Reece Gilmore đi trên con đường đầy ổ gà của thị trấn Angel’ Fist (Nắm tay thiên thần) trong khi chiếc Chevy Cavalier của cô đã nóng ran. Cô chỉ còn lại 243 $ lẻ nhưng dù sao cũng đủ để chăm sóc chiếc xe của cô, tiếp nhiên liệu cho nó và cho cả cô. Nếu chiếc xe không hỏng quá nặng thì cô còn đủ tiền để thuê tạm 1 phòng nghỉ qua đêm. Nhưng cho dù có tính toán lạc quan đến mấy thì cũng đến lúc cô bị khánh kiệt.
Và rồi khi thấy hơi nước bốc lên từ thùng xe phía trước cô biết cần phải dừng lại ở đâu đó một thời gian để tìm việc làm.
Không có gì để lo lắng, sẽ chả có vấn đề gì lớn cả, cô tự nhủ. Thị trấn nhỏ bé của bang Wyoming này nằm bao quanh một hồ nước xanh lạnh lẽo, khung cảnh cũng chẳng đến nỗi nào so với các nơi khác. Có thể còn đẹp hơn. Ở đây có sự thoáng đãng cần thiết đối với cô với những ngọn núi tuyết bao phủ từ phía xa pử vùng Tetons.
Cô đã mất hàng giờ đi loanh quanh qua các ngọn núi và thung lũng này. Cô cũng không biết mình sẽ đi đến đâu khi bắt đầu lên đường vào sáng sớm hôm đó, chỉ biết là cô đã đi qua thị trấn Cody, thị trấn Dubois, và mặc dù cô dự định sẽ đến thị trấn Jackson nhưng cô lại rẽ xuống phía Nam.
Có thể là sức hút nào đó đã dẫn cô đến nơi này.
Đã tám tháng nay cô chuyên tâm tìm hiểu các chỉ dẫn và đi theo sự cuốn hút của bản thân. Những khúc cua nguy hiểm, trơn trượt khi ướt. Ai đó đã có ý tưởng rất hay khi đưa ra những lời cảnh báo đó.
Ngoài ra còn có những chỉ dẫn khác có thể là một tia nắng mặt rời xiên nghiêng rất kì lạ ở phía cuối một con đường, hay chỉ là những chiếc chong chóng gió hướng về phía Nam.
Nếu cô thích ngắm nhìn ánh nắng hoặc những chiếc chong chóng gió kia thì có thể cô đã đi theo tiếng gọi của nó cho đến khi cô tìm được đúng nơi cần đến, đúng thời điểm cần có mặt. Có thể cô sẽ ở lại đó một vài tuần hoặc thậm chí là một vài tháng như có lần cô đã ở lại South Dakota. Cô sẽ lại tìm việc làm, khám phá nơi đó và rồi lại đi khi tìm thấy những chỉ dẫn khác và những cuốn hút khác.
Cô hoàn toàn tự do thực hiện chế độ mà cô tự lập ra cho mình, và thường thì nó sẽ làm giảm bớt nỗi lo lắng đang đè nặng trong đầu cô. Mấy tháng qua cô đã sống với chình mình, làm những việc để xoa dịu bản thân chư không đơn thuần là thực hiện chế độ điều trị kéo dài một năm của cô.
Nói một cách công bằng, chế độ điều trị đó khiến cô phải đối mặt với mình mỗi khi ngày mới đến, mỗi lúc đêm về, thậm chí là hàng giờ. Và bây giờ cô lại bắt đầu một việc làm mới ở thị trấn Angel’s Fist này.
Nếu không có gì thay đổi, cô sẽ ở lại đây vài ngày để thưởng thức hồ nước, ngọn núi kia và kiếm đủ tiền để tiếp tục lên đường. Thị trấn nhỏ bé như thế này- theo chỉ dẫn trên đường thì dân cư chỉ có 623 người- rất phù hợp cho hoạt động du lịch khi khai thác nguồn phong cảnh ở đây, thậm chí có thể biến nó thành một công viên quốc gia.
Cô sẽ cần một khách sạn, ít nhất cũng là một khách sạn loại nhỏ, hoặc một nông trại trong vòng một vài dặm nữa. Làm việc ở một nông trại cũng không quá tẻ nhạt. Những nơi này sẽ cần người tiếp đón, khuôn vác và dọn dẹp nhất là khi mùa xuân đang đến và băng tuyết bắt đầu tan thế này.
Nhưng trong khi khói trong xe đang bốc ra ngày cang nhiều như thế này thì việc cần làm đầu tiên có lẽ phải tìm một thợ cơ khí.
Cô đi chậm lại trên con đường nhỏ bao quanh hồ. Tuyết tan tạo thành những vũng nước trắng tẻ nhạt. Cây cối vẫn giữ nguyên màu nâu đặc trưng của mùa đông nơi đây nhưng dưới hồ đã xuất hiện một vài chiếc thuyền. Một vài người đang mặc áo gió, đội mũ lưỡi trai đang theo hướng thuyền về phía ngọn núi soi bóng xuống mặt nước hồ.
