Thiếu nữ toàn phong 3 - Chương 01
Hàn Quốc. Xương Hải võ quán. Trong thung lũng, giữa một ngày hè nắng gắt, các tuyển thủ Teakwondo đến từ nhiều quốc gia ngồi ngay ngắn thẳng hàng, võ phục trắng muốt phấp phớt bay trong gió. Họ đang chăm chú nhìn lên sàn đấu trên cao. Trời đã ngả sang chiều nhưng ánh nắng vẫn chói chang. Hai đội đang thi đấu là Xương Hải võ quán và Ngạn Dương võ quán. Hai tuyểnt thủ đã lên võ đài, tuyển thủ của đội Xương Hải là Hàn Đông Kiện gặp Thân Ba của đội Ngạn Dương. “Hây!” “Hây!” Bầu trời màu lam tỏa ánh sáng rực rỡ. Hai chàng trai võ phục trắng phau hét lên một tiếng, ra đòn nhanh như gió. Hai thân hình giao nhau, lúc nhập lúc tách. Bách Thảo ngồi trên sân, đưa mắt nhìn lên sàn đấu, nín thở. Tuy là đồng đội, quen biết Thân Ba đã gần ba năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ra đòn biến hóa mau lẹ như vậy Bách Thảo vẫn cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Bình thường Thân Ba rất điềm tĩnh, tính tình thận trọng đến mức gần như máy móc, nhưng trong khi thi đấu, chỉ cần bỏ chiếc kính đen ra, ngay laapj tức anh trở nên dũng mãnh như một con báo, sát khí đằng đằng. “Đẹp quá!” Thấy Thân Ba hét lên một tiếng, vươn chân phải với sức năng vạn cân đá về phía Hàn Đông Kiện, Hiểu Huỳnh phấn khích reo lên, giang tay nắm lấy cánh tay Bách Thảo. Đáng tiếc! Hàn Đông Kiện phản ứng rất nhanh, xoay người né về một cự ly an toàn. Bách Thảo cau mày. Mấy lần chủ động tấn công đều không có hiệu quả. Thân Ba cũng dần giảm tiếu tấu, hai bên ở vào thế phòng thủ thăm dò lẫm nhau. “Tốt! Thân Ba đánh rất tốt”, Lâm Phong vừa xem vừa lẩm bẩm. “Nhưng không được điểm”, Mai Linh hơi căng thẳng. Thân Ba là nam tuyển thủ mạnh nhất sau Nhược Bạch, nếu không thắng trận này thì bốn trận còn lại càng khó khăn. “Hòa 0:0 đã là tốt lắm rồi!” “Thôi đi, rốt cuộc câu là người đội nào…”, Hiểu Huỳnh tức giận làu bàu. “Có biết thành tích của Hàn Đông Kiện trong giải thi đấu toàn quốc không?”, Lâm Phong bất lực nói. “Thành tích gì?” “Á quân”, Lâm Phong đáp gọn lỏn. Hiểu Huỳnh và Mai Linh há miệng không biết nói sao, đưa ánh mắt khâm phục hướng về phía Thân Ba đang thế thủ trên sàn đấu. Nhưng trong lòng hai người cũng không khỏi hâm mộ đối phương, thì ra thành tích của đội viên bình thường thuộc Xương Hải võ quán cũng hiển hách như vậy. Hiệp đầu kết thúc với tỷ số hòa 0:0. Thân Ba ra ngoài sàn đấu nghỉ ngơi, cả người đẫm mồ hôi. Anh đeo cặp kính đen lên rồi ngửa cổ uống nước ừng ực rồi nói với các tuyển thủ trong đoàn vẻ ngượng nghịu: “Xin lỗi, không nghi được điểm.” “Nói gì vậy!”, Khấu Chấn đập tay lên vai Thân Ba. “Được như vậy đã là tốt lắm rồi, anh ta là á quân toàn quốc của Đại Hàn, nếu thắng anh ta, chẳng lẽ Thân Ba là quán quân của Đại Hàn dân quốc ư, ha ha!”, Hiểu Huỳnh vui vẻ xen vào. “Thôi đi, cứ coi như đánh bại á quân cũng chưa chắc là quán quân!”, Diệc Phong lắc đầu, thở dài cho chỉ số IQ của Hiểu Huỳnh. Sơ Nguyên đưa khăn cho Thân Ba, nói: “Thế phòng thủ của Hàn Đông Kiện rất vững chắc, nếu tiếp tục giằng co thì thể lực ophải anh ta có thể sẽ mạnh hơn cậu. Hiệp thứ hai cậu hãy thử dụ anh ta tấn công, có thể khả năng chuyển từ tấn công sang phòng thủ của anh ta yếu hơn cậu.” Các đội viên đứng xung quanh sửng sốt nhìn nhau. Mặc dù mọi người đều biết Sơ Nguyên từng là tuyển thủ Teakwondo lừng danh, nhưng thực ra anh đã giải nghệ từ lâu va hiện đang tham gia vào dội huấn luyện Ngạn Dương với tư cách là bác sĩ của đội. Mặc dù lần này đến Hàn Quốc tập huấn, Sơ Nguyên là trưởng đoàn nhưng không tham gia chỉ đạo kỹ thuật. Trong điều kiện không có huấn luyện viên, nhìn chung mọi sách lược và chiến thuật đều do Nhược Bạch chỉ đạo. Bách Thảo không kìm được liếc nhìn Nhược Bạch. Từ trưa đến giờ Nhược Bạch luôn lặng thinh không nói không rằng gì. Cô hiểu Nhược Bạch đang giận cô, giận vì đã dễ dàng cá cược với Kim Mẫn Châu nếu thất bại cô sẽ rời bỏ Teakwondo, nhưng… Nhược Bạch ngồi ôm đầu gối, hai mắt nhắm nghiền. Dưới ánh sáng chói chang của ngày hè, môi anh lại có chút nhợt nhạt. Bách Thảo lo lắng, cắn môi, nhưng không dám nói gì với anh. “Vâng.” Đón chiếc khăn từ tay Sơ Nguyên, Thân Ba ngập ngừng giây lát rồi gật đầu tán thành. Hiệp hai bắt đầu, Thân Ba hành động rất khéo. Anh không tỏ ra yếu thế mà dẫn dụ Hàn Đông Kiện chủ động tiến công, mà mấy lần trực tiếp tấn công trước. Sau đó anh giả bộ thể lực yếu dần, còn Hàn Đông Kiện quả nhiên phấn khởi, miệng hét lên bắt đầu tấn công. “A… anh…!” Né người tránh cú đá xoáy của Hàn Đông Kiện, rồi nhân lúc anh ta chưa đứng vững, Thân Ba nhanh như chớp quay người đã ngang, rồi một cú đá ngang tiếp, chân phải đá một cú như trời giáng