Chương 1

Thiên thần sa đọa Chương 1

Mọi thứ hiện tại… Tất cả không phải là sự thật.

 

Hai mắt vô thần trống rỗng dán vào gian phòng u ám, trong đồng tử mất đi tiêu điểm chỉ tìm được sắc thái tuyệt vọng ảm đạm.

 

Chăn lụa cao cấp hoàn toàn làm thủ công khoác trên người chính là vật che thân duy nhất của nam nhân.

 

Cuộn mình trong góc của chiếc giường lớn khắc đồng xa hoa đủ để sáu người trưởng thành nằm, dáng người khá cao thẳng của hắn lúc này thoạt nhìn yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.

 

Thân hình khá cường kiện gập thành chữㄑ (ku), thân hình rắn chắc hữu lực phảng phất như từng chịu qua huấn luyện đặc biệt của bộ đội đặc chủng đang liên tục run rẩy, mày kiếm vốn anh khí dồn lại thành một khối, con ngươi đen bóng cường hãn lóng lánh hào quang lúc này cũng gắt gao nhắm lại.

 

” Ô…”

 

Đau đớn, có lẽ là về thân thể, có lẽ là về tinh thần, khiến thân thể hắn lúc xê dịch không kiềm được rên khẽ.

 

Sự việc…tại sao lại biến thành như vậy ?

 

Kéo vật che thân duy nhất trên người sát lại, Higawa Jun* khó khăn muốn ngồi dậy, nhưng làm thế nào cũng không nhấc lưng lên được, sau khi trải qua một phen ngọa ngoạy, hai tay chống giường, nửa người trên dựa vào giá đồng khắc hoa đầu giường mới có thể miễn cưỡng duy trì tư thế ngồi tựa.

 

Cảm giác đau tê kịch liệt đang dần ăn mòn thần kinh toàn thân, hắn muốn thẳng người nhưng lại phát đau từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, không chỗ nào có thể thoát được.

 

Những thứ có thể cho biết thời gian, bao gồm đồng hồ báo thức và đồng hồ đeo tay đều bị cấm đoán, bốn phía xung quanh chỉ có thể thấy tấm thảm Ba Tư treo trên tường, ngay cả một cái cửa sổ có thể cho biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm cũng không có.

 

Bởi vậy, hắn – kẻ bị giam cầm ở đây đã mất đi khái niệm thời gian.

 

Tiếng cửa khóa bị mở ra khiến Jun vô thức quay đầu lại, cửa gỗ anh đào đặc ruột rất nặng cũng đặc biệt rắn chắc bị chậm rãi đẩy ra, cùng với thứ ánh sáng chói mắt không biết là ánh nắng hay ánh đèn bao bọc một thanh niên ngoài cửa…

 

Không, xem đường nét xương gò má trên mặt, người này vẫn mang chút cảm giác mảnh khảnh, hẳn là nhỏ hơn nam nhân trên giường hai ba tuổi, rõ ràng đang ở vào giai đoạn trung gian giữa thiếu niên và thanh niên.

 

Bất quá, với tỉ lệ vóc dáng cao thẳng, hoàn mỹ từ đầu đến chân như siêu mẫu kia thì y đã không thua không kém thân hình nam nhân.

 

Nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa sau lưng, y bật công tắc trên tường, hai mươi ngọn đèn âm tường trong phòng tức khắc sáng lên, ánh sáng dìu dịu khiến người ta dễ buồn ngủ.

 

Động tác tao nhã đến độ phảng phất như lưu lại tàn ảnh trong không khí, cước bộ hướng về phía giường nhẹ đến độ hầu như không nghe được âm thanh chạm đất, cách giường lớn kiểu Âu ước chừng một thước thì dừng lại.

 

” Cảm thấy thế nào ? Nii-chan* ?”

 

Y cũng không cố nhỏ giọng, trong căn phòng mang không khí tĩnh mịch, ánh đèn nghệ thuật làm nền, vang vọng ra một cỗ khí tức cổ xưa khó hiểu.

 

Nhưng căn phòng xám trắng cố ý gợi nên cảm giác ấm áp này cùng với bầu không khí nhu tính được tỉ mỉ chế tác dường như không thể xoa dịu tâm tình người nghe duy nhất trong đó.

 

” Nii-chan ?”

 

Thấy hắn không đáp lại, Higawa Rei* lại từng bước tiến về phía trước, cũng vươn tay ra. Hàm chứa xúc cảm quan tâm chăm sóc, nhưng không có cơ hội chạm tới đối phương.

