Chương 1

Sáng sớm tinh mơ, bầu trời vẫn còn lất phất vài giọt mưa nhỏ, nhưng vẫn chưa thể làm tan đi cái không khí nóng nực của thời tiết tháng sáu. Tại nơi sầm uất nhất của khu thành thị, những tòa nhà cao tầng dần nhộn nhịp hẳn lên. Những vì tinh anh tay nâng văn kiện, tay cầm cà phê sải những bước chân dài trên con đường cái. Lại bắt đầu một ngày làm việc đầy bận rộn.

Thứ hai là ngày đầu tuần và cũng chính là cái ngày mà không ai ưu thích, bỏi vì nó là tượng cho sự kết thúc của ngày nghỉ, nhưng mọi thứ đều sẽ có ngoại lệ, tất cả mọi nhân viên trong công ty Dương Khải tại tầng mười bảy đều đang hân hoan hớn hở, thậm chí còn đặt biệt trang trí lại một lần cả tầng lầu này, đem những chiếc bong bóng và những vật trang trí xinh xinh treo lên khắp mọi nơi, khiến cho những người lên tầng lầu này lấy tài liệu phải lầm tưởng rằng mình đã lỡ không cẩn thận bước vào một bữa tiệc Giáng Sinh mất rồi!

Không chỉ như thế, tất cả mọi nhân viên nữ ở đây còn vận những bộ lễ phục đầy màu sắc, trang điểm thật xinh đẹp, những anh trợ lý nam cũng mặc bộ lễ phục cắt may tinh tế, trông rất chững chạc và tao nhã.

“Giai Giai, các cô rốt cuộc đang làm cái gì thế, ăn mừng ngày Quốc tế Thiếu Nhi à?” Chàng trai phụ trách việc vặt của tầng mười sáu lo tranh thủ ngắm nhìn người đẹp mà xém bị ngôi sao chưa được cột chắc nện trúng, làm ơn, cho dù là ăn mừng ngày Quốc tế Thiếu Nhi thì cũng đâu cần phải long trọng như vậy chứ?

“Quốc tế Thiếu Nhi đã qua lâu rồi ok? Hôm nay là một ngày rất quan trọng đấy.” Cô gái tên Giai Giai cố ý làm một cái mặt quỷ rồi đem cây thang đến cột lại cái ngôi sao vừa rớt lúc nãy, rồi lại dặn dò mọi người kiểm tra kỹ lại xem những vật treo trang trí đã cột chắc chưa.

“Nói đại đi, còn vòng vo giấu diếm gì nữa, nếu không lần sau không xếp hàng để mà mua bánh ngọt giúp chị nữa.” Trợn con mắt to hết cỡ rồi mà vẫn không thể nhìn được ‘hàng’ dưới cái váy nhỏ kia, cậu con trai chịu trách nhiệm chạy vặt này chỉ đành lưu luyến thu ánh nhìn lại.

“Được rồi được rồi, thiệt tình á, nhỏ nhen quá là không được con gái người ta thích đâu á nha.” Giai Giai không nặng không nhẹ vỗ vỗ lưng cậu con trai đó, “Hôm nay là sinh nhật của Tổng giám đốc.”

“Sinh nhật của Tổng giám đốc không phải chỉ vừa ăn mừng rồi sao?”

“Ngốc, hôm nay là sinh nhật lịch Ta.” Giai Giai lắc đầu: “Cậu đến công ty cũng hơn một năm rồi mà còn không biết sao? Tầng mười bảy tụi của tụi chị sẽ ăn mừng sinh nhật lịch Ta riêng cho Tổng giám đốc.”

“Qua, các chị biết ăn chơi thật đấy, có thể cho em ăn ké một phần không?”

 

“Làm gì có cửa? Chỉ có những người ở tầng mười bảy được tham gia thôi.” Giai Giai lắc lắc tay ngỏ ý kêu cậu ấy nhanh đi làm việc đi: “Cậu mau đi làm việc đi, Tổng giám đốc sắp đến rồi.”

“Haizzz, thật không công bằng mà.” Cậu con trai phụ trách việc vặt tuy oán giận nhưng cũng chẳng dám nén lại, chỉ đành lưu luyến rời khỏi.

Lúc mời vào công ty thì cũng đã nghe nói tầng mười bảy có rất nhiều quyền lợi đặt biệt, thật hâm mộ quá đi mà, tầng này còn nhiều trai xinh gái đẹp nữa chứ, chỉ nhìn thôi cũng đủ đã con mắt.

Công ty Dương Khải là một công ty con của tập đoàn Mạnh thị, và Tổng giám đốc Mạnh Dục Thành chính là con trai cả của tổng giám đốc tập đoàn Mạnh thị, công ty Dương Khải lấy ngành đầu tư tài chính và địa sản làm chủ yếu để trở thành công ty con có nguồn thu nhập cao nhất tập đoàn Mạnh thị, và đồng thời công ty còn thay tập đoàn quản lý nhãn hiệu vải dệt cao cấp, Gia Vận.

