Chương 1

Ngày bảy tháng bảy, trên mục rao vặt của một tờ báo, đột nhiên xuất hiện bài thơ lạ :

Năm năm đã trôi qua.

Hẳn người còn nhớ.

Ta đã dùng một cọng cỏ xanh.

Buộc chặt lấy giọt lệ cho em.

Trong một giấc mợ..

-Phạm Bân.

Và bên dưới là một hàng chữ.

"Bài thơ này đã được ông Phạm Bân ký gởi ở văn phòng luật sư của chúng tôi năm năm trước. Sau khi tờ báo nầy phát hành. Xin mời người có bài thơ nầy, hãy đến liên hệ với luật sư Thẩm Tu Văn hoặc điện thoại số 5-269922."

Văn phòng Luật sư Thẩm Huỳnh Tăng

trân trọng thông báo.

Lúc đọc mẫu tin trên, nhiều người đã phản ứng giống nhau:

- À! Đây là một hình thức quảng cáo của hãng phim thôi ! Tài tử điện ảnh nổi tiếng đã quá cố Phạm Bân chết tròn năm năm rồi. Đây là dịp đem những phim cũ của ông ta ra chiếu lại, để hốt thêm một mớ bạc vậy mà !

Trần Tử Tráng vừa đọc báo, vừa ăn sáng, nói với vợ.

- Bích Quân này ! Em có thích xem phim của Phạm Bân không ? Họ sắp chiếu lại rồi đấy. Quảng cáo kiểu nầy cũng lôi cuốn sự hiếu kỳ của khán giả đấy chứ ?

Phương Bích Quân yên lặng, cố ngăn không để giòng lệ chảy. Trần Tử Trang thấy vợ yên lặng nhìn lên, không hiểu, hỏi ?

- Bích Quân ? Sao vậy ? Chưa tỉnh ngủ à ?

- Vâng.

Bích Quân vội nói để khỏa lấp. Bích Quân đang ngỡ ngàng, muốn chộp vội ngay tờ báo đọc ngay, nhưng lại không dám. Vì Bích Quân biết. Chỉ cần đọc một hàng chữ là Bích Quân sẽ không kềm lòng được nữa, và như vậy phiền biết bao ! Tử Tráng là con người tốt bụng, chàng lại hoàn toàn không rõ gì về sự quan hệ ngày xưa giữa Bích Quân và Phạm Bân, vì Tử Tráng chỉ quen Bích Quân, sau khi Phạm Bân đã qua đời được hai năm. Nên tốt hơn là... Bích Quân nghĩ. Đừng để chồng phải bận tâm một chút gì với bóng ma ngày cũ.

Ăn sáng xong, Tử Tráng hôn vợ và nói.

- Bây giờ anh phải lên Công ty. Bữa nay em có vẻ không được khỏe, vậy tốt nhất là em nên ngủ thêm một chút, không được xuống giường trước buổi trưa nhé !

Sau khi Tử Tráng rời nhà. Phương Bích Quân mới vội vã mang báo vào phòng ngũ. Cài cửa lại cẩn thận, vừa đọc vừa thút thít khóc. Rồi Bích Quân mới lấy từ đáy hộc tủ áo ra, một mảnh giấy :

Ta đã dùng một cọng cỏ xanh.

Buộc chặt lấy giọt lệ cho em.

Trong giấc mơ

Và trong lúc đó.

Em cũng đã dùng tóc mình

Giữ chặt lấy trái tim anh

đang run rẩy...

Đoạn thơ đăng trên báo, còn có thêm một đoạn phía dưới. Những giòng chữ đó đúng là những bút tích của Phạm Bân.

Bích Quân đã giử mảnh giấy nầy lâu rồi. Vì chẳg có ai lại sôi nổi. Khiến người khác vừa yêu, vừa giận một cách cùng cực như Phạm Bân.

Bích Quân nân mảnh giấy lên lẩm bẩm một mình.

