Chương 1 - Mở Đầu
Đây là một mảnh không gian hỗn loạn, thời gian vặn vẹo, không gian nát vụn, không có màu sắc, không có thanh âm, chỉ có một phiến hỗn độn.
Dường như nó rất nhỏ, ngoài một đống hỗn độn thì không còn thứ gì khác. Dường như nó lại rất lớn, bên trong hỗn độn ẩn tàng khả năng vô tận.
Nó bí mật giấu mình lẻ loi giữa hư ảo, chung quanh là dòng khí hỗn loạn hết mức nguy hiểm và lỗ hổng không gian, làm người ta không thể khám phá được. Nó lặng lẽ phát triển và thay đổi, nơi góc khuất không người biết, chậm rãi biến hóa...
Bỗng nhiên, giữa đoàn hỗn độn xuất hiện một sắc màu, nhạt nhẽo cứ như chẳng có gì cả, lại cho cái thế giới ảm đạm này thêm chút sức sống.
Thanh sắc càng lúc càng sáng, phảng phất lực lượng đã tích lũy đến mức tận cùng, một tiếng "Bụp", thanh sắc thoát khỏi sự trói buộc của hỗn độn, ló đầu ra ngoài.
Hạt mầm sắc màu xuất hiện, phảng phất đánh vỡ loại thăng bằng nào đó, hỗn độn vốn không có nhan sắc không tồn tại thời gian, bắt đầu xuất hiện sự sống, thiên địa bắt đầu được tạo ra.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một...
Bầu trời sao vô tận, một người vững bước đạp không mà tới, chỉ vài bước, đã đứng trước dòng khí hỗn loạn và lỗ hổng không gian.
Đây là một nữ tử đang tuổi thanh xuân, phục trang rực rỡ, mặt mày uyển chuyển. Kỳ diệu là, nàng thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng luồng khí hỗn loạn xen lẫn các khối nguyên tử nhỏ hiện đang bay loạn trên không, lại thủy chung không quét đến trước mặt nàng.
Hướng về phía lỗ hổng không gian, nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy về hướng dòng khí lưu. Theo hư ảnh bàn tay hạ xuống, một tia hỗn độn khí lộ ra, nàng kinh ngạc nâng mày: "Hỗn Độn Thanh Liên, hẳn là thực!"
Xác định tính chân thực chuyện này, tức khắc nàng liền kinh hỉ, chỉ là rất nhanh biến ngưng trọng: "Tuy rằng biết được tin này không dễ, nhưng nhất định không chỉ ta một người biết được... Hỗn Độn Thanh Liên, bảo vật bực này, làm sao có thể an toàn chiếm làm của riêng? Chẳng lẽ đây là cái bẫy của kẻ khác..."
Ngay sau đó, sắc mặt nàng chợt biến, hai tay kháp một chỉ quyết, quanh thân đột nhiên xuất hiện tầng tầng hư ảnh, chỉ cần liếc mắt, sẽ làm người ta mơ màng như chìm trong mộng ảo.
Nhưng, cảm giác tựa mộng cảnh thế này chỉ tồn tại trong phút chốc, một nhịp thở sau đó, một cổ ý niệm cường đại đột nhiên phủ xuống, trong phút chốc phảng phất như lửa trời hạ xuống, thân thể cùng nguyên thần đều đốt.
Đầu lông mày nữ tử nhăn lại, càng phát ra vẻ điềm đạm đáng yêu, thân thể lại dần dần biến mất, mà tại chỗ xuất hiện một gốc hương thảo đong đưa, hương thảo nhoáng lên một cái, tựa như mộng cảnh hóa hiện thực, sức nóng đốt cháy vạn vật bỗng tiêu thất vô tung.
Phiên này ngươi tới ta đi, điện quang hỏa thạch vừa qua, đã lại thấy rõ ràng.
Nữ tử thoát đi, mà trước lỗ hổng không gian, một gã hồng y nam tử thanh cao rực lửa, tay cầm quạt hỏa diễm, chẳng biết lúc nào lặng yên xuất hiện.
Nhìn người nọ, lòng nữ tử trầm xuống, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Ta nói là ai, thì ra là ngươi. Diễm Thăng Thần Quân giá lâm, có gì chỉ giáo?"
Toàn thân vị Diễm Thăng Thần Quân này chảy xuôi sự nhiệt liệt, lại như nước chảy cuồn cuộn không dứt. Hắn mỉm cười nói: "Giang Ly, người khôn không nói tiếng lóng, ngươi cảm thấy Hỗn Độn Thanh Liên thứ này, có khả năng chỉ có hai người chúng ta biết được sao?"
Lông mày Giang Ly Thần Quân nhướn lên, chờ những lời còn lại của hắn.
Diễm Thăng Thần Quân nói: "Hỗn Độn Thanh Liên xuất thế, mấy lão quái vật thế nào ngồi im được? Chẳng qua ngươi ta chỉ sớm hơn nửa khắc, chỉ cần thêm mấy nhịp thở, sẽ lại có người đuổi tới."
Giang Ly Thần Quân chỉ trầm mặc trong nháy mắt, lập tức sảng khoái nói: "Ngươi có lời gì thì nói mau, tiếp nữa, có thể cũng đã muộn."
