Chương 1

Nước mắt của nàng.

Từng giọt từng giọt vô cùng trân quý.

Không cho bất luận kẻ nào được phép…

Hạ tiểu Mãn cuộc đời không có lý tưởng gì lớn, trong nhà đã có ca ca cùng tỷ tỷ thông minh, lanh lợi thay nàng gánh vác tất cả, đại ca từ khi trưởng thành đã tiếp nhận sản nghiệp Hạ gia, làm cho của cải cùng danh tiếng Hạ gia không ngừng mở rộng, thăng hoa khắp tứ phương, trong giới thương nhân vị thế là ổn định, được nhiều người kiêng nể, ngưỡng mộ.

Nói đến đại tỷ còn lại của nàng, từ khi tỷ tỷ được sinh ra đã được mẫu thân cấp cho làm con thừa tự, kế thừa tổ truyền kinh doanh mai mối của gia tộc, là truyền nhân đắc ý của mẫu thân tiếp quản “ Hồng Nương Quán” hiện tại danh tiếng vang lừng khắp nơi, không có hôn sự nào vào tay tỷ tỷ mà không đạt thành chính quả.

Còn về phần nàng – Hạ tiểu Mãn là một cái ốc sên đuổi không kịp hai vị ca ca và tỷ tỷ vốn là nhân tài kiệt xuất, hoàn mỹ tuyệt sắc, nếu nói lấy nàng ra so sánh chính là trứng chọi với đá, không biết lượng sức tí nào. Trời sanh nàng tính tình nhát gan lại yêu khóc, từ nhỏ thường hay bị bắt nạt cùng khi dễ.

Hơn nữa không chỉ ở bên ngoài bị bắt nạt, ở nhà cũng bị hai vị huynh tỷ ức hiếp cực độ làm cho nàng vốn sợ hãi, rụt rè lại càng bị tác động mạnh hơn so với người khác càng có nỗi sợ gấp đôi, gặp được ác nhân liền tự động né tránh.

Trong cuộc sống nhàm chán của nàng thứ làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn và yêu thích nhất chính là thức ăn ngon, chỉ cần mỹ vị đều vừa miệng bất kể sơn hào hải vị hay tầm thường món ăn nàng đều nhiệt tình nếm qua.

May mà trong nhà gia sản khá giả làm cho nàng cơm áo không lo thích gì được đó đặc biệt nàng rất hứng thú với việc được ăn ngon, cho nên vị giác của nàng vì vậy mà được dưỡng thành siêu cấp hưởng thụ mỹ vị thức ăn.

Chỉ cần nàng ngửi qua liền có thể tinh tường nói ra bên trong có những vị gì vật liệu ra sao, hơn nữa chỉ cần nàng nói món nào là hảo ngon đại ca nhất định muốn lập tức đem món kia vào tửu lâu kinh doanh, chưa tới ba ngày món đó nhất định sẽ rất thịnh hành, truyền bá khắp nơi trong thành.

Mặc dù nàng rất vô dụng bù lại vẫn là có một ưu điểm để bổ khuyết.

Bất quá nàng thích ăn, thường xuyên nếm qua những thứ ngon vật lạ nên mỹ vị cũng dưỡng quá thành thói quen cao cấp khiến nàng rất kén ăn a.

Nàng trời sinh dù ăn no vẫn không béo lên được, hồi nhỏ nàng tuy béo tròn đáng yêu nhưng càng lớn thân thể càng biến chuyển nho nhỏ, manh khảnh vai, eo, bụng bằng phẳng, làn da trắng nõn, mềm mại, hơn nữa đôi mắt to tròn ngập nước rất quyến rũ, phong tình. Nhìn ra, nàng đích xác là một tiểu bạch thỏ ngây thơ rất dễ khiến người khác nảy sinh ý niệm muốn bắt nạt.

Hạ tiểu Mãn chính xác là một tiểu cô nương đơn thuần như thế, nàng nghĩ mãi cũng không hiểu được nguyên nhân nàng vì sao luôn bị bắt nạt, chính vì vậy nàng chỉ có thể lộ ra bộ dáng đáng thương, đầy mình ủy khuất để lẩn tránh người xấu yêu khi dễ nàng.

