Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 01 - 02
Chương 1: Đấu giá Tấm vải đen bịt mắt được tháo xuống, hàng loạt những bóng đèn sáng chói chiếu thẳng vào người phụ nữ đang mê man ở trên sân khấu. Toàn thân không còn chút sức lực nào, Tiết Đồng mấy lần đã ngất xỉu. Khuôn mặt Tiết Đồng trắng bệch không còn chút sức sống nào. Đôi môi sưng đỏ, những lọn tóc lòa xòa trước mắt cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt. Tiết Đồng vừa đói vừa khát, nhưng điều cô lo lắng nhất chính là bản thân mình sẽ ra sao khi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như này. Chân Tiết Đồng đi đôi giày cao gót màu vàng, bộ ngực được che bởi tấm vải màu đỏ, thân dưới,mặc chiếc quần lót đỏ viền dây màu vàng. Dưới sự ánh sáng của những ngọn đèn xung quanh, thân thể Tiết Đồng trở nên vô cùng chói mắt. Thân hình mỏng manh như cánh hoa. Trên khán đài, ba phía đều được ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh dày đặc, trừ bỏ ánh sáng duy nhất chiếu vào cô gái đang lõa thể trên sân khấu thì xung quanh đều tối đen như mực, trong bóng đêm ấy, ẩn chưa không biết bao nhiêu ác ma đang nhìn chăm chú con mồi. Hai chân của Tiết Đồng sợ hãi run rẩy, cổ tay cô bị chiếc còng lại không thể cử động. Nỗi sợ hãi cùng với sự hối hận đang lan tỏa khắp trí óc của Tiết Đồng, giờ đây, cô mới hiểu được ý nghĩa của câu thành ngữ: tự mình làm bậy không thể sống ( đầy đủ của câu ấy là như này: Thiên Tác Nghiệt Vui Khả Vi, Tự Tác Nghiệt Bất Khả Hoạt). Nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, đời này, cô nhất định sẽ không lên chiếc xe màu đen ấy. Đó là ngày thứ sáu, sau khi tan tầm, Tiêt Đồng rời khỏi công ty, ngoài trời trở nên u ám và những hạt mưa mỗi lúc nặng hạt hơn. Do trận mưa này quá to khiến việc bắt xe trở nên vô cùng khó khăn. Người xếp hàng đón xe ngày càng dài, những chiếc xe taxi đi qua đi lại đều có kín khách. Đột nhiên có chiếc xe màu đen đỗ trước mặt Tiết Đồng, chủ xe hạ kính xuống nói với cô: “ Cô đi xe không?” Những chiếc oto màu đen trong thành phố không có gì là lạ, cuộc sống kiếm kế sinh nhai ngày càng khó khăn, trong lúc chờ đợi ông chủ xong việc, tài xế nhân cơ hội rảnh rỗi này chở thêm vài người kiếm thêm chút tiền cũng không có gì là ngạc nhiên. Tiết Đồng không chần chừ, lập tức lên xe đóng cửa, nói nơi muốn đến. Bên ngoài càng lúc càng mưa lớn. Nói xong địa chỉ, chiếc xe nhanh chóng ùa vào dòng xe đông đúc. Tiết Đồng không ngờ được, ngày hôm nay, chính là ngày thay đổi vận mệnh của đời mình. Tiết Đồng cảm nhận được không khí có chút kì quái, bên trong xe không bật đèn, cô nhớ được tài xế chở cô là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Ngửi được trong xe có mùi hương ngọt ngọt, chưa kịp phản ứng gì, trước mắt Tiết Đồng bỗng trở nên tối sầm lại. Quay trở lại hiện tại, Tiết Đồng không ngờ được rằng, mình trở thành nhân vật chính trong cuộc đấu giá lần này. Trong suốt hai mươi mấy năm qua, Tiết Đồng không thể tưởng tượng được, cuộc sống của mình, lại có thể trở nên khổ sở và nhục nhã đến thế. Đe dọa, đánh đập, lõa thể trước bao nhiêu con mắt đang nhìn vào mình. Trong thời gian bị bắt cóc, cô từng chứng