Thiếu nữ toàn phong 4 - chương 01
Chương 1.
Tối chủ nhật.
Trong nhà thi đấu thành phố, ánh đèn sáng trắng như ban ngày, tiếng cổ vũ ầm vang dội lên từ phía khán giả, ánh đèn flash sáng chói như biển sao hướng vào hai cô gái trên sàn đấu, quang cảnh trận đấu sôi nổi quyết liệt được truyền đến màn hình ti vi thông qua mười mấy chiếc camera.
Cuộc thi hoa hậu Taekwondo thế giới!
Đây vốn là chương trình giải trí, nhưng do sự xuất hiện, chiến thắng và thất bại của minh tinh Taekwondo Phương Đình Nghi nên số người xem tăng vọt. Nhất là khi đại diện đến từ Nhật Bản, một cái tên hầu như xa lại lại bất ngờ đánh bại Phương Đình Nghi, sau đó thắng liền 6 trận, liên tục hạ gục tuyển thủ của Hàn Quốc, Thái Lan và những đại diện xuất sắc nhất của đội tuyển quốc gia Trung Quốc, trở thành tiêu điểm thu hút sự quan tâm của giới truyền thông.
Do vậy chương trình có lượng khán giả đông đảo và được chờ đợi nhất trên truyền hình.
Buổi phát sóng trực tiếp mỗi tuần đều lôi cuốn khán giả toàn quốc ngồi trước màn hình, một số đài truyền hình của Hàn Quốc và Nhật Bản cũng phát lại.
Rốt cuộc huyền thoại Gijniyuri Katou có thất bại?
Liệu có tuyển thủ nào của đội tuyển quốc gia có thể chiến thắng Ginjiyuri Katou, bảo vệ sự tôn nghiêm của Taekwondo Trung Quốc trên chính lãnh thổ Trung Quốc hay không?
Tối nay là lần xuất chiến thứ bảy của Ginjiyuri Katou, đối thủ là một đại diện của Trung Quốc...
Thích Bách Thảo!
Đối với đa số khán giả truyền hình, những người mê thể thao, thậm chí những người yêu thích Taekwondo thì Thích Bách Thảo là một cái tên hoàn toàn xa lạ. Cô chưừng tham gihi đấu quốc tế, cũng không phải là tuyển thủ của đội tuyển quốc gia, bình luận viên giới thiệu về cô chỉ đặc biệt nhấn mạnh cô là sư muội của Phương Đình Nghi, cũng xuất thân từ trung tâm huấn luyện của huấn luyện viên vàng Thẩm Ninh.
Ống kính hướng cận cảnh vào Thích Bách Thảo.
Đó là một cô gái trẻ đáng yêu, dáng mảnh mai, tóc cắt ngắn, đôi mắt to long lanh đen láy như mắt hươu. Cô đứng trên sàn đấu với vẻ trầm tĩnh, nhưng dường như ẩn tàng một khí chất khác thường nào đó.
Liệu cô có thể đánh bại Ginjiyuri Katou?
Ngồi trước màn hình vô tuyến, khán giả tuy hi vọng nhưng vẫn vô cùng hồi hộp. Phương Đình Nghi đã thất bại, những tuyển thủ của đội tuyển quốc gia đã từng giành được thứ hạng cao trong thi đấu quốc tế cũng thất bại, có thể hi vọng bao nhiêu vào cô gái bé nhỏ này?
"Hây..."
"Hây..."
Hai tiếng hô lanh lảnh đồng thời vang lên, trận đấu bắt đầu!
Ginjiyuri Katou như con chim yến tung ra một cú đá trước, võ phục trắng muốt, động tác nhẹ mà sung mãn, thế chân vừa nhanh vừa đẹp mắt, tựa như tấn công lại như thăm dò, thấy Thích Bách Thảo hình như đã sớm đề phòng lùi sau một bước, cô cũng không tham chiến, thuận thế thu chân về.
Đây là chiến thật của Ginjiyuri Katou.
Nếu đã xem sáu trận trước, khán giả dễ dàng nhận ra, đây là đòn thăm dò của cô về khả năng và tốc độ phản ứng của đối phương. Ginjiyuri Katou là một tuyển thủ thông minh, không mạo hiểm lập tức tấn công, mà trước tiên thường quan sát đối thủ rồi mới điều chỉnh chiến thuật.
Khán giả chăm chú nhìn lên màn hình.
Mở màn chỉ là bước khởi động, trong mỗi cuộc đấu của Ginjiyuri Katou, thắng lợi quyết định thường ở hiệp thứ 3, hi vọng Bách Thảo có thể trụ được đến hiệp 3.
Tuy nhiên, chính lúc trận đấu vừa bắt đầu, đúng trong khoảnh khắc Ginjiyuri Katou thu chân về...
"Hây"
Thích Bách Thảo lùi một bước xoáy người vọt lên, hét một tiếng, dưới ánh đèn sáng trắng của nhà thi đấu, xoay chân trái nhằm vào ngực Ginjiyuri Katou đạp tới!
Ginjiyuri Katou bàng hoàng.
Vội vã lùi về sau tránh đòn. Bình thường, bắt đầu cuộc đấu là giai đoạn thăm dò đối phương, vậy mà chân Bách Thảo lại...
Mang to luồng sát khí vô địch.
Cú đá thứ nhất mang to sức mạnh như gió lốc ào tới đạp trúng ngực Ginjiyuri Katou, khiến mắt cô tối sầm lùi bước nữa...
"Hự..."
Lại một cú lăng chân như xé tầng không, mang sức mạnh của lốc xoáy, cơ hồ bóp vụn xương cốt toàn thân, lực như búạ giáng vào ngực Ginjiyuri Katou.
