Quyển 1: Kiếm Thai Thức Tỉnh. -- Chương 1: Thiên Phú Cự Linh.

 

Tại một hồ nước trong suốt.

 

Lăng Phong lạnh nhạt đứng đó, trường kiếm trong tay đột nhiên chém xuống khoảng không, một đạo kiếm quang màu bạc trắng bay ra, "xuy" một tiếng chém thành làn sóng thật dài sâu chừng một trượng.

 

- Kiếm khí! Đại ca, huynh đạt tới tứ tinh rồi ư?

 

- Chỉ miễn cưỡng tấn cấp tứ tinh mà thôi!

 

Lắc đầu một cái, Lăng Phong cũng khó có thể ức chế lộ ra sắc mặt vui mừng. Hắn quay đầu nhìn về phía thiếu niên sau lưng, thiếu niên này thân cao hơn hai mét, cơ thể lõa lồ bên ngoài lộ ra từng khối thịt hùng tráng, chỉ có điều bất đồng với vóc người to lớn đó chính là vài phần ngây thơ đọng trên gương mặt, đây là huynh đệ tốt nhất của hắn trong doanh huấn luyện: Khải Ân.

 

- Hắc hắc, không tới mười bảy tuổi đạt tới tứ tinh, đại ca, huynh chính là đệ nhất nhân trong doanh huấn luyện Băng Phong Cốc chúng ta đó!

 

Khải Ân thoạt nhìn so với việc tu vi của chính hắn tăng tiến còn muốn cao hứng hơn.

 

- Để ta coi còn tên nào ở trong doanh huấn luyện dám thầm nói xấu sau lưng nữa, khục khục, cho dù không có Cự Linh thì đã sao chứ, chỉ bằng vào tiến độ tăng tu vi bình thường của huynh là bọn chúng đã không thể vượt qua rồi!

 

- Cự Linh?

 

Sắc mặt Lăng Phong buồn bã, hắn cố gắng che dấu quá khứ.

 

- Đệ sao lại chạy tới đây lười biếng, nếu không cố gắng huấn luyện thì lãng phí mất thiên phú của đệ bây giờ.

 

Khải Ân ha ha gãi đầu cười, mặc dù Lăng Phong so với bản thân mình không lớn hơn bao nhiêu, nhưng ở trước mặt hắn, bản thân vẫn hệt như là đứa trẻ lúc mới vào doanh huấn luyện kia.

 

- Để huynh nhìn xem Cự Linh của đệ gần đây có tiến bộ hay không.

 

"Ân" một tiếng, sắc mặt Khải Ân liền trở nên nghiêm túc, một trận sóng tinh thần dao động như có như không từ quanh thân hắn truyền ra. Bỗng dưng, một tiếng rống giận dữ mang theo dã tính vang lên, và rồi chuyện quái dị liền xuất hiện: Sau lưng của hắn không ngờ lại hiện ra ảo ảnh của một người!

 

Khuôn mặt của ảo ảnh này cùng với Khải Ân vô cùng giống nhau, thậm chí ngay cả hình thể chiều cao cũng là độc nhất vô nhị, nếu như không phải ảo ảnh quá mức mơ hồ, cơ hồ thật sẽ khiến cho người khác tưởng đó là anh em song sinh của hắn rồi!

 

- Thiên phú linh kỹ, Thái Nhạc!

 

Khải Ân gầm nhẹ, chỉ thấy thân thể ảo ảnh phía sau nghiêng tới, bàn tay khổng lồ giống như một ngọn núi cao hung hăng đập xuống mặt đất. Ầm một tiếng, dưới đất liền xuất hiện một hố sâu diện tích hai trượng.

 

- Không tồi, xem ra Cự Linh của đệ ít nhất cũng tiến vào đê giai hậu kỳ rồi.

 

Lăng Phong thất thần một trận, thẳng cho đến khi Khải Ân dùng ánh mắt thô lỗ nhìn mình thì mới sực tỉnh lại. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán một tiếng: Uy lực của Cự Linh quả thật quá lớn! Không biết bản thân mình trời sinh không thể giác tỉnh Cự Linh có thể cam đoan giữ ưu thế dẫn đầu đồng lứa đến bao giờ đây?

