Chương 1

Phòng triển lãm hội họa Suvery ở Paris được thiết lập trong 1 tòa nhà rất ấn tượng, một Hotel Particulier lịch sự của thế kỷ 18 tại khu Fauourg St. Honoré. Chỉ những nhà sưu tầm danh tiếng mới được mời đến đây. Họ đi qua bộ cửa bằng đồng khổng lồ để vào sân trong. Ngay trước sân là phòng triển lãm chính, phía bên trái là phòng làm việc của Simon de Suvery, chủ nhân của ngôi nhà. Và cánh nhà bên trái là phần con gái ông ta phụ thêm vào buổi triển lãm, ở đây trưng bày các sản phẩm đương đại. Phía sau nhà là 1 khu vườn đẹp rộng lớn có đầy những tác phẩm điêu khắc, chủ yếu là của Rodin. Simon de Suvery ở đây đã hơn 40 năm. Bố ông, cụ Antoine, là 1 trong những nhà suy tầm hội họa danh tiếng nhất châu Âu, và Simon là nhà nghiên cứu hội họa thờp Phục hưng về các kiệt tác của nước Hà Lan trước khi ông khai trương phòng triển lãm này. Bây giờ ông được các viện bảo tàng khắp châu Âu hỏi ý kiến, được các nhà sư tầm tư nhân kính nể, và được hết thảy những người biết ông ngưỡng mộ, mặc dù họ thường sợ ông

Simon de Suvery có vóc dáng oai vệ, thân hình lực lưỡng, nét mặt nghiêm nghị, cặp mắt đen nhìn thấu tâm can người khác, Simon lấy vợ muộn, vì trong thời thanh niên ông mãai miết lo gầy dựng sự nghiệp, không có thời giờ dành cho những chuyện yêu đương. Đến năm 40 ông mới lấy con gái 1 nhà sưu tầm hội họa danh tiếng. Cuộc hôn nhân của ông thật hạnh phúc. Marjorie de Suvery vợ ông kông bao giờ tham gia trực tiếp vào công việc của phòng triển lãm, phòng này được thiết lập trước khi Simon cưới bà. Bà rất say mê phòng triển lãm, ngưỡng mộ việc trưng bày của ông. Bà yêu ông tha thiết, quan tâm sâu sắc đến bất cứ điều gì ông làm. Marjorie là hoạ sĩ, nhưng bà cảm thấy không yên tâm khi đem triển lãm tác phẩm của mình. Bà vẽ phong cảnh và chân dung rất đẹp, nhưng thường là để tặng bạn bè. Thực ra, Simon thấy tranh bà đẹp nhưng không gây ấn tượng mạnh cho ông. Ông rát gắt gao trong việc đưa tác phẩm nào ra trưng bày. Ý chí của ông rất sắc đá, tinh thàn cứng rắn như kim cương, hoàn toàn đặt vấn đề nghệ thuật lên trên hết, dù vậy dưới bộ mặt sắc đá ấy, luôn luôn ẩn giấu 1 tấm lòng vàng. Hay là Marjorie đã nói thế. Mặc dù không phải mọi người đều tin lời bà. Ông rất tốt với nhân viên, thành thật với khách hàng, và theo đuổi đến cùng bất cứ cái gì mà ông thấy cần có cho phòng triển lãm. Nhiều lúc ông bỏ ra nhiều năm trời để có đươc 1 bức tranh hay 1 tác phẩm điêu khắc có giá trị, nhưng ông không bao giờ ngồi chờ cho đến khi tác phẩm ấy đến tay mình. Ông đã theo đuổi vợ ông như thế cho đến khi ông cưới được bà. Và khi cưới bà, ông xem bà như báu vật - chỉ dành riêng cho ông. Chỉ khi nào ông cảm thấy cần giới thiệu bà với ai, ông mới đưa bà ra, nhất là để làm vui lòng khách hàng

Họ quyết định có con trễ. Thực ra đấy là quyết định của Simon, và họ đợi 10 năm mới sinh con. Ông biết Marjorie rất muốn có con, nên cuối cùng ông phải thuận theo ý bà, và ông chỉ hơi buồn 1 chút khi bà sinh con gái chứ không sinh con trai. Khi Sasha chào đời, Simon đã 50 tuổi, còn Marjorie thì 39. Sasha liền trở thành nguồn thương yêu của đời bà. Bà dành nhiều thời giờ ở bên con, cười đùa, chơi với con ở trong vườn. Khi Sasha đến tuổi đi học, bà gần như rất đau khổ vì 2 mẹ con phải xa nhau. Sasha là 1 cô gái dễ thương, xinh đẹp. Cô thừa hưởng tinh hoa của cả cha lẫn mẹ. Cô có làn da ngăm đen của bố và nét dịu dàng thanh thoát của mẹ. Marjorie có mái tóc vàng với đôi mắt xanh như thiên hần, trông bà giống Đức Mẹ tróng bức tranh của người Ý. Sasha có nét mặt thanh tú giống mẹ, tóc và mắt đen giống bố, nhưng không như bố mẹ, Sasha mảnh mai và nhỏ nhắn. Bố cô thường âu yếm trêu cô rằng cô giống như bức tiểu hoạ 1 em bé

Nhưng linh hồn của Sasha thì không nhỏ bé tí nào. Cô có ý chí sắt đá của bố, tình thương dịu dàng ấm áp của mẹ, và sự ngay thẳng của bố mà cô đã học được từ lúc còn ấu thơ. Ông đã chú ý dạy dỗ cô khi cô mới lên 4 lên 5, và điều ông đem ra dạy cô thường là về hội hoạ. Vào những lúc rãnh rỗi, ông thường đi với cô quanh phòng triển lãm, chỉ cho cô nhận dạng tác phẩm nào của nhà danh hoạ nào, chỉ cho cô thấy những tác phẩm của họ trong những cuốn sách về hội hoạ, và ông mong cô lặp lại được tên tác giả, tác phẩm, thậm chí đánh vần được tên các tác phẩm tác giả khi cô đã đến tuổi học đọc học viết. Thay vì chống đối ý đồ của bố, Sasha chăm chú lắng nghe, cố ghi nhớ từng lời giảng dạy của bố. Ông rất tự hào về cô. Và càng tự hào về con, ông càng thương yêu vợ nhiều hơn nữa, người vợ đã lâm bệnh sau khi Sasha chào đời được 3 năm

Mới đầu không ai biết Marjorie mắc bệnh gì, các bác sĩ đều bó tay. Simon nghĩ bụng rằng vợ ông mắc bệnh về thần kinh mà ông rất lo sợ, nên ông nghĩ điều cần thiết là phải duy trì cho được thể lực, nhờ thế mới có thê vượt qua bệnh hoạn, bà càng lúc càng suy nhược thêm. Sau 1 năm trời, bác sĩ ở London mới tìm ra được căn bệnh mà sau đó bác sĩ ở New York xác nhậ. Bà mắc phải căn bệnh suy thoái thần kinh và cơ bắp, cuối cùng nó sẽ làm tổn thương đến phổi và tim. Simon không chấp nhận sự chẩn đoán của bác sĩ, và Marjorie rất can đảm, quyết chống lại bệnh hoạn, ít phàn nàn, làm bất cứ điều gì bà có thể làm được, dành nhiều thời giờ để sống với chồng con khi sức khoẻ cho phép. Bệnh hoạn không thể làm suy yếu tinh thần, nhưng như người ta đã tiên đoán, thể xác cuối cùng bị suy sụp. Khi Sasha lên 7, bà nằm liệt giường, và khi cô lên 9 thì bà mất. Mặc dù tất cả các bác sĩ đều đã nói cho ông biết bà sẽ chết, nhưng ông vẫn kinh ngạc sửng sốt khi bà qua đời. Và Sasha cũng vạy. Cả bố lẫn mẹ cô không ai chuẩn bị tinh thần cho cô để đón nhận cái chết của mẹ. Cả Sasha và Simon đều quen cảnh Marjorie tham gia vào cuộc sống hàng ngày của họ, quan tâm đến công việc của 2 bố con, ngay cả khi bà nằm liệt giường. Việc bà mất đi khiến cho 2 bố con quá bàng hoàng, họ cảm thấy như 1 quả bom đã dội xuống đầu họ, đồng thời khiến 2 bố con xích lại gần nhau hơn bao giờ hết. Ngoài phòng triển lãm, Sasha trở thành tâm điểm của đời Simon