 

Jun tận lực trốn về phía sau, lẩn tránh tầm tay Rei. Hắn cực hận mình, nhưng lại không có cách ức chế sợ hãi trong lòng.

 

” Cút ngay !”

 

Dù cố gắng khoa trương nhưng hắn cũng biết thanh âm mình run rẩy, tay bấu chặt dra giường, hắn tận lực cố gắng không lộ ra nỗi sợ hãi của bản thân.

 

” Em chỉ muốn xem tình hình của anh ra sao thôi.”

 

Không cho hắn có cơ hội tiếp tục né tránh, Rei ngồi xuống mép giường, duỗi tay ra dễ dàng bắt được Jun một lòng muốn trốn.

 

” Ô !”

 

” Nếu anh tỉnh rồi thì có thể mở đèn mà !”

 

Coi nhẹ ánh mắt kháng cự trộn lẫn phẫn nộ, âm điệu mềm dịu của Rei nghe không ra một chút bất mãn hay tức giận đối với phản ứng xấc xược của hắn.

 

” Em không phải đã nói với anh nhiều lần rồi sao, trên ngăn kéo hộp bàn có công tắc mà !”

 

Bật đèn ?

 

Chỉ tô thêm sự gai mắt cho cảnh ngộ bi thảm của hắn mà thôi.

 

Nếu vẫn không thấy rõ sự vật trong bóng tối, có lẽ hắn còn có thể tạm thời quên đi đau đớn phát sinh trên người mình, nhưng chỉ cần ánh đèn có thể chiếu sáng mọi sự thật mở lên, tất cả thảm kịch trên người hắn lập tức không thể che giấu, thậm chí còn tăng thêm.

 

Về thân thể, hắn không thể dựa vào sức lực bản thân xuống giường, thậm chí chỉ xê dịch một chút, cơ thịt toàn thân cũng co rút đau đớn không thôi, nhất là cái chỗ…

 

Về tâm lý, hắn bị em trai cùng chung sống gần hai mươi năm xâm phạm, dù hai người không hề có quan hệ huyết thống, nhưng khuất nhục này đã hoàn toàn phá hủy tôn nghiêm của hắn, là đau thấu nội tâm, e rằng vô pháp bình phục.

 

Đôi mắt ẩn chứa đau đớn khó nói bằng lời trừng mắt thẳng hướng em trai gần mình.

 

Quyết tâm không muốn bị đụng chạm khiến hắn dù phải chịu đựng đau nhức đâm sâu cốt tủy kia cũng muốn né tránh.

 

Nhưng hắn lúc này tựa hồ không có quyền phô trương ý nguyện.

 

**********

 

“Ngươi muốn làm gì ?”

 

Rei thình lình bắt lấy mắt cá chân Jun, không quan tâm hắn đang cắn chặt răng liều mạng giãy giụa, vẫn cứ kéo hai chân hắn hướng ra hai bên, làm hắn mặc dù không muốn cũng bị ép thành tư thế nằm ngửa hình chữ đại ( 大), bộ vị không nên để người ta đụng chạm bại lộ rõ rệt trước mắt Rei.

 

“A, quả nhiên bị thương.”

 

Căn bản không để ý tới hắn kháng cự, Rei hơi cau đôi mày mảnh khảnh, ngữ điệu nghe giống như thương tiếc, lại thấm vài tia hưng phấn.

 

Không nghe được chút phấn khởi quái dị khiến da đầu kẻ khác run lên rỉ ra trong âm điệu y, Jun ngoại trừ liều mình giãy giụa, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.

 

” Đủ rồi ! Buông!”

 

” Đau lắm sao?”

 

Lực đạo nắm chặt hai chân hắn tăng thêm, cũng đem người đè lại lên giường.

 

” Chẳng những sưng lên, còn có vẻ hơi nứt ra..”

 

” Ta bảo ngươi buông tay!”

 

Jun muốn thử đá văng thân hình cao to kiềm hãm mình ra, nhưng bàn tay không chút thả lỏng lại phảng phất như đang cười nhạo hắn lãng phí khí lực.

 

Bất quá, dù không bị kiềm chế, với tình trạng thân thể hiện tại, hắn cũng vô lực cử động nhiều hơn nữa. Vì muốn thoát khỏi bàn tay bắt lấy mắt cá chân mình nên thân dưới đang bị nâng cao hơi dụng lực, đau đớn thấu xương tâm lập tức cuốn tới.