vào ngực Hàn Đông Kiện. “Ôi!” Hiểu Huỳnh sung sướng nhảy dựng lên, Mai Linh bắt đầu hét to, Lâm Phong, Diệc Phong, Khấu Chấn, Quang Nhã đều phấn khích, vui mừng tột độ. “Ôi…” Đội viên của các quốc gia khác cũng vô cùng kinh ngạc hét lên khi thấy thực lực trên sàn đấu của hai tuyển thủ khác xa nhau, mặc dù tuyển thủ của đội Ngạn Dương rõ ràng yếu thế hơn nhưng cú tấn công vừa rồi đã mở ra một cục diện mới. 1:0 Trong tiếng vỗ tay rầm rập, cũng như mọi người, Bách Thảo sung sướng, hào hứng đứng dậy vỗ tay. Hiểu Huỳnh bíu lấy tay cô vừa nhảy vừa lắc, mãi đến khi trraanj đấu tiếp tục mới bình tĩnh trở lại. Ở phía trước, hình ảnh Sơ Nguyên lọt vào tầm mắt cô. Anh ngồi xếp bằng, chăm chú theo dõi trận đấu với thần thái bình thản. Đây là chiến thuật do anh chỉ định. Bách Thảo đột nhiên ngẩn người ngẩm nghĩ. Nếu Sơ Nguyên không từ bỏ Teakwondo, mọi chuyện sẽ thế nào? Cô có thể nhận ra trong vẻ điềm tĩnh chuyên chú của anh một khát vọng mãnh liệt đang bị đè nén. Rốt cuộc vì sao Sơ Nguyên lại rời bỏ Teakwondo? Bách Thảo suy nghĩ vẩn vơ. Hình như cảm nhận được ánh mắt của Bách Thảo, Sơ Nguyên hơi ngoái đầu, ánh mắt nhìn sượt qua Lâm Phong và Mai Linh, bắt gặp ánh mắt của cô. Nụ cười hiện dần trong đáy mắt anh, cô ngây người nhìn, trong giây lát mặt đỏ dần. … Ánh nắng buổi trưa chói chang, trong vắt… Sơ Nguyên khẽ hít một hơi, anh nhìn cô, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô. “Anh thích em, Bách Thảo.” …. Anh… Anh nói anh thích mình… Trong ánh nắng buổi trưa rạng ngời lóa mắt, vô vàn nhưng điểm sáng đang nhảy nhót, cô chẳng nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì cả. Cô nhìn anh ngây dại, bên tai chỉ toàn những âm thanh ồn ào hư ảo. Giống như một giấc mơ không có thật, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực nhưng lý trí mách bảo, điều đó là không thể, đó chỉ là cảm giác sai lầm của cô. Cô không dám tiếp tục nhìn Sơ Nguyên. Trong lúc bối rối cô đưa mắt nhìn sang hướng khác, tình cờ lại thấy Nhược Bạch. Nét mặt Nhược Bạch vẫn lạnh tanh, anh ngồi xếp bằng bên cạnh Diệc Phong. Dưới ánh mặt trời trong vắt, thân hình anh mảnh khanhhr khác thường, đôi môi nhợt nhạt, nhìn ký trên vầng trán rộng xanh tái lấm tấm mồ hôi lạnh. Bách Thảo kinh ngạc. Mọi suy nghĩ vẫn vơ trong đầu đột nhiên tiêu tan, không bận tâm anh đang giận cô, Bách Thảo chen đến bên Nhược Bạch, hỏi gấp: “… Nhược Bạch, anh sao thế? Anh khó chịu ở đâu? Có phải anh bị ốm không?” Diệc Phong uể oải nhìn cô rồi ngồi né sang bên, khhuoon mặt tươi tỉnh nói: “Không phải chứ, hóa ra trong mắt cô còn có Nhược Bạch cơ đấy!”. Nhược Bạch không trả lời mà cau mày, cơ hồ anh không thích cô ngồi quá gần. “Anh Nhược Bạch…” Ngực Bách Thảo đau thắt như đang bị bóp chặt. Từ khi gia nhập Tùng Bách võ quán, Nhược Bạch từng lạnh lùng với cô, từng nghiêm khắc với cô, nhưng chưa bao giờ tỏ ra chán ghét cô như lúc này. Bách Thảo mím chặt môi. Cô đưa tay ra bỗng chạm phải lòng bàn tay Nhược Bạch, bàn tay lạnh gia tựa nước giếng sâu. Nhược Bạch nhìn chằm chằm, ánh mắt buốt lạnh như có thể đóng băng bất cứ thứ gì, anh đẩy tay cô ra. Những ngón tay rụt rè khẽ chạm vào trán anh. Nhược Bạch hơi nghiêng đầu né ra sau, ánh mắt càng lạnh tanh, nói nhỏ với giọng khô khốc: “Làm gì thế!” Trán anh nóng bỏng. Sau phút kinh ngạc, không để ý đến thái độ xa lánh của anh, cô sốt ruột nói: “Nhược Bạch, anh bị sốt rồi.” Nhược Bạch nhắm mắt không nhìn cô. “Anh bị cảm phải không?” Cô tiếp tục hỏi. Không nhận được hồi âm, cô ngẩn người lại hỏi: “Vậy… anh đã uống thuốc chưa?” Nhược Bạch vẫn không bắt lời, môi anh trắng nhợt, thân hình mỏng đến mức dường như ánh sáng có thể xuyên qua. Bách Thảo đột nhiên kinh hãi. “Nhược Bạch, tình trạng của anh thế này không thể ra sàn, em…”, nói đoạn cô đứng bật dậy, “… em đi báo với Sơ Nguyên sư huynh là anh bị ốm!”. Thì ra trong danh sách tuyển thủ ra sân mà Sơ Nguyên đưa không có tên Nhược Bạch. Khi đó cô cảm thấy có chút kỳ lạ, bây giờ mới vỡ lẽ, có thể lúc đó Sơ Nguyên đã nhận thấy sức khỏe Nhược Bạch có vấn đề. Chỉ là trước trận đấu, Nhược Bạch kiên quyết muốn thay thế Khấu Chấn để đấu với Mân Thắng Hạo trong trận sau cùng, Sơ Nguyên do dự hồi lâu cuối cùng cũng đồng ý. Sơ Nguyên biết Nhược Bạch bị ốm. Vì sao còn đồng ý để anh ấy ra sàn đấu? Đầu óc Bách Thảo rối ren chỉ muốn chạy đi nói với Sơ Nguyên, Nhược Bạch hiện đang sốt rất cao tuyệt đối không thể tham gia thi đấu. “Không được đi đâu!” Giọng nói lạnh như băng của Nhược Bạch giũ chân cô lại. “Nhưng anh đang bị ốm…”, Bách Thảo bối rối. Nhiệt độ trên trán của Nhược Bạch vừa rồi như từ đầu ngón tay nóng bỏng đến đáy lòng cô. “Đó là chuyện của