Sasha lớn lên chỉ biết ăn, uống, ngủ, yêu hội hoạ. Cô chỉ biết chừng ấy công việc, chỉ làm và chỉ yêu những thứ như thế. Cô tận tụy với cha cũng như cha cô tận tuỵ với cô. Ngay khi còn bé cô đã biết rất rành về phòng triển lãm, về công việc phức tạp hấp dẫn ở đây, cũng như biết rõ các nhân viên làm việc cho cha. Thỉnh thỏang Simon nghĩ rằng, mặc dù còn nhỏ, nhưng cô đã tỏ ra rất có tài về công việc triển lãm, và có óc sáng tạo hơn bất cứ người nào giúp việc cho ông. Chỉ có điều duy nhất khiến ông bực tức, và ông không do dự nói thẳng ra điều này, là càng ngày cô càng quan tâm đến nền hội hoạ đương đại. Những tác phẩm hội hoạ đương thời làm cho ông tức giận, và ông không ngần ngại gọi những tác phẩm này là tầm thường. Ông chỉ thích và kính nể những kiệt tác cổ điển, ngoài ra ông đều cho là tầm thường hết

Cũng như bố trước kia, Sasha theo học đại học Sorbonne, đậu bằng thạc sĩ về lịch sử hội hoạ. Và như cô đã hứa với mẹ, cô học lấy bằng Tiến sĩ về Hội họa tại đại học Columbia ở New York. Rồi cô vào làm việc nội trú 1 2 năm tại Viện Bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan để bổ sung kiến thức của mình. Trong thời gian này, cô thường về Paris, thỉnh thoảng vào những dịp cuối tuần, và Simon cũng thường đến thăm cô tại New York. Nhân cơ hội này để viếng thăm khách hàng của mình, cũng như thăm các viện bảo tàng và các nhà sưu tập hội hoạ Hoa Kỳ. Nhưng điều ông muốn làm là thăm Sasha, và ông thường viện cớ này cớ nọ để làm thế. Điều ông mong muốn hơn hết là Sasha về nhà. Trong những năm cô sống ở New York, ông thường rất lo lắng, mất hết kiên nhẫn

Điều mà Simon không ngờ là sự xuất hiện của Arthur Boardman trong cuộc đời của Sasha. Cô gặp anh vào tuần đầu tiên khi theo học tiến sĩ tại Columbia. Khi ấy cô 22 tuổi, và chỉ 6 tháng sau khi gặp nhau, 2 người kết hôn với nhau, mặc dù bố cô phản đối kịch liệt. Mới đầu, Simon bất bình vì ông cho rằng cô lấy chồng quá sớm, nhưng điều duy nhất làm cho ông bớt tức và bằng lòng với cuộc hôn nhân của họ, là Arthur cam đoan với ông rằng, khi Sasha học xong và thực tập bổ sung tại New York rồi, 2 vợ chồng sẽ đến Paris với ông. Simon buộc chàng rể phải lấy danh dự để hứa với ông. Nhưng buộc thì buộc, ông chỉ cần thấy Sasha hạnh phúc là được rồi. Và quả thật Arthur Boardman là người tốt, là người có thể mang lại hạnh phúc cho con gái ông

Arthur chừng 32, lớn hơn Sasha 10 tuổi. Anh theo học Đại học Princeton, đậu bằng Cử nhân Quản trị Kinh doanh ở Harvard. Anh có địa vị khả kính tại 1 ngân hàng đầu tư Wall Street, ngân hàng này có văn phòng đặt tại Paris. Khi mới lấy nhau, anh đã vận động để được điều hành văn phòng đó. Lấy nhau được 1 năm thì đứa con đầu lòng ra đời, Xavier, con trai. 2 năm sau, con gái Tatianna, ra đời. Mặc dù có con, nhưng Sasha vẫn không bỏ mất buổi học nào. Kỳ diệu thay là cả 2 đứa bé đều ra đời vào mùa hè, ngay sau khi cô đã học xong niên học. Cô thuê 1 chị vú để giúp cô chăm sóc chúng trong khi cô đi học và làm việc ở viện bảo tàng. Cô đã học được từ bố cách giải quyết công việc rắc rối 1 cách ổn thoả. Khi còn bé, cô thường nhìn bố điều hành phòng triển lãm. Cô yêu cuộc sống bận rộn của mình, mến yêu Arthur và 2 con. Còn về phần Simon, mới đầu ông hơi khó chịu khi trở thành ông ngoại, nhưng sau đó ông cảm thấy sung sướng vì có cháu. Các cháu ông rất yêu ông .

Bất cứ khi nào rảnh việc là Sasha chơi với các con. Cô hát những bài hát và bày những trò chơi mà mẹ cô đã hát và chơi với cô khi cô còn nhỏ. Tatianna trông rất giống bà ngoại. Mới đầu, ông Simon cảm thấy bối rối, nhưng khi Tatianna lớn lên, ông lại thích ngồi nhìn cháu, lòng nghĩ đến người vợ quá cố. Ông cảm thấy như nhìn vợ tái sinhthành bé gái

Arthur giữ đúng lời hứa, khi Sasha làm việc nội trú tại Metropolitan ở New York xong, anh đưa cả gia đình về sống ở Paris. Ngân hàng đầu tư chính thức cử anh sang điều hành văn phòng chi nhánh ở đây, khi ấy anh đươc 36 tuổi, và ngân hàng hoàn toàn tin tưởng vào anh, cũng như Sasha vậy. Về đây, cô còn bận rộn hơn ở New York. Ở đấy, cô chỉ làm việc theo giờ hạn định tại viện bảo tàng, thì giờ còn lại cô về nhà chăm sóc con. Ở Paris, cô phải làm việc tại phòng triển lãm với bố. B6y giờ thì cô đã đủ khả năng rồi. Ông bằng lòng để cho cô nhgỉ vào lúc 3 giờ hàng ngày, để về với con. Và cô nghĩ rằng cần có thì giờ để trò chuyện với chồng nưa. Cô trở về Paris với sự thành công, được học hành đầy đủ, với lòng phấn khích, tự tin và sung sướng khi được về nhà. Và Simon cũng sung sướng khi thấy cô về nhà, cùng làm việc với ông. Ông đã chờ đợi giây phút này suốt 26 năm trời, và bây giờ ông đã cùng con gái hưởng những giây phút hạnh phúc đó

Ông rất nghiêm khắc như khi Sasha còn nhỏ. Nhưng ngay cả Arthur cũng nhận thấy rằng, khi họ dọn đến Paris, Simon dịu dàng hơn trước. Thậm chí thỉnh thoảng ông còn nói chuyện với các cháu, nhưng hầu như mỗi lần ông đến thăm, ông đêu thích ngồi nhìn chúng. Ông không thích chơi với trẻ con, ngay cả khi Sasha còn nhỏ cũng không. Khi gia đình con gái ông dọn về đây, ông đã 76 tuổi. Chính lúc này, cuộc đời Sasha thật sự rất sôi động

