Chương 1

Đang miên man suy nghĩ, Vân bỗng nhìn lên. Trời đang gay gắt nắng, ấy vậy đột nhiên cơn mưa đổ ập xuống quá bất ngờ.

Đang đạp xe thong dong trên đường. Trường Vân quýnh cả lên, vội cho xe.

tấp vào mái hiên ngôi nhà gần nhất.

– Ồ may quá!

Vân mừng rỡ nhủ thầm, bước xuống và dẫn xe quay vào mái hiên nhà! Bất chợt chiếc xe của Vân bị chạm mạnh và ngã xuống đường.

Một dáng người cao ráo, tay che đầu chạy vào sau Vân với một tốc độ khá nhanh, nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc.

Giật mình rồi trấn tĩnh lại mau chóng, Vân liếc nhìn người thanh niên cùng chung cảnh ngộ. Đấy là anh chàng khoảng độ hăm mấy gì đó. Anh ta hướng mắt về cô lên tiếng:

– Xin lỗi nha, tôi không cố ý.

Anh ta cúi người đỡ xe lên, trong khi ánh mắt của Vân nhìn anh, vẻ trách móc. Chạm phải ánh mắt của người thanh niên xa lạ ngẩng lên nhìn cô, Vân ngượng ngùng vội lảng đi nơi khác. Cô gắt giọng:

– Đi vào sao không ngó gì hết vậy?

– Tránh mưa, nên hơi vội. Xin lỗi cô rồi mà! - Người thanh niên đáp trỏng.

Cô cong môi lỗi phải với anh:

– Gây ra lỗi cho người khác, xin lỗi là xong đấy ư?

Anh đáp bừa:

– Thôi đủ rồi cô bé, đã xin lỗi rồi, sao còn rắc rối vậy?

Chuyện ở trường chưa vơi bực tức bây giờ lại nghe cái giọng của gã đàn ông trước mặt, Vân càng thấy ghét.

– Ông ... ông thật là bất lịch sự!

Nụ cười thật đẹp nở trên môi anh ta:

– Cô cho tôi thế nào cũng được. Nhưng chuyện vừa qua cũng chưa hẳn là lỗi của tôi không đâu nha!

– Chứ lỗi của ai? Tại tôi à? - Cô gắt giọng.

– Chẳng phải khi tôi chạy vào, cô đang quay đầu xe lại ư?

– Nhưng mà ...

Người thanh niên lên tiếng:

– Nhưng cũng do lỗi ở tôi một phần, vì chạy vội quá nên đụng vào xe cô.

Vậy thì huề đi nha, xem như không ai có lỗi.

Vân không nói, mím chặt môi, ngẩng mặt vờ ngắm khung trời trong màn mưa. Mưa như trút nước, mái hiên chỉ có hai người lặng lẽ đứng bên nhau. Vân chợt rùng mình. Cô cảm thấy lạnh buốt.

Vân nép mình sát vào cánh cửa sắt, cô ôm chéo đôi tay vào ngực, dáng co lại vì thấm lạnh.

– Mong rằng như thế này sẽ giúp cô đỡ phần nào ướt và lạnh.

Hắn lại nhích gần, đứng trước mặt Vân. Hắn định làm vách ngăn che cho cô đây, được quá đi chứ! Biết ga lăng với phụ nữ đấy! Thế mà mấy câu mở đầu nghe thật trái tai, ấm ức ruột gan.

Vân đứng lặng thinh nhìn mưa rơi, mà lòng thầm cám ơn cái con người khó ưa này. Hắn cũng không nói thêm lời nào. Thời gian cứ trôi đi khoảnh khắc im lặng cứ kéo dài như vô tận ...

Mưa vẫn rơi đều đều, gió vẫn rít từng cơn thật mạnh. Anh chàng vẫn khoanh tay trước ngực quay lưng về phía Tường Vân.

Một lúc sau, dường như không chịu nổi cái lặng thinh, anh ta lên tiếng giọng trầm ấm:

– Thế nào? Cô bé không cảm thấy lạnh đúng không?

Ngước mắt nhìn hắn. Vân thầm bất mãn. Hừ! Hỏi một câu kèm theo lời khẳng định. Hắn làm như giỏi lắm vậy còn gọi là cô bé, nghe giọng nói thật là dễ ghét.