Nàng đời này ghét nhất chính là hai kiện sự, một cái là ác ma yêu khi dễ cùng bắt nạt nàng trứng thối Bùi Diệc Hàn, một cái khác chính là thời tiết nóng bức của mùa hè.

Nàng từ nhỏ sợ nhất là oi bức, thât sự không thể chịu được mùa hè rất oi nồng, rất khó chịu không có thoải mái.

Ban đêm mùa hè nhiệt độ thường cao hơn, Hạ tiểu Mãn có thói quen mặc trên người duy nhất cái yếm màu đỏ cùng tiết khố màu trắng, đơn bạc như vậy nẳm trên giường thoải mái ngủ.

Dù sao đây cũng là khuê phòng của nàng, trừ bỏ nha hoàn thân cận thường hay ra vào, những người khác là không có khả năng tiến vào, cho nên nàng một chút lo lắng cũng không có.

Phù.. phù….cả thân người rất nóng Hạ tiểu Mãn khẽ nhíu mày, động đậy thân mình, không may cái chăn trên người vì vậy mà rơi xuống đất, cả người không ngừng xoay trở đủ mọi tư thế.

Đêm đến, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường đi ngủ, trên người chỉ khoác tùy tiện cái yếm mỏng mà thôi, bởi vì nàng xoay trở liên tục mà sợi dây áo phía sau gáy dần bị tuột lỏng ra.

Thoáng một cái chỉ thấy cái yếm đỏ rớt ra nằm lại trên giường, hiển hiện trước mắt một đôi tuyết trắng no đủ, tròn đầy không gì che đậy, theo hô hấp của nàng không ngừng phập phồng, nụ hoa đỏ nhạt nhỏ xinh không ngừng run rẩy.

Nàng ngủ say trong giấc mộng không có phát hiện bên ngoài cửa sổ gần giường nàng có một thân ảnh to lớn, tà mị theo ánh trăng sáng hững hờ rọi vào ngây ngẩn nhìn cảnh đẹp vô hạn không sót thứ gì.

Đôi mắt đen sâu thẳm, tà mị phát ra tinh quang nhìn thân thể trần trụi nhuốm một mảng ánh trăng lồ lộ vẻ mời gọi cùng nụ hồng nhạt vươn thẳng trên làn da tuyết trắng thật là kiều diễm, làm cho cả người hắn rạo rực, khó chịu không thôi.

Hạ thân hắn từng trận nóng lên như rèn lửa trong lò.

Yết hầu nóng cháy, hai con người đen láy đem hết dục vọng đặt lên thân thể phong tình kìa đang say giấc bình yên trên giường.

Máu nóng chạy loạn trong huyết mạch, hô hấp phập phồng rối loạn không thôi.

Khuôn mặt nàng nhỏ xinh, thanh tú, đôi mắt vừa to vừa tròn rất đáng yêu, chiếc mũi cao cân xứng, đôi môi hồng đào đỏ mộng khiến người khác muốn cắn từng ngụm say mê, cả thân hình cũng thật là mê người trắng nõn, bóng loáng, nhìn ngắm thật lâu hắn xem ra nàng quả thật là một tiểu bạch thỏ xinh xắn làm cho hắn ngay lập tức muốn chiếm lấy nàng hoàn toàn, từng tấc đất da thịt, chiếm lĩnh toàn bộ địa phương.

Cả người nàng toàn thân trắng hồng, trần trụi da thịt lõa lồ dưới ánh trăng càng muốn thiêu đốt dục vọng nam tính của nam nhân.

Hắn yêu nhất chính là làn da của nàng vô cùng mịn màn, thơm mát, trắng nõn như bông tuyết đầu mùa, chỉ cần chạm qua khẽ vuốt ve, nhẹ nhàng vân vê khắp người thỏ con vì mẫn cảm khẽ cựa mình nấc lên nho nhỏ âm thanh yêu kiều, làm cho hắn yêu thích, xúc động không ngừng, không muốn rời đi nữa.

