Chương 1

Bảo Khuyên khom người cố đạp xe ngược gió, lòng nơm nớp sợ trễ sẽ lỡ dỡ công việc mẹ Đã giao với tất cả tin tưởng.

Thở dài áo não cô lầm bầm:

Thế nào cũng bị Mẹ La cho mà xem. Tất cả cũng vì những nụ Hồng này. chúng sẽ làm đẹp cho gia đình ai chưa biết, chỉ Khổ Thân mình lưa. cả buổi, gai đâm buốt cả taỵ Chán ngắt.

Liếc vội đồng hồ, Khuyên thầm kêu trời khi biết chỉ Còn một tiếng đồng hồ nưã bữa tiệc sẽ bắt đầu. với khoảng thời gian ít ỏi còn lại nhắm có cắm xông 10 lọ hoa có chủ đề hẳn hôi cho 10 bàn ăn như yêu cầu của chủ Nhà, không thì giờ này cô còn phóng xe như điên ngoài phố.

Bằng bất cứ giá nào cùng phải hoàn thành nhiệm vụ Mẹ Giao mới được.

Dồn hết sức vào chiếc pedal, Khuyên mím môi như hạ Quyết tâm với mình.

Liếc mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng cảnh sát giao thông nào, cô vội vàng rẽ sang trái và cắm đầu vọt vào con đường một chiều trước mặt.

”đi tắt về ngang” kiểu này sẽ rút ngắn thòi gian vốn còn rất ít, nhung néu bịthổi thì hậu qủa khó lường.

Nói thế chứ dễ gì thổi được cộ Khuyên tủm tỉm, cô chưa kịp cười hết môi, đã hoảng hồn ghị Ghi đông, lách sang một bên tránh chiếc môtô từ lề đang phóng ra thật nhanh.

Lách không kịp, Khuyên bay xuống đường. Chiếc môtô vì thắng gấp cũng ngã ngang nhung hai người ngồi trên xe không đến nỗi đo đất như cô.

Sợ quá quên cả đâu, Khuyên ngồi bật dậy và chết điếng khi thấy bó hồng trông giỏ Văng ra bị Bánh xe mô tô cán qua dập tơi tả.

Đây là loại hoa hồng hai da đặc biệt, phải đặt trước mới có. lúc nãy vì lo lựa từng bông nên cô mói trễ, vậy mà bây giờtrông chúng thảm hại làm sao!

Quay ngoắt lại nhìn trừng trừng vào hai tên quái xế, Bảo Khuyên thảng thốt dậm chân:

Dập hết bông của người ta ròi! Không biết, mấy ngưo8`i đền đi!

Gã thanh niên ngồi phía sau hất mái tóc tabu rớt xuống trán lên, rồi gằn giọng:

Chạy ngược chiều còn nói ngang hả bể Đèn xe của bọn anh, em phải…bán cái xế điếc này để Đền, thì đúng hơn.

Vừa nói hắn vừa chỉ Vào cái đèn sau xe của mình vớ vẻ xấc xược rất dễ ghét.

Bảo Khuyên hơi bất ngờ, nhưng vốn không phải người dễ bị Bắt nạt với bất kỳ tình huống nào, nên cô phản ứng ngay:

Tự mấy người té chớ tôi có đụng tới đâu, trông khi rõ ràng bánh xe của mấy người cán nát hết bông của tôi rồi nè. tìm đâu ra bông ngay bay giò cơ chứ!

Bảo Khuyên đanh đá nhìn gã thanh niên có gương mặt lạnh lùng, bộ Dáng phớt đời mặc áo đên dài tới gối rộng thùng thình vừa dựng chiếc navà lên. Hắn ta nhúng vai không nói lời nào trông khi gã đầu tabu lại giỡ trò hăm dọa:

Sao! Định đổ Thừa bọn này à! nói năng kiểu đó côi chừng không có răng ăn ổi đấy! phải đền tiền cái đèn signal bể mói được đi nghe chưa. Mấy cái bông qủy quái này thìnhằm nhò gì chứ!

Bảo Khuyên khó chịu gì giọng điệu du côn của gã cô hồn này, dù quãng đường vắng tanh, cô vẫn can đảm nói cứng:

Anh phóng nhanh, chạy ẩu, thắng gấp cán hoa của nguòi ta, làm tôi té trầy tay và cũng tự Tụi anh là ngã xe bể Đèn, sao lại đền tôi. Muốn đền hả! Cứ chờ cảnh sát giao thông tới lập biên bản đi rồi đền..

Liếm môi một cái, cô bồi thêm một câu:

Chỉ Nhìn thôi là biết tổng mấy người chạy xe không bằng lái rồi.