Thế nhưng Vân chỉ thầm để bụng, chẳng dám nói lời nào. Dù sao hắn cũng là tấm vách che gió cho cô kia mà, cũng có ơn chút chút.

Vân đành vuốt đuôi cho êm:

– Vâng, cám ơn ông nhiều!

Rồi cả hai vẫn lặng im. Trời bỗng ngưng hạt mưa thật đột ngột, như lúc ban đầu rớt hạt chẳng ai ngờ.

Tay vuốt mớ tóc quăn bồng bềnh bám nước mưa, giũ giũ chiếc áo, anh chẳng nói nửa lời, đôi chân vội vã rời khỏi mái hiên, rồi đi thẳng một mạch.

Khẽ nhíu đôi mày lại, Tường Vân lặng lẽ dẫn xe ra rời khỏi chỗ trú mưa.

Ngồi lên yên xe, cô đạp thật nhanh về nhà.

Khẽ thở ra nhẹ nhõm, Tường Vân làu bàu:

– Thật là một ngày xui xẻo vô cùng! Ôi! ....

Sau khi dựng xe vào góc phòng, Vân nhanh chân phóng lên lầu. Thay nhanh bộ quần áo rồi xuống phòng ăn, cô cảm thấy dạ dày cồn cào dữ dội.

Buổi trưa nhà thật vắng. Ba mẹ đã nghỉ ngơi sau bữa ăn, còn anh Thắng vẫn chưa về.

Tường Vy đâu nhỉ? Vân nghiêng đầu nghe ngóng trước phòng em. Vẫn im vắng, chắc nhỏ ngủ rồi cũng nên.

Đưa tay vuốt sơ mái tóc, Vân nhẹ bước đi xuống bếp, dọn thức ăn ra bàn.

Đang ngồi giặt đồ nơi bồn nước, Vy ngừng tay nhìn Vân, cô hỏi:

– Chị Vân về khi nào, sao em không hay?

Vừa ngồi và bàn, Vân đáp:

– Chị mới về thôi. Em làm gì đó Vy?

– Em đang giặt bộ đồ. Bộ chị bị mắc mưa hả?

– Trời mưa, chị phải trú mưa nên về trễ em ạ!

Vy tiếp tục giặt đồ, như chợt nhớ ra điều gì, liền ngẩng lên nói với chị:

– Chị Vân!

– Gì đó?

– Lúc sáng chị Loan có đến tìm chị.

Đưa mắt nhìn em cô chau mày:

– Tìm chị hay anh Thắng? Nhỏ Loan khéo vẽ vời lắm. Điều đó phải hỏi lại, cô em của tôi ạ!

Xem ra chị không thích chị Loan?

– Không hiểu sao, chị cảm nhận ở Loan có cái gí đó không thật em ạ!

Vy đồng tình với chị:

– Chị Tố My hiền lành, dịu dàng lại dễ thương nữa. Nhưng anh Hai lại có vẻ thích chị Loan hơn.

– Bởi thế mới có chuyện để nói.

Chuông cổng reo vang. Vân buông đũa, đặt chén xuống bàn:

– Em để chị mở cổng cho.

Vân đứng lên, đi nhanh ra cổng. Nhìn ra cô đã nhận diện được khách:

– Tố My! Đi đâu đây?

– ĐẾn thăm Vân, ~không được ứ – Được lắm chứ. Vân không nghĩ là My đến thăm.

Mở cổng Vân nói:

– My vào đi. Mình và Vy vừa nhắc tên nhỏ đấy!

Bước qua cổng My ngạc nhiên:

– Nhắc tên My, để chị vậy?

– À! Hai chị em Vân nói chuyện với nhau. Vy khen My hiền, dễ thương ấy mà.

My cong môi:

– Có thật là My này dễ thương không đó hả?

– Vy nói vậy mà Vân cũng có nhận xét về bồ như thế.

– Mắc cỡ ghê, cái mũi của My nó phồng to lên rồi đây nè.

Vân lườm ngang:

– Người ta nói thật chứ bộ.

Nắm tay bạn, Vân rủ:

– Lại kia ngồi cho mát đi My.

Tố My nhẹ gật đầu. Cả hai đi đến cái xích đu đặt dưới bóng mát của cây bàng xòe rộng.

Vừa ngồi xuống, Vân hỏi ngay:

– Đến Vân chơi hay có việc gì? Dạo này nhỏ may thế nào?