 

Cự Linh là một loại lực lượng đặc biệt ở Thần Vẫn đại lục, căn cứ vào hình thái bất đồng có thể phân chia nó ra đơn giản thành bốn loại "Thú Linh", "Thực Linh", "Khí Linh" và "Dị Linh". Những kẻ có Cự Linh đã thức tỉnh rồi thì được xưng là "Thiên Hành Giả", bằng vào uy lực của Cự Linh, Thiên Hành Giả không những thi triển được những công kích cường đại, hơn nữa khi tu luyện tốc độ hấp thu năng lượng thiên địa cũng sẽ nhanh hơn. Cho nên, việc Cự Linh có giác tỉnh hay không sẽ quyết định trình độ con đường tu luyện của một người có thể đi được bao xa!

 

Dựa theo uy lực cho thấy, Cự Linh có bốn giai là "đê, trung, cao, chí", mỗi giai chia làm tiền, trung và hậu ba kỳ. Cự Linh của Khải Ân thuộc dạng Thú Linh, hơn nữa uy lực đã đạt tới đỉnh của đê giai...Đê giai hậu kỳ! Trong số những người đồng lứa tuổi tuyệt đối được xem là nổi tiếng rồi.

 

Lăng Phong trời sinh không cách nào thức tỉnh được Cự Linh, kể từ khi bị phát hiện ra chuyện này năm mười lăm tuổi, vị trí của hắn ở doanh huấn luyện liền rớt xuống ngàn trượng. Cho dù bây giờ tu vi của hắn có dẫn đầu đồng bối đi nữa, thì trong tương lai, không có trợ giúp của Cự Linh, thì đồng nghĩa với việc hắn phải tổn hao công sức cố gắng gấp mười lần so với những kẻ đồng lứa thì mới có thể miễn cưỡng cùng chúng bạn sánh vai!

 

Nhận được khích lệ của Lăng Phong, Khải Ân giống như một đứa bé nhếch môi nở nụ cười vui vẻ. Bất chợt, hắn chú ý tới một tia buồn bã ẩn núp dưới đáy mắt của Lăng Phong, tất cả cao hứng nhất thời không cánh mà bay:

 

- Đại ca, đệ tin tưởng, cho dù không có Cự Linh, huynh cũng sẽ không thua bất kỳ kẻ nào!

 

Nghe Khải Ân an ủi, Lăng Phong cười đấm hắn một cái:

 

- Đệ thực tự tin đối với huynh vậy sao?

 

- Đương nhiên, huynh là đại ca của Khải Ân đệ cơ mà!

 

Trước mắt Khải Ân hiện ra tình huống lúc mình mới tiến vào doanh huấn luyện, lúc đó vóc người của hắn nhỏ gầy, chịu hết mọi khi dễ của đồng bạn chung quanh. Nếu không phải có Lăng Phong cũng đồng dạng tiến vào doanh huấn luyện không lâu liều mạng vảo vệ mình, sợ rằng kết quả là đã...

 

Nhìn bóng lưng của Lăng Phong, Khải Ân gắt gao nắm chặt nắm tay lại: Đại ca, đệ tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào khinh nhục huynh!

 

Băng Phong Cốc thuộc về sản nghiệp của Băng Phong thành, đệ tử gồm có một trăm bảy mươi sáu người, trừ chút thành viên bàng hệ (nhánh ngoài) của Băng gia ra, những người còn lại đều là những người có thân thế thanh bạch được lựa chọn từ các nơi trong Băng Phong thành qua nhiều năm, không có cô nhi thuộc sở hữu nào cả. Kể từ ngày đầu tiên bước vào Băng Phong Cốc, thì tất cả những đứa bé này đều được quán thâu vào đầu tín niệm rằng phải luôn bảo trì sự trung thành tuyệt đối đối với gia tộc. Sau khi trải qua những cuộc huấn luyện giao đấu tàn khốc, thì chỉ có nhân tài còn lại mới có tư cách để lưu lại.