 

Với sự yếu đuối vô lực của bản thân, Jun vẫn hận đến độ khớp hàm run rẩy, cũng hiểu rõ mình vô lực thay đổi hiện trạng.

 

” Đau không ?”

 

Đột ngột, ngón tay xoa chỗ bị thương của hắn nhẹ trượt, động tác không nhanh không chậm mang đến một loại xấp xỉ…. khoái cảm đau đớn hắn không muốn thừa nhận.

 

” Đừng chạm vào !”

 

Thân thể vô thức căng thẳng, Jun rút lại về sau, muốn tránh cái vuốt nhẹ bất ngờ kia, đồng thời, hắn theo phản xạ nhấc chân trái mới được buông ra định đá Rei, nhưng chân trái mới nâng lên một chút, đau nhức đâm vào xương cốt kia lập tức dẫn đến một tiếng thở dốc tựa như rên rỉ.

 

” Ô…”

 

” Ôi trời, Nii-chan.”

 

Rei chậm rãi lắc đầu, làm như bất đắc dĩ thở dài.

 

” Em không phải đã nói ‘chỗ đó’ bị nứt rồi sao ?”

 

Ngón tay phủ trên thương khẩu hơi dụng lực.

 

” Đột ngột cử động mạnh đương nhiên sẽ xé rách chỗ bị thương.”

 

Thì thầm lướt qua vành tai Jun như trách cứ, ngữ khí mang ý cười tựa như khuyên bảo trẻ con, cũng tựa như chế giễu hắn tự làm tự chịu.

 

Ngay cả co một chút cũng làm hắn đau đến chết đi sống lại, còn nghe thấy tiếng cười khẽ, đập nát một chút tự tôn cuối cùng hắn cố gắng gìn giữ, lửa giận như sóng gầm bão thét đốt đỏ mắt hắn, cũng phá huỷ một chút tự chủ còn lại trong đầu.

 

” Ngươi nghĩ là do ai hại ? Vương bát đản !”

 

Nhưng tiếng rống giận của Jun cũng không đạt hiệu quả mong muốn, chỉ làm bản thân càng lộ vẻ thê thảm.

 

Khuôn mặt lấy câu như hoa như ngọc để hình dung còn thích hợp hơn con gái của Rei lại nổi lên một ý cười làm kẻ khác hận không thể ngăn chặn, sau đó bờ môi y bỗng dưng dán lên thương khẩu run rẩy.

 

” Rei !”

 

Nhục nhã trộn lẫn tức giận, Jun nhịn không được hét thảm một tiếng, lại chỉ gia tăng đau đớn như khắc cốt.

 

” Đương nhiên ngoại trừ em ra, còn ai có tư cách tiến vào trong cơ thể của anh nữa ?”

 

Hơi nâng hàm dưới, thủy mâu Rei giương lên.

 

” Thậm chí lưu lại loại dấu hiệu này trên người anh.”

 

Hơi thở của Rei khiến máu Jun xông lên, toàn thân khó nhịn, nhưng thật sự khiến Jun không thể chịu đựng được chính là lời nói Rei không chút che giấu sự tự tin mình đúng.

 

” Đủ rồi ! Ta chịu quá đủ rồi !”

 

Jun đột ngột lắc lắc đầu.

 

” Dừng tay lại ngay, Rei!”

 

Tại sao hắn phải chịu đựng hành vi đáng khinh, không hợp luân thường, bội lễ phạm nghĩa của Rei ?

 

Hắn muốn ngồi dậy phản kháng, lại bị Rei dễ dàng bắt lấy, thân thể bỗng dưng bị xoay 180 độ, thành tư thế nằm sấp mặt dán vào giường, bàn tay khống chế hắn lại dụng lực, hai chân tức khắc bị ép dồn lên trước ngực, mông thuận thế vểnh cao về phía Rei.

 

” Đau !”

 

Vừa động liền xé nứt thương khẩu chưa lành của hắn, một đạo vết thương mới sinh ra, rõ ràng xuất hiện bên trên niêm mạc đỏ tươi mềm mại.

 

” Thật là, chẳng lẽ chỉ có thể vô duyên vô cớ gây thêm thương tích cho anh thôi sao “

 

Người làm vết thương chưa lành nứt thêm rõ ràng chính là y, nhưng ngữ điệu của Rei lại giống như quở nhẹ Jun không biết suy xét.

