Chương 1

Chiếc phi cơ đảo một vòng trong không gian rồi từ từ hạ cánh xuống phi trường Tân Sơn Nhất , trước nhiều cặp mắt hiếu kỳ của khách trong và ngoài nước . Lâu lắm rồi họ mới trông thấy một chiếc phi cơ đẹp như thế !

Càng hiếu kỳ hơn khi từ lòng chiếc máy bay to lớn đó , chỉ vỏn vẹn hai vị khách bước ra một nam và một nữ . Người đàn ông to lớn dềnh dàng , nổi bật bóng mình trên bầu trờii xanh biếc không một gợn mây . Người con gái thì ngược lại , như một bức tranh tương phản . Cô ta nhỏ bé ,dễ thưong như một chú chim non bên con đại bàng vậy.

Song điều đáng nói hơn hết là cả hai đều rất đẹp . Nhất là người đàn ông , anh ta có gương mặt vuông nghiêm nghị và đôi mắt sáng của các tượng thần Hy Lạp . Đôi môi mỏng mím chặt sau hàm râu con kiến , cùng nụ cười khó hiểu sau cáii nhếch môi càng chứng tỏ anh là người con trời đất chẳng ra chi . Dường như trong mắt người đàn ông trạc tứ tuần này , không có gì đáng ngạc nhiên , không có gì mà anh ta chưa nếm thử.

Còn cô gái thi khác hẳn . Mái tóc tém ôm gọn sát gáy , đôi mắt bồ câu đen tròn lung liếng cùng nụ cười sau hàm răng khểnh duyên duyên . Cô như muốn hô to với đất trời này : Cuộc đời sao qúa ngỡ ngàng và mới mẻ ?

Cả hai người bước lần xuống bậc thang của phi cơ rồi dừng lại . Người đàn ông đặt chiếc vali to xuống chân mình , đưa mắt nhìn cô gái : - Tiểu Mi , em có mệt không ?

- Không mệt chúc nàp

Tiểu Mi trả lời nhanh . Người đàn ông nheo con mắt trái :

- Không cần nói dối một cách trắng trợn thế đâu - Ngưng một chút , anh nói thêm - Đã sang đến Vietnam rồi , không lẻ anh lại đuổi em về sao mà sợ ?

Bị nói trúng suy nghĩ của mình , Tiểu Mi cả thẹn , vờ quay mặt sang hưóng khác , nói lãng :

- Ủa , sao chẳng có ai ra đón mình hết vậy ? Khắc Trần , anh có điện báo cho họ biết giờ đáp của chúng ta không ?

Không trả lời Tiểu Mi , Khắc Trần đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh , hít một hơi dài . Vậy là sau hơn 48 tiếng ngồi máy bay , anh đã về đến Vietnam với bao nhiêu lưu luyến.

- Khắc Trần , sao anh không trả lời em ?

Tiểu Mi nũng nịu kéo tay áo Khắc Trần . Anh như vụt tỉnh cơn mơ , chớp mắt :

- Có , anh có điện báoo cho họ biết giờ chúng ta đáp máy bạy

- Sao chẳng thấy ai hết vậy ?

Tiểu Mi nhón chân nhìn qua vai Khắc Trần . Anh cúi xuống xách chiếc vali lên :

- Làm sao mà em thấy được khi anh cố tình nói sai giờ đáp phi cơ chư ? - Hơi giấu nụ cười , anh nói tiếp - Nếu muốn gặp họ , em hãy đứng đây chờ thêm hai tiếng nữa.

- Sao anh lại cố tìnhh hẹn sai giờ như vậy ?- Tiểu Mi tất tả đuổi theo chân Khắc Trần - Rồi chúng ta làm sao chứ ?

- Chảng làm sao cả - Khắc Trần bươc vào phòng đăng ký - Nếu có bọn họ , anh đâu phải xêp hàng dài chờ người ta chứ ?