" Soạt"
" Soạt"
" Soạt"
Khoảng không trước mắt tối lại, Ginjiyuri Katou loạng choạng lùi sau 3 bước.
Khán giả toàn sân sững sờ.
Im phăng phắc.
Bình luận viên trố mắt.
"Phịch!"
Ngã ngồi trên nệm đấu, trong đầu Ginjiyuri Katou chỉ có tiếng ù ù, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Cơn đau như phá lồng ngực bùng ra ngập đất ngập trời, đau tối mắt, đau tức thở, miệng thở không ra hơi, chỉ cảm thấy như muốn ngất xỉu trong tích tắc!
Giống như bức tranh được cố định sẵn.
Trọng tài cúi người quan sát liệu Ginjiyuri Katou có thể tiếp tục thi đấu hay không, sau đó đứng thẳng giơ tay ra hiệu...
0:1
Bách Thảo được điểm.
Sau phút im lặng ngắn ngủi.
"Ào..." một tiếng, khán phòng bùng nổ!
Tiếng hét xé họng từ phía khán giả biến nhà thi đấu thành phố thành một chảo nước sôi sùng sục. Bình luận viên lạc giọng thuyết minh với khán giả pha ghi điểm đầy kịch tính củuyển thủ nước nhà, vừa vào trận, tuyển thủ Thích Bách Thảo của chúng ta đã ghi điểm trước!
0:1
Thích Bách Thảo ghi điểm trước.
"Bách Thảo"
"Bách Thảo"
Nhoài người lên chiếc bàn quây ở mé sàn đấu, Hiểu Huỳnh và Mai Linh hét lớn! Họ không tin vào mắt mình. Trời ơi, đơn giản như vậy, chỉ đơn giản như vậy đã ghi được điểm?! Họ biết Thích Bách Thảo rất mạnh, họ tin Bách Thảo có thể chiến thắng, nhưng nhanh như vậy, vừa vào trận, Bách Thảo đánh ngã Ginjiyuri Katou vừhắng liền sáu trận sao?
Dưới ánh đèn của nhà thi đấu.
Ngực Bách Thảo cũng phập phồng như sóng, bên tai có tiếng máu chảy rần rật, ánh mắời khỏi Ginjiyuri Katou đang cố đứng lên khỏi tấm nệm, nhìn ra mép sân khấu.
Nhược Bạch đang đứng đó.....
"Vừa vào trận đấu cô ta sẽ thăm dò em, em phải lập tức tấn công, không nên do dự.", đêm khuyrong phòng tập, Nhược Bạch vừa xoa bóp vai cho Bách Thảo vừa nói với cô chiến thuật xuất trận lần này."... một đòn thành công là em có thể làm rối ý đồ củ cô ta".
"Đồng thời tôi cũng muốn biết, một tháng được chính Vân Nhạc tông sư hướng dẫn, rốt cuộc em tiên bộ thế nào?". Những ngón tay xoa mạnh cơ vai nhức mỏi của cô, Nhược Bạch lạnh lùng nói.....
Trong tiếng hô phấn khích dội lên như sóng.
Giữa sàn đấu, nhìn Nhược Bạch vẫn lặng lẽ đứng bên mép sàn, Bách Thảo không kìm được xúc động nở nụ cười rạng rỡ với anh! Cô đã thành công, thật sự một đòn đã ghi điểm trước.
Nhìn nụ cười tươi rói như trẻ con đó.
Nhược Bạch gật đầu.
Cục diện trận đấu tiếp sau đó, quả đúng như Nhược Bạch nhận định. Ginjiyuri Katoubàng hoàng vì thất bại ngay từ phút đầu vào trận nên không thể bình tĩnh ứng chiến như mấy trận trước. Tâm lí nôn nóng muốn gỡ điểm lại càng khiến cô ta bộc lộ nhiều sơ xuất trong phòng thủ.
"Hây"
Khi sắp kết thúc hiệp 1, Bách Thảo phản kích đá hậu, một lần nữa đá trúng Ginjiyuri Katou!
0:2
Phút thứ hai của hiệp hai, Ginjiyuri Katou mặc dù đá lén tấn công Bách Thảo nên được một điểm, nhưng chỉ mấy phút sau, Bách Thảo nhanh chóng lấy lại khí thế bằng một cú xoáy gió từ trên không đạp xuống trúng đầu Ginjiyuri Katou, một đòn hai điểm.
1:4
Tối đó dù khán giả xem trực tiếp trên sân hay quruyền hình thì khí huyết trong người đều như sôi lên! Họ hoan hỉ bàn luận, thật là trận chiến thắng ngoạn mục! Cô gái như con hươu nhỏ đó dường như ẩn tàng sức mạnh vô tận, tấn công dồn đập liên tiếp như sóng vỗ bờ! Mặc dù động tác ra chân của cô nhanh như chớp khiến khán giả có lúc không thể nhìn rõ, nhưng tư thế xoáy gió vọt lên vừa khỏe khoắn duyên dáng lại vừhanh thoát ngoạn mục. Sức mạnh của những cú đạp như núi đổ, lực xé gió như phá tầng không, liên tục làm khác giả sững sờ bái phục!
Đêm đó.
Trong Hiền Võ võ quán, Phương lão quán chủ và Phương Đình Nghi cũng ngồi trước màn hình. Nhìn độ cao vọt lên và lực ra chân của Bách Thảo, sắc mặt lão quán chủ mỗi lúc càng sa sầm, Đình Nghi cũng mím môi. Lẽ nào công lực của Vân Nhạc tông sư thật sự đã đạt đến độ cao thâm khó lường, chỉ một tháng ngắn ngủi đã có thể khiến Thích Bách Thảo tiến bộ đến thế?
