Chương 1
Buổi trưa.Trời Phan Rang đầy nắng. Chế Khương đi khảo sát vùng đất trên đồi.Đồi trập trùng, đất mênh mông ... Một khu nghỉ dưỡng lý tưởng.Chế Khương đi sâu vào trong. Khát nước,anh chẳng thấy quán xá đâu. Anh nhìn quanh quất ... May quá! Có một ngôi nhà nhỏ nằm ở phía sau, anh xăm xăm đi tới.Chủ nhân là một ông lão tóc bạc trắng. Chế Khương lễ phép:– Ông ơi! Cho cháu xin ly nước.Ông Linh - chủ nhà ân cần:– À! Cậu vào đây. Trưa nắng mà đi đâu vậy?Chế Khương đáp xuôi:– Dạ, cháu có việc đi qua đây.Ông Linh mau miệng:Cậu qua chơi hả? À! Nghe nói vùng đất này sấp quy hoạch rồi đó. Một Việt kiều đã mua nó, nghe nói sắp xây cái gì đó, lớn lắm.– Vậy hả ông?Ông Linh lấy bình trà rót ra ly mời khách:– Cậu uống nước đi!Chế Khương nhấp từng ngụm trà, vẻ khoan khoái. Cơn khát tạm lui dần.Là một người hiếu khách, ông Linh bảo với Chế Khương:– Ở đây chơi lai rại với ông một chút rồi đi đâu đó thì di.Chế Khương chưa kịp phản ứng thì ông Linh đã vào trong, bưng ra đĩa ghẹ và chai rượu.– Ăn ghẹ và uống một ly cho ấm bụng đi cháu.Chế Khương lịch sự từ chối:– Dạ, cháu không thể ...Ông Linh cười cởi mở:– Đừng từ chối! Ông giận đấy.Nói rồi ông Linh gắp ghẹ đưa cho Chế Khương ăn và ép anh uống chút rượu.Khương không thể từ chốí ông lão mới quen nên cũng nhiệt tình ăn ghẹ.Chỉ một lúc sau, Chế Khương cảm thấy đau bụng, khó chịu.Anh ngần ngại hỏi:– Ông ơi! Cháu xin phép ...Nói xong, anh đứng bật dậy, xớ rớ đi nhanh vào trong.Bước chân vội vã luống cuống bị những cụm xương rồng đầy gai cào đau muốn chết.Chế Khương nhăn mặt. Xứ sở gì lắm xương rồng.– Anh kia! Đi đâu vào đây như chỗ không người vậy?Câu hỏi bất chợt thốt lên từ miệng một cô gái xinh đẹp.Chế Khương nhìn cô lom lom. Đúng là chỗ không người, anh mới vào đây.Còn cô bỗng từ đâu xuất hiện nhỉ?Chế Khương nói vói giọng ngang ngang:– Tất nhiên biết chỗ không người, tôi mới vào:Ánh mắt săc như dao lườm lườm Chế Khương:– Tưởng chỗ không người, anh vào đây trộm cắp, hả?Bị đánh giá là thành phần bất hảo, Chế Khương tức không thể tả. Anh hỏi lại:Bộ nhìn tôi giống dân trộm cắp lắm hả?– Chứ còn gì nữa!– Cô nhìn chỗ nào mà nói tôi là dân trộm cắp, hả?Biết là gặp tay chẳng vừa, Huyền Chi hất mặt lên trả lời câu hạch hỏi của anh chàng:– Nhìn anh thấy vô cùng khả nghi.– Và cô đang nghi bậy.– Bậy à ?Huyền Chi chép môi, nhìn anh chàng tìm dấu hiệu:– Vẻ mặt tơ lơ mơ, mắt ngó dáo dác anh chính hiệu là tên trộm bị bắt quả tang.Chế Khương bực dọc:– Tôi lấy gì của cô chứ?Huyền Chi nhanh nhảu:– Tôi kịp thời phát hiện, làm sao anh lấy được hả?Chế Khương nhăn nhó:– Cô có biết là tôi đang cần gì không?Huyền Chi đáp một cách ngạo mạn:– Cần tôi đưa anh lên đồn công anh chứ gì ?– Cố thật là độc ác!– Huyễn Chi ngớ người ra:– Ơ! Tôi làm gì mà anh bảo là độc ác?Cô có biết là tôi đang cần ...Chê Khương lúng túng như gà mắc tóc.Anh không thể nói được điều làm anh khó chịu.