Rốt cuộc thì cái thời khắc ấy cũng đến. Đang quắt quay hỗn độn giữa bao mối phiền muộn, cân não tưởng chừng như không thể nào chịu đựng thêm được nữa, đột nhiên bạn khựng lại và bỗng nhiên từ đâu đó trong sâu thẳm suy nghĩ của bạn vang vọng một tiếng nói - THÔI ĐỦ RỒI ĐẤY !

Đấu tranh, khóc than, vật vã bấy lâu là đã quá đủ rồi. Và, y hệt như một đứa trẻ lặng người sau cơn hờn mát không nguyên cớ, nỗi niềm thổn thức trong bạn lắng dần đi, bạn chợt rùng mình một rồi hai cái, rồi bất chợt bạn chớp nhanh mi mắt để cố ngăn những giòng lệ thôi đừng tuôn trào, và xuyên qua tấm màn hãy còn đẫm lệ ấy, bạn bắt đầu nhìn nhận thế giới bằng một nhãn quan mới lạ.

Đó là thời khắc bạn tiếp cận với trạng thái bừng tỉnh. Đã đến lúc bạn nhận ra mình chẳng nên mong chờ đến một ngày sự việc sẽ đổi thay, đến một ngày mà hạnh phúc cùng với cảm giác an toàn, bảo đảm từ chốn xa xăm nào đó sẽ chạy ù đến bên bạn. Rồi bạn chợt hiểu rằng anh ấy không phải là chàng Hoàng Tử Duyên Dáng, bạn càng không phải là nàng Lọ Lem, và rằng trong thế giới thực tại này thì không phải lúc nào cũng dẫn đến những kết thúc có hậu hoặc xảy ra những khởi đầu diệu kỳ như trong chuyện thần tiên. Và bạn hiểu rằng mình không phải là người được đảm bảo sẽ hạnh phúc dài lâu miên viễn. Chính trên con đường tiếp cận với những nhận thức này, bạn đã học được bài học về thái độ chấp nhận cuộc sống, cũng chính là bạn đã tìm đến nguồn mạch khai thông cảm giác bình thản cần có trong tâm hồn bạn.

Bạn tỉnh ngộ trước một thực tế là mình vốn không hoàn hảo cho lắm, và bạn hiểu rằng theo quy luật cuộc sống thì tình cảm yêu mến, trân trọng của bất kỳ ai dành cho bạn hay sự nhìn nhận của xã hội đối với phẩm chất nhân thân của bạn đều không phải là cái gì có thể bất biến. (Bởi mỗi cá nhân có quan điểm và cách nhìn nhận rất riêng biệt.) Từ đó, bạn ngộ ra là mình nên yêu thương bản thân nhiều hơn và nên tự ủng hộ mình nhiều hơn, và rồi chính quá trình nhận thức về sự tự động viên này sẽ khơi mào trong bạn một phong thái tự tin mới lạ...

Bạn thôi không chê bai, trách móc người khác chỉ vì họ trót gây tổn hại cho bạn (hay chỉ vì họ từ chối làm gì đó giúp bạn) và bạn hiểu ra rằng điiều duy nhất đáng để bạn tin tưởng chính là khả năng hiện hữu của những sự kiện bất ngờ. Bạn hiểu ra rằng sẽ không có ai luôn chờ sẵn để kề vai sát cánh cùng bạn đương đầu với những thử thách bất ngờ ấy. Vì thế, bạn tập nương tựa vào chính mình và tự chăm sóc bản thân, cũng chính là tập sống tự lực cánh sinh, để rồi từ đây bạn tìm thấy cảm giác an toàn.

Bạn ngừng xét đoán, buộc tội người khác mà thay vào đó, bạn bắt đầu chấp nhận nhân loại như họ vốn dĩ, bạn bắt đầu biết bỏ qua những khuyết điiểm và bản chất tinh thần vốn yếu đuối của con người, cũng có nghĩa là bạn biết tha thứ, để rồi tâm thế tha thứ này thăng hoa thành cảm giác thanh thản, hài lòng ở bạn.

Bạn nhận ra rằng chính những thông điệp cứ lập đi lập lại cùng với dư luận xã hội đã thâm nhập bén rễ trong tư duy của bạn và cấu thành nhận thức căn bản mà bấy lâu nay bạn thường dùng để nhìn nhận bản thân và nhìn nhận thế giới xung quanh. Thế là bạn bắt đầu rà soát lại toàn bộ mớ chuẩn mực phù phiếm mà bạn đã hấp thụ về cung cách cư xử, diện mạo phong thái, trọng lượng cơ thể và trang phục cần thiết; về những địa điiểm mua sắm nên lui tới, loại xe nên sử dụng, cách sống đúng mực và nơi cư ngụ xứng đáng; về phương kế sinh nhai đẳng cấp, về tiêu chuẩn bạn tình, bạn đời lý tưởng, về những kỳ vọng vào hôn nhân, về tầm quan trọng của việc sinh con và nuôi dạy chúng nên người, hoặc về ơn nghĩa sinh thành mà bạn đã sớm đón nhận từ các bậc sinh thành.