Cùng thời gian.
Thẩm Ninh cũng bật ti vi.
Mấy giây cuối cùng trước khi kết thúc hiệp ba, trong tiếng hô cổ vũ đinh tai nhức óc của khán giả trong nhà thi đấu thành phố, Bách Thảo một lần nữa xoay người tấn công! Dưới ánh đèn sáng trắng như biển sao, cú đá đó vốn định nhằm vào ngực Ginjiyuri Katou, nhưng trong tích tắc như tia lửa điện, Bách Thảo phát hiện Ginjiyuri Katou không còn sức phản kích, người hơi ngửa ra sau, Bách Thảo lập tức hất mũi chân, thực hiện một cú đá móc.
Một lần nữa đá trúng đầu Ginjiyuri Katou!
Hai điểm!
1:6
"Ào"
Trên màn hình ti vi, khán giả xúc động đứng bật dậy! Ống kính chiếu cận cảnh vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của Bách Thảo, ngực phập phồng hổn hển, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn Ginjiyuri Katou, cho đến khi trọng tài tuyên bố trận đấu đã kết thúc cô mới ngoái nhìn tỉ số trên bảng điện tử.
Nhoẻn một nụ cười trẻ con.
Mắt long lanh trong sáng đến nao lòng.
Nhìn nụ cười rạng ngời của Thích Bách Thảo trên màn hình, Thẩm Ninh cũng mỉm cười rồi cau mày, tắt ti vi.
Trận đấu kết thúc!
Một trận đấu thế nào nhỉ? Một chiến thắng áp đảo!Dường như thực lực của Bách Thảo hoàn toàn vượt xa Ginjiyuri Katou và đây không phải là cuộc đấu cùng đẳng cấp!
Trong bầu không khí phấn khích, Hiểu Huỳnh và Mai Linh hét to xông đến, ôm chặt Bách Thảo người đẫm mồ hôi, miệng hét không ngừng...
"A...! Bách Thảo...!"
"Bách Thảo quá siêu!"
"Bách Thảo, tớ yêu cậu muốn chết, tớ yêu cậu chết mất...!"
Mồ hôi tú ra, lại bị Hiểu Huỳnh và Mai Linh ôm chặt xoay mấy vòng, Bách Thảo vùng vẫy nhìn ra ngoài tìm kiếm Nhược Bạch. Cuối cùng khi đã bình tĩnh một chút, Bách Thảo vội lao về phía Nhược Bạch, mình khoác khăn choàng màu vàng của người chiến thắng, tim đập như muốn nhảy khỏi lông ngực. Khi lao đến bên Nhược Bạch, cô xúc động ngẩng đầu nhìn anh, cổ họng như có vật gì vít chặt, vừa nghẹn vừa nóng.
Nhược Bạch cười với cô.
Chìay đưa chai nước cho cô.
Không đủ.
Vẫn không đủ.
"Sư huynh..."
Máu nóng cuồn cuộn sôi trong ngực, Bách Thảo dùng hết sức nắm chặt tay anh. Ngẩng đầu nín thở nhìn anh, cô biết, sư huynh muốn cô chiến thắng, không chỉ thắng mà còn thắng với ưu thế tuyệt đối! Cô đã làm được chưa, cô đã đạt được trình độ mà sư huynh kì vọng chưa?
"Đấu tốt lắm!"
Như nhìn thấu nụ cười non trẻ đang xúc động và hồi hộp của cô, Nhược Bạch nói. Sau đó, nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, trong ngực như có luồng khí nóng thổi qua, không kìm được, anh ôm cô vào lòng, mùi mồ hôi đậm đặc trên người cô, tràn ngập trong mũi anh.
Được Nhược Bạch ôm vào lòng.
Dù bình thường các đồng đội vẫn hay làm như vậy, nhưng tim Bách Thảo lại như đột nhiên ngừng đập. Sau đó đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt cũng nóng như sắp bốc cháy đến nơi. Chẳng hiểu tại sao nhưng cô không muốn rời khỏi vòng tay đó, chỉ cảm thấy một làn sương lờ mờ hỗn lạo trong mắt, tai ù đặc.
Mãi đến khi mắt cô hình như nhìn thấy cái gì.
Ánh nhìn đột nhiên trở nên rõ hẳn.
Phía góc cuối của khán đài, có một bóng người tao nhã, là Sơ Nguyên mỉm cười nhìn cô, anh đã đứng đó từ rất lâu nhưng cô không nhận ra.
Đêm khuya.
Trên đường trở về Tung Bách võ quán
" Hi hi, nhìn Sơ Nguyên sư huynh quan tâm chưa kìa!", vầng trăng tròn như chiếc đĩreo trên không, bỏ lại Diệc Phong, Hiểu Huỳnh xông lên cn vào giữa sơ Nguyên và Bách Thảo rồi thì thầm vào tai, "Sơ Nguyên sư huynh chưa bao giờ đi xem thi đấu, lần này phá lệ là vì cậu đấy! Hơn nữa sư huynh còn mua rất nhiều bánh ngon nữa, trời ơi thật khiến người ta ngưỡng mộ gn tị quá!".
Chưa bao giờ đi xem thi đấu...
Bách Thảo ngẩn người, không nén nổi kinh ngạc ngước nhìn Sơ Nguyên
Dưới ánh trăng bàng bạc, Sơ Nguyên cơ hồ không ng thấy lời Hiểu Huỳnh, anh đang bàn luận gì đó với Nhược Bạch về một số chi tiết củrận đấu.
