Chương 1

Vừa nhìn Bảo Yến trang điểm, Bảo Khanh vừa chót chét năn nỉ:

- Làm ơn cứu bồ em lần nữa đi, chị Hai . Em biết ba khoái cái vụ tiệc tùng này, chị thừa biết mà.

Thản nhiên bôi xanh mí mắt, Bảo Yến nói:

- Sao lại cầu cứu chị ? Chị cũng có thích đâu . Khổ nỗi, đây là bổn phận.

Khanh nhăn nhó:

- Với chị, đúng là bổn phận . Nhưng em thì có dính dáng gì đến công ty ấy.

Yến lên tiếng:

- Sao lại không ? Ba là cổ động lớn đấy.

- Thế em càng không nên đi tiệc sinh nhật lão giám đốc này.

Yến cau mày:

- Sao em lại nói vây?

Nhịp nhịp tay lên bàn, Khanh bảo :

- Đã là cổ động lớn, ba đâu cần phải luỵ lão ta, đến mức đưa hết vợ con tới mừng sinh nhật . Em dứt khóat ở nhà.

Mím miệng lại cho son đều trên môi, Yến bực giọng:

- Nếu thế, ra nói với ba mẹ ấy.

Thấy Khanh làm thinh, Yến lừ mắt:

- Em kiếm chuyện ở nhà để đi chơi với thằng Hiển phải không ?

Bảo Khanh chối liền:

- Làm gì có.

Thảy cây son xuống bàn, Yến gằn:

- Hừ ! Vậy thì trang điểm đi.

Đáp lại mệnh lệnh của bà chị Hai, Bảo Khanh nằm lăn ra giường, hai tay ôm gối :

- Em nhức đầu thật mà.

Bảo Yến bĩu môi:

- Trò này xưa quá rồi... Diễm . Ngồi dậy ngay !

Bảo Khanh thở dài thườn thượt, cô chớp mắt, giọng sụt sùi:

- Chị thừa biết em là đứa vụng về trong giao tiếp, tới những nơi đông người chỉ tổ làm mất mặt ba mẹ mà . Bộ chị muốn thấy đi chơi về, em sẽ bị mắng lắm à ?

Bảo Yến nghiêm nghị:

- Lớn rồi, em phải tập .. yểu điệu thục nữ cho quen chứ.

Bảo Khanh thở dài:

- Nếu tới đó, em cũng .. người một nơi, hồn một nẻo, không khéo làm vậy thức ăn ra cả quần áo người kế bên thì khổ.

Bảo Yến im lặng, cô nghiêng người ngắm gương mặt tuyệt đẹp của mình trong gương với vẻ hài lòng rồi bỗng chuyển đề tài :

- Em với Hiển... tới đâu rồi ?

Bảo Khanh chớp mi:

- Bạn bè bình thường chớ có gì đặc biệt đâu . Sao chị lại hỏi thế ?

Yến thong thả :

- Bạn bè bình thường sao tối ngày cứ điện thoại suốt . Yêu cứ bảo là yêu, sợ ai mà giấu giếm

Khanh vo tròn chiếc gối ôm, mắt nhìn lên trần, giọng lơ lửng:

- Biết đó phải là yêu không ? Thế chị với anh Hà .. yêu ra sao ?

Liếc Khanh một cái... xanh lè màu phấn lót mắt, Yến gắt:

- Hỏi vớ vẩn, bậy bạ . Tao với ông Hà chả có gì cả.

Khanh lém lỉnh:

- Em với Hiển cũng hết sức trong sáng.

Yến bĩu môi:

- Ông Hà bảo thằng Hiển quỷ lắm, tao không tin cái .. sự trong sáng của hai đứa bây.

Lăn vào sát vách, Khanh cười cười:

- Hiển cũng nói anh Hà như thế . Bởi vậy, em cũng chẳng tin chị... chả có gì với ảnh.

Yến xẳng giọng:

- Lắm chuyện ! Mau đứng dậy thay quần áo rồi trang điểm, nếu không muốn bị mẹ mắng.

Khanh vẫn nằm lì ra giường cho tới khi cửa phòng xịch mở . Bà Thi bước vào với ngạc nhiên lẫn bực bội:

- Sao còn nằm dài ra đó ?

Giọng Khanh thiểu não:

- Con nhức đầu quá, mẹ à.

Bà Thi cộc lốc:

- Vậy thì ở nhà.

Rồi như nhận ra mình có quá lời, bà hạ giọng:

- Những chỗ ấy cũng chả hợp với một đứa lốc chốc như con.

Đợi mẹ và Bảo Yến ra khỏi phòng, Khanh lăn một vòng ra khoan khoái . Cô thừa biết chị Yến và mẹ chẳng ưa gì, nếu có cô kè kè theo, bởi vậy chỉ cần ca bài ca con cá cho muì vào, chắc chắn cô sẽ được ở nhà . Một lát nữa, thế nào Hiển cũng đến . Khanh tin chắc như vậy.

Bật dậy, hát líu lo như trẻ mẫu giáo, Khanh đứng trước gương ngắm mình.

