Phi lộ: Cổ vật hữu linh tri sở tạo

Tây Đường Nguyên bảo năm thứ hai mươi tám, tháng mười hai, hoàng hôn, Tử vụ cốc.

 

Trên không trung mây đen cuồn cuộn xông về, cuồng phong gào rú, cát bay đá chạy, nhìn từ xa, nơi đâu cũng một phiến mông lung.

 

Trong tiếng thét gào của của gió, lờ mờ truyền lại tiếng ngâm vang vang:

 

- Thiên sơn hữu tuyết thường bất khai,

 

Thiên phong vạn lĩnh tuyết thôi ngôi.

 

Bắc phong dạ quyển xích đình khải.

 

Nhất dạ thiên sơn tuyết canh hậu.

 

Âm thanh lúc vang lên lúc ngừng, như có như không.

 

Một tia chớp đột nhiên lóe lên, chiếu vách cốc u thâm sáng lên.

 

Hai bên là vách núi cao vút, rừng mai nhấp nhô, trên con đường lên núi chật hẹp ngoằn nghèo, bên vệ lá cỏ đung đưa, phủ đầy bụi đất có một thiếu niên thư sinh.

 

Hắn tay cầm quyển sách, một tay cưỡi con lừa đen gầy, vừa ngâm thơ vừa đi.

 

Dung mạo hắn tuấn tú, mày dài mắt sang, khăn đội đầu phất phơ, y phục vải bố màu xanh phần phật cuộn bay, thần sắc tiêu sái, dáng vẻ tự đắc, không hề bị ảnh hưởng bởi cơn dông hãn hữu của tháng mười hai này

 

Đùng đoàng

 

Tiếng sấm vang lên, con lừa giật mình, nó không hề có cái hào tình nhã hứng của chủ nhân, kêu loạn lên a hu, lắc đầu ra vẻ không muốn đi tiếp.

 

- Con lừa lười biếng ngươi đúng là hại chết ta mà, đợi đến Trường An, trúng được tiến sĩ, xem ta có cho ngươi thành bánh bao thịt không.

 

Thiếu niên thư sinh lắc đầu cười quát. Từ hành lý trên lưng lừa rút ra một tấm vài xanh, xé ra hai mảnh nhỏ, nút chặt tai con lừa lại, kéo nó đi về phía trước.

 

Gió càng lúc càng mạnh, phía trước tối đen, khó mà nhận đường.

 

Ánh chớp như những con rắn bạc uốn lượn, "oàng" một tiếng, một cành tùng đột nhiên bị sét đánh chúng, cháy lên phừng phừng.

 

Sấm chớp liên hồi, khiến tai người một lủng, từng hạt mưa như hạt đậu lộp bộp rơi xuống đất, bị cuồng phong cuộn thổi phả vào mặt đau rát.

 

Thiếu niên thư sinh lẩm bẩm nói:

 

- Hoang sơn dã lãnh, lấy đâu ra nơi trú mưa? Người ướt cũng đành, nếu sách cũng ướt thì làm sao đây.

 

Hắn lấy da trâu che chắn chẩn thận hành lý, vừa thúc lừa gia tăng cước bộ, vừa nhìn trái ngó phải, tìm huyệt động để ẩn thân tránh mưa. Nhưng hai bên đều là vách đá cứng rắn, đến khe nứt cũng chẳng có mà tìm.

 

"Rào rào rào"

 

Qua một lúc, mưa càng lớn hơn, như những mũi tên phả vào mặt hắn mà rơi, con đường núi nhanh chóng biến thành bùn lầy khó đi.

 

Thiếu niên thư sinh ướt như chuột giữa mưa to gió lớn, trên con đường lưng chừng núi bước thấp bước cao. Nước ngấm vào người, lại bị cuồng phong quét tới, càng khiến hắn lạnh đến thấu xương, hắt hơi mấy cái liền.

 

Chính lúc hắn đang lo lắng run rẩy vì lạnh, đột nhiên thấy xa xa trước mắt, lờ mờ có ánh hồng, trong đêm đen chiếu sáng lấp lánh, chắc là ánh đèn không nghi ngờ gì nữa.

