Chương 1

Hai quý ông chỉ mặc mỗi áo sơ mi dù cơn gió xuân ban mai lạnh căm thổi bạt tóc họ ra sau. Hoặc chí ít là cũng gần như thế. Họ đang đứng quay lưng vào nhau trên một bãi cỏ ướt sương hẻo lánh trong công viên Hyde Park, chẳng ai nhìn ai cho đến thời khắc chĩa súng vào nhau rồi nhả đạn.

Tuy nhiên, họ không chỉ có một mình đây là cuộc đấu súng danh dự với vô số những quy tắc bất di bất dịch. Chiếc găng thách đấu vô hình đã được ném xuống, và kẻ thách đấu lẫn người bị thách đấu đã thỏa thuận cuộc gặp sáng nay thông qua các phụ tá trung gian. Cả hai phụ tá đó đang ở đây, cũng như vị bác sỹ và nhóm khán giả hiếu kỳ, tất cả đều là những quý ông đã ra khỏi giường từ tờ mờ sáng - hoặc còn chưa kịp lên giường sau cuộc chè chén đêm qua - hăm hở chứng kiến hai bằng hữu cố lấy mạng nhau.

Một trong hai đối thủ, kẻ thách đấu, trông đậm người và rắn chắc hơn, đang giậm chân, co duỗi ngón tay, liếm đôi môi khô khốc bằng cái lưỡi còn khô hơn. Nom anh ta tái nhợt như chiếc áo sơ mi trên người. “Được, anh có thể hỏi hắn,” anh ta cố nói với người phụ tá của mình qua hàm răng va vào nhau lập cập.

“Chưa chắc hắn đã đồng ý, nhưng người ta sẽ phải tỏ ra lịch sự trong những tình huống như thế.” Người phụ tá nhanh nhẹn bước qua trao đổi với phụ tá bên kia, người đó lại truyền đạt cho đối thủ kia. Quý ông cao lớn, thanh lịch đó không cần áo khoác vẫn thể hiện lợi thế vượt trội.

Chiếc áo sơ mi trắng không giấu được những cơ bắp cuồn cuộn trên tay, vai và lồng ngực, còn chiếc quần ống túm và đôi giày ống chỉ càng làm nổi bật đôi chân dài. Anh thờ ơ vuốt vuốt cổ tay áo phủ qua mu bàn tay bằng những ngón tay dài được chăm sóc cẩn thận, thỉnh thoảng trò chuyện dăm ba câu với bạn bè.

“Oliver đang run lẩy bẩy như ngọn đèn trước gió,” Nam tước Pottier nhận xét, giương kính một mắt lên. “Dù chỉ cách nhà thờ lớn ba mươi bước anh ta cũng không thể bắn trúng nó đâu, Tresham.” “Răng anh ta cũng đang kêu lộp cộp như móng ngựa gõ nước kiệu kìa.” Tử tước Kimble thêm vào.

“Ngài định giết ngài ấy thật à, ngài Tresham?” Quý ông Maddox trẻ tuổi thắc mắc, lập tức nhận lãnh ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo từ nhân vật chính. “Đó chẳng phải là bản chất của đấu súng sao?” anh đáp “Xong rồi đi ăn sáng ở White[1] chứ, Tresh?” Tử tước Kimble đề xuất.

“Sau đó đến Tattersall[2] nhé? Tôi đã nhắm một đôi ngựa xám mới cho cỗ xe song mã của mình.” [1] Câu lạc bộ dành cho các quý ông>[2] Một trường đua ngựa “Chờ giải quyết xong vấn đề nhỏ này đã.” Và khi người phụ tá lại gần, nhân vật chính của chúng ta lờ cả việc vuốt tay áo lẫn cả cuộc chuyện trò đang dang dở.