- Suỵt - Khắc Trần chơ .t đặt một ngón tay lên miêng Tiểu Mi - Em có thấy gì không ?

Qua màng kính trong , Tiểu Mi nhìn thấy một đoàn ngườ tề chỉnh với trang phục lộng lẩy tiến vào phòng đợi cảu sân bay . Trên tay cô gáii mặc áo dài là một băng rônn bằng giấy cứng cùnggg với dòng chữ vừa Anh vừa Việt

"Hân hoan chào đón sieu sao điện ảnh Khắc Trần"

- Ê , họ đi đón mình kìa - Tiểu Mi hớn hở đưa tay lên miệng làm loa - Bọn tôi . . ..

- Đừng - Khắc Trần vội bịt miêng cô - Đừng làm ồn nơi công cộng.

- Nhưng họ không thấy ta thì sao ?

- Thì càng tốt . Em không thấy những chiếc máy ảnh đưa lên chuẩn bị bấm đấy sao ? Anh không thích mặt mình bị đăng tèm lem trên đầu một tờ nhật trình đâu.

- Nhưng em thích lắm - Tiểu Mi dẩu môi lên - Néu anh sợ cứ núp sau lưng em.

- Thôi đủ rồi cô bé - Khắc Trần kéo tay cô - Chúng ta đi thôi , thủ tục hải quan đã đăng ký xong.

- Nhưng mình biết chỗ nào mà đi chứ ? - Tiểu Mi vùng vẫy trong tay Khắc Trần . Đầu ngóai ra sau ,cô hy vọng một trong số người kia sẽ nhìn thấy . Nhưng . . . . . .tiếc thay , đoàn ngươi hãy cìn mê mải hướng mắt trái về phi trương nên bỏ qua cơ hội

- Khắc Trần và Tiểu Mi càng lúc càng xa dần

Chán anh quá đi thôi- Tiểu Mi quăng vèo chiếc túi lên ghế salon , thả người ngồi phịch xuống giường nhăn nhó - Khách sạn đã đặt sãn không chịu ở , tự nhiên lại chui rúc vào một xó xỉnh tầm thường như vậy

- Đừng càu nhàu nữa chú mèo con - Khắc Trần cởi áo khóac ra cầm ở tay - Bây giờ anh hỏi em có đồng ý tắm rửa , thay đồ rồi đi ăn với anh không ?

- Không - Tiểu Mi phùng to má - Đi với anh em chán thấy mồ.

- Vậy thì cảm ơn em , anh đi trước nhé ?

- Khắc Trần vờ quay lưng . Tiểu Mi hét lên :

- Anh đi đâu chứ ? Người ta mớ có nói một câu đã đi rồi . Vậy mà bảo chăm sóc người cho ta.

- Thưa công chúa - Khắc Trần cúi rạp mình - Anh về phòng tắm rửa , thay đồ cũng hổng được sao ?

- Sao anh nói là . . . ..

- Là đi ăn , nhưng cũng cho anh thay bộ đồ sạch sẽ chứ ? Mùi chua của anh chỉ mình em chịu nổi thôi , chứ tiếp viên họ đâu chịu nổi . Họ sẽ tống anh la lộ mất.

- A ! - Tiểu Mi trợn mắt - Dám bảo em ngửi mùi chua từ người anh hả ? Gan trời !

1 cái gối bay vèo vào người Khắc Trần , anh đón lấy , nói nghiêm :

- Thôi , không giỡn nữa . Anh đói quá , mau dậy thay đồ rồi đi ăn.

Chiếc má Tiểu Mi lại phùng lên . Khắc Trần nói trước :

- Đừng bảo là không đi thì anh mừng lắm

- Ai bảo không đi chứ ? Tiểu Mi hất mặt lên - Chẳng những thế , em sẽ ăn lủng túi anh luôn.