"Sảng khoái!" Quạt hỏa diễm gõ vào mu bàn tay một cái, Diễm Thăng Thần Quân nói, "Hợp tác đi! Ngươi là linh thảo, tự nhiên là muốn bản thể, ta là Hỏa chi Thần thú, bản thể vô dụng, hỗn độn mới là mục đích của ta."
"Được!" Giang Ly Thần Quân một hơi đáp ứng, tựa hồ đã sớm chờ đề nghị của hắn, "Kế tiếp..."
"Hai vị," một âm thanh u ám đánh gãy lời nói của Giang Ly Thần Quân, mang theo đùa cợt nói, "Ngàn năm không gặp, sao lại trở nên ngây thơ như thế?"
Hai người Giang Ly Diễm Thăng đều nhướng mày, theo sau, một đạo bóng ma vô thanh vô tức hiển hiện.
Áo long cổn* đen, chuỗi ngọc trên mũ miện buông xuống mặt, xem không rõ mặt mũi, khí phách vương giả lại tiết lộ không thể nghi ngờ.
(*)Cổn phục(衮服): Lễ phục vua chúa thời xưa.
"Chuyển Luân Vương..." Diễm Thăng Thần Quân chậm rãi nhằn ra ba chữ.
Chuyển Luân Vương cổn miện trên thân hừ nhẹ một tiếng: "Thế nào, cũng muốn hợp tác cùng ta sao?"
Giang Ly Diễm Thăng đồng thời trầm mặc. Hai người bọn hắn, một người bản thể là Mi Vu linh thảo, một người bản thể là Tất Phương thần thú, một người muốn thanh liên, một người muốn hỗn độn, hiển nhiên hợp tác không có vấn đề, Chuyển Luân Vương lại bất đồng, hắn tu là Quỷ đạo, Hỗn Độn Thanh Liên bao gồm sức sống, mới là mục tiêu của hắn, vậy coi như liền khó phân.
Diễm Thăng Thần Quân mặt mỉm cười, gõ nhẹ lên quạt hỏa diễm: "Chuyển Luân lão quỷ, chẳng nhẽ ngươi muốn lấy một chọi hai?" Ngữ khí của hắn mang theo cường đại tự tin.
Trong Nhân giới, chỉ có hơn trăm Đại Thừa tu sĩ, đều vây tại cửa ải độ kiếp này, liều chết chỉ vì muốn tiếp bước. Những người như họ, cùng tồn tại nơi đỉnh Nhân giới, quen nhau mấy ngàn năm, hiểu rõ thực lực của nhau, hắn muốn một mình tiêu diệt Chuyển Luân Vương không dễ, Chuyển Luân Vương mơ tưởng lấy một chọi hai, lại càng không thể.
Chuyển Luân Vương lại nói: “Cần gì lấy một chọi hai? Các ngươi tự tin như vậy, có thể trong mấy nhịp thở, giết chết bổn tọa?"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, lại có một đạo uy áp cường đại ập xuống, cứ như vạn vật đứng trước sự sắc nhọn của nó đều sẽ hóa thành bột mịn.
Cách chỗ bọn họ không xa, một tử y nhân đã đứng tự lúc nào.
"Tử Dĩnh..." Hai mắt Diễm Thăng Thần Quân híp lại, trong lòng nhanh chóng suy tư.
Ông tổ Quỷ đạo Chuyển Luân Vương, Kiếm đạo chí tôn Tử Dĩnh Thiên Quân, này hai người đồng thời xuất hiện, hắn cùng Giang Ly vốn không thể cướp được Hỗn Độn Thanh Liên trong khoảng thời gian ngắn, huống chi, phía sau còn có người khác... Hơn nữa, nghe ý tứ Chuyển Luân Vương , hình như chuẩn bị liên thủ với Tử Dĩnh?
"Ôi, thật náo nhiệt!" Hắn còn chưa nghĩ ra manh mối nào, bên tai lại vang lên một đạo thanh âm. Vừa giương mắt nhìn, tấm màn đen bị xé mở một cái lỗ, một vị tiểu hòa thượng bộ dáng mười lăm mười sáu chui ra, một bên sờ sờ cái đầu trọc, một bên cười hì hì nhìn bọn hắn, "Mấy vị tới thật là nhanh, hòa thượng suýt chút theo không kịp ."
"Ngộ Sân!" Ánh mắt đảo qua Diễm Thăng Thần Quân, Giang Ly Thần Quân biết bọn họ vốn chưa kết thành đồng minh giờ xem như đã tan vỡ. Nếu không thể chiếm trước tiên cơ, như vậy kết minh cũng không còn ý nghĩa.
Diễm Thăng Thần Quân cười khổ: "Lão hòa thượng, ngươi không phải chuyển thế rồi à, chạy đến đây xem náo nhiệt làm gì?"
Tiểu hòa thượng pháp hiệu Ngộ Sân sờ cái đầu trọc của mình, nói: "Nơi khác có thể không tới, nhưng nơi này náo nhiệt như thế ta sao lại không có mặt? Từng người từng người các ngươi, thừa dịp hòa thượng ta không ở đây, muốn độc chiếm nó?"
Đáp lại hắn, là một tiếng hừ lạnh u ám của Chuyển Luân Vương: "Ngộ Sân, ngươi hãy nhìn lại bản thân mình đi!"