“Thế nào, Conan?” anh hỏi, giọng hơi sốt ruột. “Tại sao lại chậm trễ vậy, có lý do không? Nói thật là tôi muốn được ăn sáng lắm rồi.” Ngài Conan Brougham đã quá quen với bản tính lạnh lùng của con người này. Anh đã làm phụ tá cho cậu ta ba lần, và sau màn đấu súng nào bạn anh cũng dùng bữa sáng thịnh soạn, chẳng hề hấn gì và cực kỳ điềm tĩnh như thể chỉ vừa cưỡi ngựa dạo mát trong công viên.

“Ngài Oliver sẵn sàng chấp nhận lời hối lỗi,” Conan thông báo. Tiếng chế giễu ồ lên. Đôi mắt nâu sẫm mà nhiều người tưởng nhầm là đen nhìn lại ngài Conan không hề chớp. Gương mặt xương xương, cao ngạo, điển trai chẳng có biểu cảm gì ngoài một cái nhướng mày khẽ. “Hắn đã thách đấu vì bị cắm sừng nhưng sẵn sàng hòa giải bằng một câu xin lỗi đơn giản ư?” Anh đáp.

“Có cần đánh vần câu trả lờ không, Conan? Ta có cần phải hội ý không?” “Đáng để cân nhắc đấy,” bạn anh khuyên. “Tôi sẽ chẳng làm tròn phận sự nếu không khuyên cậu, Tresham. Oliver không phải là tay súng tồi đâu.” “Thế thì cứ để hắn chứng tỏ bằng cách giết tôi.” Anh bất cần.

“Và để nó diễn ra trong vài phút còn hơn là vài giờ, ông bạn thân mến. Có vẻ như các khán giả chán nản rồi.” Ngài Conan lắc đầu, nhún vai, và bước tới thông báo cho Tử tước Russell, phụ tá của ngài Oliver, rằng đức ngài, Công tước Tresham, thấy không cần phải xin lỗi ngài Oliver.

Vậy thì chỉ còn cách bắt đầu vào việc. Tử tước Russell muốn kết thúc cuộc đấu cho nhanh. Hyde Park, dù ở góc khuất thế này, vẫn là chốn công cộng đầy hiểm nguy với những cuộc đấu súng bất hợp pháp. Wimbledon Commom[3], nơi thường được chọn để giải quyết các vấn đề về danh dự, ắt sẽ an toàn hơn.

Nhưng bạn anh cứ khăng khăng chọn công viên>[3] Một khu vực rộng lớn ở Tây Nam London Những khẩu súng đã được hai bên nạp đạn và kiểm tra kỹ. Trong lúc sự im lặng hồi hộp lan khắp hàng ngũ khán giả, thì hai nhân vật chính cầm vũ khí lên mà không nhìn nhau. Họ tiến về vị trí của mình trong tư thế đấu lưng lại nhau và theo nhịp đếm số bước chân quy định trước khi quay lại.

Họ thận trọng giương súng lên, đứng chếch nhau nhằm thu hẹp tối đa tầm ngắm của đối thủ. Chỉ còn đợi Tử tước Kimble ra hiệu khai hỏa bằng cách thả chiếc khăn trắng trên tay xuống. Sự im lặng gần như sờ thấy được. Rồi hai việc đồng thời xảy ra. Chiếc khăn được thả.

Và có người hét lên. “Dừng lại!” Tiếng hét lanh lảnh. “Dừng lại!” Đó là giọng phụ nữ, và nó vọng đến từ một rặng cây cách đó không xa. Khán giả xì xào phẫn nộ vì họ đã phải giữ im lặng và bất động tuyệt đối để hai đấu thủ không bị phân tâm. Công tước Tresham, giật mình và tức giận, hạ cánh tay phải xuống và quay người trừng mắt nhìn kẻ đã dám chen ngang cuộc đấu súng vào thời khắc quyết định.