– Vẫn vậy. Thu nhập đủ sống trong gia đình thôi Vân ạ.

Nhìn sang bạn, My hỏi:

– Còn Vân, dạo này bận học lắm hay sao mà không thấy ghé chỗ My?

Đưa tay vuốt ngược mái tóc ra sau, Vân nói:

– Ngoài giờ học trong lớp, Vân còn học thêm vi tính, nên không còn thời gian ghé My được.

Mặt Tố My chợt buồn:

– Cuộc đời My bất hạnh và tệ nhất, không được diễm phúc như Loan, Đình sống trong gia đình sang giàu, cũng chẳng hạnh phúc như Vân, hưởng đầy đủ hạnh phúc, tình thương của cha mẹ và anh em.

Siết chặt tay bạn trong tay mình, Vân cảm thấy bùi ngùi:

– Mỗi người có một phần số. My có than thân cũng chẳng thay đổi được gì.

Bên My còn mẹ, bà là người mẹ rất tốt, một người đàn bà tuyệt vời đấy My ạ.

My gật đầu:

– My hiểu, Cả cuộc đời bà chỉ biết lo cho gia đình, chồng con. Từ khi ba qua đời, mẹ buồn nhiều, nhưng vẫn âm thầm chịu đựng, cố gắng nuôi con trưởng thành.

Vân im lặng chia sẻ nỗi buồn cùng bạn. Dựa đầu vào chiếc xích đu. My hỏi bạn:

– Kim Loan có ghé Vân chưa?

– Loan có ghé nhưng không gặp Vân. Lúc sáng Vân đi học, vừa nghe Vy nói lại thôi.

– Có lẽ Loan ghé tiệm may của My trước, rồi mới đến Vân.

– My biết có chuyện gì mà Loan tìm Vân không vậy?

Không nói gì, My rút tấm thiệp trong túi ra đưa cho Vân. Nhìn tấm thiệp, Vân cười:

– Nhỏ Loan mời sinh nhật hả?

Tố Vy gật đầu, Vân lại hỏi:

– Mình chưa nhận thiệp mời, nên không biết khi nào?

– Đừng lo, Vân là nhân vật quan trọng.

– Mình tin sẽ có thiệp cho anh Thắng nữa đó chủ nhật là ngày vui của Loan đấy!

Vân cười trêu bạn:

– Đúng đấy, Vân là nhân vật quan trọng, còn anh Thắng thuộc loại ưu tiên đứng đầu:

Mặt Vy chợt xìu xuống:

– Biết rồi, đừng quảng cáo nữa.

Nghiêng đầu nhìn bạn, Vân cong môi:

– My sao vậy?

– Sao là sao hả?

– Sao My lại buồn vậy?

– Ai buồn? Việc gì mà buồn chứ?

Đưa tay bẹo cằm My, Vân chúm chím:

– Có thật là My không buồn?

My chau đôi mày liễu:

– Buồn chuyện gì? Sao My không biết chứ?

Vân lại mỉm cười nheo mắt:

– Khéo làm bộ che giấu. Nói cho biết nhé! Cứ dè nén, giữ kín trong lòng, đau khổ chết oan uổng lắm đấy.

– Nhỏ này nói lạ, ai giấu cái gì chứ?

– Tôi nói có. - Vân cao giọng -. Yêu ai thì cứ tỏ bày, sợ gì mà giấu chứ?

Mặt My đỏ bừng, cô ấp úng:

– Vân nói ...

Tường Vân chớp mắt nghiêng đầu:

– Vân nói trúng phải không? Đừng có có quanh nữa bồ ạ.

My cúi xuống nói nhỏ:

– Vân đã biết gì chứ?

Vân chu môi, hóm hĩnh:

– Thì Vân đã nói là My thầm yêu một người. My đã yêu anh Hai của Vân đúng không?

– Ơ, nhỏ nói ... - Bỏ lửng câu nói, My cúi đầu im lặng.

Đã biết điểm trúng huyệt yếu của bạn, Vân nói luôn:

– Im lặng tức là xác nhận Vân này nỏi đúng, phải không nhỏ?

Không nhìn bạn, My đáp lí nhí:

– Tường Vân! Biết thì im lặng, đừng nói cho ai biết nha.