Nghe nói đây là của hồi môn của mẹ Mạnh Dục Thành, vốn đã sắp phá sảnm, nhưng khi Mạnh Dục Thành hoàn thành việc học tại nước ngoài về nước lại chủ động xin được dọn dẹp cục diện rối rắm của Gia Vận.

Lúc đó không chỉ đối thủ của họ mang ý vị xem kịch hay, mà ngay cả tổng bộ của Mạnh thị cũng có không ít người ngồi xem anh làm trò hề, nhưng ai ngờ anh chỉ vừa tiếp Gia Vận có mấy năm mà đã khiến nó khởi tử hồi sinh, lợi nhuận tăng theo từng năm, khiến tất cả mọi người phải rớt mắt kiếng, và cũng nhờ vào thánh tích tuyệt vời mà anh tạo ra từ Gia Vận mới khiến anh trở thành một vị Tổng giám đốc chỉ mới ba mươi mốt tuổi của Dương Khải.

Sắp chín giờ rồi, tất cả mọi người đều đã làm xong việc trang trí cuối cùng, cùng nhau tụ tập, xếp hàng ngay ngắn theo thứ tự kinh nghiệm làm việc trong công ty tại hai bên chiếc thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, chỉ tiếc rằng, sau khi xếp hàng theo kiểu này thì những người đứng gần thang máy nhất lại toàn là trợ lý nam!

Mạnh Dục Thành là một người cực kỳ đúng giờ, trong ấn tượng sâu thẳm của mọi người thì anh chưa bao giờ trễ một một phút nào hết, nên lúc thang máy đúng chín giờ dừng tại lầu mười bảy, thì tất cả mọi người đều cùng nhau cúi người, đồng thanh nói: “Chúc Tổng giám đốc sinh nhật vui vẻ.” Nhưng đợi hết mấy chục giây cũng không nghe thấy giọng nói trầm ổn đặt biệt của Mạnh Dục Thành, mà đổi lại là một giọng nữ có vẻ nhút nhát: “Cái... cái kia.... cho hỏi đây là tầng mười đúng không?” Thẩm Nhã Hinh đã từng tưởng tượng hơn ngàn tình cảnh của cái tầng mười bảy là như thế nào, chỉ duy nhất cảnh tượng này là cô vẫn chưa nghĩ đến, nhưng cho dù cô có khờ cỡi nào đi nữa thì cô cũng biết mình đã gây ra một hiểu lầm lớn, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều trưng ra một khuôn mặt mang ý ‘Cô lòi từ đâu ra vậy?’

“Tôi là thư ký mới đến, đây là hồ sơ cá nhân của tôi...” Thẩm Nhã Hinh lúng túng tay chân móc túi hồ sơ cá nhân của mình ra, đưa cho một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi, dày dặn kinh nghiệm nhất.

“Thư ký? Tôi đâu có nhận được thông báo là sẽ người mới chuyển đến đâu.” Cô vừa vặn như chó ngáp phải ruồi mà đem hồ sơ cá nhân của mình đưa cho Thư ký trưởng Tống Kiến Đông, ông nghi hoặc đẩy đẩy gọng kính, nhìn ba con chữ nhỏ nhỏ xinh xinh trên bìa hồ sơ, Thẩm Nhã Hinh, tiện thể hỏi: “Thẩm tiểu thư được chuyển đến từ phòng nào thế?” Chưa kịp đợi cô trả lời thì mọi người đã nghe thấy một giọng nói không được vui vẻ cho lắm vang lên: “Thẩm Nhã Hinh đến phòng làm việc của tôi, những người khác ai làm việc nấy đi.” Mạnh Dục Thành trừng mắt nhìn người phụ nữ nhỏ xinh đang đứng trước bàn làm việc của anh, không nói tiếng nào, anh đang cố gắng đem lửa giận trong lòng áp chế xuống, thật là gặp quỷ mà, ông bố rảnh rỗi không việc gì làm của anh lại bắt đầu chơi lại trò cũ nữa à?

Từ lúc anh vừa về nước, người cứ mong mỏi được bế cháu như Mạnh lão gia cứ lấy đủ mọi lý do mà xếp ‘Thư ký’ cho anh, cái thời kỳ cao điểm nhất là lúc ông một tuần đổi đến ba bốn cô thư ký cho anh, cho đến khi anh nổi trận lôi đình, đuổi hết các cô thư ký mà Mạnh lão gia đưa đến thì anh mới được trải qua hai năm an nhàn này.

Từ lúc anh vừa về nước, người cứ mong mỏi được bế cháu như Mạnh lão gia cứ lấy đủ mọi lý do mà xếp ‘Thư ký’ cho anh, cái thời kỳ cao điểm nhất là lúc ông một tuần đổi đến ba bốn cô thư ký cho anh, cho đến khi anh nổi trận lôi đình, đuổi hết các cô thư ký mà Mạnh lão gia đưa đến thì anh mới được trải qua hai năm an nhàn này.

