Chương 1
Chiều thứ bảy - Quán cà phê "Mây ngàn". Trọng Khôi với vẻ sốt ruột xen lẫn háo hức với những bước chân như chạy mà lòng không khỏi hậm hực, thầm rủa đứa bạn đã hứa với mình chắc như đinh đóng cột, thế mà cuối cùng cũng đã không đến đúng hẹn . Không khéo sẽ làm cho anh vuột mất cơ hội mà anh xem như ngàn vàng, 4 năm mới đến 1 lần .Những bước chân với những giọt mồ hôi bỏ lại trên đường cuối cùng cũng đã không phụ lòng anh . Rồi anh cũng đã đến được nơi mà anh cần đến .Cà phê "Mây ngàn". Tấm biển hiệu có gắn những bóng đèn bé xíu đủ màu sắc đang nhảy múa như đang đón chào anh . Tất cả những mệt nhọc và hằn học về đứa bạn thất tín dường như đã tan biến . Anh mỉm cười tự hào khi thấy bãi giữ xe trước quán đã chật cứng, chắc chắn không thể có chiếc nào chen vào được nữa .Anh lại kiêu hãnh nghĩ thầm: Mình thật là thông minh khi đã chọn giải pháp đi bộ đến đây . Nếu lúc này dùng xe thì đã không có cơ hội vào quán rồi .Không chút do dự, anh len lỏi theo những chiếc xe để vào quán 1 cách khó khăn .Trời ạ! Quán gần như nêm kín bởi người và người . 1 thoáng thất vọng . Nhưng nhìn kìa, trên màn hình của chiếc tivi khổng lồ 300 inches, 1 màu xanh của sân cỏ đã dần dần hiện ra . Thời khắc đã đến rồi . Trận chung kết bóng đá World Cup đang bắt đầu .Trọng Khôi càng bị thúc giục mạnh mẽ hơn khi nghe tiếng người bình luận viên của trận đấu trên 2 chiếc loa gần như được mở hết công suất:"Kính thưa quý vị! Bây giờ chỉ còn đúng 2 phút nữa thôi . Mời quý vị hướng mắt về màn ảnh nhỏ ... Và trận chung kết giữa 2 đội Italia và Hà Lan sẽ bắt đầu".Không thể đứng như thế ngần 90 phút để chứng kiến 1 trận chung kết đầy gây cấn của 2 đội đã từng đi vào lịch sử bóng đá này .Quét đôi mắt 1 lượt nữa . Lại toàn người là người . Trọng Khôi thấy mình thật tội nghiệp và lạc lõng . Nhưng hình như trong giây phút này, không có ai còn rảnh để chú ý đến anh, vì hàng trăm đôi mắt háo hức ấy đã bị cái màn hình 300 inches ấy cuốn hút mất rồi .Và kìa ... Trọng Khôi đã kịp bịt miệng để khỏi hét tiếng lên 1 cách mừng rỡ, vì anh vừa phát hiện ở 1 góc của quán đang còn 1 chỗ trống .Bất chấp những ánh mắt khó chịu và bực dọc vì bị làm phiền, Trọng Khôi gần như lao đến cái chỗ trống ấy . Nhưng rồi Trọng Khôi hơi chùn bước vì cạnh cái chỗ trống ấy là 1 cô gái .Nhưng ... lúc này không phải là lúc để chọn lựa . Vả lại, anh cũng không còn đường khác để chọn . Đành cúi xuống khẽ khàng:- Xin lỗi, tôi ... tôi ngồi ở đây được chứ ?Nhưng Trọng Khôi chỉ nhận được ánh mắt và 1 thái độ thờ ơ .Mặc kệ! Miễn sao chỗ này chưa có người ngồi là được rồi .Gọi cho mình 1 ly cà phê đá, chưa kịp hớp ngụm cà phê nào thì trên màn hình lớn, đội Hà Lan đang tấn công . "Cơn lốc màu da cam" đang tiến lên ào ào ."Mây ngàn" như muốn vỡ tung ra vì sự cổ vũ la hét của mọi người . Có tiếng người hét lên:- Sút ... sút đi ...Trọng Khôi thấy tim mình thắt lại . May quá! Đội Ý đã cướp được bóng . "Mây ngàn" im thin thít . Rồi Ý tấn công, Trọng Khôi hét toáng lên:- Cố lên ... Chiến thắng ...