Cúi sát khuôn mặt đỏ hồng vì thẹn của bạn, Vân trêu:

– An tâm. Vân không nói cho ai biết hết, ngoại trừ anh Thắng của Vân thôi.

– Cái gì? - Tố My tròn mắt nhìn bạn.

– Trời ạ! Bộ Vân muốn anh Thắng biết ư? Vậy là Vân giết My rồi. My sẽ chẳng bao giờ dám đặt chân đến đây nữa đâu.

Vân giả vờ ngây thơ:

– Ủa! Cả anh Thắng cũng không cho biết nữa hả?

– Vâng. Chỉ My và Vân biết là đủ rồi!

– Hừm! - Vân lắc đầu - Nếu chỉ hai người biết, thì làm sao anh Hai hiểu được tình yêu của My? Không thể như vậy được.

Giọng My buồn buồn:

– Chỉ cần một mình My hiểu được rồi. Cần gì ai nữa hả Vân?

– Không, My phải đối mặt tới cùng mối tình thầm lặng, đơn phương của My.

– My biết phải làm sao bây giờ. Nói thẳng là yên anh Thắng ư? Điều đó My thấy chẳng ra sao cả!

– Không phải Vân xúi nhỏ nói thẳng với anh Thắng. Nhưng ít ra My cũng phải để lộ ra chút chút tình cảm của mình cho người ta biết chứ, thế nhỏ cứ kín như bưng, ai mà biết được?

Nhìn bạn chăm chú, My hỏi:

– Vân thấy My thế đó sao?

Đôi môi hồng của Vân chúm chím:

– Việc của nhỏ làm sao qua được mắt của Vân. Ta còn biết nhỏ yêu anh ta từ bao giờ nữa kìa.

Nhéo vào vai bạn, Tố My mắng:

– Con yêu quái này xạo quá!

Vân trừng mắt nhìn bạn:

– Cho hay nha, ta đoán đúng như một cộng một là hai. Nhỏ đừng bảo Vân này xạo nghe.

– Hừm! Đoán mò cũng bảo là tài.

Rồi không hiểu sao My lại nắm tay Vân, khẽ dặn:

– Hứa với My đi Vân.

– Hứa gì chứ?

My rỉ nhỏ vào tai bạn:

– Không tiết lộ điều bạn mình vừa nói. Nhất là với anh Thắng.

Vân nhìn bạn chăm chăm:

– Nếu muốn thế, My phải nói cho Vân hiểu. Tại sao nhỏ lại cố tình giấu giếm tình cảm của mình?

Tránh ánh mắt bạn, My trầm giọng:

– Mặt cảm thân phận, hoàn cảnh gia đình. Tố My yêu nhưng không dám tỏ bày tình yêu ấy. Hãy để cho My giấu kín trong lòng Vân ạ. Tất cả những điều đó không cho My nói ra.

My thở dài và nói tiếp:

– My đã suy nghĩ thật nhiều. Nếu nói ra chẳng ít lợi gì, lắm khi còn buồn hơn, thì thà ôm kín chôn chặt tình yêu của mình cho xong.

Siết nhẹ tay bạn, Vân hỏi:

– Nhỏ nói thế với ý gì?

– Vân đã hiểu rõ, còn hỏi lại My chi vậy?

– Vân không hiểu gì thật mà!

Tố My cắn môi. Một thoáng sau cô khẽ giọng:

– Tường Vân! My tự thấy mình không là đối thủ của Kim Loan. My thua kém Loan đủ mọi mặt. Còn điều quan trọng nữa là anh Thắng chỉ thích nhỏ Loan.

Vân đã hiểu, cô nhẹ gật đầu:

– Thích đâu phải là yêu. Biết thế nào là xứng đáng hay không? Chỉ tại trong đầu óc của My luôn mặc cảm mà ra.

Vân nghiêng đầu nhìn bạn và nói:

– Tố My! Nếu đem so sánh phân tích kỹ thì chưa hẳn ai hơn ai về ưu và khuyết điểm.

Vân nheo mắt, chúm chím với bạn:

– My biết không? Cha mẹ Vân cho rằng mẫu người như Loan không hợp với anh Thắng. Mẹ luôn khen My dễ thương, hiền lành, đức hạnh. Tóm lại, cả nhà Vân đều thích My hơn.

Đôi má ửng hồng, cô khẽ nói:

– Cho My xin đi Vân!