 

Thiếu niên thư sinh lòng mừng rỡ, kéo con lừa bước từng bước lớn đi về hướng ấy.

 

Chỉ thấy ánh đèn đó kỳ quái sặc sỡ, biến ảo không ngừng, lúc hồng rực tím đỏ, khi chuyển thành xanh lục bích thúy, chiếu bầu trời đêm lưu ly rực rỡ, yêu lệ khó tả.

 

Thư sinh rất kỳ quái, thầm nghĩ:"Quái, nơi đây trước không có làng sau không có quán, sao lại có ánh đèn rực rỡ như vậy? Không lẽ là yêu quái biến thành?

 

Hắn hít một hơi không khí, không khỏi trù chừ dừng bước.

 

Nhưng hắn lại nghĩ: Thường nói không làm điều trái lòng, cần gì sợ quỷ đến gõ cửa? Sở Dịch ta trước nay quang minh lỗi lạc, thì cho dù có gặp yêu ma, cũng có gì phải sợ?

 

Hắn mỉm cười, kéo lừa tiếp tục đi về phía trước.

 

 

Mưa lớn gió mạnh xen lẫn sấm chớp, càng đi đến gần, hào quang sặc sỡ ấy càng mờ đi, chỉ thành một vầng hồng mỏng manh, lập lòe yếu ớt.

 

Thiếu niên thư sinh Sở Dịch mượn ánh sáng lóe lên trong khoảnh khắc của chớp, phát giác nơi phát ra ánh sáng hồng là một tòa tự miếu, tường đỏ ngói đen, trên nền rừng tùng đầy cỏ dại, trông thật điêu tàn.

 

Lòng hắn thoải mái hẳn: "Ánh sáng đó chắc là thần quang từ nến hương của miếu tự". Liền đó, hắn không còn chần chừ nữa, đội mưa đi nhanh đến cửa miếu. Chỉ thấy cửa hé một nửa, sơn hồng rơi tróc, hai ngọn đèn lồng trước mái đung đưa không ngừng, sáng tối bất định, chiếu trên tấm biển đề ba chữ lớn "Phổ thiện tự", cực kỳ thê lương ảm đạm.

 

Sở Dịch vuốt nước trên mặt, chỉnh lại mũ áo ướt sũng, lớn tiếng nói:

 

- Tại hạ cử tử Sở Dịch xứ Mân, ngàn dặm đến kinh thành khảo thí, đi qua nơi này, gặp mưa to gió lớn, xin mượn nơi này tránh mưa.

 

Sấm chớp cuồn cuộn, không có ai lên tiếng trả lời.

 

Cái cửa miếu nọ rắc một cái, bị mưa gió đánh bật ra, bên trong tối đen như mực không nhìn thấy gì, hồng quang nọ chớp mắt đã biến mất không dấu vết.

 

Sở Dịch cất giọng to hơn, nói lại mấy lần, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.

 

Lòng hắn hoài nghi, nhưng không muốn tự tiện xông vào, chính lúc đang lưỡng lự, mao lư đột nhiên kêu lên a hu một tiếng, húc đầu mở toang cửa miếng, hoan hỉ chạy vào trong.

 

Sở Dịch muốn cản nó lại, nhưng không kịp, đành cười như khóc, buột miệng nói:

 

- Ngươi đúng là con lừa ngốc không biết tiến thoái mà.

 

Rồi lại sợ lời nói vừa rồi mạo phạm hòa thượng trong miếu, hắn vội thu lời:

 

- Các vị cao tăng, tại hạ vô ý mạo phạm. Tại hạ nói là nói con súc sinh nuôi ở nhà, tôi... để tôi bắt nó lại...

 

Tự miếu tối đen, chỉ lờ mờ nhìn thấy đường nét, chính vào lúc này tiếng kêu "a hu", " a hu" trong trẻo của lừa nối tiếp nhau lọt vào tai hắn.

 

Sở Dịch thuận theo âm thanh, mượn ánh sáng lờ mờ đuổi theo, vừa gọi:

 

- Con lừa ngốc kia, không được náo loạn bảo tự, quấy nhiễu cao tăng tu hành.

