Chương 1
Chương 1Trong góc của một nhà hàng sang trọng, một chiếc bàn vô cùng nổi bật với đôi nam nữ và một cô gái với lối ăn mặc cực kỳ quái đản và quê mùa, khiến cho tất cả mọi người đều phải đồng loạt ngoài đầu qua nhìn chằm chằm.
Ở nơi sang trọng xa hoa như thế này, không ngờ vẫn còn có kẻ ăn mặc xấu xí quê mùa như vậy ư? Nhìn xem cái cách ăn mặc của cô ta kìa, trời mùa hè nóng bức hơn bốn mươi độ, vẫn có thể điềm nhiên mặc một chiếc áo khoác xanh rộng thùng thình cùng chiếc quần cũng rộng thùng thình như thế sao? Ống tay áo gì mà dài dằng dặc, lôi thôi lếch thếch không chịu nổi, chẳng hợp gì với cái dáng người hoàn mỹ kia cả. Mái tóc dài mượt, lăn tăn gợn sóng khiến bao người ngưỡng mộ, lại bị túm qua loa bởi một sợi dây màu trắng, chậc chậc, thật quá tội nghiệp!
Dáng người cô kể ra thì cũng rất đẹp đó chứ, nếu chịu khó ăn mặc thời trang một chút, như đeo đai lưng mặc váy dài thì nhất định sẽ trở thành thiếu nữ vạn người mê. Khuôn mặt xinh đẹp kia lại bị cặp kính to đùng màu đen xì che mất phân nửa, cực kỳ hợp tông với bộ quần áo quải đản mà cô đang khoác trên người.
Cô gái này thật sự là kì quái, dường như cô thực sự thích trang phục rộng thùng thình giống như nữ tu sĩ
Ngồi đối diện với cô là một vị mỹ nữ toàn thân hàng hiệu, quần áo mỏng tang trông mát mẻ vô cùng. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái cũng đủ thấy rõ những đường cong gợi cảm trên thân hình kiều diễm kia rồi, hai người con gái ngồi đối diện nhau, đúng chẳng khác gì một bức tranh biếm hoạ cực kỳ đối lập!
Ngồi bên cạnh vị mỹ nữ hở hang còn có một anh chàng điển trai với đôi mắt sáng và cực kỳ dịu dàng, chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần dài xanh bụi của hắn, càng làm nổi bật vẻ đẹp trai phong độ!
Mỹ nam mỹ nữ ngồi bên cạnh nhau, thật giống như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ khiến cho người ta phải cảm thấy hâm mộ. Lại nhìn sang cô gái quê mùa ngồi đối diện, tất cả đều không nhịn được mà chép miệng lắc đầu.
Lúc này đây, anh chàng đẹp trai kia bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, cô gái ăn bận thùng thình bây giờ mới ngẩng đầu lên, nâng cằm nhìn theo vị soái ca, rồi đột nhiên lắc đầu thở dài.
Cô gái xinh đẹp nhăn mặt lại: “Giản Tiểu Bạch, cậu muốn chết à?“
Thì ra cô gái kia tên là Giản Tiểu Bạch.
“Ầy! Lâm Hiểu Tình, cậu không hiểu đâu! Nhìn cậu cùng Hùng Lập Tân ở cùng một chỗ ngọt ngào như vậy, mình cũng không muốn nói chuyện yêu đương!“ Giản Tiểu Bạch tháo kính mắt đen to đùng xuống.
Mắt kính của cô không phải to bình thường mà to tới như hai cái đít chai, úp lên mặt đem một nửa dung nhan xinh đẹp của cô che đi.
Ngay sau đó lại là một tiếng ai thán!
Lâm Hiểu Tình xinh đẹp cũng không chịu được Giản Tiểu Bạch – lần thứ n than thở. Từ lúc bữa ăn mới bắt đầu cô cứ than thở không thôi khiến cho tâm tình thưởng thức thức ăn một chút cũng không có.
“Nói đi! Cậu rốt cục muốn mẫu đàn ông nhìn như thế nào?“ Lâm Hiểu Tình nói một câu ngắn gọn nhưng cũng đủ làm Giản Tiểu Bạch đỏ mặt.
“Cái gì? người ta chỉ muốn tìm đại soái ca để yêu, không cần tìm đàn ông, người ta hiện tại mới có hai mươi tuổi, chỉ nghe tới đàn ông thôi tóc gáy đều dựng lên hết, cứ gọi là soái ca có vẻ dễ nghe hơn.“ (soái ca: trai đẹp, nhà giàu)
Lâm Hiểu Tình liếc mắt xem thường: “Vậy cậu nói cậu nghĩ như thế nào là soái ca? Có gì không giống nhau sao? Đàn ông với soái ca chính là cùng một loại mặt hàng, soái ca cũng chính là đàn ông!
Giản Tiểu Bạch nhìn chằm chằm lên trần nhà hàng sang trọng, ánh mắt bắt đầu tỏa sáng, hưng phấn nói: “So với Đại Hùng còn phải đẹp trai hơn, còn phải có tiền hơn nữa!“
“Tôi xin! Cậu có thể không gọi Hùng Lập Tân bằng cái biệt danh này được không?“ Lâm Hiểu Tình thấy bạn trai mình bị Giản Tiểu Bạch nói thế thật sự là rất khó chịu.
