Văn án
Sinh tử luân hồi “Rốt cuộc bao lâu nữa ngươi mới từ bỏ cô ta?”, nữ nhân trên giường lầm bầm với một dáng vẻ buộc người ta thuận theo ý mình, ả ta quay nghiêng người, để lộ thân hình cường tráng của nam nhân bên cạnh.“Nhanh thôi, lừa cô ta thêm một khoảng khấm khá nữa chúng ta sẽ cao bay xa chạy”, nam nhân kia xu nịnh đáp.Nữ nhân nghe xong, cân nhắc, cuối cùng gắt giọng chất vấn: “Ngươi thật sự coi Trầm Ngọc Nhi kia là một khúc gỗ không hiểu phong tình hay sao? Người đã cùng nàng lần nào chưa? Nói!”Nam nhân đột nhiên đè nữ nhân xuống dưới thân thể, thở hổn hển, khàn giọng đáp: “Cô ta là loại nữ nhân hoàn toàn không hiểu phong tình, cả ngày chỉ biết công việc, trong đầu lúc nào cũng chỉ có công việc, giả khuôn giả kiểu trinh tiết liệt nữ, ngay cả tay cũng không cho ta nắm, đâu có được nhiệt tình đáng yêu của nàng! Ta lại không phải hòa thượng không biết ăn mặn. Nàng nói xem, ta thích nàng hay thích cô ta?”“Vậy ngươi định để ta suốt đời lén lút làm nô gia ấm giường cho ngươi sao?” nữ nhân càng nói, thanh âm càng trở nên âm độc.Nam nhân ở trên người ả vừa dong duỗi, vừa nói: “Làm gì có chuyện đó! Chẳng qua bây giờ, thừa lúc cô ta chưa sinh nghi, chúng ta mò thêm một khoản lớn nữa hẳn tính.”Kế tiếp, là một loạt chuỗi hình ảnh khó coi.Đây là một đoạn kịch liệt mà nhân vật chính là vị hôn phu Trầm Ngọc Nhi và cô bạn gái tốt nhất của nàng Chu Dong, cũng là người bày ra đoạn kịch trên trước mắt nàng.Ha ha! Trong một đêm, nàng bị hai người thân nhất phản bội, nàng nên thống hận sao?Không, nàng chỉ tự trách mình quá ngu độn. Nàng làm người thất bại đến đâu mà lại để nam nhân kia vì tiền tài tiếp cận?Bất quá, bây giờ đều không còn quan trọng nữa, nàng đang bị trói gô vứt trong cái nhà xưởng bỏ hoang này. Nàng biết đợi đến khi Chu Dong thỏa mãn xong, sẽ tiễn nàng đến Tây thiên. Nàng không hề sợ chết, nhưng là không cam tâm chết không minh không bạch thế này!Chu Dong sở dĩ bày ra màn này trước mặt nàng mục đích chính là để kích thích nàng. Nàng không thể lùi bước, không thể tỏ ra khiếp nhược trước mắt cô ả. Nàng thu hồi bi thương trên mặt, giả vờ trấn tĩnh, hỏi: “Tại sao người phải cho ta thấy cảnh này?”“Người ngu vậy sao? Dĩ nhiên ta muốn chọc ngươi tức chết!”, Chu Dong cười đến toàn thân run rẩy.“Nam nhân như vậy hoàn toàn không đáng cho ta giận, ngược lại, ta lại cảm thấy tiếc cho ngươi, bản thân ngươi mới là người bị hắn lừa gạt nhiều nhất. Ngươi còn có tâm trạng ở đây diễu võ dương oai?” Trầm Ngọc Nhi chỉ hận mình nhìn người không rõ, nhìn việc không tinh.Chu Dong nghe xong những lời của Trầm Ngọc Nhi thì biến đổi thần sắc, gấp gáp nói: “Nói nhảm! Từ Khánh đối với ta là thật lòng! Người cho rằng hôm nay là ai đem ngươi trói ở đây?”Trầm Ngọc Nhi nhếch môi đùa cợt. Thật khó có thể tưởng tượng ngày nay còn có loại nữ nhân như thế này, e rằng kết cuộc của Chu Dong so với Ngọc Nhi còn thê thảm hơn.Chu Dong thấy Ngọc Nhi xem thường, lập tức nổi trận lôi đình: “Người đâu, đập chết nữ nhân này cho ta!”