Phía bên kia hồ là khu sinh hoạt của cư dân, có cửa hàng đồ lưu niệm, gian triển lãm, ngân hàng, bưu điện và văn phòng cảnh sát trưởng.
Cô rời khỏi khu vực mép hồ đi về hường nhà kho lớn của một cửa hàng bách hoá tổng hợp. Có hai người đàn ông mặc áo len ngồi ngắm mặt hồ.
Họ gật đầu chào khi cô tắt mày và bước ra khỏi xe. Người đàn ông ngồi bên mé phải trên mũ có in tên- Cửa hàng rau quả và mậu dịch Mac- lên tiếng.
“ Hình như xe của cô đang bị trục trặc”
“ Vâng. Anh có thể chỉ cho tôi chỗ sửa được không?”
Anh ta đứng dậy, vóc dáng khá vạm vỡ, vẻ mặt hồng hào. Trên khoé mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, giọng anh ta có vẻ hơi lè nhè.
“Sao chúng ta không thử mở thùng xe xem thế nào?”
“Thế thì tốt quá”. Reece mở khoá thùng xe và anh ta lật nắp lên. Khói bên trong bốc lên mù mịt khiến anh ta giật mình lùi lại. Không hiểu tại sao nhưng cô cảm thấy rất bối rối. “ Hình như nó mới chỉ bị như vậy cách đây khoảng mười dặm. Tôi không để ý nên bây giờ mới biết”.
“Không sao cả. Cô đang muốn đến chỗ công viên phải không?”
“Vâng, có thể là như vậy. Nhưng tôi nghĩ chiếc xe không muốn làm theo ý định của tôi.” Không chắc chắn như vậy, co không bao giờ biết chắc là mình sẽ đi đến đâu. Cô cố gắng tập trung vào chiếc xe thay vì quanh quẩn nghĩ không không biết sau đây mình sẽ đi đâu.
Người đàn ông kia cùng đi ra xem xét chiếc với bạn mình. Cô cũng làm bộ nhìn ngó cùng với họ mặc dù cô biết mình không hề có chút kiến thức nào về cơ khí. Đối với phụ nữ thì những gì nằm dưới chiếc thùng xe kia chả khác nào miền đất xa xôi lạ lẫm trên sao Diêm Vương.
“Hộp toả nhiệt bị vỡ rồi.Cô phải thay hộp mới thôi.”
“Có vẻ không tồi tệ quá, cô sẽ không mất quá nhiều tiền.”
“Có nới nào trong thị trấn này thay được không?”
“Cô nên đến gara nhà Lynt. Tôi sẽ gọi điện cho họ giúp cô.”
“Vậy thì rất cảm ơn anh. Tên tôi là Reece, Reece Gilmore.” Cô mừng rỡ và vội vàng giới thiệu.
“Tôi là Mac Drubber. Còn đây là Carl Samsonp.” Mac giới thiệu lại.
“Cô đến từ miền Đông phải không?” Carl hỏi. Theo đánh giá bề ngoài của Reece thì Carl năm nay khoảng 50 tuổi và có vẻ là người gốc Mỹ.
“Vâng, tôi đến từ Boston. Rất may được gặp các anh giúp đỡ.”
Mac nói ngay. “Có gì đâu. Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà. Cô có thể đi dạo quanh đâu đó một lát. Nhân viên gara sẽ đến đây trong vòng vài phút.”
“Tôi cũng muốn đi dạo một lát để thăm nơi này. Ở thị trấn có chỗ nào tốt để ở không anh?”
“Cuối đường này có một khách sạn nhìn ra hồ. Phía bên kia có nhà nghỉ Teton ấm cúng hơn. Ngoài ra ven hồ còn có rất nhiều khách sạn và nhà trọ loại nhỏ có thể thuê theo tuần hoặc theo tháng.”
Cô không nghĩ mình sẽ ở đây đến cả tháng. Một ngày đã kà cả vấn đề đối với cô lúc này. Nhưng ở nhà trọ cùng với gia đình chủ nhà thì lại bất tiện. “Có lẽ là tôi sẽ tìm một khách sạn nào đó để ở tạm.”
“Đi bộ từ đây tới đó khác xa. Nếu cô không phiền thì tôi có thể cho cô đi nhờ xe tới đó.”
“Tôi đã lái xe cả ngày rồi và bây giờ cũng muốn đi lại một chút cho thư giãn. Dù sao thì cũng rất cảm ơn anh Drubber.”
“Không có gì. Quả là một việc hay đấy.” Mac Drubber còn đứng nán lại một lát khi cô đi xuống con đường đi dạo hai bên đầy cây.
Carl lắc đầu ngao ngán. “Chẳng có tí da thịt nào cả. Phụ nữ ngày nay dường như đánh mất hết đường cong của mình rồi”.