– Phải! làm sao nói được với cô gái lạ hoắc lạ huơ này chứ người đẹp mà mặt đằng đằng sát khí, chắng tâm lý chút nào, thấy anh không,thoải mái mà còn kiếm cớ gây sự thấy ghét. Vì “sự cố” mà Chế Khương mới nhịn cô bé. Đừng tưởng bở!Bụng Chế Khương lại đau quặn lên. Anh vừa ôm bụng vừa nhăn ngó thật thảm hại mà cũng thật buồn cười.Huyền Chi nhìn Chế Khương không chớp mắt. Anh chàng này lạ chưa! Ăn trộm không thành rồi định giở trò gì nữa đây hả?Chế Khương hỏi nhanh:– Cô cho tôi mượn chai dầu gió nhé!Huyền Chi hoang mang. Anh chàng này quái chiêu thật! Có ý đồ rõ ràng đây Huyền Chi mà vào nhà lấy dầu, ở đây anh ta sẽ chôm đồ ngay.– Không được! Phải để cao cảnh giác kẻ gian.Hất mặt lên, Huyền Chi nói với vẻ ta đây biết tỏng tòng tong:Anh định dụ cho tôi đi để chôm đồ hả?Tôi biết quá mà.Chế Khương ré lên:– Tôi đang đau bụng, cô có biết không?Cô nhắm tôi chôm cái gì của cô chứ?Huyền Chi tỉnh bơ:– Đồ đạc trong nhà tôi thiếu gì? Hoặc mấy chậu xương rồng xinh đẹp đó.– Ôi! Mấy bụi xương rồng gai góc chết tiệt, đâm đau muốn chết cô có biết không? Chế Khương này cóc thèm:Chế Khương đang nhăn nhó thì Huyền Chi hỏi tiếp:– Tôi nói đúng chứ?Tức không thể tả trước cô gái ưa kiếm chuyện này, Chế Khương hét lên:– Tôi đang đau bụng, cô có biết không hả?Vừa lúc đó, ông Linh đi tới. Ông hỏi Chế Khương:– Chú đi chưa?Chế Khương như gặp vị cứu tinh:– Dạ chưa!Ông Linh nói nhanh:– Theo tôi!Rồi ông quay sang Huyền Chi:Con vào rót rượu ngâm thuốc cho anh ấy uống:Huyền Chi cằn nhằn:– Ông lúc nào cũng rượu ...Ông Linh vỗ đầu Huyền Chi:Rượu thuốc trị đau bụng nghe chưa con gái.Huyền Chi láu táu:– Biết rồi, ông nội ạ!Ông Linh đưa Chế Khương ra nhà vệ sinh.Lát sau hai người trở vào.Ông bưng ly rươu nhỏ đưa cho Chế Khương:Chú uống chút rượu ngâm ô môi này,sẽ khỏi đau bụng ngay.Bưng ly rượu có màu đỏ óng ánh, Chế Khưóng uống một ngụm, thấy bụng ấm nóng lên dễ chịu.– Cảm ơn ông!– Chú thấy đỡ chưa?– Dạ, đỡ rồi ạ. Có lẽ tại trưa giờ chưa ăn gì, cháu ăn ghẹ và uống rượu nên bị.Ông Linh nhắc nhở:– Đỡ rồi nhưng chú cũng nhớ giữ gìn cẩn thận nhé!– Cám ơn ông! Xin phép ông cháu đi.Chế Khương chào ông Linh ra về.Nắng vẫn còn gay gắt.Nắng như đổ lửa trên con đường khô cằn chẳng thấy bóng cây xanh. – Thành lập khu nghĩ đưỡng cao cấp kiêm bệnh viện ở vùng núi cũng tốt, cháu ạ.Ý tưởng hay đấy!Chế Khương vui vẻ hỏi ông Quốc Thái:– Chú, ủng hộ cháu chứ?– Chứ còn gì nữa? Cháu là Việt kiều đi xa, giờ về lo lại cho quê nhà, chú tin nơi cháu.Chế Khương phấn khởi:– Cám ơn chú.Ông QuốcThái quan tâm hỏi:– Cháu lo thủ tục xong chưa?Xong cả rồi chú, đang khẩn trương tiến hành. Cháu muốn khu nghỉ dưởng nhanh chóng đi vào hoạt động.Từ từ, không nên gấp quá, cháu ạ.– Cháu nôn nao muốn nhìn thấy khu bệnh viện ngay đó chú.Ông Quốc Thái cười hóm hỉnh:– Cái thằng gấp hơn cả cưới vợ nữa.Thái Đăng - cậu em họ lên tiếng trêu chọc:– Cưới vợ, anh Khương còn gấp hơn chứ. Chế Khương nhìn Thái Đăng:– Mày ở đó chọc tao hả? Xong xuôi lên làm việc với tao nha!Thái Đăng nhún vai:– Lên núi làm việc với anh hả? Giống bị đày ải quá!– Cái thằng!Ai đày ải mày chứ? Về quê nhà chứ bộ.Chừng nào thất tình, em mới lên với anh.Chế Khương vỗ vai Thái Đăng:– Thằng quỷ! Được rồi, tao cũng mong mày thất tình để về khu nghĩ dưỡng với tao đó.– Thái Đăng ré lên:– Trời đất! Anh trù ẻo em thất tình.Chế Khương cười khì:Không dám trù ẻo mà chỉ mong mày thất chỗ này, có chỗ khác.Thái Đăng hóm hỉnh hỏi lại:– Anh từng như vậy, phải không?