"Không phải chứ?" Một giọng nữ thanh ngọt vang lên, lại không phải phát ra từ miệng của Giang Ly Thần Quân. Mọi người giương mắt, chỉ thấy nơi xa một nam một nữ cùng nhau bước tới, nam tử mặt mũi anh tuấn, khí độ tiêu sái, nữ tử tóc búi cao, ngọc bội leng keng, diện mạo hai người đều tại hai mươi bảy hai mươi tám, trầm ổn cao quý, đúng như một đôi thần tiên quyến lữ.
Bọn hắn lững thững đi tới, chỉ vài bước, liền đến trước mặt bọn họ.
"Ngộ Sân, món nợ năm ngàn năm trước, chúng ta còn chưa tính nha, ngươi quyết định trả thế nào đây?" Nữ tử tựa tiếu phi tiếu* xem hắn.
(*) Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà không cười
Tiểu hòa thượng dùng tay trái che miệng, tay phải xé mở một cái khe, chui ngay vào trong.
Nam tử cười khinh miệt: "Ngươi cho là tránh được ?" Tay phải đánh một chưởng vào hư không, không gian xung quanh bị xé ra từng mảnh.
"Ai nha!" Thanh âm Ngộ Sân truyền tới, nhưng bóng dáng vẫn chưa hiển lộ.
"Hừ!" Nam tử dùng tay phải đánh ra trưởng thứ hai , dù động tác của hắn không nhanh, nhưng tốc độ vỡ vụn của không gian lại rất nhanh, trong chớp mắt đã kéo dài ra đến vạn trượng.
Giữa những mảnh vụn không gian bị xé rách, tăng bào có chợt thoáng hiện, nhưng trước sau vẫn chưa bị bắt được.
"Ta nói, lão Giản, các ngươi có thể đừng xúc động như vậy hay không?" Âm thanh của tiểu hòa thượng truyền đến, "Đánh nhau cùng ta, không phải đúng dịp để bọn chúng được lợi?"
Nam tử không nói gì, cũng không có dừng tay, nữ tử kia lại duyên dáng cười, đầu ngón tay hơi điểm hư không, một mặt kính phong cách cổ xưa chậm rãi xuất hiện. Cái kính cổ này thoạt nhìn rất tầm thường, mặt kính nhỏ bằng lòng bàn tay, sáng ngời tựa trăng tròn, vòng xung Quánh là khung kính không biết được tạo từ loại kim khí gì, đẽo gọt vụng về giản dị không một hoa văn, nhưng bất kỳ người nào ở đây đều không dám coi khinh mặt kính cổ này!
Thông thiên linh bảo Minh Nguyệt Tâm Kính do Đạo Tổ Thành Quân luyện chế! Đây là bản thể của Minh Tâm Thiên Quân!
Diễm Thăng Thần Quân không nhịn được quay sang nhìn Tử Dĩnh Thiên Quân, người từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn chưa nói một lời.
Lệ thường của Nhân giới, tu sĩ Đại Thừa kỳ có danh xưng đặc biệt, nam tu sĩ nhân loại xưng Chân Quân, nữ xưng Nguyên Quân; Linh thú linh thảo đã tu luyện thành người, xưng là Thần Quân; Thiên linh vật tu ra linh thể, tắc là Thiên Quân. Diễm Thăng Thần Quân là Tất Phương thần thú, Giang Ly Thần Quân là Mi Vu linh thảo, do đó xưng Thần Quân. Mà Minh Tâm Thiên Quân cùng Tử Dĩnh Thiên Quân, một là thông linh pháp bảo Minh Nguyệt Tâm Kính do Đạo Tổ Thành Quân luyện chế, một là Tử Dĩnh Kiếm do Đạo Tổ Hồng Nguyên luyện chế.
Vật của Đạo Tổ, không thể coi thường, Minh Tâm Thiên Quân trực tiếp mang ra Minh Nguyệt Tâm Kính, những người khác thật sẽ không nắm chắc có thể ngăn trở một kích toàn lực của nàng, duy chỉ có Tử Dĩnh Thiên Quân vốn cũng là linh bảo, trong lúc chính diện đối địch, có thể dựa vào bản thể Tử Dĩnh Kiếm mà gánh vác được một kích này.
Minh Tâm Thiên Quân lựa cách làm như vậy, là đã hạ quyết tâm cùng hắn không đội trời chung. Đạo lữ nàng là Giản Bất Phàm Chân Quân, là kỳ tài tu luyện vạn năm khó tìm của Nhân giới, dùng thời gian năm trăm năm, đã tự thân được đưa vào hàng ngũ tu sĩ nhất lưu Nhân giới, ngàn năm, đạt tới trình độ Đại Thừa đỉnh núi. Lại cộng thêm bản lĩnh của Đạo Tổ thông linh pháp bảo Minh Tâm Thiên Quân, hai người nếu thật có tâm muốn giết chết Ngộ Sân, Ngộ Sân sẽ rất khó thoát.
Đương nhiên, tu sĩ Đại Thừa cũng không phải dễ bị giết như vậy, tu sĩ Nhân giới người nào, tu luyện đến Đại Thừa, không có chút thủ đoạn bảo mệnh áp nơi đáy hòm? Giữa năm tháng tu luyện dài lâu, phân ra vài thần niệm để chậm rãi bồi dưỡng, chỉ cần ý niệm không đứt, dù là nguyên thần tổn hại, vẫn có thể thong thả sống lại. Mà Ngộ Sân, có tiếng giảo hoạt khó chơi, nói hắn không lưu giữ thêm mấy mánh khóe, ai cũng sẽ không tin.