Vân vẻ hờn dỗi:

– Hừ! Nhỏ dễ ghét lắm. Người ta nói thật chứ không đùa đâu nha.

– Cho dù đó là sự thật, nhưng My tin mọi việc đều tùy thuộc vào anh Thắng.

Yêu hay không là quyền của con tim mỗi người, không ai có quyền bắt buộc được Vân ạ!

Vân lại nhăn nét mặt, tức tối bạn:

– Biết rằng tùy ở anh Thắng, nhưng cũng do My một phần chứ! Yêu mà cứ giữ kín để rồi than thở với Vân, mặc cảm, nhút nhát, dẹp quách qua một bên đi.

My cần phải bạo dạn lên, nếu không Loan trổ tài chinh phục trước. Lúc đó anh Thắng sẽ siêu lòng thì My đừng có khóc lóc than với Vân à nha!

My khẽ cười:

– My chẳng phải là Loan, nên sẽ chẳng làm được những gì mà Vân vừa nói.

Vân nghiêm hẳn nét mặt:

– Trời ạ! May mắn My không phải là Loan, bằng không Vân này chẳng bao giờ nói vun vào anh Thắng của Vân đâu.

Túm lại mái tóc bay bay trước cơn gió mát thổi qua. My lặng thinh, bởi cô không biết nói gì với Vân nữa.

Một lúc nhìn đồng hồ nơi tay, My nói với Vân, vẻ còn tiếc rẻ:

– Thôi, My về vân ạ! Còn phải phụ mẹ dọn hàng nữa.

Nhìn bạn gật đầu:

– Ừ, Tố My về đi.

Cả hai đứng lên, rời chiếc xích đu, bước ra cổng. Đến gần cổng, My dừng bước lại hỏi bạn:

– Sinh nhật Loan, Vân đi chứ?

– Vân cắn môi nói:

– Nếu như nhận được thiệp mời.

My nhẹ cười:

– Loan tìm đến Vân là đưa thiệp mời đó. Tin chắc Vân sẽ nhận được thôi.

Vân chau mày liễu:

– Không gặp Vân Loan gởi lại nhà không được sao?

My chúm môi:

– Loan muốn trao tận tay Vân, và lý do chính là được gặp "người ta" nữa.

Vân lườm bạn một cái:

– Sao My biết rõ vậy?

– Ờ ... thì ...

Nhìn vẻ bối rối của bạn, Vân lại trêu chọc:

– Vân hiểu rồi. Bởi vì cả My và Loan đều có một tâm trạng đúng không nào?

My lí nhí:

– Hừ! Không nói với Vân nữa. My về đây.

Vội vã, Tố My lách mình qua cổng rồi đi thẳng ra đường. Sau đó cô ngồi lên chiếc xích lô vừa trờ tới.

Tường Vân đứng tựa cổng nhìn theo bạn, cho đến khi chiếc xích lô đã mất hút. Ánh mắt cô có vẻ vui vui. Trên bờ môi đang hé nụ cười hóm hỉnh.

Những tia nắng yếu ớt chiếu xuống. Một vài chiếc lá vàng rơi lác đác trên đường chiều lộng gió.

Vân cho xe chạy vòng quanh khu chợ, rồi tấp vào cửa hàng mua một môn quà tặng cho Loan vào ngày sinh nhật.

Ngắm nghía rồi chần chừ, Vân định không mua, so với sự giàu có của Loan.

Vân thấy những thứ này nó tầm thường làm sao.

Biết thế, nhưng Vân phải mua để làm quà của hai anh em cô dành tặng cho Loan.

Lựa chọn một lúc Vân cũng chọn được món quà ưng ý nhất. Thuận mua, người bán hàng đã gói thật kỹ cho Vân ngay sau đó.

Vân vui vẻ chào chị bán hàng và nhanh chân bước về. Cái chạm vai của người đi tới làm Vân đánh rơi gói quà từ tay xuống đường.

Vân bật thốt:

– Trời ơi! Gì kia chứ?

Gã đàn ông vội cúi nhặt gói quà lên. Ngẩng nhìn đối diện, anh nói:

– Xin lỗi nha. Cô bé mua quà tặng bạn đấy hả?

Ánh mắt giao nhau, nét mặt Vân đang tươi vui, trở nên sầm lại. Lại hắn nữa ư? Mới nhìn là cô nhận ra hắn ngay, cũng cái chuyện bất cẩn của hắn. Dường như hắn đang cố tình trêu gan cô thì đúng hơn là sự vô tình đụng phải.

