Chương 1

Chương 1: Đen ăn đen

Lôi Tử ngồi bên cạnh cây cầu nhìn thấy một chiếc xe bánh mì từ từ mở ra, hắn ta nhanh chóng lăn qua một bên, núp vào một bụi cỏ quan sát. Lúc này, cửa xe bánh mì mở ra một tiếng rầm, mọi người từ bên trong bước xuống. Lôi Tử thấy không ổn, hắn ta tuỳ tiện lau mặt của mình, rồi đứng lên theo con đường nhỏ vội vàng chạy về.

“Anh Phong, có chuyện rồi, chạy mau!” Hắn ta chạy nhanh đến phía sau kho hàng, đang lúc người trong băng đảng giao dịch với nhau, hắn ta vội vàng vẫy tay, la hét gào thét.

Hạo Phong đứng ngay ở giữa, vừa thấy Lôi Tử chạy tới thì đã biết xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng thu hồi chiếc vali bằng da đang muốn giao ra, không ngờ động tác của đối phương nhanh hơn đã bắn một phát súng về phía này. Hạo Phong trúng đạn, ngã xuống đất lăn một vòng, đối phương liền lợi dụng cơ hội bắn thêm một phát, nhưng chỉ nghe một tiếng pằng, người kia đã bị trúng đạn ngay mi tâm. Hạo Phong kinh ngạc quay đầu lại, người nổ súng là Văn Tắc, người anh em của hắn.

Động tác của Văn Tắc nhanh nhẹn, ngay cả khi đang bắn mấy phát súng anh liền vọt tới đầu này kéo Hạo Phong, hai người thừa dịp hỗn loạn chạy nhanh ra ngoài. Hạo Phong bị thương, đành phải nắm chặt bả vai của Văn Tắc, hắn vừa chạy vừa mắng, “Mẹ nó, đen ăn đen, lão già dám hạ thủ với tao!” Nói chưa xong thì vết thương ở trên vai chảy ra rất nhiều máu, Hạo Phong kêu rên đau đớn.

Văn Tắc nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, anh đỡ Hạo Phong lên chiếc xe đang chạy đến. Người lái xe chính là Lôi Tử, thằng nhóc này tuổi không lớn nhưng lá gan không nhỏ, ngoại trừ tính tình nóng nảy, hắn ta làm việc coi như rất chu toàn. Lôi Tử lái xe nhanh chóng, lúc quẹo thân xe gần như muốn bay qua.

“Chết tiệt! Mẹ nó cậu bình tĩnh một chút!” Hạo Phong thở gấp, đạp một cước.

Lôi Tử không hé răng, nhìn gương chiếu hậu chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ta nhìn kỹ một lần nữa thì đột nhiên kêu thảm thiết: “Mẹ nó xong đời rồi, tụi nó đã đến!” Vừa dứt lời, bọn họ liền nghe tiếng còi xe cảnh sát ùn ùn kéo đến từ phía sau.

Văn Tắc nhíu mày càng sâu, anh nạp đầy đạn vào súng, sau đó vỗ vai Lôi Tử, trầm giọng nói, “Tôi đi xuống chặn lại, cậu thông minh một chút!”

Đầu Lôi Tử đổ đầy mồ hôi, lúc quay đầu lại thì cửa xe đã mở ra, gió bụi đột nhiên thổi vào. Văn Tắc cầm súng sắp nhảy xuống, nhưng Hạo Phong giữ anh lại, quát lên, “Cậu làm gì? Đi lần này cậu chết chắc rồi!”

Văn Tắc chỉ nói, “Để em làm một trận, tội gì phải chết cùng nhau! Anh Phong, anh nói chúng ta lúc nào thì không nghĩ tới ngày hôm nay chứ?” Nói xong, anh cũng không đợi Hạo Phong phản ứng mà đã nhảy xuống xe, Văn Tắc rơi xuống đất lăn vài vòng, toàn thân anh cọ sát chảy ra máu, Lôi Tử lại đạp mạnh xuống chân ga, chiếc xe phóng đi vù vù.