————————————————————————————————-Đây là nơi nào? Tại sao lại tối đến như vậy? Lạnh đến như vậy? Ngọc Nhi xoa hai tay mong nhờ vào ma sát có được một chút hơi ấm. Thật không ngờ, tay nàng lại không có một chút cảm xúc nào!Nàng đã chết! Nàng chết thật rồi! Đây chính là âm tào địa phủ trong truyền thuyết sao? Nhưng sao không thấy bọn đầu trâu mặt ngựa?Nàng không cam tâm! Nàng không muốn chết! Nàng không phải loại người không có đàn ông không sống nổi. Nhưng chết như vậy, hận của nàng, thù của nàng, đi đâu phát tiết đây?“Trời xanh! Ông thật bất công!” Nàng đã làm sai chuyện gì? Vì sao đối xử với nàng như vậy?“Trời cao rất công bình” Một thanh âm nam tử uy nghiêm truyền đến, rõ ràng rành mạch trong bóng đêm.Trầm Ngọc Nhi nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy cách nàng mấy bước có một luồng sáng chói lòa, trong luồng sáng đó có một người tướng mạo khoa trương, diện mạo cực kỳ xấu xí. Chẳng lẽ, trong truyền thuyết, đây chính là Diêm Vương?“Không tệ. Lão phu đúng là Diêm Vương!” Lão nhân kia còn có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Ông ta nhìn thẳng vào Trầm Ngọc Nhi, tay vuốt chòm râu hoa râm: “Khá lắm. Nữ nhi lần đầu tiên nhìn thấy ta lại có thể trấn định đến như vậy”. Trước đây, các oan hồn vừa biết hắn là Diêm Vương liền sợ đến rung lẩy bẩy, chỉ duy có cô gái này là ngoại lệ. Cho nên hắn đối với Trầm Ngọc Nhi cũng ôn hòa hơn rất nhiều.“Tại sao ngươi lại muốn ta chết?” Trầm Ngọc Nhi lớn tiếng chất vấn, bất kể đối phương là Diêm Vương nắm trong tay quyền sinh sát.Diêm Vương ôn tồn nói: “Chuyện thế gian vốn là sinh tử luân hồi, có sống thì có chết, có chết mới có sống, cũng là lẽ thường”“Ngươi không thể để ta chết lúc này! Tại sao lại để ta chết trong tay kẻ ác còn bọn chúng lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?” Nghĩ đến Chu Dong và Từ Khánh hai người xấu còn đang làm càn chốn nhân gian, nàng thật sự không cam lòng.Diêm Vương nói: “Người không cần bận tâm. Ác giả tất sẽ có ác báo. Nhưng ngươi vốn không nên xuất hiện ở thời đại này. Bây giờ ta để nguyên thần của ngươi về lại đúng vị trí. Đi, ngươi nên đến đúng chỗ thuộc về mình!” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng phất tay áo về hướng Ngọc Nhi, một trận cuồng phong lập tức nổi lên.Mắt thấy bản thân sắp bị cuốn đi, nàng hướng về phía Diêm Vương hô lớn: “Ta không muốn đến nơi xa lạ! Không muốn!”“Cả đời này, ngươi nhất định không trở về được. Nhìn sở trường và thần thái của ngươi, lão phu sẽ đưa người đến nơi có thể tìm thấy chân tình, có được tình yêu chân thành, thủy chung son sắt” Diêm Vương cũng sinh thiện tâm sao? Đây là hắn muốn đền bù sai lầm trong quá khứ. Ai bảo thuộc hạ hắn mang Ngọc Nhi đến thời hiện đại.