Bạn tập mở ra những chân trời mới và tiếp cận với những cách nhìn nhận khác nhau. Rồi bạn bắt đầu đánh giá lại bản thân mình và xác định lại những giá trị mà bạn thực sự ủng hộ. Bạn hiểu được sự khác biệt giữa mong muốn với nhu cầu thiết yếu, và bạn bắt đầu chối bỏ những học thuyết, giá trị mà bạn đã vượt được lên phía trên, thậm chí bạn còn ước gì mình chưa bao giờ phải trả giá vì đã trót tôn vinh những học thuyết, giá trị ấy. Và chính ở đây, bạn đang tập sống hài hòa với bản năng. Bạn tập phân biệt tội lỗi với trách nhiệm, hiểu được tầm quan trọng của việc xác lập những ranh giới và tập nói tiếng KHÔNG trong cuộc sống. Bạn hiểu ra rằng mình chỉ nên mang vác chiếc thập tự giá duy nhất đã được bạn tự tay chọn lựa vì bạn biết rằng những kẻ tử vì đạo sẽ bị thiêu chết ngay bên chiếc cọc.

Rồi bạn hiểu thêm về tình yêu. Tình yêu nam nữ và tình yêu gia đình. Nên yêu như thế nào, nên trao tặng đến chừng mực nào trong tình yêu, khi nào thì thôi không trao tặng, và khi nào thì phải biết từ bỏ và nhẹ nhàng quay gót ra đi. Bạn hiểu rằng không nên lệ thuộc nhu cầu và cảm xúc bản thân vào một mối quan hệ nào. Bạn hiểu rằng bạn chẳng hề trở nên xinh đẹp, thông minh, đáng yêu, hay quan trọng hơn chỉ vì nhân thân của người bạn khác phái mà bạn đang tay trong tay hoặc chỉ căn cứ vào hiện hữu của đứa trẻ đang mang tên bạn.

Bạn tập nhìn nhận các mối quan hệ như chúng vốn có, chứ không phải là những gì mà bạn ước ao. Bạn thôi không tìm cách điều khiển chi phối con người, tình huống, hay hậu quả. Bạn hiểu rằng, cũng như nhân loại, bản thân tình yêu cũng có xu hướng phát triển và ắt là không tránh được sự đổi thay, và bạn hiểu rằng bạn không có quyền yêu sách tình yêu phải diễn tiến theo ý bạn. Chỉ nhằm phục vụ cho niềm vui của bạn mà thôi. Và, bạn hiểu ra rằng “cô đơn” không có nghĩa là “cô độc”.

Rồi bạn ngắm mình trong gương để nhận ra rằng bạn sẽ chẳng bao giờ xấu xí đến tột cùng hoặc vươn đến sắc đẹp hoàn mỹ. Từ đó, bạn sẽ thôi không ra sức ganh đua với hình tượng lý tưởng cứ ám ảnh trong tâm trí bạn và thôi không quá ưu tư về chuyện “hơn kém” thế nào nữa. Bạn cũng thôi không gắng gượng gạt bỏ cảm xúc, che giấu các vấn đề, hay xem nhẹ nhu cầu bản thân nữa.

Bạn hiểu rằng cảm giác có quyền làm bạn ngất ngây đến mức nào... Bạn cũng hiểu rằng bạn có quyền ham muốn những quyền lợi thiết thân, và biết rằng đôi khi mình cần phải lên tiếng để quyền ấy được tôn trọng. Bạn đi đến nhận thức rằng bạn xứng đáng được đối xử tử tế, tế nhị và xứng đáng được yêu thương, tôn trọng. Bạn nhất quyết sẽ không vội vàng chấp nhận những gì chỉ mới na ná với cái mình xứng đáng được hưởng. Và bạn chỉ dành đặc ân cho bàn tay của người bạn tình nào biết nâng niu trìu mến bạn mới được phép tôn vinh bạn bằng sự gần gũi của người ấy. Chính quá trình nhận thức này giúp bạn tiếp thu tinh thần của sự tự trọng.