 

Doanh huấn luyện tọa lạc cách cổng vào Băng Phong Cốc khoảng hai dặm, chia làm nội doanh cùng ngoại doanh, bởi vì thiên phú xuất chúng, hai người Lăng Phong cùng Khải Ân đều được phân vào làm đệ tử nội doanh, hưởng thụ đãi ngộ mà đệ tử ngoại doanh vĩnh viễn chỉ có thể nhìn tới. Khi trở về căn lều của mình, thì ngoài cửa đã có sẵn một gã đệ tử ngoại doanh đang chờ.

 

- Bách Thanh, hôm nay sớm thế này đã đem hàng tới rồi hả?

 

Khải Ân bước tới, hung hăng vỗ mạnh lên vai thanh niên đôn trực một cái cười nói:

 

- Trước giờ chưa từng thấy tiểu tử ngươi cần mẫn như vậy nha.

 

Sắc mặt Bách Thanh hơi đổi, ấp úng nói:

 

- Khải Ân đại ca, cái này...

 

- Được rồi, từ bao giờ mà trở nên ẻo lả như vậy hả, đem hàng đến đây đi.

 

Khải Ân tùy tiện trực tiếp lấy một chiếc hộp trong tay Bách Thanh qua, trong miệng nói:

 

- Lần này đừng nói lại là ma hạch nhị tinh đấy chứ? Thật chắc ta phải nói gia tộc thay đổi quy củ một chút mới được, ma hạch nhị tinh bây giờ sử dụng chả còn chút hiệu quả gì cả. Này Bách Thanh, sao lại ít đi một phần vậy?

 

Bách Thanh càng bối rối hơn, bị hai tròng mắt tràn ngập khí phách của Khải Ân trừng lên khiến hắn cảm giác được bắp chân mình cũng bắt đầu run rẩy, như năm đó ở ngoại doanh hắn đã bị Khải Ân đánh cho sợ, thì bây giờ tu vi càng cách xa, biểu hiện của hắn càng chịu không nổi hơn nữa. Cuống quít khoát tay, Bách Thanh giải thích nói:

 

- Phần này là của Khải Ân đại ca, còn về Lăng Phong đại ca, phần của hắn...

 

- Đại ca của ta thì làm sao?

 

Khải Ân nắm bả vai bách Thanh kéo lên.

 

- Ha ha, Khải Ân, cái tên cẩu hùng ngươi chẳng lẽ còn chưa rõ nữa sao? Phế vật như Lăng Phong, cần gì gia tộc phải lãng phí hàng để cấp đây chứ?

 

Một gã thanh niên bước tới, hắn cao chừng hai mét, khuôn mặt tuấn mỹ, có pha chút phong độ, chỉ là giữa trán có một cổ tà khí không thể che giấu được.

 

- Trần Hàng, lại là ngươi giở trò quỷ?

 

Khải Ân ném Bách Thanh xuống, xoay người lại đạp một phát, lực chân cường đại bùng nổ nhất thời tạo thành một trận đất cát thẳng hướng Trần Hàng đánh tới.

 

Hừ lạnh một tiếng, sau lưng Trần Hàng hiện ra những sợi dây leo màu xanh biếc to dài và thô như chân của con người, chẳng mấy chốc dây leo đâm toạc ra khắp toàn thân. Sau đó, sợi dây leo màu xanh biếc đó dễ dàng đem đất cát đang lao tới đánh nát bấy, hắn hừ lạnh nói:

 

- Ngươi muốn ra tay với ta sao?

 

- Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi nếu không sợ chết thì đừng nói!

 

Khải Ân trào phúng lạnh lẽo nói, Cự Linh phía sau hiện ra:

 

- Ngươi cho rằng chỉ bằng vào đám lục kinh cức (bụi gai xanh) sơ giai hậu kỳ là đã đủ để càn rỡ rồi sao? Hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi xịt trứng vàng ra ngoài!