Mạnh Dục Thành cứ tưởng ba mình sẽ cứ vậy mà buông tha cho anh, không can thiệp vào vấn đề riêng tư của anh nữa, nhưng ai dè anh đã lầm, nhờ vào sự nhàm chán của người sắp nghỉ hưu và tính cố chấp của người trong gia định họ Mạnh, vào sáng sớm trước khi bắt đầu giờ làm việc, ba anh gọi điện thoại cho anh, ân cần hỏi thăm anh về vấn đề tình cảm cá nhân gần đây của anh, anh đã cảnh giác mà từ chối những buổi xem mắt có thể sẽ xảy ra, nhưng lại quên mất ông vẫn còn chiêu này!

Trước khi cúp máy, cha anh nói sẽ có một cô thư ký tên Thẩm Nhã Hinh đến trình diện với anh, cô ấy là con gái của bạn mẹ anh, kêu anh chú ý chăm sóc cho cô, nói xong chưa đợi anh phản kháng thì đã nhanh chóng cúp máy, khiến anh tức đến không biết nên làm gì cho phải, cho đến khi anh thấy cô thản nhiên đón thang máy chuyên dụng của anh đến tầng mười bảy.

Rất tốt, nếu không phải vì cô quá to gan, quá nhạy bén, thì cô cũng sẽ không thể kiếm được chiếc thang máy nằm tuốt trong sâu thẳng con hành lang dài ngoằn, thì là do có người đã lén nói cho cô biết vị trí của thang máy, về việc người đó là ai, thì không cần phải nói cũng biết đó là cha yêu dấu của anh rồi.

Anh nên xử lý người phụ nữ này thế nào đây? Mạnh Dục Thành híp đôi mắt dài hẹp lại mà đánh giá Thẩm Nhã Hinh, bộ đồ màu hồng trên người cô vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiền trong tiệm quần áo bình ổn thị trường, mặc trên người cô nhìn chẳng hợp tí nào, mặt cô nhìn quá non, cái mũi nhỏ nhỏ cùng cặp môi xinh xinh hồng hào, nhìn thế nào cũng chỉ giống một cô bé mười mấy tuổi.

Tất cả các cô gái trong tòa nhà này đều bôi một lớp phấn trang điểm tinh tế trên mặt, nhưng làn da trắng nõn hồng hào cũng cô lại không hề có một lớp son phấn nào cả, đôi mắt hạnh to tròn cùng với cặp lông mi dài đều do trời sinh, cô không ngừng đem tóc vén lên sau lỗ tai, cứ như đang cảm thấy phiền phức với mấy cọng tóc vướng víu đó, ánh mắt sắc bén của anh còn thấy được một bên đầu cô ẩn ẩn hiện vài cọng tóc màu hồng ánh bạc, có lẽ là cô đã móc lai một lọn tóc trên đầu, nhưng lại sợ anh phát hiện cô làm không đúng với quy định của công ty đây.

Phát hiện ngoài ý muốn này khiến lửa giận trong lòng Mạnh Dục Thành giảm đi phần nào, cô gái nhỏ này có vẻ không hề giống những người phụ nữ trước, trên dưới khắp người đều không hề có vẻ của một ‘con dâu chuẩn’ hay ‘mỹ nữ làm ấm giường’ nào cả, nghĩ đến lời của cha anh nói cô là con gái của mẹ anh, chẳng lẽ lần này không phải là bẫy trò chơi của cha anh sao?

Thẩm Nhã Hinh bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cô có cảm giác như ngồi trên đống đinh, à không, phải nói là đứng trên đống đinh mới đúng, người đàn ông hoàn mỹ được cả công ty công nhận này lúc này lại ngay cả chữ ‘ngồi’ cũng lời mở miệng thì cô làm sao mà dám tự kiếm chỗ ngồi xuống chứ, thế nên cô chỉ đành ngơ ngác mà đứng yên đó.

Trên thực tế thì từ lúc vừa bước phòng làm việc Tổng giám đốc, Mạnh Dục Thành chưa hề mở miệng nói một chữ nào, chỉ cứ vậy mà nhìn chằm chằm cô, nhìn đến nỗi cô cảm thấy nổi cả da gà, không dám nhìn lại anh, chỉ đành đem tầm mắt nhìn cố định tại một chỗ, đó chính là nơi dưới mắt anh.

Tuy cô không thích hành vi của anh, nhưng Thẩm Nhã Hinh vẫn không thể không công nhận rằng anh rất đẹp trai, nhưng lại rất khác với những chàng ngôi sao chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, anh không chỉ ngũ quan tinh tế, ngay cả khí chất cũng cao ngất trời, anh chỉ mặc bộ Tây trang màu xám đậm đơn giản, ngồi trên chiếc ghế da, thì đã đẹp trai như trong bức tranh rồi.

Nhưng ánh mắt người đàn ông này cứ sắt bén như chim ưng, Thẩm Nhã Hinh nhớ lại ánh mắt của tổng giám đốc, ánh mắt của Mạnh lão gia rất hòa ái, nhưng lại đầy cơ trí, thâm thúy của một già sáu mươi tuổi, nhưng vừa nghĩ đến nhiệm vụ mà tổng giám đốc giao cho cô, cô liền cảm thấy chột dạ.