- Vậy thì xin mời

Khắc Trần khép nhẹ cánh cửa - Tiểu Mi lăn ra giường làm biếng . Cơn mệt mỏi trong ngày đã làm mắt cô nhíu lại . Nhưng . . .không thể để một mình Khắc Trần đi lang thang được . Tiểu Mi bật dậy thật nhanh , cô đã nhủ với lòng , phải díng sát Khắc Trần như miếng băng keo.

- Ồ , Khắc Trần , anh ấy kia rồi

Chân chưa bước dứt bậc thang lầu , đã nghe nhiều tiếng xôn xao . Ánh đèn phlash lóe lên chóe mắt.

- Ê . ..

Chưa kịp hiểu chuyện gì , Khắc Trần đã thấy mình bị xô mạnh ra sau rồi giọng Tiểu Mi vang lên lảnh lót :

- Mấy người định làm gì vậy ?

- Thưa cô , tụi tôi là . ..

Nhũng tấm danh thiếp được chìa ra như bươm bướm trước mặt Tiểu Mi . Cô đón lấy rồi kêu lên bẽn lẽn :

- Thì ra các người là . . . .Rồi cô ngơ ngác - Tụi tôi đã trốn , làm soi các anh tìm ra được vậy ?

- Tiểu Mi - Khắc Trần khẽ kéo áo cô , rồi bước lên cướp lấy lời cô - Xin lỗi vì mệt quá nên tôi phải . . ..

- Anh không biết dùng từ gì để thanh minh cho hành động bỏ trốn của mình . Thật là khiếm nhã , thật là bất lịch sự , nhưng bọn người trước mặt anh không có vẻ gì là giận cả . Họ cười vui.

- Ồ , không sao , chúng tôi hiểu mà

- Là đại minh tinh thì dĩ nhiên là phải khác người rồi

- Không , không phải đâu - Khắc Trần xua tay- Thật tình anh không muốn làm cao hay màu mè gì cạ Nhưng chảng biết nói sao cho họ hiểu bây giờ . Cách tốt nhất là im lặng , mặc cho họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.

- Anh à - một phóng viên mở máy - Biết thời gian đối với anh quý báu vô cùng , nên đoàn phóng viên chúng tôi đã bàn bạc , nhất trí với nhau rằng " chỉ hỏi anh ba câu thôi . Chắc là anh không từ chối chứ ?

- một câu cũng không trả lời đâu - Tiểu Mi lại đẩy Khắc Trần ra sau - Ảnh đang đói bụng lắm , mấy anh muốn hỏi gì , xin chời dịp khác.

- Vậy thì chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện vậy ? - một phóng viên đề nghị - Tôi biết có một nhà hàng nổi tiếng rất gần đây.

- Thôi khỏi đi - Khắc Trần lại đẩy Tiểu Mi ra sau- Các anh muốn hỏi gì thì hỏi , tôi trả lời ngay cũng được.

- Vậy thì anh vui lòng cho biết nguyên nhân anh trỏ về nước lân này ?

1 phóng viên chìa micro . Khắc Trần nhẹ nhún vai , mắt lơ đểnh ngó đám người vây lấy mình :

- Đơn giản và ngắn gọn , tôi trở về nước chỉ vì một lời mời . Tôi sẽ là diễn viên chính trong một bộ phim dài tập.

- Chỉ thế thôi ư ? - Người phóng viên thất vong . Anh ta chờ mong một câu trả lời lắt léo hơn.

- Dĩ nhiên rồi - Tiểu Mi lại chen vào - Là diễn viên khôn gvề để đóng phim chứ về để làm gì chứ ?

- Tiểu Mi . ..

Khắc Trần gọi nhỏ - Tiểu Mi lè lưỡi lùi lại sau.

- Thưa anh , theo chúng tôi được biết anh là một công dân Vietnam , sang nước ngoài du học rồi không trở về nước nữa . Anh có thể cho mọi người biết nguyên nhân không trở về nước của anh.

- Chuyện đơn giản thôi - Khắc Trần vẫn nhìn về một hướng - Tôi sang nước ngoài du học rồi lấy vợ , nhập quốc tịch nên không về nữa.

