Chương 1
Điều đó làm cô bé cảm thấy quá đà xa cách với nơi nàyCạch!Mấy cô nàng yểu điệu khoanh tay, giật mình ngó ra cửa. Cô giáo bước vào, họ không mấy bối rối, họ từ từ đi về chỗ, họ cảm thấy khó chịu về sự xuất hiện của cô giáo lúc này.Cô giáo nhíu mày, nhưng cũng cười thật tươi. Cô bé đằng sau bước vào theo, mặt cúi gằm, không nói gì, nom có vẻ rụt rè. Mọi người đang bắn những ánh nhìn về phía cô, nghi hoặc.- Bạn ấy tên là Vũ Hứa Anh, từ nay học ở lớp chúng ta, mong các em giúp đỡ bạnHứa Anh ngửng mặt lên, nhìn cả lớp một lượt. Đi theo hướng cô giáo chỉ xuống bàn cuối cùng ở góc lớp, Khi cô đi qua, những lời bàn tán nổi lên; những tiếng thầm thì, chỉ chỉ tay về phía cô, những cái bĩu môi cứ luông hướng về cô cho đến khi cô ngồi vào chỗBốp! bốp! bốp!Cô giáo vỗ tay ra hiệu, mặt cô hơi biến sắc khi những con người kia đang nhìn Hứa Anh bằng ánh mắt kì thị, chẳng ưa gì- Nào, chúng ta học thôiNhờ cô giáo mà không khí không còn ngột ngạt với Hứa Anh nữa, đã dễ chịu hơn. Từ trường xung quanh những con người kia giảm bớt, thôi bắn những ánh nhìn như những mũi tên sắc nhọn vào tấm bia đỡ đạn là cô. Nhưng thỉnh thoảng, những mũi tên cứ vô tình mà phi tớiHứa Anh cúi mặt xuống, để tránh những cặp mắt đầy kì thị đó, thỉnh thoảng cô mới ngửng mặt lên. Cô tập trung hết sức vào bài giảng của cô giáo. Tuy không ngửng mắt lên, nhưng cái tai nhạy bén vẫn hoạt động tối đa, thu thập dữ liệu nhanh chóng. Thức chất cô không rút rè, không hề, chỉ để được yên ổn.Và chắc hẳn sẽ thắc mắc tại sao Cô lại là con vịt xấu xí, bỗng dưng lạc lõng giữa bầy thiên nga. Một ngôi trường quý tộc quyền quý, sẽ chẳng bao giờ chấp nhận những học sinh nhà nghèo lại mang diện mạo xấu xí như cô. Vì cô học giỏi, đứng trong tốp 10 những người giỏi nhất của thành phố Đan Thiên, học bổng trị giá 10000 đô la và được đặc cách học ở trường quý tộc, không cần đóng học phíBọn người kia coi cô là không khí, là cái bia tự do để họ bắn tên vào những lúc họ bực tức. Bỗng dưng có một kẻ xấu xí lạc lõng họ sẽ cảm thấy thật tồi tệ. Nhưng rồi cũng quen. Họ chẳng làm gì cô cả nhưng cô cũng chẳng cảm thấy tình cảnh này khá hơnCứ như vậy, một tuần mệt mỏi à khó nhọc đã qua. Nhưng cô cũng phải cảm ơn trời phật vì một tuần nặng như chì tưởng chừng không thể trôi trong bình yên đã cứ thế trôi đi. Nhưng cả tuần nay, Hứa Anh chỉ quanh quẩn trong lớp, chẳng dám ngắm trường hay đi bộ dạo quanh khuân viên, cô đang sợ cái gì nhỉ, sợ cái nơi xa hoa này hay sợ những con người mặt lạnh như tiền nơi đây. Có lẽ là cả hai, nhưng cũng có thể không là gì cả, cô muốn được an toàn.Đã 6h30 , Hứa Anh đi bộ về nhà, đất trời như hòa vào làm một với dòng người hối hả chạy theo từng nhịp đập của thời gian. Ai ai cũng đều bận rộn, chẳng mấy ai để ý tới cô, dù có để ý tời cô thì họ cũng chỉ ngắ ngư rằng: “ Nó là học sinh trường Đan Thiên, sao mà xấu thế!”. Đại loại như vậy.Hứa Anh không thấy bối rối, có vẻ như cô đã quen với những lời như thế này rồi. Trong mắt họ cô luôn là một con bé thường dân của cái đô thị toàn người giàu này, một con mọt sách lúc nào cũng cầm khư khư cuốn sách và lấy nó làm lẽ phải sống, có khi chẳng biết đến thượng lưu là gì. Đương nhiên, điều đó không quan trọng với cô