kiến cảnh giết người dã man bởi những kẻ máu lạnh ở đây. Hắn túm tóc cô gái đập mạnh đầu vào tường cho đến chết vì bể sọ, sau khi giết người xong, tên sát nhân lạnh lùng trừng mắt với cô, nói lớn: “ Đây là kết cục của kẻ không biết nghe lời.” Nói xong, hắn vẫy tay cho thuộc hạ thu dọn thi thể. Tiết Đồng biết rằng, mình đã rời khỏi thành phố C, không biết bao nhiêu lần bị chuyển từ nơi này sang nơi khác, tại nơi giam giữ ngoài cô ra thì còn có những cô gái ngoại quốc khác cùng chung số phận với mình. Những kẻ trông coi nơi đây căn bản không phải là người. Thỉnh thoảng, chúng bắt lấy vài cô gái ngoại quốc lôi ra làm trò đùa nghịch, dùng súng bắn nước để “ tắm rửa “, cưỡng hiếp. Nếu cảm thấy không thỏa mãn thú tính của mình, chúng liền đánh đập rất tàn bạo. Chưa hết, đôi khi chúng bắt mười mấy cô gái đến từ khắp nơi, bắt lột sạch quần áo nói rằng là để kiểm tra. Mỗi người đều được đưa tới những nơi khác nhau. Ra khỏi nơi bắt cóc, chúng đều bịt mắt còng tay lại và đẩy họ đi bộ tới nơi cần đến. Những người sống dưới lá cờ của tổ quốc sẽ không thể nào tưởng tượng được trên thế giới này còn tồn tại những thế lực ngầm dơ bẩn, khổng lồ mà kín đáo đến thế. Hầu hết những người đến với cuộc đấu giá người này đều là những kẻ có tiền và có quyền, địa vị lớn trong xã hội. Tiết Đồng không nhớ nổi đây là ngày thứ mấy mình bị bắt đi, những ngày đầu, cô chỉ ăn một bữa, đồ ăn đều là cháo loãng. Sáng sớm nay, Tiết Đồng bị ép mặc bộ đồ lót mỏng manh này, tại thế giới bẩn thỉu này, con người chính là hàng hóa. Không gian yên tĩnh bỗng bị phá vỡ bởi giọng nói của một người phụ nữ. Hóa ra, người đàn bà ấy đang giới thiệu món hàng tiếp theo, chính là Tiết Đồng, giọng nói trầm tĩnh vang lên: “ Vật đấu giá thứ mười tám. Một trinh nữ - hai mươi hai tuổi – Quốc Tịch Trung Quốc. Giá khởi điểm là 20.000$”. Giọng nói mượt mà lạnh lùng đến rùng mình, hoàn toàn coi Tiết Đồng là một món hàng không hơn không kém, lời ít mà ý nhiều, sau đó, dùng tiếng Anh giới thiệu lại một lần. Với vị trí đang đứng của mình, Tiết Đồng không thể biết được khuôn mặt của những người trả giá mua cô. Đến phần chung kết, những chiếc đèn tắt ngóm, những kẻ cao to mang cô rời khỏi sân khấu, như ban đầu, cô bị chúng bịt mắt và đem đến nơi khác. Rời khỏi nơi địa ngục tối tăm ấy, chiếc còng trên tay Tiết Đồng tạm thời được mở ra để cô thay bộ quần áo mới, sau đó, bị khóa lại. Bên cạnh cô, còn có những cô gái khác đang gào khóc thảm thiết. Cứ chừng vài quãng đường, lần lượt những cô gái trên xe được đưa đến nơi nhận hàng. Đánh giá tổng thể, Tiết Đồng là một cô gái đẹp, không phải đẹp kiểu kiêu sa nhưng được cho nét đẹp ôn hòa, cân đối. Ngũ quan trên khuôn mặt cô khá cân xứng, nhỏ nhắn diễm lệ. Sau khi những cô gái lần lượt được đưa tới nơi, trên xe chỉ còn lại Tiết Đồng. Bánh xe xoay tròn một vòng rồi dừng lại, Tiết Đồng bị đạp xuống xe, cô ngửi được mùi vị của biển, tiếng motor nổ vang, cô đoán đây là bến tàu. Thành phố C nơi Tiết Đồng sinh sống không gần biển, vậy hiện tại, cô đang cách thành phố của mình rất xa. Đường đi tối và dài, cô gần như kiệt sức, bước đi có phầm chậm, ngay lập tức, những tiếng mắng chửi thô