 

Cố nén đau đớn bị xé rách trong cơ thể, Jun khẽ cắn môi, quay đầu lại quát.

 

” Cái này còn không phải đều do ngươi làm ra sao ?”

 

Ngay cả động tác quay cổ đơn giản như vậy cũng mang đến cảm giác bủn rủn khó có thể hình dung, hắn thật sự không biết mình phải tự giải quyết thế nào với tình huống nguy cấp trước mắt này.

 

Cảm giác đau đớn tựa như chui ra từ chỗ sâu nhất trong cơ thể….

 

” Nga, nếu anh ngoan ngoãn nằm yên, em cũng không cần làm thế nữa.”

 

Đối mặt với vết thương tạo thành do mình làm quá nhiều lần, Rei nhún nhún vai, sau đó bôi một loại thuốc lên vết thương nứt vỡ của Jun.

 

” Ngươi làm gì vậy ?”

 

Tư thế này khiến hắn không thể thấy rõ tình hình, Jun sợ tới mức trợn hai mắt.

 

” Không quan tâm đến thương khẩu thì nó sẽ càng nặng thêm.”

 

Ngón tay Rei dịch chuyển, cọ xát như mát xa thương khẩu.

 

Cảm giác quái dị khiến Jun nhịn không được toàn thân run lên.

 

” ‘Nơi này’ nói thế nào cũng đang vây bám lấy em.”

 

Rei lại nhún nhún vai.

 

” Đừng nói nữa !”

 

Lời nói rõ ràng không e dè của Rei khiến Jun nhắm mắt lại, cảm thấy nhục nhã bội phần.

 

Rei không chút để ý đến biểu tình của Jun, sau khi bôi quét toàn bộ thuốc mỡ mát lạnh dính trên đầu ngón giữa vào thương khẩu, ước chừng hai giây sau khi rút ra, ngón tay lại quay lại chỗ cũ, mang một khối thuốc càng thêm lạnh lẽo tiếp tục bôi nhẹ, di động quấy nhiễu làm nhân tâm hoảng sợ.

 

Động tác ma sát lặp đi lặp lại liên tục, đầu ngón tay cọ nhẹ cùng xúc cảm do thuốc gây ra rõ ràng khiến người ta không thể không để ý tới.

 

Không biết nên hình dung cái loại cảm giác này như thế nào, Jun cảm thấy trong cơ thể phảng phất như có cả ngàn con kiến đang chậm rãi bò trên thần kinh mẫn cảm.

 

Thật khó chịu, cứ tưởng như lửa nóng xâm nhập muốn thiêu cháy từng tế bào thân thể, nội thể ngứa ngáy đến độ ép người ta phát cuồng nhưng không cách nào cào gãi vì đau đớn.

 

” Ngô….”

 

” Sao, thế này cũng có cảm giác ?”

 

Nụ cười khiến khuôn mặt Jun nháy mắt ửng đỏ, đồng thời cảm nhận được dục vọng của mình càng cứng lên không thể khống chế, bị bàn tay mềm mại bao bọc.

 

” Ahh..”

 

************

 

” Dừng….Tay !”

 

Jun thở dốc ngăn cản.

 

” Dừng tay ?”

 

Khóe miệng thanh lệ của Rei gợi lên một mạt cười nhạt.

 

” Anh nói sai rồi, Nii-chan, nơi này của anh…”

 

Ngón tay đùa nghịch hơi dụng lực.

 

” Dường như không hề muốn như vậy…”

 

Bàn tay mềm mại xiết chặt không hề báo trước, nháy mắt mang đến khoái cảm mông lung mà rõ ràng như tia chớp, Jun nhịn không được xuất ra một tiếng thét chói tai.

 

” Ahhh!”

 

” Thoải mái vậy liền muốn, Nii-chan, anh thật đúng là dâm đãng.”

 

Phảng phất như nắm giữ mọi thứ ưu việt, tiếng cười khúc khích lướt qua vành tai, Jun phản xạ cắn môi dưới, hận chết thân thể không nghe mình sai bảo.

 

Chỉ mới qua mấy ngày mấy đêm thôi, mỗi chỗ mẫn cảm trên thân thể hắn đều bị Rei tìm thấy, cũng bị hạ ấn ký lên đó.

