Chương 1
Lần này, Thỏ lại từ trong bẫy thợ săn ngậm lấy hai củ cà rốt về xem như bữa tối. Sau khi ăn xong nàng đến khe suối trong vắt rửa miệng, trăng tròn nơi chân trời rọi chiếu, trên mặt nước gợn sóng lấp lánh phản chiếu lại bóng dáng mông lung của nàng.
Thực sự là một con Thỏ trắng nõn, mỹ lệ lại cao quý, thông minh a – Đoàn cầu trắng nào đó ngồi xổm bên khe suối ôm mặt cảm khái.
Nhưng mà, cho dù thông minh, lạnh lùng thế nào nàng cũng vô pháp lý giải dị thường gần đây của mình. Dường như nàng đã thích bạch Tiểu Báo ở Tây Sơn rồi.
Tiểu Báo là một con báo trắng tuyết có vằn đen, trong mắt của Thỏ, ngoại trừ trên lông có hoa văn hơi xấu xí một chút, tính nết quái gở một chút, thân hình cao lớn một chút thì Tiểu Báo này vẫn là người rất dễ chịu.
Tiểu Báo còn có một thói quen, chính là 15 mỗi tháng đều phải tới bên bờ khe suối tĩnh tọa một đêm.
Đêm nay là 15 rồi. Thỏ tràn đầy mong chờ trốn trong bụi cỏ, đợi hồi lâu rốt cuộc thấy được ở nơi đen tối xa xa, một bóng dáng cao lớn chậm rãi xuất hiện. Nàng nhận ra được, đó là bạch Tiểu Báo của nàng.
Ánh trăng sáng loáng bao phủ, trong sáng như ánh bạc, mát lạnh như nước. Bóng đen từ dưới tán cây đi ra, thứ đầu tiên tiến vào phạm vi tầm nhìn là móng vuốt vững vàng đạp trên mặt đất dày, sau đó là đến khuôn đầu đẹp đẽ cùng đường cong lưu loát đẹp mắt, vằn đen che kín thân thể.
Nàng hướng đôi mắt thâm thúy u quang quét nhìn tứ phía, lập tức trầm ổn bước chân đi đến bên khe suối, cúi đầu liếm mút mấy cái, sau đó lại đi vòng trở về, ngồi xổm xuống tảng đá có ánh trăng sáng chiếu rọi, nhắm hai mắt lại.
Vẫn thần bí tuyệt đẹp như trước.
Con thỏ trốn trong bụi cỏ lòng xao động, nhịn không được gặm lấy cỏ non bị gió thổi đến, vừa ăn vừa thưởng thức bóng hình xinh đẹp động lòng người dưới ánh trắng của Tiểu Báo.
"Nếu như nàng cũng là thỏ, nhất định là thỏ rất đẹp" Thỏ tưởng tượng, nhưng ngay sau đó nàng lại bị một sức mạnh cuồn cuộn thổi lên, phút chốc bay đi thật xa, bay đến trước tảng đá.
Hai cái tai lo sợ không yên run run dựng lên, chỉ thấy Tiểu Báo đang đắm chìm trong ánh bạc mở mắt ra, đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
"Ngao!" Tiểu Báo nói.
"Cô cô cô!" Thỏ nói.
Báo tuyết ngẩn ra một chút, tự nhiên từ trên đá nhảy xuống, ung dung dừng lại bên người Thỏ, sau đó đưa móng vuốt lớn nhẹ nhàng ấn lên trán Thỏ một chút.
"Không phải lần đầu tiên" hoảng hốt chớp mắt qua đi, Thỏ kinh ngạc nghe được giọng nữ cực kì dễ nghe truyền vào trong ý thức, thanh thanh lãnh lãnh, tựa như ánh trăng sáng.
"Vì cái gì vẫn luôn rình mò ta?" âm thanh này còn nói thêm.