bạo lại phát ra từ đằng sau phát ra. Mấy ngày này, tâm tư của Tiết Đồng dần như chết lặng, những kẻ ở đây, có đủ mọi cách biến con người sống không bằng chết. Kể từ ngày rơi vào tay bọn bắt cóc, tính mạng của Tiết Đồng không bằng một con kiến, chúng sẵn sàng giết chết cô bất cứ lúc nào. Tiết Đồng cắn chặt môi, lê những bước đi nặng nề theo sát. Chúng đẩy Tiết Đồng ngã xuống sàn gỗ của chiếc thuyền, tiếp tục chuyển cô đi đến một nơi khác. Nằm dưới sàn gỗ lạnh lẽo, Tiết Đồng cuộn mình lại, dùng chút sức lực cuối cùng gắng gượng cơ thể, Tiết Đồng cảm thấy vô cùng trống trải, nước mắt theo khóe mắt từ từ chảy ra. Đầu và dạ dày của Tiết Đồng vô cùng đau nhức, cô cố gắng ngồi dậy dựa vào góc tường, nhớ lại những tin tức mình đã xem qua mạng, tương lai cô cũng chỉ là món đồ chơi qua tay rất nhiều người. Tiết Đồng không dám tưởng tượng, cố gắng an ủi bản thân rằng bố mẹ sẽ báo cảnh sát khi cô mất tích, không lâu sau sẽ có người đến giải cứu cô. Đó cũng là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, tia hy vọng cuối cùng của Tiết Đồng. Một hòn đảo phủ bởi màu xanh lá cây nằm giữa đại dương, những dãy núi hiểm trở, cây cối trên đảo xanh tốt um tùm. Chiếc thuyền giảm dần tốc độ, một tên trên thuyền hướng tới nơi giam giữ cô, đá mạnh vào cửa quát lớn: “ Đứng lên.”. Hắn túm lấy Tiết Đồng sốc lên như nắm cổ một con gà con, theo sát có vài ba tên khác đi cùng. Chúng đạp Tiết Đồng ngã xấp xuống bãi cát rồi nhìn nhau cười lớn. Trên bãi cát đã có một chiếc xe chờ từ lâu, ngoài Tiết Đồng ra thì chỉ có người trên thuyền chừng ba mươi tuổi mặc bộ vest màu xanh, toàn thân toát ra vẻ trầm ổn, đầy khí chất. Hắn bước tới gần cửa xe, ngồi ở phía sau. Tiết Đồng bị đưa lên xe nhưng không phải ghế dành cho người ngồi mà cô bị nhét ở dưới cốp xe. Oto chạy uốn lượn trên đảo, bên trong có ba người đàn ông. “ Lăng ca, món hàng hôm nay giá bao nhiêu?”. Tên lái xe nghiêng đầu hỏi người ngồi sau. “ 40,000$.” Người tên Lăng chính là tên đã bước xuống thuyền cùng Tiết Đồng, hắn hờ hững nói: “ Dù sao đều phải chết, mua đắt không có lời, tiền đâu dễ kiếm.” Tên lái xe nghiêng đầu về phía tên ngồi ghế phụ, cười cười nói: “ Tống, tiếp tục cược một lần.?” Tên gọi là Tống ngẩng đầu nhìn về phía trước, khóe miệng cười nhẹ: “ Cược thì cược! Đại Miêu, cùng lắm thì lần này tôi thắng, anh tặng tôi chiếc thuyền chiến kia.” “ Vậy anh đưa xe mới và phụ nữ cùng nhau đến.” “ Được!” A Tống cười, ngừng một lúc: “ Nếu đi vào đã bị ném ra, thì quá vô vị. Như vậy đi, bảo cô ta không được phép lên tiếng.” “ Cho dù cô ta không hét lên, tôi cá không quá 12 tiếng.” “ Tôi cho rằng ít nhất có thể hơn 18 tiếng.” “ Được.” Đại Miêu cười lớn. “ Hừ”. Người phía sau cười lạnh một tiếng: “ Chán sống rồi hả? Nếu để hắn biết, các chú lấy hắn ra làm trò cười, không sợ bị hắn ném chết sao.” “ Ha ha.” Đại Miêu ngượng ngùng cười:" Anh cũng biết chúng tôi ở đây buồn chán đến chết, không giống như lão đại tiêu diêu tự tại. Không tự mình tìm kiếm thú vui khác gì nhảy xuống biển tự vẫn. Làm sao có thể để cho hắn biết?” “ Làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không đến mạng muốn giữ cũng không được.” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ người tên Lăng. Tên Tống nhìn Đại Miêu đang lái xe: “ Hy vọng lần này sẽ không bị ném chết, để chúng ta còn có dịp vui đùa.” “ Đúng vậy. Đem bán cho thị trường nội tạng cũng không phải là không có lời. Nhưng con nhóc đấy cũng có chút nhan sắc.” Đại Miêu nói. Biệt thự màu trắng trên đỉnh núi dần hiện ra, cửa chính tự động mở, tốc độ xe giảm dần từ từ đi tới. Tên A Tống xuống mở cốp xe lôi Tiết Đồng ra, vặn mạnh tay cô, thấp giọng nói: “ Nếu không muốn chết quá nhanh, tốt nhất câm miệng.” Tiết Đồng sợ hãi gật đầu. Cô bị túm chặt lôi đi về phía cánh cửa chính. “ Rầm “ Tiếng cửa bằng kim loại nặng trịch mở ra, tên Tống đẩy Tiết Đồng về phía trước, theo sau là Lăng ca. Tiết Đồng không biết rõ mình đang ở đâu, bị lôi đi vòng vòng, đang đi thì ngừng lại. Thật lâu sau, Tiết Đồng nghe được giọng nói cẩn trọng từ ai đó phát ra: “ Trạch, lão đại chuyển lời với anh, ngày ấn định sẽ là 12 và 27. Ngoài ra, lão đại có tặng anh món đồ chơi mới.” Không có tiếng trả lời. Giống như đây đã thành thói quen, tiếp tục nói: “ Chúng tôi không quấy rầy anh, thứ tư tuần sau chúng tôi lại đến.” Vẫn không có tiếng trả lời. Lập tức có người tháo còng tay cho Tiết Đồng, tiếng bước chân dần biến mất, tiếp theo đó là tiếng khóa của cánh cửa kim loại. Tiết Đồng đứng chôn chân tại chỗ, cô biết rằng mình chỉ là món đồ chơi. Nghe ngóng xung quanh vẫn im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu. Cô bất động đứng đó, không lên tiếng. Cô căn bản không biết rõ đây là đâu, tay chân chết lặng, đầu ngón tay nắm chặt lại. Bước tiếp theo chính là địa ngục, cô đang chờ đợi địa ngục nuốt chửng cô. Đứng chờ suốt một thời gian dài. Dạ dày Tiết Đồng đau quặn lại, cơn đói khát tiếp tục tra tấn cô. Ánh sáng mặt trời chiếu trên người, không mạnh mẽ nhưng cũng khiến cho sức chịu đựng của cô giảm sút, cô lưu luyến ánh sáng của mặt trời. Có lẽ về sau cô sẽ sống trong bóng tối, ánh sáng mặt trời là thứ xa xỉ với mình. Thời gian từng giây từng phút cứ thể trôi qua, không có động tĩnh gì, hai chân của Tiết Đồng mỏi nhừ, tuy rằng không có xiềng chân còng tay nhưng cô không dám đi lại. Không biết đã qua một hay hai tiếng, hoặc có thể lâu hơn, Tiết Đồng mơ màng không nhớ nổi, trong đầu hỗn loạn không ngừng. Không ai đến bắt cô đi nhưng cứ đứng một mình thế này cũng là một loại tra tấn. Cuối cùng, không thể chịu nổi, Tiết Đông hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống, nhìn xung quanh vẫn im lặng. Cô không biết đây là loại trò chơi gì, hay là tên ác ma đang ở đó không xa, " thưởng thức " bộ dạng thảm hại của cô, đùa giỡn sức chịu đựng sau đó là ăn thịt cô? Một trò chơi theo kiểu mèo vờn chuột. Thời gian cứ thế trôi qua, Tiết Đồng không thể chịu nổi việc chờ đợi cái chết đến bất cứ lúc nào. Cô chậm rãi lột tấm vải đen trùm đầu xuống, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt. Cô tháo nốt dải băng đen bịt mắt, từ từ khẽ mở hai mắt để dần thích ứng với ánh sáng. Sau khi thích ứng, Tiết Đồng mở to đôi mắt, ngay sau đó, cô lấy tay bịt chặt miệng mình lại. Cô đang nhìn thấy cái gì? Cô hận không thể lập tức đeo lại dải băng bịt mắt. Cách