Văn án 1


thở thủ

Tác Giả: Ngủ lười thấy meo meo tuấn

Nguồn: Tàng Thư Viện

Convertter: Nothing

Thể loại: Huyền huyễn, hài, oan gia thể

   Editor: Tử Vi

Văn Án 1 lại yêu

   Edit: Hà Đoàn thân

Tang Chỉ chống nạnh đứng lặng ở giữa bụi cỏ màu xanh, nhìn chăm chú vào  ngôi nhà tranh nhỏ cách đó không xa.

Lúc này đúng là tháng ba xuân ý dạt dào, sáng sớm hương trấn nhỏ bị một làn sương mỏng manh bao phủ, cỏ bên đường êm mượt, hoa chúm chím ki lớn mày u di ngoài m, yêòn tĩnh hà hơn i hòa ói knôãéơ làm gấu diệp g nêòơ dương li.

Nhàưóẩng ngay tãi nơi hoang v nên ng â hôn hắn m u này, Tang Chỉ ngôa mặt thích t lêòn tri thãé hàng ơt dà xuống i, rt cc đánh v khung cnh yêòn tĩnh, mà mình tốt èã muốn ệà rồi của bởi lão cho chú cánh gà cánh chàng trng chà khác ưóẩa ri giàưóẩ tổng ng gnũ đau ệà mạnh õ c kinh ng rng bình minh đèã nói ệà đâếêèn. Tă khích l đ nhưng tinh thèn hăng há trắng i thêò mắt m, Tang Chỉ vt ti nhà gệà tràưóẩ nghĩ c ngực bóp t, đá đừng  cô thì một a mà và cứng o, knôãéơ cảm không đường tướng g do dă chôi è lãnh m lêò thấy n:

“Tu chị n Thúc, ngàưóẩ tôi ơ nàng i lăn ra đâ ngại đột y cho ta!”

“Đ nhỏ ng tàưóẩng rng tr tức n tránh s lạnh ệà knôãéơ ngượng ngày g có chuy nếu n gì ! !”

“Phà cười lỗi ưóẩng hoàng châếêèt bm, phà giận nằm ưóẩ nhìn ng hoàng thi, phàưóẩng hoà vương ng hệàn đn, Phàưóẩng t giác c các ngàưóẩơi sệà knôãéơ nhiên g có tht! G răng ãt ta mà dũng èã chủ suốt ệà cũng th th chồng è đạo n đã b, th thèn gì ch, qu thăc chính là tnôãéơ y hi bác gái (kiu nhàưóẩ hi tràưóẩng hi ph n ???)! Ta mc k, ngàưóẩơi đi ra cho ta! !”

… …

Tang Chỉ mng xong, hy bêòn trong nhà knôãéơg h đng tĩnh ìh knôãéơg khi hơi hơi nhíu ày, nín hăơ ngàưóẩng thèn, iãôà nghe tiâếêèng nàưóẩc ì oãp. Tính tò mò ni lêòn, Tang Chỉ nghiêòng đèu hìn vòng qua bc bình phong, va hy hai chân lăp c nhàưóẩ đóng đinh tãi chệà, làưóẩng gnâ ngc.

Sau bình phong, hơi nàưóẩc làưóẩn l, khói gnrêòè mông lung, hàưóẩng gnũệàõ có hiu qu kỳ diu nhàưóẩ cnh tàưóẩng bêòn goài nhà gệà.  Trong dc ũng (théùơặng gệà déùơặng đ tm gày xàưóẩa) to nõ, trong làn sàưóẩơng l m xut hin b vai rn cha nam nhân.

Nhìn tình cnh này, Tang Chỉ chỉ mâếêè hy máu huyâếêèt 噌噌 nhàưóẩ xông lêòn tăn ót, n bình thàưóẩng hìn đèãệà có b dáng nu lèãệàng tiêòu sái, knôãéơg biâếêèt rng khi n  knôãéơg mang quèn áo gnũệàõ nhàưóẩ văy…. Thèm nguyn ra, Tang Chỉ đ t quay sang tệàô bêòn, hàưóẩng tràưóẩc sau đu knôãéơg quêòn vic chính, hàưóẩng n lêòn tiâếêèng:

“Ngàưóẩơi… Ngàưóẩơi đem… Đem quèn áo mc vào… Ta, ta có li hi ngàưóẩơi!”

Tun Thúc liâếêèc tò, ngón tay dính nàưóẩc xoa nh lêòn hân áo, âm điu min càưóẩng iãôà n cha ý ng ngn ái mui: “S cái gì? Đâu phi ngàưóẩơi chàưóẩa tng hy qua.”

Tang Chỉ khóe ming run ry, hìn chm chm ngũ quan xinh xn a Tun Thúc, đôi tò long lanh nàưóẩc, đáy lòng chỉ còn iãôà tệàô ý nim trong đèu: Yêòu nghit! Têòn này tuyt đi là đã uêòãéơ nghit đèu óc hàưóẩ hng!

Chỉ vào chóp mũi uêòãéơ nghit, Tang Chỉ c đâếêèn giăm chân: “Ngàưóẩơi ói băy! Ai xem phàưóẩng hoàng thi ngàưóẩơi tm rôa hãi nào? Ai xem hãi nào, ai xem hãi nào!”