Nhớ lại trước đây cô từng muốn Sơ Nguyên sư huynh đến xem trận đấu giữa mình và Đình Nghi, Sơ Nguyên sư huynh không đến. Lẽ nào lần đó không phải do bận không đến được mà là mọi cuộc thi đấu anh đều không đi xem? Cô chợt sững người, có phải vì muốn quên hẳn Taekwondo nên anh mới tránh những cảnh tượng thi đấu náo niệt như vậy?
"Sao?"
Cảm thấy ánh mắt cô, Sơ Nguyên ngoái đầu dịu dàng nhìn cô.
" Hi hi"
Trong giây phút ánh mắt Bách Thảo và Sơ Nguyên gặp nhau, Hiểu Huỳnh cười khúc khích nhón chân chạy biến, đến bên Diệc Phong cười đắc ý, khiến anh chàng sầm mặt, gõ vào đầu cô một cái.
"Sao lại đánh em?!"
Hiểu Huỳnh phụng phịu ôm đầu.
"Bớt xen vào chuyện người khác đi", liếc sang Nhược Bạch đi bên cạnh, Diệc Phong nghiêm mặt chấn chỉnh Hiểu huỳnh.
Hiểu Huỳnh lẩm bẩm cự lại: "Em đâu có xen vào chuyện người khác, là em muốn những người có tình...".
"Im mồm!"
Diệc Phong giận dữ lừ mắt nhìn cô.
"Huynh..."
Ngơ ngẩn nhìn Sơ Nguyên bên cạnh, Bách Thảo kìm lại lời trong lòng, cúi đầu lo lắng hỏi:
"... Tối nay huynh không phải trực sao?"
"Anh xin nghỉ phép."Đi sau mọi người mấy bước, trong gió đêm tĩnh lặng, Sơ Nguyên nhẹ nhàng nắm tay cô, giữ trong lòng bàn tay ấm áp của mình: "Lúc vào trận đánh rất tốt, nhưng cuối hiệp hai hình như em hơi phân tâm, vì sao thế?"
Bách Thảo đỏ mặt lúng túng miệng lắp bắp:
"Bởi vì... bời vì... lông mi"
"Lông mi?", Sơ Nguyên không hiểu, nghiêng đầu nhìn cô.
"... Mi giả quá dài lại đen sì sì", cô cúi đầu, mặt đỏ lựng, "Cứ ngước mắt là như có đám mây đen vướng vào, em không quen".
"Ha ha"
Sơ Nguyên ngẩn ra, bật cười thành tiếng.
Dù bạn học trước đây hay các nữ đồng nghiệp ở bệnh viện đều trang điểm hoặc đậm, hoặc nhạt, đeo mi giả là chuyện thường nhưng tối nay, lần đầu tiên Bách Thảo trang điểm, lại để nguyên như thế vào thi đấu, chẳng trách cảm thấy không tự nhiên. Lúc đó anh không nghĩ nguyên nhân là thế.
Trên con đường yên tĩnh.
Tiến nói k khẽ của Bách Thảo và tiếng cười của Sơ Nguyên lúc to lúc nhỏ như hòa vào nhau. Diệc Phong cau mày liếc nhìn Nhược Bạch trầm tư đi một mình, anh khó chịu ngoái đầu lườm Hiểu Huỳnh đang hớn hở đi phía sau.
*******
Từ bản tin thời sự tối hôm đó, cái tên Thích Bách Thảo đã bắt đầu xuất hiện trong các bản tin thời sự khác trong ngày! Chiến thắng áp đảo đối thủ người Nhật Ginjiyuri Katou vừa lập thành tích thắng liền sáu trận! Thích Bách Thảo thể hiện uy phong của Taekwondo nước nhà! Ngày hôm sau, hầu như mọi tờ báo đều có bài viết kèm to hình ảnh Bách Thảo xoay người vọt lên không, trên hầu hết trang nhất các báo.
Tại trung tâm huấn luyện, tiêu điểm chú ý của Hiểu Huỳnh và Mai Linh lại ở chỗ khác. Mai Linh chỉ tay vào bức ảnh chụp cận cảnh khuôn mặt Bách Thảo trên báo, đắc ý nói:
"Trời, quả nhiên là khuôn mặt do đích thân tớ trang điểm, đẹp ngất ngây!"
"Đúng đúng, ngất ngây, đẹp ngất ngây!", Hiểu Huỳnh trầm trồ, kéo Lâm Phong lại gần, chỉ vào chữ đưin, "Chị xem người ta viết này, nói là Bách Thảo thanh tân thoát tục như hào quang, còn nói Bách Thảo đã lọt vào mắt xanh của một vị đạo diễn, ông ta có ý định mời Bách Thảo đóng phim hành động".
"Chịu các cô!", Lâm Phong lườm họ, "Cần đẹp như thế làm gì, Bách Thảo định gia nhập làng giải trí sao?! Bách Thảo phải dựa vào tài năng Taekwondo chứ không phải là một khuôn mặt khả ái!"
"Ôi dào, tài năng của Bách Thảo còn phải nói! Quan trọng là còn đẹp nữa, hi hi, cuối cùng cũng đã có người chú ý đến vẻ đẹp của Bách Thảo!", Hiểu Huỳnh hào hứng nói, sau lại bàn bạc với Mai Linh phong cách trang điểm cho Bách Thảo trong trận đấu tới.
Còn nhân vật trung tâm Thích Bách Thảo lại đang lau dọn phòng tập. Quang Nhã vừa lau cùng cô vừa vui vẻ khoe, tối qua cô và cha ngồi xem truyền hình trực tiếp, khi thấy Bách Thảo chiến thắng Ginjiyuri Katou, cha rất xúc động, ngồi dưới gốc mai uống liền mấy chén rượu.