Ngài Oliver cũng do dự trong chốc lát, rồi tỉnh trí rất nhanh, chỉnh lại tầm ngắm, và bóp cò. Người phụ nữ hét lên. Công tước vẫn đứng vững. Thực ra ban đầu không có vẻ là anh đã trúng đạn. Nhưng một đốm đỏ tươi bắt đầu xuất hiện trên bắp chân anh, phía trên mép chiếc giầy ống bóng lộn chừng vài phân, như thể một bàn tay vô hình vừa đột ngột vẽ lên đó bằng một cây cọ cán dài.

“Thật xấu hổ!” Nam tước Pottier từ ngoài đường biên lớn tiếng. “Oliver, ngài thật đáng khinh!” Những người khác hùa theo Nam tước, hết thảy đều chỉ trích kẻ đã lợi dụng sự xao lãng của đối thủ.>Ngài Conan dợm bước tới chỗ Công tước khi vết máu ngày càng loang rộng và viên bác sỹ bắt đầu lục trong túi đồ nghề.

Nhưng Công tước đã giơ tay trái lên kiên quyết ngăn lại trước khi nhấn cánh tay phải lên lần nữa và ngắm bắn. Khẩu súng không hề dao động. Gương mặt anh không có bất cứ biểu hiện gì trừ đôi mắt khắc nghiệt nheo lại tập trung vào mục tiêu, kẻ giờ đây không còn lựa chọn nào ngoài đứng yên chờ chết.

Ngài Oliver, thật đáng khen vì vẫn đứng vững, nhưng bàn tay cầm khẩu súng buông thõng bên sườn đang run lên thấy rõ. Khán giả lại im phăng phắc. Người phụ nữ chưa biết danh tính kia cũng thế. Sự căng thẳng gần như không chịu đựng nổi bao trùm lên không trung. Và rồi Công tước Tresham, như đã làm trong mọi cuộc đấu súng trước, gập cánh tay lại và bắn chỉ thiên.

Vết máu trên quần anh loang mỗi lúc một rộng. Phải dùng ý chí thép anh mới đứng yên được trước cảm giác như có hàng nghìn mũi kim nổ tung trong bắp chân. Dù tức điên vì Oliver hèn hạ bóp cò súng trước trong khi đúng ra phải tiến hành cuộc đấu lại, nhưng Jocelyn Dudley, Công tước Tresham, chưa từng định giết hay làm gã bị thương.

Chỉ tính hù cho gã sợ, cho gã thời gian nhìn lại cuộc đời lướt qua trước mắt và thắc mắc liệu lần này ngài công tước lừng danh là thiện xạ nhưng đấu súng thì luôn luôn khinh khỉnh phí đạn, có làm trái lệ thường. Những mũi kim đã tỏa ra khắp người lúc anh bắn xong và vứt khẩu súng xuống mặt cỏ ướt.

Jocelyn đau đớn cực độ nhưng vẫn đứng thẳng, chỉ vì anh thà chết chứ không để cho Oliver thỏa mãn tuyên bố rằng anh đã ngã gục. Anh vẫn cáu tiết. Nói thế là còn nhẹ. Anh đang giận điên đến mức có thể nhắm thẳng vào Oliver, một cái bóp không thể dễ xơi hơn kia. Quay đầu, Jocelyn nheo mắt nhìn vào rìa rặng cây mà cô gái kia vừa đứng thét inh tai như một nữ thần báo tử mấy phút trước.

Chắc chắn là một đứa hầu gái, chạy việc vặt lúc sáng sớm, và đã quên quy định cơ bản của người hầu - rằng ai lo việc nấy và tốt hơn đừng xía vào chuện của người khác. Con bé này cần được dạy một bài học nhớ đời. Cô ta vẫn đứng ở đó, mắt không chớp như hóa đa, hai tay ép chặt vào miệng, nhưng đã kìm được tiếng gào.