- Phải chi anh đừng chết ! Dù bị anh làm khổ suốt cuộc đời ! Dù hận anh không nhắm mắt được. Em vẫn mong là... Anh đừng chết ! Chưa chết !

Tại văn phòng luật sư Thẩm Huỳnh Tăng.

Luật sư Thẩm Tu Văn ngồi đấy, tò mò chờ đợi. Sau khi cái rao vặt kia được đăng ra, chuyện gì sẽ xảy ra ? Không chỉ có một mình Văn thắc mắc mà cả luật sư Tăng cũng vừa cầm tờ báo vừa bước vào, nói.

- Nầy Văn à. Ta không biết là mình hành nghề luật sư hay là biên tập kịch bản ? Anh chàng Phạm Bân nầy cũng chẳng hiểu muốn dở trò gì ?

Luật sư Thẩm Tu Văn nói.

- Mình cũng không rõ diễn biết sắp tới ra sao. Trước kia, khi Phạm Bân còn sống mình cũng chỉ gặp anh ta có hai lần. Không hiểu nghĩ sao mà anh ta lại tín nhiệm giao cho mình coi nhiệm vụ này. Có lẽ trước đó, anh ta đọc kịch bản nhiều quá, mới bày chuyện trao cho mình mấy cái bức mật thự Dặn dò đến đúng thời điểm nào đó mới mở ra từng bức. Anh ta có đánh dấu và ghi ngày tháng cẩn thận, giống như những bức cẩm nang khi đúng lúc mới hành sự, không được mở sớm hay trễ quá. Chuyện cũng có vẻ trinh thám gay cấn chứ ?

Luật sư Tăng tò mò.

- Này này... Biết đâu nội dung của những lá thư đó là di chúc ?

Thẩm Tu Văn lắc đầu.

- Có thể, nhưng nó chẳng giống lắm, mà hình như là một thứ dặn dò, muốn hoàn tất một sự việc dở dang. Mình nhận ủy thác này, và chỉ có bổn phận thi hành thôi.

Luật sư Tăng hỏi.

- Mấy bức thư chưa mở kia. Cậu chưa hiểu được nội dung làm sao dám nhận sự ủy thác ? Giả dụ như trong đó yêu cần cậu phải hảm hại hoặc giết một người nào đó, rồi cậu có làm theo không ?

- Phạm Bân tin cậy giao việc cho tôi thì tôi cũng tin cậy sự đứng đắn của anh ấy. Bọn trí thức mình đâu có làm việc một cách hồ đồ đâu ? Vã lại Phạm Bân ủy thác công việc cho mình thì anh chàng cũng không hề nhờ mình dưới danh nghĩa là một luật sư mà chỉ như nhờ một người bạn.

Luật sư Tăng chợt hỏi :

- À ! Phạm Bân đã chết vì chứng bệnh gì vậy ?

Thẩm Tu Văn đáp.

- Ung thư gan. Diễn biến nhanh lắm, trước sau chưa đầy mấy tháng. Lúc chết lại chưa tới ba mươi tuổi, tội thật !

Luật sư Tăng tò mò :

- Con người anh ta thế nào ?

- Phóng khoáng, rộng rãi ! Rất thu hút, tôi chưa thấy người đàn ông nào đầy nam tính như anh ta !

- Cậu làm mình thất vọng. Mới gặp mặt qua có mấy lần được người ta ủy thác cho mấy bức thư là vội vã tâng bốc ngay, coi như thần tượng không bằng !

Thẩm Tu Văn đùa.

- Nào phải chỉ có mấy bức thư không đâu ? Còn có một chương mục lớn ở ngân hàng nữa chứ ?

Luật sư Tăng tròn mắt kinh ngạc. Thẩm Tu Văn tiếp tục.

- Nhưng mà số tiền lớn đó, không phải để dành cho tôi. Vì chi phí trong công việc thì anh ta đã trả đủ từ trước rồi.

- Vậy thì số tiền đó dùng để làm gì ?

- Trước mắt tôi chỉ biết số bốn triệu đồng lại cho những ai, còn số còn lại thì chưa biết.