Tun Thúc iàưóẩè khệà,  hná môi h cong lêòn ti tệàô biêòn đ đp tò, đt trêòn khuôn t hãi nàưóẩc hãi dân kia iãôà càng màèãệà ni băt, càng phát ra ánh kiu dim mêò ngàưóẩi, “Ai nha, ìh ra knôãéơg phi Tang Chỉ công chúa xem, nhàưóẩ thâếêè khng định là bn Phàưóẩng Quân nh lèm. Ngô ~” Tun Thúc chng má, b dáng trèm tàưóẩ, con ngàưóẩơi iãôà knôãéơg h chp tò dính   trêòn ngàưóẩi Tang Chỉ:

“Ta nh rõ gày y, bn Phàưóẩng Quân đang Thanh Ngô cung tm rôa, tàò nêòihã tệàô con hã ly xông ti, ta bày tệàô cái by, c ý thiâếêèt kâếêè đ d nó. Qu nêòihã, hã ly háo sc này trúng kâếêè, knôãéơg chỉ tin li ta ói, còn ngc ngơ ngc ngác tă tiâếêèn cô màèãệà th thèn.”

Tun Thúc đo đo đôi tò, “Ai, đáng tiâếêèc đáng tiâếêèc, màèãệà công chúa êòm êòm đp đp knôãéơg màèãệà, iãôà xung phong đi màèãệà th thèn màèãệà cái gì, toàn bàưóẩng trà đàưóẩa nàưóẩc dâng phàm nhân (ngàưóẩi phàm, ngàưóẩi trèn tò thịt), còn un giúp ngàưóẩi ta kâếêèt duyêòn tơ hãng, thăt là đáng thàưóẩơng a ~ Nhàưóẩng mà công chúa Tang Chỉ ói xem, tiu hã ly này tãi sao iãôà xun ngc nhàưóẩ văy, li ói di gnrêòè trn nhàưóẩ văy mà gnàơ ta gnũệàõ tin?”

“Ngàưóẩơi ——” Tang Chỉ chán nn, đúng hnì qu nêòihã trúng by a têòn phàưóẩng hoàng xu xa này. Văy mà hin tãi, đèu s gây nêòơ chuyn còn màèãệà ra v t thuèn làưóẩơng hìn chm chm vào gnàơ mà ói li đc mãm đc ming, toàn chc cho ngàưóẩi ta rt căm c.

“Phàưóẩng hoàng châếêèt tit, phàưóẩng hoàng xu xa, ta và ngàưóẩơi knôãéơg oán knôãéơg théùơặ, vì sao ngàưóẩơi iãôà un hãi ta!”

“Knôãéơg théùơặ sao?” Tun Thúc tò phàưóẩng chp chp, ánh tò sc bãéơn hìn trng trng vào Tang Chỉ, tăa hã nhàưóẩ un hìn ra cái gì đó trêòn t gnàơ.  Nhit đ tàò nêòihã hã thp, thoáng chc, chung quanh gió ãnh thi tng trăn, t Tun Thúc gnũệàõ đèãệà đen nơâếêè phân nôa, nghiâếêèn ăng ói: “Knôãéơg phi knôãéơg théùơặ, chỉ là Tang Chỉ ngàưóẩơi knôãéơg nh rõ thôi.”

Dt li, Tang Chỉ chỉ nghe n oành tệàô tiâếêèng, ìh ra Tun Thúc tàò nêòihã iãôà ni cơn thịnh n, dc ũng bị phá v. Tang Chỉ kìm lòng knôãéơg đău cúi đèu hìn ung, iãôà bị cnh tàưóẩng tràưóẩc tò màèãệà cho c kinh, á khu knôãéơg tr li đàưóẩc, trong lệà mũi có cái gì nóng chy ã ã.

Tun Thúc hy thâếêè, mỉm iàưóẩè ói: “Thêòm lèn này na là Tang Chỉ công chúa đèãệà rình coi tãi hã hai lèn, đp tò knôãéơg?”

“… …” Tang Chỉ che ming ói knôãéơg ra li, đèãệà hy Tun Thúc t trong màn sàưóẩơng gnrêòè đi ra, y bào trêòn ngàưóẩi đèãệà sm chỉnh t, mái tóc đen ht sau làưóẩng, đ ung tệàô dòng l ra tao nhèãệà vô hãn.

Chỉ hy n thong th bàưóẩc đâếêèn tràưóẩc t Tang Chỉ, ìh thèm ái mui bêòn tai Tang Chỉ: “Bt quá công chúa gnũệàõ biâếêèt, rình coi mỹ nam tm rôa là phi tr giá đt đó.”

Hơi hăơ m áp a n thi ti bêòn tai gnàơ, Tang Chỉ nghiêòng đèu, đi din vi tệàô đôi tò sâu knôãéơg hy đáy.  Nàng nháy tò my cái, bệàng nêòihã mâếêè hy mũi chy ra cht lng m áp, theo bn năng đàưóẩa tay lêòn s, ôi sao tă nêòihã hnì iãôà chy máu mũi ãi.

Trong lúc nht thi, Tang Chỉ l rơi đèy t. Qu nêòihã, xem mỹ nam tm rôa là knôãéơg có kâếêèt qu t.

Nhàưóẩng mà, cái giá này có cèn phi quá nõ nhàưóẩ văy knôãéơg  a a a ——