Đáng tiếc cô ta lại là phụ nữ. Anh ắt sẽ rất hài lòng vụt cho cô ta một roi trước khi đi chăm sóc cái chân. Quỷ tha ma bắt cái chân, nó đang làm anh đau không chịu nổi. Mới chỉ vài khắc trôi qua từ lúc anh siết cò rồi vứt súng xuống. Cả Brougham và viên bác sỹ đang vội chạy lại chỗ anh.

Các khán giả đang xì xào phấn khích. “Làm tốt lắm, chà chà, Tresh,” Tử tước Fumble nói oang oang. “Thế nào viên đạn của cậu cũng ô uế nếu găm vào tên khốn kia.” Jocelyn lại giơ tay trái lên, còn mắt thì vẫn dán vào cô gái đứng bên rặng cây. Anh hống hách vẫy tay phải ra hiệu cho cô ta.

Nếu khôn ngoan, cô ta ắt sẽ quay lưng bỏ chạy. Anh khó mà đuổi theo cô ta, và anh chắc chẳng có ai thích đuổi bắt đứa hầu gái xấu xí, trang phục xám xỉn thay anh. Nhưng cô ta thật ngu ngốc. Ban đầu cô ta bước ngập ngừng, rồi tăng tốc đi nốt quãng đường còn lại cho đến khi đứng ngay trước mặt anh.

“Đồ ngốc!” Cô ta tức tối hét lên mà chẳng thèm đếm xỉa đến địa vị thấp kém của mình và hậu quả của việc nói năng như thế với một quý tộc. “Một hành động ngu ngốc không thể tưởng. Ngài chẳng quý mạng sống của mình hay sao mà đâm đầu vào một cuộc đọ súng ngu ngốc như thế? Giờ thì ngài bị thương rồi.

Tôi phải nói là đáng đời ngài lắm.” Mắt anh nheo lại hẹp hơn trong khi kiên quyết lờ đi cơn đau như xé ở chân. “Im đi, đồ lắm lời.” Anh lạnh lùng ra lệnh. “Nếu sáng nay ta chết ở đây, cô ắt hẳn sẽ bị treo cổ vì tội mưu sát. Cô không quý mạng sống hay sao mà xía mũi vào việc chẳng liên quan đến mình như thế?” Hai má cô ta vốn đã đở bừng vì tức giận, giờ tái nhợt đi trước những lời đó.

Cô ta nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt mở to, môi mím lại thành một đường cứng nhắc. “Tresham,” ngài Conan đứng ngay cạnh lên tiếng, “chúng ta cần chăm sóc cái chân này đã, bạn già. Cậu đang mất máu đấy. Để tôi với Kimble dìu cậu tới cái chăn bác sỹ đã trải sẵn đằng kia.” “ìu?” Jocelyn cười nhạo.

Anh không rời mắt khỏi cô hầu gái. “Cô kia. Đưa vai ra đây.” “Tresham...” Ngài Conan có vẻ bực. “Tôi đang trên đường đi làm,” cô gái nói. “Nếu không nhanh lên thì tôi sẽ muộn mất.” Nhưng Jocelyn đã dùng vai cô làm điểm tựa. Anh tì mạnh lên nó. Mạnh hơn dự định. Cuối cùng anh cũng nhúc nhích, chuyển trọng lượng khỏi cái chân bị thương, và cử động này còn đau hơn gấp bội lần.

“Cô đã gây ra chuyện này đấy cô gái,” anh khẳng định, bước thử một bước về phía viên bác sỹ đột nhiên như ở xa tít tắp. “Thề có Chúa, cô phải giúp ta và giữ cái lưỡi láo xược của cô ở yên sau hàm răng.” Ngià Oliver đang mặc áo gi lê và áo khoác trong khi Tử tước Russell thu súng lại rồi qua chỗ Jocelyn để lấy nốt khẩu súng.