- Cố lên! Sút vào đi . Ý chiến thắng ...Bất giác, hàng trăm cặp mắt đều hướng về phía Trọng Khôi . Và trong lúc này, anh lại vừa phát hiện ra rằng: người cùng anh ủng hộ đội Ý 1 cách cuồng nhiệt đó chính là cô gái ngồi bên cạnh anh .Thì ra tất cả mọi người đến đây đều ủng hộ cho đội Hà Lan và họ đang cầu mong cho "Cơn lốc màu da cam chiến thắng". Chỉ trừ có anh và cô gái ngồi bên cạnh là ủng hộ cho đội Ý .Thế là anh và cô gái ấy là 1 Fan đối đầu với hàng trăm người kia . Rồi hơn 45 phút đã trôi qua, hiệp 1 kết thúc với tỷ số hòa 0-0 .15 phút giải lao, ai cũng tranh thủ tìm cách thư giãn cho bản thân mình sau những giây phút gay cấn .Tuy muốn ra ngoài hít chút không khí trong lành, nhưng Trọng Khôi e ngại sẽ bị mất chỗ ngồi nên đành thôi . Bỗng có 1 nhóm thanh niên ăn vận rất mốt, đầu tóc thì nhuộm đủ thứ màu đang túa về phía nơi anh ngồi .1 tên trong bọn cười nhạo báng:- À! Thì ra đây là 2 Fan của đội Ý đấy ư ? Trông cũng xứng đôi lắm .Trọng Khôi đang ấm ứ vì 2 chữ "xứng đôi" ấy thì đột nhiên cô gái nghếch mặt lên:- Thì đã sao nào ?Tên thanh niên cười khoái chí:- Quê mùa quá đi! Tôi khuyên 2 người hãy đổi hướng đi . "Cơn lốc màu da cam" là mạnh nhất . Hà Lan sẽ thắng .- Ý sẽ vô địch . - Cô gái không vừa .- Chắc như đinh đóng cột . Thế có dám cá không ?- Sợ gì chứ .Gã thanh niên lại cười:- Thấy cô là 1 cô gái, lại xinh nữa, nên tụi này không nỡ ép . Thôi được . Hay là bắt cược 1 chai XO đi .- Như thế nào ?- Ai thua sẽ nốc cạn chai ấy . OK ?- OK .- Này cô ...Trọng Khôi vừa định chen vào thì tiếng còi của trọng tài vang lên, báo hiệu 15 phút giải lao đã qua . Hiệp 2 đang bắt đầu . Thế là mọi người lại trở về chỗ cũ và háo hức xem tiếp .Và ... đa số đã thắng thiểu số . Sau những giây phút lăn mình trên sân cỏ, cuối cùng đội Hà Lan đã chiến thắng . Trọng Khôi chưa kịp kiềm chế sự thất vọng thì nhóm người lúc nãy lại xuất hiện . Cũng gã thanh niên ấy dằn mạnh lên bàn 1 chai rượu XO thật to kèm theo tiếng cười của kẻ chiến thắng:- Thế nào ? Có tâm phục khẩu phục chưa ? Còn chai rượu này, giải quyết ra sao đây ?Vẫn không có gì lo lắng, cô gái hất mặt:- Tất nhiên tôi sẽ giữ lời hứa . Rót rượu đi!Thế là những ly rượu màu đỏ tía cứ ồng ộc chảy qua cổ cô gái . Trọng Khôi thấy xốn xang trong lòng . Thật sự bia thì anh