Chương 1: Chú Nuôi Cháu Đi, Hứa Sẽ Ngoan

Một cô gái khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi với vóc dáng nhỏ gọn cùng với gương mặt khả ái đi dần về phía ngôi biệt thự lớn đang tọa lạc sừng sững ở một dãy nhà. Tay kéo theo chiếc vali màu hồng nhạt, ở trên vali còn có một vài nhãn dán mặt cười hài hước. Dừng chân trước ngôi biệt thự lớn, cô bé thở nhẹ ra một hơi sau đó đưa ngón tay nhỏ nhắn lên nhấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa vang lên, lúc này trong nhà một người phụ nữ trung niên khoảng chừng tầm bốn mươi lăm tuổi trở lên bước ra ngoài.

Mở cửa ra, bà nhìn cô gái dễ thương trước mặt có chút ngạc nhiên và tò mò liền hỏi thăm.

"Cháu là...?"

Cô nghe vậy liền nở nụ cười tươi, cúi đầu xuống một cái kèm theo câu chào lễ phép của mình.

"Chào Dì ạ, cháu tên Tô Chỉ Nhược."

"Cháu đến tìm ai?"

"Chú Tử Sâm ạ!" Tô Chỉ Nhược mỉm cười ngọt ngào nhìn bà.

Bà nhìn cô từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá một lượt, suy nghĩ một chút thì đồng ý dắt cô vào nhà ngồi chờ. Trước giờ người lạ không được bước chân vào dinh thự, chỉ có người quen biết với cậu chủ và người thân mới có thể thoải mái vào đây. Trước kia cũng hay có một vài cô gái lẳng lơ, ăn mặc hở hang táo bạo, hoặc có một vài cô gái giả vờ hiền thục đến kiếm cậu chủ nhưng bà luôn cảnh giác cao nên không bao giờ cho họ bước vào dinh thự.

Nhưng đột nhiên hôm nay không hiểu sao khi bà nhìn thấy Tô Chỉ Nhược lại thấy rất có thiện cảm, có lẽ là nhờ vào vẻ ngoài dễ thương đáng yêu của cô nên mới có thể thuận lợi vào đây.

Vừa ngồi xuống ghế thì Hoắc Tử Sâm trên lầu bước xuống, thân hình cao ráo vạm vỡ. Làn da không phải quá trắng như các công tử bột nhà giàu khác. Nhìn anh có chút phong trần, lịch lãm và khí chất đàn ông tỏa ra ngút ngàn. Vì ở nhà nên Hoắc Tử Sâm chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, tóc vuốt gọn gàng chỉnh chu.



Anh vừa đi vài bước cầu thang đã nhìn thấy có một vóc dáng có phần quen thuộc, đi nhanh vài bước thì gương mặt đáng yêu mà không ít phiền phức kia hiện ra. Anh khẽ cau mày lại, cho hai tay vào túi quần sau đó đi đến phía phòng khách.

"Chú ơi!" Tô Chỉ Nhược tay cầm kẹo, đứng lên đi lại gần Hoắc Tử Sâm với gương mặt vui vẻ hớn hở, tràn đầy mong chờ. Đã lâu rồi cô không gặp anh, giờ nhìn lại vẫn đẹp trai. Nhưng nét đẹp này lại mang chút bí ẩn lạnh lùng, trưởng thành.

Hoắc Tử Sâm nhìn Tô Chỉ Nhược, ánh mắt trở nên nhu mì một chút mà nói:

"Tiểu nha đầu, nhóc đến đây làm gì?" . Truyện Sắc

Tô Chỉ Nhược: "Ba mẹ cháu đi du lịch, bỏ cháu ở đây một mình. Chú nuôi cháu đi, hứa sẽ ngoan."

Tô Chỉ Nhược tỏ vẻ ngoan ngoãn như mèo con, ánh mắt long lanh đầy trong sáng nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.

Hoắc Tử Sâm: "Không được!"

Anh nghe xong liền từ chối, nhìn hành lý vali cô đem theo khi nãy anh đã có cảm giác nghi ngờ rồi. Quả thật đúng với suy nghĩ của mình, con nhóc phiền phức này lại một lần nữa đu bám theo anh.

Nghe câu từ chối, Tô Chỉ Nhược chợt cảm thấy có chút hụt hẫng và khó chịu trong lòng, nhưng cô vốn biết được bản tính lạnh lùng của anh nên không mấy ngạc nhiên. Con người ngoài lạnh trong nóng này thì cần phải biết khôn ngoan đối phó, nhẹ nhàng thuyết phục may ra sẽ có hiệu quả.

Hoắc Tử Sâm không ngần ngại mà vạch trần Tô Chỉ Nhược, đúng vậy cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc của gia tộc họ Tô. Nổi tiếng với độ giàu có của mình, Tô gia nhiều đời làm trong lĩnh vực trang sức kim cương đá quý và rất giàu có.

Tô Chỉ Nhược lại là cô con gái duy nhất vậy nên rất được yêu thương cưng chiều, chuyện cô không có người chăm sóc là điều không thể, chuyện không có tiền càng không thể xảy ra!