Chương 1
Ngày Kiều Thư ra viện, Minh Tùng cũng theo cô về nhà. Hai người vừa về đến cửa, thì đã thấy Văn Quốc đang đứng đợi. Nhìn thấy Kiều Thư, anh ta có vẻ hơi ngượng ngùng, dập tắt điếu thuốc lá còn dang dở. Kiều Thư không tỏ thái độ gì, vẻ mặt bình thản, mở cửa và nói :- Vào nhà đi.
Văn Quốc theo Minh Tùng và Kiều Thư vào, anh ta ngồi ở ghế sa lông, Kiều Thư đi vào bếp đặt chút nước pha trà. Cô mang bình trà ấm ra phòng khách, còn Minh Tùng vẫn ngồi lại đó. Anh biết, đây không phải việc mình có thể can thiệp.
Kiều Thư ngồi đối diện Văn Quốc, vừa rót trà vừa nghe anh ta nói :
- Thật xin lỗi…hôm đó tôi không kìm chế được bản thân.
- Dù sao tôi mới là người có lỗi, nói đi nói lại, là do tôi mà anh mất đi tình yêu của mình.
Văn Quốc hơi cúi đầu, anh ta rất hận Kiều Thư khiến anh ta và Kiều Như lâm vào bước đường này, nhưng anh ta cũng hiểu…Kiều Thư là thật lòng xin lỗi, cô cũng đã dằn vặt và hối hận đủ, không cần anh ta dày vò thêm nữa. Văn Quốc nói :
- Chuyện đã qua, cũng không thể níu kéo lại, có lẽ chúng tôi thật sự không có duyên phận. Trách móc ai thì cũng vậy, đúng như Kiều Như nói, lý do đã không còn là trọng điểm, mà quan trọng, là không thể quay lại được nữa. Dù như thế nào, cô ấy cũng đã nhìn thấy chúng ta lên giường cùng nhau. Đó mới là sự thật.
Nói rồi Văn Quốc đứng lên, định bước ra về, anh ta vừa xoay người, thì Kiều Thư từ phía sau lên tiếng :
- Còn một chuyện…dù rằng giờ cũng không còn ý nghĩa, nhưng vẫn là nên nói với anh. Tuy chúng ta ở trên giường dây dưa…nhưng thực chất, giữa tôi và anh…chưa đi đến bước cuối cùng.
Văn Quốc không nhìn lại, anh ta khẽ cười và nói :
- Cô cho rằng giữa hai chúng ta đi đến bước nào, tôi lại không biết hay sao ? Chỉ có điều, bây giờ…với cô ấy đó cũng không phải trọng điểm…quan trọng là…trái tim cô ấy đã không ở nơi này nữa.
Sau đó Văn Quốc bước liền một mạch ra tới thang máy, cũng không quay nhìn lại. Còn Kiều Thư thì dựa lưng vào ghế, khuôn mặt xinh đẹp mệt mỏi và khó chịu. Chẳng thà, Văn Quốc cứ trách móc cô, cứ thù hận cô, có lẽ cô còn thoải mái, chứ như bây giờ…đúng là khó chịu không biết nên nói như thế nào!
Kiều Thư khẽ thở dài, thì nghe thấy giọng nói của Minh Tùng :
- Ra ngoài mua chút đồ ăn đi.
Kiều Thư vẫn nhắm mắt trả lời :
- Tôi hơi mệt, cũng không hay nấu ăn. Anh tự lo phần ăn uống đi. Khi nào muốn tôi sẽ ăn.
Minh Tùng nhún vai, anh rót một ly trà, uống xong mới mở cửa đi ra ngoài. Lòng vòng một chút, thấy siêu thị nhỏ, anh ghé vào chọn chút thực phẩm tươi sống, vài gói mì, vài lon bia và một ít snack. Anh cũng chọn mua vài đĩa phim hay, đủ loại. Sau đó anh quay về, mang chất đầy vào tủ lạnh trong ánh nhìn ngạc nhiên của Kiều Thư. Thấy cô chăm chú nhìn mình, Minh Tùng bất đắc dĩ trả lời :
- Tôi không quen ăn bên ngoài, rất dễ đau bụng, hơn nữa cũng không đi làm, ở nhà nấu nướng một chút đợi cô về cũng không sao.