Mắt thấy Minh Tâm Thiên Quân vợ chồng cùng Ngộ Sân lục đục với nhau, Tử Dĩnh Thiên Quân lại không nhúc nhích, Diễm Thăng Thần Quân liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tử Dĩnh, ngươi không động thủ? Đều là thông linh pháp bảo, thế nhưng Minh Tâm là đại địch của ngươi!"
Tử Dĩnh Thiên Quân chẳng mảy may mắc lừa: "Để cho ngươi có cơ hội đục nước béo cò?"
"Không kính!" Diễm Thăng Thần Quân gõ gõ hỏa diễm quạt trong tay, đột nhiên vung lên, người đã biến mất trước lỗ hổng.
Tử Dĩnh Thiên Quân ánh mắt khẽ động, một thanh tử khí kiếm mờ mịt đã lặng yên không tiếng động đánh úp lại, trảm phá Diễm Thăng Thần Quân hộ thể linh khí, lưu lại một mảnh tay áo màu lửa đỏ.
Diễm Thăng Thần Quân kêu rên một tiếng, bóng dáng nhoáng, tiếp tục lẩn vào trong hỗn độn.
Mà Giang Ly Thần Quân, đã thừa cơ hội này, theo sát phía sau, mọi người thấp thoáng thấy được một gốc hương thảo chập chờn, cũng biến mất trước lỗ hổng.
"Hắc, vậy mà đã hành động?" Chuyển Luân Vương ném đi cái hốt ngọc trong, không chịu yếu thế vội vàng đi theo.
Phen này đột ngột, Minh Tâm Thiên Quân cùng đạo lữ Giản Chân Quân của nàng cũng không có tâm tư đi tính sổ, ánh mắt hai người nhìn nhau, theo sát Tử Dĩnh Thiên Quân, tiến vào không gian hỗn độn.
"Hắc hắc!" Thân ảnh Ngộ Sân từ trong lỗ hổng hiện ra, sờ đầu trọc, dạo bộ đến chỗ hỗn độn, "Đục nước béo cò, đục nước béo cò nha!"
Lời còn chưa dứt, người cũng chưa tiến không gian hỗn độn, toàn thân hắn liền cứng đờ, bên tai truyền tới một âm thanh hài hước: "Lão hòa thượng, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn còn hèn hạ như vậy a!"
Sau khi Ngộ Sân ngẩn ra, cười khổ nói: "Ta nói nha, chuyện tốt như thế này, ngươi làm sao có thể rớt lại phía sau được!"
"Vậy thì để cho ngươi thất vọng rồi, thật ra ngay từ đầu ta đã ở này."
Hai mắt Ngộ Sân híp lại: "Hoài Tố, ngươi lại đánh cái chủ ý gì? Gọi lại hòa thượng để làm gì hả?"
"Đương nhiên là chuyện tốt! Chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy bảo vật đã đánh nhau với ngươi?"
Lòng tên họ Ngộ nghe vậy khẽ nhúc nhích, người khác không biết, chẳng lẽ hắn cũng không biết, luận hèn hạ, người này cùng hắn vậy mà lại không phân cao thấp, trừ ra người này, thực sự sẽ không người muốn liên thủ cùng hắn, cũng không người dám cùng hắn liên thủ.
"Bỏ qua thôn này, sẽ không còn tiệm nào như thế đâu." Cách nơi hắn không xa, một đạo nhân ảnh chậm rãi trồi lên, thanh âm cũng trở nên chân thật.
Chỉ thấy người này mặc đạo bào màu nhạt, tóc cột lên, phong tư tiêu sái, nếu không có ngũ quan thanh tú thì sẽ suýt bị nhầm thành nam tử. Nữ tử cực kỳ tuấn tú này cười yếu ớt gật đầu với hắn: "Sao nào?"
Suy nghĩ Ngộ Sân thay đổi thật nhanh, chỉ mới phút chốc liền quyết đoán, hắn mím môi, nói: "Nếu như cướp được thì sao? Ngươi thật sự không đáng tin cho lắm!"
Nữ tử khẽ cười một tiếng, không chút đếm xỉa nói: "Đáng tin? Ngươi cũng là lão quái vật sống mấy chục vạn năm, sẽ không có ý nghĩ ngây thơ như vậy đi? Tu vi chúng ta thế này, lập tâm ma thề thì sẽ rút dây động rừng, không lập tâm ma thề lại trói buộc không được... Chẳng thà thuận theo tự nhiên. Chuyện này chỉ có vài kết quả: thứ nhất là ngươi hố ta, cướp đi Hỗn Độn Thanh Liên, hai là ta hố ngươi, quyền sở hữu Hỗn Độn Thanh Liên thuộc về ta, ba là chúng ta chia đều. Cuối cùng là kết quả nào, cướp được rồi hẳng nói!"
"Tốt, thành giao!" Qủa thực những lời này có thể tốt hơn việc chia của trước nhiều lắm.
Nữ tử được gọi là Hoài Tố cười, lòng bàn tay khẽ vuốt, một quyển sách xuất hiện trong tay nàng, cất bước vào trong hỗn độn.
Sau khi Hoài Tố với Ngộ Sân tiến vào, lại có tu sĩ Đại Thừa không ngừng xuất hiện, nhao nhao đi vào không gian hỗn độn, một trận đại chiến kinh động Nhân giới, không thể ngăn ngừa đã mở màn.