– Ừ! Bởi vậy tao không sợ thất tình.– Ghê nhỉ! Mai mốt em học tập anh nha.– Cái thằng ...Ông Quốc Thái lên tiếng:Nghe hai anh em bây nói chuyện mà chú oải luôn:Chế Khương nhẹ giọng:– Sao hả chú?– Nói gì đâu chẳng nghe bàn công việc:– Chú khỏi lo! Anh em con bất tay vào làm ngay, chẳng bàn gì cả.Thái Đăng bẻ lại:Em có đồng ý làm cùng anh đâu chứ!Chế Khương cố thuyết phục:– Em hãy gìúp anh nghe Đăng! Anh em mình cùng quản lý khu bệnh viện kiêm nghỉ dưỡng:– Anh là bác sĩ mà.– Anh điều hành bên chuyên môn, còn em bên hành chánh.– Ái chà! Nghe hấp dẫn quá nhỉ!– Nhận lời nghe Đăng?Thái Đăng cười khà:– Để em suy nghĩ kỹ đã. Em hay làm theo ngẫu hứng lắm, mà ngẫu hứng thì luôn đấy.– Cái thằng ...Ông Quốc Thái nói với con trai:– Ba thấy con nên làm chung với Chế Khương đi Đăng?Thái Đăng nhìn cha:– Vậy là ba muốn con về cùng đất khô cằn, quanh năm nắng cháy đó à?– Dù sao đó cũng là quê mình.– Em không hiểu sao anh lại chạy về vùng đồi núi trập trùng đó.Chế Khương cười một cách phấn chấn:– Em đừng có chê nghe. Khu nghỉ dưỡng của mình nằm trên đồi cao, phín dưới là những bãi cát mênh mông.Thái Đăng châm chọc:– Còn có gì nữa không?Có những bụi xương rồng làm kiểng:– Xương rồng đầy gai đó hả?Chế Khương bật cười. Thái Đăng nhận xét cũng như anh vậy.– Nói thế chứ anh không ép Thái Đăng.Thích thì Thái Đăng về cùng anh, không thì Thái Đăng còn ham vui cuộc sống sôi động ở thành phố. Chẳng bao giờ nó chịu về vùng đất khô cằn đó.Sở dĩ Chế Khương về nơi vắng vẻ ấy vì anh muốn trốn chạy thôi. Anh bỏ đi dể tránh sự áp đặt của mẹ.Đã tốt nghiệp y khoa Chế Khương phải trở thành bác sĩ. Anh về Việt Nam là đúng quá rồi.Không muốn cưới vợ theo quyết định của mẹ, Chế Khương vẫn là một người ham thích hoạt động.Thích rong chơi nhưng vẩn muốn làm việc, dó là bản chất của Chế Khương. Khu nghỉ dưỡng được xây dựng trên đồi cao, bên dưới là bãi cát trồng toàn xương rồng tím.Sở dĩ Chế Khương cho trồng xương rồng tím là vì trong những ngày khu nghỉ đường được xây dựng, anh phát hiện những bụi xương rồng hoa nở tím biếc tuyệt đẹp.Chế Khương bắt đầu để ý và nhờ người tìm giống để trồng. Cuối cùng Chế Khương đã có một khu nghỉ dưỡng hoàn hảo với những trang thiết bị tối tân.Khu nghỉ dưỡng Tĩnh Tâm là nơi nghỉ ngơi và điều trị bệnh khá lý tưởng.Chế Khương đã mời được một đội ngũ bác sĩ có tay nghề cao và tận tụy đến làm việc.Nhiều bệnh nhân thuộc gia đình khá giả được người thân đưa đến xin nghỉ dưỡng.Khu bệnh nhân thuộc gia đình khá giả đến chữa trị.Một số bệnh nhân ung thư ở giai đoạn cuối vào nghỉ cuối đời.Chế Khương đã tạo mọi điều kiện cho bệnh nhân sống vui vẻ nghỉ ngơi, hòa hợp với nhau.Tâm lý bệnh nhân rất sợ cô đơn và mặc cầm bị bỏ rơi. Vào đầy, họ sẽ sinh hoạt giải vui chơi với nhau nên tinh thần ai cũng.Mỗi chiều thứ bảy, ông Linh xin với giám đốc khu nghỉ dưỡng cho vào hát phục vụ bệnh nhân.Chế Khưóng mừng rỡ:– Ôi! Cháu không ngờ gặp lại ông. Ông có thành ý giúp bệnh nhân cháu rất vui.Ông Linh hấp háy mắt nhìn Chế Khương:– Chú là ông giám đốc bệnh viện đấy à?– Dạ.