Chương 1 - Lần đầu gặp gỡ

Vào ngày thứ ba của năm 2004, gia tộc Giản gia tụ họp mỗi năm một lần.

Bất luận là chủ gia tộc hay chỉ là chi thứ, bất luận đang ở trong nước hay nước ngoài, thì vào ngày này, tất cả đều phải đến thành phố B để hội tụ với nhau.

Số người Giản gia không hề ít, lên đến cả trăm người.

Tiệc tối sẽ được bắt đầu lúc 7 giờ.

6 giờ rưỡi, người Giản gia đều đã đến đông đủ, chỉ còn lại cả nhà Giản lão phu nhân và con trưởng Giản Chính Quốc vẫn chưa đến.

“Thể diện của lão đại càng lúc càng lớn rồi, bây giờ ngay cả buổi tụ họp này cũng chẳng cần đến sớm nữa.” Người đang nói là Giản Chính Nghị, con trai thứ hai của Giản gia.

Thế hệ này của Giản gia có ba người con trai. Lão đại Giản Chính Quốc hiện đang là CEO của Tập đoàn Ức Cảnh. Lão nhị Giản Chính Nghị và lão tam Giản Chính Bình đều có một công ty con sinh lời không rồi tại thành phố B, hoàn toàn lệ thuộc và Tập đoàn Ức Cảnh.

Lúc trước khi Giản lão phu nhân tuyển chọn người thừa kế mới thì ba người con trai liền cạnh tranh công bằng với nhau.

Nhưng Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình tư chất quá bình thường, Giản lão phu nhân hết sức thất vọng về biểu hiện của người nên đã giao Tập đoàn Ức Cảnh cho lão đại Giản Chính Quốc.

“Dù gì lão đại cũng là người điều hành Ức Cảnh mà, nên chắc lại có việc bận rồi.” Giản Chính Bình cười nhạt một tiếng, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Giản Chính Nghị nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn: “Anh đây lại muốn xem, qua đêm nay Giản Chính Quốc sẽ làm người điều hành như thế nào nữa.”

“Ồ~”

Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình liếc nhìn nhau, sau khi điều chỉnh cảm xúc liền hàn huyên cùng những người khác.

7 giờ đúng.

Cửa phòng tiệc bị kéo ra, Giản lão phu nhân dẫn đầu cả gia đình bốn người bước vào.

Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình liếc nhau, đồng thời đứng lên đón.

“Mẹ, anh cả.”

Giản lão phu nhân mặc một thân sườn xám màu xanh đậm, áo khoác ngắn tay mỏng cùng màu, tóc vấn cao, trông rất ưu nhã, hoàn toàn không giống người đã hơn 60 tuổi.

“Ừ.” Giản lão phu nhân gật đầu, xem như đáp lại.

Giản Chính Quốc chào hỏi hai người: “Chú hai, chú ba, sao chỉ có hai người, em dâu và các cháu đâu?”

Giản Chính Nghị bất đắc dĩ: “Mấy hôm trước tuyết rơi, Tiểu Vũ dẫn theo Tiểu Anh nhà chú ba ra ngoài chơi ném tuyết, hai đứa chơi hăng say quá nên bệnh rồi.”

“Vậy,” Giản Chính Quốc dặn dò, “Nhiệt độ gần đây tương đối thấp, nên chú ý nhiều hơn, mấy đứa nhỏ không để trong lòng thì người lớn để tâm một chút.”

“Vâng.” Giản Chính Nghị, Giản Chính Bình thấp giọng đáp ứng.

“Chính Quốc, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Giản lão phu nhân gọi cả nhà Giản Chính Quốc cùng đi tới giữa phòng.

Vợ của Giản Chính Quốc, Lâm Nguyệt nắm tay Giản Sóc đi theo phía sau, lúc đi ngang qua hai người Giản Chính Nghị, hơi gật đầu xem như chào hỏi.

“Chị dâu cả.”

“Cháu chào chú hai, chào chú ba.” Giản Sóc lễ phép thưa.

Giản Chính Nghị khen: “Giản Sóc càng lớn càng có phong phạm của anh cả đó.”

Giản Sóc cười: “Cảm ơn chú hai đã khen.”

Cả nhà Giản Chính Quốc đi qua.

Ý cười trên mặt Giản Chính Nghị dần dần biến mất.

Ánh mắt hắn nặng nề, trong lòng cười nhạt, hắn đã lớn như vậy rồi, Giản Chính Quốc còn dùng giọng điệu như vậy để giáo huấn hắn? Chẳng lẽ hắn không biết dặn dò con nhỏ chú ý thân thể à?

“Anh hai.” Giản Chính Bình đi lướt qua Giản Chính Nghị, che phía trước hắn, nhẹ giọng bảo: “Anh chú ý một chút.”

Giản Chính Nghị ừ một tiếng, hai người đổi ly rượu rồi cùng đi qua bên kia.