Dường như nó rất nhỏ, ngoài một đống hỗn độn thì không còn thứ gì khác. Dường như nó lại rất lớn, bên trong hỗn độn ẩn tàng khả năng vô tận.
Nó bí mật giấu mình lẻ loi giữa hư ảo, chung quanh là dòng khí hỗn loạn hết mức nguy hiểm và lỗ hổng không gian, làm người ta không thể khám phá được. Nó lặng lẽ phát triển và thay đổi, nơi góc khuất không người biết, chậm rãi biến hóa...
Bỗng nhiên, giữa đoàn hỗn độn xuất hiện một sắc màu, nhạt nhẽo cứ như chẳng có gì cả, lại cho cái thế giới ảm đạm này thêm chút sức sống.
Thanh sắc càng lúc càng sáng, phảng phất lực lượng đã tích lũy đến mức tận cùng, một tiếng "Bụp", thanh sắc thoát khỏi sự trói buộc của hỗn độn, ló đầu ra ngoài.
Hạt mầm sắc màu xuất hiện, phảng phất đánh vỡ loại thăng bằng nào đó, hỗn độn vốn không có nhan sắc không tồn tại thời gian, bắt đầu xuất hiện sự sống, thiên địa bắt đầu được tạo ra.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một...
Bầu trời sao vô tận, một người vững bước đạp không mà tới, chỉ vài bước, đã đứng trước dòng khí hỗn loạn và lỗ hổng không gian.
Đây là một nữ tử đang tuổi thanh xuân, phục trang rực rỡ, mặt mày uyển chuyển. Kỳ diệu là, nàng thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng luồng khí hỗn loạn xen lẫn các khối nguyên tử nhỏ hiện đang bay loạn trên không, lại thủy chung không quét đến trước mặt nàng.
Hướng về phía lỗ hổng không gian, nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy về hướng dòng khí lưu. Theo hư ảnh bàn tay hạ xuống, một tia hỗn độn khí lộ ra, nàng kinh ngạc nâng mày: "Hỗn Độn Thanh Liên, hẳn là thực!"
Xác định tính chân thực chuyện này, tức khắc nàng liền kinh hỉ, chỉ là rất nhanh biến ngưng trọng: "Tuy rằng biết được tin này không dễ, nhưng nhất định không chỉ ta một người biết được... Hỗn Độn Thanh Liên, bảo vật bực này, làm sao có thể an toàn chiếm làm của riêng? Chẳng lẽ đây là cái bẫy của kẻ khác..."
Ngay sau đó, sắc mặt nàng chợt biến, hai tay kháp một chỉ quyết, quanh thân đột nhiên xuất hiện tầng tầng hư ảnh, chỉ cần liếc mắt, sẽ làm người ta mơ màng như chìm trong mộng ảo.
Nhưng, cảm giác tựa mộng cảnh thế này chỉ tồn tại trong phút chốc, một nhịp thở sau đó, một cổ ý niệm cường đại đột nhiên phủ xuống, trong phút chốc phảng phất như lửa trời hạ xuống, thân thể cùng nguyên thần đều đốt.
Đầu lông mày nữ tử nhăn lại, càng phát ra vẻ điềm đạm đáng yêu, thân thể lại dần dần biến mất, mà tại chỗ xuất hiện một gốc hương thảo đong đưa, hương thảo nhoáng lên một cái, tựa như mộng cảnh hóa hiện thực, sức nóng đốt cháy vạn vật bỗng tiêu thất vô tung.
Phiên này ngươi tới ta đi, điện quang hỏa thạch vừa qua, đã lại thấy rõ ràng.
Nữ tử thoát đi, mà trước lỗ hổng không gian, một gã hồng y nam tử thanh cao rực lửa, tay cầm quạt hỏa diễm, chẳng biết lúc nào lặng yên xuất hiện.
Nhìn người nọ, lòng nữ tử trầm xuống, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Ta nói là ai, thì ra là ngươi. Diễm Thăng Thần Quân giá lâm, có gì chỉ giáo?"
Toàn thân vị Diễm Thăng Thần Quân này chảy xuôi sự nhiệt liệt, lại như nước chảy cuồn cuộn không dứt. Hắn mỉm cười nói: "Giang Ly, người khôn không nói tiếng lóng, ngươi cảm thấy Hỗn Độn Thanh Liên thứ này, có khả năng chỉ có hai người chúng ta biết được sao?"
Lông mày Giang Ly Thần Quân nhướn lên, chờ những lời còn lại của hắn.
Diễm Thăng Thần Quân nói: "Hỗn Độn Thanh Liên xuất thế, mấy lão quái vật thế nào ngồi im được? Chẳng qua ngươi ta chỉ sớm hơn nửa khắc, chỉ cần thêm mấy nhịp thở, sẽ lại có người đuổi tới."
Giang Ly Thần Quân chỉ trầm mặc trong nháy mắt, lập tức sảng khoái nói: "Ngươi có lời gì thì nói mau, tiếp nữa, có thể cũng đã muộn."
"Sảng khoái!" Quạt hỏa diễm gõ vào mu bàn tay một cái, Diễm Thăng Thần Quân nói, "Hợp tác đi! Ngươi là linh thảo, tự nhiên là muốn bản thể, ta là Hỏa chi Thần thú, bản thể vô dụng, hỗn độn mới là mục đích của ta."