tôi”, anh hít một hơi, mắt vẫn không rời sàn đấu, “… không liên quan đến cô”. “Nhưng…” “Ngồi xuống!” Giọng Nhược Bạch sắc lạnh, sự nghiêm khắc xa cách của anh đối với cô bấy lâu, khiến Bách Thảo sửng sốt, đành ngồi xuống như một cái máy. Diệc Phong thấy hai người tuy ngồi cạnh nhau nhưng hai thân hình cứng ngây như hai khúc gỗ, bất giác mỉm cười lắc đầu, giơ tay che miệng ngáp. Hiệp thứ hai, 3:1, Thân Ba dẫn trước. Không khí bên đội Xương Hải trở nên trầm lắng khác thường, Kim Mẫn Châu trợn tròn mắt nhìn sang, thấy gã trai có nước da đen sì Mân Thắng Hạo đang vỗ vai Hàn Đông Kiện mặt mũi sa sầm. Không khí bên đội Ngạn Dương lại vô cùng náo nhiệt, tiếng hoan hô vang dậy, mọi người chạy ào ra ô Thân Ba như tiếp một vị anh hùng. “Để cậu ấy nghỉ một chút.” Thấy Thân Ba mệt đứt hơi như muốn sắp khụy, Sơ Nguyên ngăn mọi người phấn khích đang vây chặt anh, tiếp tục dặn dò: “Cố gắng giữ sức, hiệp cuối cùng phòng thủ thật vững, chú ý không để thể lực tiêu hao quá nhanh.” “Vâng.” Thân Ba lĩnh hội. Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thân Ba va Sơ Nguyên, Bách Thảo ngoảnh đầu thở phào, đúng vậy, cô cũng có thể nhìn ra, thể lực của Thân Ba kém xa đối thủ Hàn Đông Kiện. Giành được ưu thế trong hai hiệp là đúng, nếu không đến hiệp ba, thể lực của Thân Ba không thể theo kịp, càng không có cơ hội nào. Mặ dù không muốn thừa nhận nhưng Hàn Đông Kiện hầu như về mọi mặt đều nhỉnh hơn Thân Ba. May mà Sơ Nguyên phát hiện điểm yếu của anh ta khi từ tấn công chuyển sang phòng ngự phản kích tương đối chậm, nên Thân Ba có thể lợi dụng, nhưng một khi thể lực của Thân Ba giảm sút thì nhược điểm này của đối phương em cugx rất khó nắm bắt… Tiếng ho nhẹ từ bên cạnh truyền đến. Bách Thảo vội nhìn sang, thấy Nhược Bạch đang cố nén cơn ho, hai tay anh nắm chặt, khuôn mặt tái xanh, hàng mi khép lại, đôi môi mím chặt. “Nhược Bạch sư huynh…” Cô hốt hoảng nắm lấy cánh tay anh, người anh cứng đờ, ngực phập phồng dữ dội, đang cố nén cơn ho. “Anh cảm nặng phải không? Khó chịu lắm hả… để em đi lấy thuốc!” Lúc đứng dậy, đầu óc Bách Thảo đã hoàn toàn bấn loạn, cô nhìn về phía Sơ Nguyên, anh là bác sĩ của đội có lẽ anh có thuốc. Nhưng lúc này Sơ Nguyên và Thân Ba đang thì thầm trao đổi, hiệp ba sắp bắt đầu. Trong lúc bối rối cô thấy một người, không kịp nghĩ ngợi liền chạy đến chỗ người đó. “Quay lại!” Nhược Bạch quát to, nhưng Bách Thảo hình như không nghe thấy gì nên cũng không ngoảnh đầu lại, cô đã chạy khá xa, anh giận sôi người, bật ho mấy tiếng. “Này, Bách Thảo”, Hiểu Huỳnh nhìn thấy, vội vàng gọi lớn, “Bách Thảo! Chạy đi đâu! Lát nữa còn phải thi đấu mà!”. Sơ Nguyên nghe nói vậy ngoái đầu nhìn, bóng Bách Thảo đã ở xa tít. Người Bách Thảo nhìn thấy là Dân Đới. Dân Đới là phiên dịch do Xương Hải võ quán cử ra đón họ hôm trước, nói tiếng Trung Quốc khá thạo. Anh ta đứng bên ngoài đội hình của Xương Hải đang chăm chú theo dõi hiệp ba mới bắt đầu. Nghe thấy tiếng Bách Thảo gọi, tiếc rẻ nhìn lên sàn đấu một lần nữa mới trả lời: “Thuốc cảm ở khu ký túc, cô cầm thì về mà lấy.” “Thế… có thuốc hạ sốt không?” “Có, cũng ở ký túc, cô có muốn đi lây ngay không?” “Có, xin lỗi”, Bách Thảo đỏ mặt nói. “Không có gì, để tôi đưa cô đi.” Dân Đới vẫn nấn ná, được vài bước ngoái lại nhìn sàn đấu. Từ xa thấy Hàn Đông Kiện từ trên cao đạp xuống, khóa chặt ngực phải của Thân Ba, anh ta lộ vẻ vui mừng, chỉ thiếu nước không nhảy múa hoan hô do Bách Thảo ở bên mà thôi. Lại đi một đoạn. Hai người nghe thấy tiếng vỗ tay vang như sấm dậy từ phía thung lũng, nhưng không còn biết được là người của đội nào thắng, hai người nhìn nhau đều hơi lúng túng. Xương Hải võ quán rất lớn, đường đi từ thung lũng đến khu ký túc xá của Dân Đới khá xa. Anh ta về phòng lấy thuốc cảm và thuốc hạ sốt, chỉ dẫn Bách Thảo liều dùng, Bách Thảo cảm ơn rồi cầm thuốc vội vàng quay về. Cô chạy rất nhanh. Tiếng gió tít bên tai. Nắng quét qua mặt. Hình ảnh vầng trán nóng bỏng lấm tấm mồ hôi và tiếng ho nặng nề của Nhược Bạch khiến lòng cô như lửa đốt. Nhược Bạch nghiêm khắc với cô thế nào xưa nay cô không hề để ý, nhưng thấy anh bị ốm, cô cảm thấy nỗi sợ hãi trào dâng không thể kìm nén. Khi Bách Thảo chạy về, kinh ngạc nhận ra Diệc Phong đã lên sàn đấu. Lẽ nào cô đi lâu như vậy, bỏ qua trận đấu của Lâm Phong? “Chạy đi đâu thế!” Hiểu Huỳnh ruột nóng như lửa, túm áo Bách Thảo, nghiến răng nói. Thấy Bách Thảo đã quay lại, Mai Linh, Khấu Chấn cuối cùng mới thở phào, Mai Liinh nhẹ nhàng trách: “Bách Thảo, nếu em quay về muộn hai phút, đã không kịp thi đấu với Kim Mẫn Châu rồi!”