đó không xa, có một người ngồi, không phải, đó là một quái vật, nói rõ hơn đó là xà nhân*, đầu người nhưng thân lại là rắn, nửa người trên là thân hình của con người, hắn không mặc áo, lộ ra khuôn ngực rắn chắc, hắn không có chân, từ thắt lưng đi xuống, đều là thân rắn màu trắng, mềm mại, đuôi rắn thẳng tắp kéo dài chừng mười mét. Thi thoảng hơn vặn vẹo cái đuôi. Xà nhân: Người rắn Chương 2: Sợ hãi May mắn, đuôi của hắn không hướng về phía của cô, nếu không, chứng kiến cái đuôi trắng ngoe nguẩy không ngừng trước mắt e rằng cô sẽ ngất đi vì sợ. Tiết Đồng tự trách bản thân sao không ngất xỉu ngay được, lúc này cô mới hiểu được ý nghĩa của lời cảnh cáo trước khi bước vào tòa nhà. Tiết Đồng thở dài, máu trong cơ thể như đóng băng lại, toàn thân lạnh toát. Hắn từ từ nhắm mắt lại, nghe được tiếng thở dài của Tiết Đồng, hắn lạnh lùng liếc nhìn Tiết Đồng rồi tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời, coi cô như không tồn tại. Nỗi sợ hãi của Tiết Đồng dần dần biến mất, cô nghĩ, dù là người hay là rắn, hay quái vật thì có gì khác biệt. Ngay cả đến con người còn có tâm địa như ác ma, thì bây giờ cô có nhìn thấy quái vật có gì là kì lạ. Bản thân cô cũng chỉ là món đồ chơi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ ăn tươi nuốt sống cô. Chết trong tay một quái vật, so với việc cô bị bắt cóc cũng như nhau. Hắn ở ngay trước mắt, Tiết Đồng thực không có hứng thú nhìn tiếp, cô quay đầu nhìn xung quanh. Trước mặt là bể bơi lớn, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, óng ánh lên màu bạc bắt mắt. Bên cạnh là vưỡn hoa rộng lớn, những cây to lớn như tùng, bách đều được trồng ở đây, ngoài ra còn có cây dừa. Những cây hoa cảnh thì đầy đủ chủng loại, đa dạng về màu sắc. Trong vườn hoa có đù mảu sắc, màu xanh của lá cây, màu hồng, màu vàng, của hoa. Nổi bật là khóm hoa màu đỏ rực tựa như những chiếc lồng đèn nhỏ đung đưa trong gió. Cây hoa oải hương lung linh như những vì sao. Phía bên tay phải của Tiết Đồng là một biệt thự màu trắng, có cổng vòm, lát đá cẩm thạch, xung quanh cũng trồng rất nhiều cây cảnh. Nhìn về phía xa, bức tranh màu xanh của thiên nhiên hiện lên rõ rệt. Hắn nằm ở trên chiếc ghế dài nhàn nhã hưởng thụ ánh sáng mặt trời, phô bày cả thân thể uốn lượn của mình, thi thoảng lại vặn vẹo cái đuôi trắng sáng bóng của mình, lộ ra những cái vẩy màu vàng. Lá cây đung đưa trước gió, Tiết Đồng ngồi dưới đất liếm đôi môi nứt nẻ của mình, cô cảm thấy khát cháy cổ họng, nhưng không dám manh động, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cuộc sống yên bình của cô đã xáo trộn hoàn toàn, tựa như trời long đất lở, giờ phút này, cô hiểu được nếu chỉ sơ sảy hành động hồ đồ, cô sẽ chết rất thảm. Ánh sáng mặt trời cũng dịu lại, hắn bỗng nhiên đứng thẳng dây, dựng người bằng thân rắn, ước chừng hắn cũng phải cao đến hai mét, cái đuôi đẩy ra phía sau. Toàn thân Tiết Đồng đóng băng, đến ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Tiết Đồng không dám nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lảng sang hướng khác, tự dối mình rằng mình không nhìn thấy hắn và hắn cũng không thấy mình. Hắn trườn qua những bậc thang