. Tôi ghét những người giả vờ ngây thợ..những người bắt cá hai tay!
Nàng ngơ ngác, khuôn mặt tái đi. Nàng không nói gì. Tôi cũng biết tôi nóng tính nói bậy, làm bậy nhưng lời nói đã thốt ra rồi thì không thể nào rút lại được, và hành động vừa rồi thì cũng không thể nào coi như là chưa từng xảy ra. Tôi bỏ về.
Ngày hôm sau tôi đã thấy nhớ nàng. Biết là Hà còn giận tôi lắm. Tôi muốn đến nhà nàng xin lỗi và rủ nàng chiều thứ sáu đi coi phim với tôi. Nàng chỉ lạnh lùng nói cám ơn. Tôi nói vớt vát:
− Ở nhà buồn chết!
− Nói cho cùng, đó là chuyện của tôi. Nếu tôi muốn nằm nhà đọc sách tối thứ sáu, đó là chuyện của tôi. Dù có buồn chết, cũng là chuyện của tôi.
Khóa sau, Thể gãy lớp Dynamics. Thể đã được Boeing nhận vô làm với điều kiện phải có bằng. Thiếu lớp này, Thể không lấy được bằng. Không có bằng thì không có giốp. Thể bị căng thẳng và trong một lúc mất trí, Thể đã uống rượu say rồi té lầu. Có bạn lại nói Thể tự tử. Thể nằm nhà thương. Khi tỉnh, Thể nói Thể nhớ Hà. Tôi nhắn tin cho Hà. Tôi vô thăm Thể lần sau thì gặp Hà cũng vô thăm Thể. Thấy nàng vô thăm, tôi nghĩ dù sao thì nàng cũng không đến nỗi nào. Tôi mong người yêu của tôi cũng sẽ lo lắng cho tôi như vậy. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lòng tôi lại đau. Giá gì tôi là người nằm đó. Giá gì Hà vô thăm tôi. Tôi lập lại lời bác sĩ nói để Hà được an tâm:
− Bác sĩ nói không sao, đừng lo.
Lúc hai chúng tôi cùng ra về, sánh vai nhau đi tới thang máy, Hà chợt lên tiếng:
− Anh Thể không nên làm như thế.
− Làm như thế là làm gì? Cô cũng tin lời đồn à? Nếu cô tin lời đồn thì cô có muốn biết sự thật không, là... Thể ...sợ cô ...bỏ nó?
Hà lắp bắp:
− Chuyện ...đó ...không đúng!
Cửa thang máy mở toang. Nàng đổi ý, giờ lại đi cầu thang. Bước được vài bước, nàng quay đầu lại nói:
− Nếu muốn kết án ai việc gì thì cần phải có sự kiện đúng!
Tôi ra trường, được việc ở mặt Đông. Thật ra, tôi có thể chọn cái giốp ở gần nhà. Nhưng tôi muốn đi xa, để khỏi phụ bạn, và cũng để quên nàng. Tôi nghĩ người xưa phải nói đúng, xa mặt cách lòng. Lễ Thanksgiving, tôi về nhà ăn gà tây. Tôi đứng phụ Bích cô em tôi ở dưới bếp làm món khoai tây nghiền, món này năm nào nó cũng để tôi làm. Em gái tôi chợt nói:
− Em không hiểu sao anh lại nhận việc xa như vậy?
− Lên máy bay ngủ mấy tiếng đồng hồ thì chỗ nào cũng về nhà ăn gà tây được thôi, lo gì xa gần.
− Anh không muốn nhắc nhưng em lại muốn nhắc. Chuyện anh Thể gãy lớp, không phải là lỗi của chị Hà. Anh Thể yêu chị Hà, ai cũng biết, anh cũng biết. Nhưng không phải vì thế mà chị Hà phải yêu anh ấy, chị Hà là của anh ấy. Ảnh cứ làm như là chị Hà đã là của ảnh. Ảnh nói chị Hà là hôn thê của ảnh. Không phải vậy! Hai người chưa đính hôn. Không bao giờ có chuyện đính hôn. Ảnh nói thế vì muốn xí phần chị Hà, để những người ...yêu chị giạt ra.
Rồi cô em tôi nghiêm trang nói tiếp:
− Anh Hai, chị Hà...yêu anh. Em là đàn bà con gái, em biết những chuyện như thế này. Nên em phải nói cho anh biết. Em cũng biết anh yêu chị ấy, em không dám đùa đâu. Nếu mà anh không muốn làm mất cơ hội thì anh phải tới xin lỗi chị ấy. Chắc anh phải nói điều gì làm chị giận dữ lắm, vì chị không cho em nhắc tới tên anh. Nhưng em chắc là lòng chị thì không thế đâu.
Trời mưa tầm tã trên xa lộ, cái quạt nước được vặn tối đa mà vẫn không gạt kịp nước. Tháng mười một đang là tháng mưa. Tôi thấy lại cơn mưa quen thuộc của vùng Tây Bắc. Lòng tôi nao nao. Khoảng đường này bữa nay tôi cảm thấy dài hơn. Cứ tưởng đi hoài không đến nơi.
Đêm đã khuya, đứng trước cửa nhà nàng, tôi không dám bấm chuông, sợ phiền người trong nhà. Tôi chần chừ rồi gõ cửa thật nhẹ. Gõ vài tiếng rồi đợi, rồi gõ vài tiếng. Một lát sau thì chính Hà ra mở cửa. Nàng ngạc nhiên nhìn tôi hồi lâu, rồi nói nhỏ:
− Tưởng anh không bao giờ trở lại nữa!
Tôi trả lời liền:
− Anh cũng tưởng như vậy. Nhưng cả em và anh đều tưởng sai.
Nàng đứng chận nơi cửa. Những giọt mưa lạnh đang tạt vào người, tôi bắt đầu run. Tôi nói nhanh:
− Mở cửa cho anh vộ..nếu em không muốn anh bị cảm lạnh.
Nàng né qua một bên. Tôi lách người vào nhà, đưa lưng đóng nhẹ cánh cửa, rồi nhanh như chớp tôi kéo nàng vào lòng. Nàng thổn thức như khóc, nói nhỏ:
− Em yêu anh! Em sợ không có dịp được nói câu này!
Tôi nói:
− Anh cũng yêu em...Tin anh đi, em chưa già nhưng cũng không còn trẻ nữa đâu. Anh cũng vậy. Anh muốn có một mái ấm gia đình với em.
− Anh đang hỏi em...?
− Chứ còn ai nữa!
Rồi không để cho nàng trả lời là nàng có nhận lời cầu hôn của tôi không, tôi hôn nàng, nụ hôn thật dài. Ngoài kia có mưa to gió lớn, tôi cũng không màng.