- Số lớn còn lại à ? Nhiều lắm ư ? Bao nhiêu lận ?

- Hiện nay thì tôi không thể tiết lộ. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết là Phạm Bân có rất nhiều tiền. Mà anh chàng xuất thân lại là con mồ coi, chẳng có thân thích gì cả. Do đó, không biết số tiền còn lại rồi sẽ trao cho ai.

- Thế còn mấy bức thư ?

Thẩm Tu Văn nói.

- Tôi đã hứa với anh ấy là sẽ không mở ra xem trước khi đáo hạn. Đừng tưởng là tôi có quyền động đến một cắc của anh ta. Bởi vì chi phiếu chỉ có giá trị khi hội đủ chữ ký của tôi và một người khác nữa.

Luật sư Tăng tò mò.

- Ai vậy ?

Thẩm Tu Văn lắc đầu :

- Tôi cũng chưa trông thấy mặt người đó.

Cũng cùng ngày hôm ấy. Lệ Lợi cũng đọc được bản tin rao vặt trên. Lệ Lợi nguyên là một cô đào hạng hai, khoảng ba mươi tám tuổi. Lúc còn trẻ chuyên đóng những vai khiêu gợi trong các phim truyện xã hội đen. Vì vậy tuy đã lớn tuổi, nhưng thân hình vẫn căn đối. Có điều vì nàng đóng phim từ năm mười lăm tuổi đến nay, ở trong giới điện ảnh lâu quá, nên đối với khán giả thì hình ảnh cô ta đã trở nên nhàm chán. Chính vì thế mà lúc gần đây, lợi tức của Lệ Lợi giảm sút rõ rệt. Cuộc sống bắt đầu khó khăn.

Một đứa con gái khoảng mười hai tuổi, bước tới hôn lên trán Lệ Lợi.

- Mẹ !

Lệ Lợi quay qua ôm lấy con gái.

- Tiểu Lợi nầy, con có còn nhớ chú Bân không ?

Tiểu Lợi gật đầu :

- Nhớ chứ, nhưng chú ấy đã chết rồi ?

Lệ Lợi châu mày, rồi giục con chuẩn bị đi học. Lệ Lợi cũng không nhớ mình quen với Phạm Bân bao giờ. Cô chỉ biết là, khi Bân mười bốn tuổi, xin vào phim trường làm bốc vác, thì Lệ Lợi đã là cô đào mười bảy tuổi với chút ít tiếng tăm. Có lẽ là duyên nên gặp là đã có cảm tình. Phải chăng vì thương hại ? Một cậu bé mồ coi không nơi nương tựa ? Lệ Lợi đã cư xử với Phạm Bân như một chị cả chăm sóc em trai. Mới mười bốn tuổi mà Phạm Bân đã biết nhận xét.

- Chị Lợi nầy, chị đẹp lắm !

Nghĩ lại chuyện cũ, Lệ Lợi lẩm bẩm một mình.

- Ngay trước khi chết, Phạm Bân còn khen ta đẹp. Vậy mà... vậy mà tại sao ? Tại sao khán giả họ lại chán ngấy ? Họ bảo ta là đã già ?

Bản chất Lệ Lợi phóng khoáng, dễ dãi. Còn Phạm Bân thì mỗi khi có chuyện gì bực mình, hoặc không vui, là cứ mò đến nhà của Lệ Lợi. Ở đây, Bân tìm được không khí gia đình. Bân có thể khuây khỏa mọi thứ.

Ta đã dùng một cọng cỏ xanh

Buộc chặt lấy giọt lệ của em.

Trong giấc mơ,

Và lúc đó

Em cũng đã dùng tóc mình

Giữ chặt lấy trái tim anh

đang run rẫy...

Lệ Lợi xúc động đọc lại bài thơ mà Phạm Bân đã cho mình. Chưa bao giờ Lệ Lợi tin là Bân yêu nàng, mặc dù Lợi là người đàn bà đầu tiên đến với Bân.