lát đá cẩm thạch, tiến vào biệt thự. Tiết Đồng thở phào một hơi, tự trấn an bản thân bình tĩnh trở lại. Cơn khát tiếp tục hành hạ Tiết Đồng, cô kiềm chế không được, vội vàng đứng lên đi tới vòi nước gần bể bơi, đưa lên miệng uống vài ngụm, mặc dù khát nhưng cô không dám tham lam, nhanh chóng tắt vòi nước. Tiết Đồng đứng lên đi, nhìn qua tấm kính thủy tinh, thấy hắn đang nhìn mình, cô nhanh chóng trở lại chỗ cũ, còn hắn tiếp tục uống nước. Tiết Đồng ngồi xuống, ôm chặt chân, cả người run rẩy. Cho đến khi trời tối, hắn cũng không trở ra, đèn trong biệt thự sáng lên, căn phòng nhỏ bên cạnh biệt thử cũng mở đèn, theo góc nhìn của Tiết Đồng chỉ có thể nhìn thấy cửa sổ phòng của hắn, thi thoảng thấy bóng của người xuất hiện. Trong không khí bỗng có mùi vị của thức ăn, tuy không hấp dẫn nhưng lại dấy lên cơn đói khát của Tiết Đồng. Cô thấy có người tiến vào biệt thự của hắn mang theo chiếc nồi chứa thức ăn và cái muỗng. Hóa ra hắn muốn tự mình nấu ăn. Ngoại trừ việc hắn có thân rắn ra thì hành vi cử chỉ cũng không khác con người là mấy. Người mang đồ đến đứng trước cửa gọi tên: “ Trạch.” Hắn có thể giao tiếp với con người chứng tỏ thiên nhiên tồn tại những người như hắn, có lẽ khoa học kĩ thuật chỉ chưa phát hiện ra. Có thể sống trong biệt thự xa hoa đến như vậy, địa vị của hắn không hề bình thường. Tiết Đồng nhìn thấy hắn trượt ra khỏi cầu thang đi ra ngoài, đèn bếp cũng được bật sáng lên. Trời tối đen lại, rất nhiều những ngôi sao sáng lấp lánh, trăng hình lưỡi liềm mờ nhạt, tựa như treo ở một góc của bầu trời. Màn đêm thật yên tĩnh, tại bụi cỏ, có tiếng dế vang lên ríu rít gọi nhau. Không khí vào ban đêm có phần lạnh lẽo, Tiết Đồng ngồi dưới đất ôm chặt bả vai đang run run, trái tim của cô như tảng băng đang dần tan chảy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Toàn khu biệt thự chìm vào yên tĩnh, có lẽ hắn đã ngủ rồi. Tiết Đồng đi tới vòi nước gần bể bơi, mở nước lau sạch khuôn mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy những bước tường cao lớn vây quanh khu biệt thự, khung cảnh bên ngoài ra sao, cô không biết được. Trong lòng Tiết Đồng đầy đau xót, nước mắt rơi xuống, cô che miệng, không dám phát ra tiếng nấc, nhưng những giọt nước mắt này không thể so sánh với nỗi đau mà bố mẹ cô phải chịu, hiện tại bản thân mình đang ở đâu, cô cũng không biết được. Khóc một hồi, Tiết Đồng rửa lại mặt, vì từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì, khi uống nước cảm thấy bụng trướng khó chịu, cái lạnh của dòng nước khiến bụng cô đau. Cô thèm muốn được ăn chén cháo nóng, bánh bao, cơm chứ không thịt cá, chỉ muốn ăn những thứ có thể lấp đầy dạ dày đang trống rỗng. Quá đói khát, Tiết Đồng quyết định đứng lên, đi xung quanh biệt thự. Nhà bếp rất lớn, bày trí đơn giản nhưng đồ dùng rất hiện đại không thiếu thứ gì, quan trọng là cửa sổ không khóa. Mặc dù không mở đèn nhưng Tiết Đồng vẫn nhìn thấy trên bàn là đồ ăn. Đồ ăn được bày la liệt trên đó đã đánh tan sự sợ hãi của Tiết Đồng, cô cởi chiếc giày cao gót màu vàng, kiễng chân, dồn toàn bộ sức lực để nhảy lên bám vào thành cửa sổ. Cô nhanh chóng leo vào trong bếp. Tiết Đồng cẩn thận dò