Chương 1 - Nhìn từ xa

Buổi sáng, Ngôn Hạ thức dậy với đôi mắt gấu trúc. Đêm qua cô thức đến gần 4h sáng để học đề cương kiểm tra giữa kì. Lê tấm thân cao xanh tàn tạ vào nhà tắm, cô chỉ ước thời gian ngừng lại một tiếng thôi cũng được, để cô ngủ cắm đầu vào lavabo luôn đi.

- Haizz, số thật khổ aaaaa... Tại sao cả nhà lại kì vọng vào một con não cá vàng như mình nhiều vậy chứ.

Cô than thở nhưng vẫn nhanh nhẹn vệ sinh rồi thay đồng phục. Nhìn thiếu nữ trong gương mười bảy tuổi trăng tròn, mắt to tròn tinh nghịch, lông mi dài, mũi cao môi đỏ, cột tóc phía sau cao thành kiểu đuôi ngựa, tóc mái lòa xòa che đi vầng trán, cô chậc lưỡi, nhoẻn miệng cười tinh nghịch. Hàm răng trắng muốt hiện ra chiếc răng khểnh càng làm khuôn mặt thiếu nữ xinh xắn thêm phần rạng rỡ đầy sức sống.

- Mặc dù mắt thâm thành gấu trúc nhưng tổng thể vẩn khá ok. Còn là người haha.

Cô nàng cười khổ, bước ra từ nhà vệ sinh, với tay lấy chiếc áo khoác đồng phục màu đỏ sẫm tùy tiện vắt lên vai, chỉnh chiếc cà vạt trên áo sơ mi trắng đồng phục lỏng ra cho dễ thở. Áo ôm gọn eo thon, vòng một tròn đầy, váy đỏ thẫm xếp ly dài ngang đùi càng làm thiếu nữ mười bảy tuổi xinh xắn thích mắt.

Cô nàng xuống nhà. Vú nuôi không ở nhà, chắc ra ngoài đi chợ. Trên bàn để một chén cháo thịt thơm phức và một ly nước cam kèm theo mảnh giấy ghi nhớ nhỏ nhắn xinh xinh.

- Hạ Hạ, vú đi siêu thị mua thức ăn, buổi chiều sẽ ăn lẩu. Con ăn sáng rồi đi học đi nhé, Nhớ uống nước cam không được bỏ! Ngoan, Vú Cẩm.

- Vú cứ làm như con là em bé không bằng!!!

Ngôn Hạ mỉm cười ngồi vào bàn, ngoan ngoãn ăn cháo và uống hết ly nước. Ba mẹ cô ra nước ngoài định cư , vốn muốn mang cô theo nhưng vì bà nội tuổi đã cao nên cô không muốn để bà lại trong nước. Vậy là cô không đi, ở lại ngôi nhà nhỏ xinh của gia đình với vú Cẩm để thuận tiện qua lại thăm nom nội. Vú Cẩm nuôi cô từ nhỏ đến lớn, là người làm lâu năm trong nhà, nhìn cô lớn lên nên vú rất thương cô, xem cô như con gái mà chăm sóc. Vậy nên Ngôn Hạ cũng rất thương vú , cô luôn tôn trọng và nghe lời.

Ăn sáng xong, Ngôn Hạ đạp xe đi học. Trường không xa lắm đạp xe tầm 15 phút là tới.

Vừa vào đến cổng trường, đang tung tăng thì từ sau lưng có một người nhảy chồm đến khoác tay lên cổ Ngôn Hạ.

- Tiểu Hạ Hạ, bài kiểm tra hôm nay...

Tạ Ân sát lại làm ra vẻ thân thiết, cọ cọ đầu cô.

- Nhờ hết vào nữ hiệp, tại hạ nguyện lấy thân báo đáp công ơn cứu mạng!!!

Cậu tinh ranh nháy nháy mắt cười tươi với cô.

Ngôn Hạ đưa ánh mắt chán ghét dán lên người chàng trai khôi ngô trước mặt, hất tay cậu ra. Thanh niên cao gầy, gương mặt tuấn mỹ khỏe khoắn với mái tóc nâu cài gọn bằng băng đô vải màu vàng nghệ tiếp tục ôm lấy cánh tay cô .