– Vậy là lần đó chú đến xem đất để xây cất chú dã mua rồi.Chế Khương cười trừ chứ không nói. Ông Linh vỗ vai anh:– Vậy mà không nói cho tôi biết chứ.– Lúc đó cháu chưa nói được gì, ông à.Ông Linh lắc lắc tay anh:– Chú làm như vậy là tốt lắm. Bệnh nhân có chỗ nghỉ, gia đình rất yên tâm.Chế Khương vui vẻ:– Cám ơn ông đã ủng hộ cháu.– Từ nay, tôi sẽ đến với bệnh nhân được chứ chú?Ông hay đến bất cứ lúc nào ông thích.– Ông ơi! Ông cứ gọi cháu là cháu.Ông Linh hóm hỉnh:– Tôi định gọi ông giám đốc đấy chứ.Chế Khương mỉm cười:– Xin ông tha cho cháu!Từ đó mỗi tuần, ông Linh đến đàn hát cho bệnh nhân nghe.Tiếng đàn du đương ngọt ngào hòa cùng giọng hát trầm ấm của ông, các bệnh nhân. Mọi người cùng hát v ới nhau rất hào hứng.Có hôm, ông Linh còn kể chuyện vui cho họ nghe. Mọi người đần dần như quên hẳn cơn ho của mình trở nên sống vu vẻ, lạc quan hơn. Ông Linh bị bệnh, Huyền Chi chăm sóc ông nội ở nhà mấy ngày. Cô báo:– Con phải đưa nội vào bệnh viện.Ông Linh cằn nhằn:– Ông chỉ bị cảm xoang thôi, có gì mà vào bệnh viện chứ. Đừng bày đặt!Huyền Chi ân cần:– Con thấy sức khỏe nội có vấn đề, phải vào viện khám thôi nội ạ.– Con đừng ỷ học ngành y, sắp làm bác sĩ rồi thấy ai cũng bệnh:Huyền Chi tinh nghịch đáp:– Con là bác sĩ thì nội sẽ là bệnh nhân đầu tiền đó.Ông Linh kêu lên:– Trời đất!Nhưng cuối cùng ông cũng đành chào thua cô cháu gái.Huyền Chi cương quyết đưa nội vào viện khám.Rất ân cần với ông Linh, nên đích thân giám đốc bệnh viện Chế Khương khám cho ông.Chế Khương yêu cẩu ông nhập viện.Ông Linh ngạc nhiên:– Phải nằm viện à? Ông thấy có gì trầm trọng dâu.Phải nằm viện để chữa trị chứ đừng xem thường bệnh tật, ông à.Chế Khương trả lời ông Linh rồi bước ra ngoài, Huyền Chi vội hỏi nhanh:– Bệnh ông tôi thế nào, hả bác sĩ?Cô bỗng há hốc mồm khi thầy Chế Khương, anh chàng hôm nọ xông thẳng ra phía sau nhà cô, tường kê trộm, hóa ra anh ta tìm nhà vệ sinh.Huyền Chi bỗng bật cười.Chế Khương lại bực dọc khi thấy Huyền Chi cười ngang xương. Anh nghiêm mặt:– Cô cười cái gì hả?Huyễn Chi tỉnh rụi:– Có chuyện buồn cười, tôi cười không được à?Chế Khương nhăn nhó:– Cười không đúng lúc.Huyền Chi bướng bỉnh:Với tôi thì đúng lúc.– Đúng lúc à? Phải chỉ cô đưa ông đi khám bệnh đúng lúc thì tết biết mấy:– Anh nói gi hả?Chế Khương hất hàm hỏi như chất vấn Huyền Chi:Huyền Chi lo lắng:– Sao hả? Bệnh của ông tôi ra sao, có nặng lắm không?Chế Khương cao giọng trách cứ:– Cô có biết là bệnh của ông ... có cô cháu như cô thật tệ, chẳng biết quan tâm gì đến sức khoẻ của ông.Tự nhiên bị anh chàng tơ lơ mơ chỉ trích,Huyền Chi tức không thể tả. Đừng nghĩ anh là bác sĩ rồi trách móc Huyền Chi này.Huyền Chi nổi đóa nhìn Chế Khương với ánh mắt xếch lên:– Sao anh biết là tôi không quan tâm đến sức khỏe của ông nội chứ hả? Phải khó khăn lắm tôi mới đưa ông đển đây khám bệnh.Chế Khương thản nhiên:– Cô phải thuyết phục ông chứ.Huyền Chi ấm ức.– Anh tưởng là tôi không thuyết phục ông à? Năn nỉ muốn gãy lưỡi, ông cũng không chịu đi khám.