Quyết định đầu tiên của họ là sống ở đâu, và Simon đã làm cho họ sửng sốt khi ông giải quyết tình thế khó khăn này cho họ. Sasha có ý định tìm 1 căn hộ ở tả ngạn. Ngôi nhà mà ngân hàng cung cấp cho họ ở quận 16 quá nhỏ so với gia đình họ. Simon tình nguyện dọn đi khỏi phần nhà ông đang ở. Phần nhà này gồm 1 khu có 3 tầng rất đẹp, ông đã ơ tại đây suốt tthời gian lập gia đình, và cả thời gian trước cũng như sau khi vợ ông mất. Ông viện cớ rằng phần nhà này quá lớn đối với ông, và ông nói rằng đầu gối của ông đã mõi, leo lên thang lầu rất khó, nhưng Sasha không tin ông. Bố bà vẫn đi bộ hàng dặm đường. Ông tự dọn sang cánh nhà phía bên kia của sân, lên tầng trên hết, nơi họ đã dùng làm văn phòng phụ và kho chứa hàng. Ông tân trang lại tầng này, lắp cửa sổ có hình \"mắt bò\" rất xinh ở dưới mái 2 mảng*, lắp ghế ngồi có máy để có thể chạy lên chạy xuống cầu thang, trông rất buồn cười. Khi ông để cho các cáhu ông ngồi trên ghế này, chúng rất thích. Ông đi bộ trên cầu thang bên cạnh chúng, chúng reo hò thích thú. Sasha giúp ông trang hoàng và tân trang tầng lầu, và chính công việc này đã làm nảy sinh trong óc nàng sáng kiến mới. Sáng kiến này thoạt tiên không làm cho Simon thích. Sáng kiến xuất phát từ kế hoạch mà nàng đã ấp ủ nhiều năm, và mơ ước cả đời. Nàng muốn mở rộng them phòng triển lãm để trưng bày tác phẩm của những họa sĩ đương đại. Cánh nhà trước đây dùng làm nhà kho là nơi rất thuận tiện để nàng thực hiện kế hoạch của mình. Cánh nhà này nằm bên kia sân, đối diện với các phòng làm việc và nhà ở mới của bố nàng. Khi mở thêm phòng trưng bày ở tầng trệt thì việc để hàng gặp khó khăn, nên Sasha phải nhờ đến kiến trúc sư, ông ta cho xây thêm ở tầng làu những giá cao để cất hàng rất tiện lợi. Ông Simon khi mới nghe con gái nói đến việc nàng muốn bán các tác phẩm hiện đại, ông rất giận. Ông không muốn con gái làm hỏng phòng triển lãm, làm ô danh các họa sĩ đáng kính băng cách đem bán những thứ tầm thường mà Sasha thích, những tác phẩm của các họa sĩ vô danh mà ông cho là không có tài. Sasha phải tranh cãi với bố mất 1 năm trời mới thuyết phục được ông

Chỉ khi nàng dọa sẽ từ giã phòng trưng bày của ông để mở phòng triển lãm riêng, bố nàng mới bằng lòng, nhưng lòng ông vẫn hậm hực, bức xúc. Khi Simon đã chấp thuận cho Sasha thực hiện kế hoạch của mình, nàng vẫn không dám tiếp các họa sĩ mới tại các văn phòng chính, vì bố nàng rất gay gắt với họ. Nhưng Sasha cũng ương ngạnh như bố. 1 năm sau khi gia đình dọn về Paris, nàng mở thêm phòng trưng bày các tác phẩm hiện đại với bút pháp tân kỳ mới mẻ. Phòng trưng bày các tác phẩm đương đại này phải làm cho bố nàng kinh ngạc và làm hco giới báo chí hết lời ca ngợi. Nàng thành công không phải chỉ vì nàng là Sasha de Suvery, mà vì nàng có con mắt đánh giá đúng đắn những tác phẩm đương thời có giá trị, giống như bố nàng đã đánh giá đúng những tác phẩm cổ điển mà ông rất thành thạo

Điều đáng chú ý là Sasha đặt chân vào cả 2 thế giới. Nàng am hiểu rất rõ những tác phẩm bố nàng bán, và rất thành thạo về các tác phẩm mới hơn. Khi Sasha được 30 tuổi, 3 năm sau khi nàng mở Phòng Trưng bày Các Tác phẩm Đương đại Suvery, nó trở thành phòng triển lãm hội họa đương đại nổi tiếng nhất Paris, và có lẽ cả châu Âu. Chưa bao giờ nàng thấy vui như thế. Arthur cũng vậy. Chàng yêu công việc nàng làm, ủng hộ nàng trong mọi hành động, mọi quyết định, mọi công việc đầu tư, thậm chí còn hơn cả bố nàng nữa. Bố nàng vẫn miễn cưỡng chấp nhận công việc của nàng, dù ông đã bắt đầu nể nang những tác phẩm hiện đại có giá trị do nàng chọn lọc. Quả vậy, Sasha đã đem đến cho phòng triển lãm của ông tiếng vang lớn

Arthur thích sự tương phản giữa nghề nghiệp sinh sống của vợ và của mình. Chàng yêu không khí vui vẻ trong phòng triển lãm hội họa, yêu các họa sĩ ăn mặc kỳ cục, cảnh tượng này rất tương phản với thế giới của các nhà băng. Khi Sasha đến những thành phố khác để gặp các họa sĩ, chàng thường đi theo nàng, và chàng thích đi với vợ đến tham dự các cuộc triển lãm hội họa. Họ đã biến cánh nhà 3 tầng thành 1 viện bảo tàng hội họa đương đại của các họa sĩ đang lên. Và những tác phẩm bà bán được ở Phòng Triển lãm Hội họa Đương đại Suvery, thu được nhiều kết quả về tài chính còn hơn những tác phẩm ấn tượng và những kiệt tác cổ điển do bố nàng bán ra. Công việc làm ăn của cả 2 phòng triển lãm đều phát đạt

Sasha điều hành phòng triển lãm của mình được 8 năm, thi khó khăn đầu tiên xảny đến cho gia đình nàng. Ngân hàng mà Arthur có phần hùn vốn trong nhiều năm nay, quyết định điều chàng về Wall Street để quản lý ngân hàng ở đấy. 2 người có cổ phần khác đã chết trong 1 vụ rớt máy bay riêng, và mọi người đều cương quyết buộc Arthur phải làm việc tại ngân hàng quê nhà. Thực vậy, Arthur là người duy nhất được họ chọn lựa. Arthur không có cách nào để từ chối quyết định. Sự nghiệp này cũng quan trọng cho chàng, và nhà ngân hàng không để cho chàng tìm cách thoái thác. Họ cần chàng ở new York

Khi Sasha nói hoàn cảnh của vợ chồng nàng cho bố nghe, nàng đã khóc ròng, và bố nàng cũng rớm nước mắt. Suốt 13 năm lấy nhau, Arthur hoàn toàn ủng hộ vợ, ủng hộ sự nghiệp của nàng trên mọi mặt, cho nên bây giờ nàng phải đền đáp lại cho xứng, nàng phải quay về New York với chàng. Bây giờ, nếu Sasha yêu cầu Arthur bỏ hết sự nghiệp để theo nàng, để nàng có thể ở lại làm việc tại phòng trưng bày tranh với bố, mặc dù bố nàng nay đã già, thì đòi hỏi này thật quá đáng. Sasha đã 35 tuổi rồi, còn ông Simon đã 85, mặc dù trông ông không có vẻ già như thế, hay hành động của ông không khó khăn như những người đồng tuổi. Họ đã may mắn có Arthur ở Paris với thời gian lâu như thế, mà không hại gì đến sự nghiệp của mình. Nhưng bây giờ đến lúc Arthur phải về quê nhà, và đến lúc Sasha phải theo chồng

Với thói quen hành động chính chắn, Sasha phải mất 6 tuần mới đưa ra được ý kiến. Họ sẽ về New York trong vòng 1 tháng nữa. Mới đầu, ý kiến này làm cho ông cụ Simon hoảng hốt, lo lắng. Ông hoàn toàn phản đối nó, giống như khi ông nghe con gái nói đến chuyện bán tranh hiện đại. Nhưng lần này Sasha không dọa bố, mà nàng xin ông cụ. Điều mà Sasha muốn là mở 1 chi nhánh phòng triển lãm của họ tại New York, để bán cả tác phẩm cổ điển lẫn đương đại. Bố nàng cho đây là 1 ý kiến điên cuồng. Phòng triển lãm Suvery là phòng triển lãm đáng kính nhất ở Paris. Người Mỹ ngày nào cũng đến tiếp xúc với họ để mua những tác phẩm có giá trị, cũng như các viện bảo tàng trên khắp thế giới. Họ không cần mở chi nhánh ở New York, nhưng bây giờ Sasha muốn có ở đấy, nàng muốn làm việc cho bố, làm việc cho phòng triển lãm nàng thương yêu, như nàng đã làm trong suốt 9 năm qua.

