Chương 1

Tâm Anh gấp vội quyển sách, bỏ nhanh vào chiếc cặp rồi vắt nó trên vai . Cô hối hả chạy ra cửa khi nghe tiếng xe điện chạy đến gần . Lẻn nhanh vào đám đông đang xếp hàng chen chút, cô tìm một chỗ ngồi thật lý tưởng, chỗ ngồi kín đáo ở hàng ghế cuối xe . Ngồi nhanh xuống ghế, cô vội vã lật tập ra, cố học nốt số bài vở còn lại . Hôm nay có bài kiểm tra mà đêm qua cô mãi mê luyện phim tình cảm Hồng Kông cho đến khuya, để bây giờ phải giở khóc giở cười nhìn những dòng chữ đang nhảy quanh trước mắt như thách thức .

Tâm Anh vừa nhìn bài vừa lẩm bẩm:

-Điệu này chắc rớt quá . Hy vọng không đến nổi nào .

Quyển sách vừa được mở ra, từ bên trong bỗng có một vật rơi xuống . Tâm Anh vội cúi xuống nhặt nó lên . Cầm nó trong tay , cô ngỡ như mình được tìm lại được một món quà thiêng liêng qúy báo . Bên tay cô như còn văng vẵng giọng nói, tiếng cười và những câu hứa . Có vu vơ, có chân thật của một thuở nào .

Một chiếc nhẫn bằng giấy trắng được xếp rất kỹ thuật cho dù nó chút dấu tích phai màu vì năm tháng . Nhìn nó, cô tưởng tượng đến một người . Hiện giờ, anh đang ở đâu, đang làm gì, có nhớ đến cô không ? Khải Hùng , người đã có công xếp chiếc nhẫn và đã tặng cô trước ngày anh rời xa nơi này để sống trong một thế giới nào đó mà cô dường như mất hẳng đi tin tức . Tâm Anh còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, Khải Hùng đã hẹn cô ở một công viên . Hai người ngồi trên băng ghế gỗ dưới góc mộc Phong đang chuyển màu thay sắc trong một ngày mùa thu .

Tâm Anh đong đưa đôi chân, mắt nhìn vào khoảng không, không biết nói gì . Cô biết Khải Hùng sẽ ra đi, gia đình anh sẽ chuyển đi rất xa để tiện việc làm ăn của ba mẹ anh . Dù lòng cô buồn vô tận nhưng vốn quen chịu đựng, Tâm Anh cố không lộ ra vẻ buồn bã trong ngày ly biệt để anh khỏi bận lòng .

-Tâm Anh, đang suy nghĩ gì ?

Nghe Khải Hùng hỏi cô giật mình như kẻ vừa tỉnh mộng . Cô ú ớ :

-À ..ờ ..không có nghĩ gì đâu .

Giọng Khải Hùng đùa cợt :

-Thật không ? Hùng đoán là Tâm Anh đang nghĩ về Hùng . Đúng không ?

Khải Hùng là như thế đó . Anh luôn luôn khiến cô phải thán phục vì những suy đoán quá chủ quan của mình . Khải Hùng luôn đem đến cho cô nụ cười . Ngược lại, Khải An thì luôn nhã nhặn khách khí . Hai anh em họ như hai thái cực khác nhau, nếu không biết họ, thì không bao giờ nghĩ họ là anh em cả .

Nhìn vẻ mặt có chút tếu lâm của Khải Hùng, Tâm Anh bẽn lẽn mỉm cười :

-Xí ..Làm gì có chuyện đó chứ .

-Thật không đó ?

-Thật thì sao đã !

Khải Hùng bật cười rồi anh móc trong túi áo ra một vật màu trắng . Khẽ nhún vai, Khải Hùng nói :

-Tối qua làm đó, tặng cho Tâm Anh .

Nhận lấy món quà từ tay Khải Hùng, Tâm Anh đưa lên ngắm nghía .

-Chiếc nhẫn à ?

-Ừ .

-Hùng làm à ?

-Lạ lắm sao ?

Tâm Anh hơi nhíu mày :

-Tâm Anh không hề nghĩ người phá phách như Hùng lại có thể xếp khéo đến vậy .

Khải Hùng cười khoái chí :

-Học lâu lắm đó . Đeo vào đi, xem có vừa không .

Tâm Anh thờ thẫn đeo nó vào . Vừa thật . Nó như ôm gọn ngón tay thon bé nhỏ của cô .

-Wow ! Vừa phốc há ! - Khải Hùng tí tách khen .

Tâm Anh cũng gật gù :

-Ờ ..

Chợt Khải Hùng dịu giọng . Anh nói xa xăm :

-Tặng Tâm Anh món quà "rẻ mạt", Tâm Anh không giận Hùng chứ ?

Tâm Anh nhìn Khải Hùng . Hôm nay anh khác lạ . Không có nét đùa cợt như mọi lần . Cô im lặng nghe Khải Hùng nói tiếp :

-Bây giờ còn đi học, chưa làm ra tiền để mua tặng Tâm Anh món quà có giá trị . Nhưng hãy xem nó là vật hứa hẹn của tình yêu Hùng dành cho Tâm Anh ..

Anh không hề biết được món quà mà anh cho rằng rẻ mạt đã được cô xem là một bảo vật lúc bấy giờ .

Còn đang ngơ ngác trong miền ký ức thì chiếc xe điện dừng lại . Tâm Anh lại một lần nữa bừng tỉnh trở về hiện thực . Gấp gáp đặt chiếc nhẫn giấy vào trong quyển sách rồi cô cùng đoàn người tấp nập lấn ra bên ngoài .

oOo

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường đại học Ryerson, Tâm Anh vội vả bước xuống xe sau khi vẫy tay chào ông tài xế quen thuộc . Cô nhanh chân rảo bước đến lớp, vừa đúng lúc ông giảng sư ôm xấp bài kiểm đi vào . Lớp hôm nay đông thiệt là đông, có lẽ vì có bài kiểm nên không đứa nào dám "cúp cua" .

Tâm Anh đưa mắt nhìn quanh tìm chổ ngồi, chợt phía sau lưng có tiếng Thanh gọi khẽ :

-Tâm Anh, ở đây nè .

Tâm Anh quay lại thấy Thanh ngồi nhai ngốm ngoám mẫu bánh mì . Bên cạnh Thanh là một chiếc ghế bỏ trống mà cô đã để dành sẳn cho Tâm Anh . Mỉm cười ôm cặp đến ngồi cạnh Thanh, Tâm Anh chưa kịp nói gì thì Thanh đã cằn nhằn:

-Sao bửa nay tới lớp trễ vậy, bộ quên có kiểm tra hả ?

Tâm Anh cười:

-Làm gì có chuyện đó .. tại ..

Chưa hết lời Thanh đã nheo mắt ghẹo:

-Tại .. sao ? Lo nói chuyện với "chàng" nào hả ?

Tâm Anh đỏ mặt:

-Làm gì có chứ .. tại tối qua coi phim khuya quá .. nên ..

Thanh trừng mắt:

-Trời, sáng nay có kiểm tra mà đêm qua còn lo coi phim tình cảm xã hội ..đen.. tôi thiệt là phục bà rồi đó nghen .

Tâm Anh khổ sở:

-Chắc kỳ này rớt quá Thanh ơi . Tui có học miếng nào đâu ! Chắc tiêu rồi ..

Thanh an ủi bạn:

-Chắc là không đâu chứ ! Lần nào bà cũng nói vậy mà có lần nào rớt đâu, còn hơn điểm người ta nữa là khác . Thôi, không sao đâu đừng lo .

Thanh gật đầu đưa ngón tay cái lên như một hình thức cổ võ cho Tâm Anh . Tâm Anh miễn cưỡng cười nụ :

-Cám ơn ..Mong là đủ điểm .

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng giờ "cao điểm" cũng đến . Nộp bài xong, hai người đứng lên trong tâm trạng thoải mái .

-Á ..Thì ra bài không đến nổi "lọt hố " ..

Nghe Tâm Anh nhẹ nhàng nói, Thanh biết ngay bài kiểm tra vừa rồi không làm khó Tâm Anh rồi . Thanh thúc vào hông Tâm Anh :

-See ..Nói rồi mà ..Còn giả vờ ..

Tâm Anh bị cú thúc khá đau . Mặt nhăn nhó :

-Úi dà ..Bà này ..

-Sao hả ..Mai mốt còn dám "luyện công" khuya nữa không ?

Tâm Anh nhún vai :

-Ngày nào còn phim, ngày đó tui còn luyện dài dài ..