Hắn có một đặc điểm làm tho người ta khó quên. Đó là mái tóc quăn của hắn được cắt tém trông thật ghét chết đi được. Thật y như kẻ bụi đời.

Bỏ mặc hắn, Vân đến bên chiếc xe, đặt gói quà vào giỏ, chẳng thèm trả lời gã, cô ngồi lên yên chạy đi một nước, không ngoái đầu lại.

– Cô bé, sao không trả lời tôi?

Vân vẫn không thèm nhìn lại. Hắn lắc đầu cười rồi đi vào cửa hàng.

Chạy được một khoảng xa, Vân quẹo qua con đường khác. Chợt cô nghe tiếng gọi ý ới:

– Vân! Tường Vân! Nhỏ đi đâu vậy?

Cô dừng xe, quay lại phía sau:

– Nhỏ Ánh hả? Gì mà réo dữ thế!

Ánh nhoẻn miệng cười:

– Ừ, ta đi mua quà sinh nhật đây. Định gởi nhỏ mang đến Loan giùm.

Tròn mắt, Vân nhìn bạn:

– Nhỏ không đi sao?

– Ừ, Ánh không đi được, hôm nay nhà đi vắng cả, chỉ còn mỗi Ánh trông nhà thôi. Mà nè! Có việc gì trông mặt Vân cau có thế?

Vân lên giọng càu nhàu:

– Bực mình ghê. Vân mới bị quỉ ám.

– Trời ơi! Nói gì nghe ghê vậy nhỏ?

Vân trả lời bực dọc:

– Rõ bực. Người gì thấy mặt là phát ghét.

Ánh chúm chím cười:

– Mà ai vậy?

– Đồ ''be he".

Ánh cười khúc khich:

– Lại tên dê xồm nào đó dám theo đuôi của nhỏ phải không?

Vân gắt ngang:

– Hắn chẳng theo đuôi, mà hắn đã làm cho ta bực mình.

Ánh nhún vai vẻ không hiểu:

– Nhỏ nói gì ta chẳng hiểu. Hắn không theo đuôi thì sao lại bực mình?

Vân chặc lưỡi:

– Con nhỏ này! Thôi, không nói nữa. Vân về, còn cùng anh Hai đi nữa, khi khác hãy nói tiếp.

Ánh nói nhanh:

– Nè! Cho Ánh gởi quà cho Loan nhé. Bảo nhỏ đừng giận.

– Được! Mình sẽ nói cho Loan hiểu. Vân đi nha!

Vân quẹo cua, đạp xe nhanh về nhà, cô đã thấy anh Hai quần áo chỉnh tề, đứng đợi cô trước cửa.

– Thấy em, Thắng lên tiếng:

– Sao lâu vậy cô bé?

Cô nhăn mặt, dỗi giọng:

– Còn ở đó trách em, đang bực mình đây này.

Thắng nhìn em gái, nheo mắt cười:

– Xin lỗi nha. Em gái anh đang mệt mà anh không biết. Thay đồ và làm đẹp đi, hai anh em mình cùng đi đến nhà Kim Loan.

Cô cong môi dịu giọng:

– Biết thế là tốt rồi, anh Hai đợi em nha!

– Ừ! Nhanh đi, anh sẽ đợi.

Một thoáng sau hai anh em đã ra đến đường lớn. Ngồi sau anh, Vân hỏi:

– Anh Hai, trễ lắm rồi! Nhanh một chút có được không?

Quay đầu lại, giọng Thắng át hẳn tiếng xe:

– Tại em hết, bây giờ lại hối anh. Đường phố giờ này dày đặc người và xe bảo anh nhanh sao được? Anh còn yêu đời lắm em gái ơi!

Đấm nhẹ vào lưng anh, Vân cười khúc khích:

– Em biết! Anh Hai của em còn yêu đời lắm mà. Nhưng trái lại, tình cảm riêng tư của anh Hai chẳng mấy tốt đẹp tí ti nào. Như thế yêu đời làm gì nhỉ?

– Ê! Em nói gì anh Hai vậy?

Vân cong môi, nói ra ý nghĩ của mình:

– Em nói tình cảm anh dành cho bạn của em ấy. Nhỏ có gì đặc biệt, sao anh tỏ ta thân thiết chìu chuộng quá vậy?