Thực ra không phải cô muốn có thân hình gầy còm như vậy mà cô đang cố gắng lấy lại phần trọng lượng cơ thể mà cô đã mất đi mấy năm nay.Trước đây cô rất béo nhưng rồi sau sự kiện đó, thân hình cô trở nên khẳng khiu và giờ đây cô lại tìm cách trở lại điểm xuất phát ban đầu ấy. Cô không thể tin vào mắt mình mỗi khi cởi quần áo và nhìn thấy những chỗ xương lộ hẳn ra. Hình như đây không phải là thân hình của cô.
Cô không đông ý với nhận xét của Mac về việc làm đó của cô. Đã có thời cô rất tự hào về mình- một người phụ nữ xinh đẹp, biết ăn diện và rất hấp dẫn. Nhưng giờ đây khuôn mặt cô trở nên khô cứng, qua những đêm dài mất ngủ hơn nhưng mỗi khi mất ngủ ban đêm mắt cô lại thâm quầng, da dẻ xanh xao ốm yếu.
Cô muốn trở lại thời kì đẹp đẽ đó.
Reece lặng lẽ bước trên đường. Cô tự nhủ với mình là không được vội vàng, không được xô đẩy, chen lấn mà phải thản nhiên đón nhạn mọi thứ đến với mình cho dù thế nào đi nữa.
Làn gió lạnh phả vào vào mặt cô làm bay lọn tóc nâu mà cô đã bện thành đuôi phía sau lưng. Cô rất thích cảm giác sạch sẽ tươi mát đó và cô thích cả thứ ánh sáng bao phủ khách sạn Teton toả xuống mặt hồ lung linh.
Đúng như lời Mac nói,có vài căn nhà nhỏ nằm lấp sau mấy rặng liễu và cây dương trơ trụi. Cửa nhà chủ yếu làm bằng khung gỗ kính, phía trước có cổng vòm khá lớn nhìn ra khung cảnh quang đãng phía trước.
Sẽ rất thoải mái nếu được ngồi trên những cổng vòm kia ngắm nhìn mặt hồ, núi non, hoặc thậm chí là đầm lầy với những bụi dương bồ mọc rải rác. Nhất định cô sẽ ở trong những ngôi nhà như vậy nhưng đó là chuyện sau này chứ không phải ngay ngày hôm nay.
Cô nhận thấy có mấy khóm dương xỉ xanh mọc dưới những thùng rượu Whisky để ngay lối vào một nhà hàng. Cơn gió lạnh thổi qua làm rung rinh thân câynhưng dù ứao thù đó cũng là dấy hiệu báo mùa xuân đang về. Mọi vật đầy trở nên mới mẻ khi mà xuân đến, và có thể mùa xuân này chính cô cũng tươi mới trở lại.
Cô dừng lại một thoáng để chiêm ngưỡng cảnh vật và không khí dễ chịu khi có dấu hiệu mùa xuân về. Và chẳng bao lâu nữa, cảnh sắc mùa xuân sẽ hiển hiện nơi đây. Sách hướng dẫn của cô phóng đại nơi đây có bạt ngàn các loài hoa dại mọc trên cánh đồng và rất nhiều loài khác mọc quanh hồ.
Reece thầm nghĩ cô đang rất mong cây cối đâm chồi nụ hoa hé mở.
Cô ngước mắt lên và thấy cảnh cửa sổ lớn của một nhà hàng. Có lẽ đây là nơi ăn tối thì đúng nghĩa hơn. Quầy phục vụ , những chiếc bàn vuông vắn và khi ăn uống khép kín, tất cả đều sơn màu đỏ nhạt và trắng. Bánh nhân táo và các loại bánh ngọt khác được trưng bày bên trên gian bếp quay cửa ra phía quầy phục vụ. Hai cô nhân viên phục vụ đi lại giữa các bàn, trên tay mang các khay đựng đồ ăn và bình café.
Bây giờ đang là giờ ăn trưa. Cô dã quên không ăn trưa. Nhất định khi vào khách sạn cô sẽ. Thế rồi cô nhìn thấy ngay bên trên cửa sổ có tấm biển viết tay thông báo:
CẦN TUYỂN ĐẦU BẾP
HỎI BÊN TRONG
Đúng là tấm biển báo. Mặc dù đã lùi lại một bước để nhìn cho kỹ nhưng dường như cô vẫn chưa tin vào mắt mình. Cô đứng đó một lúc nhìn bên trong. Gian bếp vẫn đang mở, đó là điều quan trọng nhất đối với cô. Nấu các món ăn tối là việc làm hết sức đơn giản, ít nhất thì cô đã từng có khả năng làm như vậy. Đây chính là lúc để cô thử sức mình, là cơ hội để cô tiến thêm một bước. Cho dù cô không được chấp nhận thì mọi việc cũng sẽ không xấu đi chút nào so với hiện tại của lúc này. Có thể sẽ có ,một khách sạn nào đó cần thuê cô để chuẩn bị đón khách mùa hè. Hoặc cũng có thể Drubber sẽ cần thuê cô.