. “Ờ…” Trong đầu ào một tiếng, tay chân toát mồ hôi, mình đi lâu như vậy ư, tại sao mình có cảm giác mới chỉ rời đi mấy phút thôi. “Cậu chạy lung tung đi đâu mà gọi mãi không thấy, chạy nhanh hơn thỏ! May mà không có chuyện gì, phù…” Hiểu Huỳnh liếc trộm Nhược Bạch đang đứng phía xa, nói nhỏ: “Cậu biết không, lúc cậu chạy đi sắc mặt Nhược Bạch sư huynh khó coi thế nào đâu, huynh ấy còn muốn đuổi theo cậu đấy. May có Sơ Nguyên sư huynh nói giúp, rằng cậu không phải là người tùy tiện, nhất định biết liện thời gian quay về”. Sơ Nguyên đang ngồi xếp bằng, chăm chú theo dõi trận đấu của Diệc Phong trên sàn cơ hồ không để tâm tới động tĩnh trong đội. “Lần sau không được làm thế nữa.” Lâm Phong quay đầu dặn dò Bách Thảo. “Vâng…” Bàn tay nắm chặt gói thuốc, Bách Thảo nhìn những giọt mồ hôi còn chưa ráo trên tóc Lâm Phong. “Tôi thua Quyền Thuận Na rồi”, Lâm Phong cười, “Có điều Diệc Phong thi đấu rất tốt, nhanh mà xem”. Trên sàn đấu, hai chàng trai đàng thăm dò nhau trước khi tấn công, thân hình hơi lù đù của Diệc Phong, thân hình béo đậm là Phác Trấn Ân của Xương Hải đang thế thủ. Diệc Phong đột nhiên cười tinh quái, mắt liếc về phía sau lưng Phác Trấn Ân, Phác Trấn Ân bất giác cũng ngoái lại. “Hự…!” Diệc Phong lăng chân, lợi dụng tích tắc Phác Trấn Ân ngoái đầu, nhanh như chớp đá vào ngực trái anh ta. 4:4 “Ào…” Cả thung lũng bùng nổ tiếng vỗ tay. Bách Thảo ngây người. “Đây là chiến thuật Sơ Nguyên sư huynh gợi ý”, Hiểu Huỳnh đắc ý nói, “Cậu không xem hai hiệp trước, Phác Trấn Ân kia vừa béo vừa nặng, cú đa chân như búa tạ ép sát khiến Diệc Phong sư huynh hoàn toàn không có cơ hội phản công. Cho nên vừa rồi Sơ Nguyên sư huynh mới gợi ý cho Diệc Phong sư huynh, dùng cách nghi binh, làm rối laonj phương hướng tác chiến của đối phương, ha ha, cậu thấy không, quuar nhiên Phác Trấn Ân mắc bẫ, ha ha ha, anh ta cũng quá thật thà, lần này Diệc Phong sư huynh đã lấy lại được hai điểm rồi!”. Trên sàn đấu. Diệc Phong lại mỉm cười ngây ngô, lần này ánh mắt hướng lên phía trên đầu đối thủ, Phác Trấn Ân bất giác ngẩng đầu, “Hự…!”, Diệc Phong lại quét chân trái qua. 5:4 “Ha ha ha.” Hiểu Huỳnh và Mai Linh cười nghiêng ngả, Bách Thảo cũng bật cười, Quang Nhã nãy giờ yên lặng như cái bóng, không nhịn được cũng cười theo. “Hê hê, Sơ Nguyên sư huynh đúng là thiên tài!”, Hiểu Huỳnh không nén nổi niềm vui, hai mắt long lanh nói với Bách Thảo, “Tiếc là câuuj bỏ qua hai trận của Thân Ba và Lâm Phong, mặc dù họ đều thua nhưng hai người đánh rất tốt, là trận đấu tốt nhất của họ mà tôi từng được xem! Quả là Sơ Nguyên sư huynh đã khiến cho tài năng của Thân Ba và Lâm Phong hoàn toàn phát lộ”. Bách Thảo lại sững người. Sơ Nguyên vẫn điềm tĩnh, tiếng hoan hô vang dậy trên sân có vẻ hoàn toàn không tác động đến anh. Anh vẫn chuyên chú nhìn động tác của Diệc Phong trên sàn đấu. “Đáng tiếc”, Hiểu Huỳnh lại thở dài, “Rốt cuộc hai trận đầu vẫn thua, đáng ghét, thực lực của Xương Hải sao lại siêu mạnh như người ngoài hành tinh vậy. Nhưng, hiệp này Chúng ta nhất định thắng, ha ha ha ha!”. Lúc này, trên sàn đấu Diệc Phong vẫn duy trì chiến thuật cũ, mắt giả bộ liếc về phía sau vai đối thủ. Phác Trấn Ân thân hình khẽ lúc lắc, nhưng có lẽ rút kinh nghiệm mấy pha vừa rồi, cái cổ cứng đơ vẫn không động đậy, nhất định không mắc bấy lần nữa. Nhưng cùng lúc Diệc Phong liếc mắt, hầu như ngay lập tức Phác Trấn Ân đã đứng thẳng người, tấm thân bất động của anh ta giống như tấm bia, bị Diệc Phong lăng chân đá một cú như trời giáng. 6:4 Tận mắt thấy hiệp ba của Diệc Phong sắp thắng lợi, Bách Thảo cảm thấy được an ủi rất nhiều, cúi đầu nhìn gói thuốc trong tay, lại bồn chồn đứng lên nhìn về phía Nhược Bạch. “Đi đi!”, Hiểu Huỳnh phát hiện ra thái độ của Bách Thảo, mỉm cười thì thầm, “Đừng sợ, Nhược Bạch sư huynh xưa nay mặt sắt bao công nhưng đối với cậu rất tốt, không nỡ mắng đâu, yên tâm!”. Bách Thảo đỏ mặt, còn chưa kịp nói gì, Hiểu Huỳnh đã đẩy cô về phía Nhược Bạch. “Đi đi, cứ đi nhận lỗi với Nhược Bạch sư huynh là được.” “Em đã mang thuốc về…”, gói thuốc trong tay bị bóp chặt, Bách Thảo hơi cănng thẳng ngồi xuống bên cạnh Nhược Bạch, “Có thuốc cảm, có cả thuốc hạ sốt, anh uống đi…!”. Không hiểu sao cô cảm thấy tình trạng của Nhược Bạch hình như càng ngày càng nặng hơn, môi anh rõ ràng đã tái nhợt. Nhược Bạch lạnh lùng liếc cô. Do vừa chạy một quãng đường khá xa nên măttj Bách Thảo đỏ ửng, tóc ướt mồ hôi, chiếc kẹp tóc màu dâu tây trên mái càng đỏ rực màu nắng. “Tôi tưởng…”, ho vài tiếng, giộng nói Nhược Bạch gần như đã khản đặc, “…Cô rất coi trọng trận đấu sắp tới với Kim Mẫn Châu?”