Lệ Lợi là người đàn bà rất dễ dãi trong chuyện tình dục. Hôm ấy... Phạm Bân, bấy giờ mới mười bốn tuổi, không hiểu vì sơ sót gì, đã bị tay đốc công trong phim trường mắng cho một trận nên thân. Bân đã ngồi lặng trong nhà Lợi, giữa bóng tối, lúc giữa khuya, tủi thân.

- Nầy Phạm Bân Cậu có thế nào cũng được, nhưng tôi không chịu được cái kiểu như chết rồi nầy. Cậu biết không ? Đến Borneo diễn, mà tôi chỉ được mười mấy khán giả xem, tôi vẫn tỉnh bơ đấy. Có chết thằng tây nào đâu ?

Khác hẳn với Lệ Lợi, là Văn Mật, một cô gái kiêu sa. Khi một tài tử đóng phim đạt đến đỉnh cao danh vọng. Thì hào quang của anh ta cũng tạm thời che khuất được cái quá khứ u ám, cái xuất thân hèn mọn của mình.

Phạm Bân cũng ở trong trường hợp đó. Không ai bươi móc chuyện cũ. Trước mắt mọi người Phạm Bân chỉ là ánh sao Bắc Đẩu trong vườn sao nghệ thuật. Những buổi tiệc chiêu đãi ở giới Thượng lưu, quý phái. Những buổi dạ vũ sang trọng. Không thể thiếu Phạm Bân. Sự hiện diện của Phạm Bân làm cho buổi tiệc thêm phần long trọng. Các bà, các cô giành nhau đứng cạnh Bân chụp ảnh để sau đó phô trương với mọi người về sự ngoại giao rộng rãi của mình.

Nhưng đó chỉ là hình thức, một thứ vinh quang nhất thời. Qua Văn Mật, Phạm Bân đã đến với giới thượng lưu và Bân đã ngây thơ nghĩ là giai cấp nầy đã chấp nhận mình, một sự hòa đồng. Để rồi Phạm Bân yêu Văn Mật. Nhưng khi đã bước sâu vào thế giới này, Phạm Bân mới phát hiện ra những ánh mắt khinh thị, rẻ rún thoáng qua những ánh mắt đó không phải là của Văn Mật, mà là của cộng đồng ở quanh nàng. Phạm Bân biết, để yêu nàng, Văm Mật đã phải chịu đựng, tranh đấu một cách khổ sở, vất vả với bọn cùng giai cấp.

Nhưng cũng nhờ Văn Mật mà Phạm Bân biết được rất nhiều thứ. Mật đã dạy chàng cách ăn mặc thời thượng với các kiểu mẫu của Georgio Armani và Versace. Mật đã khuyên chàng đừng nên đứng cạnh chiếc Rollce Royce mới mua cho bọn ký giả chụp hình. Cũng đừng trang trí ngôi nhà giống như kiểu khách sạn có sàn nhảy. Văn Mật thường nói với Phạm Bân.

- Anh Phạm Bân, anh thông minh chẳng kém mấy tay sinh viên ở trường Đại Học. Vì vậy bao giờ hết đóng phim, nhảy ra kinh doanh anh cũng không thua đâu.

Cũng nhờ có sự khuyến khích của Văn Mật mà Bân đã đọc sách, học tập. Mật đã mang lại niềm tin, hy vọng cho Bân. Trong mắt Bân, Mật là một nữ thần hạnh phúc.

Ta đã dùng một cọng cỏ xanh.

Buộc chặt lấy giọt lệ cho em.

Trong giấc mơ

Và trong lúc đó

Em cũng đã dùng tóc mình

Giữ chặt lấy trái tim anh đang run rẩy.

Văn Mật thẩn thờ nhìn mảnh giấy đã được trân trọng giữ kỷ, bao nhiêu năm qua, nàng nghi ngờ chẳng biết phạm Bân rồi cuối cùng có tha thứ cho nàng không? Bởi vì lúc Văn Mật bỏ đi lấy chồng, một người chồng môn đăng hộ đối, thì quả thật cả thế giới của Phạm Bân đã sụp đổ. Bân bấy giờ mới tin là toàn thế gian nầy chỉ là một chữ "lừa"! Vì vậy... Bây giờ, Văn Mật không hiểu, làm sao Phạm Bân lại cho đăng nửa phần bài thơ kia lên báo. Để làm gì ?