Nhưng dù sao thì tấm biển báo vẫn còn nằm kia, chiếc xe đã đưa cô đến thị trấn và chính đôi bàn chân cô đã đưa cô đến nơi này. Những cây dương xỉ đã lấy lại được màu xanh tươi ban đầu khi mùa xuân còn chưa đến.
Cô bước đến chỗ cửa ra vào hít thở thật sâu để lấy lại sự tự tin sau đó mới mở cửa bước vào.
Mùi hành phi, thịt nướng và mùi café bay ngào ngạt bên trong. Có cả tiếng nhạc phát ra từ phía chiếc máy hát.
Nên nhà lát gạch đỏ và quầy phục vụ được lau sạch bóng. Một vài bàn chưa có khách ngồi cũng đã được đặt sẵn các món ăn trưa. Trên tường là những bức ảnh khá bắt mắt về hồ nước, cảnh núi non vào các mùa.
Cô chưa kịp làm quen với môi trường bên trong, chưa kịp thu hết can đảm thì một cô nhân viên phục vụ đã bước đến. “Chào chị. Chị có thể chọn bàn ngồi hoặc ngồi trên quầy để ăn trưa.”
“Không tôi muốn gặp người quản lí hoặc chủ cửa hàng. Ừm, việc liên quan đến tấm biển thông báo trên cửa sổ ngoài kia. Tôi muốn được nhận vào làm nhận viên nấu ăn.”
Cô nhân viên phục vụ đứng hẳn lại, chiếc khay thức ăn vẫn trên tay. “Chị là đầu bếp phải không?”
Đã có thời gian cô chẳng thềm để ý đến lòng tốt của người khác nhưng bấy giờ thì cô thấy việc làm đó là không nên. “Vâng”. Cô trả lời gọn lỏn.
“Công việc nặng nhọc đấy. Mới cách đây hai ngày cô Joanie đã sa thải một người.” Cô phục vụ vừa nói vưà đưa tay lên lau miệng có vẻ muốn uống chút gì đó.
“Ồ”. Reece thốt lên có vẻ ngạc nhiên.
“ Hồi tháng hai anh ta đến đây tìm việc làm và nói rằng anh ta đã gặp Chúa Jesus và muốn truyền bà lời răn dạy của Chúa đến vùng đất này”.
Cô nhân viên nghếch mặt mỉm cười rất tươi với Reece và nói tiếp: “Anh ta cầu khẩn nhe một môn đồ chính thống, vì vậy chị chỉ cần kiếm một miếng giẻ nhét vào miệng anh ta là xong. Chị ngồi chỗ quầy đợi đi, tôi sẽ vào tìm Joanie xem cô ấy có thể rời khỏi bếp một lát không. Chị dùng một ly café chứ?”
“Xin chị cho tô một tách trà”
“Sẽ có ngày thôi”.
Reece tự nhủ cô sẽ không bắt buộc phải làm công việc đó. Cho dù cô có được chấp nhận vào làm việc thì cô vẫn có quyềb từ chối. Cô có thể làm việc dọn dẹp ở khách sạn hay tìm một nông trại vào đó.
Chiếc máy hát nhảy bài và giọng ca sỹ Shania Twain vang lên rất vui vẻ. Cô nhân viên phục vụ bước vào trong vỗ vai một phụ nữ thấp béo mập. Sau một lát người phụ nữ đó ngó ra bắt gặp ánh mắt của Reece và gật đầu chào. Cô nhân viên quay lại quầy chỗ Reece ngồi trên tay cầm một ly Lipton nóng.
“Cô Joanie sẽ ra gặp chị ngày. Chị có dùng bữa trưa luôn không? Hôm nay nhà hàng có món đặc biệt bánh mì thịt dùng với khoai tây nghiền, đậu xanh và bánh quy.”
Không cám ơn chị. Tôi dùng trà thôi.” Reece chưa từng bao giờ phải kiềm chế như lúc này trong khi bụng cô đang đói cồn cào. Không những thế cô còn cảm thấy hồi hộp lo sợ.
Có lẽ cô nên rời khỏi đây, rời khỏi đây ngày lập tức và quay lại lấy xe. Cô sẽ sửa chiếc hộp toả nhiệt và lên đường. Tại sao cô lại nghe theo tấm biển thông báo chết tiệt kia mà bước vào đây.
Joanie vừa bước ra vừa lau tay, mái tóc cô ta màu hung khá mềm mại, trên gnười vẫn quấn tạp dề đầy vết dầu mỡ, chân đi giày cao gót đế mềm. Cô ta nhìn Reece với ánh mắt lạnh lùng.
“Cô là đầu bếp phải không?” Giọng nói của người hút thuốc khiến câu hỏi cộc lốc nghe rất khó chịu.
“Vâng”
“Cô muốn làn việc để kiếm sống hay chỉ muốn kiếm một chút gì đó bỏ vào miệng?”
“Cũng như thời cháu làm ở Boston, cháu làm việc là để kiếm sống.” Reece tức giận xé rách miếng vỏ bọc bên ngoài tùi trà của cô.
