Văn án-Tiết tử

Hôm nay Ngọc Nhi mang truyện này sang đây.khi nào đi ẩn cư về êm sẽ làm và post tại Mộng Nguyệt sơn trang này ^o^

Tiểu thư kỳ quái

(Tiểu thư quái quái)

Tác giả: Chu Sa

Tình trạng: hoàn

Thể loại: xuyên không, he

Convert: candy_heart (TTV)

Edit: Lăng Ngọc Nhi

Tình trạng edit: hoàn

~~~~~~********~~~~~~

Văn án:

Nàng chính là lạc đường đi, đến mất đi ý nghĩ, tứ chi không còn sức lực.

Muốn mượn giường ngủ của nhà người ta một chút mà thôi, cũng không dự định vĩnh viễn ở tại đây a~!

Nhưng chủ nhà là lão bà bà hồ đồ, thế nhưng lại dám đem nàng nhận thức thành cô con dâu chạy lạc của lão bà.

Suốt ngày đối với nàng  “A Mĩ, A Mĩ” gọi không ngừng,

Kính nhờ, nàng không phải gọi là A Mĩ, lại càng chưa từng lấy chồng?

Nhưng không ai để ý tới kháng nghị của nàng.

Lại còn có một mĩ nam chạy đến cùng bà bà này một đáp một xướng.

Di? Hắn không phải là xú gia hỏa thấy nàng chết mà không cứu đó hay sao?

Nàng mới nghĩ đến hắn rốt cuộc có hay không có lương tâm,

Hắn lại làm một bộ biểu tình chán ghét, nói nàng ăn mặc để bại lộ bộ ngực

Nàng như thế này mà gọi là bại lộ? Hắn ăn mặc như vậy mới gọi là bộ dáng khôi hài, nhìn dị dạng thêm dị hình đi!

Cũng không đúng rồi! Như thế nào hết thảy đều cảm thấy quái lạ? Nhất là hắn…

~~~~~~~********~~~~~~~~

Tiết tử

Đêm khuya khoắt, ánh trăng treo cao tỏa sáng.

Phạm Dư Quỳ đi chiếc dép lê mua ở chợ đêm, đứng dựa vào lan can ban công nhà mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm sáng sủa giữa mùa hạ.

Ngắm nhìn sao Ngưu Lang, Chúc Nữ trên bầu trời đêm lạnh như nước…

Nàng chống cằm, nhàm chán tìm kiếm tam giác lớn nhất giữa bầu trời đêm mùa hạ, trong miệng nỉ non bài thơ “Thu đêm” của Đỗ Mục thời Đường.

Sao Ngưu Lang, sao Chức Nữ, thiên tân tứ…

Nàng lim dim mắt, nửa híp nửa mở, để sao ở trong đáy mắt trở nên mơ hồ.

Nàng bị mất ngủ…

Một trận gió lạnh thổi tung làm tóc nàng bay bay trong gió, bướng bỉnh khẽ vuốt qua hai má của nàng, nàng có thể cảm giác được lông tơ trên khuôn mặt theo gió phiêu động, tâm tình cũng theo đó mà cảm thấy thoải mái, thả lỏng tâm trạng trong lòng mình.

Nàng kiễng mũi chân, nâng làn váy áo ngủ, tưởng tượng cùng sao khiêu vũ, một vòng, hai vòng, ba vòng… Miệng ngâm một khúc nhạc không biết tên, phối hợp bước nhảy dưới chân.

Một trận gió thổi tới, nàng buông áo ngủ ra, nhắm mắt lại cảm thụ trận gió nhẹ này.

Hít sâu một hơi, nhìn xuống phía dưới, nơi này là tầng thứ 32 của tòa nhà cao nhất, tầm nhìn được mở mang, hơn nữa vùng phụ cận không có nhà cao tầng như vầy, khi ban ngày có thể nhìn thấy tầng tầng dãy núi xa xa, ban đêm lại có thể ngắm đèn đuốc phủ khắp thành phố.

Nàng khởi động thân mình, đối với vạn ánh đèn đuốc vươn tay nhỏ bé, giống như làm như vậy liền có thể đem hết thảy nắm trong tay, môi đỏ mọng xinh đẹp vì ý nghĩ này mà nhếch lên thành một nụ cười.

Vươn  tay nhỏ bé vân vê sợi dây chuyền trên cổ, một trận cảm giác lạnh lẽo theo cử chỉ đó lan tràn mở ra, nàng buông mắt nhìn chiếc nhẫn ngọc xanh biếc, không khỏi nhớ tới sự tồn tại của nó.