 

Trần Hàng bị hắn thô lỗ quát mắng tức giận đến biến sắc, Cự Linh lục kinh cức ở phía sau bắt đầu điên cuồng vũ động.

 

- Nhanh chóng dừng tay lại cho ta!

 

Một tiếng gào to vang lên, nương theo đó là một đạo quyền ảnh bay tới, ầm một tiếng, bụi đất giữa hai người nổ tung ra.

 

- Khụ Khụ!

 

Có người ngăn cản, hai người Khải Ân tự nhiên đánh không được. Người đến là một nam một nữ, nam tướng mạo uy mãnh, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt đã có râu. Nữ chừng ba mươi, phong thái yêu kiều thanh nhã, đôi mắt xinh đẹp rực rỡ nhìn về phía trước, trên người tự nhiên theo đó mà được bao phủ lại bởi một lớp ánh sáng tràn đầy trí tuệ. Hai người ở chung một chỗ quả nhiên thể hiện rất đầy đủ hàm nghĩa chân thật của câu "mỹ nữ cùng dã thú", hai người họ chính là huấn luyện viên Bạch Nham cùng Úc Vi của doanh huấn luyện.

 

- Các ngươi đang làm cái gì? Chẳng lẽ còn không rõ trong doanh huấn luyện nghiêm cấm tư đấu sao?

 

Bạch Nham lớn tiếng quát:

 

- Kẻ khơi mào tranh chấp nhẹ thì cấm bế, nặng thì trách phạt, chẳng lẽ các ngươi quên rồi hả? Nói, kẻ nào trong các ngươi khơi mào trước?

 

- Hắn!

 

Khải Ân cùng Trần Hàng đồng thời chỉ tay về phía đối phương.

 

Bạch Nham nhíu mày, hắn cũng là một trận đau đầu, cả hai đều là đệ tử nội doanh, hơn nữa Cự Linh thức tỉnh đều tiến nhập trình độ tương đối cao, là đối tượng huấn luyện trọng điểm trong doanh huấn luyện. Sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật trụ cột của Băng gia. Vậy mà hết lần này tới lần khác cả hai xu thế đều như nước với lửa, không có một chút khả năng điều hòa nào, mà bản thân mình lại không thể thật sự trách phạt bọn họ.

 

Úc Vi hé miệng cười:

 

- Bách Thanh, ngươi tới đây kể lại xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

 

Bách Thanh nhìn Khải Ân một chút, rồi lại nhìn Trần Hàng một chút, cảm giác da đầu có chút tê dại. Bất quá câu hỏi của Úc Vi hắn lại không thể không trả lời, không thể làm gì khác hơn là kiên trì sự vô tư của mình đến cùng mà đem mọi chuyện kể lại một lần.

 

- Ồ.

 

Bạch Nham nhìn thoáng qua Lăng Phong ở một bên, khoát tay nói:

 

- Khải Ân, lần này không liên quan đến chuyện của Trần Hàng, đãi ngộ trong nội doanh là do gia tộc định ra. Tất cả những đệ tử nội doanh không cách nào thức tỉnh Cự Linh, sau này đãi mỗi tháng đều bị khấu trừ ma hạch.

 

- Cái gì? Dựa vào cái gì chứ?...Khải Ân hét lớn.

 

- Khải Ân, đừng có hồ đồ! Năng lượng trong ma hạch chỉ có nhân tài có được Cự Linh mới có thể hấp thu tốt, nếu không mà nói chỉ là lãng phí mà thôi!

 

- Chỉ là lãng phí mà thôi!