“Tốt hơn là,” cô ta đáp lại, “ngài nên dẹp đi sự kiêu hãnh và để cho bạn bè dìu.” Vai cô ta không oằn xuống dưới sức nặng của anh. Cô ta khá cao và mảnh mai, nhưng không yếu đuối. Rõ là cô ta đã quen lao động chân tay, có khi cũng quen với bạt tai và đòn roi vì thói xấc láo.

Anh chưa từng nghe đứa hầu gái nào nói như thế. Anh suýt ngất lúc tới được chỗ cái chăn viên bác sỹ đã trải ra dưới một gốc sồi. “Ngài hãy nằm xuống,” bác sỹ chỉ dẫn, “để tôi xem tổn thương đến đâu. Phải thú nhận là chỉ nhìn tôi đã không thích thương tích ở đây.

Hay chỗ máu me này. Ngài chắc chắn phải cắt bỏ chân rồi.” Ông ta nói thản nhiên cứ như tay thợ cạo phát hiện ra một chỏm tóc trơ trọi trên đầu. Ông ta là bác sỹ phẫu thuật quân đội đã về hưu, được Oliver đưa tới. Trích máu và cắt cụt có lẽ là phương pháp chữa trị của ông ta cho mọi vết thương.

Jocelyn chửi thề thành tiếng. “Ông không thể chẩn đoán như thế chỉ qua một cái liếc mắt,” cô hầu gái cả gan bắt bẻ tay bác sỹ, “hoặc đưa ra một dự báo kinh khủng đến vậy.” “Conan,Jocelyn lên tiếng, răng nghiến chặt để cố kìm cơn đau nhưng không ăn thua, “mang ngựa của tôi đến đây.” Con ngựa được buộc cách đó không xa.

Lập tức bạn bè đang vây quanh anh nhao nhao phản đối. “Đem ngựa lại à? Sao lúc nào cậu ta cũng điên như thế nhỉ?” “Xe ngựa của tôi đậu ngay đây, Tresham. Dùng nó đi. Tôi sẽ đánh xe lại.” “Ở yên đấy, Brougham. Cậu ta mất trí rồi.” “Cừ lắm, Tresham. Cho bọn họ thấy cậu được làm gì đi, bạn già.” “Đem con ngựa chết tiệt của tôi lại đây!” Jocelyn rít qua kẽ răng.

Anh bấu chặt lấy vai cô gái. “Tôi sẽ bị muộn cho xem,” cô ta gắt gỏng. “Chắc chắn là tôi sẽ mất việc.” “Và cũng đáng đời cô,” Jocelyn ném trả lại lời của chính cô ta, giọng anh chẳng chút thông cảm khi bạn anh chạy đi dẫn ngựa lại và tay bác sỹ kịch liệt phản đối.

“Im lặng đi, thưa ông!” Jocelyn ra lệnh. “Ta sẽ gọi bác sỹ riêng đến Dudley House. Ông ấy sẽ quan tâm đến tương lai của mình hơn là đề xuất cưa chân ta. Giúp ta lên ngựa nào, cô gái.” Nhưng anh chưa kịp quay người thì ngài Oliver đã xuất hiện trước mặt. “Tôi nói cho ngài biết, tôi không hài lòng, Tresham,” giọng gã hụt hơi và run rẩy như thể gã mới là người trọng thương.

“Chắc chắn ngài đã lợi dụng sự phá rối của cô gái này để làm nhục tên tuổi tôi. Và tất cả mọi người sẽ cười vào mặt tôi khi biết ngài đã khinh thường bắn lên trời.” “Vậy ra ngài thích chết hơn hả?” Lúc này Jocelyn thấy cái chết khá hấp dẫn. Nếu không tập trung hết sức anh sẽ xỉu mất.