- Tiểu Hạ Hạ, cứu mạng a...

- Tên khốn kiếp nhà cậu hôm qua không đi tìm tài liệu ôn tập với tôi, bỏ đi chơi game. Bây giờ còn mặt mũi kêu tôi cứu? Cút !!!

Cô hậm hực vừa nói vừa hất tay Tạ Ân ra.

- Tự làm tự chịu, bản cô nương không cứu!

- Tiểu Hạ Hạ, tiểu tổ tông, tiểu Hạ mỹ nhân... đừg tuyệt tình huynh đệ vậy chứ!!!

Tạ Ân mặt dày, kéo lấy balo trên vai cô mang lên vai mình.

- Cậu xem, tôi làm ôsin cho cậu một tuần, thế nào? Tạ Ân nháy nháy mắt.

- Bản cô nương đếch thèm!!!

Ngôn Hạ cười hiểm một cái với Tạ Ân rồi đi nhanh vào lớp, ngồi xuống bàn của mình.

- Tôi cho cậu chết luôn!

Cô lạnh lùng hừ hừ từng chữ.

- Tiểu Hạ Hạ... cậu nỡ sao...

Tạ Ân để balo xuống ghế cho cô rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, tiếp tục ỉ ôi không dứt.

- Vậy hai tuần chịu không? Một tháng nhé? Một tháng tớ sẽ cho cậu toàn quyền xử lý ,Muốn chà đạp tớ thế nào tớ cũng chịu!!!

Tạ Ân nhăn nhở vừa nói vừa cười. Ngôn Hạ nhìn cậu định mở miệng cự tuyệt nhưng một ý nghĩ xấu xa lóe lên. Cô cười xinh đẹp với cậu bạn thân:

- Thật không?

- Thật ! Tạ Ân khẳng định.

- Không hối hận?

- Never...

- Không nuốt lời? Ngôn Hạ cười hiểm.

Tạ Ân cảm thấy biểu cảm của cô bạn thanh mai trúc mã hơi sai làm sống lưng cậu lạnh dần, nhưng vẫn phải nuốt nướt bọt.

- Quân tử nhất ngôn!!! Tạ Ân nhắm mắt hứa bừa, kiểu tới đâu thì tới.

- Thành giao!!! Cô tươi cười đứng lên đi ra khỏi lớp.

- Có phải mình trót dại bán thân cho quỷ rồi không?Tạ Ân ngán ngẩm thở dài.

Thấy Ngôn Hạ đi, Tạ Ân cũng đứng dậy đi theo sau cô, miệng luyên thuyên không ngừng.

- Tiểu Hạ Hạ, cậu chờ tôi!!! Đi căn tin không? Tôi vẫn chưa ăn sáng, tôi đói!

Trong lớp vài người nhìn theo bóng dáng hai người ra khỏi lớp, xuýt xoa bàn tán ngưỡng mộ không ngừng.

- Ôi, tôi ước gì tôi được làm Ngôn Hạ một ngày thôi, muốn mạng tôi cũng tình nguyện. Tạ Ân cậu ấy quá soái rồi a!!!! Một nữ sinh cảm thán.

- Cậu cứ mơ đi! Tạ nam thần dù tốt tính cũng không để ý đến cậu đâu! Một người khác lên tiếng.

- Ngôn Hạ và Tạ Ân là bạn thanh mai trúc mã sao, tình cảm tốt thật! Mà tớ thấy có khả năng Tạ Ân thích Ngôn Hạ đấy !

- Linh tinh, họ là bạn thân thôi! Hạ Hạ nói vậy mà! Một nam sinh chen vào.

- Thật không?

- Thật, tớ cũng thấy họ ngoài là bạn thân ra thì có biểu hiện tình tứ gì với nhau đâu!

- Ôi, vậy là Tạ nam thần vẫn chưa có chủ!!!

- Hạ Hạ cũng vậy!!!

Ánh mắt hoa si của mấy nam sinh nữ sinh hướng theo bóng dáng hai người vừa bước ra cửa đến khi họ rẽ qua hành lang rồi mất hút.