Thắng ngạc nhiên:

– Nhỏ nào vậy?

– Kim Loan đó.

– Dường như em có ác cảm với Loan?

– Em không có ác cảm. Nhưng trong lòng em luôn có ấn tượng, Loan làm sao ấy.

Thắng hỏi nhanh:

– Làm sao hả?

– Dường như ở Loan có gì đó không thật.

Rồi vỗ vai anh, Vân nói:

– Anh Hai này! Loan có điểm nào để cho anh thích chứ!

Thắng hỏi lại em:

– Tại sao em biết anh thích Kim Loan?

Vân cong môi nói:

– Nhìn vào hành động và cử chỉ anh dành cho Loan, em đâu có ngu khờ mà không nhận ra điều đó.

– Ừ! Em giỏi lắm chỉ có tài rào đón anh Hai!

Vân gạn hỏi:

– Hôm qua anh Hai đưa Loan đi đâu vậy?

– Em gặp hả? - Thắng hỏi nhanh.

Vân lắc đầu:

– Em không gặp. Tố My nói lại với em điều đó, Đúng không?

Lặng thinh một lúc, Thắng khẽ hỏi:

– My có nói thêm gì không?

Vân hắng giọng:

– Không nói, nhưng rất buồn.

– Tại sao lại buồn? Anh không hiểu.

– Anh khéo giả vờ. Em thấy My mến anh lắm đó.

– Thế hả? Anh không biết.

Cấu nhẹ đầu móng tay vào vai anh, Vân gắt:

– Em nói chuyện với anh thật nghiêm túc đấy nhé. Ở đó mà giả vờ.

Thắng kêu lên:

– Đau nghe nhỏ. Anh đang nghe em nói thật là nghiêm túc đấy chứ. Nói tiếp đi, anh nghe đây.

Giọng có làu bàu:

– Không nói nữa.

– Đến nhà Loan rồi, không nói nữa cũng chẳng sao, em gái ơi!

Thắng cho chiếc Attila ngừng lại trước cổng ngôi biệt thự đẹp lộng lẫy. Vân bước xuống lẹ làng. Nhìn anh trai cô gắt giọng:

– Anh quả là vô tình, lại còn đáng ghét, không hiểu đôi mắt của Tố My nhận xét anh thế nào, mà lại nói yêu anh.

Thắng tròn mắt nhìn em gái đăm đăm:

– Cô ấy nói thế với em?

Vân vội lắc đầu:

– Không biết, không nói gì hết á.

Ôm gói quà trong tay, Vân xoay lưng bỏ đi trước vào cổng biệt thự đang mở rộng đón khách.

Vừa lúc ấy, Kim Loan từ trong chạy ào ra, ríu rít đón bạn:

– Mong hai người sốt cả ruột, sao trễ vậy Vân? Tưởng là không đến dự rồi chứ?

Vân giọng giận hờn:

– Nhỏ nghĩ sao mà cho rằng anh em Vân không đến?

Loan bối rối nhìn Thắng:

– À ... thì ... mà ... tại sắp đến giờ khai mạc buổi tiệc, mà Loan chẳng thấy bóng dáng hai người, nên nghĩ vậy mà.

Rồi nụ cười Loan tươi hẳn:

– Loan mời anh Thắng và Vân vào nhà, bạn bè đang chờ chúng ta đấy.

Chợt nhớ, Vân hỏi:

– Tố My đến chưa?

Loan lắc đầu:

– Tố My bệnh không đến. Nhỏ có gởi lời xin lỗi Loan.

Vân bật thốt:

– Vậy sao? My bệnh gì?

Ngẩn người ra, Vân vẫn không tin cô làu bàu:

– My bệnh gì kia chứ?

Loan đáp:

– Nghe em gái của Tố My bảo, nhỏ bị nhức đầu cảm sốt.

Nắm tay Vân, Loan giục:

– Vào trong đi Tường Vân.

Kim Loan và Tường Vân đi trên con đường trải sỏi dẫn vào biệt thự.

Dựng xong chiếc Attila, Thắng cúi đầu thọc sâu đôi tay vào túi quần. Anh lững thững đi theo hai cô gái.

Trong tâm tư anh, chợt dâng lên một nỗi buồn sâu kín, mênh mông.