Cô vừa gật đầu, vừa nhớ lại cái tủ lạnh của mình khoảng năm phút trước chỉ có vài chai nước, mấy hộp sữa, và ba quả trứng, lại càng khó ổn định khi thấy Minh Tùng thành thục nấu ăn… Nhìn trước ngó sau anh chàng này đều như một công tử nhà giầu được nuông chiều từ nhỏ, dùng bao nhiêu sức lực mà suy nghĩ, cũng không dám nghĩ đến anh ta biết nấu ăn, những ngón tay trắng nõn và thon dài kia, chắc chỉ nên dùng để chơi piano thôi, chứ sao lại để vào bếp được ? Thấy Kiều Thư vẫn đứng ngây ra nhìn mình, thì Minh Tùng hơi hắng giọng :
- Cô không nghĩ lại giúp tôi một chút à ?
Kiều Thư gật gật, nhưng thực ra cô đâu biết nấu nướng gì, nên chỉ có thể giúp anh rửa rau mà thôi. Vừa rửa từng cọng rau cải, cô vừa hỏi :
- Minh Tùng, nhà anh có mấy anh em ?
- Tôi còn một người anh em nữa, giống tôi như đúc.
- Sinh đôi sao ?
- Phải. Nhưng cậu ta yêu phụ nữ.
Nói rồi khuôn mặt hoàn hảo của Minh Tùng quay sang nhìn Kiều Thư và từ đôi môi mọng đỏ xuất ra một nụ cười hiền lành khiến Kiều Thư nghiêng ngả… Cô luống cuống nhìn vào chậu rau, chăm chú hết mức để làm công việc của mình.
Lúc sau trên bàn ăn là một đĩa sườn xào chua ngọt, cá sốt cà chua, một đĩa rau sống, và một bát canh cải thịt băm, nhìn rất bắt mắt và giàu dinh dưỡng, khiến cái dạ dày của Kiều Thư lục đục biểu tình. Cô nhanh chóng sắp bát đũa và ngồi vào bàn ăn. Minh Tùng nhìn Kiều Thư vội vàng như bị bỏ đói mấy hôm, thì khẽ cười, chẳng phải người ta nói tình yêu thì cần đi qua cái dạ dày sao…cứ nắm bắt được khẩu vị là ổn rồi. . Sau đó anh cũng ngồi vào, ăn từ tốn và gắp thức ăn cho Kiều Thư, cô cũng không từ chối, ngon lành chiến đấu, chẳng cần giữ gìn hình tượng. Minh Tùng khẽ lắc đầu, người con gái ăn uống theo phong cách này, đúng là lần đầu anh gặp… Haizzz
Mấy cô người mẫu, diễn viên quen anh, toàn nhỏ nhẹ, dịu dàng mà ăn, nhắc mới nhớ… Ngoại trừ mấy người thân, Kiều Thư là người đầu tiên được ăn đồ anh nấu thì phải…
- Anh có thể nấu cơm mỗi ngày, coi như là tiền nhà được không ?
Vừa ăn Kiều Thư vừa nhìn lên hỏi. Minh Tùng vẫn bình thản nói :
- Sao lúc đầu không thấy cô nói tới tiền nhà ?
- Đấy là vì chưa biết tài năng, giờ biết rồi thì phải triệt để mà khai thác chứ.
Kiều Thư nhanh nhẹn nói :
- Nếu anh có thể dọn dẹp nhà cửa nữa, thì tôi sẽ trả tiền công việc bán thời gian cho anh. Không phải anh cũng đang thất nghiệp sao ? Tiền ăn tôi chi, anh chỉ việc đi chợ về nấu, dọn dẹp nhà cửa tôi cũng trả tiền. Ok không ?
Khuôn mặt đẹp trai dần méo mó…mẹ ơi, con xin lỗi…không ở nhà làm đại thiếu gia, lại ở đây làm osin cho người ta…Jacky Thiên Hoàng, thù này tôi nhất định trả gấp đôi, gấp ba… Trong lòng Minh Tùng gào thét khóc lóc thảm thương, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải duy trì nụ cười thường trực…vì nghiệp lớn, anh không thể không hi sinh…bệnh viện của anh còn cần nhiều tiền, mà lại không thể rút từ gia đình, hơn nữa…còn rất cần người…mà người này, chỉ nhờ vào Jacky Thiên Hoàng mới có thể lôi kéo về mà thôi.