"Được!" Giang Ly Thần Quân một hơi đáp ứng, tựa hồ đã sớm chờ đề nghị của hắn, "Kế tiếp..."
"Hai vị," một âm thanh u ám đánh gãy lời nói của Giang Ly Thần Quân, mang theo đùa cợt nói, "Ngàn năm không gặp, sao lại trở nên ngây thơ như thế?"
Hai người Giang Ly Diễm Thăng đều nhướng mày, theo sau, một đạo bóng ma vô thanh vô tức hiển hiện.
Áo long cổn* đen, chuỗi ngọc trên mũ miện buông xuống mặt, xem không rõ mặt mũi, khí phách vương giả lại tiết lộ không thể nghi ngờ.
(*)Cổn phục(衮服): Lễ phục vua chúa thời xưa.
"Chuyển Luân Vương..." Diễm Thăng Thần Quân chậm rãi nhằn ra ba chữ.
Chuyển Luân Vương cổn miện trên thân hừ nhẹ một tiếng: "Thế nào, cũng muốn hợp tác cùng ta sao?"
Giang Ly Diễm Thăng đồng thời trầm mặc. Hai người bọn hắn, một người bản thể là Mi Vu linh thảo, một người bản thể là Tất Phương thần thú, một người muốn thanh liên, một người muốn hỗn độn, hiển nhiên hợp tác không có vấn đề, Chuyển Luân Vương lại bất đồng, hắn tu là Quỷ đạo, Hỗn Độn Thanh Liên bao gồm sức sống, mới là mục tiêu của hắn, vậy coi như liền khó phân.
Diễm Thăng Thần Quân mặt mỉm cười, gõ nhẹ lên quạt hỏa diễm: "Chuyển Luân lão quỷ, chẳng nhẽ ngươi muốn lấy một chọi hai?" Ngữ khí của hắn mang theo cường đại tự tin.
Trong Nhân giới, chỉ có hơn trăm Đại Thừa tu sĩ, đều vây tại cửa ải độ kiếp này, liều chết chỉ vì muốn tiếp bước. Những người như họ, cùng tồn tại nơi đỉnh Nhân giới, quen nhau mấy ngàn năm, hiểu rõ thực lực của nhau, hắn muốn một mình tiêu diệt Chuyển Luân Vương không dễ, Chuyển Luân Vương mơ tưởng lấy một chọi hai, lại càng không thể.
Chuyển Luân Vương lại nói: “Cần gì lấy một chọi hai? Các ngươi tự tin như vậy, có thể trong mấy nhịp thở, giết chết bổn tọa?"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, lại có một đạo uy áp cường đại ập xuống, cứ như vạn vật đứng trước sự sắc nhọn của nó đều sẽ hóa thành bột mịn.
Cách chỗ bọn họ không xa, một tử y nhân đã đứng tự lúc nào.
"Tử Dĩnh..." Hai mắt Diễm Thăng Thần Quân híp lại, trong lòng nhanh chóng suy tư.
Ông tổ Quỷ đạo Chuyển Luân Vương, Kiếm đạo chí tôn Tử Dĩnh Thiên Quân, này hai người đồng thời xuất hiện, hắn cùng Giang Ly vốn không thể cướp được Hỗn Độn Thanh Liên trong khoảng thời gian ngắn, huống chi, phía sau còn có người khác... Hơn nữa, nghe ý tứ Chuyển Luân Vương , hình như chuẩn bị liên thủ với Tử Dĩnh?
"Ôi, thật náo nhiệt!" Hắn còn chưa nghĩ ra manh mối nào, bên tai lại vang lên một đạo thanh âm. Vừa giương mắt nhìn, tấm màn đen bị xé mở một cái lỗ, một vị tiểu hòa thượng bộ dáng mười lăm mười sáu chui ra, một bên sờ sờ cái đầu trọc, một bên cười hì hì nhìn bọn hắn, "Mấy vị tới thật là nhanh, hòa thượng suýt chút theo không kịp ."
"Ngộ Sân!" Ánh mắt đảo qua Diễm Thăng Thần Quân, Giang Ly Thần Quân biết bọn họ vốn chưa kết thành đồng minh giờ xem như đã tan vỡ. Nếu không thể chiếm trước tiên cơ, như vậy kết minh cũng không còn ý nghĩa.
Diễm Thăng Thần Quân cười khổ: "Lão hòa thượng, ngươi không phải chuyển thế rồi à, chạy đến đây xem náo nhiệt làm gì?"
Tiểu hòa thượng pháp hiệu Ngộ Sân sờ cái đầu trọc của mình, nói: "Nơi khác có thể không tới, nhưng nơi này náo nhiệt như thế ta sao lại không có mặt? Từng người từng người các ngươi, thừa dịp hòa thượng ta không ở đây, muốn độc chiếm nó?"
Đáp lại hắn, là một tiếng hừ lạnh u ám của Chuyển Luân Vương: "Ngộ Sân, ngươi hãy nhìn lại bản thân mình đi!"
"Không phải chứ?" Một giọng nữ thanh ngọt vang lên, lại không phải phát ra từ miệng của Giang Ly Thần Quân. Mọi người giương mắt, chỉ thấy nơi xa một nam một nữ cùng nhau bước tới, nam tử mặt mũi anh tuấn, khí độ tiêu sái, nữ tử tóc búi cao, ngọc bội leng keng, diện mạo hai người đều tại hai mươi bảy hai mươi tám, trầm ổn cao quý, đúng như một đôi thần tiên quyến lữ.