– Cô lo thủ tục nhập viện cho ông. Ông sẽ ở đây điều trị.Huyền Chi nhìn Chế Khương:Ông nội tôi bị bệnh gì, hả bác sĩ.Chế Khương cười cười:– Cũng không trầm trọng lắm đâu.Vô duyên! Mới la Huyền Chi đưa ông đi khám trễ, làm cô sợ hết hồn, cứ ngỡ ông bị bệnh trầm trọng.Huyền Chi vẫn hỏi cho rõ:– Rốt cuộc nội tôi bệnh gì, hãy cho tôi biết đi bác sĩ!Chê Khương từ tốn đáp:– Ông bị viêm phế quản. Đối với người già thì nên chữa trị cho sớm.Huyền Chi gật nhẹ:– Tôi biết rồi! Cám ơn bác sĩ.Chỉ bảng tên trên ngực áo blouse trắng,Chế Khương mỉm cười:– Tên tôi là Chế Khương- Đừng gọi bác sĩ!Huyền Chi lém lỉnh:– Chế Khương à? Vậy anh là cháu cố của ... Chế Mân hả?– Cháu nội.Huyền Chi nguýt mất nhìn anh:– Ham làm cháu nội dữ!– Chứ sao. Còn cô?– Anh hỏi gì hả?– Tên?Có nên nói tên mình? Huyền Chi phân vân. Anh chàng ranh mãnh này sẽ không tha cho cô đâu. Không khéo lại bảo Huyền Chi là cháu nội của công chúa Huyền Trân thì nguy to.Thấy Huyền Chi im lặng, Chế Khương lại nhắc:– Cô tên chi?Huyền Chi lém lĩnh:– Tôi tên Chi:Chế Khương phàn nàn:– Cô hỏi lại tôi à? Không muốn nói thì thôi. Chắc chắn ông cô sẽ cho tôi biết.Huyền Chi phì cười. Anh chàng tưởng cô hỏi lại chứ không nghĩ là cô tên Chi. Được,anh cứ tha hồ mà hỏi ông tôi.Chế Khương cau mày:– Lại cười nữa à!Huyền Chi hất hất mái tóc, trả đũa bằng câu hỏi:– Chẳng lẽ tôi cười không đúng lúc?– Chứ còn gì nữa!– Cầu trời cho mai mốt, ánh cưới phải cô vợ không biết cười.– Trời đất!Huyền Chi khẳng định:Chắc chắn là như vậy!Chế Khương nhìn cô lom lom.– Người ta mong điều tốt đẹp cho người khác. Còn cô ...– Tôi sao hả?– Ác độc!– Lần thứ hai anh nói tôi ác độc.Chế Khương cười phá lên:= Vậy à !Huyền Chi nguýt mắt nhìn Chế Khương:– Anh đúng là gieo tiếng oán cho tôi.– Cô ác độc đúng là như vậy, tôi không nói oan cho cô đâu.Tức không thể tả, Huyền Chi bỗng thừa nhận:– Cứ cho là tôi ác độc đi.Chế Khương châm chọc:– Cỡ phù thủy chứ không vừa.Huyền Chi hậm hực:– Nếu là phù thủy, tôi sẽ biến anh thành con cóc xấu xí đấy.Chế Khương ré lên:– Trời đất!Rồi anh bỗng cười hi hì ...– Cô nhớ kèm theo một lời nguyền nha!Huyền Chi ngây thơ hỏi:– Lời nguyền gì hả?Chế Khương hóm hỉnh:– Đến khi nào có một cô gái xinh đẹp yêu con cóc xấu xí, tôi sẽ trở lại thành chàng hoàng tử Chế Khương đẹp trai.Huyền Chi trề môi:– Ham lắm! Chẳng có cô gái nào yêu con cóc xấu xí đâu.– Vậy thì đừng có biến hóa mà cứ để tôi mãi là Chế Khương điển trai nha mụ phù thủy.Tức không thể tưởng, Huyền Chi liếc Chế Khương với ánh mắt sắc như dao:– Anh sẽ là con cóc xấu xí. Nhớ đấy! Tôi đi lo cho ông nội đây. Chàọ bác sĩ!Nói xong, Huyền Chi quày quả đi thẳng.Chế Khương kêu lên:– Khoan đã !Nhưng Huyền Chi vẫn đi thẳng, không hề quay lại.Chế Khương chăm sóc ông Linh khá chu đáo. Ngoài hai buổi khám bệnh cho ông, anh thường xuyên ghé nhắc nhở, động viên ông.Ông ráng uống thuốc, nghỉ ngơi cho mau khỏi bệnh, nghe ông Ông Linh than phiền:– Chi lo nghi ngơi an dưỡng, không làm gì cả, ông chán không chịu được:Chế Khương động viên ông:Ông bệnh, đang điều trị thì lo nghỉ ngơi cho mau bình phục. Khỏe rồi hẵng làm,ông ạ.– Tự nhiên nằm nghỉ một chỗ, ông chán muốn chết.– Ông chán nằm thì chạy bộ với cháu nhé!– Đừng tưởng bở nha! Ông chạy bằng với bọn trẻ đó.Chế Khương vui vẻ:– Chừng nào khỏi bệnh, ông chạy bộ với cháu đó.