"Có điều..." Đang vui vẻ, Quang Nhã hình như sực nhớ ra diều gì, mặt cau có, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
"Thế nào?"
Bách Thảo nhận rhái độ của cô.
"Bách Thảo...", tay nắm giẻ lau, Quang Nhã ngập ngừng nói,"... Mặc dù chiến thắng Katou nhưng tôi thấy cậu không nên quá hi vọng...". Thấy Bách Thảo băn khoăn nhìn mình, Bách Thảo mím môi: "... tôi muốn nói giải vô địch Taekwondo thế giới, cậu không nên quá hi vọng, Đình Nghi...".
Đang nói lại ngừng.
Nghĩ đến cảnh tượng vô tình nhìn thấy, Quang Nhã né tránh ánh mắt Bách Thảo, giọng buồn buồn: " Đằng nào chắc chắn cũng là Đình Nghi tham dự, cậu nên chuẩn bị tâm lí".
"Tại sao?"
Bách Thảo băn khoăn. Cô đã đánh bại Katou, đã chứng minh thực lực của mình, nên cô có cơ hội cạnh tranh với Đình Nghi.
"Đừng hỏi."
Quang Nhã cúi đầu lầm lũi cúi đầu lau tiếp.
Bách Thảo ngẩn ra nhìn.
Nếu là trước đây, giả sử cô biết mình không được tham gia giải đấu thì sau khi buồn một hồi, cô sẽ nỗ lực luyện tập để lần sau thi đấu tốt hơn. Nhưng bây giờ thì khác, bởi cô biết Nhược Bạch sư huynh mong cô tham gia giải đấu đó thế nào. Cô không muốn Nhược Bạch sư huynh thất vọng. Vì Nhược Bạch sư huynh, cô sẽ lao vào luyện tập để giành lấy cơ hội đó, không ai có thể ngăn cản cô, cho dù là đồng đội Đình Nghi!
Mọi người tiến vào phòng, bắt đầu tập khởi động.
Tất cả vây quanh Bách Thảo bàn luận về trận đấu tối qua. Được đồng đội vây quanh, ng mọi người khẳng định và ca ngợi, mặt Bách Thảo lại đỏ bừng, trả lời từng câu hỏi về chi tiết chiến thuật.
Khi Đình Nghi đến.
Phòng tập đột nhiên yên ắng, sau đó mọi người lặng lẽ tản ra, Mai Linh chạy lại nói chuyện bình thường với Đình Nghi như chưừng có trận đấutối qua.
Không để ý đến Mai Linh, Đình Nghi lạnh lùng liếc Bách Thảo một cái.
"Hừ, nhìn gì mà nhìn!"
Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, cô thấy bực mình tại sao đến giờ mọi người vẫn phải để ý tâm trạng của Đình Nghi như vậy, rõ ràng Đình Nghi vẫn đang cố tình làm khó Bách Thảo, thế giới này còn có công bằng, trắng đen rõ ràng hay không?
Bách Thảo kéo áo cô, cô mới chịm.
Mọi người đã đến đủ nhưng chưhấy Nhược Bạch, Bách Thảo vừa ép chân vừhấp thỏm.
Tối qua suốt dọc đường, cô cùngSơ Nguyên đi thụt lùi lại phía sau, đến khi trở về võ quán mới phát hiện Nhược Bạch sư huynh đã về phòng. Cô đến phòng tập ngồichờ gần hai tiếng, nhưng Nhược Bạch sư huynh cũng không xuất hiện. Trước đây mỗi khi kết thúc trận đấu, Nhược Bạch sư huynh bao giờ cũng trở về phòng tập cùng cô rút kinh nghiệm tổng kết, đây là quy ước ngầm giữa hai người.
Tại sao tối qua Nhược Bạch sư huynh không đến?
Cánh cửa phòng tập mở ra.
Huấn luyện viên Thẩm Ninh đi vào.
Vừa nhìn thấy Nhược Bạch đi phía sau huấn luyện viên Thẩm, Bách Thảo thở phào, khóe miệng lập tức nhếch lên vui vẻ. Tuy nhiên Nhược Bạch không đứng vào hàng ngũ như mọi ngày, mà im lặng đứng bên huấn luyện viên Thẩm.
Bách Thảo băn khoăn nhìn anh.
Nhược Bạch lơ đãng nhìn lại, ánh mắt chỉ thoáng dừng trên mặt cô rồi quay đi.
"Trước khi bắt đầu buổi tập, tôi có một tin cần tuyên bố", huấn luyện viên Thẩm Ninh đứng trước hàng ngũ, dõng dạc nói, "Bắt đầu từ hôm nay, Nhược Bạch chính thức là trợ giảng củrung tâm huấn luyện, hỗ trợ công việc củôi, sau này mong các bạn phối hợp tốt với cậu ấy".
Cái gì...
Mãi chưa hiểu ra, Bách Thảo ngây người, câu nói của Thẩm Ninh làm cô chợt tỉnh.
Trợ giảng?
Sao Nhược Bạch lại trở thành trợ giảng?
Phòng tập nhất thời im phăng phắc, các đệ tử trố mắt nhìn, Nhược Bạch thái độ vẫn bình thường như không, không thể hiểu sau một đêm đã xảy ra chuyện gì.
"Như... đối với lớp nghiệp dư sao?", giọng hơi khàn, Hiểu Huỳnh dè dặt hỏi, "Nhược Bạch sư huynh vẫn hướng dẫn chúng em tập khởi động như trước kiêm thêm trợ giảng phải không ạ?"
Thẩm Ninh nhìn Hiểu Huỳnh nói tiếp:
"Từ nay Nhược Bạch không còn là tuyển thủ nữa, không được tập luyện và tham gihi đấu, Nhược Bạch sẽ trợ giảng chuyên môn cho các bạn."