. “Vâng.” Bởi vì đó không chỉ đơn thuần là trận đấu, mà còn liên quan đến danh dự của sư phụ cô. Bất luận thế nào, cô tin tưởng sư phụ mình thanh cao trong sạch, là người có tinh thần cõ đạo, ông tuyệt đối không thể làm chuyện đó! Dùng doping trong thi đấu ư? Tuyệt nhiên không bao giờ! Cô quyết không cho phép người khác dùng những lời như vậy để làm nhục ông. “Lẽ nào cô không nghĩ, cô đi ‘lấy thuốc’…”, gọng anh lạnh và khô khan, “…Có thể không kịp thi đấu, sẽ bị cho là bỏ cuộc, tự nhận thua hay sao?”. “…”, Bách Thảo sửng sốt. “Đây là hiệp thư ba của Diệc Phong rồi”, Nhược Bạch hít một hơi thật sâu. Cô ngơ ngẩn nhìn anh, lưng toát mồ hôi lạnh: “…Em không bỏ qua, em chạy rất nhanh”. “Chạy như vậy chưa lên sàn sức lực đã tiêu hao một nửa!” “…” “Cô có ngốc không!”, giọng Nhược Bạch lạnh như băng. “…” Bách Thảo cúi đầu, biết Nhược Bạch nói đúng, nhưng thấy anh ốm nặng như vậy, cô rất lo chỉ muốn mau chóng đi lấy thuốc đem về cho anh. Uống thuốc rồi, anh sẽ dễ chịu ngay. Cô lặng lẽ cúi nhìn đầu gối, lát sau mới nói nhỏ: “Nhược Bạch, anh uống thuốc đi được không? Thuốc màu xanh uống hai viên, thuốc hạ sót màu trắng uống một viên”, cô đặt ba viên thuốc vào lòng bàn tay rồi chìa trước mặt anh. “Đem đi ngay!”, Nhược Bạch cau mày. “Xin lỗi, em sai rồi”, cô cắn môi, “Lần sau em sẽ cân nhắc cẩn thận, còn bây giờ anh phải uống thuốc đi đã…”. “Bộp”,, Nhược Bạch trở tay, hất tay cô, những viên thuốc vung vãi xuống đất. Bách Thảo kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt lạnh như tiền, đôi môi tái nhợt mím chặt, run run của anh. “Ào!” Thung lũng lại dậy lên, trận đấu của Diệc Phong với Phác Trấn Ân của Xương Hải đã kết thúc, kết quả chung cuộc 7:4, Diệc Phong toàn thắng. Đây cũng là trận thắng đầu tiên trong buổi chiều hôm nay với Xương Hải! Đi ngược ánh mặt trời, những giọt mồ hôi trên người Diệc Phong cơ hồ phát sáng lấp lóa. Khấu Chấn, Thân Ba xông đến ôm thật chặt, Hiểu Huỳnh và Mai Linh ân cần đưa khăn và nước uống. Diệc Phong nói mấy câu với Sơ Nguyên, rồi quay ra nói cười với cả đội, sua đó đến bên Bách Thảo. Mặt mày rạng rỡ nói với cô: “Cuối cùng cô đã quay về, tôi cứ tưởng cô bỏ chạy lúc sắp lâm trận. Cô cũng gớm thật, tôi quen Nhược Bạch đã lâu, chưa bao giờ thấy cậu ta giận đến thế.” “…Em đi lấy thuốc.” Nhìn Bách Thảo lặng lẽ cúi nhặt những viên thuốc rơi trên nền, Diệc Phong mỉm cười nói: “Cô quan tâm đến Nhược Bạch là rất tốt, nhưng cô sắp thi đấu với Kim Mẫn Châu, đã khởi động chưa?”. Tay Bách Thảo chợt dừng lại. Từ xa có thể thấy Kim Mẫn Châu đang bước lên võ đài. Trong ánh nắng chói chang, Kim Mẫn Châu vẫn cao ngạo như thường lệ, ở khoảng cách xa như vậy cô vẫn thấy cô ta đang nhìn về phía mình, có vẻ đang nóng lòng chờ đợi trận quyết đấu sắp tới… “Cuộc chạy marathon vừa rồi, coi như cơ thể em đã bắt đầu hoạt động!” Sơ Nguyên đi đến, giọng anh dịu dàng ôn hòa, tay phải đặt lên vai, mắt nhìn cô, cử chỉ nhẹ nhàng như giọng nói, anh hỏi: “Em muốn đánh bại Kim Mẫn Châu đúng không?” “…Vâng!” “Em không chỉ muốn đánh bại cô ta mà còn muốn thắng một cách đàng hoàng, đúng không?” “Vâng.” Bách Thảo cắn môi. “Cố lên”, Sơ Nguyên mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc cô, “Nhất định chiến thắng!”. *** Trên chuyến bay trở về từ Anh quốc. Trong khong hạng nhất, Đình Hạo gập tờ báo đang xem, nhìn đồng hồ đeo tay. Bốn giờ mười phút chiếu theo giờ Hàn Quốc, trận đấu của cô ấy có lẽ đã bắt đầu. *** Trên mặt đất phía trước, gần tay phải Nhược Bạch. Có hai túi giấy nhỏ đựng thuốc. “Trong lòng Bách Thảo, anh và sư phụ cô ấy hình như có vị trí ngang nhau, cho nên cô ấy mới quan tâm như thế, sắp vào trận đến nơi mà còn chạy đi lấy thuốc”, Diệc Phong nhìn Bách Thảo đang đi lên võ đài mà nói với Nhược Bạch, “Việc gì phải khắc nghiệt với cô ấy như vậy, thực ra Bách Thảo vẫn còn là đứa trẻ”. “Kim Mẫn Châu.” “Có.” “Thích Bách Thảo.” “Có.” Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu. “Hây…!” Dưới ánh nắng hè nhức mắt, Kim Mẫn Châu trợn mắt hét lên, lăng chân nhằm Bách Thảo đá tới. Đám người bên dưới kinh ngạc, trước nay ít thấy có người chọn cách tấn công trưc tiếp như vậy lúc vừa mới bắt đầu trận đấu. Thân người Bách Thảo hơi lắc, cô xoay người đá hậu, trên không trung chân trái cô đập vào chân phải Kim Mẫn Châu. “Phập!” Tiếng hai chân giao nhau, cơ hồ tóe lửa, âm thanh phát ra mạnh đến mức đám người ngồi bên dưới sửng sốt. “Thịch! Thịch!”, lùi hai bước Kim Mẫn Châu cố đứng vững, vốn định cho Bách Thảo một đòn phủ đầu nhưng không có hiệu quả, nộ khí trong lòng sôi lên, “…Vừa rồi cô đã bỏ chạy, đột nhiên quay lại, không biết tại sao, hối hận rồi hả!”