– Chắc chắn cháu sẽ về sau ông.Chế Khương cười tươi:– Như vậy cháu càng mừng.Ông Linh hóm hỉnh hỏi:– Thua mà mừng à?– Thua ông, cháu mừng vì điều đó chứng tỏ ông còn khỏe mạnh vả phong độ lắm.– Thôi đi, cháu đừng an ủi ông già này.– Ông không thích cháu an ủi thì ông hãy uống thuốc đi, ông nhé!Nói xong, Chế Khương lấy thuốc và rót nước cho ông Linh uống.Vừa lúc đó, Huyền Chi mang thức ăn vào cho ông.– Ông ơi? Ông đỡ nhiều chưa? Ông ăn cháo nha?Ông Linh tươi tỉnh:Bác sĩ mới vừa cho ông uống thuốc!Huyền Chi ân cần .– Uống thuốc sẽ đói bụng. Con múc cháo cho nội nghe.Chế Khương nhìn Huyền Chi, cười tủm tỉm:Tôi giao ông lại cho cô, nhớ chăm sóc chu đáo để ông mau khỏi bệnh nhé!Huyền Chi buông gọn:– Chỉ có bác sĩ mới có phép mầu làm cho nội tôi và các bệnh nhân khác khỏi bệnh,chứ tôi đâu có tài cán gì.Chế Khương pha trò:– Cộ nói tôi là phù thủy có phép biến hóa hả?– Chứ còn gì nữa. Anh có đủ trò mà.Chế Khường kêu lên:– Cô nói oan cho tôi quá.Ông Linh lên tiếng:Bác sĩ đây rất chăm lo cho nội. Con hãy cám ơn bác sĩ đi, Huyền Chi!Chế Khương nhìn Huyền Chi với ánh mắt tinh quái như ngầm bảo:''Biết tên cô rồi nha, Huyền Chi!" Huyền Chi nói nhanh:– Cám ơn nghe bác sĩ Chế Khương.Chế Khương ranh mãnh:– Ồ! Tên cô là Huyền Chi.Huyền Chi nghịch ngợm:– Tôi tên Chi.Bây giờ Chế Khương mới hiểu:– À! Cô Chi!Rồi anh trêu chọc cô :' – Cô là Huyền Chi mà không phải Huyền Trân. Cũng như tôi là Chế Khương mà không phải Chế Mân.Huyền Chi nguýt mắt:– Tôi không nhận là cháu nội công chúa Huyền Trân như anh đâu.Tôi là cháu nội thật, nên phải nhận dòng họ, tổ tiên chứ.– Thì ra tổ tiên anh là Chiêm Thành nên anh ... đen.Chế Khương nháy mắt với Huyền Chi:– Đen giống dòng họ tổ tiên, tôi rất tự hào. Đó là niềm tự hào dân tộc.– Dân tộc bị mất nước.– Ối! Đừng nói vậy, Huyền Chi!– Sao hả?– Đụng chạm đấy!Huyền Chi phân trần:Tôi chỉ nói anh thôi, chẩng đụng chạm. Ông Linh cất tiếng hỏi:Chi con và cậu bác sĩ nói gì vậy hả? Huyền Chi lém lỉnh trả lời ông nội:– Dạ, con nối chuyện lịch sử.Chế Khương tiếp lời Huyển Chi một cách lịch sử ngày xưa qua rồi, lịch sử ngày nay có Chế Khương và Huyền Chi hậu duệ, uyền Chi đính chính:– Tôi không phải là hậu duệ của công chúa Huyền Trân đâu nha:– Lẽ ra Huyền Chi nên hănh diện vì mình có quan hệ với Huyền Trân công chúa.Tôi nhường sự hãnh diện đó cho anh đó, Chế Khương.Chi cám ơn nha, Huyền Trân ... ủa,Huyền Chi trề môi:– Chỉ có anh mới ham có dây mơ rễ má với ông vua. Chiêm thành chứ tôi thì không.Nghe Huyền Chi và Chế Khương đối đáp, ông Linh lên tiếng nhận định:– Dân tộc ta cũng biết ơn Huyền Trân công chúa đă kết hôn với Chế Mân để tạo sự giao hảo tốt đẹp cho hai nước.– Công chúa Huyền Trân bị lên giàn hỏa thiêu theo phong tục của Chiêm 1 Chế Khương láu táu trả lời. Huyền Chi nguýt anh một cái dài cả cây số.– Nội tôi đặt không có ý đó đâu. Anh đen rồi tưởng ai cũng đen hả.Chế Khương đính chính:– Tôi đâu có tưởng. Tại tôi hiểu Huyền Chi tức là cành đen.Ông Linh cười đôn hậu:Ông đặt tên Huyền Chi theo nghĩa là cỏ thơm, vậy thôi.Hất mặt lên, Huyền Chi nhìn Chế Khương với vẻ kiêu hãnh:– Nghe rõ chưa, bác sĩ Chế Khương?Chế Khương nháy mắt với cô:– Biết rồi, cô Huyền Chi cỏ thơm ạ.