Gã đầu cắt kiểu tabu lại hất mái tóc rẽ năm năm phủ Trán của mình lên, giọng bực tức:

Cái con nhóc này đúng là…là yêu quái.

Nhảy lên ngồi phía sau, gã cau có nói:

Mình đi cho rồi. Ra ngõ gặp gái chả Hay ho gìđâu.

Bảo Khuyên không vừa cô đanh đá:

Còn bông của tôi thì sao? Mấy anh mà chạy là tôi la làng lên đấy!

Lúc này gã mặc sơmi đên mới mở miệng:

Làm khó nhau bao nhiêu đó là nhiều rồi, mình huề cho vui vẻ Đi cô bé. Chuyện xui xẻo này chả Mấy ai muốn. nếu lúc nãy em đừng đi ngược chiều, và anh đừng phóng nhanh thì đâu phải phiền phức như vầy. đúng khong?

Hơi quê vì lời lẻ Dịu dàng của hắn, Bảo Khuyên làm thinh cuối xuống nhặt bó hoa. Rồi không ngăn đuọc ấm ức, cô khổ Sở Buột miệng:

Dập hết thế này là chết thật rồi!

Nhìn đồng hồ, cô hấp tấp leo lên yên và muốn khóc vì dây sên tuột luốt.

Lật đật nhảy xuống dựng chân chống Bảo Khuyên ngồi thụp kế cái xe và loay hoay một mình

Chiêù nay đúng là xúi quẩy. cầm chắc là sẽ nghe mẹ Mắng rồi. Chuyện này chẳng nhằm nhò gì, vì bị Mắng là chuyện thường tình của Bảo Khuyên mà. Chỉ Sợ Mẹ Mất uy ti;n với chủ Nhà thôi!

Đang nhăn nhó không biết làm sao đễ đặt dây sên vào dĩa, mà tay sạch, Bảo Khuyên chợt nghe có người nói:

Để Anh sữa hộ Chọ Bàn tay cầm hoa hồng lỡdính nhớt thì xấu lắm!

Liếc gã aó đên một cáị Khuyên khinh khinh giữ xe cho gã muốn làm gì thì làm. dầu óc cô lúc này chỉ Mãi nghĩ tới những kiểu cắm hoa sao cho đẹp và mau.

Cô bé mua nhiều bông hoa chắc có việc?

Gật đầu nhanh thật nhanh, Bảo Khuyên rầu rĩ than:

Tôi cắm hoa cho đám tiệc. đã trễ giờ , còn gặp như vầy có xui không chứ!

Gã ta tỏ Vẻ Thương hại dù bộ Mặt vẫn lạnh tanh:

Tụi anh có thể Giúp em mua hoa khác. sài gòn thiếu gì chỗ bán.

Bằng cách nào chứ! hồng này phải đặt truóc mới có. mấy anh tìm ra hoa đẹp như vầy, tôi đền đèn signal liền.

Gã áo đên xoa hai tay vào hăm hở:

Được anh chở Em đi mua!

Trợn mắt lên Bảo Khuyên mai mỉa:

Cám ơn lòng tốt của anh. Tôi không phải là cô bé choàng khăn đỏ Đâu mà dụ Sói ạ!

Dứt lờ, cô nhảy lên xe, công lưng đạp thật nhanh. Bảo Khuyên nghe tiếng môtô nổ, nhung cô biết chắc hai gã ăn mặc modên bụi đó không dám đuổi theo mình, vì cô đang chạy nguọc chiều kia mà.

Rẽ qua con đuòng khác, Bảo Khuyên lơ ngơ tìm địa chỉ rồi quẹo vào một ngôi biệt thự Nhỏ Mỡ cửa xẵn.

Vừa vào tới sân trải đầy đá cuội trắng, Bảo Khuyên đã thấy Chiêu Liên hớt hải chạy ra, giọng gấp rút:

Trời ơi! Em làm gì tới trễ dữ vậy, nãy giờ dì dung sốt ruột nen…dũa um sùm, chị nghe điếc luon.

Khuyên nhăn mặt:

Em bị Xe tông muốn lọi be sườn đây nè. bông thì dập gần hết. thế nào mẹ Cũng la nữa, chị chuẩn bị Tiếp lỗ tai đi.

Thấy Bảo Khuyên giơ cánh trỏ Bị Rướm máu ra, Chiêu Liên lo lắng

Xe tông có trúng chổ Hiểm trông người không vậy? nó đụng phải em rồi chạy luôn à?