-Ừ ...Rồi có một ngày tẩu hoả cho coi .

-Không sao ! Coi thêm nhiều một tí, sẽ hết thôi .. "lấy độc trị độc" mà hihi

Thanh chịu thua lắc đầu :

-Thôi ... .Tui chịu thua, phục sát đất .

Tâm Anh không nói gì chỉ khúc khích cười . Thanh chần chừ giây lát rồi hỏi :

-Thứ Bảy này, bà rảnh chứ ?

-Chi dạ ?

-Ờ ..Thì ..Tới Giáng Sinh rồi, năm nay sẵn ba má tui đi về Việt Nam ăn tết , tôi và anh Tùng định mời các bạn đến nhà chơi .

Tâm Anh suy nghi rồi nói:

-Hôm đó tui phải làm ở nhà hàng .

Thanh lập tức phùng mang:

-Nè ! Không nễ mặt ?

Tâm Anh cười xòa:

-Ai dám không nễ mặt Thanh cô nương chứ . Tui sẽ đổi giờ với chị làm chung, nhưng có thể bị "late" một chút vì phải chờ xe của ba .

Thanh tươi tắn ngay:

-Tới là ok rồi ..Trễ hay muộn, ăn nhằm gì . Vậy hén, hứa là hong được nuốt lời đó nghen !

Tâm Anh gật đầu:

-Biết rồi . Giờ tôi phải vào thư viện, có muốn đi chung không ?

Thanh trề môi lắc đầu:

-Thôi ..tôi vào "caf" chơi ..

Đến đây , Thanh nheo mắt:

-Có hẹn với mấy chàng rồi hì hì . Gặp sau nha !

Thanh đưa tay lên vẫy rồi rẽ vào hướng bên phải mất hút . Tâm Anh đứng thừ người ra lắc đầu . Thanh là vậy đó , vào thư viện là chỉ biết chống tay vào cằm mông lung suy nghĩ chuyện vớ vẩn chứ không hề học được bài . Thanh hay nói thư viện rất chán, vì ai cũng rù rì bàn việc sách vỡ . Thanh vui tánh, hiếu động, là tuýp người thích đùa, thích những nơi náo nhiệt . Trái hẳn với Tâm Anh, luôn điềm đạm và trầm lặng . Những nơi ồn ào và náo nhiệt thường khiến Tâm Anh bị choáng ngộp .

Thanh rất thích đi chơi, đi dạo đó đây sau những giờ tan học và cuối tuần . Thanh không cần phải làm bất cứ chuyện gì sau giờ học vì gia đình Thanh làm ăn, có cơ sở riêng . Cho dù không phải là kinh doanh lớn lao gì nhưng ba má Thanh cũng thừa sức, dư tiền để cho Thanh được sống thoải mái . Còn Tâm Anh, cô luôn chật vật và thiếu thốn . Ba má chỉ là công nhân bình thường ở những công xưởng nhỏ trong thành phố này . Với số lương ít ỏi và lo cho chị em cô ăn học đến nơi đến chốn thì không phải là một chuyện dễ làm được .

Từ lúc biết chuyện , Tâm Anh đã cố gắng học hành, lấy điểm cao cho ba má được vui lòng . Khi còn ở trung học, cô đã bắt đầu tìm cho mình một việc làm ngoài giờ để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình . Cho dù số tiền ấy không nhiều lắm nhưng đủ để cho cô và đứa em trai tiêu xài, khỏi phải nhọc lòng ba mẹ lo lắng . Tính đến nay cũng đã mười năm rồi . Năm năm mỏi mòn học tập dưới mái trường đại học cuối cùng chỉ còn lại có mấy tháng . Tâm Anh nghe lòng lâng lâng cảm xúc . Rồi mình sẽ có việc làm, sẽ phụ giúp với ba má để ba má có những ngày sống thoải mái hơn và không còn phải chật vật . Nghĩ thế, Tâm Anh hít một hơi thật mạnh rồi rảo bước đi đến thư viện một mình với bao viễn ảnh của một ngày mai tươi đẹp .

oOo

Tường Lâm và Duy Cường bước vào cửa tiệm bán đồ chơi điện tử , Duy Cường chỉ tay vào một dãy hàng nói:

-Final Fantasy của mày đằng kia kìa .

Tường Lâm bước qua dãy hàng có những hộp games Final Fantasy :

-Lâu rồi tao không có mua .

Duy Cường cầm lên hai hộp nói:

-Già cái đầu rồi còn lo chơi ba cái thứ này ..mày thiệt là ..

Tường Lâm cũng cầm trên tay hai hộp games, anh nheo mắt:

-Bộ lớn không chơi được à ? Games này đâu có nói cho con nít chơi thôi ?

Duy Cường đưa lên cho Tường Lâm một hộp:

-Ê, thằng khỉ . Cái này mày có chưa ?

Tường Lâm nhìn sơ rồi nói:

-Có rồi .

Duy Cường bỏ xuống rồi lấy lên hộp khác . Chợt có tiếng của một cô gái vang lên :

-Hello anh Lâm .

Tường Lâm quay đầu lại . Hai cô gái mỉm cười làm duyên nhìn anh ẻo lả . Cô gái có mái tóc nhuộm màu nâu đậm tên Amy chào:

-Hello anh Lâm .

Tường Lâm gật đầu:

-Hello Amy, Linda .

Linda nhìn qua Duy Cường hỏi:

-Anh Cường làm gì mà im ru vậy ?

Duy Cường đưa cao hai hộp games:

-Đang bận đọc "instruction" .

Amy nhai nhai thỏi si gum:

-Mấy tuần nay không thấy hai anh vào bar chơi . Sao , lúc này bận lắm hả ?

Tường Lâm liếm môi nói:

-Ừ . Bận lắm .

Amy đi lại gần Tường Lâm hơn . Cô tự nhiên choàng tay mình vòng qua tay Tường Lâm giọng nũng nịu:

-Sao không bao giờ thấy anh phone vậy ? Có phải làm mất số phone em rồi phải không ?

Tường Lâm gượng gạo lắc đầu . Anh giả vờ đưa tay tìm những cuộn games và thoát khỏi vòng tay Amy:

-Vẫn còn, nhưng không được rảnh .

Tường Lâm làm gì còn những số phone viết lên từng tấm khăn giấy trắng . Ngay khi bước vào xe sau những cuộc vui là anh vứt bỏ tất cả những số điện thoại mà các nàng trong bar đưa cho anh vào xó rác . Tường Lâm rất sợ những cuộc tình trong những trường hợp này . Với anh, còn trong quán thì còn vui, sau khi ra khỏi quán, thì đường ai nấy đi , chỉ vậy thôi .

Amy hơi biũ môi:

-Ơ ! Anh không rảnh phone, hay là anh đã có bạn gái ?

Tường Lâm cười cười:

-Bạn gái thì chưa, nhưng không rảnh là sự thật . -Tường Lâm nhìn Linda rồi nói - Bạn của Amy đang chờ kìa .

Amy biết mình bị từ chối một cách khéo léo, cô đành nhún vai chán nguẩy:

-Vậy thôi chào hai anh nhé .

Tường Lâm nói:

-Bye bye .

Duy Cường đưa tay lên :

-Bye !

Hai cô gái thì thầm những lời gì với nhau rồi bước chân ra khỏi tiệm . Duy Cường nhìn theo lắc đầu nói bóng gió:

-Hơi ! Đi đâu cũng gieo trái đắng cho người ta . Mày đúng là tên đào hoa đại tặc .

Duy Cường nói xong thì phát lên cười rầm rộ . Tường Lâm không nói gì, chỉ lắc đầu chịu thua cái thằng bạn "trời đánh" . Nhìn thấy Amy làm cho Tường Lâm nhớ đến Natalie . Cô bạn gái mà anh quen biết trong những lần đẽn vui chơi ở quán bar . Tường Lâm từng có khoảng thời gian cặp kè vời Natalie nhưng cuộc tình của họ không đi đến đâu . Tường Lâm nhận ra giữa anh và Natalie không hợp nhau và không thể tiến xa hơn được . Natalie hiếu động, thích làm nổi và quen sống sa đọa . Cô chuộng lối sống buông thả, không biết đến tương lai . Là một cô gái không có nội hàm . Với Tường Lâm, Natalie có thể làm một người tình trong những lúc vui được, còn làm bạn đời, thì có lẽ Natalie không phải loại người mà Tường Lâm muốn tìm . Cuộc tình giữa anh và Natalie kết thúc từ đó .