Miệng Joanie khi nói rất dễ mến, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt của cô ta. Reece còn nhận thấy trên khuôn mặt Joanie có một vết sẹo mờ khá dài từ hàm răng xuống đến tận cằm.
“Boston ah? Xa quá nhỉ?” Joanie vừa nói vừa lơ đãng thắt lại chiếc tạp dề.
“Vâng”
“Tôi cần một đầu bếp đến từ bờ biển miền Đông nhưng phải là người nói chuyện nhiều.”
Reece há hốc miệng vì ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng lấy lại được vẻ tươi cười. “Cháu sẽ nói rất nhiều, nhất là khi cảm thấy hồi hộp”.
“Cô đang làm gì ở đây?”
“Cháu đi du lịch. Xe của cháu bị hỏng và cháu cần một việc làm.”
“Cô đã có các sách tham khảo chưa?”
Reece giật mình, im lặng một lúc. “Cháu sẽ mua.”
Joanie khịt mũi, nhướng mày ra hiệu về phía nhà bếp và nói: “Đi vào trong mặc tạp dề vào và thử xem. Thực đơn tiếp theo là món sandwich thịt bò hầm, hành cuốn, hành và nấm rán, thịt rán và rau cải trộn. Nếu Dick không bị rơi đầu sau khi ăn các món cô nấu thì cô sẽ được nhận vào làm việc.”
“Vâng.” Reece tụt xuống khỏi ghế cao, cố giữ bình tĩnh bằng cách điều hoà nhịp thở và đi theo Joanie vào trong.
Cô không hề nhận ra nhưng Joanie thì nhận thấy rất rõ là cô đã xé túi tra Lipton thành những mảnh vụn nhỏ li ti.
Gian bếp được bố trí khá đơn giản nhưng phù hợp. Một dàn nướng lớn, lò nấy, tủ lạnh, và tủ đá. Ngoài ra, còn có các thùng chứa đồ, bồn rửa, bệ làm thức ăn, chảo rán, hệ thống điều tiết nhiệt. Trong lúc cô đeo tạp dề thì Joanie lấy ra những phần cần thiết cho thực đơn.
“Cám ơn cô.” Cô vừa nói vừa bắt tay vào làm.
Chả việc gì phải suy nghĩ nhiều, cô tự nhủ với mình như vây, hãy cứ để mọi việc đến đâu thì đến. Cô đặt vỉ nướng lên dàn, tay băm hành, nấm. Sau đó cô thêm khoai tây cắt sẵn và hẹn giờ cho món nướng.
Hai tay cô vẫn run, và mặc dù trống ngực của cô không còn đập mạnh nữa nhưng cô không dám ngoái đầu nhìn lại phía sau xem có ai để ý mình không.
Cô vừa làm vừa nghe tiếng nhạc phát ra từ chiếc máy hát và thậm chí cả tiếng phát ra từ chiếc lò nướng, chiếc chảo rán cô cũng nghe như tiếng nhạc.
Joanie mang vào một thực đơn nữa. “Món súp ba loại đậu ăn với bánh quy.”
Reece gật đầu trong khi tiếp tục cho thêm nấm và hành vào món nướng. Sau đó cô quay sang với thực đơn thứ 2.
“Thực đơn tiếp theo đây.” Joanie gọi lớn và đặt một tấm thẻ khác lên bàn. “Sandwich Reubenm sanwich hai lớp, và món salad hai mặt.”
Reece liên tục hoàn thành các thực đơn theo yêu cầu. Không khí trong gian bếo rất khẩn trương và các loại thực đơn thì có khác nhau nhưng nhịp điệu làm việc thì không hề thay đổi. Cô chỉ biết chuyên tâm vào công việc và không hề ngơi tay lúc nào.
Cô bày món ăn theo thực đơn ban đầu lên đĩa và mang cho Joanie kiểm tra.
“Đặt các món theo thứ tự và bắt đầu thực đơn khác ngay đi. Nếu chúng tôi không phải gọi bác sĩ đến đây trong vóng ba mươi phút nữa thì cô sẽ được nhận làm việc. Chúng ta sẽ thoả thuận tiền lương và thời gian làm việc sau.”
“Nhưng cháu cần…”
“Bắt đầu thức đơn tiếp theo ngay đi. Tôi phải ra ngoài hút một điếu thuốc bây giờ.” Không đợi Reece nói hết lới Joanie cắt ngang ngay.
“Cô tiếp tục làm việc thêm chín mươi phút nữa mới có thời gian ngơi tay để uống nước. Khi quay lại, Joanie thấy Reece đang ngồi trên bệ bếp uống café.
“Không có ai thiệt mạng cả.” Joanie thân thiện nói.
“Ối chà. Công việc lúc nào cũng bận rộn như thế này sao?”