dẫm từng bước đi, sợ phát ra tiếng động. Đúng là ăn trộm, lúc nào cũng trong tâm trạng bất an. Trên mặt bàn, Tiết Đồng nhìn thấy túi bánh mì nướng, miệng bánh đã được mở, ăn còn hơn 1 nửa, trong tủ lạnh chắc sẽ có nhiều đồ ăn nhưng cô không dám mở sợ kinh động đến hắn. Cô lấy túi bánh mì nướng, ngồi xổm xuống sàn nhà ăn ngấu nghiến. Bộ dáng hệt như con chuột đói lâu ngày đi trộm được thức ăn. Tạm thỏa mãn cơn đói, Tiết Đồng lại lẳng lặng trèo ra ngoài bằng cửa sổ. Thực tế, cửa phòng bếp không khóa, hầu hết các căn phòng trong biệt thự cũng không khóa. Dĩ nhiên, chẳng ai dám bước chân vào đây nếu không được cho phép. Trở lại vườn hoa, không khí yên tĩnh đến phát sợ. Không ồn ào như chốn đô thị, nếu nơi này trở thành khu du lịch, thì đây quả là nơi nghỉ dưỡng vô cùng tốt. Chỉ là lúc này Tiết Đồng không có hứng thú viển vông ấy. Cô cuộn mình dưới mái hiên, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Tỉnh dậy trong sương sớm, không khí mát mẻ trong lành, đôi mắt của Tiết Đồng hơi sưng đỏ, chân tay đều mỏi rã rời, cô vươn người một cái rồi ngồi dậy, nhìn xung quanh hồ bơi từ từ đứng lên, ngồi vào chiếc ghế cạnh vườn hoa. Nếu như hắn biết cô đang ngồi trên ghế, không biết sẽ có phản ứng như thế nào. Tiếng chim chóc hót vang, mới đầu có chút sợ hãi sau đó lại líu ríu không ngừng, những cành cây rung động theo gió. Mặt trời chiếu rọi ánh bình minh, cửa phòng cửa mở ra, hắn trườn mình đi ra. Tiết Đồng nghe được tiếng đẩy cửa vội đứng lên, hai tay nắm chặt có chút bất an. Hắn liếc nhìn Tiết Đồng mang theo sự chán ghét, ánh mắt đầy nghi ngờ: “ Tại sao vẫn còn ở đây?.” Tiết Đồng sợ đến lạnh toát cả người, gió thoảng qua khiến cơ thể của cô không ngừng run rẩy. Hắn lạnh lùng nhìn Tiết Đồng rồi đi thẳng tới vườn hoa, coi cô như không khí. Tiết Đồng không biết được hắn đang nghĩ gì, đối với thái độ vừa rồi, rõ ràng hắn không chào đón cô. Hắn trước sau lãnh đạm, không chút hứng thú, chỉ cần không quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, vậy là được. Tiết Đồng cũng không muốn làm kẻ chướng mắt, nhưng cô không còn nơi nào để đi. Một lúc lâu sau, hắn tiến vào cửa chính, đi vào bếp, trên tay cầm đồ ăn sáng. Mỗi lần nhìn thấy hắn, chân tay Tiết Đồng trở nên luống cuống. Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cho dù đói khát đến chết cũng không ai để tâm, chẳng khác gì vật trang trí cho bể bơi của hắn. Nếu hắn thực sự coi cô là vật trang trí cũng là một chuyện tốt, ít nhất, còn dễ chịu hơn với việc bị coi là món đồ chơi, bị người khác dày vò đến tàn phế. Tiết Đồng trở lại ghế, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Ngồi một lúc lâu, cô cảm thấy chóng mặt hoa mắt, hình ảnh trước mắt trở nên mờ ảo không rõ. Cô biết, muốn trốn khỏi biệt thự này là điều không thể, cho dù có ra khỏi đây thì đằng sau bức tường cao lớn kia, còn có những con người đáng sợ hơn cả hắn. Hơn nữa, đây là một hòn đảo tách biệt với thế giới bên ngoài, muốn trốn không phải là chuyện dễ. Tiết Đồng đi tới vòi nước gần bể bơi rửa mặt giúp bản thân trở nên tỉnh táo hơn, vạt áo cô ướt một mảng lớn, trên khuôn mặt những giọt nước lăn xuống theo gò má. Bên trong