So với chị Yến, cô thật xấu xí, nhưng Khanh chẳng lấy thế làm buồn, vì Yến từng là hoa khôi của đại học kinh tế . Đứng kế bên chị mình, Khanh khác nào con bé lọ lem vừa lượm thượm, vừa lốc chốc, lôi thôi.

Thế nhưng “ lọ lem “ cũng có người yêu đấy . Mặt Khanh nóng bừng khi nghì tới Hiển . Tuy anh chưa bao giờ nói, nhưng cô tin anh yêu cô cũng như cô yêu anh.

Chuông ngoài cổng reo vang . Bảo Khanh chớp mắt nhìn vào gương lần nữa rồi từ tốn bước xuống thang, dù lòng đang rộn lên vì Hiển.

Ra tới phòng khách, Khanh đã nghe chị Tám giúp việc bảo:

- Có Hiển tới, nhưng chị mời mãi vẫn không chịu vào nhà.

Khanh nói:

- Tụi em ngồi ngoài sân được rồi . Nếu chị cho bọn em móng gì uống thì tốt quá.

Chị Tám cười :

- Yên chí ! Sẽ có mà.

Khanh bước ra sân và thấy Hiển ngồi dưới giàn thiên lý với một nụ cười . Lần đầu gặp anh, cô đã choáng vì nụ cười hết sức quyến rũ này.

Hiển rất đẹp, dường như cô gái nào gặp anh lần đầu cũng mất hồn mất viá vì ngọai hình của Hiển . Bảo Khanh cũng không ngoại lệ . Cô đã ngẩn ngơ mất cả tuần vì bóng dáng anh. Nho nhã, thanh lịch, và dù có hơi công tử bột một chút, nhưng Hiển vẫn xứng là người trong mộng của vô số con gái . Khanh không dám mơ mình được anh để mắt tới, cho tới khi Hiển đến nhà cô với Hà... Hai người là anh em chú bác, qua Hà, Hiển đã chủ động tấn công Khanh . Đến hôm nay, tình cảm đôi bên trên đã phát triển, nhưng vẫn chưa tới đích sau này.

Khanh chớp mắt khi Hiển cất giọng hỏi:

- Hết nhức đầu chưa bé ?

Cô cong moi:

- Ai bảo với anh, em nhức đầu ?

Hiển mỉm cười:

- Chị Yến vừa .. thông báo bệnh trạng của em.

Khanh ngạc nhiên:

- Anh gặp chị Yến ở đâu ?

- Ở nhà hàng Trùng Dương . Anh và anh Hà tới đó rồi mới tới đây . Anh biết em đang buồn vì một mình.

Môi hơi nhếch lên, Hiển nói:

- Sinh nhật mà tổ chức còn hơn đám cưới . Đúng là lễ nghĩa sinh phú quý.

Khanh chống cằm:

- Em nhức dầu vì ba cái lễ nghĩa, phú quý ấy đấy.

Hiển hỏi:

- Sao em không đi dự cho vui ?

Khanh so vai:

- Niềm vui của em đặt ở chỗ khác.

Mặt Hiển lấp lánh trong bóng tối :

- Anh cũng không thích tiệc tùng.

Khanh tủm tỉm:

- Thế anh thích gì ?

Hiển không trả lời, anh đắm đuối nhìn cô làm Khanh nóng bừng mặt, cô phụng phịu quay đi :

- Sao không trả lời em ?

Hiển thì thầm:

- Vì anh nghĩ em biết sở thích của anh.

- Em hổng dám biết đâu.

Hiển bật cười:

- Sao thế ?

Bảo Khanh lắc đầu và nghe tim đập mạnh vì ánh mắt của Hiển . Cô đưa tay hái đóa lài Ấn độ gần đó . Nụ hoa hàn tiếu màu tím thơm đến choáng váng làm Khanh có cảm giác mình đang trôi đi trong cõi mơ hồ nào đấy.

Khanh nghe giọng Hiển thật gần:

- Em và chị Yến đúng là hai thái cực.

Bảo Khanh xịu mặt :

- Anh là người thứ ..một trăm lẽ một nói như vậy . Em ghét bị so sánh với chị Yến lắm.

Hiển xua tay:

- Anh không hề so sánh mà chỉ nói lên sự thật . Với anh, mặt trời hay mặt trăng cũng đều có vẻ độc đáo riêng.

Khanh cao giọng:

- Trong mắt anh, chắc em là vầng trăng lạnh lẽo, lẻ loi giữa đêm dài ?

Hiển gật đầu:

- Đúng vậy . Em đúng là vầng trăng, nhưng không lạnh lẽo,lẻ loi tí nào . Anh yêu ánh sáng huyền ảo của mặt trăng, thứ anh sáng khiến người ta muốn yêu và muốn được yêu thật nhiều.

Khanh sững người vì những lời của Hiển . Cô trấn tĩnh rồi lãng đi :

- Nhưng tối nay đâu có trăng.

Hiển chống tay, nhìn cô:

- Có một vầng trăng nhỏ đang tỏa sáng bên anh đây chứ.