Sau này, Tường Lâm quen với Thục Như, một cô gái rất xinh đẹp, quyến rũ và thuỳ mị . Cô yêu anh chân thành và anh cũng rất thương mến, tôn trọng cô . Lúc ấy, cứ ngỡ đâu mình đã tìm được người trong mộng nhưng Tường Lâm lại thêm một lần thất vọng vì nhận ra rõ ràng bản tánh ích kỷ của Thục Như . Thục Như từ một cô gái thùy mị dịu dàng trong thời gian ngắn đã biến thành một người nhỏ nhoi độc đoán . Có lẽ vì Thục Như quá yêu anh nên đã dùng đủ mọi cách để giữ chân anh và hy vọng chiếm đoạt anh cho riêng mình mà không hề thấu hiểu anh .

Nhìn bề ngoài Tường Lâm rất đẹp trai, rất hào phóng và rất chịu chơi . Bạn gái của anh thì nhiều vô số kể nhưng thực tế những cuộc tình dưới ánh đèn vũ trường ấy chẳng có ý nghĩa gì trong thâm tâm anh . Với những mãnh tình như thế, anh luôn giữ cho mình một khoảng cách cần thiết và anh chưa bao giờ cho mình phải sa đoạ với một cô gái nào . Anh không phải là một người dễ dàng sa ngã trước sắc đẹp và nhất là những sự cám dỗ .

Thế nhưng Thục Như chẳng bao giờ có lòng tin ở nơi anh, cô luôn ngăn cấm anh quan hệ với bạn bè nhất là phái nữ . Thục Như muốn dùng một chiếc lồng son hôn nhân để ràng buộc trói chân anh mà không hề nghĩ đến cảm giác của anh . Kể từ sau ngày Tường Lâm tốt nghiệp, cô luôn thôi thúc anh phải làm đám cưới với cô cho dù lúc đó trong tay anh chưa có một sự nghiệp nào vững chắc . Thục Như không bao giờ hiểu được lập gia đình đối với Tường Lâm là một chuyện hệ trọng thế nào . Với anh, một người đàn ông có bổn phận phải tạo được hạnh phúc và đảm bảo kinh tế cho gia đình . Khi chưa có được sự nghiệp vững vàng, anh tuyệt đối không bao giờ dám nghĩ đến chuyện kết hôn .

Tường Lâm đã nhiều lần giải thích cho Thục Như hiểu quan niệm của mình và yêu cầu cô hãy chờ anh thêm một thời gian nữa, nhưng Thục Như khăng khăng cho rằng anh không cưới cô vì một nguyên nhân nào khác . Và thế là để trả thù anh, cô đã ngang nhiên sà vào lòng người đàn ông khác . Thục Như nghĩ rằng có thể dùng cách này để khiêu khích Tường Lâm, nhưng anh không hề tỏ ra giận dữ hay tiếc rẻ, chỉ lặng lẽ nhìn cô thân mật bên người đàn ông khác rồi lẵng lặng bỏ đi . Những thứ đã không thuộc về mình, thì có cố níu kéo cũng vô nghĩa . Thục Như đã không thấu hiểu anh, thì dầu có ăn ở một đời một kiếp cô cũng không sao thấu hiểu anh .

Từ đó Tường Lâm không còn những quan hệ nào khác ngoài những lúc vui chơi trong những quán bar và club . Những cô gái đến với anh bằng những lời đường mật dịu dàng nhưng anh vẫn lạnh lùng xa cách . Cũng như với Amy vậy . Một cô gái chỉ hai mươi hai, sống buông thả với những giờ vui nhộn khi về đêm . Anh không phủ nhận rằng mình rất được Amy thu hút vì cô ấy nhảy rất hay, rất đẹp . Nhưng anh vẫn kiên trì thái độ của mình, anh không muốn vướng víu với một mối tình nào cả . Amy hay Natalie chẳng khác biệt gì . Họ là cùng một hạng người thích vui vẻ, thích vẻ hào nhoáng bên ngoài . Những người như thế chỉ có thể làm bạn trong những lúc vui, chứ còn để làm bạn đời thì không thể nào được .

Còn đang loanh quanh với bao suy nghĩ thì trước mắt anh bỗng xuất hiện một bóng dáng thiên thần . Một chú chim non như lạc lối đang tìm cho mình nơi trú ẩn . Đôi mắt thiên thần ngơ ngác nhìn quanh như tìm kiếm, đôi môi mím chặt trông thật ngộ nghỉnh đáng yêu làm sao . Tường Lâm thoáng nghe trái tim trở nhịp đập lên liên hồi . Cảm giác gì thế, sao mà khiến cho lòng anh xao động một cách mãnh liệt .

Từ bên kia hành lang, Tâm Anh ngơ ngác tìm cửa tiệm bán đồ chơi điện tử . Trong trí nhớ của cô, thương xá này có một tiệm bán đồ chơi điện tử mà Khánh Huy luôn nhắc đến . Vừa đi, cô vừa đưa mắt nhìn quanh quẩn tìm kiếm . Như một chú nai tơ đang ngơ ngác giữa rừng người và không hề hay biết có ánh mắt cứ nhìn cô thật chăm chú từ phía đằng xa .

-Ở đây rồi !

Tâm Anh nhìn lên bản hiệu rồi chần chừ đứng bên ngoài không dám bước vào . Quanh cô là những chú bé đang tí tắc đọc những lời chỉ dẫn cách chơi games từ những cuốn CD, hộp games . Tâm Anh thấy bối rối, cô bẽn lẽn nhìn quanh, không thấy bóng dáng một cô gái nào, ngoài cô . Những người còn lại là những chàng thanh niên đang chăm chú tìm những món games ưa thích .

Nếu không phải ngày mai là sinh nhật của Khánh Huy, em trai cô thì chắc không đời nào cô bước vào những nơi quá nam tính này . Không hiểu sao Khánh Huy lớn rồi mà lại thích chơi games thế không biết . Cũng như có những người đang đứng xem games trong này vậy, đâu nhỏ nhít gì còn lớn hơn Khánh Huy nữa đằng khác . Thiệt tình . Trong lúc Tâm Anh rụt rè không dám bước vào thì bên trong Duy Cường lay nhẹ tay Tường Lâm:

-Ê ! Lâm . Coi kìa ! Nhỏ kia đẹp quá mày !

Tường Lâm đưa mắt nhìn ra ngoài theo lời Duy Cường . Cô gái bên ngoài đẹp thật và rất hồn nhiên . Từ lúc cô ở bên kia thương xá thì Tường Lâm đã nhìn thấy rồi và đã dùng ánh mắt mến mộ theo dõi cô cho đến khi cô dừng chân trước cửa tiệm này . Và cũng cùng lúc trái tim anh như ngừng đập khi cô đang từ từ bước chân vào đứng ngay đối diện anh .

Duy Cường không hề hay biết Tường Lâm đã thấy cô gái đó, anh lại thúc vào hông Tường Lâm:

-Có thấy không thằng mắc gió ?

Tường Lâm lại nhìn những hộp games, anh nói:

-Thấy rồi .

-Bốc không ?

Tường Lâm nhíu mày:

-Không sợ em Trang của mày ghen sao mà hỏi ?

Duy Cường cười cười . Anh lại thúc vào hông Tường Lâm nói khẽ:

-Tới rồi ..tới rồi kìa ..

Tường Lâm ngước mắt lên nhìn qua dãy đối diện . Tâm Anh cắn môi nhìn những sản phẩm trên vá . Cô chăm chú nhiều nhất đến những games Final Fantasy, loại games mà Khánh Huy thích nhất . Cầm hộp lên, Tâm Anh nhìn hình rồi đọc những tài liệu nhưng chẳng hiểu gì cả . Đầu cô nghiêng nghiêng như suy nghĩ phải mua loại nào, games nào mới nhất, cái nào hay nhất . Thật là phiền phức .

Đôi mày Tâm Anh thừ ra rồi nhíu lại . Cô nói trong miệng:

-Không biết chọn cái nào đây ? Version mới nhất ? Cái nào hay nhất đây ?...

Tường Lâm suy nghĩ rồi cầm lấy hộp games lên cao cố ý để gái ấy có thể nhìn thấy được, anh nói với Duy Cường:

-Ê! Cường . Nghe nói cái version này mới nhất và hay lắm phải không ? Như là tao chưa có đó .

Duy Cường nhìn hộp games rồi nói:

-Ờ . Newest version đó .

Tường Lâm gật đầu:

-Tao lấy cái này .