"..."
Mọi người đứng ngây ra.
"Tại sao..."
Bách Thảo tái mặt hỏi.
"Nhược Bạch cậu điên rồi!"
Diệc Phong đỏ mặt gân cổ nói, bước ra khỏi hàng chộp cánh tay Nhược Bạch, định kéo ra ngoài nói chuyện.
Thẩm Ninh sầm mặt.
"Đây là quyết định tôi đã cân nhắc từ lâu", giữ cánh tay Diệc Phong, Nhược Bạch nói tiếp,"tôi muốn trở thành một huấn luyện viên Taekwondo hơn là làm một tuyển thủ Taekwondo, cám ơn huấn luyện Thẩm đã cho tôi cơ hội..."
"Không..."
Một giọng nói ngắt lời Nhược Bạch, ngực Bách Thảo phập phồng. Không phải làm trợ giảng là không tốt mà là Nhược Bạch thích Taekwondo như vậy, sao có thể rút khỏi thi đấu?
Lẽ nào... Trong đầu chợt lóe ra ý nghĩ, Bách Thảo định hỏi nhưng sực nhớ đang đứng trước mọi người, cố kiềm chế tâm trạng, cúi đầu xin phép huấn luyện viên Thẩm, giọng khẩn thiết nói:
"Xin lỗi, huấn luyện viên Thẩm, em xin phép ra ngoài nói vài câu với Nhược Bạch sư huynh."
Ra khỏi phòng tập, vừa đi vào phòng giữ đồ không một bóng người, Bách Thảo đã xông đến mở ngăn tủ của mình, rồi rúa một tấm thẻ ngân hàng từ trong ba lô, đưa cho Nhược Bạch: "Huynh xem, ở đây có năm vạn năm ngàn đồng, là tiền viện phí bệnh viện trả lại".
Nhược Bạch ngạc nhiên hỏi:
"Tiền viện phí bệnh viện trả lại?"
"Vâng, là Sơ Nguyên sư huynh đưrả! Bệnh viện có quỹ hỗ trợ bệnh nhân, Sơ Nguyên sư huynh xin giúp chúng ta, số tiền đã nộp hầu như được trả lại hết."Nhét tấm thẻ vào tay Nhược Bạch, Bách Thảo xúc động nói. Nhìn tấm thẻ, Nhược Bạch cau mày vẻ tư lự.
"Cho nên huynh không cần lo lắng chuyện tiền nong", Bách Thảo căng thẳng nói, "Có năm ngàn rồi thì dù tiền viện phí của cô chú sau này, hay tiền học phí, hay tiền ăn của huynh và em, đều có thể duy trì một trời gian. Nếu vẫn không đủ, em có thể đi làm thêm, có thể đi thi đấu, em sẽ kiếm được nhiều tiền, huynh không cần để ý đến thu nhập từ công việc trợ giảng!"
Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, Nhược Bạch hỏi:
"Em tưởng tôi vì tiền?"
Bách Thảo ngớ người:
"Không... không phải sao?"
Nếu không phải do vấn đề tiền bạc thì tại sao Nhược Bạch sư huynh có thể từ bỏ tư cách thi đấu đi làm trợ giảng?
"Không phải chuyện tiền nong", đứng cạnh dãy tủ đựng đồ, Nhược Bạch thản nhiên nói, " Mà trước nay tôi vẫn muốn làm huấn luyện viên, cho nên mới nhờ huấn luyện viên Thẩm".
"Không! Không! Không thể!"
Câu đó vừa rồi ở phòng tập cô đã ng, lúc đó cô không tin, bây giờ cũng không tin!
"Tại sao lại không thể?" ánh mắt Nhược Bạch thản nhiên,"Dù là ở Tùng Bách võ quán hay là ở trung tâm huấn luyện, tôi đều hướng dẫn toàn đội luyện tập cơ bản, tôi thích công việc đó".
"Không!" ánh mắt hốt hoảng, Bách Thảo ra sức lắc đầu, "Dù huynh thích làm huấn luyện viên cũng là sau này, bây giờ huynh đang ở thời kì sung sức nhất của cuộc đời tuyển thủ, sao có thể vì muốn làm huấn luyện viên mà từ bỏ tư cách tuyển thủ?"
Nhược Bạch trầm tư.
"Là... là huấn luyện viên Thẩm ép huynh phải không?", cắn môi, Bách Thảo nghĩ đến mọi khả năng. Cô biết huấn luyện viên Thẩm luôn thích tính nghiêm khắc, nhẫn nại của Nhược Bạch sư huynh khi hướng dẫn các đệ tử luyện tập, cho nên ngày càng giao nhiều nội dung huấn luyện cho anh phụ trách, "Em sẽ đi nói chuyện với huấn luyện viên Thẩm! Nếu công việc huấn luyện quá bận, em cũng có thể giúp huấn luyện viên hướng dẫn lớp nghiệp dư, huấn luyện viên Thẩm không phải là người không thấu tình đạt lý, em sẽ đi nói với huấn luyện viên!" nói xong, cô xoay người xăm xăm đi về phía cửa.
"Đứng lại"
Nhược Bạch nghiêm giọng.
Sự nghiêm khắc trong giọng nói đó Bách Thảo chưừng ng, cô đứng sững, ngoái nhìn khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của anh.
"Đây là quyết định củôi, không liên quan đến ai", Nhược Bạch thong thả nói"Tôi không muốn là tuyển thủ nữa mà muốn làm huấn luyện viên".
Trái tim Bách Thảo dần lặng xuống.
"Nếu huynh muốn là huấn luyện viên thật... có thể vài năm sau... khi huynh không thi đấu nữa..."