Khanh xoay cái hoa:

- Anh lại trêu em rồi.

- Anh nói thật đó . Chị Yến rất đẹp . Cái đẹp kiêu sa, rực rỡ như mặt trời của chị sẽ đốt cháy nỗi đam mê của bọn đàn ông . Trái lại, vẻ quyến rũ lạ kỳ của em lại khiến cánh mày rầu mất ăn, mất ngủ.

Khanh tủm tỉm:

- Tôi nay, anh nói những lời lạ ghê.

Hiển nghiêng đầu:

- Nhưng em vẫn thích nghe, đúng không ?

Khanh cong môi :

- Không . Thích những lời này dễ đau tim lắm.

Hiển vụt nghiêm mặt, anh nhìn thẳng vào mặt Khanh:

- Em biết tại sao anh lại lắm lời không ?

Tránh ánh mắt da diết của Hiển bằng cách đếm những cách hoa trên tay, Khanh lơ lửng:

- Làm sao em biết được.

Rồi cô nói tiếp :

- Có thể anh đang tập tành với em để sau đó ngỏ lời với ai đấy cho thật ngọt.

Hiển cau mày đầy bất bình . Anh nắm hai tay Khanh và giữ chặt gương mặt cô trong tay.

- Hãy nhìn vào mắt anh đi nhỏ.

Khanh thoáng hoảng hồn . Cô làm rơi đóa hoa và ngước lên trong ngỡ ngàng . Gương mặt đẹp như diễn viên của Hiển thật sát gương mặt Khanh . Cô suýt muốn ngất vì ánh mắt cháy bỏng và thái độ bất ngờ của Hiển . Cô lặng thinh nghe tim mình bồi hồi và nghe những lời thì thầm của Hiển:

- Anh không hiểu những người xung quanh anh yêu như thế nào, riêng anh, khi gặp em lần đầu, trái tim đã nhói lên một nhịp lạ thường . Anh biết mình đã trúng tên của thần ái tình . Cái thằng nhóc giương cây cung nhỏ xíu, nhưng mũi tên của nó bắn sâu vào ngực anh, đến bây giờ vẫn chưa nguôi đây.

Siết bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh ngắt vì hồi hộp của Khanh, Hiển hối hả:

- Đã tới lúc anh phải nói với em rằng, anh yêu em . Anh sắp đi xa, anh không thể mất em vì sự im lặng của mình được.

Khanh thảng thốt:

- Anh đi đâu ?

Hiền thở dài:

- Anh ra Hà Nội làm việc.

Khanh se sắt lòng:

- Bao gio anh đi ?

- Một tháng nữa.

- Không đi có được không ?

Hiển ngập ngừng:

- Đàn ông phải có sự nghiệp . Đây là cơ hội của anh.

Khanh hờn dỗi:

- Nếu thế, trong tim anh làm gì có em ?

Hiển diụ giọng:

- Chính vì nghĩ tới em, tới tương lai sau nầy, anh đã đồng ý đi Hà Nội . Ở đó đang cần một giám đốc tiếp thị.

Khanh vẫn phụng phiụ:

- Ở đây, người ta cũng cần anh chớ bộ.

Hiển nâng càm Khanh lên:

- Người ta có yêu anh không mà cần ?

Khanh chớp mi:

- Em không biết.

Hiển cúi xuống, Khanh run rẩy đợi chờ nụ hôn đầu rung nhẹ lên môi vẫn khiến cô bàng hoàng . Úp mặt vào ngực anh, Khanh thổn thức:

- Em muốn anh có kế bên . Ở xa, em sẽ nhớ chết mất.

Hiển vuốt tóc Khanh, anh hít lấy hít để mùi hương con gái thanh thiết toả ra từ thân thể mềm mại của cô. Ôm Khanh trong vòng tay, Hiển chép miệng:

- Chắc anh cũng sẽ mòn mỏi vì nhớ.

Khanh siết ngang lưng Hiển bằng những ngón tay mềm mại của mình . Cô có cảm giác Hiển sẽ đi ngay bây giờ . Viễn cảnh chia tay khiến cô hốt hoảng.

Khanh ngước lên nhìn, anh đẹp quá, ngọt ngào quá, ân cần quá . Chính điều đó, làm cô như muốn vỡ tan vì yêu . Bỗng dưng Khanh khao khát được hôn . Lúc này chỉ có nụ hôn mới nói hết được tình cô trao cho Hiển.

Ngập ngừng một chút, cô vít cổ Hiển xuống . Hai người nhìn vào mắt nhau nồng nàn, mê đắm.

Hiển xúc động:

- Có yêu anh không bé ?

Khanh long lanh mắt:

- Có . Em yêu anh ngay lần đầu gặp . Em thú nhận như thế, anh có cười em không ?

Hiển khe khẽ lắc đầu . Anh lại hôn Khanh nụ hôn dài . Hai người như quên đi xung quanh. Đêm ngạt ngào mùi hoa lài, và ngạt ngào những nụ tình say đắm.