 

Con lừa đó đang tự mình khoái hoạt, bị vải bố bịt kín tai, thì nghe thanh âm của hắn thế nào được? Nó ngúng ngoẩy hoan hỉ đi một mạch xuyên từ đường qua phật điện, vào chỗ sâu nhất của miếu tự.

 

Sở Dịch cảm thấy quẫn bách, không ngừng cao giọng xin lỗi, nhưng trừ tiếng gió gào sấm động, chung quanh âm u tịch mịch vô thanh, dường như cả ngôi đại tự này đến một tăng nhân cũng không có.

 

Hắn liên tiếp đi qua điện đường, thông đạo trống không, từ đầu tới cuối không hề thấy bóng người nào, trong lòng hắn kinh nghi bất định, lờ mờ cảm thấy càng lúc càng bất an, mấy lần định quay người thối lui.

 

Nhưng nhà hắn bần hàn, phụ thân mất sớm, con lừa đó là quả mẫu nửa năm trước khổ cực lắm mới mượn được hai lượng bạc, mua để hắn cưỡi lên kinh khảo thí, trong hành lý lại có số lộ phí ít ỏi cùng sách vở của hắn, kể như là toàn bộ gia tài tính mệnh của hắn lúc này, làm sao mà bỏ dễ dàng thế được? Hắn đành loại trừ tạp niệm, truy theo đến cùng.

 

Trong mưa lớn bùn lầy, Sở Dịch ướt lướt thướt đến trước Đại hùng bảo điện, chỉ thấy con lừa đi quanh hương lò mấy vòng, xông tới chỗ hắn kêu a hu hoan hỉ, tung tăng bước lên bậc thang đi vào trong điện.

 

"Đồ con lừa sợ chết chết tiệt!"

 

Sở Dịch vừa bực mình vừa buồn cười, mang theo nỗi phập phồng bất an đi vào trong điện.

 

Trong ánh nến như hạt đậu, đại điện nghiêm trang lặng lẽ.

 

Sở Dịch vừa bước chân vào cửa, một trận cuồng phong thổi đến, màn trướng vù vù loạn chuyển, tâm nến vang lên tiếng xì xì nhè nhẹ, ánh lửa lung lay rồi đột nhiên tắt ngấm, bốn bề tối đen không nhìn thấy năm ngón tay, trong không khí lan tỏa một mùi tanh hôi.

 

 

Sở Dịch quay người nhìn bốn phía, tim đập thình thịch, thấp giọng gọi:

 

- Lư nhi, Lư nhi

 

Mao lư không biết trốn ở chỗ nào, không hề phát ra tiếng.

 

Sở Dịch sờ soạng đi vài bước, chân vấp phải cái gì đó, ngã sấp xuống, hắn nghĩ con lừa quỳ trên đất, thấp giọng cười nói:

 

- Lừa ngốc, ngươi trốn đi đâu?.

 

Hắn vươn tay ra sờ, thấy dính nhơm nhớp, lại lành lạnh, không biết là cái gì.

 

Đột nhiên chớp lóe lên, sấm nổ đì đùng, đại diện phủ một màu lam tím trong suốt.

 

Sở Dịch a lên một tiếng, nổi da gà, tựa hồ muốn nhảy dựng lên.

 

Trên nền đá xanh của điện đầy thi thể hòa thượng nằm ngang dọc, cái nào cũng trợn mắt há mồm, sắc mặt đầy kinh nộ bi phẫn, ngực bị rạch ra, chết một cách thảm khốc, máu tươi nhỏ đầy trên mặt đất, đông lại thành lớp băng mỏng màu tím đen.

 

Tia chớp tắt rồi, trong điện lại tối đen một màu, gió lành gào rít, màn trướng phần phật, trong điện hỗn độn âm hàm, tượng phật chung quanh tựa như đang cúi đầu đe dọa, trông âm u quỷ dị khó tả xiết.

 

Đến Sở Dịch xưa nay gan vẫn lớn, lúc này cũng không phải rùng mình, lại bị gió lạnh thổi qua, xương sống phát gai, không kiềm được răng va lập cập, run nhè nhẹ, muốn quay người chạy ra ngoài, nhưng hai chân mềm nhũn vô lực, ngay đến đi một bước cũng không nổi.