biệt thự, tiếng tivi vang lên, Tiết Đồng chỉ cảm thấy ồn ã nhưng không rõ âm thanh đó là gì. Nói chung, cũng chẳng phải chương trình hay ho gì. Đến nửa ngày, hắn mới xuất hiện trở ra, tay phải cầm cốc nước, tay trái cầm rổ quýt, hắn tiến đến ngồi chiếc ghế gần bể bơi. Cứ thế thản nhiên trườn qua mặt Tiết Đồng. Rổ quýt đặt bên cạnh, hắn chậm rãi bóc từng lớp vỏ thản nhiên ăn trước mặt cô. Ăn hết quả quýt trên tay, hắn cầm lấy một quả ném ra xa cong thành một đường, đến khi gần như chạm xuống mặt đất, hắn lấy đuôi kẹp chặt quả quýt. Sau đó, dùng đuôi đánh mạnh qủa quýt về phía mình, dùng tay bắt lấy. Hắn tiếp tục chơi đùa 1 mình, tay ném còn đuôi bắt, rồi đánh trả lại, cứ thế lặp lại nhiều lần. Quả quýt màu cam bay trong không trung rồi đập mạnh vào tường, nước bắn khắp nơi, hắn dùng đuôi tung quả quýt tiếp theo lên rồi lại bắt lấy, coi nó như quả bóng cao su. Tiết Đồng ngồi cách xa bể bơi, nhìn thấy hắn chơi đùa với mấy quả quýt, cảm thấy hắn như con mèo nhỏ đang chơi đùa với cuộn len. Rổ quýt trống trơn sau cuộc chơi, hắn im lặng một lúc rồi đứng lên trở về biệt thự. Vài quả quýt rơi trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, cách Tiết Đồng chừng hai mét. Thấy hắn đã đi vào biệt thự, Tiết Đồng chạy tới chỗ quả quýt nằm lăn lóc trên sàn đá, xem xét kĩ tình hình xung quanh không còn bóng dáng của hắn ở đây, Tiết Đồng nhặt những quả quýt không bị dập nát lên bóc vỏ bỏ vào miệng. Không quan tâm đến hương vị ra sao, Tiết Đồng ngấu nghiến ăn rồi nuốt thẳng vào bụng. Nhưng mấy quả quýt nhỏ này sao khiến cô no bụng, nếu đã là đồ vứt bỏ chắc hắn cũng không quan tâm, Tiết Đồng lại cẩn thận xem xét khu biệt thự, không thấy hắn, liền đứng lên, nhặt những quả quýt vương vãi trong vườn. Mỗi động tác của Tiết Đồng đều rất cẩn trọng, không gây ra tiếng động. Thỉnh thoảng quay đầu lại nghe ngóng động tĩnh từ biệt thự của hắn, rồi tiếp tục nhặt quýt. Tiết Đồng ôm những quả quýt vào trong lòng coi như châu báu. Giữa trưa, ánh sáng mặt trời trở nên gay gắt, hắn đang bận rộn trong bếp. Quá trưa, ánh nắng dịu xuống, cây cối đung đưa trong gió, không khí trở nên mát mẻ hơn. Thời tiết như này, rất phù hợp với việc đi ngủ. Sau bữa trưa, hắn không trở ra, chắc đã ngủ rồi. Tiết Đồng nhân thời cơ này, tiếp tục đi khắp vườn hoa tìm quýt. Cô cẩn thận kiềm tra từng gốc cây, khóm hoa. Hắn không quan tâm đến sự tồn tại của Tiết Đồng, cô cũng không có gan hỏi về nơi ăn chốn ở,phải tự mình tìm kiếm thức ăn. Vườn hoa rộng thế này, mà hắn thì ném quýt theo phản xạ tự nhiên, không cố định một chỗ, Tiết Đồng chỉ thấy những quả quýt bay loạn xạ trên không trung, mơ hồ nhớ một hai nơi hắn ném quýt xuống, chứ không biết rõ từng vị trí một. Cô đi tới vườn sen, chui vào những khóm hoa để tìm. Quả nhiên tại vườn sen có quýt, nghĩ tới việc hắn còn đang ngủ trưa, Tiết Đồng bạo gan chui người vào bụi cây tiếp tục lục lọi, thu hoạch thêm được vài quả. Tiết Đồng khom lưng đi tới vườn hoa hồng, nhặt thêm 1 quả nữa, nhặt quýt xong, cũng đã đến chiều, khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi. Đang cầm quýt, cô xoay người lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.