Tổng giám đốc căn dặn qua, ngoài việc phải hoàn thành các công việc của một thư ký, cô còn phải lén đem tình hình kết giao với giới nữ hằng ngày của Tổng giám đốc ghi chép lại nộp cho Tổng giám đốc tham khảo.

Thẩm Nhã Hinh nhớ rất rõ lời nói trầm thấp của một người già lo lắng cho con trai mình, “Nhã Hing, người mà lão đầu này lo nhất cũng chỉ là thằng con trai của ta thôi.” Cô không hề do dự mà nhận ngay nhiệm vụ này, một người làm cha muốn tìm hiễu kỹ một chút về cuộc sống của con trai mình thì có gì là sai cơ chứ

Nhưng cô không hiểu tại sao Mạnh Dục Thành lại dùng ánh mắt hung dữ trừng cô, cô và anh vốn không hề quen biết, cô không thể nào đã từng đắc tội anh được chứ? Cô đang nghĩ nếu ánh mắt anh có thể đục lỗ trên người cô thì chắc cô đã thành cái ray từ lâu rồi.

Trầm mặc cứ vậy mà kéo dài, Thẩm Nhã Hinh không ngừng khẩn cầu hy vọng nhanh có tác động nào đó từ bên ngoài xuất hiện để đánh tan cái không khí trầm lắng này, nếu mà cứ tiếp tục như vậy chắc cô sẽ chết ngạt mất.

Có lẽ là ông trời nghe được lời khẩn cầu của cô, cuối cùng cũng chịu mở lòng từ bi chìa tay giúp đỡ.

“Tổng giám đốc, phía bên Pháp đã liên lạc với chúng ta rồi!” Cùng với giọng nói đầy phấn chấn đó là một chàng thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi xông vào phòng làm việc Tổng giám đốc, anh ta kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, “Fax, họ viết rất nhiều, xem không hiểu!” Thẩm Nhã Hinh rất tự giác nhường vị trí trước bàn bàn việc ra, tự động rút vào một góc tường của phòng làm việc.

Vẻ mặt của Mạnh Dục Thành lập tức thay đổi, không còn dáng vẻ hung hăng dữ dằn như lúc nãy nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt trầm ổn, bình tĩnh như dáng vẻ cô thường thấy lúc anh trên tivi vậy, rõ ràng là vẫn đẹp trai chết người như vậy, Thẩm Nhã Hinh cảm thấy giờ anh như một cỗ máy làm việc vậy, tuy rằng lúc bị anh trừng mắt nhìn thì rất đáng sợ, nhưng cô vẫn là thích bộ dáng lúc trước của anh hơn.

Thích? Thẩm Nhã Hinh không khỏi âm thầm phĩ nhổ chính mình, ban ngày ban mặt mà ở đó bày ra một bộ dáng háo sắc, thật mất mặt mà.

“Đừng gấp, nói từ từ thôi, phiên dịch tiếng Pháp đâu?” Mạnh Dục Thành ra hiệu cho Thẩm Nhã Hinh kiêng một chiếc ghế đến. Thích? Thẩm Nhã Hinh không khỏi âm thầm phĩ nhổ chính mình, ban ngày ban mặt mà ở đó bày ra một bộ dáng háo sắc, thật mất mặt mà.

“Đừng gấp, nói từ từ thôi, phiên dịch tiếng Pháp đâu?” Mạnh Dục Thành ra hiệu cho Thẩm Nhã Hinh kiêng một chiếc ghế đến.

Thẩm Nhã Hinh tức đến trợn tròn mắt, thì ra anh không phải quên mời cô ngồi, mà là anh vốn dĩ đang muốn chỉnh đốn cô, nhưng cái gì cũng phải phân biệt nặng nhẹ, nên cô chỉ đành ngoan ngoan kéo một chiếc ghế qua đó, thuận tiện rủa thầm Mạnh Dục Thành một ngàn lần.

“Phiên dịch tiếng Pháp xin nghỉ đẻ rồi, giờ không liên lạc với cô ấy, tôi lại không thể tùy tiện kiếm một người bên ngoài dịch dùm….”

“Công ty không phải có chuẩn bị sẵn phần mềm phiên dịch sao, không sử dụng được à?”

“Không được, những phần mềm đó đều cần người đánh máy vô mới dịch được, cái này là bản fax, nhân viên phòng Nghiên cứu và Phát triển chúng tôi ngay cả chữ cái tiếng Pháp cũng chẳng biết nửa con, không thể gõ được.” Mạnh Dục Thành hơi trầm ngâm, bởi vì trước đó công ty rất ít lui tới hợp tác nghiệp vụ với bên Pháp, nên công ty chỉ có duy nhất một phiên dịch tiếng Pháp, khoảng thời gian trước, anh được người ta giới thiệu cho một nhà thiết kế người Pháp, nhà thiết kế này rất có hứng thú với loại vải thêu mới của Gia Vận, muốn dùng loại vải này cho tác phẩm mới của ông ấy, phòng Nghiên cứu và Phát triển của công ty đã gửi mẫu qua cho ông ta, nên bản fax này có lẽ là góp ý của nhà thiết ấy.