. Trong lúc diễn ra ba trận đấu trước, Kim Mẫn Châu không rời mắt khỏi Thích Bách Thảo, thấy cô đi tìm Dân Đới, rồi vội vàng bỏ đi, thầm nghĩ, cuối cùng Bách Thảo đã biết xấu hổ, cuối cùng cô ta cũng hieur ra sư phụ cô ta là loại vô liêm sỉ, cho nên không dám so tài cùng ta, đã bỏ chạy ngay trước trận đấu. Nhìn theo bbongs Bách Thảo lúc đó dã chạy khá xa, Kim Mẫn Châu đắc ý cười vang, tuyên bố với nữ đồng đội, đối thủ của cô ta không đánh đã đầu hàng, coi như là hành động sáng suốt. Ai ngờ, khi trận đấu thứ tư của họ sắp bắt đầu, Thích Bách Thảo bổng nhiên quay trở lại! Thấy cô ta mình đẫm mồ hôi, trong tay cầm thứ không, hình như vừa rồi đi tìm mó đồ nào đó, Kim Mẫn Châu đột nhiên giận tím mặt, lại còn dám đi làm việc gì đó ngay trước lúc thi đấu, hành động như vậy là coi trọng hay coi thường Kim Mẫn Châu này? Mình không còn là đứa trẻ nhất thời sơ suất thua cô ta ba năm trước nữa, Thích Bách Thảo bây giờ, không bằng một ngón tay của Kim Mẫn Châu này! Là nữ tuyển thủ thế hệ mới có thực lực nhất Xương Hải, trận đấu hôm qua, mình đã đá tung hàm răng của chủ tướng Nguyễn Tú Mai người Myanmar, lẽ nào con ngốc Thích Bách Thảo không nhìn thấy? Lại dám làm nhục mình! “Định bỏ chạy hả?” Bách Thảo cau mày, nhìn thẳng vào mắt Kim Mẫn Châu, nghiêm giọng nói: “Tôi sẽ đánh bại cô, để cho cô và cha cô không được tùy tiện làm hại danh tiếng của sư phụ tôi, sao có thể ‘bỏ chạy’ chứ.” “Ha ha”, Kim Mẫn Châu cười như điên dại, “Chỉ dựa vào sức của mình cô mà định thắng tôi ư!” Nói đoạn nghiêm giọng hét lên, thân người hơi lùi, chân phải chạm đất, cơ đùi tích lực. Mình phải để Thích Bách Thảo ngông cuồng kia nếm đòn thập bát song phi liên hoàn, phải để cho Bách Thảo văng ra khỏi sàn đấu, để cho hàm răng cô ta bị đá tung! Phải để Thích Bách Thảo từ nay về sau d từ bỏ Teakwondo như Khúc Hướng Nam, ông thầy xấu xa của cô ta! “Hự!” Như tia chớp, chính trong tích tắc thân hình Kim Mẫn Châu hơi lùi về sau, Bách Thảo đã bám theo. Khi còn chưa kịp nhấc chân, một cú đá nghiêng mạnh như búa tạ trúng vào cằm Kim Mẫn Châu, Kim Mẫn Châu kinh ngạc hất chéo cánh tay phải mới thoát được, chân phải đau buốt đến tận óc. Một loạt động tác hoàn thành trong nháy mắt, các tuyển thủ ngồi xem hoa hết cả mắt, thấy Kim Mẫn Châu tấn công hai lần liền đều bị Thích Bách Thảo, một người\ hầu như còn chưa có tăm tiếng gì nhẹ nhàng hóa giải. Sau phút kinh ngạc, cả sân dội lên tiếng vỗ tay như sấm. Sự kiện Thích Bách Thảo chiều nay tất cả những người có mặt đều chứng kiến. Đại sư Kim Nhất Sơn khi truyền giảng về tinh thần võ đạo đã phẫn nộ chỉ trích võ sư Khúc Hướng Nam sử dụng thuốc kích thích trong trận đấu tranh cúp Teakwondo quốc tế và bị cấm thi đấu là nỗi nhục của cả giới Teakwondo. Ai ngờ, Thích Bách Thảo – đệ tử của Khúc Hướng Nam cũng có mặt, cô phản đối lời buộc tội của Kim đại sư, yêuu cầu ông thu lại lời nói, đồng thời hứa từ nay không có những phát ngôn tương tự. Kim đại sư nổi giận. Thích Bách Thảo vẫn kiên quyết đến cùng, nhất định không nhượng bộ. Lúc đó con gái Kim Nhất Sơn là Kim Mẫn Châu đưa ra yêu cầu thay cha đấu với Thích Bách Thảo, nếu Bách Thảo thắng thì Kim đại sư sẽ phải xin lỗi và từ nay về sau không được phép sỉ nhục danh tiếng của Khúc Hướng Nam, còn nếu Kim Mẫn Châu thắng, Thích Bách Thảo sẽ phải xin lỗi Kim Nhất Sơn đại sư và hứa từ bỏ Teakwondo. Đây cũng là nguyên nhân khiến hai đội Xương Hải và Ngạn Dương tổ chức cuộc thi đấu hôm nay. Trận so găng giữa Kim Mẫn Châu và Thích Bách Thảo đương nhiên là tâm điểm của cuộc chiến. Thực lực của Kim Mẫn Châu sau trận đấu với chủ tướng Nguyễn Tú Mai đội Myanmar đã để lại ấn tượng mạnh mẽ đối với những người chứng kiến. Những cú thập bát song phi liên hoàn ngoài sức tưởng tượng, khiến chủ tướng Nguyễn Tú Mai không thể đánh trả, sau những phút thế thủ, giằng co căng thẳng, Nguyễn Tú Mai bị đá văng khỏi võ đài, gãy hai chiếc răng. Thực lực của Thích Bách Thảo thế nào, hầu như còn chưa ai biết. Tuy nhiên, xem ra lúc này hai người sức lực ngang ngửa, căn cứ tình hình trên sàn đấu, dường như Thích Bách Thảo có phần chiếm ưu thế. Kim Mẫn Châu vừa thở gấp, vừa trợn mắt nhìn Bách Thảo, nỗi hận lại trào lên nhưng cũng không dám mạo hiểm tấn công. Bách Thảo tỏ ra không nôn nóng tấn công, nắm chặt nắm đấm, điều chỉnh bước chân, nhìn chằm chằm vào mắt đối thủ, tập trung tinh lực duy trì từng bước, từng bước. 0:0 Tỷ số vẫn cố định. “Thế nào, thế nào, liệu ai sẽ thắng?”, dưới khán đài Hiểu Huỳnh sốt ruột lắc tay Diệc Phong, hỏi dồn. “Thôi đi, vừa mới bắt đầu”, Diệc Phong ngáp một cái. “Nhưng cũng có thể nhìn thấy thực lực ai hơn!”, Hiểu Huỳnh nhìn lên võ đài không chớp mắt, “Tôi thấy Bách Thảo rất lợi hại, nhìn Kim Mẫn Châu kìa, liên tiếp đá hụt hai cú đúng không, mau nói đi chứ!”