Duy Cường cười cười:

-Già rồi còn như con nít . Tao chả thích ba cái trò games này chút nào .

Tường Lâm cười, mắt anh nhìn nhanh qua cô gái thấy cô đang cầm trong tay hộp games giống như của anh vậy . Tường Lâm cười thầm . Thì ra đúng như anh đã suy đoán, cô ta đang mua quà và không biết loại nào là mới nhất , và anh đã giúp cô được điều đó . Tường Lâm nghe lâng lâng cảm giác mới lạ, một cảm giác không tên đang len lỏi vào hồn anh một cách nhẹ nhàng hưng phấn . Cô đã nợ của tôi một lần rồi đó cô bé ơi !

Tâm Anh lấy hộp games lại quầy tính tiền không quên đưa mắt nhìn lên Tường Lâm, người con trai đã giúp cô tìm được món quà sinh nhật . Giá tiền không rẻ đã làm cho cô choáng váng . Nhưng vì đứa em và sự yêu thích của nó cô đành ngậm đau mà trả tiền chứ sao . Cầm hộp games trong tay, Tâm Anh bước ra ngoài với lòng tiếc nuối số tiền mình vừa tiêu xài .

Duy Cường nghiêng đầu nhìn theo Tâm Anh rồi nhìn dáng đang chết cứng của Tường Lâm, anh đâm ra trêu ghẹo:

-Chưa tới ngày Valentine mà có kẻ bị "cupid" bắng trúng mông rồi ...

Tường Lâm nhếch môi cười :

-Từ nãy giờ tao chỉ nghe có mày nói người ta đẹp, người ta bốc thôi chứ tao có nói tiếng nào đâu mà bị "cupid" bắn .

Duy Cường giật lấy hộp games trên tay Tường Lâm nói:

-Đi tính tiền đi cha nội . Dòm cái mặt mày là tao biết mày đang áp phê cô lúc nãy rồi còn bày đặt giả vờ như ...con gái .

Tường Lâm đấm vào ngực Duy Cường:

-Mày dám nói tao là con gái à ? Mày nhìn kỷ lại đi, bên cạnh tao, con gái nhiều hơn mày đó, đồ khỉ .

Duy Cường bước lại quầy thảy hộp games lên bàn tính tiền . Tường Lâm lấy ra thẻ tính dụng trả, anh quay qua Duy Cường nói:

-Tuần này mày đi lại nhà thằng Tùng không ?

Duy Cường nhướng mày:

-Chỗ nào có "gớ" là có Cường .

Tường Lâm lấy hộp games cười nói:

-Cường 35 ...

Duy Cường bước theo Tường Lâm ra khỏi tiệm , anh nói:

-Tao 35 hồi nào ? Tao thấy mày thì có . Đi tới đâu cũng gieo tình cảm bậy bạ .

-Hồi nào đồ khốn ?

-Ờ, hai con nhóc hồi nảy, mày đừng nói với tao mà mày không biết nghen .

-Mày nói Amy với Linda ? Tao có bao giờ gieo tình cảm với họ đâu .

-Không thì làm sao con nhỏ ỏng ẹo trước mày ...mà không ỏng ẹo trước tao chứ ?

Tường Lâm phì cười:

-Cái đó chỉ có trời mới biết . Amy có cho tao số phone, nhưng khi ra xe, tao lấy bỏ vào thùng rác hết ..

-Cái tên "vô tình tuyệt chủng " mày thật là phí của trời .

Tường Lâm thản nhiên nói:

-Tao không phải phí , mà tao không muốn hại người ta mày biết không .

-Không biết . Nếu là tao, tao sẽ không phí như vậy .

-Mày khác, tao khác . Tao không yêu thì thôi, còn yêu là phải "real", và nếu "real" rồi thì tao sẽ rất tôn trọng người tao yêu .

-Chời ơi chời ! "Gã chung tình tuyệt giống" đây rồi .

Tường Lâm gật gật:

-Cũng coi như mày nói đúng .

Duy Cường rụt cổ, anh nói:

-Ở đó mà chung tình đi , tao vào mua vài cái CD đã .

Nói rồi Duy Cường bỏ vào trong tiệm HVM . Tường Lâm vẫn tiến bước đi không đợi Duy Cường trở ra .

Nói đến Tâm Anh, sau khi ra khỏi tiệm games cô đi vào Hallmark để mua quà cho Thanh nhân ngày lễ giáng sinh . Sau khi chọn được thiệp và quà, Tâm Anh lập tức rời khỏi tiệm . Đến gần food court, Tâm Anh chợt chùn bước chân lại . Hình ảnh trước mắt làm cho cô phải choáng váng . Một người con trai và một người con gái đang âu yếm bên nhau . Họ trao nhau những nụ hôn nồng nàn khiến cho Tâm Anh nghe lòng se thắt . Khải Hùng, đúng là Khải Hùng rồi . Anh ấy đã trở về, từ lúc nào ? Sao không đến tìm cô ? Còn cô gái bên cạnh anh là ai ?

Tâm Anh cứ đứng thừ ra như thế mà nhìn họ, nhìn thật kỹ xem có phải là Khải Hùng không . Cô rất hy vọng rằng người đứng trước mặt mình không phải là Khải Hùng . Nhưng hy vọng thật hảo huyền, vết xẹo trên trán Khải Hùng là chứng minh duy nhất cho Tâm Anh biết đó chính là anh . Khải Hùng đã thay đổi rất nhiều, anh cao lớn vạm vở, mái tóc đen hôm nào nay đã thành màu vàng kim lạ lẩm .

Trong phút chốc những quá khứ năm bỗng ùa về như mưa lũ . Bao nhiêu năm xa cách, không một cú điện thoại, không một lá thơ ... giờ đây lại xuất hiện trước mặt cô cùng một người con gái khác . Anh thật là tàn nhẫn .. Những lời hứa khi quay về sẽ tìm cô, sẽ không bao giờ quên cô . Mọi thứ toàn là giả dối, vì anh đã quên cô rồi .

Hai người bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Tâm Anh đang đứng như trời trồng không động đậy . Đi ngang qua chỗ Tâm Anh , hắn đưa mắt nhìn cô rồi mỉm cười , nụ cười của những kẻ xa lạ chào nhau . Họ đã đi rất xa mà Tâm Anh vẫn thẫn thờ đứng im tại chỗ . Cô như chết lặng với sự phũ phàng vừa mới thoáng qua . Nước mắt rơi xuống đánh thức giấc mơ hảo huyền của Tâm Anh . Cô đưa tay vụng về quẹt lệ rồi cũng bỏ đi theo hướng khác .

Từ bên kia, Tường Lâm đã âm thầm nhìn thấy hết mọi cử chỉ của Tâm Anh . Anh đứng tựa lưng vào một bức tường lặng lẽ nhìn Tâm Anh từ lúc cô dừng chân lại và nhìn sững cặp tình nhân ấy . Tường Lâm tự hỏi : Người đó có quan hệ gì với cô ấy ? Tại sao cô ta lại khóc ? Ôi những giọt nước mắt hồng kia sao không vì anh mà rơi nhỉ ?

Tường Lâm thoáng nghĩ, trong một ngày anh gặp cô hai lần, mỗi lần đều gây cho anh một ấn tượng mạnh mẽ khác nhau . Lúc thì cô hồn nhiên ngơ ngác, lúc thì lại trầm lắng gợn buồn . Không hiểu sao anh lại ôm hết tất cả hình ảnh đó vào tim một cách âm thầm và không sao vứt cô ra khỏi tâm trí mình như vậy .

Nếu phải cho tôi một lần gặp lại em, tôi sẽ không để em vuột mất .

Tường Lâm tự nói với lòng mình như vậy . Thật ra anh không biết khi nào mới gặp lại cô ta nữa trong thế giới bao la này . Chỉ là anh đang viễn tưởng mà thôi, thật là xa vời .

oOo

Ngồi trong club vơi những ánh đèn xanh đỏ chiếu lưỡn lờ trên tóc và tiếng nhạc sóng ầm ầm sôi động . Đối diện Trang là một Tường Lâm lầm lì buồn bã, ánh mắt anh đăm chiêu xa vắng . Trang khều tay Duy Cường, hỏi:

-Anh Lâm làm sao vậy ? Tối nay cứ ngồi một đống .

Duy Cường kéo Trang gần bên kề môi sát tai cô nói:

-Nó đang si ...

-Si ? Trang ngạc nhiên hỏi - Si cái gì ? Si ai ?

Duy Cường bí mật cười hề hề:

-Là một cô gái rất đẹp ...đẹp hơn cả em .

