Chương 1 - Chương 1

CHƯƠNG 1

Vô Dụng ôm một đống quần áo trong lòng, vội vã hướng về phía phòng trong. Ngay chỗ rẽ hành lang hơi ngập ngừng, trời mưa đọng lại một vũng lớn.

Hoàn hảo vượt qua. Vô Dụng nhẹ nhàng thở ra, từ trong nhìn ra ngoài bầu trời mưa gió mênh mông.

Trời mưa lớn quá, Vô Dụng có phần lo lắng cho vườn rau phía sau. Cà và dây mướp vừa mới trổ mầm, hy vọng không bị hạt mưa đập nát. Vô Dụng đưa mặt vùi vào đống quần áo, bất giác ngửi được mùa ánh nắng thơm ngát, phiền muộn lập tức biến mất.Hư thì hư đi, nó nghĩ, cùng lắm thì sẽ có cái tốt hơn.

Nó thoăn thoắt đi vào phòng, đem bộ đồ bằng vải thô tỏa ra mùi thơm ngát gấp lại.

Gần đây tiết trời luôn âm u, không khí vừa thất lại lạnh, giặt quần áo cũng không được. Vất vả lắm mới có chút nắng, Vô Dụng đem hết thảy đống quần áo bẩn, lũ chăn mền ẩm ướt đem đi phơi nắng. Kết quả vừa chạng vạng lại đổi trời, cũng may Vô Dụng phản ứng nhanh, mang đồ vào trước trời mưa.Hôm nay Vô Dụng thật cao hứng, giặt quần áo đều xong rồi. tấm vải dệt còn rối tung, sờ lên còn thấy cả hơi nóng.

Nhanh chóng chia đống quần áo lộn xộn trên giường làm hai, một là cho đứa bé, một là cho phụ nữ.

Vô Dụng ôm phần quần áo cho phụ nữ lên phòng Y, nó mong là Y mặc vào bộ quần áo sạch sẽ còn thơm mùi nắng này sẽ vui lên.

Y là mẫu thân của Vô Dụng, tên đầy đủ là Tô Y. Vô Dụng trước mặt nàng gọi là mẹ, nhưng trong đầu vẫn gọi là Y. Tô Y chỉ khoảng hai mươi tuổi, so với tiền kiếp của Vô Dụng còn nhỏ hơn vài năm, lúc gọi nàng là mẹ Vô Dụng luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Vô Dụng thích chữ “Y” lắm, ở thế giới quen thuộc của nó, “Y” là cách nói khác của “nàng”, cách gọi tựa hồ không có một điểm ý tứ. Vô Dụng cảm thấy được điểm khác nhau thật nhỏ nhoi này rất thú vị, vô luận ở đâu, “Y” luôn là mang một ý nghĩa tốt đẹp, lúc chữ nào thốt ra nơi đầu lưỡi, tựa hồ mang theo một cô gái ôn nhu tú lệ.

Tên của Vô Dụng lại không được như thế, nó có thể tưởng tượng được người nọ gọi hắn mang theo cả sự ác ý và vẻ lãnh đạm.

Vô Dụng lặng lẽ bước vào phòng Y, Y ngồi ở bậu cửa sổ nhìn ra ngoài, hạt mưa đánh vào, dính cả vào bả vai nàng, bóng dáng đơn bạc lộ ra vẻ đau thương sâu sắc. Vô Dụng rũ mắt, buông quần áo, lại lén lút đi ra ngoài.

Vô Dụng đứng ngoài cửa phòng Y, cúi đầu trầm mặc. Mưa càng ngày càng lớn, hình dáng năm tuổi nho nhỏ ẩn hiện trong ánh sáng lay lắt, yếu ớt đến mức chạm vào sẽ vỡ tan.

“Meo~”

Một vật thể chà xát vào chân của mình, Vô Dụng bừng tỉnh, thấy một con mèo đang khom lưng vẻ biếng nhác.

Vô Dụng cúi người, đem ngón trỏ đặt giữa môi, ra hiệu đừng làm ồn, sau đó ôm lấy nó, trở về phòng của mình.

“Thủy Thủy không được làm phiền Y, Y sẽ không vui” Nó từng chút một vuốt ve lưng con mèo, con mèo lười biếng meo lên một tiếng, bộ dáng tựa hồ thoải mái.

“Mưa làm ướt quần áo rồi lạnh rồi, cũng dễ sinh bệnh. Ta muốn đi đóng cửa sổ phòng nàng, muốn nàng đi lên giường nằm… Chính là Y thấy ta sẽ không vui, thấy Thủy Thủy cũng sẽ không vui…” Vô Dụng nhỏ giọng, không biết nói cho con mèo hay cho chính mình nghe.

Nó tạm dừng thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài nói “Chúng ta ngủ đi”

Lãnh cung không một ngọn nến, trời tối cũng không làm được gì, vì thế cũng chỉ có thể đi ngủ sớm. Vô Dụng gối lên cánh tay mình lẳng lặng nhìn bầu không khí cô quạnh.

Vô Dụng đôi lúc nghĩ chính mình đang nằm mơ. Chẳng phải đã rất muốn chết sao ? Nó còn nhớ rõ mình đã tự sát cơ mà, lúc lưỡi dao xẹt qua cổ tay có chút đau, sau đó thế giới dần dần biến thành một mảng đỏ ối.