Đây là bước ngoặc cho họ. Arthur cho rằng ý kiến của nàng rất hay, chàng hoàn toàn ủng hộ vợ thực hiện ý kiến này. Cuối cùng, chàng thuyết phục bố vợ, mặc dù khi họ ra đi, ông Simon vẫn 1 mực nói rằng ý kiến của con gái ông là điên khùng. Sasha đề nghị xuất tiền riêng của mình để thực hiện dự án, và Arthur cũng xung phong giúp vốn vào. Nhưng cuối cùng thì bố nàng cũng bằng lòng theo ý kiên của nàng, như mọi khi trước đây. Ngay khi Sasha đến New York, nàng liền tìm 1 căn hộ ở Park Avenue cho gia đình, và tìm 1 ngôi nhà xây bằng đá nâu ở Đường 64, giữa các Đại lộ Madison và Đại lộ thứ 5, để làm Phòng Triển lãm Suvery New York. Cũng như mọi lần trước, khi Sasha làm việc gì, nàng đem hết nghị lực ra làm việc, ông cụ vui vẻ xác nhận rằng phòng triển lãm rất tuyệt, dĩ nhiên còn ở quy mô nhỏ. 9 tháng sau, khi ông cụ đến dự lễ khai trương phòng triển lãm New York, ông cười ha hả. Sasha được các người yêu hội họa ở New York chúc mừng. Mới 35 tuổi mà Sasha đã trở thành 1 trong những nhà kinh doanh hội họa tài ba nhất thế giới, như bố nàng trong quá khứ và hiện tại. Nàng đã tham gia vào hội đồng quản trị của cả 2 viện bảo tàng Metropolitan và Modern Art; thật là 1 vinh dự chưa từng có cho nàng

Khi ấy Xavier đã lên 12 tuổi và Tatianna 10 tuổi. Xavier thích vẽ, còn Tatianna thì chụp lấy bất kỳ cái máy ảnh nào cô có thể lấy được để chụp những bức ảnh của người lớn trông rất khôi hài, khiến cho họ phải sửng sốt. Tatianna trông như nàng tiên nhỏ tóc vàng, và Xavier trông như bố cậu, chỉ giống mẹ và ông ngoại mái tóc đen tuyền. 2 anh em đều đẹp và dễ thương, cả 2 đều nói được 2 thứ tiếng. Sasha và Arthur đều nhất trí cho 2 con vào học trường Lycée* ở New York, và Tatianna luôn luôn nói đến mong muốn trở về Paris của mình. Cô ấy nhớ bạn bè ở đấy. Xavier thì tuyên bố cậu thích New York

Suốt 2 năm tiếp theo, Sasha thích thú công việc điều hành phòng triển lãm ở New York. Nàng sang Paris luôn, thường 1 tháng 2 lần. Thỉnh thoảng nàng đi máy bay Concorde để dự 1 buổi họp quan trọng với bố và quay về New York trong đêm với chồng con. Vào mùa hè, nàng luôn luôn đưa con về Paris. Nàng dành thì giờ ở với bố tại ngôi nhà mà ông cụ đã thuê từ lâu ở St. Jean Cap Ferrat, nhưng nàng vẫn về với các con tại Eden Roc. Mặc dù ông Simon thương yêu các cháu, nhưng nếu ở lâu với chúng, chúng sẽ làm ông bực bội. Và mặc dù Sasha bất mãn về việc này, nhưng bố nàng đã già rồi. Ông đã 87 tuổi, lúc gần đất xa trời

2 bố con Sasha thường rất buồn khi họ nói đến lúc nàng 1 mình điều hành công việc. Nàng không muốn nghĩ đến chuyện này, nhưng ông Simon thì thường nghĩ. Ông đã sống rất thọ rồi, ông không lo sợ việc phải qua bên kia thế giới. Và ông đã huấn luyện nhân viên rất thành thạo trong công việc. Hiện thời, Sasha có thể sống ở Paris hay New York, nàng đã có nhân viên đầy đủ khả năng để làm việc cho nàng ở cả 2 nơi, và phải qua lại thường xuyên, nhưng việc chọn lựa sống ở đâu là quyền của nàng. Được thế là nhờ vào tài năng và sự lo xa của bố nàng. Họ có những người quản lý rất tuyệt vời ở cả 2 nơi. Mặc dù nàng thích sống và làm việc ở New York, nhưng Paris là nơi nàng cảm thấy chính là quê hương. Arthur đã quá gắn bó với ngân hàng của mình nên nàng không thể sống ở đâu hết ngoài New York. Nàng nghĩ là nàng chỉ ở đấy cho đến khi chồng về hưu. Và vì chồng nàng mới 47 tuổi, nên ngày về hưu còn xa. Sasha may mắn là bố nàng tuy đã 87 tuổi nhưng vẫn còn điều hành công việc chu đáo. Mặc dù đã sa sút sức khỏe quá nhiều, nhưng ông cụ vẫn còn minh mẫn. Và cũng chính vì quá tin vào bố như thế, nên khi ông cụ thình lình ngã ra chết vào năm 89 tuổi, Sasha hết sức sửng sốt. Nàng cứ nghĩ bố nàng còn sống lâu nữa. Đúng như lòng mong ước của mình, Simon bị đột quỵ ngay trên bàn làm việc của mình. Các bác sĩ đều nói rằng ông không đau đớn gì. Ông chết ngay tức khắc, sau khi mới kết thúc 1 hợp đồng buôn bán quan trọng với nhà sưu tầm hội họa người Hà Lan

Sasha quay sang Paris vào tối hôm đó với tâm trạng bàng hoàng sửng sốt, và thẩn thờ đi quanh phòng triển lãm, không tin bố nàng đã mất. Đám tang được cử hành rất trọng thể. Tổng thống nước Cộng hòa Pháp đã đén chia buồn, cũng như ông Bộ trưởng Văn hóa. Bất kỳ người nào có vai vế trong thé giới hội họa đều đến viếng thăm. Bạn bè ông, khách hàng của ông đều đến dự lễ tang, và dĩ nhiên có cả Arthur và các con. Hôm ấy nhằm vào 1 ngày trời lạnh tháng 11, mưa như trút, linh cửu của Simon được an táng tại nghĩa trang Père Lachaise ởquận 20, phía Đông Paris. Ông nằm giữa những danh nhân ông ưa thích như Proust, Balzac và Chopin, thật là 1 nơi yên nghỉ cuối cùng rất hợp cho ông

Sau đám tang, Sasha ở lại Paris 4 tuần để làm việc với các luật sư tổ chức các thứ, giải quyét các giấy tờ và tài sản cá nhân của bố. Nàng đã ở lại lâu hơn dự kiến, nhưng lần này nàng không muốn ra đi chút nào. Từ ngày rời khỏi Paris, đây là lần đầu tiên Sasha muốn ở nhà, ở gần nơi bố sống và làm việc. 1 tháng sau, khi Sasha bay về New York, nàng cảm thấy mình như 1 kẻ mồ côi. Các cửa hàng và đường phố rang hoàng để đón lễ Giáng sinh, cảnh tượng này càng tăng thêm sự đau lòng đối với nàng sau khi nàng vừa phải chịu cảnh mất mát. Thật là 1 năm dài đầy khó khăn cho nàng. Nhưng dù sao thi cả 2 chi nhanh của phòng triển lãm vẫn phát đạt. Những năm tiếp theo trôi qua yên ổn, hạnh phúc và thịnh vượng. Sasha nhớ bố, nhưng dần dà nàng gắn bó bền vững với New York khi các con của nàng khôn lớn. Và nàng cũng vẫn quay về Paris 1 tháng 2 lần để tiếp quản lý phòng triển lãm ở đấy

8 năm sau khi bố Sasha qua đời, cả 2 phòng triển lãm đều lớn mạnh và thành công rực rỡ. Arthur tính đến chuyện sẽ về hưu vào năm 57 tuổi. Sự nghiệp của ông vững vàng, khả kính, nhưng ông thường tâm sự với Sasha rằng ông thấy chán. Xavier đã 24 tuổi, sống và vẽ ở London, trưng bày các tác phẩm tại 1 phòng triển lãm nhỏ ở SoHo. Mặc dù Sasha thích tranh của con trai mình, nhưng con bà chưa đủ sức để bà trưng bày tác phẩm của nó. Tình thương con của bà không làm cho bà mù quáng để ngăn cản bước tiến của con, vì bà thấy anh cần phải phát triển thêm tài năng. Anh có tài, nhưng tài năng chưa được chín chắn. Anh rất đam mê công việc sáng tác. Anh thích tất cả những gì có liên quan đến thế giới hội họa mà anh đang tham dự ở London và Sasha tự hào về anh. Bà nghĩ rồi đây an hsẽ thành 1 họa sĩ lớn. Bà hy vọng sẽ đến lúc bà trưng bày tác phẩm của anh