Ngôn Hạ bỡi vì xinh xắn lại học giỏi, còn tinh nghịch hòa đồng nên trong trường cô khá nổi tiếng. Còn Tạ Ân trong mắt Ngôn Hạ tuy chỉ là một cậu bạn thân từ nhỏ đến lớn, nhưng trong mắt các nữ sinh khác thì lại là một dạng cực phẩm của trường.

Cũng phải thôi, Chàng trai tuấn tú, môi hồng răng trắng, khuôn mặt góc cạnh nam tính, sở hữu thân hình tuyệt mỹ, là cao thủ bóng rổ, biết chơi đàn piano, lại một thân tuyệt học karatedo và tawondo các nữ sinh không si mê mới lạ.

Chỉ có Ngôn Hạ là đã miễn dịch với sức hấp dẫn của Tạ Ân từ lâu mà thôi.

Ngôn Hạ và Tạ Ân sánh bước đi hướng về căn tin. Đi được một đoạn đã nghe giọng hai cô gái gọi với theo.

- Hạ Hạ, đợi...

Ngôn Hạ dừng bước, xoay người nhìn lại khi nghe giọng nói quen thuộc, là Cẩm Nhi và Hoa Y, Tạ Ân cũng dừng lại theo cô.

- Này, hai cậu đã "nuốt" tài liệu kiểm tra hôm nay xong chưa? Hoa Y phóng tới, ôm cổ Ngôn Hạ.

- Tớ thì rồi!!! Ngôn Hạ nhàn nhã,

- Còn vị này thì... Cô liếc mắt xảo quyệt nhìn Tạ Ân.

- Tớ khổ lắm rồi!!! Tạ Ân than khóc.

- Ôi, tên này thì muôn đời là vậy. Không nói cũng biết mà. Không ngạc nhiên, không ngạc nhiên!!! Cẩm Nhi cười cợt. Tạ Ân liếc cô ấy, rồi cả bốn người cùng cười òa.

- Tớ đã biến thành osin của Tiểu Hạ Hạ rồi đây. Các cậu đừng ác như vậy được không? Tạ Ân vờ đáng thương.

- Đi, tiểu tùy tùng!!! Hôm nay bản tiểu thư muốn ngươi chi tiền cho bọn ta một bữa hoành tráng!!!Ngôn Hạ tinh nghịch đẩy Tạ Ân ra rồi ôm lấy cánh tay hai cô bạn kéo đi.

Tạ Ân theo sau ai oán:

- Giờ tớ hối hận kịp không?

- Cậu nói xem ...Cả ba cô gái không nhìn cậu mà đồng thanh. Tạ Ân mếu máo đi theo.

Cách đó không xa nơi các cô cậu đi qua, có một nam sinh đứng dựa vào tường nhìn theo họ. Người thiếu niên có vóc người mảnh khảnh cao ngất, cho dù còn chưa đến 18 tuổi, nhưng đã cao hơn bạn bè cùng trang lứa không ít. Đường nét gương mặt trắng nõn ấy lộ ra vẻ hờ hững, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh ngay cả ngôi sao ngoài cửa sổ cũng không sao sánh kịp. Mái tóc ngắn màu đen bị gió thổi mất trật tự nhìn hơi có vẻ lạnh lùng. Giang Ngôn chỉ tùy ý đưa tay vuốt lại thì trong nháy mắt mái tóc ngắn ấy đã lập tức vào nếp hơn rất nhiều. Thiếu niên xinh đẹp lạnh nhạt đứng tùy ý nhàn nhã nhìn nhóm người đi qua, nhưng cặp mắt lại tựa như ánh sao điểm xuyết cho cả bầu trời đêm, rực rỡ đến chói mắt.

Một thiếu niên đẹp như vậy lúc này lại một mình ngây người nhìn theo cô gái mang nụ cười như nắng ban mai lướt qua. Anh thẫn thờ nghĩ cô gái này nhân duyên cũng thật tốt, lúc nào xung quanh cô ấy cũng có bạn bè ồn ào náo nhiệt. Hiển nhiên cô đã quên mất anh hay nói đúng hơn là cô không hề nhận ra anh. Còn anh ngay từ ngày đầu tiên cô chuyển đến trường này học vào hai năm trước đã rất nhiều lần âm thầm nhìn cô, để ý đến cô.