- Có phải anh đã hai lần kết hôn và cũng đã hai lần ly dị ?

Tiểu Mi làu bàu :

- Khi không lại soi mói đời tư của người ta như vây . Khắc Trầncó mấy đời vợ hay mấy lần ly dị cũng đâu mắt mớ gì ai chớ ?

- Tiểu Mi- Khắc Trần lại kéo tay áo của cô rồi cười buồn . Lần đầu tiên trong buổi phỏng vấn , gương mặt anh có tình cảm

- Đúng , tôi đã hai lần cưới vợ chính thức và hai lần ly dị chính thức

- Vậy là còn những lần không chính thức nữa sao ?

- Không có - Tiểu Mi hét lên- Chỉ có hai lần đó thôi . Tôi biết rõ mà.

- Phải - Khắc Trần không để ý đến cô - Hãy còn một lânkhồng chính thức nữa.

- Ai vậy ?

Tiểu Mi buột thành câu hỏi . Đám phóng viên cũng chờ nghe câu trả lời nóng bỏng . Đây sẽ là tài liệu mới nhất của siêu sao điện ảnh Khắc Trần , người từng đoạt giải thưởng trong các cuộc liên hoan phim tầm cỡ . Nhưng . . . Khắc Trần đã lắc đầu :

- Xin lỗi , tôi không muốn trả lời câu hỏi này . Cám ơn các anh đã quan tâm.

Khoát khóat tay , Khắc Trần như muốn tạm ngưng cuộc nói chuyện . một phóng viên bước lên :

- Cám ơn sự hợp tác của anh , Khắc Trần , anh có thể cho khán giả mến mộ chữ ký củA anh ?

- Được thôi . Chuyện này thì sẵn lòng . Tiểu Mi nhí nhảnh mở chiếc bóp nhỏ lấy ra một xấp hình - Đây là ảnh chân dung và chữ ký của Khắc Trần . Các anh muốn lấy bao nhiêu cũng được

- Cám ơn cô . Đám phóng viên nhận hình rồi đề nghị - Cô và Khắc Trần chụp một tấm hình lưu niệm nhé ?

- Sẵn lòng - Tiểu Mi cười đẹp rồi nắm lấy tay Khắc Trần nũng nịu - Chụp hình kìa anh

Không phản đối , Khắc Trần đứng im cho đám ký giả chụp hình rồi bước đi lặng lẽ . Mặt trầm trầm như mang nhiều tâm sư.

- Khắc Trần , sao anh không ăn uống gì đi- Tiểu Mi kêu lên khi thấy anh ngồi bất động trước chén của mình - Lúc nãy than đói , sao bây giờ hiền quá vậy ?

- Ờ

Khắc Trần cầm đũa gắp một miếng bỏ đại vào mồm . Khong ngờ là trái ớt to . Tiểu Mi kêu lên hốt hoảng :

- Anh sao vẩy Khắc Trần ? Uống miếng nước đi anh.

- Cho anh bia , bia nào mạnh nhất

- Không có bia mạnh đâu , chỉ có rượu mạnh thôi - Tiểu Mi khờ khạo - Anh uống không ? Em đi pha cho anh nhé ?

Khắc Trần lơ đễnh gật đầu , Tiểu Mi bước nhanh về quầy rượu . Không hiểu sao tâm trạnng Khắc Trần lai thay đổi bất thường như vậy . ba năm theo anh rồi . đây là lần đầu tiên cô thấy anh buồn như thế ?

- Rượu của anh đâY - Tiểu Mi đặt ly rượu xuống trước mặt anh lo lắng - Anh có bị bệnh không ? Để em gọi điện kêu bác sĩ.

- Khỏi đi - Khắc Trần đưa tay ngăn lại rồi đưa ly rượu lên môi uống cạn

- Ôi !