Trang chu môi:

-Xì ! Vậy cũng nói . Mà là ai ?

Duy Cường nhún vai:

-Ai biết đâu nè .

Tường Lâm phì cười nói:

-Trang đừng có nghe thằng Cường nó nổ .

Trang khoanh tay nhìn Duy Cường:

-Sao nổ quá vậy đại ca !

Duy Cường nhìn Tường Lâm nói:

-Tao nổ hồi nào . Từ lúc chiều đến giờ tao cứ thấy mà như ...như sao sao đó .

-Sao sao là ra sao ?-Tường Lâm hớp một ngụm bia - Toàn là nói dóc .

Duy Cường nâng cao ly bia nói:

-Dóc khỉ . Tao cá trăm phần trăm là mày đang chạm điện . -Duy Cường đưa mắt nhìn ra cửa rồi nói - Chặc ! Cả đống người đẹp ..tuyệt vời .

Trang nhìn ra cửa, cô quay sang Duy Cường:

-Có em đi chung mà anh trổ mồi như vậy, em không tưởng tượng nổi khi không có em anh thả dê kinh khủng đến cở nào .

Tường Lâm gật đầu:

-Ừ . Kinh lắm Trang ơi .

Duy Cường xí dài:

-Đồ phản bạn .

Tường Lâm bật cười . Anh không nhìn ra hướng cửa vì ngồi day lưng lại cho nên không thấy trong đám người kia có những ai . Đột nhiên Trang buông ly nước xuống hỏi Duy Cường:

-À anh Cường xem có phải nhỏ em của Tùng không ?

Duy Cường gật đầu:

-Như là nhỏ em thằng Tùng .

Tường Lâm không biết em của Tùng là ai vì chưa hề gặp mặt . Anh chỉ biết Tùng có một cô em gái đang học đại học mà thôi . Trang hỏi Tường Lâm:

-Anh Lâm có quen Christy, em của Tùng không ? Nhỏ trông cũng đẹp lắm .

Tường Lâm hơi hiếu kỳ, anh quay mặt lại nhìn, không biết trong đám người kia ai là ngươì có tên gọi Christy , em gái của Tùng . Như nhận ra người quen, cô gái mặt áo tang top màu trắng phẩy tay chào rồi tiến bước đến bàn .

-Hello ..

Trang đứng lên mỉm cười:

-Đi chơi với bạn hả Christy ?

Cô gái tên Christy không phải ai xa lạ mà chính là Mỹ Thanh . Thanh gật đầu :

-Dạ . Em đi với đám bạn học đó chị Trang .

Duy Cường mỉm cười:

-Lâu rồi không gặp Christy, em càng lớn càng đẹp gái đó . Em vẫn khoẻ chứ ?

Thanh cười bẽn lẽn:

-Cám ơn anh , em khoẻ lắm .

Duy Cường chỉ Tường Lâm:

-Đây là Tường Lâm, cũng là bạn thằng Tùng đó . Ê Lâm, đây là em gái thằng Tùng, Christy .

Tường Lâm đẩy ghế đứng lên chìa tay ra :

-Xin chào Christy .

Thanh bắt lấy tay Tường Lâm, cô cảm giác ra được như có luồng điện nóng chạy khắp cả thân thể cô . Người con trai trước mặt cô trông thật là hấp dẫn, quyến rũ . Đôi mắt anh ta nhìn cô thật là dịu dàng, ấm áp như thể đốt cháy cả người cô . Rụt tay nhanh về vì sợ Tường Lâm phát hiện cảm giác của mình, Thanh dè dặt nói:

-Chào anh , Tường Lâm .

Duy Cường chỉ ghế nói:

-Christy ngồi xuống chơi .

Thanh chỉ tay về phía đám bạn nói:

-Dạ không, bạn em đang chờ em bên ấy . Thôi em đi nha .

Thanh nhìn nhanh qua Tường Lâm khẽ gật đầu rồi đi về bên đám bạn mình . Tường Lâm ngồi xuống, anh lấy ly bia uống cạn sạch . Duy Cường đá đá chân Tường Lâm:

-Lại thêm một cô gái ..si tình .

Tường Lâm nhăn nhó:

-Nói bậy cái gì nữa cha nội !

Duy Cường cười hô hố:

-Tao coi bộ nhỏ kia ...cũng như em Amy, em Ná Tà Lì của mày rồi .

Tường Lâm dằn ly cạn xuống bàn nói:

-Tao về trước . Trang à, em phải coi chừng con khỉ xuất chuồng này nha, nó gian lắm .

Trang gật đầu nheo mắt:

-Em biết rồi anh Lâm, ảnh không thể xuất khỏi cái gòng sắt của em đâu .

Duy Cường liếc Tường Lâm một cái bén ngót:

-Mày coi đi . Tao cá với mày nếu nhỏ em thằng Tùng mà không thích mày thì tao đi mà xách giày cho mày đó ! Đồ mắt gió !

Tường Lâm lắc đầu đứng dậy:

-Mày chuẩn bị xách giày cho tao đi .

Nói xong Tường Lâm quay mặt đi bước đi . Ngang qua bàn Thanh, anh gật đầu nhẹ thay lời chào .

-Mày biết người đó hả Christy ?

Một cô bạn hỏi .Thanh gật :

-Ờ ..Bạn ..bạn của anh tao .

Một người khác nói:

-Tao biết anh đẹp trai đó là ai . Tên là Tường Lâm phải không ?

Thanh nhìn bạn hỏi:

-Sao mày biết ?

-Xời ! Cái tên đào hoa kia ai hông biết . Hắn hay đi quán bên kia kìa ..Lúc nào cũng có cả đám con gái bu quanh .

Một cô bạn khác xen vào:

-Cha đó cà chớn lắm . Tao biết có nhỏ kia tên Amy, thích hắn lắm mà hắn không thèm .

Thanh nhíu mày:

-Không thích thì đâu thể coi người ta cà chớn chứ ?

-Hắn ỷ mình có mã ngoài đẹp rồi không xem ai ra gì ..Mà nói thiệt ..hắn đẹp trai lắm . Nếu chọn tao, tao chết cũng ..chịu .

Cả đám cười lên rầm rộ làm cho Thanh thấy gượng gạo vô cùng . Trong lòng cô lúc này như quanh quẩn hình bóng Tường Lâm ẩn hiện . Thanh rất công nhận rằng Tường Lâm rất ư là quyến rũ, chỉ một lần gặp gỡ thôi mà hình bóng anh đã len lỏi vào tâm trí cô một cách lạ kỳ . Không biết còn gặp anh ấy không nhỉ ? Nhất định là có duyên sẽ gặp thôi .

~0~

Thấy xe ba vừa chạy vào bãi đậu, Tâm Anh vội đứng lên nói với mẹ:

-Con đi lại nhà Thanh một chút nhé má .

Bà Huỳnh gật đầu :

-Lái xe cẩn thận, bên ngoài tuyết nhiều lắm .

Tâm Anh một mình lái xe đến nhà Thanh . Đoạn đường khá xa làm cho Tâm Anh hơi hoảng vì bình thường cô ít khi lái xe xa nên đâm ra lúng túng . Vả lại đêm qua, Tâm Anh có suy nghĩ rất nhiều đến Khải Hùng nên tâm thần không được thoải mái cho lắm . Có thật đúng là Khải Hùng không ? Chắc chắn là anh rồi . Nhưng tại sao không nhận ra mình ? Đã quên mình rồi thật sao ? Vì trí nhớ mình dai, hay vì người ta không hề nghĩ đến mình ? Bao nhiêu câu hỏi bao trùm lấy đầu óc của Tâm Anh khiến cho cô thật là mệt mỏi . Khi xe dừng lại trước cổng ngôi nhà lớn , Tâm Anh không bước ra vội mà thờ thẫn ngồi lại trong xe .

Tiếng chuông vang lên thì Thanh lập tức đến mở cửa . Người xuất hiện không ai xa lạ mà chính là người mà cô từ đêm qua đến giờ đã không ngừng suy nghĩ đến . Tường Lâm .

Vâng, Tường Lâm đã đến . Bên cạnh anh, Duy Cường chí choé :

-Hello người đẹp .

Trang niềm nở cười hỏi:

-Christy khoẻ không ? Có hoan nghênh chúng tôi không vậy ?

Thanh vui vẻ gật nhanh đầu:

-Ơ ..Hoan nghênh chứ . Mời anh chị vào ..