“Bữa trưa thường đông như vậy. Cô làm việc rất tốt. Ban đầu tôi sẽ trả cô tám ‘$ cho mỗi giờ làm việc. Sau hai tuần nếu cô làm tốt tôi sẽ tăng thêm một $ cho mỗi giờ. Ngày nào cũng phải làm việc. Mỗi tuần cô có hai buổi nghỉ tuỳ theo sắp xếp. Tối sẽ lên lịch làm việc cho mỗi tuần. Cửa hàng mở cửa lúc 6h30 sáng, có nghĩa là ca làm việc đầu tiên sẽ bắt dầi lúc 6h sáng. Cô có thể ăn nhẹ bất cứ lúc nào. Bữa trưa từ 11h đến khi đóng cửa. Bữa tối từ 5h chiều đến 10h đêm. Cô muốn nghỉ ít hơn cũng được nhưng chúng tôi không trả tiền làm việc thêm giờ. Nếu cô làm quá giờ tuần này thì tuần sau toi sẽ trừ thời gian cho cô. Cô có hỏi gì không?”
“Không ạ.”
“Không được phép uống rượu trong giờ làm việc nếu không cô sẽ phải nghỉ việc ngay lập tức.”
“Vâng, cháu hiểu.”
“Cô có thể uống trà, café hay nước trắng. Nhưng nếu dùng đồ uống ngọt thì cô phải trả tiền. Bữa ăn cũng vậy. Nhìn thân hình cô gần như que củi thế kia thì chắc cô chả giấy trộn đồ ăn khi tôi vắng mặt đâu.”
“VÂng, cháu sẽ không làm như vậy.”
“Người làm ca cuối cùng phải lau dọn nhà bếp và khoá cửa.”
Reece ngắt lời Joanie:”Không được. Cháu không thể khoá cửa cho cô được. Cháu có thể mở cửa, có thể làn bất cứ ca nào, chúa có thể làm việc gấp đôi nếu cô yêu cầu, cô có thể đổi ca làm nhưng cháu không thể khoá cửa cho cô được. Cháu rất tiếc.”
Joanie hướng mày có vẻ ngạc nhiên. Cô ta nhấp nốt chỗ café và hỏi tại sao: “Cô sợ bóng tối hay sao?”
“Vâng, bếu việc đóng cửa là một phần trong công việc thì cháu phải đi tìm việc khác thôi.”
“Chúng ta sẽ bàn lại việc đó sai. Còn phải kí hợp đồng nhưng việc đó có thể làm sau cũng được. Xe của cô đã sửa được rồi, bấy giờ đang ở chỗ Mac.” Joanie mỉm cười nói tiếp. “Lời đồn đại mà. Tôi cũng chỉ mới biết chuyện đó thôi. Cô đang cần tìm mọt chỗ ở đúng không? Có một phòng tôi có thể cho cô thuê, không rộng lắm nhưng thoáng đãng, sạch sẽ.”
“Cảm ơn cô. Nhưng cháy sẽ tìm khách sạn để ở tạm. Dù sao chúng ta cũng cần có vài tuần làm việc cùng nhau xem thế nào.”
“Ngớ ngẩn”.
“Cô bảo chuyện gì ngớ ngẩn?”
“Lựa chọn của cô.” Joanie đi cào bên trong tay vẫn cầm ly café. “Cô có thể đi lấy xe và tìm chỗ ở. Nhớ có mặt ở đây lúc 4h chiều nhé.”
Reece bước ra khỏi nhà hàng trong lòng vẫn không hết ngạc nhiên. Cô đã và bếp và cô đã làm việc được. Bây giờ cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là việc làm bình thường đối với cô. Chỉ là việc thể hiện những gì đã được học, những việv mà đã gần hai năm nay cô không có cơ hội thể hiện.
Cô đi bộ ưuay lại xe, tạm gác mọi chuyện. Khi đến cửa hàng cô thấy Mac đang đứng bên quầy bán hàng. Đúng như cô đã nghĩ, gian hàng chỉ vào loại vừa phải – thùng bảo quản các loại nông sản và sản phẩm thịt, giá đựng đồ khô, khu dành cho các loại đồ gia dụng, cần câu, đạn dược. Nếu cso ai đó muốn mua một thùng sữa hay một hộp đạn thì đây chính là nơi cần đến.
Khi Mac bán hàng xong, cô tiến đến quầy.
“Xe của cô chạy được rồi đấy.” Mac thông báo ngay.
“Vâng, tôi cũng nghe nói vậy rồi. Cảm ơn anh. Tôi sữ trả tiền như thế nào đây?”
“Lynt để lại hoá đơn ở đây cho cô. Cô có thể đến gẩ trả hoặc trả tiền mặt ở đây cũng được. Tôi sẽ chuyển cho anh ấy.”
“Tôi trả bằng tiền mặt.” Cô cầm hoá đơn xem như trút dược gánh nặng kho thấy khoản tiền cô phải trả ít hơn số cô dự tính. Có tiếng ai đó đang nói chuyện ở phía sau cửa hàng. Cô nghe thấy cả tiếng máy thanh toán tiền. “Tôi đã tìm được việc làm rồi.” Reece thông báo thêm.