- "Phạm Bân ! Em mong rằng điều đó có nghĩa là anh đang nói với em : "Ta tha thứ cho em". "

Sau đó, luật sư Thẩm Tu Văn nhận được điện thoại của ba người đàn bà. Phương Bích Quân, Lệ Lợi và Văn Mật. Thẩm Tu Văn lục hồ sơ lưu trử ra rõ là Phạm Bân có để lại cho chàng một danh sách có tên ba người đó. Vì vậy chàng sắp xếp, để họ đến gặp chàng tại văn phòng.

Luật sư Tăng thắc mắc.

- Mời họ đến để làm gì ?

Thẩm Tu Văn đáp gọi :

- Nói chuyện đôi ba điều, sau đó phát cho mỗi người một triệu bạc.

Luật sư Tăng suy nghĩ rồi nói.

- Một triệu bạc à ? Nếu đây là cơ duyên với một người tình cũ thì, con số hơi nhỏ, nhưng nếu là một người chẳng quan hệ thân thiết lắm, thì lại quá to. Thật chẳng hiểu cái anh chàng Phạm Bân nầy đang giở trò gì.

Thẩm Tu Văn nói :

- Tôi nghĩ hẳn họ điều là những người tình cũ. Bởi vì cả ba đều rõ phần cuối của bài thơ. Cái anh chàng Phạm Bân đa tình nầy, chẳng hiểu sao lại... Chỉ có một bài thơ mà cho quá nhiều người như vậy ?

Luật sư Tăng nói :

- Anh ta chỉ là một tài tử đóng phim, chứ nào phải là thi sĩ ? Thì đương nhiên rặn ra được một bài là giỏi quá rồi.

Thẩm Tu Văn vừa cười, vừa nói :

- Không biết là người thứ tư rồi có đọc được phần còn lại của bài thơ không.

- Còn một người thứ tư nữa ? Nhiều tình nhân vậy à ?

- Vâng, còn một người nữa, nhưng không xác định được có phải là bồ bịch không ? Có điều liên quan rất mật thiết đến bài thơ nầy. Có thể là tình địch của hắn ?

Luật sư Tăng nghi ngờ.

- Không lẽ tình địch cũng được tặng cho một triệu ? Không thể được, chắc là cậu đã đoán sai, ai lại làm thế ? Chỉ có tình nhân thôi !

Thẩm Tu Văn móc trong túi ra mảnh giấy.

- Chắc chắn không phải ! Người thứ tư nầy không chịu liên lạc với tôi. Đây cậu hãy nhìn xem cái tên của hắn ta.

Luật sư Tăng nhìn và đọc, rồi nói :

- Ninh Tam công tử. Đây là cái tên đàn ông mà ?

- Đúng, Ninh Tam công tử là tên đàn ông.

- Nhưng Ninh Tam công tử là ai ?

- Tôi cũng không biết !

- Tìm không thấy gì khác à ?

- Vâng, trong danh sách chỉ có bốn chữ : Ninh Tam công tử thôi. Những cái tên kia thì có tên; có họ đàng hoàng.

Luật sư Tăng đoán xa đoán gần :

- Cái anh chàng Ninh Tam công tử này có lẽ là một nhân vật rất đặc biệt trong cuộc sống của Phạm Bân, bằng không chẳng thể kỳ cục như vậy được.

Thẩm Tu Văn cũng nghĩ ngợi, rồi nói :

- Nhưng mà trong cái giới thượng lưu nổi tiếng ở xứ Hong Kong này, đâu thấy ai ho. Ninh ?

- Tôi nghĩ không hẳn như vậy. Cái nhân vật Ninh Tam công tử này phải là một nhân vật được nhiều người biết đến. Một nhân vật mà chỉ cần gọi đến biệt danh là người ta nghĩ ngay đến thôi. Đúng không ? Vậy thì ta nên suy đoán đi ?