 

Không biết qua bao lây, nhịp tim đập cuồng loạn của hắn dần dần bình thường lại, hắn thầm nghĩ:"Không lẽ có cường đạo vào trong miếu tự, đem hòa thượng nơi đây giết sạch rồi sao?"

 

Nơi đây núi sâu rừng già, phỉ tặc rất nhiều, thường có những vụ án phát sinh, mà tự miếu thông thường đều giàu có, bị nhòm ngó đến cũng không phải không có khả năng.

 

Hắn định thần lại, lại nghĩ:" Sở Dịch à Sở Dịch, đó chẳng qua là những người chết uổng, ngươi đường đường là nam tử thân cao bảy xích, có cái gì đáng sợ chứ?"

 

Liền đó hắn hướng xung quanh vái mấy vái, to giọng nói:

 

- Các vị cao tăng, sáng sớm ngày mai, tại hạ xuống núi, sẽ đến vệ môn gần nhất báo quan, nhất định sẽ có bắt bọn đạo tặc xử theo luật pháp, trả thù cho linh hồn các vị trên trời...

 

"A hu"

 

Thoại âm chưa dứt, đột nhiên từ phía sau phật tượng bên phải truyền lại tiếng lừa kêu.

 

"Lư nhi"

 

Lúc này Sở Dịch lòng đã bình tĩnh lại, trải qua vụ việc này, giữa đại điện đen ngòm toàn tử thi, nghe được tiếng lừa kêu, đối với hắn còn dễ nghe hơn tiên khúc thần nhạc.

 

Hắn phấn chấn tinh thần, ẩn thận mò mẫm ra sau tượng phật, quả nhiên ngửi thấy mùi con lừa.

 

Con lừa nọ A hu A hu kêu không ngừng, cực kỳ hưng phấn, vươn cái đầu lún phún lông đến, cọ qua cọ lại vào người hắn.

 

Sở Dịch thở phào một hơi, mò được đầu của con lừa, lòng hắn dâng lên cảm giác vui mừng ấm áp như gặp lại bạn cũ lâu năm.

 

"A hu!"

 

Lừa ta vươn cái lưỡi dài ẩm ướt liếm lên mặt hắn, không đợi hắn quát, đã cắn tay áo hắn, lôi hắn về phía trước.

 

- Ngươi dẫn ta đi đâu thế?

 

Sở Dịch kinh hoàng cưỡng lại, nhưng bị nó kéo chẳng biết làm sao, đành lật đật mò mẫm trong đêm tối đi về phía trước, theo con đường bên cửa hông đi về hậu điện.

 

Trên trời lóe lên một tia chớp, chiếu sáng xung quanh.

 

Hắn í lên một tiếng, chỉ thấy giữa cơn mưa to, trên mặt đất đầy nước, bùn lấy có hai người ngồi xếp bằng, đối diện nhau, giống như hai bức tượng làm bằng bùn, không hề động đậy.

 

Người bên trái là một lão hòa thượng, râu trắng phất phơ, cà sa phần phần, trước ngực đeo một xâu niệm châu đỏ.

 

 

Người bên cạnh đầu đội mũ bích sa, mặt mũi thanh tú, áo tím đai ngọc, bên hông đeo một cái túi tơ màu trắng bạc cùng một cái hồ lô mã não cao một xích.

 

Hai người tức giận nhìn nhau, bốn tay quấn lấy nhau, một vòng hồng quang từ nơi tay bọn họ giao nhau lờ mờ tỏa ra, khói tím lập lờ.

 

"Phương trượng?"

 

Sở Dịch gọi thử một tiếng.

 

Thấy bọn họ vẫn như cũ thần tình cổ quái, không hề phản ứng, tim hắn bắt đầu thình thịch đập mạnh, cẩn thận bước lên phía trước, đưa tay dò hơi thở, lòng lập tức trầm xuống.

 

Hai người đó quả nhiên đều chết rồi.

 

Sở Dịch hiếu kỳ thầm nghĩ:"Đúng rồi. Không hiểu vật bọn họ đang tranh đoạt là báu vật gì?"