Chiếc nhẫn này là quà của bà cố tặng cho nàng ở sinh nhật năm nay của nàng, cũng là lần đầu tiên bà cố tặng quà cho nàng, cho nên ấn tượng đặc biệt khắc sâu.

Bà cố đã già, đã được trăm tuổi, vừa vặn xương cốt vẫn  thực cứng, không bệnh tật, không đau ốm. Theo trí nhớ của nàng cho tới nay, bà cố ở một mình tại vùng đồi núi trong một căn phòng nhỏ, từ khi dọn về đõ ở, hoàn toàn không cần ai chăm sóc, còn không muốn cháu chắt lên núi thăm hỏi, đến lễ mừng năm mới hàng năm mới có thể xuống núi, cùng người nhà đoàn viên.

Mà bà cố có tính tình rất quái dị, nhưng lại vì muốn đưa cho nàng một chiếc nhẫn ngọc, phá lệ xuống núi, dặn nàng phải luôn mang nó theo bên người.

Chuyện này quả thực quái đến cực điểm.

Chiếc nhẫn này không có gì đặc biệt a! Nàng xòe năm ngón tay ra, ngọc nhẫn ở dưới ánh trăng có vẻ… Bình thường.

Đúng vậy, chính là bình thường!

Nhưng nàng vẫn là ngoan ngoãn nghe theo lời bà cố, luôn mang nó bên người, dù sao bà cố nói như vậy với nàng, nhất định là có nguyên nhân.

Kỳ thật, bà cố là người trầm mặc ít nói, nhưng là mỗi lần mở miệng liền giống như người tiên đoán trước mọi việc, chuẩn vô cùng!

Nàng vì ý nghĩ của chính mình cười lên tiếng, tiên đoán trước mọi việc sao…

Thưởng thức chiếc nhẫn ngọc, nàng hồi tưởng trước khi bà cố rời đi có nói: “Nó xác nhận đúng là của cháu.”

Của nàng? ! Mày bất giác nhíu lại, nếu xác nhận là của nàng, vì sao lại ở chỗ bà cố ? Mà ngược lại, kỳ quái không chỉ là câu nói kia, còn có ánh mắt ẩn chứa hàm ý thâm sâu của bà cố …

Nghĩ vậy, nàng không khỏi có chút rét run, xoa hai bàn tay vào nhau để làm ấm, xoay người đi vào trong phòng.

Nên ngủ, sáng sớm ngày mai còn có khóa học, mắt nhìn lên trên tường, đã là ba rưỡi rạng sáng.

Nàng tắt đèn, đặt mình xuống giường, kéo chăn lên đắp.

Trong bóng đêm, đồng hồ báo thức vang lên tích tắc, nàng lăn qua lộn lại, không buồn ngủ, đành phải bắt đầu đếm dê.

Một con dê, hai con dê,ba con dê… Bốn mươi sáu con dê, bốn mươi bảy con dê… Nàng lăn bên này sang bên kia, một trăm linh ba con dê, một trăm linh tư con dê, một trăm linh năm…

Hai trăm sáu mươi bảy con dê, một trăm sáu… Đáng giận! Là ai nói đếm dê có thể giúp đi vào gấc ngủ dễ hơn, nàng muốn làm thịt tên vương bát đản nói dối kia!

Nàng bất đắc dĩ ngồi dậy, xoay người xuống giường, đi đến phòng bếp lấy nước uống, tùy ý nhìn nhìn đồng hồ —— oa, đã năm giờ!

Thật nhanh, một đêm không ngủ, trời đều nhanh đã sáng. Tay nàng  đang cầm cốc thủy tinh lạnh lẽo, cho nước đá vào, đi chân trần đến phòng khách, sau khi sờ soạng tìm đến được ghế sô pha, liền ngồi xuống.

Điều chỉnh tư thế thoải mái, bên gáy của nàng bỗng dưng không một tiếng động, cảm thấy có một vật vô cùng lạnh lẽo.

“Đứng lên.” Một thanh âm của nam tử phía sau nàng vang lên.

Nghe vậy, nàng lưng bỗng cảm thấy cứng ngắc, cầm cốc thủy tinh thủy ngoan ngoãn đứng lên.

“Đồ đáng giá để chỗ nào?” kẻ trộm đặt dao nhỏ tại cổ nàng. Kính nhờ, nàng chính là một người nghèo, có thể có cái gì đáng giá a!