Tatianna đã tốt nghiệp ở Brown trước đây 4 tháng với tấm bằng mỹ thuật và nhiếp ảnh. Cô đã có công việc làm, phụ tá thứ 3 cho 1 nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở New York, nghĩa là cô có nhiệm vụ thỉnh thoảng thay phim cho ông ta, bưng cafe và quét nhà cho ông ta. Mẹ cô nói rằng, đầu tiên thì phải làm thế thôi. Các con bà không ai muốn làm việc với bà trong phòng triển lãm. Họ nghĩ công việc của bà quá tuyêtvọi, nhưng họ muốn theo đuổi cuộc sống của riêng họ. Sasha nhận ra rằng việc bà học hỏi nhiều ở bố mình là 1 trường hợp rất hiếm thấy. Bố bà đã tạo hoàn cảnh cho bà học tập, đã dạy cho bà bài học vô giá khi đưa bà vào làm việc với ông. Bà rất tiếc là bà không thể làm được như thế với các con mình

Sasha tự hỏi không biết rồi đây Xavier có làm với bà trong phòng triển lãm hay không, nhưng bà cảm thấy rất ít có khả năng con trai bà chịu làm với bà. Bây giờ Arthur nói chuyện nghỉ hưu, bà cảm thấy như thể bà đang trôi dạt về cội nguồn tại Paris lại. Mặc dù bà rất thích cuộc sống sôi động ở New York, nhưng khi bà về lại quê cũ, cuộc sống ở đây có lẽ sẽ dịu dàng dễ chịu hơn. Paris vẫn là quê nhà đối với bà, mặc dù bà có 2 quốc tịch, nhờ mẹ bà mới được như thế, và 16 năm trong cuộc đời 47 tuổi, bà đã sống 1/3 đời mình ở New York. Xét cho cùng, bà vẫn là người Pháp. Arthur không chống lại ý kiến về sống lại ở Paris khi ông về hưu, và đến mùa thu này, họ sẽ bàn lại chuyện này nghiêm túc hơn.

Trời đã tháng 10, tháng cuối cùng của mùa nóng. Khi Sasha kiểm tra sơ lược xong 1 vòng những bức tranh mà bà có ý định sẽ bán cho 1 viện bảo tàng ở Boston, thì trời đã về chiều. Hôm ấy là ngày thứ 6 trời nắng. Họ để những kiệt tác cổ điển và nhiều tác phẩm xưa ở 2 tầng lầu trên hết tại ngôi nhà xây bằng đá nâu. Những tác phẩm đương đại bây giờ cũng có tiếng, được đê ở tầng 1 và tầng 2. Văn phòng của Sasha được dời ra 1 góc sau ở tầng trệt

Sau khi đi 1 vòng ở các tầng trên, Sasha bỏ số giấy tờ vào cặp, rồi nhìn ra khu vườn nằm phía sau văn phòng, trong vườn có nhiều tác phẩm điêu khắc. Giống như hầu hết các tác phẩm điêu khắc phản ảnh khiếu thẩm mỹ của Sasha. Bà thích nhìn những tác phẩm này ở ngoài vườn, nhất là khi trời có tuyết. Nhưng còn 2 tháng nữa tuyết mới rơi, bà xách chiếc cặp căng phồng lên tay. Tuần sau bà sẽ đi khỏi phòng triển lãm. Bà sẽ đi Paris vào sáng Chúa Nhật, để kiểm tra công việc ở đấy. Bà vẫn đi kiểm tra thường xuyên như thế 2 tuần 1 lần, như từ khi bố bà qua đời trước đây 8 năm. Bà là người buôn tranh có uy tín ở cả 2 thành phố, và bây giờ ba đi qua lại thường xuyên. Đối vói bà việc này dễ dàng. Bà đã thích nghi với cuộc sống như thế này, có bạn bè cũng như có khách hàng ở 2 nơi. Sasha cảm thấy thoải mái ở Paris cũng như ở New York

Bà nghĩ đến ngày cuối tuần sắp đến, và khi bà sắp rời khỏi phòng thì chuông điện thoại reo. Xavier từ London gọi đến cho bà, bà nhìn đồng hồ và nhận ra giờ đã gần nửa đêm ở bên ấy. Bà mỉm cười khi nghe giọng nói của Xavier. Bà thương yêu quý mến cả 2 người con, nhưng đối với Xavier, bà thấy gần gũi anh hơn. Anh luôn luôn dễ chịu với bà hơn. Tatianna gần gũi với bố hơn, và tính tình có phần giống ông ngoại, bố của Sasha. Tính tình Tatianna thường gay gắt, hay phê phán, ít khi nhún mình để hòa hợp với mẹ, chứ không phải như anh trai mình. Xavier và bà tâm đầu ý hợp trong nhiều phương diện, anh còn dịu dàng, tốt, luôn luôn sẵn lòng tha thứ cho người mình thương yêu hay bạn bè. Tatianna thì có tính gay gắt với mọi người với cuộc sống

- Con sợ mẹ đã đi rồi - Xavier nói, anh cười rồi ngáp. Dù Sasha nhắm mắt cũng có thể hình dung ra được khuôn mặt của anh. Trước kia anh là 1 đứa bé xinh xắn, và bây giờ là 1 thanh niên đẹp trai

- Mẹ sắp đi thì con gọi đến. Con làm gì ở nhà vào thứ 6 thế? - Xavier tham gia tích cực vào cuộc sống năng động của giới họa sĩ ở London, và yếu đuối trước các phụ nữ. Anh quen rất nhiều đàn bà xinh đẹp. Viêcnạy thường làm cho mẹ anh thích thú, bà trêu anh về việc này luôn

- Con vừa về nhà - Anh đáp, tỏ cho bà thấy anh rất nghiêm túc trong việc vui chơi

- Ở nhà 1 mình à? Thế thì chán quá! - Bà trêu con - Con đi chơi có gì vui không?

- Con đi dự lễ khai trương phòng triển lãm với bạn sau đó chúng con đi ăn tối. Mọi người đều say, tình hình trở nên hơi lộn xộn cho nên con nghĩ là nên về nhà trước khi bị bắt

- Nghe hấp dẫn quá - Sasha ngồi xuống bàn, nhìn ra vườn, cảm thấy rất nhớ anh - Họ đã làm gì đến nỗi phải bị bắt? - Mặc dù Xavier rầt thích đàn bà, nhưng hầu như việc chạy theo phụ nữ của anh đều vô hại, và trong sạch, hiền lành. Anh chỉ là 1 thanh niên ham vui và thỉnh thoảng vẫn có những hành động tinh nghịch như con nít. Em gái anh thường tuyên bố cô còn đứng đắn hơn anh nhiều, và cho rằng các phụ nữ đi chơi với anh rất đáng tởm. Cô đã nói thẳng ra như thế, không những với mẹ cô mà còn với anh cô, và đã kịch liệt phê phán họ, bất kể họ là ai và rất sõ sàng

- Con đi dự lễ khai trương với anh chàng họa sĩ con quen biết. Anh ta hơi khùng, nhưng là 1 họa sĩ rất có tài. Con muốn lúc nào đấy mẹ nên gặp anh ta. Anh ta tên là Liam Allison. Anh ta vẽ tranh trừu tượng rất đẹp. Buổi triển lãm tối nay rất tuyệt, nhưng ảnh không cho là đẹp. Ảnh chán nản khi buổi triển lãm mở cửa, và uống say. Rồi khi bọn con ăn tối tại quán rượu, anh ta đã quá xỉn - Xavier thích gọi cho mẹ, nói cho bà nghe về các bạn bè của mình. Anh rất ít giấu giếm chuyện gì với bà. Những câu chuyện trong cuộc sống thường nhật của anh làm cho bà vui. Từ khi anh đi tới giờ, bà rất nhớ anh

