Chương 1: Chấp Nhận Xuyên Không

Mộng Dao nằm bẹp trên nền đất lạnh lẽo, được người hầu xung quanh hết lòng lo lắng. Bởi vì cô vừa mới thắt cổ tòn ten trên xà ngang.

Vài ngày trước, Mộng Dao tỉnh giấc đã phát hiện bản thân xuyên thư, trở thành nữ phụ vì bệnh tật mà kiêu kỳ Ngô Mộng Dao.

Nữ phụ Mộng Dao trong truyện không sợ trời không sợ đất, luôn lấy bệnh tim của bản thân ra mà đối phó với người khác. Mà Ngô gia lớn mạnh thừa sức bao che cho cô ta.

Sau này, ông Ngô muốn nữ phụ Mộng Dao đính hôn cùng thượng tướng Trạch Hạo Hiên để trọng dụng anh. Nào ngờ tới cô ta đã đem lòng mến mộ nam chính - vị tổng tài “băng lãnh vạn người mê” Trường Duy Đăng, nhất quyết không phải là anh ta thì sẽ không lấy ai khác. Cô khiến gà bay chó sủa, long trời lở đất, nhưng nam chính nào để tâm tới cô vì anh ta đã bị nữ chính thu hút từ lâu.

Nữ phụ Mộng Dao ban ngày làm khó nữ chính, ban đêm mê hoặc nam chính ở bên mình, cuối cùng vì nghĩ không thông mà đẩy nữ chính xuống biển. May mắn nữ chính có bàn tay vàng nên vẫn sống sót, chỉ đánh mất trí nhớ. Mà cô cũng từ đó phải vào tù, Ngô gia cũng dần suy yếu chỉ còn là một cái tên nhỏ trong miệng người khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mộng Dao không thể ở lại đây, cô còn rất nhiều công việc cần phải hoàn thành ở thế giới thực tại vì thế chỉ có thể ngày ngày tìm đến cái chết. Không nhảy từ trên lầu xuống thì cũng đắm mình xuống hồ sâu, không uống thuốc ngủ thì cũng thắt cổ. Nhưng cô không ngờ tới nữ phụ này mạng cũng rất lớn, chỉ trật khớp vài nơi, ngủ mấy ngày rồi không có chuyện gì xảy ra, dù thế đã đủ làm cho bậc phụ huynh mỗi khi nghe tin đều phải ngất xỉu.

Mộng Dao xoa trái tim có phần hơi nhói, nơi này quả thật nhịp đập khá yếu, cố gắng dùng thuốc để vận hành mỗi ngày. Nhìn cha mẹ nguyên chủ khóc toáng lên, cô có chút tội lỗi.

“Mộng Dao, nếu con không muốn cưới thượng tướng Hạo Hiên thì ba không ép con nữa. Con đừng tự hành hạ bản thân mình.”

“Đúng vậy, con yêu ai thì chúng ta sẽ không ngăn cấm nữa, chỉ cần con không tìm đến cái chết là được.”

“Chẳng phải con thích tiểu tử Trường gia sao? Ba lập tức qua đó hỏi ý bọn họ.”



Mộng Dao lập tức ngăn Ngô ba lại, nhớ tới kết cuộc không mấy tốt đẹp nên cô cũng chẳng muốn dính tới vị nam chính đó.

“Ba, con nghĩ thông rồi. Con không còn thích Trường tổng nữa, hiện tại con chỉ muốn học tập cho tốt thôi.”

Ngô mẹ ôm cô vào lòng, lập tức đáp ứng.

“Con nói gì cũng được cả, miễn con sống bình an hạnh phúc.”

Mộng Dao thở dài một hơi, ở đời thực ba mẹ cô mất sớm trong một vụ tai nạn khi đang đi giao hàng, cô phải sống tự lập từ lúc vào cấp ba, may mắn bên cạnh vẫn có họ hàng thân thích yêu thương giúp đỡ mới khiến cô từng chút vượt qua được. Hiện tại, cô cũng không nỡ tước đoạt đi người thân của người khác, chi bằng ở lại đây, sống cho thỏa đáng phần đời mới rồi tìm cách quay trở về sau vậy.

Nghĩ thông, Mộng Dao những ngày sau ăn nhẹ nói khẽ, đi đứng có chừng mực. Có lẽ lúc trước chỉ lo tìm kiếm cái chết nên cô mới không để ý đến trái tim chỉ cần vận động mạnh sẽ đau điếng như thế này. Một cô gái từng rất năng động bây giờ lại không khác gì các cụ già, nhưng cũng để cô chầm chậm hưởng thụ và tìm hiểu thế giới trong sách vận hành ra sao.

Có điều còn chưa kịp thưởng thức được chút gì thì Mộng Dao đã được Ngô mẹ dẫn đến bữa tiệc giới quý tộc và quan chức. Đây là bữa tiệc thường niên giúp các quý công tử và tiểu thư ra mắt nhau, và cũng là thời khắc nữ phụ Mộng Dao đứng trước đám đông chê bai thượng tướng Hạo Hiên dù cho trước đó đã bị Duy Đăng phũ phàng từ chối.

Mộng Dao nghĩ tới mà rợn người. Cô là dạng người không thích tìm kiếm sự chú ý nên chắc chắn lần này sẽ không có tình huống đó xảy ra. Ngô mẹ lúc này khẽ nắm tay cô mà thủ thỉ.

“Người ngồi ở góc trái bên kia, mặc vest xám cùng cà vạt đen là thượng tướng Hạo Hiên. Mẹ biết con không thích người ta nhưng vẫn nên biết qua mặt mũi, để tránh khiến hai bên khó xử.”

Đảo ánh mắt về phía Ngô mẹ chỉ, Mộng Dao thông qua khe hở giữa đám đông liền tìm thấy thân ảnh người đàn ông vai rộng, lưng cao đang ngồi yên một chỗ nhâm nhi ly nước cam. Cảm giác loại nước uống đó có chút không thích hợp với anh nhưng chẳng thể chê trách nổi.