"Em nhất định muốn tôi nói rõ ràng sao?", giọng anh khô khan"Em nhất định muốn chính miệng tôi nói ra, tôi không muốn thi đấu, tôi không có hứng thú thi đấu nữa, tôi không muốn làm tuyển thủ, tôi muốn từ bỏ, em nhất định muốn tôi nói rõ như thế mới được sao?"
"..."
Bách Thảo không thể tin vào tai mình.
Trong đầu cô trống không, hình như có thể ng thấy tiếng huyết dịch chảy trong cơ thể, cô không tin đó là những lời của Nhược Bạch. Mấy năm nay, trong mấy trận thách đấu của võ quán, người quan tâm nhất, lo lắng nhất, dốc toàn bộ tâm sức chính là Nhược Bạch. Mọi người đều nói, cô là người tập luyện chuyên cần nhất, nhưng không phải.
Người chuyên cần nhất, nỗ lực nhất luôn là Nhược Bạch.
Sáng sớm mỗi ngày, khi cô thức dậy quét dọn trong sân, Nhược Bạch cũng bắt đầu luyện tập trên bãi cỏ bên ngoài phòng tập. Buổi tối sau khi cô rời phòng tập, Nhược Bạch còn ở lại tập thêm một giờ nữa. Mặc dù anh luôn lausạch tấm nệm rồi mới ra về, nhưng là sao cô không biết chứ?
Anh lúc nào cũng quan tâm đến mỗi cuộc thi đấu như vậy.
Còn nhớ tối đó, đêm trước cuộc đấu với Hiền Võ võ quán, anh ngồi lặng một mình trong bóng tối ở góc phòng tập. Anh lo lắng, hi vọng mãnh liệt như vậy, kể từ sau khi thua Đình Hạo, anh đã sa sút một thời gian dài rồi lấy lại tinh thần, anh nỗ lực bao nhiêu như thế, sao có thể...
Không muốn thi đấu nữa?
"Ngay từ khi còn ở Hàn Quốc..", Bách Thảo thẫn thờ nhớ lại những ngày ở Xương Hải võ quán, "huynh đã muốn từ bỏ thi đấu đúng không?". Cho nên trong cuộc thi lựa chọn tuyển thủ ưu tú nhất, anh cũng không ghi tên tham dự, trong trận đấu với Xương Hải võ quán, anh cũng là người thay thế Khấu Chấn ra sân, chẳng lẽ không phải do sức khỏe không tốt, mà là ngay lúc đó anh đã không còn hứng thú nữa?
"Đúng" Nhược Bạch đáp khan, "Lúc đó tôi đã không còn hứng thú nữa".
"... Tại sao?"
Ngây người nhìn anh, long Bách Thảo như bừng lên cơn giận, mỗi lúc một bốc cao! Cô vẫn đang nỗ lực luyện tập vì sư phụ, vì Tùng Bách võ quán, cũng vì Nhược Bạch sư huynh!
Cô biết Nhược Bạch muốn chiến thắng Hiền võ võ quán thế nào! Cô biết Nhược Bạch muốn đánh bại Đinh Hạo thế nào! Nếu cô có thể đánh bại Đình Nghi - tiểu muội của Đình Hạo xuất thân từ Hiền Võ võ quán thì Nhược Bạch sư huynh nhất định sẽ vui lòng! Vì những cái đó, cô chưa bao giờ dám đi chơi, đêm ngày luyện tập, từng chút từng chút nỗ lực vươn tới mục tiêu!
Nhưng...
Anh không còn hứng thú nữa ư?
"Tại sao?"
Níu chặt cánh tay Nhược Bạch, Bách Thảo giọng khản đặc, nỗi hoảng sợ và đau khổ bị đồng đội bỏ rơi khiến mắt cô mờ ướt. Giữ chặt cánh tay anh, đột nhiên cảm thấy nếu buông ra sẽ không tìm thấy nữa, cô lo lắng gạn hỏi:
"Tại sao đột nhiên không hứng thú nữa? Lý do là gì? Huynh nói với em đi, biết đâu em có thể giải quyết được!Huynh thích Taekwondo thế cơ mà, tại sao bỗng dưng mất hứng?Có khi chỉ là cảm giác nhất thời, huynh không nên quyết định nhanh như vậy! Cố gắng thêm chút nữa, hoặc là nghỉ ngơi ít ngày, có lẽ tại huynh quá mệt..."
"Tôi chán rồi".
Tránh nhìn khuôn mặt hoảng hốt như con thú nhỏ lạc đường của cô, Nhược Bạch giọng vẫn không đổi: "Tôi không có tư chất Taekwondo. Đó là môn thể thao không phải dực vào nỗ lực là có thể chiên thắng. Nếu không có tư chất thì dù nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ lãng phí thời gian".
"Nhưng..."
Ngực đau nhói, Bách Thảo vội vàng phản bác.
"Dù nỗ lực bao nhiêu, tôi cũng không thể đánh bại Sơ Nguyên, không thể đánh bại Đình Hạo", không để cô nói hết, mắt nhìn tủ đựng giày im lìm trước mặt, Nhược Bạch nói giọng dửng dưng, "... vì thế, tôi không nên tiếp tục lãng phí thời gian, tôi nên từ bỏ".
"Nhưng huynh đã đánh thắng Mân Thắng Hạo! Thực lực Mân Thắng Hạo cũng ngang Đình Hạotiền bối, lúc huynh đáng sốt, thể lực giảm sút huynh vẫn thắng anh ta, không phải sao?", BạchThảo lại khẩn khoản thuyết phục. "... cho dù trước đây chưa đánh thắng Sơ Nguyên sư huynh và Đình Hạo tiền bối, cũng không có nghĩa bay giờ huynh không thắng được họ".