- Chuyện thú vị quá, mẹ muốn nói về chuyện bạn con say ở quán rượu - Bà nghĩ chắc bạn anh cũng vào tuổi anh. 2 chàng thanh niên ngông nghênh quậy phá mua vui

- Đúng thế mẹ à. Anh ta rất vui. Trong khi chúng con ngồi trong quán rượu, ảnh cởi quần ra. Tức cười là không ai để ý tới chuyện ảnh cởi quần, mãi cho đến khi ảnh mời 1 cô gái khiêu vũ. Con nghĩ khi ấy ảnh quên mất chuyện ảnh đã cởi quần cho đến khi ảnh ra sàn nhảy với chiếc quần cụt trên người, và có bà già đã lấy cái xắc đánh ảnh. Vì thế mà ảnh mời bà ta khiêu vũ và ôm bà ta nhảy quanh 1 lát. thật là 1 chuyện rất tức cười, chưa bao giờ con thấy cảnh tượng như thế. Bà ta cao 4 feet*, và tiếp tục lấy cái xắc đánh ảnh. Trông thật giống 1 cảnh trong phim Monty Python. Anh ta khiêu vũ rất giỏi - Nghe anh nói, Sasha cười, tưởng tượng ra cảnh người họa sĩ mặc quần cụt đang khiêu vũ với bà già, và bà ta lấy cái xắc đánh vào người anh ta - Anh ta rất lễ phép với bà ấy, mọi người đều cười ngất, nhưng chủ quán nói rằng ông ta sẽ gọi cảnh sát đến, cho nên con phải đưa ảnh về nhà với vợ ảnh

- Anh ta lấy vợ rồi à? Sasha hỏi, giọng ngạc nhiên khi nghe anh ta đã có vợ - Bằng tuổi con mà có vợ à?

- Anh lớn tuổi hơn con, mẹ à. Ảnh 38 tuổi rồi, đã có 3 con. Mấy đứa con ảnh rất dễ thương. Bà vợ cũng dễ thương

- Thế chị ta đâu? - Giọng bà nghe có vẻ bất bình

- Chị áy không thích đi chơi với ảnh - Xavier đáp 1 cách thản nhiên. Liam Allison đã trở thành người bạn thân nhất của anh ở London. Anh ta là 1 họa sĩ nghiêm túc, hơi bất cần đời, có óc châm biếm độc địa, và thích những trò vui nhộn, nghịch ngợm

- Mẹ hiểu lý do khiến cho chị ấy không thích đi chơi với chồng - Sasha có ý kiến về người bạn của con mình - Chắc mẹ cũng không thích đi chơi với ông chồng cởi quần ở chỗ đông người rồi mời các bà già khiêu vũ

- Khi con đưa anh ấy về nhà, chị vợ cũng nói như thế. Anh ấy ngủ mê trên ghế trường kỷ trước khi con ra về, cho nên con đã uống 1 ly rượu vang với chị ta. Chị ta là 1 người rất tốt

- Chị ta chịu đựng được ông chồng như thế thì quả là quá tốt. Anh ta nghiện rượu phải không? - Sasha thật tình hỏi, lòng phân vân không biết con mình đi chơi với hạng người như thế nào. Bà sợ bạn của Xavier không đứng đắn, sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho anh

- Không, anh ấy không nghiện rượu - Xavier cười - Anh chỉ chán đời thôi. Anh đánh cá với con nếu ảnh cởi quần trong quán rượu sẽ không có ai chú ý trong 1 giờ. Ảnh thắng. Không ai chú ý cho đến khi ảnh bắt đầu khiêu vũ

- Thế à, mẹ hy vọng con vẫn mặc quần - Bà nói. Xavier cười

- Con vẫn mặc. Liam cho rằng con hèn nhát. Anh nói nếu con cởi quần, ảnh sẽ trả tiền 2 phần, còn nếu không, ảnh không trả gì hết. Con không cởi

- Cám ơn con, con yêu. Mẹ rất mừng khi nghe con nói thế - Bà nhìn đồng hồ. Bà hứa gặp Arthur lúc 6 giờ, và bây giờ đã quá 10 phút. Bà thích nói chuyện với con trai - Mẹ rất tiếc là đã hứa gặp bố con ở nhà lúc 6 giờ, bây giờ đã quá 10 phút rồi. Bố mẹ sẽ lái xe đi về nhà ở Hamptons sau khi ăn tối xong

- Con đã đoán như thế. Con chỉ muốn gọi về hỏi xem có đúng không

- Mẹ sung sướng khi con gọi về. Có chương trình gì đặc biệt cuối tuần không? - Bà muốn biết anh làm gì, và cũng muốn biết Tatianna làm gì nữa, nhưng cô thường ít gọi về hỏi bà. Cô đang mặc sức bay nhảy. Và độ này cô thường gọi Arthur nhiều hơn gọi cho mẹ. Suốt cả tuần Sasha không nói chuyện với con gái .

- Con không làm gì hết, thời tiết xấu kinh khủng. Chắc con ở nhà để vẽ

- Được đấy! Mẹ sẽ bay đi Paris vào Chúa Nhật. Khi đến mẹ sẽ gọi cho con. Tuần này con có rảnh thì giờ đến thăm mẹ không?

- Có lẽ được. Tối Chúa Nhật con sẽ nói chuyện với mẹ. Chúc mẹ cuối tuần vui vẻ! Nhờ mẹ nói với bố, con yêu bố

- Mẹ sẽ nói. Mẹ yêu con! Và nói với bạn con lần sau đừng cởi quần nữa. Cả 2 không vào tù thế là may đấy. Tội phá họai, tội phô bày thân thể lõa lồ, hay làm náo lọan, đều bị kết tội cả - Xavier bất kỳ đi đâu, anh cũng vui vẻ, và rõ ràng ông bạn Liam của anh cũng thế. Trước đây Xavier đã có nói đến anh ta, và thường cho biết anh ta muốn mẹ anh xem tác phẩm của mình. Mặc dù mẹ anh rất eo hẹp thì giờ, nhưng thế nào bà cũng sẽ xem. Bà luôn luôn vội vàng, và khi bà đến London, bà phải đi thăm các họa sĩ bà làm đại diện, và bà muốn đi thăm Xavier. Bàđã bảo anh nói với Liam gởi phim đèn chiếu chụp tác phẩm của anh ta đến cho bà, nhưng anh ta không gởi, như thế tức là anh ta hoặc là không nghiêm túc về vấn đề này, hoặc là cảm thấy chưa sẵn sàng để đưa cho bà xem. Với cách nào thì anh ta cũng có vẻ là người có tính kỳ quặc. Bà đã làm đại diện cho nhiều người như thế rồi, bà không muốn đại diện thêm 1 người như thế nữa, cho dù Xavier có cho anh ta là người có tài. Làm ăn với những họa sĩ nghiêm túc, xử sự như người đã trưởng thành, thì dễ dàng thoải mái hơn. Làm ăn với 1 người gần 40 tuổi mà xử sự rất bết, cởi quần trong quán rượu, sẽ rất đau đầu. Bà không cần có thêm 1 người như thế nữa - Mẹ sẽ nói với con vào ngày Chúa Nhật

-Con sẽ gọi cho mẹ ở Paris. Chào mẹ! - Xavier vui vẻ đáp và gác máy. Sasha vừa cười vừa đi vội vã ra khỏi phòng. Bà không múôn để cho Arthur đợi, và bà còn phải làm bữa ăn tối cho chồng. Nhưng nói chuyện với con, bà cảm thấy rất tuyệt

Bà đi nhanh ra khỏi văn phòng, đưa tay vẫy chào mọi người. Rồi bà gọi taxi để về nhà, nhà chỉ cách văn phòng 1 đọan ngắn, và trên đường về, trí bà không ngớt nghĩ đến Xavier. Bà biết Arthur đang đợi bà và rất nôn nóng rời khỏi thành phố. Xe cộ vào những ngày thứ 6 rất đông, nhưng nếu cho đến khi ăn tối xong mới đi, thìxe cộ đã bớt đông hơn. Thời tiết rất tuyệt vời. Mặc dù đã vào tháng 10, nhưng trời ấm áp và có nắng. Bà ngồi dựa lưng ra ghế xe 1 lát, nhắm mắt lại. Tuần lễ thật dài, bà cảm thấy mệt mõi