có thể uống được vài chai, nhưng loại rượu mạnh như thế này hình như chưa bao giờ anh uống thử . Nhưng anh cũng không thể để cô gái uống hết chai rượu lớn như thế này, mặc dù anh và cô chưa hề biết nhau .Giằng lại ly rượu trên tay cô gái, anh nói:- Để tôi uống giúp cô!Vẫn thái độ thản nhiên đến lạnh lùng, giọng cô rắn rỏi:- Không cần!Thế là chai rượu cạn dần, cạn dần qua đôi môi cô ấy . Bọn người thắng cuộc kia khoái chí cười hô hố . Và chúng đã bỏ đi khi ly rượu cuối cùng đã vào miệng cô gái . Giọng cô gái lúc này đã lè nhè và tay chân quờ quạng:- Rót ... rót ... rượu nữa đi .Trọng Khôi thật sự bối rối . Anh nói:- Đã hết rượu rồi . Cô không sao chứ ?- Hết rồi à ? Làm mất cả hứng .Thế rồi cô nhướng cặp mắt lờ đờ ngất ngưởng nhìn khắp quán .Quán bây giờ đã vắng lặng, chỉ còn vài người phục vụ đang dọn dẹp . Cô tiếp:- Mọi người đã về hết rồi sao ? Thế sao anh không về ?Trọng Khôi cảm giác mặt mình đang đỏ tía vì câu hỏi bất ngờ của cô gái . Giọng anh ấp úng:- Tôi ... tôi ... Hình như cô đã say rồi .Nụ cười chua chát:- Say à ? Mà này! Anh là ai thế ? Chúng mình đã từng biết nhau rồi sao ?- Ồ không! Tôi ... tôi ...- Tôi tôi cái gì ? Thôi, mặc nó đi . Anh có biết không, tôi có 1 bí mật ... Tôi nói cho anh biết nhé .Vừa mới biết nhau, vả lại Trọng Khôi không thích tò mò chuyện của người khác nên nói:- Cô gì ơi! Cô đã say rồi . Hay là cô đi về đi .- Tôi không say . Nhưng mà bí mật này, nhất định tôi phải nói .- Thôi được rồi nếu cô thích .Cô gái cười hí hí đặc sệt mùi men rượu . Cô đưa tay kéo Trọng Khôi vào gần mình và thì thào vẻ đầy bí mật:- Tôi nói cho anh biết nhé . Đây là lần đầu tiên tôi ... uống rượu đấy .Vừa nói dứt lời thì cả người cô gái đổ ập xuống . Không còn cách nào khác, Trọng Khôi đành ôm chặt cô gái và hốt hoảng vừa lay vừa gọi:- Cô ơi ... cô có sao không ?Nhưng lúc này, cô gái đã chìm sâu trong men rượu .Bỗng người quản lý đến vỗ nhẹ vào anh vẻ đồng cảm:- Bạn gái của cậu không sao đâu . Cô ấy chỉ say rượu thôi .Đang còn bàng hoàng vì toàn thân cô gái đang mềm nhũn trên tay, lại thêm người quản lý hiểu lầm làm mặt anh đỏ bừng . Giọng anh ấm ứ:- Tôi ... tôi không ...Người quản lý lại mỉm cười thông cảm:- Phải công nhận bạn gái cậu kiên cường thật . Tôi nghĩ bây giờ cô ấy rất cần được nghỉ ngơi . Anh hãy mau đưa cô ấy về nhà đi .- Chú à! Tôi ...- Thôi được rồi, hãy đưa cô ấy về mau đi . Còn mọi chuyện mai hẳng tính sau . Đã khuya quá rồi . Các nhân viên của tôi đang chờ để đóng cửa quán . Thông cảm nhé .Nói xong, người quản lý quày quả bỏ đi . Hình như ông cũng đang rất vội vã .Nhìn cô gái mềm nhũn trong tay lúc này, Trọng Khôi chỉ muốn bật khóc ...