Minh Tùng khẽ thở dài rồi nói :
- Được thôi, dù sao cũng thất nghiệp.
- Quyết định thế nhé.
Anh nhún vai từ chối cho ý kiến. Đang vậy thì điện thoại của Minh Tùng đổ chuông. Hơi nhíu mày, Minh Tùng bắt máy :
- Có việc gì ?
- ….
- Không giải quyết được ?
- …
- Được tôi đã biết.
Minh Tùng hơi đảo mắt…được rồi, thời cơ đã đến. Anh ấn một dãy số, khi điện thoại nối thông, anh nhanh chóng vào đề :
- Bệnh viện có vấn đề, tôi cần cậu đưa Minh Hải về giải quyết. Ở đây tiến triển thuận lợi, nếu Minh Hải không có mặt, tôi lập tức quay về.
Sau đó cúp máy luôn mà không cần suy nghĩ, Jacky ơi Jacky, lần này cậu phải nhẫn tâm mà ép Minh Hải rồi…haha… Để xem cậu còn ủng hộ vào công ty thời trang của Minh Hải nổi không.
Anh vui vẻ hẳn ra, tự nhiên thấy hi sinh thật xứng đáng.
- Có chuyện vui sao ?
- Không có gì, nhớ trả tiền parttime cho tôi.
Kiều Thư gật đầu, nhưng lại tiếp :
- Anh phải rửa bát nhé.
Minh Tùng rất phong độ mà gật đầu :
- Không vấn đề gì.
Hôm sau Kiều Thư đi làm, gặp mặt Thái Khang ở công ty cô cũng không nói năng gì. Thái Khang biết cô vẫn bực vì anh ta cố tình để Kiều Như nhìn thấy chuyện cô và Văn Quốc, nên cũng hiểu chuyện mà tránh xa. Thái Khang quá biết tính Kiều Thư, một khi cô đã không thích, thì tất cả đều không cần thiết, cũng không cần nể mặt ai. Kiều Thư làm đến hết giờ, đi ngang phòng Thái Khang, cô hơi dừng lại nói :
- Để mắt đến mẹ cho tốt, đừng khiến em tức giận.
Thái Khang cũng chỉ im lặng, anh ta biết trong nhà này, Kiều Thư chỉ lo cho mẹ mà thôi, còn hai bố con anh ta, chẳng có một kilogam nào trong mắt Kiều Thư cả. Anh ta thở dài, dù sao trước mặt cô em gái này, anh ta cũng thật lép vế, và không có tài cán gì.
Về đến nhà, Kiều Thư mệt mỏi tháo giầy cao gót, quăng túi vào ghế sa long. Bỗng nghe thấy thanh âm trầm thấp vang lên :
- Không nên quăng đồ đạc như vậy, sẽ rất vất vả cho người dọn dẹp. Hôm nay cô không ăn sáng ? Từ sau tôi sẽ gọi cô dậy sớm một chút, tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.
Kiều Thư nhìn Minh Tùng một lúc, rồi lại ngả người lên ghế, thân hình mảnh mai mềm mại xụi lơ vì mệt mỏi, không những sáng nay không ăn, mà trưa nay vì không có khẩu vị, nên cô cũng nhịn luôn cho rồi. Cô nhắm mắt lại, muốn chợp mắt một chút. Minh Tùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Thư mệt mỏi, nước da nâu tái nhợt không có sức sống. Kiều Thư ngủ mà đôi lông mày luôn nhíu lại, anh khẽ chau mày…cô gái này, cứ nghĩ là rất tự lập, nhưng thật ra vẫn không hề biết chăm sóc bản thân mình chút nào. Minh Tùng vào phòng, lấy một chiếc chăn mỏng, đắp lên người cho Kiều Thư, hơi đụng tay vào cặp lông mày xinh đẹp, mà không có cách khiến chúng giãn ra như bình thường thì bỗng nhiên thấy thật khó chịu. Anh nhanh chóng quay vào bếp nấu cơm tối. Cũng đã 6h, anh lay gọi Kiều Thư :
- Dậy thôi, đã ngủ hai tiếng rồi.
Mi mắt khẽ động, Kiều Thư mơ màng nhìn người đàn ông có khuôn mặt hoàn hảo đang phóng đại trước mắt. Đôi mắt nâu đen bí ẩn, đôi lông mày kiếm nam tính, da trắng, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng gợi cảm :
- Anh…là…ai ???