Thanh đứng nép mình sang một bên nhường chỗ vào cho ba người . Trước khi khép cửa, Thanh còn đưa mắt nhìn ra ngoài xem Tâm Anh có đến chưa . Không thấy bóng dáng ai, Thanh khép cửa lại .

Tường Lâm đưa lên hộp quà:

-Chút ít tâm ý, mong nhận dùm .

Thanh e thẹn nói:

-Anh Tùng mời bạn bè đến chơi cho vui, anh không cần phải mua quà đâu .

Duy Cường cũng đưa lên hộp quà:

-Cái này không vừa cho Thanh mà hợp với thằng Tùng . XO đó .

Trang cười xoà:

-Chắc là hợp với anh thì đúng .

Thanh miễn cưỡng nhận lấy hai hộp quà , cô đem lại đặt lên bàn xong quay lại hỏi :

-À, anh chị dùng gì ? Bên trong phòng bếp có rất nhiều thức ăn .

Thanh chỉ tay vào một phòng khách khác nói:

-Còn trong đó có nước uống, cocktail ..

Duy Cường kéo tay Trang:

-Mình đi tìm cocktail ..

Trang bị Duy Cường kéo tay đi mà không kịp chào Thanh . Tường Lâm nhìn quanh không thấy ai anh bèn hỏi:

-Uả ..sao vắng vẻ quá vậy ?

Thanh lắc đầu cười nói:

-Còn nhiều người lắm ..ở bên dưới đó anh . Họ chơi bi da và chơi bài ..

Tường Lâm gật đầu :

-Ồ ..ra là vậy .

Thanh chợt kéo tay anh:

-Mình đi xuống dưới nha ?

Tường Lâm chưa kịp phản ứng thì Thanh đã kéo anh đi xuống dưới . Vừa đến nơi cửa thì cánh cửa bật mở .

-Hello ..

Thanh gượng gạo :

-Ô ..Thu Vân .

Vừa lúc đó tiếng chuông gọi cửa vang lên . Thu Vân chỉ tay xuống lầu nói:

-Xuống đi Thanh ..tui đi mở cửa cho .

Thanh mỉm mỉm cười :

-Cám ơn nha .

-Ơn khỉ gì . Xuống dưới đi .

Thanh và Tường Lâm bước xuống lầu . Thu Vân chạy ra mở cửa . Thấy Tâm Anh, Thu Vân réo lên :

-À đến rồi !

Tâm Anh mỉm cười nheo mắt:

-Chờ tôi hả Thu Vân ?

-Cũng có thể, vì Tâm Anh là người cuối cùng của hôm nay .

Tâm Anh ngạc nhiên:

-Thật sao ?

-Ờ .

Tâm Anh nhìn quanh, rõ ràng có rất nhiều xe đậu bên ngoài sao bên trong vắng lặng thế ?

-Người đâu hết rồi hở Thu Vân ?

Thu Vân khép cửa nói:

-Xập xám, bi da ..tùm lum ở dưới .

-À ..

-Đói bụng không, tui lấy đồ ăn cho .

Tâm Anh cầm hộp quà đến đặt lên bàn, cô lắc đầu nói:

-Lúc nãy ở nhà có ăn rồi .

-Vậy mình xuống dưới chơi . - Thu Vân chợt nói- À, đưa áo lạnh đây tui bỏ vào tủ cho .

Tâm Anh lắc đầu:

-Tui tự làm được rồi, Thu Vân không cần khách sáo vậy chứ . Tui mà, đâu phải ai xa lạ .

Tâm Anh nói rồi đi đến bên cửa, cô máng chiếc áo lạnh vào tủ rồi đi đến bên Thu Vân . Từ trong phòng khách khác, Duy Cường và Trang cũng bước ra . Thấy Tâm Anh, Duy Cường nhẹ lay tay Trang nói rất nhỏ:

-Em có muốn biết thằng Lâm vì ai mà hồn vía lên mây không ?

Trang nhíu mày:

-Nói gì vậy ?

Duy Cường nheo nheo mắt :

-Là cô gái mặt áo màu xanh lợt kia kìa ..

Trang nhìn theo hướng mắt Duy Cường và nhận ra hai cô gái . Hừ ! Cái anh Duy Cường này đúng là tinh mắt thật . Ở đâu có những cô gái đẹp là anh sẽ thấy được . Thu Vân quay đầu lại nhìn hai người . Cô mỉm cười:

-Hello .

Trang vui vẻ đến bên Thu Vân và Tâm Anh:

-Hi . Tôi tên là Trang, bạn của Tùng .

Thu Vân ồ lên:

-Chị là bạn anh Tùng, còn tụi em là bạn của Thanh . Em tên Thu Vân, còn đây là bạn em tên Tâm Anh .

Trang hớn hở quen được hai người bạn mới, cô cười tươi:

-Hello Thu Vân, Tâm Anh .

Tâm Anh hơi gật đầu:

-Chào chị .

Trang chỉ tay qua Duy Cường:

-Bạn trai của Trang, Duy Cường .

Tâm Anh nhìn Duy Cường rồi suy nghĩ . Như biết Tâm Anh nghĩ gì, Duy Cường cười cười:

-Chắc là Tâm Anh thấy mình quen quen phải không ?

Tâm Anh hơi mỉm cười gật đầu nhẹ . Duy Cường nói:

-Tiệm games ..nhớ không ?

Tâm Anh ồ lên , cô nói:

-Ra là anh .

Thu Vân nghiêng đầu nói:

-Mình đi xuống dưới chơi nhé anh chị ?

Nói rồi cô lôi tay Tâm Anh xuống bên dưới lầu . Trang nhìn theo hai người cho đến khi mất hút, cô nhìn qua Duy Cường:

-Anh nói Tường Lâm đang "si" cô gái áo xanh kia à ?

Duy Cường uống một ngụm nước anh gật đầu cười đắc thắng:

-Em có muốn "bet" với anh là thằng Lâm sẽ chết mệt vì Tâm Anh không ?

Trang định cá, cô xoa cằm rồi lắc đầu:

-Nếu em cá, em sẽ thua . Em công nhận là anh nói đúng, Tâm Anh đẹp thật ..đẹp hơn cả em .

Duy Cường lè lưỡi:

-Em cũng nằm trong danh sách ...đẹp hay sao chứ ?

Trang nhéo vào hông Duy Cường một cái thật mạnh:

-Nói gì đây hả ? Em xấu đến vậy sao ?

Duy Cường xoa tay vào chỗ hông vừa bị nhéo . Anh lắc nhanh đầu rồi hôn thật nhanh lên má Trang:

-Đẹp hay không đâu có quan trọng . Đối với anh, mình hợp với nhau là một điều tốt nhất . Em không nhớ Thục Như với thằng Lâm hay sao, Thục Như cũng đẹp vậy nhưng rồi sao, cũng đi đến chia tay thôi .

Trang gật gù:

-Ờ ..Nhưng lúc đó tại anh Lâm hỏng chịu cưới bà Như ..Không ấy thì đâu có kết cuộc như vậy .

Duy Cường nắm tay Trang cùng bước đi, anh nói:

-Lúc đó mới ra trường mà vợ con gì ...Thục Như cũng điên nữa . Em đừng có nhìn thằng Lâm như vậy mà nghĩ nó bậy bạ . Thật ra nó rất biết tôn trọng người khác và không muốn ai khổ vì nó cả . Chỉ là tại ông trời cho nó ...đẹp trai hơn anh chút xíu thôi nên nó mới có số đào hoa chiếu mạng .

Trang bật lên cười . Cô dùng chỏ thúc vào hông Duy Cường:

-Em rất cám ơn ông Trời đã ban cho một Duy Cường xấu xí, vậy mới cho em nắm chân được anh . Nếu anh là Tường Lâm, em không sao "imagine" được biết bao nhiêu cô gái bị khổ vì anh .

-Xấu đã khổ lắm rồi, vậy mà em còn cảm tạ ông trời ..Hới ..số anh thật là khổ .

Xuống tới basement, Thu Vân kéo Tâm Anh đến ngồi vào chiếc ghế loveseat ở phòng khách trước một màn hình lớn . Cô thở phào nói:

-Trời ơi sao mấy cha đó mê bài khiếp .

Tâm Anh mỉm cười:

-Là con trai mà ..

Thu Vân trề môi:

-Tôi mà lấy chồng, sẽ không lấy anh chàng nào biết chơi xập xám hay xì phé đâu .

Tâm Anh vỗ tay cô nói:

-Chưa gì đã tính cho tương lai rồi hở Thu Vân ?