 

Hắn ho khan một tiếng đến bên cạnh hai người, hành lễ một cái nói:

 

- Nhị vị, xin đắc tội.

 

Hắn cẩn thận tách tay hai người ra.

 

Nhưng bốn bàn tay ấy chập vào nhau rất chặt, hắn không thể nào tách ra được. Cách một tiếng giòn tan, ngón tay của phương trượng gãy lìa.

 

Sở Dịch giật nảy mình, nắm lấy hai đốt ngón tay, mặt đỏ hồng, cảm thấy bất an, vội vàng luôn miệng xin lỗi.

 

Mao lư ở một bên ghé đầu vào nghiêng ngó, đã sớm nhịn không được, đi lên phía trước kêu a hu a hu liên hồi, lúc lắc liên hồi, cố gắng thò cái cổ của nó vào giữa bàn tay hai người đang quấn vào nhau.

 

"Mao lư, không được làm thế!"

 

Sở Dịch thất thanh kinh hô, nhưng cản không kịp, đành trừng mắt nhìn đó khua đầu khoắng cổ, như gió lốc chồm lên phía trước.

 

Lách cách, hai người nọ đổ lăn ra đất, bốn bàn tay đều đứt đoạn, vật thể màu tím hồng nọ lăn lông lốc vào trong vũng bùn.

 

"Vù"

 

Bùn bắn ra tứ phía, từ đó bắn ra ngàn vạn tia hào quang, đường như vô số mũi tên bằng ráng chiều lan tỏa.

 

Bầu trời đêm biến hồng chanh xanh tím, lưu lệ vô cùng, ngay đến những giọt mưa rơi cũng biến thành màu hồng, như chiếc rèm minh châu, theo gió đung đưa. Qua một lúc lâu, ráng hào quang ấy mới dần dần dần thu lại.

 

Sở Dịch há hốc mồm, đứng sững ra đó, hắn thầm nghĩ:"Có khi hào quang đầy trời khi trước là do vật này phát ra."

 

Tim hắn đập thình thình, từ từ bước lên, cúi người, cẩn thật lượm vật nọ lên.

 

Mưa rào rào như trút nước, rửa sạch bùn lầy trên vật đó, hào quang sặc sỡ long lanh tỏa sáng, chiếu hắn không mở mắt ra được.

 

Hắn híp mắt một lúc lâu mới thấy được vật đó là một cái tiểu đình ba chân bằng hồng ngọc trong suốt lung linh, xung quanh khắc hai con rắn nhỏ, song song cuộn lấy nhau, sống động như thật, dưới ánh hào quang rung động lung lay, dường như chỉ chực bay lên.

 

Trong đỉnh nghìn vạn tia hào quang quấn quýt bay lượn, như khói từng cơn bay lên, lại hóa thành vòng xoáy, xoay tròn chuyển động, đập vào thành đỉnh phát ra hào quang muôn màu vạn trạng. Bị ngăn cách bởi tầng hào quang, có thể lờ mờ thấy dưới đáy đỉnh có một thái cực đồ án, hai khối ngân bạch khí đan tròn xoe từ đỉnh thoáng nổi lên, cuồn cuộn phi chuyển, rồi lại trầm xuống đáy đỉnh.

 

Chính lúc Sở Dịch đang mơ hồ, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng lách lách vang lên, quay đầu nhịn lại, hắn kinh ngạc vô cùng.

 

Trong khoảnh khắc, hai người hóa thành hai cỗ khô lâu, rơi đầy mặt đất.

 

Sở Dịch vừa kinh ngạc kỳ quái vừa sợ hãi, không biết vì sao. Con lừa của hắn thì hoan hỉ kêu lên, giữa đống xương trắng nhảy nhót không ngừng, đá trước đá sau, làm những mảnh xương văng đi tứ tán, cái hồ lô mã não, túi tơ trắng bạc, xâu niệm châu đỏ theo đó mà lăn tới chân Sở Dịch.

 

Sở Dịch giận không nổi, cười không xong, chính muốn quát nó dừng lại, đột nhiên thấy nó cúi thấp đầu xuống đất, từ trong bùn lẩy hẩy ra một cái gì đó, ngoạm ở trong miệng, đi tới bên mình hắn, lúc lắc cái đầu, kêu những tiếng a hu lớn, cực kỳ đắc ý.