 

Dường như lần theo dấu vết nào đó lưu lại, Rei thuần thục tinh chuẩn thăm dò trên người Jun tựa như đã làm trên trăm lần, cuối cùng vẫn có thể dễ dàng tìm ra chỗ yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất của hắn, sau đó xoa hoặc hôn nhẹ, làm hắn bất lực thần phục.

 

Hoặc là nói, ngón tay cùng môi Rei lướt qua chỗ nào, Jun đều có thể lập tức cảm thấy chỗ đó nóng bỏng như thiêu đốt.

 

Những nơi bị em trai không cùng huyết thống đụng chạm đến liền khô nóng như có gió nồm thổi qua, đau khổ khó nhịn.

 

” Bỏ…tay ! Rei !”

 

Mặc dù Jun muốn ngồi dậy phản kháng tư thế khiến mình xấu hổ đến muốn đâm đầu tự sát hiện tại, nhưng Rei lại thoải mái lấy tay chế trụ hắn.

 

Mặc dù chênh lệch hai tuổi, chiều cao của Rei nửa năm trước hầu như đuổi kịp hắn, sự thật khiến người ta nổi giận này hung hăng hạ tiếp một đao xuống tự tôn của Jun. Lúc tiếp tục phát hiện sức lực khó có thể địch lại y, tôn nghiêm đã nứt thành hai nửa tựa như khối băng bị nung trên lửa đỏ, sinh ra những vết nứt không thể hồi phục.

 

Lại càng không cần phải nói, cái lúc hắn tự thân thể nghiệm loại dục vọng quấy rối của em trai sống chung mười mấy năm, một tia tự tôn duy nhất còn lại lập tức như mảnh thủy tinh bị thiết chùy đánh nát, chỉ cần thổi nhẹ một cái, ngay cả bụi vụn cũng không sót lại.

 

Tình dục tràn ngập trong mạch máu hò hét muốn được giải phóng, hơn nữa khi ngón tay Rei trượt lên xuống như dẫn dụ, phòng có máy điều hòa tức khắc trở nên oi bức, ẩm ướt như lạc vào rừng mưa nhiệt đới.

 

Mỉa mai chính là nhiệt tình bị cưỡng bức phát sinh này mê hoặc đến độ máu toàn thân hắn đều chảy dồn tới phần eo, khiến thương khẩu sưng đau dưới thân căng rách.

 

” Nhưng mà bộ dáng anh cũng không giống không muốn.”

 

Ngữ điệu vẫn khí định thần nhàn, hơn nữa tràn đầy tự tin đủ để làm người khác tức giận, ánh mắt Rei tham lam sung sướng nhìn thân hình mẫn cảm đã được mình điều giáo.

 

Ý thức đã bị chiếm lĩnh, Jun cực hận mình giống như động vật tới kì động dục, chỉ có thể phối hợp lay động thân mình theo sự kích thích của y, vô lực mặc nước chảy bèo trôi.

 

Ngón tay bao bọc hắn dùng sức thu lại, ngoại trừ thuận ý y thở dốc giải phóng, hắn cũng chỉ có thể rũ rượi nhuyễn người trên giường.

 

Sớm mệt đến độ không chịu nổi, lại mang thân thể thương tích, hơn nữa bị Rei đùa bỡn không chút lưu tình, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, xuất hiện dấu hiệu choáng váng.

 

Chôn mặt trên dra giường hỗn độn chưa thay, dính đầy bằng chứng tình sự giữa hai người, Jun thà không đối diện với hiện trạng, cũng không muốn thấy Rei xử lý bằng chứng nhục nhã phóng thích ở trong tay y của mình như thế nào.

 

” Đúng rồi, Nii-chan, em đã xin tạm nghỉ học cho anh.”

 

Ngữ điệu nhẹ nhàng phảng phất như đang cho biết thời tiết ngày mai, trong giọng nói vững vàng của Rei tìm không được chút ngập ngừng.

 

” Tạm nghỉ học ?”

 

Jun đột ngột ngẩng đầu lên, quả thực không thể tin chuyện mình nghe thấy.

 

” Dù sao sự tình cũng biến thành thế này, trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không thể đi học mà?”

 

Rei nhún nhún vai, vẻ mặt không biết mình đã làm cái gì không ổn, liếm mặt sau ngón tay mình, thái độ chuyên quyền độc đoán.

 

” Ngươi làm quá phận rồi, Rei !”

 

” Quá phận ?”

 

Y khinh miệt hừ một tiếng.