Thu Vân nhún vai:

-Cái đó là cái "goals" của tui mà . -Thu Vân nhìn qua đám đông đang vây quanh bàn bi da, cô nói - Nhỏ Thanh trốn đâu rồi ta ?

Đột nhiên từ trong đám đông có những tiếng hoan hô :

-Yeah ! Good one Tường Lâm !

-Come on Minh Tùng . Ráng lên !

Sau đó là tràn pháo tay nồng nhiệt . Thu Vân kéo tay Tâm Anh:

-Qua coi đi Tâm Anh .

Tâm Anh lại bị Thu Vân kéo tay chen chút vào đám đông . Cuối cùng hai cô cũng được nhìn thấy trận đấu giữa hai người con trai, một là Minh Tùng, hai là ... Tâm Anh nhìn Tường Lâm rồi chợt nhớ ra chính anh là người đã đi cùng Duy Cường đến tiệm games hôm qua . Tường Lâm đứng đó cầm cơ chờ đợi Minh Tùng suy nghĩ, bên cạnh anh là Thanh, trên môi cô nở nụ cười rất hạnh phúc . Trong lúc cả đám người im lặng thì Thu Vân nói lớn:

-Anh Tùng mau lên đi chứ !

Tường Lâm nhìn qua bên vừa phát ra câu nói, anh dừng mắt lại nơi Tâm Anh . Đúng lúc Tâm Anh cũng nhìn qua anh .

Là cô ấy rồi ..mình nhất định là không nằm mơ ...

Tùng đã đi xong , giờ đến phiên Tường Lâm . Anh còn đang ngớ ngẩn thì Thanh đã lay tay anh nói:

-Đến anh kìa Tường Lâm .

-Ồ ..

Tường Lâm khòm ngươí xuống thục bi . Trái bi của anh bị lệch và cả đoàn người "ồ" lên thất vọng . Duy Cường đứng cạnh Tường Lâm nói:

-Thua rồi cha !

Tường Lâm đặt cơ lên bàn, anh nói:

-Thua thì chịu thua .

Tường Lâm mỉm cười quay lại nhìn chỗ Tâm Anh đứng nhưng cô đã không còn ở đó . Đã đi đâu rồi ? Còn đang đưa mắt tìm kiếm thì Thanh đã nói cùng mọi người:

-Mình dance nha các anh chị và các bạn ?

Tiếng vỗ tay tán thành câu nói của Thanh bắt đầu vang dội . Đèn đã tắt, chỉ còn lại những ngọn đèn màu vàng đỏ xanh đang xoay quanh . Thanh tìm kiếm mãi không thấy hình bóng Tường Lâm đâu cả .

Trong lúc ánh sáng đã không còn, và không ai nhìn ra được ai thì Tâm Anh đã trở lại ghế sô fa ngồi một mình . Cô thờ thẫn suy nghĩ đến chuyện gặp lại Khải Hùng ngày hôm qua . Cô cảm thấy mình rất khờ dại đã chôn chặt bóng hình Khải Hùng trong khi anh thì đã quên cô, quên cô từ lâu lắm rồi .

-Hello !

Câu nói vang lên từ phía sau lưng làm cho Tâm Anh giật mình quay lại . Những suy nghĩ đến Khải Hùng vụt tan biến . Tâm Anh bối rối trước tia nhìn đầy thiện cảm của người thanh niên đối diện . Là anh ấy ..Anh bước đến ngồi đối diện Tâm Anh :

-Cô vẫn còn nhớ tôi chứ ?

Tâm Anh khẽ gật đầu:

-Nhớ .

Đột nhiên anh chìa tay ra:

-Xin tự giới thiệu, tôi là Tường Lâm . Có thể được biết tên cô không ?

Tâm Anh còn chưa kịp trả lời thì từ đằng sau Thanh đã bước đến trả lời thay cho Tâm Anh:

-Đây là bạn học của em , Tâm Anh .

Thanh ngồi xuống bên cạnh Tâm Anh trong khi Tường Lâm mỉm cười lẩm bẩm:

-Tâm Anh ..cái tên đẹp ..

Tâm Anh không nói gì, chỉ cười nụ , mắt nhìn bâng quơ dưới đất . Thật ra trong lúc này, cô chỉ muốn một mình yên tịnh . Cô đã từ chối hai chàng trai mới có thể ngồi ở đây suy nghĩ về Khải Hùng . Đối với Tâm Anh, những cuộc liên hoan ồn ào thế này cô không mấy gì thích thú . Cô đến đây là vì Thanh đã mời và cô không muốn bạn mình sẽ buồn .

Ánh mắt gợn buồn của Tâm Anh đã tạo thêm một nét đẹp hết sức quyến rũ . Một nét đẹp thánh thoát và có sức thu hút rất ư kỳ lạ khiến cho Tường Lâm phải một phen ngớ ngẩn trước cô . Trong phút chốc anh như quên hẳng đi mục đích mình đến tìm cô, để mời cô nhảy với anh một bài tình cả mùi mẫn .

Từ sàn nhảy đông nghịt người, Duy Cường ghé nhỏ vào tai Trang:

-Em coi kìa, thằng Lâm đang lạc vào "mê cung " rồi . Anh nói mà ..nó đang "mê" cô đó mà .

Trang hướng mắt theo phía tay chỉ của Duy Cường, cô mỉm cười tinh nghịch:

-Chưa chắc đâu nha , trước mắt anh Lâm bây giờ là hai nụ hoa đẹp nhất của đêm nay, biết đâu chừng ảnh đang mê mẫn Christy chứ .

Duy Cường lắc đầu khẳng định:

-Christy đẹp thật nhưng cô ấy không "vừa" cho thằng quỉ Lâm đâu .

Trang nghiêng đầu suy nghĩ:

-Nếu xét ra Christy đẹp hơn Tâm Anh một phần đó chứ, sắc sảo và hấp dẫn hơn . Em không có tin là anh Lâm không rung động trước Christy .

Duy Cường bật cười chắc ăn:

-Rồi em sẽ thấy, ai đúng ai sai nè . Không ai biết rõ thằng khỉ Lâm bằng anh đâu .

Thật sự là Mỹ Thanh cũng có ý nghĩ giống như Trang, cứ ngỡ Tường Lâm rung động trước mình . Thanh chợt thẹn thùn cúi mặt cho dù trong lòng rất sung sướng khi nghĩ tia nhìn ấm áp kia là anh dành cho cô .

-Có thể nhảy một bản không ?

Thanh nhìn người con trai đối diện mình, anh ta rất lạ , chắc chắn là một trong những người bạn của Tùng . Thanh không sao từ chối cho dù lòng cô rất muốn cùng Tường Lâm nhảy bản nhạc slow đầu tiên này . Đó cũng là lý do cô đi khắp cả gian phòng tìm Tường Lâm .

Thanh bước đi cùng người thanh niên đó để lại một mình Tâm Anh phải ..đối diện với Tường Lâm . Cô chợt thấy mình bối rối trước tia mắt anh nhìn cô đắm đuối . Tâm Anh ngập ngừng:

-Tôi ..đi lấy một chút đồ ăn . Anh ...Lâm có muốn dùng gì không ?

Tâm Anh toan đứng dậy, nhưng Tường Lâm đã nhanh chân đến bên cạnh cô, anh chìa tay lịch sự mời cô:

-Có thể nhảy với tôi một bản được không ?

Tâm Anh ngước mắt lên nhìn anh, thấy ánh mắt thành khẩn của anh nhìn cô đăm đắm . Tâm Anh vội cụp mắt xuống:

-Xin lỗi ..tôi không nhảy ..slow .

Bỗng nhiên Tường Lâm khẽ nở nụ cười bí ẩn, cô không hiểu nổi anh đang suy nghĩ gì trong lúc này . Còn Tường Lâm thì ..ôi anh hạnh phúc biết bao nhiêu khi giọng nói lí tí của cô vang lên "tôi không nhảy slow" ...có nghĩa là anh rất vinh hạnh nếu cô đồng ý lời mời .

-Phá lệ một lần được không Tâm Anh ? Dù sao chúng ta cũng có duyên gặp gỡ hai lần . À không, nên bảo là ba lần mới đúng .

Không biết là Tường Lâm rất miệng lưỡi hay là một lý do nào đó mà Tâm Anh không sao khước từ cho dù cô không thích nhảy chút nào . Ánh mắt Tường Lâm thành khẩn và tha thiết khiến cho tâm hồn cô bỗng trở nên yếu đuối . Tâm Anh rụt rè đặt bàn tay mình lên tay Tường Lâm rồi anh cũng nhẹ nhàng dìu dắt cô ra sàn nhảy .