Ông Linh lẩm bẩm:– Hai đứa này thật lạ!Chế Khương vội nhắc nhở:– Cô hãy chăm sóc ông cẩn thận nha.Tôi sang phòng khác đây.Huyền Chi thản nhiên:– Anh khỏi phả nhắc. Nội tôi thì tôi,biết chăm sóc cẩn thận mà.Chế Khương mỉm cười, bước vội ra ngoài.Ông Linh buột miệng:– Cậu bác sĩ này rất tốt với ông.Huyền Chi tỉnh rụi:– Tốt với tất cả bệnh nhân mới đáng nói chứ ông.– Ừ, tốt với tất cả bệnh nhân.– Ông có vẻ bênh anh ta.– Cậu ấy là giám đốc bệnh viện này đó cháu. Tài giỏi ghê! Thành lập cả khu nghỉ dưỡng và bệnh viện điều trị quy mô, vốn liếng đầu tư chắc đâu có ít.– Nhiều ít gì mặc kệ ông ta, ông à.Ông Linh nhìn Huyền Chi hóm hỉnh bảo:– Nội thấy con có thành kiến với cậu ta đấy.– Con thấy anh ta có vẻ khinh khỉnh, khó chịu với con.– Tại con làm sao với cậu ta đấy.– Con có làm gì đâu hả nội.Ông Linh chợt nhớ:– À! Lần này nội bảo con lấy rượu thuốc ngâm cho cậu ấy uống, con nhăn quá chừng bảo nội không khéo gặp kẻ gian. Mà con thấy đó, Chế Khương là người tốt.Huyền Chi nhanh nhảu:– Nội thấy anh ta là giám đổc khu nghỉ dưỡng thì nội cho là người tố t.Ông Linh gật gù:– Chứ còn gì nữa. Cậu ra còn trẻ mà biết thành lập khu nghỉ dưỡng lo cho bệnh nhân.Trong khi đó thiếu gì đứa con nhà giàu chỉ biết lo ăn chơi.Huyền Chi cắc cớ hỏi:– Ngay từ đầu, sao nội biết được điều đó?– Lần đầu, nội chỉ xem cậu ta là khách thôi.– Là khách mà nội ân cần như người thân.– Nội rất quý khách, con quên rồi sao?– Con biết nội ạ:– Chỉ cócon là nghi kỵ khó chịu thôi. Sống ở đời phải có cái tâm, cơn ạ.Huyền Chi phân trần:– Tại anh ta làm cho con nghi kỵ chứ ai, con cũng có cái tâm, nội ạ.Ông Linh cười vui:– Vậy là tốt! Con thấy đó, cậu ta là bác sĩ giám đốc mà cũng luôn ân cần ☺ – Bác sĩ bảo ông bị ....Ông Linh hỏi dồn:– Ông bị gì hả? Có phải ung thư không con?– Ông bị viêm phế quản.☺ – Nội thấy bình phục rồi, đi về cũng được.Huyền Chi cười nhẹ tênh:– Vậy nội nói với ông bác sĩ giám đốc đi.– Ừ! Một lát nội nói, cậu ta sẽ cho nội về ngay.– Để con xem.Huyền Chi chẳng biết bác sĩ Chế Khương có cho ông nội cô xuất viện về hay không? Buổi trưa.Huyền Chi thơ thẩn ngoài sảnh, thấy thông báo dán khu nghỉ đưỡng cần tuyển nhân viên.Không ngần ngại, Huyền Chi về làm đơn xin việc và nộp hồ sơ ngay.Huyền Chi được mời đến phỏng vấn.– Cứ ngỡ bác sĩ giám đốc tiếp cô nhưng không phải mà là một anh chàng hao hao giống Chế Khương.Chế gì đây nhỉ? Huyền Chi tìm tên anh ta trên ngực ảo. Thái Đăng, không phải Chế.– Cô lại phì cười.– Cô cười gì hả?Cũng câu hỏi gây hơi khó chịu như của Chế Khương. Những kẻ mặt đằng đằng sát khí này, bộ không thích nhìn thấy phụ nữ cười sao chứ?Thêm một kẻ lấy vợ không biết cười cho mà biết.Bị hỏi nên Huyền Chi có bổn phân phải trả lời.– Tôi cứ ngỡ anh là Chế gì đấy.Ưỡn ngực, Thái Đăng trịnh trọng giới thiệu:– Tôi là Thái Đăng, phó giám đốc khu nghỉ dưỡng, điều hành về mặt hành chánh.– Vậy anh không là bác sĩ?– Tôi học ngành khác, nhưn g về đây quản lý khu nghỉ dưỡng với anh Khương.Huyền Chi hỏi lại:– Anh giải quyết hồ sơ của tôi hả?Ngấm nhìn Huyền Chi từ đầu đến chân,Thái Đăng bật hỏi:– Cô xin làm tạp vụ thật à?