 

” Chỉ thu hồi thứ vốn thuộc về ta, làm sao mà quá phận ?”

 

Hắn thế nào cũng không rời khỏi nơi này được.

 

Nghe được lời nói tự tiện bất thường của Rei, Jun biết nếu muốn sống cuộc một đời bình thường yên ổn, cách duy nhất chính là chạy trốn tới chỗ y tìm không được.

 

Tiếp tục ở lại nơi này, tiếp tục ở lại bên người tên đáng hận này, chẳng bao lâu nữa hắn nhất định sẽ đánh mất chính mình.

 

Bi thảm chính là, ý nghĩ của hắn chưa từng thoát được đôi mắt lợi hại của Rei, chỉ thấy sắc mặt y trầm xuống, bất đồng hoàn toàn với vẻ mặt thỏa mãn lúc trước.

 

” Nii-chan, anh lại nghĩ đến chuyện đào tẩu ngốc nghếch đúng không ?”

 

Jun không nói.

 

” Cho dù ngươi không chịu thừa nhận, ta cũng biết được. Ta không phải đã nói cho ngươi, đó là ý niệm ngu xuẩn nhất trong đầu rồi sao?”

 

Dù Rei ép hỏi, Jun vẫn lựa chọn im lặng chống đỡ, nhưng hắn cũng rõ ràng hơn ai hết, hắn tuyệt đối không thể giấu giếm y điều gì.

 

Tự do bị bóc lột, thân thể chịu xâm phạm, ý chí bị khống chế, chỉ hơn mười ngày thôi, hắn đã nếm hết mọi thống khổ khó có thể nói thành lời.

 

Mà trước mắt, hung thủ hại hắn trầm luân đến nước này lại cảnh cáo hắn, muốn hắn đừng ảo tưởng khả năng thoát khỏi nơi đây.

 

Hắn đã làm cái gì mà phải gặp cảnh ngộ thê lương bi thảm này ?

 

Ô…

 

” Ngươi muốn ta làm gì mới chịu vĩnh viễn buông tha sinh mệnh của ta ?”

 

Jun đau đớn tận cùng thét lên, đương nhiên đã chịu quá nhiều hành hạ.

 

Bỗng dưng, bộ vị ẩn mật mềm mại nhất thân thể bị dị vật xâm nhập, Jun cắn chặt răng, thể lực chống cự đã bị ép cạn, giờ khắc này chỉ có thể dựa vào bản năng chống đỡ vật ngoại lai của cơ thể.

 

Thân thể vẫn cứ căng chặt, hy vọng kẻ xâm phạm thấy khó vào quá mà trở ra.

 

Chẳng qua, từ giây phút bắt đầu bị Rei đưa tới phòng này, áp ngã trên giường, nguyện vọng của hắn chưa từng thành sự thật.

 

” Rei, dừng…. tay !”

 

” Ngươi hỏi ta làm thế nào mới có thể buông tha sinh mệnh của ngươi ?”

 

Ngữ điệu chen lẫn đùa cợt cùng mỉa mai, cùng với bàn tay tà nịnh trượt trong cơ thể hắn của Rei, chà đạp thân thể và tâm hồn hắn.

 

” Câu hỏi quá ngốc, Nii-chan.”

 

Môi Rei hé ra nụ cười ôn nhu mà tàn khốc.

 

” Anh không phải hiểu rõ nhất sao, bất luận anh chạy trốn tới chỗ nào, cũng đều…”

 

Dừng một chút, y tiến lên ngậm lấy vành tai Jun, nhẹ nhàng mút lấy.

 

” Bất kể là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau, ngươi cũng vĩnh viễn, vĩnh viễn thuộc về ta…”

 

” Chuyện đó….”

 

Một đợt sóng khoái cảm cùng đau đớn đồng thời ập đến, không muốn hàng phục như vậy, Jun hung hăng trừng mắt Rei.

 

” Ngươi có muốn cũng đừng có mơ !”

 

Nhưng vô luận hắn chống cự như thế nào, bất kể hắn giãy giụa ra sao, chưa bao giờ…

 

Sâu trong ký ức của linh hồn, hắn rõ ràng biết mình từ trước đến giờ không thể thoát khỏi ma chưởng của y.

 

 

Higawa Jun: 冰川隼 : Băng Xuyên Chuẩn.

 

Higawa Rei: 冰川泠 : Băng Xuyên Linh.

 

Nii-chan = Ca ca = Anh trai.