Văn Tắc đứng ở giữa đường quốc lộ, gió mạnh thổi vào mặt, hai bên quốc lộ là vùng hoang vu bị bỏ hoang, tất cả đều trở thành cảnh nền mơ hồ. Giờ phút này không biết anh đang suy nghĩ gì, đối mặt với xe cảnh sát đang điên cuồng đuổi theo đến nơi, anh cực kỳ bình tĩnh, chỉ là giơ súng đợi chờ, sau đó điều chỉnh và bắn. Kỹ thuật bắn súng của anh vô cùng chính xác, anh liên tục bắn nổ tung lốp xe của bốn chiếc xe cảnh sát, xe của bọn họ dồn thành đống, cảnh sát nổi nóng lao xuống xe, vây quanh người anh. Bọn họ rục rịch cầm súng trong tâm trạng vừa sợ vừa tức giận, Văn Tắc đứng ở giữa, bỗng nhiên anh cảm thấy có một loại phẫn nộ kỳ lạ khuấy lên từ trong sâu thẳm đáy lòng anh, ánh mắt anh trong nháy mắt từ lạnh biến thành nóng, khiến cảnh sát đang vây kín ứa ra mồ hôi lạnh, bọn họ chỉ lo con cá lớn này bây giờ muốn đấu tranh phá vòng vây.

Thế nhưng ý tưởng giằng co cũng không lâu lắm, Văn Tắc có lẽ biết người ít không đánh lại đông nên anh tự động bỏ súng đầu hàng. Cảnh sát không khỏi nhẹ nhàng thở ra, họ nhanh chóng còng tay anh lại. Đợi đến lúc Văn Tắc ngoảnh đầu nhìn nơi cuối con đường thì sớm đã không còn thấy bóng dáng chiếc xe của Hạo Phong.

Ngày 9 tháng 3 năm 2003, 27 hành động của sở cảnh sát Tuyệt Long đều thất bại, Hạo Phong trốn thoát, Văn Tắc bị bắt giữ —— tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó đã mở ra bức màn.

Tuyệt Long, thành phố không bao giờ ngủ.

Sau đêm khuya sự sầm uất ngày càng tăng lên, đường phố xa hoa truỵ lạc, liếc mắt một cái không thể trông thấy điểm cuối con đường. Giữa biển người mênh mông xen lẫn với những tiếng trách móc nặng nề thông qua tai. Có rất nhiều cô gái đang dẫn khách ở đầu phố như nước chảy, phong thái thướt tha, yêu kiều ve vãn muốn quyến rũ khách qua đường. Ở phía cuối con đường kia, những động điếm ở hai bên kéo dài đến nơi càng sâu chỉ còn lại tối tăm.

Trong bóng đêm có thể nhìn thấy đôi giầy da sáng bóng, chỉ chốc lát, tàn thuốc rơi xuống đất dồn dập, có người thấp giọng nói, “Văn Tắc bị bắt, Hạo Phong sẽ không chịu để yên chuyện này đâu, chúng mày trốn trước đi!”

Người đang nói chuyện tên là A Thủy, sang năm 31 tuổi, giọng nói hắn ta nghe ra có vẻ hết sức mệt mỏi.

“Chạy trốn phải có tiền!” Gã bụi đời khom lưng, bên hông tựa vào góc tường, hắn ta trả lời một cách ngạo mạn.

A Thủy đã không còn kiên nhẫn, vừa hút điếu thuốc vừa quát lên, “Con mẹ nó mày muốn chết hay muốn tiền?”

“Đại ca, trong lòng anh phải rõ ràng nhất, nếu bây giờ Hạo Phong biết chuyện đen ăn đen là do anh giở trò quỷ, còn hại anh em thân thiết của hắn vào tù, đừng nói là mạng sống của em không giữ được, anh cũng khó giữ toàn thân!” Gã bụi đời mạnh miệng hướng về A Thủy mà cười.

A Thủy liền vung tay lên, “Đủ rồi! Nói, mày muốn bao nhiêu?”

Gã bụi đời mặt mày hớn hở, “Không nhiều lắm, 50 vạn. Đưa cho một mình em.”

A Thủy có phần lo lắng, “Những người khác thì sao?”

Gã bụi đời lạnh lùng hừ một tiếng, “Đại ca cứ yên tâm, nên làm thế nào em còn không biết sao?”