“Sau này ngài hãy tránh xa vợ tôi ra nếu ngài biết thế nào là tốt cho ngài,” Oliver nói. “Lần tới tôi không thách đấu đường hoàng đâu, mà sẽ bắn ngục ngài như bắn một con chó.” Gã ta bỏ đi mà không chờ câu trả lời trong khi điệp khúc “Xấu hổ thay!” một lần nữa rộ lên từ đám đông, vài người trong đó hẳn vô cùng thất vọng vì không được chứng kiến viên bác sỹ trổ tài trên thảm cỏ Hyde Park.

“Ngựa của ta, cô gái.” Jocelyn vịn chặt vai cô ta và lê vài bước tới chỗ con Caliver đang được Conan giữ đầu. Trèo lên ngựa là một công việc nhọc nhằn, và ắt sẽ là bất khả nếu lòng kiêu hành của anh không phải đang bị đe dọa - và nếu không có người trợ giúp lặng lẽ, sưng sỉa kia.

Jocelyn lấy làm lạ vì một vết thương nhỏ lại đau đớn đến thế. Và viễn cảnh trước mắt còn tệ hại hơn. Viên đạn đã găm vào bắp chân anh. Bất chấp những lời đã nói với tay bác sỹ, anh không dám chắc là chân mình có thể cứu được. Anh nghiến chặt răng và cầm lấy dây cương từ tay Conan.

“Tôi sẽ đi cùng cậu, Tresham,” bạn anh cộc lốc. “Đúng là đồ ngốc!” “Tôi sẽ cưỡi ngựa bên cạnh,” Tử tước Kimble vui vẻ đề nghị. “Phải có ai đó đỡ cậu dù cậu ngã xuống bên nào. Làm tốt lắm, anh bạn. Cậu gạt bỏ lão bác sỹ già ấy là hoàn toàn đúng đắn.” Cô hầu gái đứng dưới đất nhìn lên Jocelyn.

“Giờ tôi đã bị muộn ít nhất là nửa tiếng rồi,” cô ta cằn nhằn. “Tất cả chỉ vì ông, vụ gây gổ ngu ngốc và cuộc đấu súng còn ngu ngốc hơn của ông.” Jocelyn thò tay vào túi áo khoác, rồi sực nhớ anh vẫn mặc mỗi áo sơ mi, quần ống túm và đôi giày ống. “Conan,” anh bực dọc, “phiền cậu tìm hộ một đồng vàng trong túi áo khoác của tôi và quẳng cho ả này.

Nó thừa sức đền bù tiền lương nửa giờ bị mất của cô ta.” Nhưng cô gái đã quay bước và bước phăm phăm qua bãi cỏ, sống lưng thẳng đơ phẫn nộ. “Thế là tốt đấy,” Nam tước Pottier nhìn theo cô gái, chiếc kính một mắt lại đưa lên, “những cô gái bán hàng như thế không thách đấu súng với công tước đâu, Tresham.

Chắc chắn sáng mai cậu không phải ở đây nữa.” Anh ta khẽ cười. “Và tôi sẽ không đặt cược vào cô ta.” Jocelyn không buồn nghĩ đến cô ả. Mọi ý nghĩ, cảm giác, bản năng của anh đều dồn vào bên trong - vào cơn đau và việc bắt phải cưỡi ngựa về Dudley House ở quảng trường Grosvenor trước khi anh tự làm bẽ mặt mình bằng cách ngã ngựa trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.

Jane Ingleby đã tìm việc trong hai tuần. Ngay khi chấp nhận sự thật sẽ không có ai ở London đưa tay giúp đỡ cô và cô cũng sẽ không quay lại nơi mình đã ra đi, và ngay lúc nhận ra số tiền ít ỏi mang theo sẽ không giúp cô trụ được quá một tháng dù có chắt chiu cẩn thận, Jane bắt đầu đi tìm việc làm, đi hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, trung tâm này đến trung tâm khác.