“Để tôi liên hệ với tổng công ty, bên đó chắc sẽ có phiên dịch tiếng Pháp.” Món nợ cá nhân đó tính sau vậy, việc của công ty quan trọng hơn.

Thẩm Nhã Hinh ở kế bên nghe hồi lâu, cuối cùng cô dè dặt lên tiếng: “Tổng giám đốc, có thể để tôi xem bản fax đó không?”

“Hử?” Mạnh Dục Thành có tí bất ngờ, anh nghi ngờ nhìn Thẩm Nhã Hinh: “Cô biết tiếng Pháp”

“Một chút, thời học sinh tôi rất thích Paris, nên có học mộtchút.”

“Thật chứ? Quá tốt rồi.” Không đợi Mạnh Dục Thành lên tiếng, chàng thanh niên đó liền hưng phấn nhét bản fax đó vào tay Thẩm Nhã Hinh rồi thúc giục cô: “Làm ơn làm ơn, chỉ cần hiểu sơ sơ đại khái là được rồi.” Thẩm Nhã Hinh không dám nhận, cô dùng ánh mắt dò hỏi Mạnh Dục Thành, thấy anh gật đầu mới nhận lấy bản fax đó.

“Woa, người này thật khoa trương….” Cô mới vừa nhìn liền khẽ hô.

“Sao?”

“Ông ấy toàn dùng chữ kiểu, loại chữ này rất khó viết, phải luyên tập rất lâu mới viết đẹp được.” Thẩm Nhã Hinh giải thích, quả đúng là nhà thiết kế mà, loại chi tiết nhỏ này mà cũng chú trọng đến vậy.

“Cô mặc kệ ông ta dùng kiểu chữ gì đi, cô có thể xem hiểu không đó?”

“Ừ, có thể, bởi vì tôi cũng rất thích loại chữ kiểu này của Pháp, nhưng luyện tập hoài cũng không viết được.” Xem được vài dòng, Thẩm Nhã Hinh liền cau mày, “Ông ấy dùng từ quá hoa mỹ, tôi phải mượn phần mêm phiên dịch để hỗ trợ mới được.”

“Cô qua đây, máy vi tính của tôi có cài phần mềm đó.” Mạnh Dục Thành đứng lên chỉ chỉ chỗ ngồi của mình.

“Không cần đâu, để tôi đi mượn thư ký bên ngoài là được.” Đùa à, cô vẫn còn nhớ như in ánh mắt như hung thần của anh lúc nãy đấy, trước khi cô làm rõ được ý nghĩ của Mạnh Dục Thành, vẫn là nên giữ khoản cách an toàn thì tốt hơn.

“Qua đây!” Mạnh Dục Thành không vui lập lại lần nữa.

Chàng thanh niên đứng kế bên lúc này chỉ biết trợn mắt há mồm, anh làm việc dưới trướng Tổng giám đốc bao nhiêu năm nay, từ một chuyên viên nghiên cứu nho nhỏ cho đến lúc thăng chức lên trưởng phòng phòng Nghiên cứu và Phát triển, anh chưa bao giờ nghe thấy Tổng giám đốc lập lại cùng một câu nói hai lần, ngài ấy chỉ mang một vẻ mặt không biểu tình mà nhìn đối tượng đang nói chuyện với mình, đợi đến lúc đối phương tự suy nghĩ rõ mới thôi, mẹ ơi, đây là trời muốn đổ mưa máu hay là nủi lửa sắp phun trào đây.

Thẩm Nhã Hinh không biết Mạnh Dục Thành có bệnh không lập lại một câu nói đến lần thứ hai, nhưng cô ít nhiều gì cũng biết xem sắc mặt người khác, vì thế cô chỉ đành ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế da, cảm giác ấm nóng làn truyền lên bắp đùi cô, lúc ý thức được đây là nhiệt độ cơ thể của anh, cô liền đỏ mặt.

Kỳ quái, rõ ràng lúc ngồi xe buýt thì cũng thường gặp phải tình trạng này mà, nhưng lúc đó cô cảm thấy rất phản cảm, thậm chí phải đứng một hồi, đợi độ ấm của chiếc ghế tản đi rồi mới ngồi xuống, nhưng tại sao đổi thành của anh, cô lại có chút thích thích?

Cô khẽ cắn chiếc môi anh đào để hòa hoãn cảm xúc của mình, Thẩm Nhã Hình mở phần mềm phiên dịch trong máy tính lên, bắt đầu chú tâm phiên dịch bản fax đó.

Mạnh Dục Thành đứng kế bên Thẩm Nhã Hinh, cúi đầu nhìn đầu ngón tay thon dài sạch sẽ của cô đang nhẹ nhàng lướt trên bàn phím màu đen, thỉnh thoảng dừng một lúc để ghi chú lên mảnh giấy trắng.

Ngón tay cô rất đẹp, chữ cũng rất ngay ngắn gọn gàng, cô viết số còn có chút nhỏ nhắn khéo léo của một thư ký kế toán nên có, chẳng lẽ lần này, cha anh quả thật là vì muốn giúp đỡ cho con gái của bạn mẹ anh? Cô quả thật chỉ đơn thuần là một thư ký?