"Sơ Nguyên và Đinh Hạo đã từ bỏ".
Trong mắt như có bóng đen thoáng qua, Nhược Bạch nói.
"Đúng, họ đã từ bỏ", ngực phập phồng, Bách Thảo hít một hơi, đăm đăm nhìn anh, "Bất chấp vì nguyên do gì, cho dù họ đã yêu Taekwondo thế nào, họ đều đã từ bỏ.
"Họ đã từ bỏ Taekwondo...", vẫn đăm đăm nhìn anh, Bách Thảo khó nhọc nói, "Nhược Bạch sư huynh, lẽ nào huynh cũng từ bỏ?"
Nửhời gian tập trôi qua, vân chưhấy Nhược Bạch và Bách Thảo quay trở lại.
Huấn luyện viên Thẩm vẫn giữ thái độ bình thường, cơ hồ không chút bận tâm về việc đó. Diệc Phong lại có vẻ bất an, không biết hai người mãi chưa quay lại như vậy là tốt hay xấu.
Trong phòng thay đồ.
Đứng trước dãy tủ im lìm, Nhược Bạch không nói gì thêm, người anh có vẻ gầy đi rất nhiều nhưng dáng vẫn thẳng như thân tùng. Thấy Nhược Bạch mãi không nói, chính lúc tia hy vọng bắt đầu nn trong lang Bách Thảo lại ng thấy tiếng anh k khẽ:
"Đúng, tôi từ bỏ."
Trái tim bỗng trĩu nặng như rơi xuống vực sâu.
Bách Thảo sững người nhìn anh, không tìm ra bất kì lời nào để nói. Cảm giác hoang mang từ từ xâm chiếm lòng cô, cô không thể hiểu anh được nữa, cô từng nghĩ là mình rất hiểu và quen thuộc Nhược Bạch.
"Là vì... tư chất sao?"
Nhược Bạch nói ngay, giọng trầm trầm:
"Tố chất cơ thể em, sức bật của em, tốc độ xoay chuyển của em, khả năng phán đoán của em, trực giác của em tất cả đều là tư chất, nếu em không có tư chất thì Vân Nhạc tông sư đã không thu nhận em. Đinh Nghi thất bạitrong tay Katou, còn em có thể dễdàng đánh bại Katou, điều đó cũng chứng minh em có tư chất!"
"..."
Bách Thảo chầm chậm lắc đầu. Đầu cô lúc này là một mảng trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, trong giây phút Nhược Bạch nói anh sẽ từ bỏ, một thứ gì đó trong cô đột nhiên vỡ vụn, cô không biết tại sao mình lại còn cố gắng tiếp tục to đuổi. Sơ Nguyên rút lui, Sở Vi rút lui, Đình Hạo rút lui, Tú Cầm sau khi vào đại học cũng rút lui, rất nhiều đồng môn ở Tùng Bách võ quán cũng rút lui, còn cô tại sao vẫn to đuổi?
"Em tuyệt đối không thể từ bỏ!"
Ng tiếng cô lẩm bẩm, Nhược Bạch nghiêm mặt nói. Cô ngẩn người nhìn anh, không biết tại sao anh lạigiận dữ như vậy.
"Bách Thảo, em..."
Nhắm mắồi mở ra, Nhược Bạch đăm chiêu nhìn cô, giọng trang nghiêm:
"... Em là tất cả hi vọng củôi."
"Tôi gửi gắm hi vọng củôi vào em", đưay nắm vai cô, Nhược Bạch nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn, giọng trầm khàn, "Tôi mong em có thể... tiếp tục thi đấu thay tôi, giành chức vô địch, vô địch toàn quốc, vô địch thế giới."
"..."
Hoang mang, Bách Thảo ngẩn ngơ lắc đầu.
"Em có làm được không?"
Nhược Bạch nghiêm mặt hỏi.
"Làm sao em có thể thi đấu thay huynh?", Bách Thảo thẫn thờ nhìn anh, "Tâm trạng căng thẳng kích thích trên sàn đấu, cảm giác lâng lâng sau thắng lợi, sự thất vọng buồn rầu khi thất bại, tất cả cảm giác đó, không ai có thể thay thế huynh..."
"Tôi chỉ cần em chiến thắng!"
Nắm chặt vai cô như muốn truyền tất cả sức mạnh cho cô, Nhược Bạch lạnh lùng nói: "Từ lúc em vào võ quán, một tay tôi đã đào tạo rèn giũa em, cho nên em là thành quả củôi!Tôi muốn em đánh bại Đình Nghi! Tôi muốn em vô địch trên đấu trường quốc tế! Tôi muốn em giành được mọi vinh quang mà tôi không giành được!".
"Thành quả..."
Thẫn thờ nhắc lại hai chữ đó, chỗ nào trong ngực cô khẽ thít lại. Thì ra cô chỉ là "thành quả" của Nhược Bạch sư huynh? Phòng thay đồ nhỏ nhắn nhưng không khí đột nhiên bức bối đến khó thở. Mọi thứ trước mắt như mời đi, bờ môi càng lúc càng trắng nhợt, nỗi đau vẫn đang âm ỉ trong lồng ngực.
Nhược Bạch nhìn cô.
Hai tay từ từ rời vai cô.
"Thất vọng rồi sao?"
Nhược Bạch lạnh lùng nói:
"Tôi ngày đêm huấn luyện em, không phải vì tình đồng môn, mà chỉ muốn để em thay tôi thi đấu chiến thắng những đối thủ tôi không thể chiến thắng, giành những vinh quang tôi không thể giành được. Bây giờ biết cả rồi, em có thể căm ghét tôi."