Chương 1

Luôn luôn có con chó đuôi trắng xuất hiện trong các giấc mơ của ông. Đầu tiên nó chạy mấy vòng quanh sân, mặt cúi gầm, mũi khịt khịt như đang tìm một cái gì đó đã để quên ở lần về trong giấc mơ trước. Sau, nó bất ngờ cắt một đường chéo thẳng tắp từ góc sân bên trái xộc về phía ông. Cách ông chừng vài bước, nó đứng dựng bằng hai chân sau lúc lắc tiến tới. Cái lưỡi nó thè ra đỏ hỏn, hai chân trước bẻ gập lại, co ro... trông rất buồn cười. Ông bước đến bắt lấy hai chân trước của nó lắc lắc. Nó liếm đi liếm lại hai bàn tay gân guốc, đen sạm của ông với một thái độ kính cẩn và thương yêu. Lúc lúc nó lại ngước lên nhìn ông âu yếm - "Ông có được khỏe không?", đôi mắt nó hỏi thế. "ồ, khỏi phải nói... " nụ cười ông trả lời. Chừng như vậy đã đủ cho nó yên tâm ra đi. Nó lao về suối Binh Man, để lại cái đuôi trắng cắm ngược giữa sân. Cái đuôi trắng bỗng rừng rực cháy thành một ngọn lửa trắng, nở to dần thành một bó đuốc lớn, một đống lửa lớn... sáng trắng đến rợn người. Ông choàng tỉnh. Một ngày mới đã đến, nắng đã ngập đến mắt cá trong khu rừng hoang vắng này...

Ông bước xuống bếp, đỏ lửa. Siêu nước bằng nắm tay sôi lóc bóc. Ông dướn lên, quờ tay vào rổ đựng lá chè khô, vò một nắm to, nhét chặt vào siêu nước. Trong khi chờ chè ngấm, ông vớ lấy cái điếu cày, cẩn thận cho thuốc vào nõ. Ông rít, gồng người lên mà rít, toàn bộ gân cổ đồng thời nổi lên. Tiếng điếu cày nghe vang như một tiếng còi thổi gắt. "ó... Ò... O... Ò!", con gà trống khốn khổ của ông lúc bấy giờ mới cất tiếng gáy đón chào một ngày mới. Nó gần như mất hết khả năng cảm nhận ánh sáng mặt trời. Mặt trời của nó nằm trong cái điếu cày. Khi nghe tiếng ông rít thuốc lào, nó giật mình hoảng hốt như thằng say rượu nghe còi cảnh sát, vội vàng nhảy ra khỏi chuồng, đập cánh gáy vang vang. Còn ông lúc này lại không khác mấy con gà rù. Ông lẩy bẩy tìm chỗ đặt ống điếu cho vững, hai tay chống xuống đất cố giữ cái đầu khỏi chui vào bếp lửa, toàn thân giật giật, khói thuốc như từ tất cả các lỗ chân lông tỏa ra, bay cuồn cuộn...

Sau khi chiêu hết sạch siêu nước chè đặc, ông chống gối đứng dậy, vắt cái khăn rộng khổ lên vai, lững thững đi ra suối Binh Man. Suối Binh Man rộng bằng sáu bước chân, nước luôn luôn ngập ngang đầu gối, luôn luôn như thế vào mùa xuân và mùa hè. Vào mùa thu và mùa đông, suối Binh Man nước dềnh lên cao hơn, chảy xiết hơn. Suốt ngày gầm gừ, riết sóng, léo nhéo, như một bà già bẳn tính, ghét đời... Ông lội ngược về phía có hòn đá rộng, phẳng, vô vàn những vân đá đủ mầu, nằm chênh chếch dưới đáy suối. Đó là một hòn đá đẹp, sang trọng, hoàn toàn xứng đáng hầu hạ một hoàng hậu, một công chúa có tấm thân ngà ngọc nương mình lên đấy để hưởng thụ một ban mai trong suốt, ngọt ngào ở nơi đây... Nhưng bây giờ, thời kỳ vua chúa đã qua rồi, trên hòn đá ấy là ông, một người đàn ông năm mươi tuổi có nước da đen, đang nằm dạng chân tay cho nước suối tràn qua cơ thể mình. Chậc, cũng chẳng sao, thì hòn đá vẫn cứ đẹp và sang trọng kia mà!...

Chỉ cần đừng để nước suối chui vào hai lỗ mũi ám khói của mình, ông chìm hẳn xuống dòng nước, nhắm nghiền mắt. Một cảm giác mát rượi thấm tận chân tơ kẽ tóc ông. Ông như chìm hẳn xuống, như nổi hẳn lên, bồng bềnh... Miên man những bàn tay dịu mát áp nhẹ lên má ông, lên ngực ông... Ông chìm trong cái cảm giác đê mê của một người chưa đến tuổi già nua, gần hai mươi năm vắng thiếu những hạnh phúc đời thường nhưng không quên được, không cách gì quên được. Miên man những bàn tay dịu mát... những bàn tay... hình như cả tóc nữa, cả nước nữa, cả những hơi thở dịu nhẹ... chỉ có ông mới cảm nhận được. Ông thấy mình rạo rực, bâng khuâng... Mỗi người đàn ông cô độc không vợ con, bà con thân thích như ông Nông đây, cần phải tìm kiếm một con suối thật trong thật mát thật dịu dàng và cũng cô độc như chính mình để mà sống kề. Chính con suối sẽ khỏa lấp những vắng thiếu của đời mình. Ông Nông đã làm như vậy. Dù cuộc gặp gỡ của ông với suối Binh Man chỉ là một sự tình cờ, nhưng trải qua gần hai mươi năm gần gũi nó, ông đã nhận ra điều đó. Bây giờ ông chẳng còn ai ngoài suối Binh Man và con chó đuôi trắng vẫn hiện về trong giấc mơ của ông. Vợ con và những người ruột thịt của ông đã chết cháy vì bom napan trong một đám cháy lớn nhất tỉnh Quảng Bình (cũ) do đế quốc Mỹ gây ra vào đầu năm 1967. Cái ngọn lửa trắng ấy đã ám ảnh ông suốt đời. Bao giờ cái đuôi con chó cũng cháy bùng lên thành ngọn lửa sáng trắng ghê rợn ở vào cuối giấc mơ.