Một nỗi thất vọng bỗng trào dâng khiến Mạnh Dục Thành khẽ sựng người, tại sao anh lại cảm thấy thất vọng chứ? Anh đang thất vọng gì chứ, trước đó anh lại đang trông chờ cái gì thế?

Mạnh Dục Thành khịt mũi khinh bỉ cảm xúc nhất thời của mình, có nói sao đi nữa thì cô bé trông nhỏ hơn anh cả mười mấy tuổi này nhìn cứ như ngọn cỏ vừa nảy mầm, anh tuyệt đối không có hứng thú với bộ dáng ngây thơ non nớt như vậy.

Nhưng hít vào mũi lại toàn là hơi thở thơm mát của cô khiến anh có chút hốt hoảng, được thôi, anh thừa nhận, có lẽ là anh đã độc thân quá lâu rồi, nên mới quá mức nhạy cảm với hormone của người khác giới như vậy, nhưng ở một góc nhỏ nào đó trong trái tim anh lại đang trách móc bản thân đang không dám đối mặt với sự thật, rõ ràng nguyên ngày làm việc đều tiếp xúc với các mỹ nữ tầng 17, sao không thấy anh nhạy cảm cảm được một lần đi?

“Xong rồi.” Thẩm Nhã Hinh đem nội dung vừa dịch hoàn chỉnh viết ra giấy cho Mạnh Dục Thành liền lập tức né qua một bên bàn làm việc mà lau mồ hôi.

“Nóng đến vậy sao?” Khuôn mặt đỏ đỏ và hành động luống cuống của cô thành công lấy được lòng anh, thấy cô mồ hôi đầy mặt, Mạnh Dục Thành khẽ cau mày, đưa tay nhấn cái nút điều khiển nhiệt độ trên bàn làm việc.

“Woa…” Vị trưởng phòng trẻ tuổi lại lần nữa khẽ ngạc nhiên, không xong rồi không xong rồi, thiên hạ đại loạn rồi, tổng giám đốc thế mà lại biết thương hương tiếc ngọc? Tuy anh không nói ra nhưng trong lòng hiểu rất rõ tất cả nhân viên nữ của Phòng Nghiên cứu và Phát triển đều gọi anh là ‘tu sĩ đại nhân’ cơ đấy! “Woa…” Vị trưởng phòng trẻ tuổi lại lần nữa khẽ ngạc nhiên, không xong rồi không xong rồi, thiên hạ đại loạn rồi, tổng giám đốc thế mà lại biết thương hương tiếc ngọc? Tuy anh không nói ra nhưng trong lòng hiểu rất rõ tất cả nhân viên nữ của Phòng Nghiên cứu và Phát triển đều gọi anh là ‘tu sĩ đại nhân’ cơ đấy!

Thẩm Nhã Hinh liền lập tức phủ nhận: “Không có không có, nhiệt độ rất ổn, tôi chỉ dịch ý chính thôi, còn những nội dung chi tiết khác vẫn là nên kiếm người chuyên nghiệp dịch thì hay hơn.” Cô tuyệt không thể thừa nhận là do anh đứng quá gần mới khiến cô cảm thấy khẩn trương!

Mạnh Dục Thành cũng không truy hỏi đến cùng, anh nhìn lướt sơ qua một lần bản dịch, gật đầu với vẻ hài lòng, nói: “Ý của nhà thiết kế này là anh ta rất thích những loại vải đó, muốn đích thân đến Đài Loan một chuyến.”

“Bản fax dài như vậy mà chỉ có nhiêu đó nội dung thôi sao?” Anh chàng trưởng phòng nghi hoặc nhận lấy bản dịch,đọc một hồi nói: “Không phải chứ, tổng giám đốc, anh đem mấy lời khen ngợi chúng ta của nhà thiết kế đó đều rút đi hết trơn!”

“Ông ta đã nói muốn đích thân đến thì chứng tỏ là vẫn có điểm nào đó không vừa ý, muốn nghe lời khen thực sự thì hãy đợi đến lúc kí hợp đồng thành công đi.”

“Hừ, nói chung là ông ta thế nào cũng sẽ khen thêm lần nữa cho mà coi.” Trưởng phòng đầy tự tin mà chạy ra khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc, để lại hai người bọn họ ở đó mà trừng mắt nhìn nhau.

Thẩm Nhã Hinh cảm thấy Mạnh Dục Thành giống như đang chơi trò ai kiên nhẫn hơn ai với cô, xem thử coi rốt cục là ai sẽ không chịu đựng thêm nữa mà mở miệng phá vỡ bầu không khí này? Ít ra cô cũng đã nhân cơ hội anh không chú ý mà kiếm cái ghế ngồi xuống, nên muốn đua thì cứ đua, có sao đi nữa thì cô cũng sẽ không chủ động mà đi vuốt rấu hùm đâu

Mạnh Dục Thành lật xem từng trang từng trang sơ yếu lý lịch của cô, trong đó ghi rất rõ ràng từ nội dung chi tiết về kinh nghiệm làm việc của Thẩm Nhã Hinh, cô tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, được đào tạo qua chuyên nghành liên quan đến công việc thư ký, vừa tốt nghiệp liền đến làm việc tại Mạnh thị, chỉ kiến tập ba tháng ở công ty con liền được chuyển thẳng đến phòng làm việc Tổng giám đốc.