Tiểu Mi kêu thảng thốt . Sao lại như vậy được ? Thứ rượu của cô pha , thường khi anh vẫn chê là nồng , là mạnh , chỉ nhâm nhi từng chút một . Vậy mà , hổng lẽ tâm trạng bất thường này có liên quan đến cau tả lời lúc nãy . một lần lấy vợ không chính thức của anh là ai ? Sao mãi tận hôm nay cô mới biết ? Không chỉ có cô mà tất cả mọi người trong giới điện ảnnh cũngkho6ng biết nữa . Vậy cô gái ấy là ai ? Tự nhiên ngực cô lại đau đau.

- Khắc Trần , anh có thể cho em biết . ..

Tiểu Mi khẩn khoản , nhưng Khắc Trần đã gục nằm trên bàn tư `lúc nào . Ly rượu cô pha cho anh uống hết từ lâu.

- Khắc Trần , anh say rồi , chúng ta về phòng thôi.

Mặc cho Tiểu Mi lay gọi thế nào , Khắc Trần cứ như khúc gỗ nằm yên không động

- Thưa cô , tôi có thể giúp gì không ?

1 anh bồi bước lại gần lênt iếng hỏi . Tiểu Mi mừng rỡ :

- Ồ , hay quá . Anh có thể giúp tôi đưa anh này về phòng 103.

- Không có gì - Người thanh niên cười tươi rồi nhẹ nhàng xốc Khắc Trần dậy , bướ cđi như khiêng vật gì nhẹ lắm.

- Cảm ơn anh.

Tiểu Mi nói với theo anh bồi rồi quay sang nhìn Khắc Trần nằm bất động trên giường . Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong trạng thái này đây . Say sưa , bệ rạc

Nhớ lúc còn ở nước ngoài , có lần cô đã bảo với đám bạn của mình . Trong tứ đổ tường của bọn đàn ông , cô ghét nhất người đàn ông say rượu . Thiệt không sao tưởng tượng nổi một gã đàn ông đầy hơi rượu nằm cạnh bên mình . Chỉ mới nghĩ đến thôi , đã nghe lợm giọng muốn ói rồi.

Thế mà giờ đây , chình ình trước mặt cô là gã đàn ông say rượu . Không chỉ có mùi rượu nồng nặc lên thôi , hắn ta còn nôn tháo ra giường nữa .Mùi rượu đáng sợ còn phải cộng thêm mùi chua của thức an chưa tiêu hoá bay lên nữa.

Thiệt là đáng tởm quá đi.

Nhưng cũng thật lạ lùng . Tiểu Mi không thấy tởm , thấy buồn nôn chút nào . Nhẹ nhàng , âu yếm cô khẽ khàng lau mặt cho ạnh Dọn mớ thức ăn anh nôn tháo ra giường lòng cô lại tràn ngập niềm hân hoan vui sướng.

- Khắc Trần , anh có biết là mình tốt số lắm khổng

Tiểu Mi xỉ nhẹ trán anh mắng khẻ , rồi đảo mắt nhìn quanh , như không kiềm chế lòng , cô nhẹ đặt lên má anh một nụ hôn rồi thừ người run sợ . Trời hỡi , cô vừa làm gì vậy ? Sao lại đi hôn người ta chứ ? Xấu hổ chưa ? Má nóng bừng , Tiểu Mi thấy mình hư đốn quá

Nhưng có ai biết đâu mà sợ ? Tiểu Mi tự trấn an mình . Kéo mền đắp ngang người Khắc Trần , cô mắng yêu :

- Ngủ ngon nhé anh , em về phòng mình đây

Nhưng ra đến cửa , sợ anh nửa đêm có chuyện gì không xoay xở kịp , Tiểu Mi ngồi lại nhìn anh ngủ . Đôi mắt cô cứ nhìn mãi gương mặt rắn rỏi của anh mà mơ mộng . Mơ mộng đến nổi mí mắt khép lại lúc nào cũng không hay nữa.