Mac ngẩng lên trong khi cô lấy ví thanh toán tiền. “Vậy sao? Nhanh nhỉ.”
“Tôi làm việc ở một nhà hàng. Tôi thầm chí còn chưa biết tên nhà hàng đó.”
“Chắc là nhà hàng Angel Food. Người dân ở đây thường gọi nó là nhà hàng Joanie.’
“Vâng, đúng đấy. Hy vọng anh sẽ có dịp ghé qua đó. Tôi làm thức ăn rất ngon.”
“Chắc chắn rồi. Tiền thừa của cô đây.”
“CẢm ơn anh vì mọi thứ. Bây giờ tôi phải đi tìm một chỗ ở sau đó sẽ quay lại làm việc tiếp.”
“Nếu ở khách sạn, cô nên báo lễ tân cho thuê mức giá ở một tháng và bảo cô ta là cô làm việc ở nhà hàng Joanie.”
“Vâng tôi sẽ nói với cô ấy như vậy. Cám ơn anh Mac Drubber.”
Khách sạn là một khu nhà năm tầng sơn màu vàng nhạt nhìn ra hồ. Bên trong có một cửa hàng nhỏ bán những đồ lặt vặt, một quầy nhỏ bán café và mấy loại bánh nướng, một phòng ăn đã kê sẵn bàn trải khăn vải lanh phủ bên trên. Cô còn nghe nói có một điểm truy cấp Internet tốc độ cao tra phí hàng ngày, thời gian phục vụ các phòng từ 7h sáng đến 11h đêm, và một phòng giặt tự phục vụ ở tầng hầm.
Reece thuê một phòng đơn ở tầng ba với mức giá ở hàng tuần – cô nghĩ chác cũng chỉ một tuần là đủ. Tầng ba sẽ là nơi phù hợp nhất đối với cô vì bên dưới thì dễ bị làm phiền còn ở tầng trên thì cô lạ cảm thấy trống vắng.
Với chiếc ví đã hầu như rỗng không, cô thậm chí còn không dám sử dụng thang máy mà đành phải lũi cũi trèo ba tầng cầu thang lên phòng.
Quả thật vị trí khách sạn xứng đáng với giá tiền mà người ta phải trae. Ngay khi vào phòng cô mở cửa dổ và đứng ngắm nhìn mặt nước hồ óng ánh, những con thuyền lặng lẽ trôi và cảnh núi non bao la như chiếm phần lớn không gian của khu thung lũng này.
Hôm nay thì nơi này là nơi ở của cô còn ngày mai thì cô không biết chắc như thế nào. Quay vào phòng cô mới phát hiện ra có một cánh cửa thông từ phòng cô sang phòng khách. Reece kiểm tra lại các khoá, đẩy thử cánh cửa và kéo chiếc bàn trang điểm ra chặn lại.
Dù sao thì làm như vậy cũng sẽ tốt hơn. Cô không bỏ hết đồ đạc ra mà chỉ lấy những đồ dùng cần thiết như sạc điện thoại, đồ dùng vệ sinh. Phòng tắm quá nhỏ nên cô quyết định không cần đóng cửa khi tắm. Trong khi tắm cô nhẩm tính các phép nhân trong đầu để giữ cho tâm trí trấn tĩnh. Cô thay quần áo mới và chuẩn bị tiếp tục đi làm.
Mình đã có công việc mới rồi. Cô vẫn thầm nhắc nhở mình như vậy trong khi chẩn bị đồ đạc và trang điểm qua loa. Mặt cô đã bớt xanh xao, mắt cô đã bớt thâm quầng. Sau khi xem xét lại đồng hồ cô bật máy tính xách tay, mở nhật kí và bắt đầu viết.
Thị trấn Angel Fist, bang Wyoming.
Ngày 15 tháng4
Mình đã nấu ăn hôm nay. Mình được nhận vào làm đầu bếp cho một nhà hàng nhỏ ở khu thung lũng xinh xắn này . Mình đang rất vui.
Có cảm giác như mình vừa đi leo núi về, như vừa chinh phục những đỉnh núi trong khu thung lũng này và mặc dù chưa lên được đỉnh núi nhưng mình sẽ tiếp tục. Hôm nay mình nghỉ ở đây, ngày mai mình sẽ tiếp tục chinhphục đỉnh núi.
Mình làm việc cho cô Joanie. Cô ấy khá thấp nhưng cũng rất đáng yêu. Tính cô ấy nghiêm khắc, đó là điều tốt đối với mình. Mình không thích được nâng niu chiều chuộng. Nó sẽ chẳng giúp ích được gì cho mình vả, nó sẽ chỉ làm cho mình hụt hẫng mỗi khi trở lại với thực tế. Mình sẽ ở đâu cho đến khi nào thấy cần phải ra đi.