Bảo Khuyên làu bàu:

Ai mà biết chỗ hiểm nằm ở đâu để Trả Lời. Có thương thì làm ơn vào phụ Em, chớ đừng hỏi nữa, nhức đầu quá!

Chiêu Liên làm thinh dẫn Bảo Khuyên đi vòng ngã sau vào bếp. bếp cuả Nhà giàu có khác. to rộng và trang trí y như trông các catalogue hiện đại. còn đang lo ngắm nhìn, Bảo Khuyên chợt nghe giọng mẹ Nghiêm khắc:

Con ngủ Quên hay sao Bảo Khuyên?

Giật mình ra cô thấy bà Dung khoanh tay đứng kế một thanh niên. Điều đó làm cô bất ngờ đến mức cứ nghệch mặt ra là anh ta đang loay hoay cắm hoa với vẻ Chăm chú tới nỗi chả màng tới thế sự Chung quanh.

Ai vậy kìa? Như để Giải đáp thắc mắc của Khuyên, bà Dung lên tiếng:

May nhờ có Hoàng An, phụ Một tay, nếu không mẹ Chẳng biết phải ăn nói thế nào với bà Tú Nhi đây nữa. con lúc nào cũng lề mề, chậm chạp, mê chơi hơn ham làm, ham học.

Dằn bó hồng dập xuống bàn, Khuyên sượng sùng vì những lời của mẹ. thay vì phải cảm kích việc làm của Hoàng An, tự Dưng cô lại thấy ghét anh ta, người mà nãy giờ Khuyên chưa dược biết tên.

Hờ hững liếc những bình hoa đễ trên bàn, Bảo Khuyên phải thầm khen đặc sắc. nhưng vốn tự Cao, cô thản nhiên nói:

Nãy giờ thật phiền anh quá. Cứ để Việc phái nữ này cho tôi.

Tay cầm cành thủy trúc, Hoàng An ngẩng lên. Bảo Khuyên chớp mắt truóc một gương mặt đàn ông đẹp trai. Anh ta sững sốt nhìn cô khá lâu làm khuyên đỏ Mặt quay đi chỗ khác. lúc đó Hoàng An mới lên tiếng:

Không phiền đâu! tôi rất khoái việc này. đây là dịp thể Hiện lòng yeu hoa lá cỏ cây, nên tôi tình nguyện giúp cô Khánh Dung không công. Cũng sắp xông rồi, nhờ Bảo Khuyên bưng hộ Những bình đã cắm lên bàn tiệc dùm.

Ghê thật! dám sai bảo cả mình. Bảo Khuyên bực bội:

Đay là việc của toi. Anh dành làm thế này tôi sẽ bị Mắng nữa cho coi.

Giọng Hoàng An đầy ngạo nghễ:

Cô Dung không giám mắng em đau. Lúc nãy cô ấy la thị Uy đó thoi. Mau bưng hoa lên phòng khách rồi xuống phụ tôi lựa những nụ hồng còn nguyên ra. Nếu cãi lời em mới bị Mắng đó!

Khuyên nhìn quanh tìm mẹ Và thấy bà đang chỉ chỏ phân công những người có trách nhiệm chạy bàn, mà hầu hết là bạn học của Chieu Lien, chã lẽ Hoàng An này cũng là bạn chị Lien. Nếu đúng thế, sao cô không biết hắn kìa!

Còn đanh chừng chừ khuyên đã nghe An hối:

Trời đất! còn đứng đó nữa à! cô Dung bảo em lề mề, chậm chạp chả Sai tí nào.

Thật qúa quắt! Bảo Khuyên nổi sùng lên vì cái giọng kẻ Cả của An, cô gắc gỏng:

Anh không có quyền nói tôi như thế.

những tôi có quyền nhắc lại lời nguòi khác phải khong? Con gái quạu quọ Qúa mau già lắm! phải tươi như hoa mới đẹp chứ!

Bảo Khuyên tức tối nhìn tay Hoàng An khéo léo ghim hoa vào đế, mồm dẻo nhẹo nói không ngừng. Đứng đôi cô với gã già hàm này chả Lợi lộc gì. Tốt hơn đi quách chỗ khác cho xong!

Mím môi bưng hai tay hai chậu hoa, cô đi một bước lên phòng đãi tiệc. bước tới bàn Chieu Liên đứng xếp khăn giấy dưới chén, cô để Lọ Xuống và hỏi ngay:

Chị đào ở đâu ra một thằng bạn khó ưa quá vậy?

Chieu Liên cau mày:

Bạn nào! em muốn nói ai?