Bỏ trốn là phải độc chiếm, trong đầu A Thủy lại dự tính chuyện này càng ít người biết càng tốt, sau này muốn bắt gã cũng dễ dàng, A Thủy bèn cười bên ngoài nhưng trong lòng không cười, nhổ nước bọt nói, “Thức thời là tốt nhất, đừng quên chính mày cũng có phần trong việc này. Hạo Phong là người có đường lối rõ ràng, nếu không diệt sạch, ngay cả ngủ hắn cũng không ngủ được. Nếu mày có đầu óc, trong vòng hai ba năm không được về Tuyệt Long.” Nói dứt lời, A Thủy chán ghét quăng ra một tờ giấy, hắn ta xoay người đạp lên đầu mẩu thuốc lá dập tắt tàn thuốc rồi nhanh chóng rời khỏi.

Gã bụi đời cầm lấy mảnh giấy, cúi đầu nhặt mẩu thuốc lá ở trên mặt đất rồi ngậm vào miệng, hắn ta rầu rĩ lẩm bẩm, “Mẹ kiếp, thuốc còn tốt như vậy mà vứt đi! Để coi sau này mày có được chết sung sướng không.”

A Thủy đi rất nhanh, không biết tại sao hắn ta vẫn cảm thấy ánh trăng đêm nay đặc biệt chói sáng như muốn chiếu soi bí mật ở trong lòng hắn ta, khiến cho mí mắt của hắn ta giật giật không ngừng một lúc. Hắn ta đi nhanh ra ngoài, vừa rẽ vào một ngõ hẻm liền thấy ánh sáng lập loè trên đường phố. A Thủy vừa cảm thấy thoải mái thì phía sau lại bỗng nhiên truyền ra tiếng phịch trầm đục, chim chóc từ chỗ sâu trong ngõ hẻm kinh động bay ra, ồn ào lướt qua bầu trời đêm. Mồ hôi lạnh trên người A Thủy tuôn ra, hắn ta chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo từ trong tim dâng lên, không có chỗ ẩn trốn, hắn ta xoay người nhìn vào ngõ hẻm tối như mực, thời gian dường như muốn ngừng lại, một khẩu súng lục lạnh như băng từ trong bóng tối vươn ra, bình tĩnh đặt ở mi tâm của hắn ta. A Thủy theo bản năng lùi từng bước về phía sau, người nọ liền đến gần từng bước, lộ ra một gương mặt dữ tợn phẫn nộ.

A Thủy sợ tới mức chảy nước mắt nước mũi, gắng gượng nói, ‘Lôi Tử, đã lâu không gặp. Đến đây vui chơi sao?”

Lôi Tử nheo mắt lại vẫn chĩa súng nói, “A Thủy, anh Phong mà mày cũng dám động đến, không phải đã sớm biết có ngày hôm nay sao?”

A Thủy biết Lôi Tử đến đây, tất nhiên sự việc đã bị bại lộ, bản thân hắn ta là tấm sắt đã đóng đinh. Nghĩ đến điều đó hai chân hắn ta như mềm nhũn ra, mông ngồi trên mặt đất, hắn ta ôm chân Lôi Tử khóc lóc, “Lôi Tử cậu cũng biết, con trai của lão gia từ lâu đã muốn tiếp quản việc làm ăn của chúng ta, thế nhưng những người đã từng đi theo lão gia tranh đấu giành thiên hạ lúc xưa đều rút khỏi, tất cả những người sau này đều đi theo Hạo Phong, hiện tại người từ trong ra ngoài đều nghe lời của một mình Hạo Phong, cứ theo chiều hướng này, Long gia có thể hết thời, lão gia thật sự không còn cách nào khác, chỉ có một con đường như thế! Chuyện này thực sự không liên quan đến tôi, chẳng qua tôi chỉ nghe lệnh làm việc, không thể làm chủ bản thân!”

Đợi hắn ta nói xong, Lôi Tử vẫn chưa trả lời, trong chỗ tối lại truyền ra một tiếng cười nhạo, A Thủy ló đầu ra nhìn, đúng là Hạo Phong đang đi đến từ phía sau, đường nét ngũ quan của Hạo Phong rất sâu, đôi mắt hắn sáng ngời nhưng ánh mắt vô cùng lạnh giá. Hắn không nói lời nào, đương nhiên cũng không cười, tay hắn cầm một ống cao su, nói với A Thủy, “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Tao không trách mày, mày cũng đừng trách tao!”