Một tay Tường Lâm giữ tay cô, còn tay kia, anh choàng qua ngang eo cô làm cho cô thẹn thùn không dám ngẩn đầu lên nhìn anh . Tâm Anh thoáng nghe hương đàn ông thoát ra từ người anh khiến cho cô thêm lúng túng . Đây là lần đầu tiên cô nhảy với một người con trai ...gần như vậy .

Tường Lâm nghe tim đập lên rạo rực . Ôi ! Tâm Anh . Anh nhìn sâu vào khuôn mặt cô, tại sao không nhìn lên anh hở Tâm Anh, để anh có thể nhìn vào đôi mắt em một lần, dù chỉ một lần . Tâm Anh bối rối không dám ngẩn đầu lên , cô cảm giác được có đôi mắt đang nhìn cô đắm đuối . Ôi ! Tại sao mình lại run đến như vậy ? Đây đâu phải là lần đầu tiên "bị" người ta nhìn mình đâu chứ . Tâm Anh vẫn cúi mắt không dám ngẩn đầu lên .

Đột nhiên âm nhạc im bặt . Một âm thanh vang lên:

-Mời các bạn hãy thay đổi bạn nhảy ..

Rồi tiếng nhạc du dương lại nổi lên . Tường Lâm không biết làm sao để níu kéo, tay anh chợt siết chặt bàn tay Tâm Anh và hơi kéo cô sát mình hơn . Anh chợt buột miệng nói:

-Tâm Anh , đừng đi . Nhảy với tôi thêm một bài nhé ?

Chợt có tiếng Thanh vang lên bên cạnh:

-Đổi người nha Tâm Anh ?

Tâm Anh vụt nhanh tay mình thoát khỏi tay Tường Lâm và lẻn nhanh ra khỏi sàn nhảy . Thanh đã đứng ngay vị trí của Tâm Anh vừa rồi . Tường Lâm nhìn Tâm Anh mà nghe lòng hụt hẩng . Tâm Anh đã từ chối lời mời của một chàng thanh nhiên khác và trở lại chỗ ngồi lúc nảy một mình . Mắt cô thờ thẫn nhìn vào khoảng không vô tận . Có phải cô đang nhớ đến chàng trai hôm ấy chăng ? Tim Tường Lâm bỗng thét lên đau nhói . Mắt Tường Lâm vẫn dán vào cô không rời . Anh luyến tiếc những giây phút bên cô sao quá ngắn ngủi .

Đang bồng bềnh trong hạnh phúc nên Thanh không nhận ra những điều ấy . Cô nghiêng đầu nhìn Tường Lâm hỏi:

-Hôm nay anh có vui không anh Lâm ?

Tường Lâm trả lời nhưng mắt vẫn nhìn Tâm Anh :

-Vui ...

-Anh nghĩ sao về các bạn của em ?

Tường Lâm vẫn nhìn Tâm Anh, bất chợt hai tia mắt chạm nhau khi Tâm Anh vô tình ngước lên . Cô bối rối lẩn tránh tia nhìn . Ánh đèn tuy có mờ ảo lung linh nhưng Tâm Anh vẫn cảm giác ra được tia nhìn ấy vẫn tỏa ra từ phía Tường Lâm đang nhìn chòng chọc vào cô .

-Bạn của em ...ai cũng dễ thương cả .

Thanh lại hỏi:

-Vậy còn em thì sao hở anh Lâm ?

Tường Lâm ngượng ngùng nhìn xuống Thanh:

-Christy hở ?...

Thanh chợt đưa tay che miệng anh, giọng cô ngọt lịm:

-Hãy gọi em là Mỹ Thanh .

Tường Lâm máy móc gật đầu:

- Được . Mỹ Thanh . Thanh rất dễ thương . Anh không ngờ thằng Tùng có cô em gái dễ thương như vậy .

Thanh nghe lòng mình vang lên một bài tình ca tuyệt dịu . Trái tim cô đập nhanh từng hồi, cảm giác lâng lâng hưng phấn . Ta đã yêu rồi, có phải không ? Thanh tự hỏi và cho mình câu trả lời: Phải, ta đã yêu anh mất rồi .

Thấy Tâm Anh ngồi một mình, Thu Vân sà xuống ngồi bên cạnh :

-Ê, bà coi con Thanh kìa ...

Tâm Anh nhìn qua bên kia, thấy Thanh đang đứng trò chuyện với Tường Lâm . Thân mật lắm, ngần ngủi lắm . Không hiểu sao Tâm Anh nghe lòng buồn rười rượi . Trong một thoáng, cảm giác ngọt ngào lẫn chua xót như phủ kín tâm hồn cô .

Từ bên kia góc phòng, Tường Lâm vẫn nhìn Tâm Anh thật tha thiết . Thanh chợt hỏi:

-Hay là anh Lâm chụp chung với em vài tấm hình nha ?

Không đợi Tường Lâm trả lời, Thanh đã tự nhiên kéo tay anh tiến về phía Thu Vân và Tâm Anh đang ngồi . Thu Vân nói nhanh:

-Nó đang dắt "boyfriend" tới khoe kìa .. Nhỏ Thanh này độc ghê, lại có kép mới ..hì hì ..

Tâm Anh chỉ mỉm cười . Cô không biết phải phản ứng ra sao trong lúc này . Thanh đến bên Tâm Anh, kéo cô đứng lên:

-Nè, chụp với tôi vài bôi coi . Còn Thu Vân nữa !

Thu Vân hớn hở:

-Chụp chứ ..Nè, Tâm Anh mau lên .

Tâm Anh miễn cưỡng đứng lên . Cô bị Thanh và Thu Vân ép vào ngay giữa muốn thoát cũng không được . Tường Lâm lùi vài bước, anh lấy ra một máy chụp digital nhỏ xíu rồi mỉm cười nói:

-Ok, ready ?

Thanh và Thu Vân gật đầu:

-Ready !

Tâm Anh nhìn thẳng vào máy , cô phát hiện ánh mắt Tường Lâm đang nhìn vào cô chòng chọc . Cảm giác đó thật là khiến cho cô gượng gạo vô cùng . Tường Lâm chụp xong rồi Thanh nói:

-Anh đưa máy cho Thu Vân chụp em với anh nha .

Tường Lâm chỉ biết gật đầu . Mắt anh lại nhìn Tâm Anh, thấy môi cô mím chặt , mắt cô nhìn sang nơi khác, nửa như phớt lờ nửa như hờn dỗi . Tường Lâm không dám nhìn, anh sợ sẽ không cầm được lòng rồi đến bên cô nói huỵch toẹt ra hết cảm giác trong lòng mình . Tiếng Thanh lại vang lên:

-Anh Lâm ..

Tường Lâm buột miệng:

-Gì hở Thanh ?

Thu Vân đang cầm máy, cô nhướng mày nói:

-Đứng gần tí đi anh gì đó ơi !

Tường Lâm đứng xít vào Thanh hơn, cô chợt choàng tay qua vòng tay Tường Lâm, nở một nụ cười tươi tắn . Trả máy lại cho Tường Lâm sau khi đã chụp mấy bôi thật đẹp cho anh và Mỹ Thanh, Thu Vân nói:

-Khi nào anh rửa xong hình, nhớ gữi cho em vài tấm nha ?

Thanh nhanh miệng lên tiếng:

-Thu Vân đừng có lo, anh Lâm là con nhà nhiếp ảnh, nhất định mình sẽ có những tấm hình ăn ý nhất . Đúng không anh Lâm ?

Tường Lâm miễn cưỡng nói:

-Thanh quá khen rồi ...Anh hai của anh mới nhà nhiếp ảnh, còn anh chỉ là lượm nhặt một ít rơi rớt của ảnh mà thôi .

-Anh khiêm tốn quá ..-Thanh nheo mắt nói .

Thu Vân niềm nở:

-Ồ ...Hay quá . Anh nhớ rửa hình cho đẹp đẹp, làm images đẹp đẹp nghen .

Tường Lâm gượng gạo:

-Để tôi thử .

Thanh vui vẻ nói:

-Khi nào có hình, anh nhớ gọi cho em nha ?

-Ok .

Ba người nói chuyện mà quên hẳn đi Tâm Anh đang đứng đó ..im lặng . Tường Lâm không hiểu sao Tâm Anh lại xa cách với mình quá, cô ấy dường như trốn tránh mọi tia nhìn từ nơi anh . Bỗng dưng Tường Lâm nghe lòng man mát nỗi buồn .