 

 

Sở Dịch cầm lấy xem, thấy đó là một cái hộp ngọc thạch phương viên chừng hai thốn, toàn màu lục nhạt, ở giữa có nạm một khối đá thủy tinh, cực kỳ trơn nhẵn tinh mỹ.

 

Chính lúc hắn định nhìn kỹ, trong không trung ánh chớp giao thoa, tiếng sấm đùng đùng, mưa gió càng lúc càng mãnh liệt.

 

Hắn hắt xì mạnh một tiếng, toàn thân phát run, lạnh không chịu nổi, liền dùng cà sa của vị phương trượng nọ gói tất cả đồ trên mặt đất vào, kéo lừa về sương phòng đằng sau tự, tìm mồi lửa đốt lên sưởi ấm.

 

Sở Dịch toàn thân ướt sũng, ngồi bên cảnh ngọn lửa, cởi hết đồ, trùm tạm áo của tăng nhân, đem y phục treo lên giá sấy khô.

 

Mao lư đi vòng quanh ngọn lửa mấy vòng, rồi lười biếng quỳ trên đất, miệng nhai chóp chép không thôi.

 

- "Con ngừa kia, quyển sách đó không rẻ, bị ngươi đem chạy tới chạy lui như thế, chắc là ướt hết rồi."

 

Sở Dịch từ hành lý lấy mấy quyển sách ướt nhép ra, thở dài một tiếng rồi đem từng quyển từng quyển mở ra phơi khô. Mao lư quay đầu lại, phì phì mấy tiếng như cực kỳ tức giận, bất mãn.

 

- "Lư nhi, tính cách ngươi nóng nảy thất thường quá? Nói ngươi một câu cũng không được? Ăn cái bánh này tiêu giận đi nào.

 

Sở Dịch không nhịn đươc cười, đem lương khô bánh hấp để lên lửa nướng, bẻ lấy một nửa đưa đến bên mép lừa.

 

Mao lư dường như không thèm nhìn hắn, xoay cặp mắt trắng, ngạo mạn ngoạm lấy, nhai chọp chẹp.

 

Sở Dịch mỉm cười, vừa ăn bánh, vừa mở áo cà sa ra, xem kỹ mấy thứ gói bên trong nó. Trước đó dưới ánh sáng của chớp nhìn không rõ, bây giờ nhìn gần, lại mượn ánh lửa, hắn mới nhìn cho rõ được.

 

Xâu niệm châu ấy vốn có do ba mươi sáu hạt châu không cùng chất liệu kết thành, trong đó có các loại bảo ngọc như trân châu tím, mã não, san hô, cũng có cốt châu, hổ phách, càng có nhiều hạt châu chẳng biết làm từ cái gì. Mỗi hạt đều trơn tru bóng loáng, xích quang lưu ly, chiếu điện sáng lên một màu hồng.

 

Hồ lô mã não tinh xảo lung linh, cùng ngọc hồ tiểu đỉnh đặt ở một nơi, chiếu sáng lẫn nhau, vô cùng mỹ lệ.

 

Sở Dịch cầm lấy hồ lô, lắc mấy cái, bên trong có tiếng đinh đang, không biết có cái gì.

 

"A hu", nghe thấy tiếng ấy, lừa ta ngẩng đầu lên, tinh thần phấn chấn, cổ ngó nghiêng, rồi đi đến bên Sở Dịch cúi đầu thăm dò.

 

Sở Dịch mở nắp hồ lô, dốc xuống đổ ra bàn tay, một hạt thuốc đen to bằng hạt đầu vàng lăn ra, mùi hương phả vào mũi.

 

Chính lúc hắn đang xem xét, mao lư hít hửi vài cái, thè lưỡi nuốt mất.

 

Sở Dịch cười nói:

 

- Ngươi là đồ con lừa tham ăn.

 

Thấy nó lúc lắc đầu ăn cao hứng, lòng hắn nghĩ: Không hiểu nó là viên thuốc gì nhỉ? Hắn nhịn không được lấy hai viên, cẩn thận cho vào trong mồm.