A Thủy kinh sợ thẳng hướng lui về phía sau, nhưng bàn tay to lớn của Hạo Phong đã ở trên mặt hắn ta, dưới ánh trăng một tiếng thét chói tai vô cùng bi thảm, đợi đến khi Hạo Phong buông tay ra thì A Thủy đã bị khoét đi đôi mắt. Những cô gái ở phía sau động điếm nghe tiếng liền chạy đến, họ chỉ thấy Hạo Phong đứng ở trong bóng tối giống như yêu ma. Hắn xoay người nhàn nhã, nói với một cô gái đứng gần nhất, “Thấy cái gì?”

Cô gái kia sợ đến mức cả người như muốn mềm nhũn, mau chóng trả lời, “Tôi không thấy gì cả!”

Hạo Phong gật đầu, thiêu đốt ống cao su nhuộm máu trong tay, rồi lấy ra một chiếc khăn lau bàn tay, vừa lau vừa ngẩng đầu mỉm cười, hắn cảm thấy đêm nay rất đẹp, ánh trăng sáng ngời.

Hạo Phong rời khỏi, Lôi Tử đi sau, trước khi hắn ta chạy theo còn bắn thêm hai phát súng trên người A Thủy, máu bắn tung toé khắp nơi. A Thủy ngã vào hẻm sâu của khu làng chơi, các cô gái đi ra vây quanh nhìn, sau đó họ lại lặng lẽ rời khỏi. Không ai báo cảnh sát, các má mì cũng đóng chặt cửa lớn lại. Con đường nhỏ náo nhiệt kia nhất thời trở nên vắng vẻ.

Mỗi người đều vác một sinh mạng đi trên một con đường lớn, thực ra cái chết phơi đầu đường xó chợ, chẳng qua chỉ là có mắt không tròng. Bản thân cuộc đời là một canh bạc, nếu không nhận thấy việc đúng, làm chuyện sai lầm thì sẽ phải trả một giá thật lớn.

Nói đến thành phố Tuyệt Long này, kỳ thật đây là một thành phố cũ xưa có lịch sử trăm năm, tuy nhiên mãi cho đến đầu thế kỷ này nó vẫn còn là thuộc địa của Pháp. Vì vậy trong thành phố có rất nhiều toà nhà lâu năm được xây dựng theo phong cách Gothic Pháp như nóc nhà hình tháp, kiến trúc cửa sổ hình vòm tinh xảo, đèn đường theo kiểu cung điện sóng đôi đầy đường. Đưa mắt nhìn sẽ cảm thấy như là một cảnh mơ màng huyền ảo, đặc biệt trong mùa mưa. Ngoài ra, ban đầu sở cảnh sát Tuyệt Long là do người Pháp thành lập, bọn họ đã sửa lại Hàn Lâm Viện của trước kia đem nó biến thành trung tâm chỉ huy quản lý người Trung Quốc. Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, trải qua nhiều lần trùng tu và chỉnh đốn, nó liền trở thành trung tâm sở cảnh sát của thành phố Tuyệt Long, nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ của quá khứ, chìm xoắn trong những con đường lớn. Nếu không phải lúc có còi xe cảnh sát bất ngờ kêu lên, mọi người luôn quên rằng ở đây có một sở cảnh sát.

Trong phòng thẩm tra rộng rãi không có gì cả, chuyện này đương nhiên là không cho phạm nhân làm bất cứ cái gì để phản kháng. Người đứng đầu trong cuộc điều tra Tống Viễn đang bực bội ngồi ở cạnh bàn, bên cạnh anh ta là nhân viên cảnh sát Dư Chiếu Thiên, họ đang cùng nhau lấy khẩu cung, Dư Chiếu Thiên cũng rất buồn bực, anh ta cắn ngòi bút, đột nhiên đập bàn rồi nắm lấy áo Văn Tắc nói, “Anh rốt cuộc có nói hay không?”

Văn Tắc mặc kệ anh ta nắm cổ áo, ánh mắt anh uể oải, không nói gì cả.