Bọn hắn lững thững đi tới, chỉ vài bước, liền đến trước mặt bọn họ.
"Ngộ Sân, món nợ năm ngàn năm trước, chúng ta còn chưa tính nha, ngươi quyết định trả thế nào đây?" Nữ tử tựa tiếu phi tiếu* xem hắn.
(*) Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà không cười
Tiểu hòa thượng dùng tay trái che miệng, tay phải xé mở một cái khe, chui ngay vào trong.
Nam tử cười khinh miệt: "Ngươi cho là tránh được ?" Tay phải đánh một chưởng vào hư không, không gian xung quanh bị xé ra từng mảnh.
"Ai nha!" Thanh âm Ngộ Sân truyền tới, nhưng bóng dáng vẫn chưa hiển lộ.
"Hừ!" Nam tử dùng tay phải đánh ra trưởng thứ hai , dù động tác của hắn không nhanh, nhưng tốc độ vỡ vụn của không gian lại rất nhanh, trong chớp mắt đã kéo dài ra đến vạn trượng.
Giữa những mảnh vụn không gian bị xé rách, tăng bào có chợt thoáng hiện, nhưng trước sau vẫn chưa bị bắt được.
"Ta nói, lão Giản, các ngươi có thể đừng xúc động như vậy hay không?" Âm thanh của tiểu hòa thượng truyền đến, "Đánh nhau cùng ta, không phải đúng dịp để bọn chúng được lợi?"
Nam tử không nói gì, cũng không có dừng tay, nữ tử kia lại duyên dáng cười, đầu ngón tay hơi điểm hư không, một mặt kính phong cách cổ xưa chậm rãi xuất hiện. Cái kính cổ này thoạt nhìn rất tầm thường, mặt kính nhỏ bằng lòng bàn tay, sáng ngời tựa trăng tròn, vòng xung Quánh là khung kính không biết được tạo từ loại kim khí gì, đẽo gọt vụng về giản dị không một hoa văn, nhưng bất kỳ người nào ở đây đều không dám coi khinh mặt kính cổ này!
Thông thiên linh bảo Minh Nguyệt Tâm Kính do Đạo Tổ Thành Quân luyện chế! Đây là bản thể của Minh Tâm Thiên Quân!
Diễm Thăng Thần Quân không nhịn được quay sang nhìn Tử Dĩnh Thiên Quân, người từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn chưa nói một lời.
Lệ thường của Nhân giới, tu sĩ Đại Thừa kỳ có danh xưng đặc biệt, nam tu sĩ nhân loại xưng Chân Quân, nữ xưng Nguyên Quân; Linh thú linh thảo đã tu luyện thành người, xưng là Thần Quân; Thiên linh vật tu ra linh thể, tắc là Thiên Quân. Diễm Thăng Thần Quân là Tất Phương thần thú, Giang Ly Thần Quân là Mi Vu linh thảo, do đó xưng Thần Quân. Mà Minh Tâm Thiên Quân cùng Tử Dĩnh Thiên Quân, một là thông linh pháp bảo Minh Nguyệt Tâm Kính do Đạo Tổ Thành Quân luyện chế, một là Tử Dĩnh Kiếm do Đạo Tổ Hồng Nguyên luyện chế.
Vật của Đạo Tổ, không thể coi thường, Minh Tâm Thiên Quân trực tiếp mang ra Minh Nguyệt Tâm Kính, những người khác thật sẽ không nắm chắc có thể ngăn trở một kích toàn lực của nàng, duy chỉ có Tử Dĩnh Thiên Quân vốn cũng là linh bảo, trong lúc chính diện đối địch, có thể dựa vào bản thể Tử Dĩnh Kiếm mà gánh vác được một kích này.
Minh Tâm Thiên Quân lựa cách làm như vậy, là đã hạ quyết tâm cùng hắn không đội trời chung. Đạo lữ nàng là Giản Bất Phàm Chân Quân, là kỳ tài tu luyện vạn năm khó tìm của Nhân giới, dùng thời gian năm trăm năm, đã tự thân được đưa vào hàng ngũ tu sĩ nhất lưu Nhân giới, ngàn năm, đạt tới trình độ Đại Thừa đỉnh núi. Lại cộng thêm bản lĩnh của Đạo Tổ thông linh pháp bảo Minh Tâm Thiên Quân, hai người nếu thật có tâm muốn giết chết Ngộ Sân, Ngộ Sân sẽ rất khó thoát.
Đương nhiên, tu sĩ Đại Thừa cũng không phải dễ bị giết như vậy, tu sĩ Nhân giới người nào, tu luyện đến Đại Thừa, không có chút thủ đoạn bảo mệnh áp nơi đáy hòm? Giữa năm tháng tu luyện dài lâu, phân ra vài thần niệm để chậm rãi bồi dưỡng, chỉ cần ý niệm không đứt, dù là nguyên thần tổn hại, vẫn có thể thong thả sống lại. Mà Ngộ Sân, có tiếng giảo hoạt khó chơi, nói hắn không lưu giữ thêm mấy mánh khóe, ai cũng sẽ không tin.