– Anh thấy không được hả?Tôi nghĩ cô có trình độ.– Có trình độ rồi không làm tạp vụ được à?Thái Đăng nhăn mặt:– Sao cô cứ hỏi ngược lại tôi hoài vậy hả?– Tại anh cứ thắc mắc chuyện không đáng.Thái Đăng nhún vai:– Thắc mắc về nhân viên sắp tuyển mà cô cho là không đáng à?Huyền Chi tinh nghịch:– Được rồi, nếu đó là những câu phỏng vấn thì anh cứ hỏi đi!– Cô muốn làm công việc gì?– Vliệc gì cũng được, anh cứ giao.– Đã làm tạp vụ thì cô không được chê công việc nhé.– Yên tâm! Anh giao việc gì, tôi cũng làm. Tôi cũng không đòi làm bác sĩ đâu. Đừng Thái Đăng nhìn Huyền Chi. Dường như cô gái này cứ muốn chọc tức anh.Anh hất hàm nói với cô:– Bộ cô tưởng muốn làm bác sĩ là được hả?Huyền Chi tỉnh bơ.– Thì học là được làm bác sĩ chứ khó gì?– Sao cô không học đi.– Tôi mụốn học lúc nào chẳng được:Thái Đăng muốn kết thúc buổi trò chuyện:– Công việc tạp vụ ở khu nghỉ dưỡng này nhiều. Được rồi, ngày mai cô đến đây tôi phân công.– Cám ơn anh!Thái Đăng còn giao:– Nhớ là việc gì cô cũng làm, không được từ chối nhé.Huyền Chi lém lỉnh:– Anh giao làm bác sĩ, tôi cũng không từ chối đâu.– Còn lâu!Huyền Chi bước ra về. Âm thanh tiếng cười như còn để lại ...Thái Đăng và Chế Khương cùng dạo bước ngoài khuôn viên khu nghỉ dưỡng Tĩnh Tâm.Chế Khương ân cần:Khu nghỉ dưỡng của mình tuyệy quá,phải không Đăng?Thái Đăng mỉm mỉm cười:– Anh cứ tự khen mình.– Mày không thấy như vậy sao?– Thì cũng thấy như anh.Thái Đăng trả lời rồi báo:– Có một cô nộp hồ sơ xin làm tạp vụ.Chế Khương ân cần:– Mày cứ nhận và phân công đi! Em nhận rồi, nhưng anh phân công Chế Khương ,vỗ vai Thái Đăng:– Cái thằng, mày quản lý hành chánh,cứ phân công, sao nạnh tao hả?Thái Đăng nhăn mặt:– Em thấy cô này có vẻ không bình thường.– Trời đất! Không bình thường sao mày nhận hả? Mà không bình thường thế nào?Thái Đăng tỉnh rụi:– Em thấy cô ta không giống các cô gái khác.– À! - Rồi mày kết luận là không bình thường. Thì anh cứ gặp và giao công việc. Em nghĩ làm tạp vụ cũng chẳng sao.Chế Khương nghiêm giọng:– Mày nên nhớ, làm tạp vụ cho khu nghỉ dưỡng đầy bệnh nhân là không đơn giản đâu.– Bởi vậy em để cho anh thấy người và giao việc.Chế Khương gật gù:– Thôi được rồi, mày để tao giao việc.Nói xong, mắt Chế Khương hướng ra bên ngoài bãi cát. Những bụi xưóng rồng tím lung linh như thúc giục anh.Khuôn viên khu nghỉ dưỡng cần phải dược trang trí thêm những bụi xương rồng tím.– Anh sẽ giao việc đó cho cô gái xin làm tạp vụ.– Đột nhiên Chế Khương thốt lên hỏi Thái Đăng:– À! Chẳng biết cô ta có chăm sóc cây kiểng được không nhỉ?Thái Đăng nhìn Chế Khương:– Cô ta bảo giao cho làm bác sĩ, cô ta cũng làm được nữa kìa.– Ái chà! Tự kiêu nhỉ! Chăm sóc cây kiểng không được thì cho nghỉ việc.– Anh cứ giao cho cô ta xem sao.– Hồ sơ của cô ta mày giữ hả?– Một lát, em sẽ giao cho anh! Em hẹn cô ta mai đến.– Cũng được ...Chế Khương mỉm cười. Cuối cùng, Thái Đăng cũng chịu đến đây làm việc với anh chứ không phải đợi đến lúc thất tình như anh chàng tuyên bố.Hai anh em làm việc rát tâm đắc.Thái Đăng cũng có vẻ thích công việc quản lý khu nghĩ dưỡng.Chế Khương điều hành tổng quát và thăm khám bệnh những ca đặc biệt.