“Trong xe chính là Hạo Phong, đúng không!” Dư Chiếu Thiên mặt đỏ tía tai, thấy Văn Tắc ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, lửa giận của anh ta ngày càng hừng hực, “Tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã nắm giữ bằng chứng, đừng tưởng rằng anh muốn gánh tất cả trách nhiệm để có thể giúp Hạo Phong thoát tội, chúng tôi vẫn có thể bắt hắn như thường!”

Văn Tắc nghe vậy cười lạnh, “Đi, đi bắt đi!” Nói xong, anh hút một ngụm khói thuốc, “Để tôi xem cảnh sát có nhiều năng lực thế nào!”

“Mẹ kiếp!” Dư Chiếu Thiên đánh một quyền về phía Văn Tắc, anh ngã trên mặt đất, khoé miệng chảy máu, anh quay đầu hướng về cảnh sát kia nhổ nước bọt, rồi cười to, “Đi đi, mẹ nó bây giờ đi đi! Mau lên! Tại sao không đi? Hả? Sao lại không đi? Đồ hèn nhát!”

Dư Chiếu Thiên liền phẫn nộ muốn nhào đến, nhưng Tống Viễn ở bên cạnh mở miệng, anh ta tiện tay đẩy bản khẩu cung về phía trước, “Văn Tắc, nếu anh muốn giúp Hạo Phong gánh tội thay, anh có thể bị phán tử hình, cho dù không chết cũng sẽ nhất định ngồi tù! Như vậy cũng được sao?”

Văn Tắc ngồi xuống, nhặt điếu thuốc lên kẹp trong miệng, im lặng không nói.

Tống Viễn lại nói, “Nếu đã suy nghĩ cẩn thận, anh hãy ký tên đi!”

Văn Tắc nhìn bản lời khai kia, thế nhưng mắt nhíu lại, không chút do dự ký xuống tên của mình.

Tống Viễn nhìn thấy chữ viết ngông cuồng trên bản khẩu cung, anh ta nhịn không được thở dài, lắc đầu nói, “Anh tội gì phải làm như vậy? Vì người như Hạo Phong đáng sao?”

Văn Tắc lại quăng bản khẩu cung về phía Tống Viễn, “Vậy thì thế nào? Hài lòng rồi thì cút đi!”

Văn Tắc không chịu mềm lẫn cứng, Tống Viễn và Dư Chiếu Thiên cũng không còn cách nào khác, họ đành phải bất mãn đi ra ngoài. Hai người đến văn phòng, mấy người đồng sự đều hướng về phía này, tranh nhau chỉ hỏi một chuyện, “Thế nào? Hắn có đồng ý chỉ tội Hạo Phong không?”

Dư Chiếu Thiên ném mạnh bản khẩu cung trên mặt đất, tức giận nói, “Chỉ cái rắm! Lại tốn công vô ích!”

Dứt lời, văn phòng trở nên yên lặng. Mấy năm gần đây, để bắt được Hạo Phong đã có hai người đồng sự hy sinh vì nhiệm vụ, còn chưa tính đến những người bị thương nặng phải nhập viện. Người hy sinh có thể nói đã tận tâm tận lực, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn với trời đất, nhưng chỉ cần sống sót vẫn là một nam tử hán, vậy họ phải chịu bao nhiêu điều kinh khủng và không cam lòng? Ngay cả như vậy, bọn họ đôi khi không hiểu được, bảo vệ chính nghĩa tại sao lại khó khăn như thế?

Tính tình Dư Chiếu Thiên nóng nảy, bây giờ công toi đương nhiên không thể chấp nhận được. Anh ta không thích trầm lặng, liền hung dữ quăng ra mấy câu, cũng không biết là muốn trút giận với ai, rồi đóng cửa sầm lại chạy ra ngoài.

Tống Viễn đành phải nhặt bản khẩu cung lên, ném trên bàn, anh ta nhìn các đồng sự đang ngỡ ngàng ở trước mặt, cười khổ nói, “Quên đi, để cho cậu ấy đi, từ lúc A Diên hy sinh vì nhiệm vụ, trong sở cảnh sát chưa có ai đối nghịch với cậu ấy, không có đối thủ, cậu ấy vẫn chưa thích ứng với sự vắng lặng này.”