. “Đúng, đúng!”, Diệc Phong nói vẻ bất lực, “Nhưng thi đấu phải dựa vào điểm số, Bách Thảo chưa ghi được điểm hơn nữa…”, anh ta ngập ngừng, “Bách Thảo lại hơi nôn nóng”. “Nôn nóng?” “Hai cú vừa rồi, thực ra Bách Thảo có thể né tránh để tiêu hao sức lực của đối phương, bảo tồn sức lực của mình. Nhưng Bách Thảo đều đánh trả…”, Diệc Phong lắc đầu, “…Cục diện như vậy thoạt nhìn có vẻ rất đã mắt, nhưng có thể người chịu thiệt sẽ là Bách Thảo”. “Đúng”, Thân Ba gật đầu. “Phải đấy”, Lâm Phong thở dài, “Bách Thảo có vẻ quá ý chí, hơn nữa…” Diệc Phong liếc nhìn Nhược Bạch đang yên lặng ngồi bên. Để lấy thuốc cho Nhược Bạch, Bách Thảo hình như đã chạy một đoạn đường khá dài, thể lực chắc chắn bị hao tổn không ít. “Bách Thảo ngốc quá.” Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, mắt đỏ lên, thầm nghĩ: Có lẽ trận đấu này là vì sư phụ, Bách Thảo mới như vậy, cố dốc sức đánh thật tốt, quyết không tỏ ra mềm yếu. Con bé ngốc nghếch, cứ coi như trận này đánh bại được Kim Mẫn Châu thì danh dự của Khúc Hướng Nam có thể phục hồi được bao nhiêu? Khúc Hướng Nam sử dụng thuốc kích thích đã bị ban tổ chức Cup Teakwondo quốc tế năm đó công khai, hơn nữa chẳng phải trong cuộc nói chuyện điện thoại buổi trưa, chính Khúc võ sư đã thừa nhận với Bách Thảo rồi sao? Hiểu Huỳnh gắng sức giật ngọn cỏ trên mặt đất, lẽ nào Bách Thảo không biết, nếu thua Kim Mẫn Châu, cô ấy sẽ phải từ bỏ Teakwondo sao? Ngốc nghếch, nhất định phải thắng mới được, nhìn cục diện như thế này e rằng khó khăn. Rốt cuộc Bách Thảo có hiểu không? “Hây!” Kim Mẫn Châu không kiềm chế được hét lên, lại tiếp tục ra loạt đòn! Sắc mặt Quang Nhã tái mét, cắn chặt môi, nhìn hai cô gái đang thế thủ trên võ đài. Đây là cuộc đấu vì danh dự của người đó, Thích Bách Thảo là đệ tử, còn cô, là… con gái của người đó. Có lẽ cô nên xuất chiến chứ không phải là Bách Thảo. Nhưng cô hận người đó. Người đó không xứng đáng là cha cô, chính việc làm của ông ta, chính việc ông ta sử dụng thuốc kích thích đã giết chết mẹ cô, chính ông ta đã khiến cô ngay từ nhỏ đã phải chịu bao nỗi nhục nhã tủi hờn. *** Toàn Thắng võ quán. Dưới gốc mai. Bàn tay già nua đầy những nếp nhăn dâu bể. Lá mai trên cây xanh biếc, lấp loáng những tia nắng nhảy nhót. Có lúc ông không oán trách ông trời, một khi ông đã có tình yêu như sông biển của nàng thì số phận nhất định phải lấy đi của ông cái gì đó để cho công bằng! Chiến thắng đối thủ trong trận chung kết, rồi đoạt chức vô địch, trong niềm vui sướng tột cùng ông không thể chờ đợi hơn nữa, vội báo ngay tin mừng này với người vợ trẻ đang ở trong nước cách xa vạn dặm. Có vẻ hy vọng đưa nàng ra nước ngoài chữa bệnh sắp trở thành hiện thực, nhưng ngay lập tức, ban tổ chức ra thông báo kết quả kiểm tra cho thấy ông đã sử dụng thuốc kích thích trong thi đấu. Tiếng ho mỗi lúc một nặng. Khúc Hướng Nam nhìn ánh nắng lấp loáng nhảy nhót trên những lá mai, thiên đường và đại ngục có lẽ cũng chỉ cách nhau trong gang tấc. Nếu ông không đoạt chức vô địch Teakwondo quốc tế năm đó thì có thể vợ ông đang ốm nặng sẽ không bị sốc mạnh dẫn tới trở dạ đẻ non và cuối cùng phhair qua đời như thế. … … “Hướng Nam, đợi Quang Nhã lớn lên, khi hoa mai nở…” Quang Nhã lúc đó vẫn được nuôi trong lồng kính, vợ ông gắng gượng ngồi trên xe lăn, cách một tấm kính phòng bệnh, bàn tay nhẹ nhàng lần theo hình hài đứa trẻ. Ngày cuối cùng của cuộc đời, khuôn mặt nàng hao gầy, sắc mặt trắng như tuyết, đôi mắt vẫn to tròn sâu thẳm như ngày đầu gặp gỡ, chan chứa tình yêu, đã dần dần thấm nước. “…Anh phải nói với con, mẹ yêu cha, mẹ yêu Quang Nhã… hãy bảo Quang Nhã thay mẹ chăm sóc cây mai, chăm sóc cha…”. … … Sau khi con gái trưởng thành rất giống mẹ, nhưng không hề chăm sóc cây mai, cũng chưa bao giờ gọi ông một tiếng cha. Mỗi khi con gái trợn đôi mắt giống hệt mẹ với ông, dùng những lời lẽ hỗn xược mắng ông như bọn trẻ con trong võ quán, ông cảm thấy, nếu có cuộc đời thứ hai, có thể A Viên sẽ không gặp ông, có thể cô ấy đã sống bình yên, hạnh phúc. Cô ấy ra đi đã bao nhiêu năm. Vậy mà cây mai vẫn chưa một lần nở hoa. Trong những đêm đông dài tĩnh mịch, một mình ngồi bó gối bên gốc cây mai, tưởng rằng quãng đời của mình sẽ trôi qua trong cô quạnh, tủi nhục như vậy, không ngờ một ngayf kia Thích Bách Thảo xuất hiện, trở thành đệ tử của ông. *** “A!” Đúng lúc Kim Mẫn Châu đang tung chân tấn công, Bách Thảo hét lên định thân, hai cơ thể giao nhau, “Phịch!”, lại một âm thanh nặng nề vang lên, tiếng chân hai cô gái đập vào nhau trong không trung. Tình hình cụcc diện vẫn không thay đổi. Những người xung quanh ngây người nhìn. 0:0 Hai bên vẫn chưa ai ghi điểm. Hiệp một kết thúc. “Đánh như vậy quá ngốc, việc không nhất định phải đánh trả như vậy!”, Bách Thảo vừa xuống sân, Hiểu Huỳnh đã vội đến bên nói ngay, “…Cô ta nôn nóng tấn công, cậu có thể né tránh để tranh thủ giữ sứ, giằng co như vậy cậu sẽ bị thiệt, biết không?”