 

Lời này giống như một chiếc búa đập mạnh vào lòng Lăng Phong! Bấm tay mà tính ra, kể từ năm bốn tuổi tiến vào Băng Phong Cốc, hắn đã ở chỗ này được hơn mười hai năm. Mấy năm nay, hắn vẫn bướng bỉnh cố gắng tu luyện với tín niệm không thay đổi là trong tương lai hồi báo lại cho gia tộc, mà tiến độ của hắn quả thật sớm đã ngạo thị đồng bối, chiếm được sự khen ngợi nhất trí của tất cả các huấn luyện viên bên trong doanh huấn luyện, nhận được bồi dưỡng đặc thù. Nhưng mà hai năm trước, sau khi bản thân mình xác định sự thật tàn khốc rằng Cự Linh không cách nào giác tỉnh được, thì hết thảy đều đã thay đổi!

 

Không chỉ mất đi sự kính trọng của đồng bối, ngay cả những đãi ngộ ưu ái cũng dần dần mất đi! Giờ khắc này, trong lòng Lăng Phong tràn ngập phẫn nộ không nói nên lời, nhưng mà hắn cố gắng khắc chế đi nội tâm bi ai của mình.

 

Thấy sắc mặt của Lăng Phong trong phút chốc trở nên trắng bệch, ánh mắt Trần Hàng lộ ra khoái ý. Hắn vốn tính cũng không ra được bản thân đã bao nhiêu lần ăn đau khổ trong tay huynh đệ Lăng Phong rồi, hình như là kể từ lúc hai vị này tiến vào doanh huấn luyện, thì hắn không lần nào chiếm được thượng phong cả? Áp lực cùng ghen ghét kéo dài cho tới nay giờ phút này rốt cuộc đã có được sự thoải mái. Nếu không phải đố kỵ giáo quan đang ở đây, hắn giờ phút này quả thực muốn cất tiếng cười to lên rồi.

 

- Ta còn có một việc muốn nói cho các ngươi: Giản gia của Dạ Lạc thành gần đây bắt đầu rục rịch rồi. Theo tình báo gia tộc cho biết, bọn họ ở Áo La đế quốc chiếm được một kiện vật phẩm cực kỳ trọng yếu! Mà trong khi đó, người mang theo vật phẩm này quay về Dạ Lạc thành rất có khả năng sẽ đi ngang Băng Phong thành chúng ta, gia tộc giao cho chúng ta nhiệm vụ: Không tiếc hết thảy mọi giá ngăn cản bọn chúng, hơn nữa còn mang món đồ ấy về!

 

Ngừng lại một chút, Bạch Nham nói:

 

- Chuyện này ta giao cho ba người các ngươi...Được rồi, không có chuyện gì nữa thì đi nghỉ ngơi đi.

 

Trần Hàng đắc ý dào dạt xoay người, vứt cho Khải Ân một cái ánh mắt miệt thị, khiến cho Khải Ân thiếu chút nữa tức giận đến không kiềm được.

 

- Lăng Phong, ngươi lưu lại!...Úc Vi nhẹ giọng kêu.

 

- Huấn luyện viên.

 

Lăng Phong giờ phút này sâu trong nội tâm chỉ có một mảnh thê lương, tinh thần đối mặt với vị nữ huấn luyện viên luôn luôn chiếu cố tốt cho mình cũng có chút hoảng hốt.

 

- Sao thế, tiểu tử kia, gặp phải chút trở ngại thì nổi giận rồi à?

 

- Không có.

 

Lăng Phong cười lớn nói.

 

- Ta đã nói mà, Tiểu Phong từng nói với ta rằng muốn trở thành cưiờng giả Thánh Vực, làm sao lại có thể dễ dàng từ bỏ giấc mộng của mình vậy cơ chứ?...Úc Vi dừng lại trước Lăng Phong, trong ánh mắt thể hiện sự chăm chú không nói nên lời.

 

Lăng Phong có chút cười khổ, trên Thần Vẫn đại lục có một đám Chân Võ Giả chuyên tu Chân Lực, lực lượng vượt xa thường nhân! Thực lực của bọn họ có thể theo thứ tự chia từ nhất tinh tới cửu tinh, mà siêu việt cửu tinh đỉnh mới có thể trở thành cường giả Thánh Vực! Một khi trở thành cường giả Thánh Vực, người đó lập tức trở thành đối tượng được vạn người ngưỡng mộ, không chỉ là trong gia tộc, mà lúc đó cho dù có đi đến cường quốc như Áo La đế quốc cũng sẽ nhận được ưu đãi khổng lồ. Nhưng mà nói muốn lên đỉnh tưởng dễ lắm sao, ngay cả Băng gia đại trưởng lão bất quá tu vi cũng chỉ là thất tinh thôi a!