“Ưm..thơm quá…”

Trong lúc mơ ngủ, cái miệng nhỏ xinh của Hạ tiểu Mãn khẽ liếm lấy đôi môi mình, chẹp chẹp tiếc nuối, mũi không ngừng phập phồng hấp háy, cảm giác trong lòng kích thích ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, quyến rũ làm cho nàng không tự chủ nuốt xuống mấy ngụm nước miếng thèm thuồng.

Phát hiện nàng có phản ứng, nam nhân khẽ mỉm cười xảo huyệt, liếc mắt nhìn qua trên tay mình có một vật nóng hổi, thơm lừng.

Hắn mang đến cho nàng bát canh đường phèn táo đỏ, được nấu theo bí quyết riêng có một không hai của hắn, canh này là sự kết hợp của nhiều hương liệu quý hiếm đủ sức cám dỗ giác quan mỹ vị của nàng.

“Mãn nhi, tỉnh nào” Hắn đặt xuống bát kia nóng hổi lên trên đầu giường, miệng kêu gọi nàng cùng đó là tay chân hắn đồng loạt lạp xả quần áo chính mình, cả người không có gì che đậy nhẹ nhàng lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.

Bàn tay to ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng vào lòng, vật đàn ông thẳng cứng của hắn chỉ cách một lớp vải mỏng tiết khố của nàng vô tình cọ sát, cái ôm ghì ngày càng siết chặt hơn.

“ A…” Hạ tiểu Mãn nhíu mày, cả người đều bị lửa nóng thiêu đốt truyền đến cho nàng cảm giác rất ngứa lại khó chịu, không ngừng xoay trở người thoát ra.

Bầu ngực đầy đặn vì vậy mà càng dính chặt vào người hắn, nàng càng cử động mạnh thoát ra thì càng cọ sát vào người hắn, hai nụ hoa cứ như vậy ép chặt trong lòng ngực hắn cọ xát lẫn nhau, nháy mắt càng thêm đỏ bừng.

Nóng quá…… Hạ tiểu Mãn đến lúc này nhịn không nổi nữa không ngừng thở dốc, lờ mờ mở mắt đang còn say ngủ.

Vừa hé ra mắt đã thấy trước mặt mình là một khuôn mặt rất tuấn tú, làm cho nàng vô cùng kinh hoảng hô to lên một tiếng, tiếng thét vang xa trong màn đêm tĩnh lặng.

Sớm đoán được phản ứng của nàng, hắn thừa dịp nàng còn hé miệng, nam nhân nhanh chóng tiến nhập miệng nàng, đem thanh âm của nàng toàn bộ lấp hết vào trong miệng hắn, từ từ nhấm nháp vị ngọt của riêng nàng.

Cái lưỡi linh hoạt của hắn nhanh chóng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng cuồng dã quấn quýt làm cho nàng không thể phản kháng, giảo hoạt đoạt lấy từng chút một hương vị thơm tho của nàng.

“ Ưm…ưm” phản kháng là điều không thể, bất lực mềm mại thân thể sớm đã bị hắn dưỡng thành thói quen để hắn khi dễ, Hạ tiểu Mãn đẩy ra hắn vài cái liền không tự chủ được đáp lại nhiệt tình của hắn.

Chiếc lưỡi mềm mại của nàng từ từ đáp lại hắn không ngờ hắn nhận được sự quy thuận của nàng dục vọng càng mạnh mẽ hơn, dường như muốn chiếm đoạt toàn bộ con người nàng, làm cho cả người nàng đều muốn có mùi hương nam tính của hắn.

Vật nóng cứng rắn cách tiết khố mỏng manh của nàng không ngừng va chạm, cọ sát chỉ trong chốc lát một đợt xuân thủy đã thoát ra, trong suốt hoa dịch làm ướt đẫm tiết khố, nàng không tự chủ uốn lượn thân mình.