Cuối cùng, khi số tiền đã cạn và lo lắng chất chồng lo lắng, Jane đã được nhận làm thợ phụ cho một cửa hiệu làm mũ và trang phục nữ. Nó kéo theo những giờ làm việc ảm đạm dài lê thê cho một bà chủ vừa kiểu cách vừa nóng tính với danh xưng là Madame de Laurent có giọng Pháp và đôi tay biết múa, nhưng khi ở trong phòng làm việc sau cửa hàng với các nhân viên, thì giọng bà ta biến thành khu Đông[4] đặc sệt.

Tiền công thì thấp đến thảm hại. [4] Khu vực người nghèo và tội phạm sinh sống Nhưng ít nhất nó cũng là một công việc. Ít nhất hàng tuần Jane sẽ có đủ tiền để nuôi cơ thể, sống một cách lương thiện và trả tiên thuê căn buồng nhỏ xíu cô tìm được trong một khu lụp xụp gần đó.

Cô đã đi làm được hai ngày. Hôm nay là ngày thứ ba. Và cô đến muộn. Jane sợ không dám nghĩ đến hậu quả dù cô có lý do chính đáng. Cô không dám chắc Madame de Laurent sẽ thông cảm với những lý do. Đúng. Bà ta không thông cảm. Năm phút sau khi vào cửa hàng, Jane lại vội vàng đi ra.

“Hai quý ông đấu súng,” Madame đã nói, hai tay chống nạnh, sau khi nghe Jane thuật lại câu chuyện. “Ta đâu phải đứa con nít mới sinh, cưng. Từ lâu các quý ông đã không còn đấu súng ở Hyde Park nữa. Họ tới Wimbledon Common kia.” Jane không thể cung cấp tên họ đầy đủ của hai quý ông nọ.

Tất cả những gì cô biết là một người đã bị thương - cái tên lạnh lùng, kiêu ngạo, xấu tính - được gọi là Tresham. Và anh ta sống ở Dudley House. “Trên quảng trường Grosvenor? Ôi, Tresham!” Madame thốt lên, vung vẩy đôi tay trong không khí. “Thảo nào! Không thể m ra quý ông nào liều lĩnh hơn, nguy hiểm hơn Tresham.

Chỉ mỗi ngài ấy không đã đủ phiền toái rồi.” Trong phút chốc Jane thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cô cũng đã được người ta tin. Nhưng đột nhiên Madame ngửa đầu ra sau phá lên cười khinh bỉ. Xong bà ta đưa mắt nhìn các nhân viên trong cửa hàng, và họ những kẻ nịnh hót, cũng cười hùa theo.

“Và cô định làm cho ta tin rằng Công tước Tresham cần sự giúp đỡ của một cô thợ phụ sau khi bị lãnh một viên đạn vào chân sao?” Madame hỏi. Rõ ràng là câu hỏi tu từ. Bà ta không chờ đáp lại. “Cô nghĩ rằng ta ngốc thế sao, cưng. Cô đã nhìn thấy chuyện lý thú nào đấy và nán lại để giương mắt nhìn phải không? Người ta có kéo quần ngài ấy xuống tận chân không? Ta khó mà trách cô và đã dừng lại ngẩn ra nhìn cảnh ấy.

Cho cô biết, không có miếng độn trong quần của họ đâu.” Những người khác bắt đầu cười khúc khích trong khi Jane đỏ bừng mặt - phần vì xấu hổ, phần vì tức. “Vậy bà cho tôi là kẻ nói dối?” cô hỏi thẳng. Madame de Laurent nhìn cô, đờ người. “Đúng vậy, Cô Nàng Vênh Váo,” cuối cùng bà ta nói.

“Và ta không cần cô làm ở đây nữa. Trừ phi...” Bà ta ngưng một lát, nhìn qua các nhân viên nữ lần nữa, rồi cười tự mãn. “Trừ phi cô có thể mang cho ta một lá thư đích thân Công tước Tresham ký để chứng thực câu chuyện đó.” Đám nhân viên nữ như nổ tung trong tràng cười ngặt nghẽo còn Jane thì quay người chạy khỏi của hiệu.