Vài người nghe vậy, trong lòng cũng hiểu được, họ đành phải gật đầu, lần lượt trở về chỗ của mình. Nhưng có một người bỗng nhiên hỏi, “Đội trưởng, người cung cấp thông tin bên cạnh Hạo Phong đã mất liên lạc. Anh muốn tìm lại hay không?”

Tống Viễn sửng sốt rồi trả lời, “Quên đi, đừng tìm, chúng ta đã bắt Văn Tắc, bây giờ bên người Hạo Phong nhất định trông gà hoá cuốc, sợ bóng sợ gió.”

Người nọ ừ một tiếng, nhưng vẫn mắng, “Mẹ nó Hạo Phong thật sự là tấm sắt sao? Nước văng không tới, kim đâm không thủng.”

Tống Viễn đang muốn đến bộ phận hình sự để họp, nghe xong lời này, trước khi ra cửa anh ta trả lời, “Nếu muốn văng ướt Hạo Phong, không phải trong một hai năm là có thể làm được? Loại người máu lạnh như hắn, ngoại trừ bản thân mình thì không tin ai cả! Được rồi, đừng thất vọng, không thể xoay núi nhưng có thể đi đường vòng, một ngày nào đó chúng ta cũng tìm được cơ hội cho hắn chết!”

Đầu bên này trong sở cảnh sát vì vụ án của Văn Tắc mà bận rộn, bên kia Hạo Phong cũng đã đưa ra biện pháp.

Hạo Phong đang ở một căn biệt thự tại Cố Dương nằm gần cầu vượt, cảnh sắc rất đẹp. Hắn ngồi ở vườn hoa bên trong biệt thự, vừa hút thuốc vừa nhìn những áng mây phía chân trời, vào thời khắc hoàng hôn, tầng tầng lớp lớp áng mây dần dần nhuộm màu đỏ tím, như màu sắc của ánh mặt trời trước khi hoá thành màu ráng đỏ. Hai ngón tay Hạo Phong kẹp điếu thuốc, đã rất lâu hắn chưa hề động đậy, mãi đến khi đầu thuốc đốt tới ngón tay, hắn mới như tỉnh lại trong giấc mộng, đem điếu thuốc dập tắt trong đồ gạt tàn.

“Anh Phong!” Lúc này Lôi Tử tiến vào, trên tay cầm theo một cái bao, hắn ta đứng ở bên cạnh Hạo Phong gật đầu, “Hàng hoá đã lấy về. Cảnh sát không tìm được bất cứ điểm sơ hở nào ở đó.”

Hạo Phong đứng lên, sắc mặt rốt cục dịu đi một chút, hắn lập tức dặn dò, “Làm tốt lắm, bây giờ cậu tức khắc phái người liên hệ thử xem, nghĩ cách giảm hình phạt cho A Tắc, xài bao nhiêu tiền cũng không sao.”

Lôi Tử gật đầu, lại nói, “Lão già nơi đó…..”

Nghe vậy ánh mắt Hạo Phong khẽ lay động, quay đầu nhìn mặt trời đã lặn, rồi nói, “Mọi người đều có số phận riêng của họ, không có phúc khí nào được hưởng vĩnh viễn, điều nên kết thúc luôn phải kết thúc, mẹ kiếp, đằng nào cũng phải chết thôi.”

Lôi Tử lại gật đầu thật mạnh, nhưng trong lòng vô cùng phấn khởi, dù sao hắn ta cũng đi theo Hạo Phong đến lúc này, bọn họ đã đợi ngày này từ lâu.

Thành phố Tuyệt Long từng được gọi là thành phố Song Đầu, là bởi vì nó nuôi dưỡng hai bang phái bất lương lớn nhất trong nước, một là Long lão gia dưới danh nghĩa của hội Cửu Long, một là Vũ Diên An dưới danh nghĩa của bang Vũ. Một năm nay, con trai độc nhất của Long gia bắt đầu nhúng tay vào việc làm ăn của hội Cửu Long, nhưng hội Cửu Long lúc này cơ bản đã nằm trong tay Hạo Phong, Long thiếu muốn ngồi mát ăn bát vàng đương nhiên không được lòng người. Bây giờ Long lão gia vì con trai của mình, không màng đến đạo nghĩa, ông ta muốn giở thủ đoạn đen ăn đen làm cho mâu thuẫn của nội bộ hết sức căng thẳng. Những người cầm đầu của hội Cửu Long náo loạn, nhất định khiến cho tên lang sói Vũ Diên An cũng muốn mang thêm phiền phức.