Trời ạ, Tiểu Báo nói chuyện rồi! Không, xác thực là, nàng và Tiểu Báo có thể cùng nói chuyện rồi! Thỏ bắt đầu từ hoảng sợ biến thành kinh hỉ, một lát mới phục hồi tinh thần lại, kích động hưng phấn nhảy về phía trước vài bước, kêu lên: "Vì, vì ta thích ngươi nha!"
"Thích?"
"Đúng vậy a, thích! Rất lâu rồi, lần đầu tiên khi ta đến đây uống nước, nhìn thấy ngươi liền thích ngươi rồi" Thỏ đỏ mắt háo hức nhìn nàng, không e dè biểu đạt tâm ý: "Nhớ rõ lúc đó ngươi còn đem một con cá đang mắc cạn ở khe đá về trong nước, dịu dàng cực kỳ"
"Thích mà ngươi nói, là ý gì?"
"Chính là loại muốn hôn nhẹ, muốn ooo nha!"
Báo tuyết không vui nghiêng đầu, khó có thể lý giải: "Nhưng mà, ngươi là thỏ, không phải đồng loại với ta"
"Thì có sao, hồ ly trong núi bình thường còn muốn đi thông đồng với nhân loại mà. Dù sao nơi này ngoại trừ ta thì không có con thỏ nào khác, ngoại trừ ngươi cũng không có tiểu báo nào khác, chúng ta đồng mệnh tương liên, phải tương thân tương ái mới đúng" Thỏ làm như thật nói.
Tiểu Báo trước mặt nghe xong hạ thấp mi, làm như tự hỏi, ít lâu sau ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, quát lên: "Hồ ngôn loạn ngữ"
Nói xog liền xoay người nhảy đi, trong nháy mắt biến mất trong rừng cây tăm tối quỷ mị.
Thỏ cứ như vậy bị đá rồi.
Nhưng cú đá này lại dấy lên ý chí chiến đấu của nàng. Nàng cực kỳ thích động tác thoăn thoắt mà tuyệt đẹp của Tiểu Báo, dáng vẻ cao ngạo cự tuyệt người khác, còn có âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe này. Lúc hung thanh mắng chửi người khác, phong thái cũng rất có lực hấp dẫn.
Ừm, Tiểu Báo tốt như vậy, dù cho hoa văn trên lông khó nhìn cũng rất đáng yêu.
Vì vậy để bày tỏ tình yêu, biểu đạt quyết tâm của mình, Thỏ mạo hiểm chuồn xuống căn nhà gỗ nhỏ làm nghề săn bắn dưới chân núi, trộm một ít khối than, cẩn thận quan sát hoa văn đốm đen trên người Tiểu Báo, cũng vì thế mà cũng tự làm mình đen một vòng theo. Nàng phát hiện mình vẽ vô cùng tốt, vẽ rất thật, rất sinh động.
Chỉ là nàng cố ý chạy đến lắc lư liên tục vài ngày ở địa phương Tiểu Báo hoạt động, thế nhưng gia hỏa ngạo kiều này đều làm như không thấy.
Sau đó không lâu, trong thôn trấn nhỏ dưới chân núi truyền ra chuyện "Kỳ diệu thỏ hoa văn báo", có thể trường thọ an nhan, tai thính mắt tinh, bách độc bất xâm. Một nhóm thợ săn tuổi còn nhiệt huyết nghe danh mà đến, đồng thời xuất phát lên núi.
————————————
Thỏ: Vì sao nàng không có hứng thú với báo văn của ta?! Đừng a! Ừm... mà cũng dúng, người này một thân một mình như vậy đủ xấu xí rồi, mà ta lại như vậy đúng là chọt vào chỗ đau của nàng, nàng làm sao thích được...
Vì vậy ngày thứ hai đổi thành một thân hổ văn, kết quả bị đá bay.
Thỏ: Vì sao nàng cũng không có hứng thú với hổ văn của ta?! Không được a... Uy?! (vẻ mặt đột nhiên biến đổi) Lẽ nào thật sự nàng... thích kiểu không che?!
Vì vậy thỏ tìm tới đao pháp, đau xót duỗi bộ lông trắng noãn của mình ra...