Mình chỉ còn chưa đầy 10$. Nhưng biết đổ lỗi cho ai được đây. Không sao cả. Mình đã thuê được phòng để ở trong một tuần để ngắm cảnh hồ nước, cảnh dãy núi Teton, mình đã có việc làm và đã thay được chiếc hộp toả nhiệt mới rồi. Hôm nay mình không ăn trưa nhưng dó là chuyện đã qua rròi. Mình bận nấu nướng đén nỗi chả có thời gian để ăn. Mình sẽ ăn bù sau vậy.
Quả là một ngày nhiều niềm vui với mình, ngày 14 tháng 4 mình lại chuẩn bị đi làm.
Cô tắt máy, bỏ điện thoại, bằng lái xe và ba đôla còn lại vào túi và bước ra cửa. Trức khi mở cửa cô cẩn thận nhìn qua khe cửa kiểm tra ngoài hành lang. Sau khi kiểm tra tất cả các khoá, cô lấy một đoạn băng dán khe cửa lại và bước ra ngoài hành lang. Cô lại đi bộ xuống cầu thang vừa đi vừa nhẩm tính. Reece quyết định sẽ để xe lại khách sạn. Đi bộ sẽ tiết kiệm được xăng và chi phí mặc dù khi cô hết ca làm việc thì có thể trời đã tối. Chỉ có vài khỗi nhà thôi mà. Ngón tay cái vẫn xỏ vào chiếc dây chùm chìa khoá và nút báo nguy hiểm trên đó.
Có lẽ cô nên quay lại lấy xe dù chỉ là để đề phòng. Thật ngớ ngẩn, cô đã gần đến nơi rồi mà. Phải suy trước tính sau chứ. Cô bắt đầu hồi hộp khi đến gần cửa hàng. Ánh sáng phát ra từ nhà bếp, tiếng nhạc từ máy hát, giọng nói vang ra từ khu bàn ăn. Những âm thanh, mùi vị và cử chỉ quen thuộc mà cô đã chứng kiến.
Bàn tay cô có vẻ vụng về khi chạm vào cảnh cửa nhà hàng Joanie nhưng cô vẫn mở cửa bước vào. Vẫn là cô nhân viên phục vụ cô đã gặp ban trưa. Cô ta nhận ra cô và vẫy tay ra hiều gọi cô lại. Reece dừng lại cạnh khu quầy dành cho ăn uống chỗ cô nhân viên đang đổ các loại gia vị vào hộp.
“Joanie đang ở trong nhà kho. Cô ấy bảo tôi phải hướng dẫn cho chị. Bây giờ thì chưa có khách nhưng chỉ một lát nữa thôi họ sẽ đến. Tên tôi là Linda- Gail.”
“Tôi là Reece.”
Thứ nhất, Joanie sẽ không cho phép ai nhàn rỗi. Chị đứng quanh quẩn cô ấy sẽ chẳng nề hà gì mà không nhảy bổ lên lưng mà chị mà trừng trị.” Linda- Gail cười rất tươi trong khi nói khiến cặp mắt sáng của cô ta lấp lánh, hai bên má hiện rõ núm đồng tiền. Cô ta có mái tóc màu hoe rất đáng yêu tết thành bím. Linda-gail mặc quần Jeans, áo sơ mi màu đỏ chấm hoa trắng, tai đeo khuyên bạc lúc lắc. Nhìn cô ta chẳng khác gì cô gái vắt sữa.
“Tôi rất thích làm việc.”
“Bình tĩnh đi. Hôm nay là tối thứ 7 và chúng ta sẽ rất bận rộn. Có thêm hai người sẽ cùng làm việc với chị là Bebe và Juanita. Matt phụ trách thu dọn còn Pete phụ trách rửa bát. Chị và cô Joanie sẽ cùng làm việc trong bếp và cô ấy sẽ liên tục để mắt đến chị. Nếu muốn giải lao chị phải thông báo cho cô ấy. Phía sau có chỗ để áo khoác và túi xách. Chị không có túi xách hay sao?”
“Không, tôi không mang theo.”
“Trời đất, tôi chưa bào giờ đi đâu mà không mang theo túi xách. Tôi sẽ dẫn chị đi thăm qua một vòng. Chị cần phải khai báo vào mẫu. Tôi ngĩ chj đã từng làm việc này rồi.”
“Vâng.”
“Chúng ta sẽ thay phiên dọn dẹp phòng nghỉ. Sau vài tuần chị sẽ được may mắn tham gia công việc đó.”
Linda-gail lại cười. “Chị có thể thêm đồ uống vào thực đơn cho khách. Chúng ta có phục vụ rượu vang và bia nhưng hầy hết mọi người muốn dùng đồ uống họ sẽ đến quán bar Clancy. Chỉ có vậy thôi. Có gì cần hỏi chị cứ gọi tôi. Bây giờ tôi phải làm nốt công việc chuẩn bị của mình nếu không cô Joanie sẽ mắng. Chúc mừng chị đã đến làm việc.”
“Cám ơn cô.”
Reece vào bếp và đeo tạp dề. Không đến nỗi tệ lắm. Mình có thể làm việc ở nơi này đến khi nào mình cảm thấy cần phải ra đi.