 

Hai viên thuốc lập tức tan ra trong miệng hắn, vị cay ngọt đầy miệng, hắn thấy mát lạnh, cả người nhẹ bỗng, nhưng rồi cổ họng lại nóng lên, dường như có ngọn lửa phừng phừng cuộn trào trong bụng, ngũ tạng lục phủ ấm lên, khoan khoái thoải mái khó tả, cái lạnh khi bi ướt trong mưa gió biến mất như không hề tồn tại.

 

Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lòng nghĩ:"-Đúng rồi, đó là mấy viên thuốc chống lạnh."

 

Lừa kêu lên a hu, quẫy đuôi, lại thò đầu qua, liếm mép đòi ăn thêm mấy viên nữa.

 

Sở Dịch lắc đầu cười nói:

 

- Ngươi đúng là tham ăn. Trước một hột sau một hột, đây là thứ của người khác, chúng ta ăn mấy viên đã là bất nhã lắm rồi.

 

Liền đó, hắn nghiêng cái túi trắng bạc ra, chỉ nghe những tiếng lanh canh nổi lên, hào quang chói mắt, bao nhiêu thứ đổ ra đầy chân hắn.

 

 

Những thứ rơi đầy đất tỏa hào quang chói mắt, đều là kỳ trân dị bảo, đồng khí cổ ngoạn.

 

Sở Dịch lập tức ngẩn người ra, hắn nhìn qua nhìn lại cái túi tơ trong tay, rồi lại nhìn bảo vật trên mặt đất, không thể tin tưởng bằng ấy thứ lại nhét được vào cái túi con con này.

 

Mao lư kêu lên hoan hỉ, lượn vòng quanh những món đồ rơi đầy đất, cực kỳ hưng phấn.

 

- "Lư nhi à, cái gì đây ấy nhỉ? Đúng rồi, người áo tím đó chắc là kẻ trộm giết tất cả hòa thượng trong tự, chắc là hắn đã làm, ngày mai xuống núi, chúng ta phải đem mấy thứ này nộp cho quan phủ thôi.

 

Sở Dịch ngạc nhiên nhìn tất cả những thứ trên mặt đất, lẩm bẩm nói.

 

Hắn ở chung với mao lư đã vài tháng, đối với nó rất quen thuộc thân thiết, từ đáy lòng đã xem nó là một người bạn, trên đường tịch mịch, thường nói chuyện với nó.

 

A hu

 

Con lừa trừng mắt, lắc đầu quẫy đuôi, tựa hồ không đồng ý, vành tai chợt động, nó quay đầu sang, đem đầu mũi khụt khịt ngửi trên cái hộp ngọc thạch.

 

Sở Dịch nhìn sang, a một cái, cảm thấy rất kinh hãi.

 

Xuyên qua hòn đá thủy tinh, có thể thấy bên trong hộp có cuộn mấy sợi lông tơ màu trắng bạch, không ngừng run rẩy, hắn xoay đi xoay lại cái hộp, tìm khe hở để mở ra.

 

Mò mẫm một lúc, hắn động vào cơ quan nào đó, chỉ nghe lách cách một tiếng, cái hộp mở ra, hai tay hắn chấn động, bạch quang chói mắt, một vật lông mềm mại nhảy vào lòng hắn.

 

Sở Dịch kinh ngạc, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con hồ lý lông dài trắng như tuyết đang ở trong lòng mình, thấp giọng rên, cực kỳ tội nghiệp.

 

A hu.

 

Lừa ta cúi thấp đầu, trừng mắt hiếu kỳ nhìn con hồ ly nọ, muốn thè lưỡi ra liếm nó, nhưng lại không dám.

 

Con hồ ly đẹp quá.

 

Sở Dịch không khỏi thốt lên, đưa tay vuốt nhẹ. Con hồ ly ấy chỉ dài một xích, lông mềm trắng như tuyết, thân thể lạnh như băng, nép vào lòng hắn run lẩy bẩy.

 

Sở Dịch thấy tội nghiệp, cởi tăng bào ra, ôm chặt nó vào ngực, dùng hơi ấm cơ thể sưởi ấm nó.