Khuyên trề môi trách móc:

Thì thằng cha Hoàng An chớ ai. Cắm hoa có đẹp hơn ai đâu mà phách lốị Nếu biết chị dẫn hắn theo, em chả Cần hấp tấp chi cho đụng xe.

Chieu Liên dẫy nẩy:

Anh ta không phải bạn chị à nhe!

Bảo Khuyên kêu len:

Uả! Vậy hắn bạn ai?

Con của chủ Nhà. Sao? Ngạc nhiên hả? Dân kiến trúc muốn trổ Tài để Giật le với đám con gái chạy bàn ấy mà! đúng hơn là anh ta muốn giật le với em, vì lúc nãy dì Dung có khoe em cắm hoa từng đoạt giải cấp thành phố.

Bảo Khuyên nhún vai:

Con trai sao lại ăn thua đủ Với con gáị Đúng là không giống ai. Ỷ có tiền mướn nguòi ta tới với đủ Thứ yeu cầu để Rồi lại khoe tài một cách hợm hỉnh. thật khó coi quá!

Chieu Liên dịu dàng:

Đau cần em phải bực mình đến thế. Cứ khoanh tay đứng nhìn có khỏe hơn khong?

Hất mặt lên Bảo Khuyên nói:

Em không làm ngơ như chị đuọc.

Vậy em nhắm sẽ làm gì khi anh ta là chủ Em từng nói nhà giàu khoái chơi ngông. Hoàng An cũng là hạn công tử. Hơi đau chấp nhất nguòi như hắn cho mệt. cứ khen hắn hết cỡ, bảo đảm có lợi.

Lợi đau chả Biết, chi” biết em mém hàm răng không còn vì đo đất. may là mẹ Chưa hay em bị Xe tông, nếu không nãy giờ em được nghe giảng về luật lệ Giao thông rồi!

Nhìn điệu bộ Thiểu não của Khuyen, Chieu Liên mỉm cười thông cảm.

Liên biết bà dì của mình khó tính, khổ Là Bảo Khuyên lại y như thằng con trai, ngổ Ngáo, lóc chóc, ham vui hay là làm mẹ Nổi trận lôi đình, nên rất thường bị Rầy. mỗi lần rầy, dì Dung có thói quên lôi chuyện cũ ra rầy lại, và bắt Khuyên lẳng lặng ngồi nghe. Liên là nguòi vô tội, nghe tụng còn điếc, huống chi con bé đứng một chỗ không yên như Khuyên phải ngồi nghe mẹ Ca bài không tên với cả giọng chánh lẫn giọng bè.

Ôm vai khuyên kéo xuống nhà bếp, chieu liên thì thầm:

Đừng thở Than nừa, chịu khó một chút đi, nếu không muốn nghe dì Dung cất giọng ôpéra đột xuất.

Làm thinh bước tới chỗ Hoàng An ngồi, Bảo Khuyên bắt đầu lựa hoa hồng.

Không thèm nhìn tới cô, anh ta hỏi:

Em thấy những bình hoa tôi cắm như thế nào?

Bảo Khuyên nhấn mạnh:

Dĩ nhiên là đẹp rồi.

Vẫn không rời khỏi mắt những cánh Hồng, An vặn vẹo:

Sao lại dĩ nhiên nhĩ?

Hơi hếch mũi, Bảo Khuyên nói:

Vì anh hỏi cốt để nghe khen. Mà lời nói đâu có m ất tiền mua.

Trái lại lời khen thưởng có mục đích. Em muốn gì khi muốn vừa lòng toi?

Liếc Hoàng An một cái gần rách mí mă/t, Bảo Khuyên nuốt hận bưng thêm hai bình hoa nữa đi len. Hừ! mẹ phân công mình có mỗi việc cắm hoa, nhung tên công tử Bột này đã giành mất. cứ xớ rớở đây cho hắn sai vặt thì mất thế quá, phải tìm cách chuồn mới được.

Lách mình ra khỏi cửa dọc hông nhà, cô bước ra hành lang lát gạch mên trắng bóng loáng.

Hôm nay là sinh nhật bà Tú Nhi, chủ Ngôi biệt thự Mini này. giàu như bà ta sao không tổ Chức ở nhà hàng cho sanh nhi?

Đang thơ thẩn ngắm cặp nai kiểng xanh mướt, Bảo Khuyên chợt nghe tiếng Môtô thă/ng rít trên đường sỏi ê cả tai.

Như một phản xạ Cô quay phắt lại và thấy đúng là gã đầu tabu lúc nãy. dù bay giờ gã đã thay bộ Đồ bụi khác khá lịch sự, nhung cô không lầm vào đau đuọc với đôi mắt ốc bưu và gương mặt thịt đầy mụn trứng cá, trông thật khó ưa của gã.