Ngôi nhà mà bà sắp về đến, là vật duy nhất mà bà muốn chia tay. Họ đã sống ở đây 12 năm, từ khi họ rời khỏi Paris, và các con bà đã đi hết, ngôi nhà quá rộng đối với 2 vợ chồng. Bàđã đề nghị Arthur bán ngôi nhà đi, dọn đến 1 căn hộ nhỏ tại khu nhà cao ốc ở Đại lộ thứ 5. Nhìn ra cảnh đẹp ở công viên. Nhưng nếu họ về lại Paris khi ông nghỉ hưu, thì họ phải đợi cho đến khi họ đã thực hiện xong kế họach rồi sẽ tính. Nếu họ về Paris, họ chỉ cần 1 ngôi nhà nhỏ ở New York thôi. Đây là vấn đề duy nhất trong đời, họ cảm thấy khó giải quýêt. Bà thấy vấn đề này bất ổn từ khi Tatianna tốt nghiệp, dọn đi ở riêng. Sasha cảm thấy cuộc đời trống vắng khi các con đã ra đi. Mỗi khi bà nói vấn đề này, Arthur trêu chọc bà, ông nhắc bà nhớ rằng bà là người bận rộn nhất ở New York, hay bất kỳ đâu. Nhưng dù sao, bà vẫn nhớ các con. Các con bà là 1 phần lẽ sống của bà, là nguồn hạnh phúc của bà, bây giờ họ đi hết, nhiều lúc bà cảm thấy buồn, thẩn thờ, bỏ bê công việc. Bà chỉ mừng là bà và Arthur thích đi du lịch và thường ở bên nhau. Thậm chí bây giờ họ còn gần gũi nhau hơn trước, và yêu nhau hơn trước. 25 năm sống bên nhau không làm cho tình yêu của họ giảm sút. Không những thế mà thời gian còn làm cho họ gắn bó nhau sâu sắc hơn

Khi bà về đến nhà, Arthur đang đợi bà. Vừa thấy bà, ông liền cười thật tươi. Ông vẫn còn mặc cái áo chemise trắng khi đi làm, 2 tay áo xắn lên. Cái áo veston vắt trên lưng ghế. Ông đãbỏ 1 ít đồ đặt vào cái túi xách dùng để đi nghỉ cuối tuần tại ngôi nhà Southampton. Bà định trộn đĩa salad để ăn với thịt gà đông lạnh. Họ ra đi khi đường xá đã ít xe, đường xá vào những ngày cuối tuần của mùa hè và mùa thu đông đúc, rất nguy hiểm

- Công việc trong ngày như thế nào? - Ông hỏi, hôn phớt lên đầu bà. Bà chải mái tóc đen ra sau và buộc thành búi gọn gàng như lâu nay. Khi nghỉ cuối tuần ở Hamptons, bà tết mái tóc thành con rít dài và thả ra sau lưng. Bà thích mặc áo cũ, quần jeans cũ và áo len sờn rách, hay áo thun đã bạc màu. Khi không mặc áo quần như những ngày làm việc ở phòng triển lãm, bà cảm thấy rất thoải mái. Arthur thích chơi golf và đi bách bộ trên bãi biển. Khi còn trẻ, ông rất thích lái thuyền buồm cũng như các con ông, và ông thích chơi quần vợt với bà. Vào những ngày cối tuần, hầu hết thời gan, bà làm vườn, hay nằm dài đọc sách. Bà cố không làm việc vào ngày cuối tuần, nhưng thỉnh thỏang bà đem theo giấy tờ

Giống như ngôi nhà ở thành phố, ngôi nhà ở Hamptons bây giờ quá rộng đối với họ, nhưng ngôi nhà ở đây ít làm cho bà bối rối hơn. Bà nghĩ đến chuyện rồi đây các cháu của bà sẽ về đây, và con bà thường đem bạn bè đến đây chơi. Ngôi nhà ở Hamptons hình như lúc nào cũng sinh động đối với bà, có lẽ vì cảnh biển cả bao la trước mặt nhà. Ngôi nhà ở thành phố bây giờ đối với bà có vẻ cô đơn, ủ dột

- Em xin lỗi đã về trễ - Bà nói và vội vàng đi xuống bếp, sau khi đã hôn ông. Sau bao năm lấy nhau, họ vẫn yêu nhau tha thiết và sống vui vẻ với nhau - Em vừa định ra về thì Xavier gọi đến

- Nó khỏe không?

- Em đóan nó hơi say. Nó đi chơi với 1 người bạn có hành vi rất bết

- Bạn gái à? - Arthur lo lắng hỏi

- Không. 1 họa sĩ. Anh ta cởi quần trong quán rượu

- Xavier có cởi quần không? - Arthur có vẻ sửng sốt khi Sasha trộn salad

- Không, bạn nó cởi. Lại 1 anh chàng họa sĩ điên khùng nữa - Bà lắc đầu vừa để thịt gà lên đĩa lớn

Trong khi bà chuẩn bị bữa ăn, ông đứng nói chuyện với bà. Bà để thức ăn lên bàn, dưới đĩa ăn có lót vải lanh và có khăn ăn trên đĩa. Bà thích làm thế cho ông, ông nhận thấy thế và thường khen bà

Khi 6ong tự lấy salad để ăn, ông nói

- Sasha, em đem về nhàcả cặp hồ sơ đầy ắp - Trông ông thỏai mái, sung sướng. Ông thíhc nghỉ cuối tuần ở bãi biển. Đây là những dịp tuyệt vời nhất của họ. Họ không để cho bất kỳ việc gì xen vào trong những ngày nghỉ cuối tùân, ngoại trừ ốm đau hay có những việc gì không thể bỏ qua được. Cho nên, cứ đến thứ 6 hàng tuần, dù trời mưa hay nắng, mùa đông hay mùa hè, họ đều đi Southampton vào lúc 7 giờ tối

- Chúa Nhật em sẽ đi Paris - Bà nhắc cho ông nhớ. 2 người ăn salad với thịt gà mà người giữ nhà đã để lại cho họ

- Anh quên. Em ở lại bên ấy bao lâu?

- 4 ngày. Có lẽ 5. Em sẽ về nhà vào cuối tuần

Họ nói chuyện rất tự nhiên, lịch sự, thái độ của những người yêu nhau mãi mãi, suốt đời ở bên nhau. Không có gì quan trọng để nói, điều quan trọng là họ ở bên nhau. Ông nói cho bà nghe về chuyện vài người về hưu, về công việc làm ăn trôi chảy theo kế họach. Bà nói cho ông nghe về người họa sĩ mới vừa ký hợp đồng với bà, bà co biết ông ta là họa sĩ trẻ có tài năng ở Brazil. Và bà kể chuyện Xavier nói anh sẽ đến Paris để thăm bà vào tuần sau. Anh rất giỏi trong việc này, có kế họach rõ ràng chứ không như Tatianna, cô em luôn luôn đợi lòng tốt của nhà nhiếp ảnh mà cô đang làm việc cho ông ta. Chủ của cô làmv iệc nhiều giờ, và cô thích dùng thì giờ còn lại để vui chơi với bạn bè. Nhưng xét ra thì cô còn nhỏ hơn Xavier 2 tuổi, và cô đang chiến đấu để sống độc lập

-Tuần này nó đi chơi với cô nào? - Arthur hỏi, vẻ thích thú. Ông biết rõ con trai mình, cũng như Sasha. khi bà cười, nhìn Arthur như mọi khi, bà vẫn thấy ông rất đẹp. Cao, gầy, chắc chắn, nét mặt sắt như tạc, chiếc cằm dài. Bà yêu từ khi 2 người mới gặp nhau. Thực ra thì bây giờ bà yêu ông nhiều hơn bao giờ hết. Bànghĩ bà rất may mắn.Bạn bè của bà ở New York có nhiều người đã ly dị, vài người thành góa phụ, hình như không ai trong số họ có thể tìm được người đàn ông đáng yêu. Họ thường nói bà may mắn. Và bà biết thế. Arthur là người yêu chân chính của bà từ khi họ gặp nhau.