Trong khi sải bước, cô mới nhớ ra mình còn chưa đòi tiền lương hai ngày công vừa rồi. Giờ tính sao? Quay lại trung tâm đã tìm cho cô công việc này ư? Sau khi mới làm được hai ngày? Trước đó cô đã gặp khó khăn là không có giấy giới thiệu hay kinh nghiệm trong bất cứ lĩnh vực nào.

Mới sau hai ngày đi làm đã bị đuổi việc vì đến muộn và nói dối thì còn tệ hơn là không có giấy giới thiệu lẫn kinh nghiệm. Cô đã tiêu món tiền cuối cùng cách đây ba ngày để mua đủ thức ăn đến ngày lĩnh lương và mua chiếc váy dài rẻ tền, tiện lợi đang mặc. Jane đột ngột khựng lại trên hè phố, chân bủn rủn vì hoảng hốt.

Cô biết làm gì đây? Cô có thể đi đâu? Cô chẳng còn xu nào dù đã quyết định một cách muộn màng rằng sẽ đi tìm Charles. Cô không còn tiền để gửi một bức thư. Và có lẽ hiện giờ cô đang bị săn đuổi. Xét cho cùng cô đã ở Lon don hơn hai tuần, và cô chẳng hề làm gì để mai danh ẩn tích.

Rất có thể có người đã theo dõi cô, nhất là khi... Mặt cô tái nhợt khi tâm trí cố gạt đi viễn cảnh đó. Lúc nào cô cũng thấy nơm nớp sợ hãi - rằng mình đang bị truy bắt. Giờ cô sắp bị tuột mất cơ hội lẩn vào thế giới vô danh của tầng lớp lao động. Cô có nên tìm một trung tâm giới thiệu việc làm khác và lờ đi kinh nghiệm mấy ngày qua? Còn trung tâm nào mà cô chưa ghé qua ít nhất là sáu lần? Và rồi một quý ông đẫy đà hớt hơ hớt hải va sầm vào cô đau điếng, trước khi đi tiếp còn buông câu chửi rủa.

Jane xoa bờ vai đau nhói và cảm thấy cơn giận lại dâng lên - cảm xúc quen thuộc của ngày hôm nay. Cô đã nổi giận với một tay đấu súng khó ưa - hình như là Công tước Tresham. Anh ta đối xử với cô như một đồ vật, với chức năng duy nhất trong đời là phục vụ anh ta. Rồi cô nổi giận với Madame, người đã gọi cô là kẻ nói dối và biến cô thành trò hề.

Lẽ nào phụ nữ ở tầng lớp dưới lại hoàn toàn bất lực như thế, hoàn toàn bị xem thường như thế? Người đàn ông đó cần biết rằng anh ta chính là nguyên nhân khiến cô mất việc. Anh ta cần phải biết công việc có ý nghĩa thế nào đối với cô - nó là sự sinh tồn! Và Madame cần biết rằng bà ta không thể tùy tiện gọi cô là kẻ nói dối.

Bà ta đã nói gì mấy phút trước nhỉ? Rằng Jane có thể giữ được công việc nếu cô mang về một bức thư do Công tước ký xác nhận câu chuyện của cô là thật. Thế thì, cô sẽ viết bức thư. Và anh ta sẽ ký vào đó. Jane biết nơi ở của anh ta. Trên quảng trường Grosvenor. Cô cũng biết chỗ đó.

Trong những ngày đầu ở London cô đã đi hết khu Mayfair trước khi hiểu tình trạng đơn độc của mình đáng sợ đến chừng nào, trước khi nỗi sợ hãi tóm chặt lấy cô và khiến cô nháo nhác tìm nơi ẩn náu như một kẻ chạy trốn. Anh ta sống ở Dudley House trên quảng trường Grosvenor. Jane sải chân đi tiếp trên hè phố.