 

Hắn đột nhiên nhớ tới mấy viên thuốc chống lạnh trong hồ lô mã não, vội lấy ra vài viên, dùng ngón tay bóp vụn, đút vào trong miệng nó

 

Bạch hồ cúi thấp đầu, đầu lưỡi mềm mại liếm vào ngón tay Sở Dịch, khiến hắn tê tê buồn buồn, nhịn không được cười lớn. Ăn liên tiếp ba viên đan hoàn, thân thể lạnh băng của bạch hồ dần dần ấm lên.

 

Sở Dịch còn muốn cho nó ăn vài viên nữa, nhưng lắc hồ lô, thấy đã hết sạch rồi.

 

Hắn lấy mấy miếng bánh nướng, cho vào nước cho mềm rồi đưa vào bên miệng nó, cười nói:

 

- Không còn tthuốc nữa rồi, ngươi ăn tạm cái này vậy, đây là bánh mẹ ta làm, vừa ngọt vừa mềm, ăn ngon lắm.

 

Bạch hồ sợ hãi ngẩng đầu, đôi mắt đen láy của nó chăm chú nhìn hắn, cái mũi đỏ hồng đột nhiên khẽ khụt khịt, mắt mông lung, tựa hồ như nước mắt long lanh, sắp rơi khỏi khe mắt.

 

Ô ô...

 

Bạch hồ đột nhiên ôn nhu kêu lên mấy tiếng, giống như làm nũng dụi vào lòng hắn, từng chút một ăn bánh.

 

Sau khi chăm sóc bạch hồ, Sở Dịch mặc lại y phục, đem trân bảo cất lại vào trong túi tơ, hồng ngọc tiểu đỉnh, mão não hồ lô với xâu niệm châu đỏ ấy cũng bỏ vào đó.

 

Túi tơ ấy trông thì cực nhỏ, nhưng bên trong đựng được nhiều như càn khôn, bỏ hết vào trong, cũng chẳng thấy nó phồng lên chút nhào, nhẹ bỗng trong tay hắn như bên trong chẳng có gì.

 

Sở Dịch kỳ lạ vui mừng, biết cái túi ấy chắc là bảo vật, trong khoảnh khắc, hắn nổi lên ý nghĩ muốn nó thành của mình, nhưng lại nghĩ lại:"Quân tử không lấy đồ của người khác. Ta nếu làm như thế, so với phường cường đạo có khác gì?"Mặt hắn hồng lên, quyết định ngày mai sẽ giao đống bảo vật này cho quan phủ một cách sớm nhất.

 

 

Hắn ngày hôm nay đi rất nhiều, lại trải qua sự việc kỳ dị này, đã sớm vô cùng mệt mỏi, lúc này quyết định như vậy xong, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, ngáp vài cái, ôm lấy bạch hồ trên bụng, nằm bên đống lửa, không lâu sau đã thiếp đi.

 

Chỉ nghe thấy củi bên cạnh nổ lốp bốp, tai nghe tiếng a hu của con lừa, thỉnh thoảng lại có thêm một âm hưởng kỳ dị gì đó mà hắn không nghe rõ.

 

Trong lúc Sở Dịch hốt hoảng, tựa hồ như cảm nhận được một thân thể ôn nhu mềm mại quấn lấy hắn, mùi hương lạ phả vào mũi, bên tai có tiếng không biết là ai đang thở, cùng với tiếng cười nhẹ nhàng ngọt ngào, như gió xuân thoảng qua bên tai, vừa buồn vừa tê, thấu tận trong lòng.

 

"Lư nhi, đừng có làm loạn"

 

Hắn miệng còn ngậm nụ cười, mơ mơ hồ hồ khua tay, tiếng cười ấy lập tức biến mất.

 

Nơi mộng nước xanh như dải lụa, xuân ấm hoa nở, hắn thấy mình cưỡi mao lư đi trong gió xuân ở cố hương, tay giơ cao thiếp kim hoa của tiến sĩ, hướng về phía mẹ đang ngồi giặt áo bên sông vừa cười vừa gọi...

 

--------------------------------