Sáng ra , Khắc Trần thức dậy bằng một cái vươn vai thật mạnh . Nhũng chuyện buồn bực đêm qua như đã theo cái vươn vai ấy bay ra khỏi người anh tất cả rồi

Chắc cô bé Tiểu Mi đêm qua giận mình nhiều lắm . Anh còn lạ gì cái tính ghét nhìn người say rợuu của cô bé chứ ? Không pảhi một lần cô đã nói với anh rằng : Nếu anh say rượu , cô sẽ bỏ mặc anh cho đến chết đấy sao ? Phải đền cho cô bé một buổi đi chơi thật vui mới được . Khắc Trần tươi tỉnh với lấy chiếc phone tay ở đầu giường , chợt mắt anh như bất động về một điểm

Tiểu Mi đấy ư ? Khắc Trần nghe khó hiểu . Lẽ nào đêm qua cô bé ở lại phòng mình ? Còn đắp chăn lên trán nữa ? Trời sập đến nơi rồi . Tự nhiên anh bật dậy ngắm Tiểu Mi say ngủ . Gương mặt lúc hờn của cô sao dễ thương đến lạ . Không nỡ làm mất giấc ngủ của cô , Khắc Trần nhón chân nhẹ bế cô đặt xuống giường , rồi mỉm cười bước vào phòng vệ sinh.

Đang thiu thiu ngủ , Tiểu Mi chợt nghe cơ thể mình lạ lắm , như đang lơ lửng trên mây , như bồng bềnh trên mặt nước . Mấy lần mở mắt ra , nhưng không được , giâc mộng êm đềm như muốn cô đắm mình thêm chút nữa.

Mãi đến khi lưng chạm một vật gì êm lắm cô mới bừng mắt dậy . Hốt hoảnh biết bao khi thấy mình nằm trên chiếc giường lạ hoắc . Chiếc áo sơ mi của Khắc Trần vứt bừa bãi dưới chân . Bật dậy thật nhanh , Tiểu Mi rú to một tiếng kinh hoàng.

Ôi lẽ nào đêm qua cô đã cùng Khắc Trần nằm cùng giường chứ ?

Ngỡ cô gặp nạn , Khắc Trần nhảy đại ra từ toilet . Miệng còn díng đầy kem , tay còn cầm bàn chải.

- Có chuyện gì vậy ?

- Cũng tại anh không.

Tiểu Mi ném gối bay tới tấp vào mặt Khắc Trần . Anh đưa tay đỡ , lạ lùng :

- Có chuyện gì , sao em ném anh , À , hay mông du ?

Anh đặt cây bàn chải xuống bàn , bước lại gần nắm tay cô chặt cựng . Tiểu Mi uất ức kêu to :

- Khắc Trần , anh là một thằng khốn nạn

- Sao em lại mắng anh ? Khắc Trần ngơ ngẩn - Trongmơ em đã thấy những gì ?

- Anh đừng làm bộ nữa - Tiểu Mi tấm tức ôm mặt khóc - Anh lấy ơn trả ơn ( , lợi dụng lúc tôi ngủ say rồi làm bậy.

- Làm bậy - Khắc Trần tròn mắt , hai tai lùng bùng . Hổng lẽ Tiểu Mi nằm mơ thấy mình . . .Sao kỳ cục vậv ?

- Bây giờ anh tính sao đâ hả ?

Tiểu Mi hét lớn , Khắc Trần đua tay gãi tóc :

- Tính sao là tính sao ?

- Trơ trẽn , vô liêm sì - Tiểu Mi vung tay tát mạnh vào mặt Khắc Trần- Tôi phải điện cho ba tôi biết.

Cô chụp lấy chiếc phone của Khắc Trần bấm lia lịa . Khắc Trần ngồi luôn xống ghế , nhìn cô như nhìn một nghệ sĩ diễn tuồng . Thấy cô bỗng quăng máy phone xuống , anh nói :

- Sao em không gọi ?