Nó còn nhớ rõ thân thể dần lạnh đi, loại cảm giác này làm cho nó không rét mà run, làm nó bỗng nhiên cảm thấy được thực tịch mịch thực cô quạnh. Ngay phút nó bị sự cô đơn và giá lạnh, Y đã cho nó sự ấm áp. Tiếng tim đập của Y làm cho nó an tâm, làm cho nó ở ngày ngày đêm đêm rời bỏ tối bình yên đi vào giấc ngủ. Thậm chí mấy tháng sau khi sinh chỉ nhìn thấy ánh hồng quang, sự cận kề của Y làm cho nó thấy ấm áp.

Vì thế, nó thích Y.

Nhưng Y lại không thích nó.

Vô Dụng cảm thấy khổ sở. Bất luận kiếp trước hay là kiếp này, người mà nó thích không thể thích nó.

Vô Dụng xòe năm ngón tay, muốn bắt một cái gì. Chậm rãi nắm thành quyền, trong lòng bàn tay, vẫn là trống rỗng.

Vô Dụng nằm ở phía trên sườn núi phía đông lãnh cung, thủy thủy ghé vào nằm bên cạnh, khẽ liếm móng vuốt của mình. Ba tháng nay gió vẫn mang theo cơn lạnh, bầu trời không cao, cũng không mang một màu xanh sạch sẽ. Vô Dụng lại thích nằm ở nơi này nhìn bầu trời mênh mông, cũng không rõ lắm, chỉ giống như tâm tư không hiểu được của mình.

Hôm nay tính tình Y lại nóng nảy, đứa bé mang cơm đến nói cái gì đó, Vô Dụng cũng không rõ lắm. Lúc nó đang ở trù phòng làm một ít đồ ăn đơn giản, bên ngoài đưa đồ ăn thật sự không thể nói là ngon được, cơm tẻ chan một mẻ rau xanh, mùi vị lại làm cho người ta khó có thể chịu được.

Đãi ngộ của lãnh cung, so với Vô Dụng tưởng tượng thực hà khắc và lãnh khốc hơn nhiều. Nơi giam giữ này là dành cho phi tử phạm tội, hoặc là nữ quyến của hoàng tộc.

Khóc, cười, nguyền rủa. Mỗi khi nghe đến những âm thanh của nữ nhân tại nơi này, Vô Dụng luôn cảm thấy lo lắng. Nó lo rằng Y của nó, một ngày nào đó cũng sẽ giống như họ, bị cô quanh và oán hận bức đến đường cùng.

Y vì cái gì mà phạm tội ? Ngày đó Vô Dụng sinh ra, nghe được thánh chỉ của vua nước này. Nói rằng Y hạ độc mưu hại Tiêu quý phi, muốn hại chết Tiêu quý phi cùng đứa nhỏ trong bụng. Cũng may là đứa nhỏ kia chưa chết, mà cuối cùng nó được sinh ra khiến Y thoát tử tội.

Nhưng Y vô tội mà.

Nỗi uất ức của Y chỉ có thể nói trong mộng, lúc nổi giận mới toát ra.

Nàng luôn khóc hỏi “Vì cái gì không tin ta ?” Vô Dụng nghe nàng ngủ mơ một lần nữa uất ức hỏi, có chút khổ sở trầm mặc.Nỗi niềm của y, sợ là vĩnh viễn cũng không có đáp án. Nàng hỏi kẻ xa lạ đang đứng nơi cao nhất của đất nước, dùng con mắt thản nhiên trào phúng nhìn con dân như kiến. Cả đời này, khó có thể gặp lại.

Vô Dụng theo Y vào lãnh cung, từ khi sinh ra cho đến giờ, đã muốn năm năm.

Năm năm này, Vô Dụng những tưởng Y không thể sống ở đây. Y luôn đắm chìm trong nỗi bi thương của mình, vậy là đứa trẻ mới sinh Vô Dụng đói bụng, khát, nóng, lạnh đều chính mình giãy giụa mà sống. Nếu Y chịu để một chút tâm đi xem Vô Dụng, sẽ phát hiện đứa nhỏ của mình nhu thuận như thế, không khóc không nháo, im lặng đến mức căn bản không giống một hài tử.

Nhưng Y lại không hề phân tâm, hay nói đúng hơn là nàng cố ý xem nhẹ. Vô Dụng sẽ làm nàng nhớ tới ngày địa ngục đó, cái tên Vô Dụng tựa như tiếng cười nhạo và vũ nhục, nàng không muốn thấy nó.

Cho nên Y không biết khi nào Vô Dụng biết đi, khi nào thì biết nói, khi nào vì làm cho cuộc sống mới này của nàng bớt khổ sở mà hạ người làm việc.

Vô Dụng chẳng quan tâm Y biết hay không. Lãnh cung không có nô tỳ, nó đã làm tất cả. Quét tước, giặt quần áo, tiểu nha hoàn mỗi ngày hai lần mang cơm đến, Vô Dụng sợ Y không chịu ăn đã ươm một vườn rau, mỗi ngày làm chút thức ăn ngon miệng cho Y.

Vô Dụng đối với cuộc sống như thế cũng vừa lòng, nó nghĩ, chờ lớn thêm một chút nữa, lớn thêm một chút nữa sẽ mang Y rời khỏi lãnh cung. Hai người đi đến tất cả những phong cảnh như tranh vẽ trên thế gian này, đợi cho Y về lão sẽ tìm một tiểu trấn xa xôi, ngày ngày hưởng thọ.

Khát khao nhỏ nhoi của Vô Dụng, một tương lai như thế, lại làm cho người ta một chút cảm động khó hiểu.

Vô Dụng muốn một ngày nào đó, Y sẽ nhìn đến mình. Nó muốn cùng Y, chầm chậm mà cùng sầu bi, cùng cô quanh, hy vọng Y có được hạnh phúc.