“Ưm..” Hạ tiểu Mãn phát hiện hắn hình như lại muốn bắt nạt nàng, cả người rúng động, thần trí sợ hãi muốn thoát khỏi nụ hôn triền miên không dứt của hắn.”Không muốn! Bùi Diệc Hàn…”

“Có muốn nếm qua canh đường phèn táo đỏ không?” Hắn liếm môi, đưa tay chỉ về hướng có mùi thơm nghi ngút bỏ lại cái nhìn hài lòng, hắn biết nàng không thể nào kháng cự được.

Quả nhiên, Hạ tiểu Mãn nhanh chóng đình chỉ giãy dụa. “Canh đường phèn táo đỏ ư?” Mũi nàng khẽ hấp háy ngửi ra được một chút mùi thơm ngọt ngào, hai mắt sáng ngời nhìn đến đầu giường có một bát canh nóng.

Mùi thơm kia chính là theo nơi đó truyền ra…… Tâm nàng bắt đầu lung lay!

“ Muốn” nuốt xuống vài mgụm nước miếng nàng liền đáp trả hắn.

Cụp mắt xuống, nàng chờ mong thái độ của hắn như thế nào, mùi thơm kia cũng rất là quen thuộc thứ này chắc chắn là do hắn nấu.

Thế mới nói, nàng vốn rất là kiêng ăn, lăn lê khắp các thiện phòng, tửu lâu biết đến rất nhiều đầu bếp nhưng không ai đạt đến trình độ siêu cấp như hắn.

Thật là kỳ quái, hắn đường đường là một thương nhân chỉ biết kinh doanh mua bán, lại là trang chủ Thương Minh sơn trang lừng lẫy trong thiên hạ, thế lực to lớn, thâu tóm cả hai vùng Nam Bắc, thủ đoạn hành sự là lãnh khốc, vô tình, ở thương trường cùng đại ca của nàng ngang tài ngang sức, không có kẻ nào có gan trêu chọc đến.

Với thân phận bá chủ một phương không thua kém ai vì lý nào hắn lại đi học tập trù nghệ, nấu ra món ăn nào cũng đều rất thơm ngon, hương vị nồng đậm khó quên, khiến nàng từ khi nào đã trở nên nghiện hương vị riêng của hắn.

“ Nàng đã biết muốn ăn qua canh ta nấu thì phải như thế nào?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, tà mị cười khẽ cầm lên bát canh đường phèn táo đỏ đưa đến dụ dỗ nàng.

Nhớ lại khi nàng mười bốn tuổi kia, hắn cũng như vậy dùng thức ăn ngon lành mang đến mê hoặc nàng, mà nàng thì là đồ đại ngốc cứ như vậy rơi vào cạm bẫy đáng sợ của hắn, trở thành nữ nhân của hắn.

Hai năm cùng một phương pháp, trăm lần thử đều đạt được cùng một kết quả, hơn nữa mỗi lần hắn đều đạt thỏa mãn mong muốn.

Nàng cũng không hiểu lắm, quan hệ mờ ám của hai người như vậy, thân mật thân thể là đại biểu cái gì chỉ là nàng đơn thuần nghĩ đến hắn là yêu khi dễ nàng mà thôi.

Bị bắt nạt liền có đồ ăn ngon cho nên tuy rằng chắn ghét hắn, cũng không muốn cùng hắn một chỗ nhưng vì thức ăn cùng việc thỏa mãn chiếc lưỡi nàng đành cắn câu vậy.

Thật sự đúng là đồ ngốc mà! Bất quá, nàng chính là ngốc như vậy, đơn thuần như vậy hắn mới có thể dụ dỗ a!

Đồng tử đen sâu hút phát ra một tia giả dối, khoái trá, bạc môi vì vậy khẽ nhếch lên ý cười, Bùi Diệc Hàn nhàn hạ chờ Hạ tiểu Mãn ngoan ngoãn chui vào bẫy, dục vọng trong mắt không ngừng sôi trào, nghĩ đến cảnh xuân tươi đẹp trước mắt cả người không khỏi hưng phấn mà truyền đến một tia đau đớn.

Hạ tiểu Mãn nháy mắt cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thẹn thùng, hai mắt lấp láy, nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn.

Nàng thật sự không hiểu, hắn như thế nào đặc biệt yêu thích dùng phương thức này để khi dễ nàng, tuy rằng nàng không chán ghét nhưng là mệt chết đi được!