“Tại sao ta phải tin tưởng ngươi?” Trầm Ngọc Nhi quắt mắt hỏi. Ngay cả người thân nhất còn phản bội nàng, làm sao nàng có thể tin vào một lão Diêm Vương xa lạ.Diêm Vương đối với việc gặp gỡ Ngọc Nhi cảm thấy thích thú, mềm lòng nói: “Ngươi đi lần này, ngay cả canh Mạnh Bà cũng không cần uống. Lão phu phá lệ khai ân cho ngươi”“Ý ngươi là ta có thể nhớ chuyện kiếp trước?” Trầm Ngọc Nhi bắt đầu có chút hứng thú, ít ra nàng có thể giữ lại đầu óc thông minh hiện tại.“Không sai, khi người tìm được chân tình, trí nhớ của ngươi sẽ trở về trọn vẹn. Thôi, đến giờ rồi. Ngươi đi đi!” Lần này không cho Ngọc Nhi cơ hội trì hoãn nữa, Diêm Vương dùng sức mạnh của Phong Tướng đưa nàng đi.“A! Nếu ta không tìm thấy chân tình thì sao?” Câu hỏi của Ngọc Nhi vĩnh viễn không thể có đáp án.————————————————————————————————-Nàng là thiên kim của phủ thừa tướng, là nghĩa nữ mà hoàng hậu nhất mực yêu thương, quái chiêu chồng chất lại cực kỳ bướng bỉnh.Không chỉ năm vị ca ca điển trai trong nhà bó tay với nàng mà ngay thái tử điện hạ cao cao tại thượng cũng vô phương quản lý nàng.Không tin sao? Nhìn qua thành tích của nàng một chút sẽ biết:————————————————————————————————-Chuyện thứ nhất:Nàng xông thẳng một mạch, không chút khách khí, cắt đứt màng ân ái triền miên của một đôi nam nữ, giương tròn đôi mắt thơ ngây hỏi: “Thái tử ca ca! Sao thái tử ca ca lại liếm môi Dung tỷ tỷ?”“Bởi vì, à, vì Dung tỷ tỷ thích thái tử ca ca.”, mắt thấy chuyện tốt bị phá hỏng, nam nhân đó đành phải tìm đường giải thích.“Ngọc Nhi cũng thích thái tử ca ca, Ngọc Nhi cũng muốn liếm môi thái tử ca ca!”, nàng chu đôi môi nhỏ bé với dáng vẻ tội nghiệp.Chuyện thứ hai:“Ư, ư, người khỏe quá,….”“Tiểu bảo bối, ngoan nào,…….”Thái tử một thân áo gấm, phiêu đãng trên giường.Ai ngờ, đột nhiên trong chăn xuất hiện một cái đầu nhỏ bé nhô ra: “Ô ô, thái tử ca ca ôm Ngọc Nhi một chút, Ngọc Nhi sợ sấm sét!”Dục hỏa của nam nhân lại một lần nữa bị dập tắt, tiếc, hận,…..Chuyện thứ ba:Một đêm, nam nhân đó đang trằn trọc khó ngủ, đột nhiên, nàng từ hoa viên xông vào:“Thái tử ca ca, hì hì, Ngọc Nhi mang bảo bối tới cho người nè!”Bảo bối? Nam nhân tò mò cầm lấy, thì ra là một bức Đông cung xuân đồ.Nam nhân sắc mặt phát hồng, hơi thở gần như bị rút kiệt.————————————————————————————————-Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, thoáng cái năm năm đã trôi qua, tiểu oa nhi nghịch ngợm trước kia đã trổ mã, trở thành một tuyệt sắc giai nhân bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn.Nhưng nàng lại muốn đổi mục tiêu, nàng muốn mang những chiêu số từng dùng đối phó hắn áp dụng trên người nam nhân khác!Làm sao được chứ!Hắn làm sao có thể để nàng ở cạnh nam nhân khác!