 

Nghe Úc Vi nhắc lại chuyện cũ, Lăng Phong nghĩ tới cuồng ngôn lúc nhỏ của mình, không khỏi có chút cười khổ.

 

- Ít làm ra cái tướng khổ sở ấy đi, không phải chỉ bỏ đi ma hạch được phân phối thôi sao? Cầm lấy.

 

Úc Vi đem một viên ma hạch nhét vào trong tay Lăng Phong:

 

- Đừng cự tuyệt, xem như là ta cho ngươi mượn, chờ khi ngươi đạt tới Thánh Vực đừng quên trả lại ta hơn trăm ngàn viên là được.

 

Nắm lấy ma hạch trong tay, Lăng Phong thiếu chút nữa không khống chế được nhiệt lệ của mình, vị huấn luyện viên trước nay giống như người chị người mẹ luôn chiếu cố cho hắn sớm đã trở thành thân nhân chính thức trong tim hắn rồi. Hắn biết bản thân mình không lay động được huấn luyện viên, kết quả miễn cưỡng cũng chỉ có thể đổi lấy vận mệnh bị nhéo lỗ tai, vì vậy hắn cung kính hướng Úc Vi thi lễ rồi xoay người lời đi.

 

- Tiểu Vi, ngươi cũng quá sủng ái hài tử này rồi.

 

Không còn người ngoài nữa, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt Bạch Nham nhất thời biến thành bất đắc dĩ.

 

- Ai cần ngươi lo!

 

Úc Vi trừng mắt:

 

- Dù sao ta cũng nhìn trúng tính tình của hài tử này, nhiều năm qua như thế mà ta vẫn chưa từng thấy ai thiên phú cao như vậy, hơn nữa tâm tính hài tử đó cũng rất cứng cỏi!

 

- Nói ra quả thật không sai, nhưng mà cuối cùng Cự Linh của hắn cũng không có thức tỉnh a.

 

- Vậy thì đã sao cơ chứ?

 

Úc Vi thoải mái cười:

 

- Ta tin tưởng hài tử đó có thể sáng tạo ra một kỳ tích

 

Trong đầu nàng lại hiện ra một tràng cảnh từng gặp: Trong khi các đệ tử doanh huấn luyện khác đang đắm chìm trong mộng đẹp, thì chỉ có một thân ảnh sớm đã đứng giữa hồ nước lạnh thấu xương, không biết mệt mỏi mà vung quyền. Tất cả mọi người đều cho rằng Lăng Phong kẻ không có Cự Linh thức tỉnh vẫn duy trì dẫn đầu là vì thiên phú xuất chúng, nhưng mà chỉ có nàng mới biết ở sau lưng thiếu niên thiên phú xuất chúng đó ẩn tàng một trái tim cứng cỏi đến thế nào!

 

...

 

Màn đêm che phủ.

 

Nắm lấy ma hạch trong tay, Lăng Phong khoanh chân ngồi ngay ngắn, hít vào thật sâu, mỗi một lần hô hấp đều có một cổ năng lượng vi diệu từ trong ma hạch chảy vào thân thể, sau đó bị toàn bộ chân lực khí tuyền trong đan điền chuyển hóa thành chân lực chân thật thu nạp. Võ quyết mà Lăng Phong cùng với đệ tử nội doanh khác tu luyện là độc nhất vô nhị, đều là "Thốn Kích Quyết" gia truyền của Băng gia, loại võ quyết này tu luyện sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn đối với kinh mạch, các đệ tử ngoại doanh bị loại cũng là vì không qua được một cửa kinh mạch này.