Tròng mắt vòng vo chuyển rất nhanh, cân nhắc thế cục, nàng phải thay đổi vị trí, ít nhất nếu có thể nhìn thấy mặt của kẻ trộm mới được, vì thế nàng giả bộ kinh hoảng mở miệng: “Ở… Trong phòng.” Hắc, hoàn hảo nàng có học qua kỹ thuật nữ tử phòng thân, còn không đến mức sợ hắn.

“Nhanh đi lấy!” kẻ trộm đe dọa.

Không quan hệ, ngươi lại có thể tức giận một chút, chờ một chút không đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ là không thể.

“Ngươi để dao nhỏ gần ta quá, ta không di chuyển được…” Giọng nói phát run, cốc thủy tinh khẽ run, làm cho chính mình thoạt nhìn sợ hãi một chút.

“Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh đi lấy!”

Kẻ trộm mặc dù nói ra những lời ác độc, nhưng nàng có thể cảm giác được dao nhỏ vẫn là để xa cổ của nàng một chút.

Nàng chậm rãi xoay người, gần qua ghế sô pha, không nói hai lời, nắm lấy cổ tay đang cầm dao của kẻ trộm, một tay kia nhanh chóng cầm cốc thủy tinh đập lên trên đầu hắn!

Leng keng! Cốc thủy tinh vỡ thành từng mảnh

Kẻ trộm đau đến buông ra dao nhỏ, ôm cái trán đầy máu hô đau.

Phạm Dư Quỳ tận dụng thời cơ, một cước dùng sức đá vào bộ hạ của hắn.

Chỉ thấy kẻ trộm nguyên bản đang ôm đầu, hai tay ngược lại chuyển qua hạ khố, toàn thân run rẩy té trên mặt đất một quyền làm hắn không đứng dậy nổi, phát ra ô ô kêu đau.

Nàng nhặt dao nhỏ dưới sàn nhà lên, cảnh giác nhìn kẻ trộm, đánh giá hắn hay không còn có năng lực phản kích … Ân, hắn đã là đau đến không còn sức lực, không còn tác quái được nữa.

Báo cảnh sát! Nàng lập tức cầm điện thoại gọi đến số 110, báo án.

Phạm Dư Quỳ đứng ở tại chỗ thưởng thức dao nhỏ, lại nhìn chằm chằm kẻ trộm nằm trên mặt đất lăn lộn như mèo.

Cảnh sát còn mười phút nữa mới có thể đến, trong khoảng thời gian này nên làm cái gì đây? Không thể theo cứ nhìn  hắn trên mặt đất lăn lộn, đi tìm dây thừng trói hắn lại!

Nàng bật đèn phòng khách, đang muốn bắt đầu tìm dây thừng, liền phát hiện nguyên bản kẻ trộm đang nằm trên mặt đất kêu ai ai, gi không thấy đâu nữa

Ông trời! Da đầu nàng run lên, kẻ trộm như thế nào mà chạy được?

Nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng di động cước bộ hướng phòng ngủ mà đi.

Tìm tòi ở ngoài phòng… Không có người!

Đi vào phòng ngủ, mở cửa sổ thông ra ban công sát đất… Không có người.

Chẳng lẽ hắn đã thoát ra ngoài? Không có khả năng a! Vẫn là kẻ trộm kia thừa dịp khi nàng bật đèn chạy trốn? ý niệm này mới thoáng qua, đột nhiên có người từ sau lưng nàng đẩy một phen, trọng tâm không xong nàng liền như vậy bị hất ra ban công…

Phạm Dư Quỳ cả người chính rất nhanh lao xuống, nàng nghĩ nàng sắp chết.

Nàng mới hai mươi mốt tuổi nha!

Tuổi thanh xuân đang đến độ đẹp nhất…

~~~~~~~~~~*********~~~~~~~~

***nhận xét của  candy_heart:

Truyện ngắn, đọc ngọt ngào dễ thương lắm giải trí được, phải tội đoạn kết hơi vội thôi.

Nam chính lạnh ít nói, nhưng thật ra tính cách rất ôn nhu và sủng, anh đẹp như con gái ấy, lần đầu gặp nữ chính còn sờ ngực anh hỏi sao lép thế Nữ chính đáng yêu nhưng thông minh, biết tranh thủ lúc nào nên tấn công anh, thậm chí còn lợi dụng thuốc tráng dương con tiểu tam chuốc anh để ‘mần ăn’ anh luôn

0.000000

0.000000