- Lần vừa rồi em hỏi, thì nó cho biết cô gái mà nó đi chơi cùng, là người mẫu cho họa sĩ vẽ, nó gặp cô ta trong lớp hội họa - Sasha cười. Xavier nổi tiếng trong đám bạn bè và trong gia dình là anh thường có rất nhiều gái đẹp yêu mến, và anh thường thay đổi người đẹp để đi chơi. Anh cực kỳ đẹp trai và tính tình dễ thương, nên các cô gái thường rất yêu thích anh. Anh cũng thường không thể từ chối lời mời của họ - Em không hỏi tên của họ - Sasha nói, vừa dọn dẹp bàn ăn. Chồng bà cười nhìn bà, ánh mắt ngưỡng mộ. Bà để đĩa vào máy rửa bát đĩa. Độ này họ sống đạm bạc, mặc dù khi các con họ đang còn ở nhà, tối nào họ cũng ăn tối rất thịnh soạn. Bây giờ 2 vợ chồng chỉ ăn nhẹ, đơn sơ vào buổi tối tại nhà thôi

- Từ lâu rồi em không hỏi Xavier tên bạn gái của nó - Arthur cười khi nghe bà nói thế - Mỗi lần em hỏi t6n của 1 cô, thì hóa ra nó đã đi chơi với 5 cô rồi. Bây giờ em không hỏi tên bồ nó nữa. Arthur đi thay quần khaki, mặc áo len cũ ấm áp, và Sasha cũng làm thế

20 phút sau, họ đã sẵn sàng để ra đi, và họ dùng chiếc xe có thùng lớn để đi. Sau khi các co bà ở riêng, bà vẫn giữ chiếc xe này để dùng, vì bà có thể dùng xe này để chở các tác phẩm của các họa sĩ trẻ. Bà chở thực phẩm ở sau xe, thêm túi ngủ của mỗi người nữa. Họ để quần áo đi biển tại Southampton, cho nên họ khỏi mang theo nhiều áo quần. Bà lại còn chở theo va - li để đi Paris, và chiếc cặp căng phồng mà ông đã nói khi này. Bà có kế hoạch sẽ đi thẳng từ Southampton ra phi trường ngay vào sáng Chúa Nhật, và sẽ đi từ sáng sớm, để có thể đến Paris sớm hơn vào buổi tối. Khi nào cần, bà pảhi đi sớm hơn, nhưng bây giờ công viêcchẳng có gì thúc bách, nên bà không cần phải đi quá sớm. Vả lại bà thích bay khi trời vào ban ngày, mặc dù bà không thích vắng Arthur vào ngày Chúa Nhật

Họ đến Southampton lúc 10 giờ, Sasha ngạc nhiên khi cảm thấy mệt. Như mọi khi, Arthur lái xe, còn bà ngủ gà ngủ gật, và sung sướng khi đi ngủ với ông trước 12 giờ đêm. Trước khi đi ngủ họ ra ngồi ở hành lang nhìn biển dưới ánh trăng. Thời tiết ấm áp, không khí trong lành, trời đêm trong veo. Và khi lên giường là họ ngủ ngay sau đó

Khi thức dậy vào buổi sáng, họ làm tình, như họ thường làm thế khi đi nghỉ ở bãi biển. Sau dó họ nằm hôn hít nhau. Việc họ làm tình như thế từ bao năm nay kh6ong làm cho họ chán, mà trái lại họ càng cảm thấy hạnh phúc thêm vì thói quen này và vì tình thương yêu sâu đậm. Sau đó ông theo bà vào phòng tắm, và trong lúc ông tắm vòi sen thì bà tắm trong bồn. Bà thích những buổi sáng nhàn rỗi ở Southampton. Tắm xong, họ cùng xuống bếp, bà làm thức ăn sáng, rồi họ đi bách bộ 1 đoạn xa trên bờ biển. Trời đẹp, nắng nóng, không có 1 ngọn gió. Mới tuần đầu của tháng 10, mùa thu sẽ mang hơi lạnh về, nhưng bây giờ chưa đến. Mùa hè đang còn ở đây

Vào thứ 7, Arthur đưa Sasha đi ăn tối tại 1 nhà hàng nhỏ của người Ý, cả 2 vợ chồng đều thích nhà hàng này. Sau đó, họ ngồi trên hành lang nhà, uống rượu vang và nói chuyện. Cuộc sống thật thoải mái, thanh bình. Tối đó họ đi ngủ sớm vì sáng mai Sasha phải dậy sớm để ra phi trường đáp chuyến bay đi Paris. Bà không thích xa ông, nhưng việc như thế này thường xảy ra cho họ. Xa ông 4 hay 5 ngày chẳng nghĩa lý gì. Đêm đó bà nằm sát vào người ông, ôm ông mà ngủ. Bà phải dậy lúc 4 giờ, ra đi lúc 5 giờ, đến phi trường lúc 7 giờ để kịp đi chuyến 9 giờ sáng. Máy bay sẽ đáp xuống Paris lúc 9 giờ tối. Giờ Paris, và bà sẽ về đến nhà lúc 11 giờ đêm, giờ địa phương, ngủ 1 giấc ngon lành để sáng mai làm việc

Khi đồng hồ báo thức reo lúc 4 giờ, bà nghe liền tắt ngay, nằm ôm Arthur 1 lát rồi luyến tiếc ngồi dậy. Bà rón rén đi trong bóng tối vào buồng tắm mặc quần jeans xanh, áo len đen. Bà mang đôi giày đế bằng êm ái, loại Hermès cũ, loại giày bình thường giản dị. Nhưng bà đã thôi không mặc đúng mode thời trang để đi máy bay xa từ lâu rồi. Êm ái thoải mái là vến đề quan trọng hơn hết. Bà thường ngủ trên máy bay. Bà đứng nhìn Arthur 1 hồi lâu trước khi đi, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu ông, để khỏi làm ông thức giấc. Nhưng ông nhúc nhích, lần nào cũng thế, mỉm cười ngái ngủ. 1 lát sau, ông mở hé mắt nhìn bà, cười rộng hơn, và đưa tay nắm bà kéo sát vào ông

- Anh yêu em! Sasha - Ông nói thì thào trong giấc ngủ - Chóng về nhà. Anh nhớ em!- Ông luôn luôn nói như thế, và bà càng yêu ông thêm khi nghe thế. Sau khi ông nói xong, bà hôn lên má ông, rồi kéo chăn đắp kín cho ông giống như bà thường làm thế cho các con

- Em cũng yêu anh! - Bà thì thào đáp lại - Ngủ lại đi! Khi em đến Paris, em sẽ gọi cho anh - Lúc nào bà cũng làm thế. Bà biết bà sẽ gọi cho ông trước khi ông lái xe về lại thành phố, và bà ước chi bà ở lại đấy với ông

Khi ông nghỉ hưu rồi, ông có thể đi với bà khắp nơi, chắc khi ấy cuộc sống sẽ rất tuyệt vời. Bà thích nghĩ đến chuyện này hơn bao giờ hết. Bà nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, bước ra khỏi nhà. Đêm trước bà đã gọi xe taxi rồi. Người tài xế đang ngồi chờ ở ngoài nhà, đúng như lời bà yêu cầu, cứ ngồi đợi chứ đừng bấm chuông. Bà nói cho anh ta biết bà đi hãng hàng không nào, tại phi trường nào, và khi nào bay, bà nhìn ra cửa, mỉm cười với mình. Bà cảm thấy mình quá hạnh phúc. Bà là người may mắn trên đời, có người chồng bà yêu và được chồng yêu, có 2 con đẹp tuyệt vời, và có 2 phòng triển lãm hội họa đãgíp cho bà có niềm vui bất tận và có cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc. Bà không còn muốn gì hơn nữa, hay có thể có gì hơn nữa. Sasha de Suvery Boardman nghĩ rằng mình đã có đủ hạnh phúc rồi.

=====

*Mái nhà có 2 mảng dốc, mảng trên dốc hơn mảng dưới.

=====