Vũ Diên An ngoài miệng nói trung lập, nhưng ngầm nghĩ ai sẽ thắng cuộc? Trong lòng Hạo Phong rõ ràng, chỉ cần người nào mở đường buôn lậu vũ khí trước thì hắn biết ai sẽ giành chiến thắng. Vả lại chính Hạo Phong cũng có ý này, hắn chỉ e ngại lão già tuổi càng lớn lá gan càng nhỏ, không dám đụng chạm vào việc lớn như vậy.

Hạo Phong vẫn còn trẻ, năm nay mới 29 tuổi, lá gan rất lớn, thủ đoạn của hắn cũng khốc liệt còn hơn cả những người có tuổi như Long lão gia và Vũ Diên An, ở Tuyệt Long, hắn mới là nhân vật được cảnh sát chú ý nhất. Kỳ thật nếu chỉ nói về thành tích, từ lâu Hạo Phong đã có thể sóng vai với Vũ Diên An, người đã lăn lộn giang hồ hơn 40 năm, nhưng nếu bàn về tiếng tăm, hắn đành phải đứng thứ hai. Nhưng hiện giờ, mồi lửa đã đốt cháy tới phần cuối cùng, tờ giấy đã bị chọc thủng, cảm tình cũng không còn. Đối với hắn mà nói, giang sơn đổi chủ chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.

Mùa hè năm 2003, trong thành phố Tuyệt Long huyên náo xôn xao, nói là có thương nhân người Đức muốn đầu tư chuẩn bị xây dựng khách sạn cao cấp —— Thiên Hà, trên thực tế là do thao tác của hai người Trung Quốc, một người là Vũ Diên An, người còn lại chính là Hạo Phong. Tin tức này tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng không thể nghi ngờ nó ám chỉ Hạo Phong bây giờ và trước kia hoàn toàn khác nhau.

Ngay sau đó chưa đến 40 ngày, vào lúc Hạo Phong triển khai hoạt động, tội buôn lậu thuốc phiện của Văn Tắc không có đầy đủ bằng chứng, gộp lại những chuyện khác chỉ phán bốn năm tù. Bốn năm mà thôi, Dư Chiếu Thiên không phục nên chống án lần nữa, nhưng bởi vì không có chứng cứ quan trọng nên bị bác bỏ.

Tại toà án Văn Tắc nhìn thấy Hạo Phong, hắn thâm trầm ngồi một chỗ, không chút để mắt đến cảnh sát ở xung quanh. Chỉ có lúc phán tội, Hạo Phong mới gật đầu với Văn Tắc. Văn Tắc biết, hắn muốn nói với anh, tình nghĩa anh em vẫn còn đó.

Tháng 7 năm 2003, Văn Tắc ngồi tù được một tháng, Hạo Phong đã ngồi trên ghế đứng đầu hội Cửu Long.

Văn Tắc theo Hạo Phong từ năm 19 tuổi, bây giờ đã được sáu năm, ngồi tù bốn năm, nhưng mà bốn năm sau gặp lại, ai vẫn còn là chính mình như lúc ban đầu?

Nhưng mà câu chuyện của bọn họ, bờ vực sống chết của đời người, mới thật sự bắt đầu từ đây…..

Thành phố Tuyệt Long là một thành phố miền núi, đồng thời cũng là thành phố hiện đại nằm ở khu Hoa Trung (bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc), có sông Tương chảy ngang qua, phân biệt khu vực rõ ràng. Ở phía nam sông Tương là Hoành Dương, nơi phát triển thương mại, là chỗ tụ tập của các loại giao dịch, văn phòng cấp cao, trung tâm mua sắm lớn, và khách sạn cấp cao. Phía đông sông Tương là Cố Dương, là khu vực có đời sống văn hoá điển hình, khuôn viên chính của trường đại học là ở đây, bởi vậy Cố Dương được gọi là thành phố đại học.