Đêm khuya, một đôi nam nữ nhàn hạ ngồi quây quần bên một bàn dài thưởng trà, mùi hương của trà thật thơm vì đây là loại trà long tĩnh tốt nhất, cả hai người đang háo hức chờ đợi kẻ hái hoa tặc gõ cửa.

“ Phanh” một tiếng động vang thật lớn, Bùi Diệc Hàn đẩy mạnh ra cánh cửa, không thèm liếc nhìn về phía ghế dài có hai người đang vui vẻ trò chuyện, thản nhiên ngồi vào một chiếc ghế khác bên cạnh, bưng lên một chén trà long tĩnh, tự tại uống một hớp.

Một khuôn mặt sắc bén, nghiêm nghị , khẽ nhếch môi cười, vài sợi tóc hỗn loạn phía trước, trên người là bộ quần áo xốc xếch chưa được chỉnh trang gọn gàng làm lộ ra lồng ngực to lớn, tinh tráng, với làn da màu đồng, săn chắc trên da thịt còn ẩn hiện những dấu hồng ngân đỏ thắm.

Bộ dáng hắn rất là phong tình, cả người toát ra hương khí thỏa mãn, vui thích không gì che dấu nổi, tâm trạng rất là nhiệt huyết, hào hứng. Hai người ngồi đối diện không cần hỏi thêm cái gì cũng đủ nhận ra vừa rồi hắn là như thế nào kịch liệt vận động buổi đêm.

Hạ Ngự Đường mày khẽ nhíu lại, tựa tiếu phi tiếu nhẹ giọng cất lời: “ Bùi huynh, tiểu Mãn nhà ta thật sự là món ăn khuya rất ngon , rất thỏa mãn a.”

“Như vậy không được! Ngươi hành động ngông cuồng thì mặt mũi vị hôn thê còn ở chỗ nào, nếu để người khác biết hôn phu của tiểu thư Hoa Hỉ Nhi cùng muội muội thông gian, ta suốt đời này làm sao dám ra đường ? Nhấm nháp thêm một ngụm trà, Hoa Hỉ Nhi nhàn nhạt mở miệng, dung mạo nàng kiều diễm, thanh tú, mắt phượng mày ngài tinh xảo, nam nhân trông thấy đều phải quỳ rạp dưới chân.

Đáng tiếc, Bùi Diệc Hàn chính là người nam nhân ngoại lệ.

“Bớt nói điều sàm ngôn đi! Điều kiện là gì?” Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cũng là hắn lười cùng hai tên hồ ly này đấu trí, ngoạn cảnh đến hồ nháo điên loạn.

Vì Hạ tiểu Mãn, hắn cam tâm tình nguyện dẫn xác đến miệng cọp để cho bọn họ ăn thịt cùng áp bức. Chỉ cần có thể có được nàng , mãi mãi để nàng ở bên cạnh, hắn là không tiếc bất cứ thứ gì, dù cái giá phải trả thật lớn đi nữa!

Nếu huynh đã như vậy không khách khí, Hạ Ngự Đường cũng không dám phụ lòng. “Nghe nói Thương Minh sơn trang đang khai thác nhân sâm ngàn năm ở trên núi, nhân sâm ở vùng đó rất là trừu phú, tươi tốt, nên sản lượng nhân sâm mỗi năm thu hoạch được đều phải nhượng ta một nửa.”

“Một nửa?” Bùi Diệc Hàn nhíu mày, hắn mất rất nhiều năm mới tìm được nhân sâm ngàn năm quý hiếm, tên này mở miệng là muốn chiếm lấy một nửa?

Bĩu môi, hắn tức giận nói: “Hạ Ngự Đường, ta nên cảm kích tâm ý của ngươi như thế nào nếu không không thành toàn cho?”

“ Thật là! Ta đã rất có lương tâm.” Hạ Ngự Đường cười đắc ý, cả người rúng động trên tay cầm chiếc quạt phe phẩy, bộ dáng hắn nho nhã quý phái, thoáng nhìn giống với một quý công tử khoái hoạt, thanh tao.