Không biết gã là nguòi nhà hay khách mời đây nữa? tự Dưng cô tò mò nhìn theo bộ Dạng lè phè, lếch thếch của gã, ngay lúc đó trông nhà một cô gái mặc chiếc quần short xé tua cực ngắn và chiếc áo thun ba lỗ đỏ Chói bước ra.

Nhìn thoáng mặt cô ta, Bảo Khuyên đã thấy giống Hoàng An, cô gái đi như chạy về phía gã cắt đầu kiểu tabu, giọng ngạc nhiên:

Ủa! Đăng đau?

Nó bận, không tới đuọc, nên gởi qùa nhờ anh mang đến.

Cô gái vùng vằng:

Bận cái gì! đó là lý do chính đáng để Ảnh tránh mặt em đấy à?

Gã đầu tabu ngọt ngào:

Hoàng điệp phải thông cảm. Đăng và Hoàng an vẫn còn căng thẳng, nó đâu thể Tới đây đuọc.

Hoàng Điệp kêu lên:

những mời ảnh chớ đau phải ông An. Đàn ông mà giận dai như đỉa. anh là bạn của cả hai nguòi, không hòa giải đuọc sao anh Phát?

Phát lắc đầu:

Đay là chuyện danh dự, chớ đâu phải chuyện giận dỗi kiểu đàn bà. Anh không xên vào đuọc. à! An đau?

Nhún vai Hoàng Điệp nói:

Ở trông bếp, cắm hoa.

Thiệt ha?

Điệp hơi mỉa mai

Từ ngày bà nguòi yeu xuất cảnh tới giờ, ổng thay đổi kỳ cục. trước kia bồ ổng cắm hoa giỏi lă/m, bay giờ ổng ngồi rị Mọ Bên ba mớ hoa lá đó để Tưởng nhớ mùi hương hay sao â/y.

Bảo Khuyên gật gù một mình:

Thì ra là thế. Anh chàng là một công tử Thất tình, chớ không phải một công tử Hào hoa.

Cô định tập trung tinh thần để Tiêp tục nghe trộm chuyện thiên hạ, thì bị Chieu liên đậ Mạnh vào vai.

Trời ơi! Định đào ngủ Hay sao mà đứng núp ở đây? dì Dung kê kia kìa!

Tiếng chieu liên vang lên làm Hoàng Điệp và Phát quay lại, Bảo Khuyên đọc thấy trông mắt Điệp sự Khó chịu, và trông mắt Phát sự Ngạc nhiên. anh ta đã nhận ra cô rồi. Bảo Khuyên vội vàng bước theo chieu lien.

Cô cự Nư.

Khi không chị la lên làm nguòi ta mất mặt. quê dễ sợ!

Còn hơn em sắp mất mạng, dì Dung sùng lắm rồi đó! liệu hồn đi!

Khuyên lầm bầm:

Em cũng sùng vậy! tự Nhiên phải đứng hầu một bên cho họ Sai vặt. chả Ra thể Thống gì ca?

Chieu Liên chép miệng:

Chị thấy có sao đâu. tại em nhiều tự Aí quá. Muốn kiếm tiền phải chịu khó một chút.

Mẹ Cô là thế. Dù quá biết tính bà, sông Bảo Khuyên vẫn thấy lòng nặng trĩu, cô nhớ tới nhữnh nụ Hồng dập tả Tơi, rồi cắm cúi gò lưng trên xe.

Chiều lắm rồi dãy phố trước mặt Bảo Khuyên đã le&n đèn. cô rẽ vào một hẻm rộng, tâm trí bắt đầu sắp xếp những việc vặt ở nhà mà cô sắp phải làm khi về đến.

Cô thấy mình giống lọ Lem, cứ quẩn quẩn quanh quanh với trăm nghìn công chuyện. thực tế cuộc đời không có bà tiên nhân ái, nên có lẻ Chả Bao giờ Khuyên được mặc áo dạ Hội mang dày pha lê, đi xe sông mã tới những nơi tiệc tùng sang trọng như nơi cô vừa rời bỏ để chạy về đâu.

Còn chàng hoàng tử Trông câu chuyện ấy là ai nhỉ Trông xã hội đầy rẫy những gã thanh niên chạy môtô phóng vèo vèo, đụng người ta nhưng không hề biết nói một lời xin lỗi này!

Bảo Khuyên nhếch môi. Cô không trả lời được khi cuộc sống đối với cô luôn là một bài toán khó chưa tìm ra đáp số……