Cố Dương tiếp giáp với một vùng ngoại ô gọi là Long Dương, chủ yếu là khu công nghiệp sản xuất, là cơ sở sản xuất nguyên liệu xây dựng của rất nhiều công ty lớn và phòng thí nghiệm sinh học riêng biệt. Môi trường ở Long Dương không tốt, chất lượng môi trường kém, thời tiết xấu, giao thông cũng không thuận tiện. Cuộc sống ở Long Dương đa số là những người làm công từ vùng khác đi vào Tuyệt Long kiếm sống. Ngoài ra, Long Dương có hai nhà giam lớn nổi tiếng nhất —— nhà giam nam và nhà giam nữ. Kích thước nhà giam tại Long Dương xếp hàng thứ hai trong nước, thế nhưng ngoại trừ diện tích rộng lớn, thì chỉ có hoàn cảnh khắc nghiệt, quản lý lỏng lẻo, nhốt ở trong này đa số là những người phạm tội trong các vụ án lớn, cảnh sát cũng không quản được những trận đánh nhau của bọn đầu trâu mặt ngựa ở đây. Vì vậy nhà giam Long Dương thường được gọi là khu vực chết.

Văn Tắc nhốt tại phòng số 1008, mỗi buổi sáng anh đều bị sự rung động mạnh mẽ ở giường trên làm tỉnh giấc.

Hôm nay cũng như vậy, anh mở to mắt nhìn chằm chằm vào tấm ván gỗ ở phía trên, mặt trên là tên côn đồ đang tập quyền. Theo lệ thường, chưa đến ba phút sau hắn ta sẽ kết thúc, Văn Tắc nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên bàn. Quả nhiên trong chốc lát có một cái đầu bóng loáng ló ra, hắn ta cười gian với anh nói, “Ha ha, người anh em, xin lỗi nhé, lại đánh thức cậu! Tôi còn phải làm lần nữa, nếu không cậu rời giường trước đi, dù sao cũng sắp đến giờ lên lớp rồi!” Nói xong hắn ta rụt đầu lại rồi tiếp tục tập luyện.

Văn Tắc bật cười, anh đứng dậy lấy khăn để rửa mặt. Vừa rửa xong, Vũ Lạp ở giường trên đã trèo xuống, đứng ở cửa ngáp thật to. Phòng này giam giữ bốn phạm nhân, nghe nói là phân phối cụ thể có liên quan đến mức độ phạm tội. Văn Tắc thấy còn nhiều thời gian anh liền ngồi cạnh giường sửa chữa đồng hồ đeo tay.

Vũ Lạp lười nhác tựa vào song sắt, mài móng tay mình ở trên đó rồi thổi một hơi, hắn ta cảm thấy vô cùng nhàm chán liền quay đầu lại nói với Văn Tắc, “Qua 12 giờ hôm nay, quản chế đặc biệt của Vạn Diệc Hoàn đã xong, mẹ nó những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đã hết. Chẳng qua là tôi còn nghe nói, buổi tối sẽ có người mới vào đây, ha ha, mẹ nó thằng nhãi này thật là xui xẻo, lại đụng phải tên súc sinh kia!”

Vũ Lạp vẫn lải nhải, hắn ta thấy Văn Tắc không phản ứng thì gượng cười tiếp tục nói, “Người anh em, tôi nói này, cậu đã vào đây hơn một tháng, đối với người khác luôn có khoảng cách, tôi cũng không quan tâm chuyện đó nữa! Bộ dạng của cậu da mịn thịt mềm, mà nhiều người ở đây lại rất ranh ma. Cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút, nhưng cũng đừng để bị lôi kéo gây ra chuyện hại thân mình.”

Văn Tắc còn đang sửa đồng hồ, anh khẽ nhướng lông mày, cười như không cười.

Vũ Lạp hết sức tò mò, đặt mông ngồi cạnh Văn Tắc, “À! Từ lâu tôi đã muốn hỏi, cậu rốt cuộc là phạm tội gì mà vào tù? Mẹ kiếp, từ lâu đã nghe nói người có bộ dạng càng tốt thì làm chuyện càng lớn!”

Văn Tắc sửa xong đồng hồ mới thuận miệng trả lời, “Tội hình sự gây chấn thương!” Sau đó, không biết anh nghĩ đến cái gì lại nghiêng đầu nhìn kỹ Vũ Lạp, hỏi, “Anh thì sao?”