Thẩm Tu Văn lắc đầu.

- Đoán không đơn giản. Có họ mà không tên, đã là khó tìm. Đằng này...

- Theo tôi thì nhân vật Ninh Tam công tử này hẳn là phải cỡ trang lứa với Phạm Bân, và cũng thuộc típ người phong lưu phóng khoáng. Họ Ninh là cái họ khá hiếm ở đất Hong Kong này. Sao ta không thử bỏ công một chút xem ?

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên, rồi giọng nói của cô thư ký :

- Alô ! Thẩm luật sư, cô Chu Lệ Lợi đã đến, cô ấy đang chờ luật sư.

- Vậy à ? Vậy thì mời cô ấy vào !

Rồi quay qua luật sư Tăng, Văn nói :

- Nếu có điện thoại của tay Ninh gì đó gọi lại, thì nghe giùm tôi nhé. Rồi xin một cái hẹn !

Luật sư Tăng gật đầu và bước ra ngoài, anh chàng cũng có vẻ thích thú khi được cùng tham dự trò chơi.

Chu Lệ Lợi đã có mặt ngoài cửa, đó là một người đàn bà đứng tuổi, nhưng thân hình còn khá hấp dẫn. Cô ta đã gật đầu chào luật sư Tăng trước khi bước vào trong.

Lệ Lợi cũng có nụ cười rất ngọt, nhìn vị luật sư họ Thẩm trẻ tuổi trước mặt, hỏi :

- Ông là luật sư đã liên lạc với tôi qua giây nói ?

Thẩm Tu Văn chỉ ghế đối diện, lễ phép nói.

- Vâng, mời bà ngồi !

Vừa ngồi xuống, Lệ Lợi đã vào đề ngay :

- Thưa luật sư, có phải là anh Phạm Bân đã có di chúc gì với tôi ? Anh ấy muốn nhờ tôi làm điều gì hộ chẳng hạn ? Luật sư cứ thật cho biết. Bởi vì giữa tôi với anh Phạm Bân, tình bạn kéo dài mười mấy năm, anh ấy gần như là...

Nói đến đây, giọng của Lệ Lợi như lạc hẳn. Rồi như không dằn được, cô ta đã òa lên khóc làm Thẩm Tu Văn lúng túng. Lệ Lợi tiếp tục nói :

- Ông biết không, Phạm Bân đã lăn lộn với đời từ lúc mười bốn tuổi, phấn đấu không ngừng, để rồi cuối cùng cũng đạt đến được vinh quang. Tiếc một điều là anh ấy đã vô phúc. Cái ngày anh ấy mất chỉ cách sinh nhật lần thứ ba mươi của anh đúng hai tuần lễ thôi.

- Vậy ư ?

- Vâng, lúc đó mọi thứ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi đặt bánh sinh nhật, tiệc rượu với những món ăn mà anh ấy yêu thích nhất. Bởi vì tôi nghĩ, nếu như đến ngày đó, chẳng ai nghĩ đến anh, chẳng ai lo thì có tôi. Anh ấy sẽ quay về nhà tôi.

Rồi như để giải thích thêm, Lệ Lợi nói :

- Anh Phạm Bân là như vậy đó. Khi nào chẳng có việc gì hoặc buồn là anh ấy thường ghé qua nhà tôi. Anh ta coi đó như một cái trạm.

Thẩm Tu Văn tò mò :

- Cô là...

Lệ Lợi thở dài :

- Tôi không phải là người yêu của anh ấy, mà chỉ là một người bạn rất thân thôi. Cái bài thơ này... Ờ... Tôi cũng không hiểu tại sao. Bởi vì tôi nghĩ không phải là Phạm Bân viết cho tôi. Tóm lại, đây không phải là lý do chính để tôi liên lạc với ông.

- Vậy cô đến đây làm gì ?

- Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghĩ rằng có thể là anh Bân muốn nhờ tôi. Chẳng hạn như cách mấy ngày, đến quét mộ cho anh ấy giùm. Những công việc bình thường như vậy vì như ông biết Phạm Bân chẳng có thân nhân nào cả.

- Nhưng đó không phải là nguyên nhân Phạm Bân nhờ gọi cô đến đây.

- Vậy thì anh ấy cần tôi làm gì ?

- Phạm Bân bảo tôi phải đưa cho cô một triệu đồng.

Lê. Lợi có vẻ bất ngờ.

- Một triệu đồng ! Tôi không phải đến đây vì số tiền đó.

Thẩm Tu Văn gật đầu :

- Đúng, bởi vì trước đó cô nào có biết mục đích gọi đến đâu?

Lê. Lợi lúng túng :

- Đó... đó... là di sản anh ấy đã để lại cho tôi ư ?

Thẩm Tu Văn đáp.

- Coi là như vậy. Anh ấy còn yêu cầu cô cho biết thêm điều này.

- Điều gì ?

- Tiểu Lợi có phải là con gái của Phạm Bân không ?

Lệ Lợi ngẩn ra một chút, rồi lắc đầu :

- Không phải !

- Tôi hỏi một lần nữa. Tiểu Lợi có phải là con gái ruột của Phạm Bân không ?

Mặt Lệ Lợi tái hẳn.

- Không ! Nó không phải là con của Phạm Bân. Mà tôi cũng không thể vì muốn có một triệu bạc kia mà nói nó là con của Bân được. Không! Mặc dù bây giờ hoàn cảnh kinh tế tôi có khó khăn, nhưng không phải vì thế mà tôi phải có một triệu bạc đó !

- Xin lỗi, ý tôi không phải như vậy ! Thẩm Tu Văn vội vã đính chính - Một triệu bạc kia dù Tiểu Lợi có phải hay không phải là con Phạm Bân thì nó vẫn là của bà.

Lệ Lợi nhìn xuống, mắt đỏ hoe. Thẩm Tu Văn đưa tấm chi phiếu một triệu đồng và quyển biên nhận ra, nói :

- Mời bà ký nhận cho.

Lệ Lợi ngập ngừng một chút, rồi đặt bút ký :

- Cảm ơn ông.

Thẩm Tu Văn nói.

- Đừng cảm ơn. Tôi chỉ làm công việc mà người khác ủy thác cho mình.

Lệ Lợi đứng lên với những giọt lệ còn đọng trên mắt, vừa định rời đi thì nghe Thẩm Tu Văn hỏi :

- Thưa bà, mà bà có biết một người nào đó có tên là Ninh Tam công tử chăng ?

Lệ Lợi có vẻ suy nghĩ.

- Ninh Tam công tử à ? Lúc còn trẻ tôi được rất nhiều vị gọi là công tử đeo đuổi, nhưng chẳng có vị nào có tên là Ninh Tam công tử cả.

- Thế bà không có nghe Phạm Bân nhắc đến cái tên đó à ?

Lệ Lợi nói.

- Không. Mặc dù thỉnh thoảng anh ấy có cảnh giác tôi là coi chừng lầm người. Những tên bịp bợm...

Cái khuôn mặt son phấn không đủ che đậy nếp nhăn của Lệ Lợi. Chiếc quần ống loa và áo cánh sen đều là hàng loại rẻ tiền của đàn bà, khiến Thẩm Tu Văn ái ngại, nửa thương hại nửa âu lo. Hình như người đàn bà này rất nhạy cảm. Tu Văn nghe Lệ Lợi nói :

- Quý vị là những con người xuất thân ở chốn giàu sang. Trên ba mươi tuổi vẫn còn phong độ. Còn những con người phải lăn lốc với đời quá sớm như chúng tôi, thì trên ba mươi đã tàn tạ rồi.

Thẩm Tu Văn vội đính chính.

- Không, không phải như vậy, bà đừng có hiểu lầm. Tôi thấy bà vẫn còn đẹp đó chứ ?