. Ngốc thật! Bách Thảo cắn môi, mồ hôi làm tóc cô bết lại, bóng lên, cô thở gấp, lặng lẽ ngồi xuống. Sơ Nguyên đưa chai nước cho cô, lại dùng chiếc khăn bông lớn, giúp cô lau mồ hôi ở cổ và đầu. “Sức khỏe vẫn tốt chứ?” Đợi cô đã bình thường trở lại, Sơ Nguyên hỏi. “Vâng.” Bách Thảo gật đầu. “Vậy thì tốt”, Sơ Nguyên ra hiệu cho cô quay người để xoa bóp bờ vai đã tê cứng, “…Không nên quá căng thẳng, thư giản một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn”. Sau đó anh không nói nhiều, chỉ giục cô uống nước rồi lại xoa bóp bắp chân cho cô. Thời gian nghỉ sắp hết. Bách Thảo nhìn về phía Nhược Bạch, thấy anh vẫn ngồi yên lặng có vẻ như không có lời nào muốn nói với cô, hai gói thuốc vẫn nguyên chỗ cũ, anh không hề động đến. “Cố lên!”, Sơ Nguyên vỗ vai Bách Thảo, “Phấn chấn lên!”. “Vâng.” Bách Thảo hít một hơi thật sâu, hơi cao giọng đáp lại. “Cố gắng nhé!”, Lâm Phong, Thân Ba, Khấu Chấn cũng đồng thanh cỗ vũ. Trọng tài thổi một hồi còi. Trận đấu lại tiếp tục. “Hây…!” Kim Mẫn Châu hét lên vẫn giống hiệp một, vừa lên sàn đã tấn công như vũ bão, một chuỗi cú đá liên tiếp, giống như lớp lớp bóng đen phi vào cô, Bách Thảo nín thở không lùi bước, người hơi né sang bên, nghênh chiến. “Ôi…” Hiểu Huỳnh ôm đầu kêu lên. “Tại sao, tại sao Bách Thảo vẫn đánh kiểu đó, khi Kim Mẫn Châu tấn công, lẽ ra phải né tránh để giữ sức, sao lại đỡ một cách ngờ nghệch như vậy! Sức lực Bách Thảo sao có thể địch nổi Kim Mẫn Châu!” Diệc Phong nhún vai, vừa nhìn lên võ đài vừa hỏi: “Sao cô biết?”. “Em đã tìm hiểu rồi!”, Hiểu Huỳnh nét mặt khổ não, “Buổi trưa em tìm chỗ lên mạng để tra cứu, Kim Nhất Sơn đại sư nổi tiếng thể lực vô địch, được gọi là “Nộ hỏa sơn thần” không chỉ do tính khí, mà còn ám chỉ thể lực như núi lửa của ông ta. Kim Mẫn Châu cũng có sức lực hơn người, em tra tài liệu thì thấy, lúc vị thành niên cô ta từng đấu liền sáu trận, trận nào cũng tấn công liên tiếp, trận nào cũng vận dụng liên hoàn soang phi chất lượng cao, giới truyền thông Hàn Quốc gọi cô ta là “Thần lực trời sinh”, đấu với cô ta phải thông minh, đấu pháp khéo léo, nếu đánh trực điện xem như đi vào chỗ chết”. “…” Mai Linh nghe vậy sợ rùng mình. “Vì sao vừa rồi Sơ Nguyên sư huynh không khuyên Bách Thảo?”, Hiểu Huỳnh suýt khóc, “…Thân Ba, Lâm Phong, cả anh nữa, khi thi đấu thì Sơ Nguyên sư huynh đều chỉ dẫn, vì sao không bảo cho Bách Thảo, không thể đánh như vậy?”. Diệc Phong nhìn về phía Sơ Nguyên và Nhược Bạch, hai người đang chăm chú theo dõ diễn biến trên võ đài, Kim Mẫn Châu vẫn tiếp tục tấn công, không hề nao núng. Bách Thảo không chịu lùi một tấc, hai người giằng co, không khí trên sân căng như dây đàn, gay cấn cực độ. “Bách Thảo thi đáu vì sư phụ.” “Sao?”, Hiểu Huỳnh không hiểu. “Cô ấy thi đấu vì Khúc Hướng Nam, cho nên quyết không chịu nhượng bộ, dù một bước”, Diệc Phong lắc đầu, “Kim Mẫn Châu thi đấu thay cho cha, có lẽ cũng tâm trạng như vậy. Vì thế hai người này, cái họ muốn không phải chỉ là chiến thắng đơn thuần, mà là thắng oanh liệt, phải đá bật đối thủ ra khỏi sân, là kiểu chiến thắng buộc đối thủ phải cúi đầu thuần phục”. “Hây!” Lại một đợt tấn công nữa, Kim Mẫn Châu lăng chân phải, hất tay cản đòn phản công của Bách Thảo, cánh tay đau rát như phải bỏng, mắt trợn trừng thu chân tiếp đất. Thích Bách Thảo không hề lùi bước, còn Kim Mẫn Châu hơi cúi người, nhịp thở bắt đầu gấp dần lên. “Cô!” Vừa điều chỉnh nhịp chân, Kim Mẫn Châu đứng thẳng người, lạnh lùng rít lên: “Khá lắm, có thể kiên trì được lâu như vậy!” Từ khi tham gia thi đấu đến nay, mỗi đối thủ sau khi nhận ra sức lực phi thường của Kim Mẫn Châu đều ít nhiều né tránh, tìm cơ hội phản công. Ngay đến thiên tìa Lý Ân Tú của Xương Hải võ quán cũng thừa nhận, thể lực của mình không bằng Kim Mẫn Châu. Con bé Thích Bách Thảo này… “Đáng tiếc”, Kim Mẫn Châu ngẩng đầu, khinh bỉ nói, “Kể ra khả năng cũng không tồi nhưng bái nhầm sư phụ, bái nhầm kẻ khốn kiếp Khúc Hướng Nam, cô càng có tài càng là tai họa của giới Teakwondo”. “Nói xong chưa?”, ánh mắt Bách Thảo bốc lửa. “Chưa!”, Kim Mẫn Châu ưỡn ngực trợn mắt, âm thanh rít qua kẽ răng, “Nếu cô từ bỏ không thừa nhận kẻ khống kiếp Khúc Hướng Nam là sư phụ, có thể tôi sẽ tha cho…”. “Phịch!” Tiếng gió xé không khí, Bách Thảo hét lên một tiếng rồi bay lên, xoay người đá chéo, cú đá như búa bổ trúng đầu Kim Mẫn Châu. Kim Mẫn Châu loangk choạng lùi về sau, chân phải Bách Thảo bám sát, “Xoẹt!” lại một cú sượt qua sườn mặt đối phương. *****