Nói như thế thì cô bị điều động đến bên anh xem như là đã bị giáng chức mất rồi!, quả nhiên đúng là không phải trò quậy phá của cha anh rồi, Mạnh Dục Thành khẽ giấu đi cảm giác không vui và việc ra việc công mà dặn dò, “Đi nhuộn lại màu tóc bình thường và noi với thư ký Tống là phân cho cô một chỗ ngồi.”

“Hả? Tóc?” Thẩm Nhã Hinh xém nữa quên mất, hôm qua cô bỗng dưng nổi hứng đi nối một cọng tóc màu hồng, vốn định hôm nay trước khi đi làm sẽ gỡ xuống, nhưng ai dè sáng nay vì dậy trễ mà xém nữa trễ giờ làm nên hấp ta hấp tấp chạy vào đây mà quên bẽn mất.

Thẩm Nhã Hinh ngại ngùng nắm lấy cọng tóc nối, dùng sức giựt mạnh một cái, “Á, đau quá!” Mạnh Dục Thành nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, người phụ nữ này rốt cuộc có bình thường không vậy, cô không biết nối tóc là sẽ dính chặc với tóc mình rồi à? Giựt kiểu này sẽ giựt đứt tóc thật luôn cho mà xem!

“Có gương không? Như vậy không lấy được.” Thẩm Nhã Hinh nước mắt lưng tròng nhìn Mạnh Dục Thành cầu cứu, không phải tại cô làm dáng, mà quả thật là rất đâu, cô trước kia chỉ biết đứt tay sẽ khiến người ta xót ruột, không ngờ da đầu cũng khiến người ta đau xót không kém!

“Thật là ngốc chết đi được.” Mặt không biểu tình thấp giọng khiển trách một câu, Mạnh Dục Thành trực tiếp đi đến trước mặt cô ra lệnh: “Cúi đầu xuống.”

“Hả? À.” Thẩm Nhã Hinh ngoan ngoãn cúi đầu xuống, sau đó mới hỏi: “Làm gi thế?”

“Im miệng.” Mạnh Dục Thành lại lần nữa lạnh nhạt ra lệnh, anh có cả một công ty lớn đầy người để mà sai khiến, và nhà vệ sinh riêng trong phòng Tổng giám đốc cũng có gương, thế mà không hiểu sao anh lại đích thân giúp cô gỡ cái mái tóc rối thành một nùi thế này? Bởi vì ánh mắt ngập nước của cô trông quá tôi nghiệp? Tức cười, Mạnh Dục Thành anh khi nào thì biết hai chữ ‘Đồng tình’ viết như thế nào chứ!

Mái tóc cô rất mềm mại, có màu nâu hạt dẻ tự nhiên, có lẽ là trời sinh, chạm vào có cảm giác rất mượt mà, có một mùi thơm nhẹ nhàng tươi mát, tiếc là dưới cái cách gỡ tóc không phương pháp của cô nó trở nên rối thành một đúng, trông rất tức cười.

“Vẫn chưa xong sao?” Thẩm Nhã Hinh yếu ớt hỏi.

Cô nào có ngờ rằng Mạnh Dục Thành sẽ đích thân gỡ tóc rối cho cô chứ, nếu là người khác, không chừng có thể hoài nghi người ta đang có ý quấy rối tình dục, nhưng đây là Mạnh Dục Thành đấy, nghe nói anh ta ngay cả nhảy mà cũng giữ khoảng cách với người ta, còn được gọi là Liễu Hạ Huệ phiên bản hiện đại cơ à!

Nhưng tại sao anh lại đứng gần như thế? Chóp mũi của cô sắp chạm vào lồng ngực anh luôn rồi. Bỗng nhiên Thẩm Nhã Hinh có một ý nghĩ kỳ quặc, cũng may là cô không có thói quen trang điểm, nếu không nếu không bộ đồ Tây trông có vẻ rất đắt này sẽ bị lên một cái hình rất mắc cười cho mà xem.

“Đừng có lộn xộn nữa, lỡ mà gỡ không được thì chỉ đành cắt đi đấy.”

“Đừng, cắt đi sẽ xấu lắm á!” Thẩm Nhã Hinh than khóc, tóc của cô quá mảnh, nên nhìn có vẻ rất ít tóc, nếu mà còn cắt đi nữa thì xem được nữa sao? Cô bắt đầu nghi ngờ không biết người đàn ông xấu xa này có phải luôn nắm lấy cơ hội để chỉnh cô, cô rốt cuộc là đắc tội anh lúc nào chứ?