 

Hôm nay Lăng Phong đối với võ quyết này cũng càng hiểu rõ hơn thật sâu, uy lực của Thốn Kích Quyết rất lớn, dưới tình huống cùng tinh, uy lực công kích của người tu luyện Thốn Kích Quyết luôn vượt xa những kẻ khác. Nguyên nhân rất đơn giản là vì: Mỗi lần tiến nhập một tầng tu luyện, thì uy lực của công kích đều có thể sinh ra hiệu quả gia tăng chồng chất! Lăng Phong hôm nay đã tu luyện đến tầng thứ tư, mà uy lực hắn ra tay chính là gia tăng chồng chất đến bốn lần. Khi đối mặt với những cao thủ tứ tinh tầm thường, chỉ cần một kích là Lăng Phong liền có thể phá khai phòng ngự của đối thủ!

 

Bất quá khi tu luyện Thốn Kích Quyết cần phải có một bộ phận hấp thu năng lượng bảo vệ kinh mạch, điều này trực tiếp khiến cho tiến độ tu luyện rất chậm, cho nên gia tộc mỗi tháng đều phân phối cho đệ tử nội doanh một viên ma hạch. Ma hạch này được lấy từ trong cơ thể ma thú, khi tu luyện nắm nó trong tay sẽ có thể tăng nhanh khả năng hấp thu năng lượng hơn, ở trình độ nhất định sẽ có thể tăng cao tiến độ tu luyện.

 

Nhưng mà bởi vì ma thú trời sinh bản tính tàn bạo, săn bắt lấy được ma hạch phi thường khó khăn, do đó khiến cho giá cả của ma hạch vô cùng kinh người. Cụ thể lấy ma hạch nhị tinh gia tộc phân phát ra làm ví dụ, dựa theo giá thị trường là đã vượt qua năm chục kim tệ rồi! Giá này tính ra cũng vẫn còn thấp, cứ cách mỗi tinh, giá cả của ma hạch ít nhất cũng phải trở mình một phen! Vì vậy mà Khải Ân oán giận muốn đề nghị tăng cao cấp bậc ma hạch phân phối, tại trong gia tộc là không có khả năng phát sinh, bởi vì điều này mang ý nghĩa chính là một bút chi tiêu kếch xù.

 

Chân Lực tuần hoàn trở lại, mỗi một lần du chuyển đều có thể phân ra, Lăng Phong từ từ điều khiển tất cả Chân Lực về tới vòng đan điền khí tuyền. Dưới ý niệm nội thị, có thể phát hiện ra chỗ ngân quang (ánh sáng bạc) trầm tĩnh ở đan điền khí tuyền, giống như một ngôi sao vĩnh cửu nho nhỏ, đây chính là dấu hiệu đạt thành khi tu luyện võ quyết.

 

Rèn luyện Chân Lực bất đồng với tu luyện võ kỹ, đạo lý dục tốc bất đạt Lăng Phong vẫn là hiểu được. Sau khi vận chuyển Chân Lực tám mươi mốt vòng, Lăng Phong liền kết thúc đợt tu luyện buổi tối. Tâm tư của hắn phóng tới chuyện tình mà Bạch Nham nói:

 

Trung tâm Thần Vẫn đại lục đại khái có thể chia làm hai vùng nam bắc, phân biệt là lấy hai quái vật Áo La đế quốc cùng Pháp Thần đế quốc đứng đầu, dưới hai đại đế quốc thì phân ra là tứ đại vương quốc cùng mấy công quốc lớn nhỏ. Nghiêm khắc mà nói, Băng Phong thành phụ thuộc sự quản lý của Áo La đế quốc, bất quá chỉ là một đại gia tộc có thực lực gần với công quốc mà thôi. Mà Dạ Lạc thành theo như lời Bạch Nham nói chính là kẻ địch đối đầu từ trước đến nay của Băng gia. Mặc dù còn chưa chính thức bước ra khỏi Băng Phong Cốc, nhưng Lăng Phong cũng từng ở dưới sự đái lĩnh của huấn luyện viên cùng với Giản gia phát sinh xung đột mấy lần.