Mắt thấy Minh Tâm Thiên Quân vợ chồng cùng Ngộ Sân lục đục với nhau, Tử Dĩnh Thiên Quân lại không nhúc nhích, Diễm Thăng Thần Quân liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tử Dĩnh, ngươi không động thủ? Đều là thông linh pháp bảo, thế nhưng Minh Tâm là đại địch của ngươi!"
Tử Dĩnh Thiên Quân chẳng mảy may mắc lừa: "Để cho ngươi có cơ hội đục nước béo cò?"
"Không kính!" Diễm Thăng Thần Quân gõ gõ hỏa diễm quạt trong tay, đột nhiên vung lên, người đã biến mất trước lỗ hổng.
Tử Dĩnh Thiên Quân ánh mắt khẽ động, một thanh tử khí kiếm mờ mịt đã lặng yên không tiếng động đánh úp lại, trảm phá Diễm Thăng Thần Quân hộ thể linh khí, lưu lại một mảnh tay áo màu lửa đỏ.
Diễm Thăng Thần Quân kêu rên một tiếng, bóng dáng nhoáng, tiếp tục lẩn vào trong hỗn độn.
Mà Giang Ly Thần Quân, đã thừa cơ hội này, theo sát phía sau, mọi người thấp thoáng thấy được một gốc hương thảo chập chờn, cũng biến mất trước lỗ hổng.
"Hắc, vậy mà đã hành động?" Chuyển Luân Vương ném đi cái hốt ngọc trong, không chịu yếu thế vội vàng đi theo.
Phen này đột ngột, Minh Tâm Thiên Quân cùng đạo lữ Giản Chân Quân của nàng cũng không có tâm tư đi tính sổ, ánh mắt hai người nhìn nhau, theo sát Tử Dĩnh Thiên Quân, tiến vào không gian hỗn độn.
"Hắc hắc!" Thân ảnh Ngộ Sân từ trong lỗ hổng hiện ra, sờ đầu trọc, dạo bộ đến chỗ hỗn độn, "Đục nước béo cò, đục nước béo cò nha!"
Lời còn chưa dứt, người cũng chưa tiến không gian hỗn độn, toàn thân hắn liền cứng đờ, bên tai truyền tới một âm thanh hài hước: "Lão hòa thượng, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn còn hèn hạ như vậy a!"
Sau khi Ngộ Sân ngẩn ra, cười khổ nói: "Ta nói nha, chuyện tốt như thế này, ngươi làm sao có thể rớt lại phía sau được!"
"Vậy thì để cho ngươi thất vọng rồi, thật ra ngay từ đầu ta đã ở này."
Hai mắt Ngộ Sân híp lại: "Hoài Tố, ngươi lại đánh cái chủ ý gì? Gọi lại hòa thượng để làm gì hả?"
"Đương nhiên là chuyện tốt! Chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy bảo vật đã đánh nhau với ngươi?"
Lòng tên họ Ngộ nghe vậy khẽ nhúc nhích, người khác không biết, chẳng lẽ hắn cũng không biết, luận hèn hạ, người này cùng hắn vậy mà lại không phân cao thấp, trừ ra người này, thực sự sẽ không người muốn liên thủ cùng hắn, cũng không người dám cùng hắn liên thủ.
"Bỏ qua thôn này, sẽ không còn tiệm nào như thế đâu." Cách nơi hắn không xa, một đạo nhân ảnh chậm rãi trồi lên, thanh âm cũng trở nên chân thật.
Chỉ thấy người này mặc đạo bào màu nhạt, tóc cột lên, phong tư tiêu sái, nếu không có ngũ quan thanh tú thì sẽ suýt bị nhầm thành nam tử. Nữ tử cực kỳ tuấn tú này cười yếu ớt gật đầu với hắn: "Sao nào?"
Suy nghĩ Ngộ Sân thay đổi thật nhanh, chỉ mới phút chốc liền quyết đoán, hắn mím môi, nói: "Nếu như cướp được thì sao? Ngươi thật sự không đáng tin cho lắm!"
Nữ tử khẽ cười một tiếng, không chút đếm xỉa nói: "Đáng tin? Ngươi cũng là lão quái vật sống mấy chục vạn năm, sẽ không có ý nghĩ ngây thơ như vậy đi? Tu vi chúng ta thế này, lập tâm ma thề thì sẽ rút dây động rừng, không lập tâm ma thề lại trói buộc không được... Chẳng thà thuận theo tự nhiên. Chuyện này chỉ có vài kết quả: thứ nhất là ngươi hố ta, cướp đi Hỗn Độn Thanh Liên, hai là ta hố ngươi, quyền sở hữu Hỗn Độn Thanh Liên thuộc về ta, ba là chúng ta chia đều. Cuối cùng là kết quả nào, cướp được rồi hẳng nói!"
"Tốt, thành giao!" Qủa thực những lời này có thể tốt hơn việc chia của trước nhiều lắm.
Nữ tử được gọi là Hoài Tố cười, lòng bàn tay khẽ vuốt, một quyển sách xuất hiện trong tay nàng, cất bước vào trong hỗn độn.
Sau khi Hoài Tố với Ngộ Sân tiến vào, lại có tu sĩ Đại Thừa không ngừng xuất hiện, nhao nhao đi vào không gian hỗn độn, một trận đại chiến kinh động Nhân giới, không thể ngăn ngừa đã mở màn.