“Cô cũng biết xấu và đẹp à?” Mạnh Dục Thành khinh thường nói, “Màu hạt dẻ phối với màu hồng, mà còn là màu hồng ánh bạc này nữa chứ, cô nghĩ ra được cách phối màu này cũng hay đấy chứ, cũng không sợ người tưởng cô bị bệnh bạc tóc sớm à?” Rốt cuộc là ai nói Tổng giám đốc không thích nói chuyện chứ? Người đó nhất định là đã tung lời đồn không đúng sự thật, lời châm chọc độc ác như vậy, giống như là uống phải thuốc độc vậy.

“Màu này đâu phải là màu tôi chọn đâu.” Cô bĩu môi lầu bầu nói, đều tại nhân viên ở tiệm làm tóc quá cẩu thả lấy nhằm màu, cô cũng chỉ phát hiện khi soi gương, nhưng lúc đó thì tiền cũng đã trả, tóc cũng đã nối, cậu nhân viên đó cũng không ngừng nói xin lỗi, thế thì cô sao có thể không biết xấu hổ mà đòi người ta trả tiền cho mình chứ.

Nếu Thẩm Nhã Hinh tưởng rằng Mạnh Dục Thành sẽ như những người bình thường khác mà nói một hai câu an ủi thì cô sai lầm rồi, bởi vì giọng điệu của anh còn đậm ý khinh bỉ hơn hồi nãy nữa: “Ngoan ngoãn móc túi trả tiền để mua cái thứ mà mình thích? Tôi thật hy vọng tất cả mọi khách hàng đều có cùng một suy nghĩ với cô đấy.” Ý…. Cô phải đính chính lại, người đàn ông này còn độc hơn cả thuốc độc đấy chứ!

“Được rồi.” Mạnh Dục Thành cuối cùng cũng gỡ xong những lọn tóc rối, đem cọng tóc nối đó lấy xuống, có vài cọng tóc mảnh vẫn đang bị vướng trên mắc nối, nhưng anh tưởng là những cọng tóc bị gãy, nên cũng không để ý nhiều mà giựt mạnh xuống.

“Á!!!” Thẩm Nhã Hinh kêu lên thảm thiết, nước mắt lộp độp rơi, lưu lại hai vệt nước mắt trên bộ đồ Tây của anh.

Có nhằm không vậy trời, nếu trước sau gì cũng phải chịu đau, thì cô thà tự mình gỡ còn hơn, để mà khỏi phải chịu đựng cái kiểu đứng không tự nhiên tí nào đó nửa ngày trời, rồi còn phải chịu sự châm chọc của anh ta nữa chứ.

“Thật xin lỗi, có vài cọng tóc tôi không chú ý đến.” Mạnh Dục Thành mặt không biến sắc mà đưa cọng tóc nối đó cho cô, chỉ mới giựt có mấy cọng tóc mà đã đau đến nước mắt lưng tròng, nếu mà để cô tự mình giựt tùm lum không biết sẽ khóc thành cái bộ dạng gì đây.

“Cám ơn Tổng giám đốc.” Thẩm Nhã Hinh cúi đầu cám ơn, cô nhìn miếng da đầu nhỏ nhỏ ở chân mấy cọng tóc mà đau lòng.

Ngay cả da đầu cũng bị giựt xuống mất tiêu rồi, vốn tóc mảnh đã bị lỗ rồi, mốt mà bị hói thì sao đây? Cô giận đến cắn răng nghiến lợi, âm thầm hạ quyết tâm phải cố gắng hoàn thành công việc mà Tổng giám đốc giao cho để mau chóng được rời khỏi cái nơi quỷ quái này nữa chứ.

“Không cần khách khí.” Bộ dáng tức giận nhưng lại không dám nói của cô thật thú vị, Mạnh Dục Thành ho nhẹ một tiếng, phất tay bảo: “Mau đi làm việc đi.”

“Vâng.” Làm việc dưới trướng người ta thì phải chịu cúi đầu im lặng thôi! Thẩm Nhã Hinh thật muốn giựt mấy cọng tóc từ đầu anh ta xuống cho hả giận, nhưng dù có cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám.

Nhìn bộ dạng đi từng bước nặng nề ra ngoài của côm Mạnh Dục Thành không khỏi lắc đầu, mang đôi giày cao gót lắc qua lắc lại, không lấy được cảm giác thăng bằng thì làm ơn đừng có ở đó mà tự thử thách bản thân, cô cũng không sợ mình bị té gãy cổ à!

Anh thu hồi tầm mắt, nhưng lại bị một cọng tóc gây chú ý, nhìn cọng tóc màu hạt dẻ đó, anh dần nở nụ cười nhạt, rất hiển nhiên, lúc nãy cô không ngừng vuốt tóc mình không phải vì để giấu đi lọn tóc nối, bởi vì cô không hề ngờ tới, ngôn ngữ cơ thể thể hiện sự lo lắng bất an rõ ràng như thế thường mang ý giấu diếm và lừa gạt, cô ấy rốt cuộc giấu anh cái gì đây?

Cầm lý lịch của cô lên, Mạnh Dục Thành nhấn một cuộc gọi, “A lô, Diệp Nhiên? Khi nào thì cậu về Đài Loan, tôi muốn điều tra một người.”