Không ai biết được bộ mặt thật của hắn, chính xác bản chất của hắn chỉ biết ăn tươi nuốt sống người khác, hắn là đại diện của ác ma gian thương.

“Bỏ đi!” Không sao cả, dù sao đi nữa Bùi Diệc Hàn là tự nguyện đưa đến cửa, hắn ít nhiều cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt. “Còn ngươi thì sao?” Bùi Diệc Hàn nhìn về phía vị hôn thê được chỉ hôn của mình.

“Ta không cần tiền.” Hoa Hỉ Nhi đối với tiền bạc căn bản không có hứng thú, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng lay động, gợi lên tia giảo hoạt điêu ngoa, sau nàng nở nụ cười trong trẻo. “Nghe thiên hạ đồn thổi Thương Minh sơn trang có nuôi dưỡng một đám mật thám rất tài giỏi, bất cứ tin tức gì bọn họ đều thu thập được, lại tra ra một cách tỉ mỉ, ta chỉ cần có thể sai sử đám mật thám này thì tốt rồi.”

Ngươi muốn sử dụng bọn họ vào việc gì? Bùi Diệc Hàn nhíu mày.

“ Đương nhiên là sai sử bọn họ đi hành sự, giúp ta điều tra các gia đình nào có nam nhân chưa lấy vợ, nữ nhân chưa gả đi nha! Hoa gia nhà ta mới có thể nhanh chóng đến giúp đỡ, nâng khăn sữa túi giúp con cái họ. Có như thế Hồng Nương Quán mới làm ăn khấm khá, xuôi chèo mát mái, làm ăn như vậy mới ngày càng phát triển không ngừng.”

Nàng chính là bà mai thành công nhất ở Hồng Nương Quán, dự trù mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay nhưng có thêm tư liệu xác thực thì mới có thể tốc chiến tốc thắng nha.

Nhắm mắt lại, Bùi Diệc Hàn cảm thấy cả đầu đều choáng váng đau. Hắn vất vả huấn luyện ra mật thám, lại để cho nàng tùy ý sai sử vào việc lung tung, nhỏ nhặt ư?

“ Hảo” Điều kiện trao đổi của hai huynh muội này, hắn đáp ứng a! Ai dạy hắn làm cho bọn họ bắt được nhược điểm, cái kia tiểu ngu ngốc, chính là nhược điểm trí mạng của hắn.

“Khi nào thì giải trừ hôn ước?” Bùi Diệc Hàn hai mắt thâm sâu như chim ưng, sắc bén nhìn về phía Hoa Hỉ Nhi.

Hoa Hỉ Nhi mỉm cười, càng lộ ra vẻ giảo hoạt. “Ai nói muốn giải trừ hôn ước? Chỉ cần đem tân nương tử thay đổi không phải được rồi sao?”

Mâu quang chợt lóe lên, Bùi Diệc Hàn nở nụ cười thỏa nguyện. “Tháng sau, ta muốn có được tân nương như ý của ta.”

“Tháng sau trước mắt, ta muốn nhìn thấy nhân sâm ngàn năm.” Hạ Ngự Đường theo đó cũng mở miệng tiếp lời.

“Tháng sau trước mắt, ta muốn có được lệnh bài sai sử bọn mật thám kia.” Hoa Hỉ Nhi cũng không quên nhắc nhở.

“ Thành giao.” Hai cái điều kiện đổi lấy bảo bối trong lòng hắn, thực sự rất đáng giá!

Bóng đêm u ám, lạnh lẽo trong lúc ngủ mơ màng Hạ tiểu Mãn nhịn không được khẽ rùng mình một cái.

“ Ách xì…..” Nàng nhập nhằng buồn ngủ mở ra mắt, cả thân thể trần trụi không mảnh vải che đậy, vội vã kéo tấm chăn bên cạnh đắp lên người, lại thêm một cái ách xì, mệt mỏi kiệt sức vì vận động quá mức khiến nàng một lần nữa nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Nàng không hề biết, chính mình đã được ca ca cùng tỷ tỷ đem cấp bán……