- Tại máy bận thôi ! - Tiểu Mi phụng phịu nhún vai.

- Vậy sao ?

Anh đứng dậy , Tiểu Mi gọi đuổi theo ;

- Anh đi đâu đó ?

Khắc Trần hơi quay đầu lại :

- Vào phòng vệ sinh cô nương à . Lúc nãy khi vừa chủan bị , đã nghe cô la lớn . Ngỡ cô gặp nạn , tôi chạy đại ra . Bây giờ , xong việc rồi , kho6ng cho tôi vào phòng , hổng lẽ cô muốn tôi bậy đại ra quân chư ?

- Nhưng . . . Tiểu Mi hậm hực - Anh phải cho tôi biết , hồi đêm anh đã làm gì chứ ?

- Làm gì ? - Khắc Trần ngơ ngác - Anh làm gì có lẽ em biết rõ hơn anh mà.

- Còn giỡn hả ?

Tiểu Mi lại ném , nhưng không phải là gối mà là chiếc phone tay . Khắc Trần hốt hoảng nhảy lên chụp , không ngờ bị trật chân , té nhào vào chiếc ghế . Tiểu Mi hốt hoảng chạy đến đỡ anh :

- Khắc Trần , anh có sao không ?

Khắc Trần hất mạnh tay cô :

- Đừng có làm bô.

- Nhưng anh đã làm gì em chứ ? Tiểu Mi lại rưng rưng - Tại sao em lại ở trên giường của anh hả ?

À , thì ra . . . .không phải mộng mà cô ấy tưởng mình làm thật . Không nhịn nổi

Khắc Trần phá ra cười lớn , Tiểu Mi kéo tay anh :

- Sao anh lại cười ? Anh cười gì chứ ? Có phải anh đã lợi dụng em không ?

- Em tưởng em có giá vậy sao ? - Khắc Trần kề mặt mình sát mặt cô- Mèo con à , sao lại nghĩ xấu cho anh như vậy chứ ? Anh say mèm , có biết gì đâu . Sáng ra thấy em ngủ gục trên ghế , tội nghiệp quá mới bế lên giường . Không ngờ làm ơn mắc oán.

- Vậy anh không . . ..

- Thề - Khắc Trần giơ cao ngón tay lên- một cọng tóc cũng không thèm chạm đến

- Không chạm đến thì sao anh bế em được chư ?

Tiểu Mi lém lỉnh , Khắc Trần vờ kêu khổ :

- Thôi chết anh rồi , anh đã lỡ lợi dụng em rồi ? Làm sao đây ? Gã cho anh nhe

- Ư ! Đôi má Tiểu Mi thoáng đỏ , cô hất mặt đi nơi khác - Ai mà thèm một ông già 36 tuổi , hai đời vợ như anh chứ ? Con người ta là gái mới lớn lên , lại mới . ..

- Mới có 20 tuổi chứ gì ?- Khắc Trần nói tiếp , nghiêm mặt - Lẽ ra anh định trả ơn em bằng một buổi đi chơi thật vui , nhưng bây giờ ph .at em , không cho em đi nữa.

- Thôi mà - Tiểu Mi hạ giong- Cho em xin lỗi , lần sau em không dám nghi oan cho anh nựa

- Không có lần sau đâu - Khắc Trần lắc đầu - Anh sẽ chảng bao giờ dại dôtbế em cho mang hoa..

- Không bế cũng được , nhưng cho em đi với - Tiểu Mi chạy đến nắm tay anh- Không thì em không cho anh vào toilet , để anh tè ra quần luôn đó

- Thôi được , thua cô rồi . Mau về phòng chuẩn bị . Nhưng nói truo8'c , chỉ 15 phút thôi nhé

- 10 cũng được mà

Tiểu Mi tất tả chạy đi . Khắc Trần nhìn theo , mỉm cười rồi bất giác lắc đầu . Phải chăng so với anh , Tiểu Mi hãy còn là đứa bé .