Lê. Lợi cười buồn.

- Vậy ư ? Nhiều lúc tôi soi gương và tự an ủi mình như vậy, nhưng rồi tôi thấy mình đã phát tướng.

Thẩm Tu Văn nghiêm chỉnh.

- Thưa bà. Biết bà là một trong những người bạn rất thân của Phạm Bân, lại là một người tốt. Tôi rất sung sướng, rất vui khi được quen với bà.

Lệ Lợi chỉ nhún vai, rồi bỏ đi ra ngoài. Luật sư Tăng đã chực sẵn bên ngoài nhìn theo, rồi bước vào nói với Văn :

- Người đàn bà này hơi tiều tụy, nhưng vẫn còn đẹp đấy chứ ?

Văn không đáp, hỏi lại :

- Anh có nhận được điện thoại gì không ?

- Không, gã Ninh Tam gì đó không có gọi đến.

Thẩm Tu Văn quay qua cô thư ký :

- Tố Tố này, cô Phương nói bao giờ cô ấy đến ?

- Dạ theo hẹn thì đúng ba giờ chiều nay.

- Còn cô Văn ?

Cô thư ký đáp.

- Có sự thay đổi. Nghe nói vì có việc bận đến Paris một tuần lễ, nên đợi bao giờ cô ấy về sẽ thông báo sau.

Đúng ba giờ chiều, Thẩm Tu Văn nhìn vào đồng hồ vẫn không thấy Phương Bích Quân đến. Rồi ba giờ rưỡi, bốn giờ. Thẩm Tu Văn lệnh cho cô thư ký Tố Tố điện thoại đi hỏi. Không có người trả lời. Chàng đành tiếp tục công việc khác. Năm giờ, tan việc, văn phòng đống cửa. Phương Bích Quân vẫn không đến. Vì còn kẹt một vài công việc, nên Tu Văn ngồi lại giải quyết. Mãi gần sáu giờ, Văn mới nghe tiếng đế giày nện ngoài hành lang vắng của cao ốc. Rồi tiếng gõ cửa. Văn hỏi ra :

- Ai đó ? Có chuyện gì ?

- Dạ xin hỏi. Giờ này luật sư Thẩm Tu Văn còn ở đây không?

Tiếng hỏi của người đàn bà. Văn bước ra mở cửa :

- Tôi là Thẩm Tu Văn đây.

Văn nói và giật mình khi trông thấy người đối diện. Vì đấy là một người đàn bà quá đẹp, đẹp đến bất ngờ.

- Xin lỗi bà đây là...

- Tôi là bà Trần Thái... Ồ ! Không phải, tôi ho. Phương. Phương Bích Quân.

Thì ra đây là Phương Bích Quân. Đã có chồng. Chồng là Trần Thái. Quá đẹp. Cái đẹp cổ điển phương đông. Đôi mắt phượng, làn da trắng, càm quả dưa. Khuôn mặt không trang điểm càng lộ hẳn cái nước da mịn màng.

- Mời... Mời bà vào.

Phương Bích Quân có vẻ căng thẳng, theo Văn vào văn phòng, ngồi xuống, đầu cúi thấp, yên lặng. Thẩm Tu Văn thấy lúng túng trong cách xưng hô :

- Dạ... mà bà Trần Thái... Không, bà Phương.

Bích Quân đột nhiên nói :

- Tôi phải đi ngay !

- Bà có việc rất bận à ?

- Không, không có.

- Vậy thì... Tôi chỉ xin làm phiền bà một chút !

Thẩm Tu Văn nói, nhưng rồi lại ngồi yên. Phương Bích Quân hỏi :

- Anh ấy vẫn nhớ đến tôi ư ?

- Vâng, ông Phạm Bân có ủy thác cho tôi, và nhờ tôi mời bà đến đây.

Phương Bích Quân gật đầu :

- Anh ấy không đăng tên tôi lên báo là quá tốt rồi. Bởi vì... Bởi vì... Ông nhà tôi không biết chuyện tôi quen với Phạm Bân.