Rồi bạn hiểu ra rằng cơ thể bạn thực sự là một chốn tôn nghiêm. Từ đó, bạn bắt đầu tuân thủ chế độ ăn uống cân bằng hơn, uống nước nhiều hơn, và dành nhiều thời gian hơn cho việc rèn luyện cơ thể. Bạn hiểu rằng sự mệt nhọc sẽ hủy hoại tinh thần và có thể gây ra tâm trạng hoài nghi cùng nỗi sợ hãi, vì thế bạn dành nhiều thời gian hơn cho việc nghỉ ngơi thư giãn. Và, nếu như thực phẩm cung cấp năng lượng cho cơ thể thì chính tiếng cười lại cung cấp năng lượng cho tâm hồn, vì thế bạn sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc cười đùa.

Bạn hiểu rằng, nếu bạn vững tin rằng mình xứng đáng với thành tựu gì thì có nhiều khả năng bạn sẽ đạt được thành tựu ấy, vì trong cuộc sống có biết bao điiều kỳ diệu trở thành hiện thực vốn bắt nguồn từ những lời tiên tri, dự báo. Bạn hiểu rằng những gì đáng gọi là thành tựu thì sẽ xứng đáng để ta nỗ lực vì nó, và rằng ngồi yên mà ao ước thì khác xa với việc hành động để biến ước mơ thành hiện thực. Quan trọng hơn, bạn hiểu rằng để đạt được thành công, bạn cần có phương hướng sáng tỏ, tinh thần kỷ luật và ý chí kiên định.

Bạn cũng hiểu rằng không ai có thể đi đến thành công nếu chỉ dựa vào chính mình mà không biết đánh bạo tìm kiếm sự trợ giúp của người khác. Bạn hiểu rằng điiều duy nhất có thể khiến bạn thực sự sợ hãi, cũng chính là tên trộm đầu sỏ của mọi lúc mọi nơi, không gì khác hơn là bản thân Nỗi Sợ Hãi. Bạn tập bước thẳng vào và đi xuyên qua những nỗi sợ này, bởi bạn biết rằng bạn có thể đối phó với bất cứ vấn đề phát sinh nào, và bạn cũng hiểu rằng bó tay trước nỗi sợ hãi chính là từ bỏ quyền được sống theo ý hướng của bản thân.

Bạn tập chiến đấu vì cuộc sống tươi đẹp của mình và không lãng phí cuộc sống chỉ vì đám mây tận thế đang lơ lửng ở trên đầu. Bạn hiểu rằng cuộc sống không luôn luôn công bằng, bạn không luôn luôn đạt được cái mà bạn cho là mình xứng đáng được hưởng, và rằng thỉnh thoảng, bất hạnh vẫn cứ xảy đến với những người mà chẳng ai nghi ngờ gì về phẩm chất tốt đẹp của họ. Trong những trường hợp này, bạn tập tránh không cá nhân hóa sự việc. Bạn hiểu rằng không phải Thượng đế đang trừng phạt hay từ chối lời nguyện cầu của bạn. Đó chỉ là cách mà cuộc sống diễn ra. Và bạn học cách xử lý với cái xấu ngay từ khi nó mới phôi thai trong cái tôi của mình.

Bạn hiểu rằng những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, đố kỵ và oán trách phải được tìm hiểu và định hướng, nếu không chúng sẽ bóp nghẹt cuộc sống bạn và đầu độc thế giới trong lành xung quanh bạn.

Bạn tập thú nhận mỗi khi bạn phạm sai lầm và tập xây những chiếc cầu nối những bờ vui thay vì tạo nên những bức tường ngăn cách. Bạn tập tri ân và tập tận hưởng những hạnh phúc bình dị mà chúng ta nghiễm nhiên mặc hưởng trong khi hàng triệu người khác trên trái đất này vẫn suýt xoa mơ ước, đó là niềm hạnh phúc bên chiếc tủ lạnh đầy ắp thức ăn, nguồn nước máy sạch sẽ tinh khiết, chiếc giừơng ngủ ấm êm, chiếc vòi hoa sen vừa dài vừa nóng,... Dần dần, bạn bắt đầu tự chịu trách nhiệm về bản thân, và bạn hứa với lòng là sẽ không bao giờ phản bội bản thân và không bao giờ bằng lòng với những gì chưa đáp trúng nguyện ước của bạn. Rồi bạn sẽ treo một chiếc phong linh ngoài cửa sổ để bạn nghe được lời thì thầm của gió. Và bạn quyết định sẽ luôn tươi cười, tin tưởng và mở rộng tâm hồn chào đón bất kỳ cơ hội tốt đẹp nào tìm đến với bạn.

Sau cùng, với một trái tim dũng cảm và với niềm tin Thượng đế luôn ở cùng bạn, bạn xác định tâm thế, hít một hơi thở dài, và bắt đầu vạch định cho bản thân một cuộc sống tốt đẹp nhất theo khả năng của mình.

Hết