Giản Tiểu Bạch le lưỡi cười làm lành nói: “Thật xin lỗi, lỡ mồm….”
Lâm Hiểu Tình lúc này mới hài lòng gật đầu: “Ừ! Nhớ phải tôn trọng người đã cho cô nhi viện của các cậu chi phiếu một trăm ngàn.”
Nhớ tới tờ chi phiếu một trăm ngàn của Hùng Lập Tân, Giản Tiểu Bạch lại còn không biết xấu hổ mà có thể gọi hắn bằng cái biệt danh như vậy. Ngay cả vóc dáng hắn cũng rất cao, hơn nữa còn họ Hùng nhưng họ Hùng cũng không phải lỗi của hắn.
“Sau này gọi Hùng đại ca có được không?”
“Được!“ Lâm Hiểu Tình liếc nhìn cách ăn mặc lạc hậu của Giản Tiểu Bạch, bất lực lắc đầu: “Cậu có thể đem cái mắt kính to đùng kia vứt đi cho mình nhờ?“
“Há?“ Giản Tiểu Bạch sửng sốt cười hắc hắc: “Còn chưa hỏng ném đi rất phí!“
Ngất! Lâm Hiểu Tình thật sự không rõ là cô làm thế nào lại có loại bạn bè không thích ăn mặc đẹp như Giản Tiểu Bạch.
“Cậu suốt ngày đeo cái kính to đùng xấu xí kia thì khi nào mới có soái ca theo đuổi? Mình nói thật, cậu ăn mặc thật sự rất khó coi, nhìn ngoại hình của cậu khá xinh mà còn có thể coi là mỹ nữ. Chính là tại cậu đẹo cái kính đen xì kia làm cho mất hết cả vẻ xinh đẹp, nhìn như bà già đấy.“
“Mình không phải bà già.“
Giản Tiểu Bạch suy sụp, hạ bả vai xuống lộ vẻ rất đáng thương: “Vậy làm sao bây giờ, mình nghèo lắm, không có tiền, không cha không mẹ. Cậu thì được sinh ra ở gia đình giàu có, căn bản không biết nỗi khổ tâm của mình!“
“Cái chuyện đó cùng việc mặc đẹp không có liên quan nhau, mấu chốt là cậu nên mặc quần áo có thể tôn lên vẻ đẹp của cậu, đem cái kính rẻ tiền này vứt đi. Cậu nói xem, kính mắt của cậu và kính viễn thị của bà lão có gì khác nhau?“
Giản Tiểu Bạch càng nhíu mày: “Thật sự là khó coi như vậy sao?“
Cô tỏ vẻ đáng thương hỏi, Lâm Hiểu Tình không có ý ngừng lại, tiếp tục đả kích: “Nể tình hai chúng ta quen nhau đã lâu, chuyện tìm soái ca cứ giao cho mình. Mình biết nơi có soái ca, nhất định rất được, nhưng điều kiện là cậu dứt khoát phải nghe lời mình.”
Nghe thấy soái ca Giản Tiểu Bạch mặt mày lập tức hớn hở. “Mình cam đoan nghe lời, cậu dẫn mình đi đi! Bây giờ đi luôn! Tốt nhất là đại soái ca thật nhiều tiền.”
“Nhìn bộ dạng của cậu kìa! Cô nhi viện lại thiếu tiền sao?“ Lâm Hiểu Tình biết thừa, lúc cô nhi viện thiếu tiền, Giản Tiểu Bạch sẽ có ý định tìm soái ca giàu có làm bạn trai.
Giản Tiểu Bạch gật đầu: “Phải! Viện trưởng nói vừa nhận thêm vài đứa nhỏ còn bị tàn tật, còn phải chữa trị, hơn phân nửa tiền Hùng đại ca đưa đã đem ra cho một đứa đi phẫu thuật rồi.
“Ầy!“ Lâm Hiểu Tình cũng thở dài đáng thương!
Nói xong, cô lấy ví da sang trọng cùng bút và chi phiếu ra kí tên rồi đưa cho Giản Tiểu Bạch: “Cầm tạm năm trăm vạn này dùng đi!“
“Như vậy sao được! Mình cũng đã cầm nhiều tiền ở cậu, như vậy thật ngại quá!“ Giản Tiểu Bạch thật ngượng ngùng vươn tay ra chỗ Lâm Hiểu Tình.
Lâm Hiểu Tình phẩy tay, cười nói: “Cậu còn khách khí với mình làm gì, chẳng phải cậu tám phần là muốn kiếm tiền quyên góp cho cô nhi viện sao?“
Giản Tiểu Bạch ngượng ngùng cầm chi phiếu của cô “Vẫn là cậu hiểu rõ mình!”
Lâm Hiểu Tình cười: “Được rồi, ăn nhanh lên, ăn xong mình dẫn cậu đi xem cái gọi là lòng nhân hậu của người có tiền!”