Chương 1
Ngoài cửa sổ mưa hoa tung bay, chim chóc kỳ lạ từ bên thuỷ trì nở đầy kim sắc thuỵ liên bay qua, kéo theo những chiếc đuôi dài tha thướt, đám cá chép trong nước uốn lượn cái đuôi hồng sắc, những chiếc vảy gần như trong suốt phản chiếu ánh sáng trên không trung. Mặc Nhiên khẽ tựa người bên khung cửa, thân thủ tiếp lấy một phiến hoa hồng nhạt bay đến. Đối y phong thái nhàn nhã hoàn toàn bất đồng, một đám đại thần vây quanh một thiên thần, ở phía sau mà tranh cãi ầm ỹ. “Mẫn đại nhân, Thiên đế bệ hạ rốt cuộc khi nào thì mới có thể tiếp kiến chúng ta?” “Đúng vậy, chúng ta đến thiên giới đã muốn ba ngày, như thế nào Thiên đế vẫn là không bớt được chút thời gian hội kiến chúng ta?” “Các vị đại nhân đợi một chút, đừng sốt ruột, Thiên đế bận công sự, chỉ cần người có rảnh, sẽ lập tức triệu kiến chư vị…” “Mẫn đại nhân, ngươi hai ngày trước cũng là nói như vậy, rốt cuộc Thiên đế bận cái gì, phải bận bao lâu, ngài cũng nên làm cho chúng ta trong lòng hiểu rõ a.” “Các vị đại nhân đừng làm khó dễ ta, chuyện của Thiên đế, tiểu thần không dám hỏi đến.” “Chúng ta là đặc biệt đi lên hoà đàm, Thiên đế cho dù không rảnh tự mình hội kiến, ít nhất cũng an bài đại thần khác cùng chúng ta thương thảo một chút đi?” “Đúng vậy, tổng không thể như vậy vẫn kéo dài đi?” “Hảo, ý kiến của chư vị, ta sẽ hướng Thiên đế bẩm báo, mọi người trước nghỉ ngơi đi, tiểu thần còn có việc, xin phép cáo lui.” Kia tiểu thần tiên vội tìm cớ rời đi. “Mẫn đại nhân….” Một đại thần đang muốn đuổi theo hắn, bị Mặc Nhiên ngăn trở. “Để cho hắn đi.” “Này…..” Vị đại thần quay trở lại bên cạnh Mặc Nhiên, lo lắng nói: “Hồ vương, ta xem Thiên đế một chút thành ý cùng chúng ta đàm phán cũng không có, ngài nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ a?” “Tìm người đi thăm dò một chút, Thiên đế rốt cuộc đang bận cái gì, vì cái gì đến nay đều kiếm không ra thời gian hội kiến chúng ta.” Một gã đại thần còn trẻ kêu An Tuần nói xen vào: “Hồ vương, tiểu nhân có hỏi thăm qua, Thiên đế gần đây căn bản không có sự vụ gì phải xử lý.” Hắn ghé sát vào Mặc Nhiên bên tai, cẩn thận nói nhỏ: “Nghe đám thần thị nói, Thiên đế phóng đãng ngang ngạnh, cả ngày không làm việc đàng hoàng, các đại thần có khi một tháng cũng gặp qua hắn được một lần, làm cho chúng ta mất công chờ hơn mười ngày, tuyệt không có gì kỳ quái….” Bên cạnh một gã đại thần nhịn không được nháo nhượng đứng lên: “Còn muốn chúng ta đợi thêm? Nữ tộc nhân của Phù U Giới chúng ta chịu ảnh hưởng lực lượng của thiên đình, một người lại một người không bình thường mà tử vong, đợi thêm một hồi, nữ tộc nhân của chúng ta sợ là đã chết hết!” Một tên đại thần khác nhỏ giọng đối hắn nói: “Ngươi cũng đừng ồn ào, hậu phi của Hồ vương cũng đều đã qua đời, Hồ vương còn không biết sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng sao?” Gã đại thần kia lúc này mới cấm khẩu, thời điểm bọn họ ầm ĩ, Mặc Nhiên đã nghĩ ra đối sách. “Các ngươi, đi tìm thần thị có chút quyền lực ở hậu cung này tặng lễ vật, hỏi thăm một chút xem Thiên đế định tới địa phương nào, chúng ta tìm một cơ hội trà trộn vào, để xem có thể hay không gặp được hắn đi.” “Hảo, vi thần đi làm.” An Tuần lập tức rời đi. Mặc Nhiên cầm lấy hương trà khinh xuyết một ngụm, trấn an các đại thần khác. “Mọi người đừng có gấp, trước ngồi xuống đi.” Các đại thần đều vì lời thuyết phục đầy khí phách thủ lĩnh của Hồ vương mà ngoan ngoãn ngồi yên, chờ y ra lệnh. An Tuần ra ngoài nửa ngày, rốt cuộc cũng trở về. Hắn hướng Mặc Nhiên hồi báo: “Hồ vương, đám thần thị nói Thiên đế lúc hoàng hôn sẽ tới Bích Trì du ngoạn, đến lúc đó, bọn họ có thể làm bộ như dẫn đường cho chúng ta, không cẩn thận xông vào….” “Thật tốt quá!” Một gã đại thần gấp gáp đứng lên. “Chúng ta cùng đi gặp Thiên đế!” “Chỉ sợ không được, thần thị này nói chỉ có thể mang một người đi vào.” “Vì cái gì?” “Thiên đế tính cách táo bạo, một người xâm nhập có thể sẽ làm hắn sinh khí, nếu nói là cả một đám đại nhân thì… Hậu quả càng không thể lường trước được….” Mọi người nghe hắn như vậy vừa nói, ai cũng không dám đứng ra chịu tội. Mặc Nhiên chậm rãi mở miệng: “Mọi người không cần lo lắng, vậy ta sẽ một mình đi thôi.” “Hồ vương......” “Hồ vương, ngài nhất định phải cẩn thận a.” “Đúng vậy, Hồ vương mọi sự phải cẩn thận.” Các đại thần quan tâm dặn dò, Mặc Nhiên gật gật đầu, ý bảo bọn họ không cần nhiều lời. “Ta biết rồi.” Thời điểm chạng vạng, hà quang rực rỡ trên nền trời bắt đầu trở tối, ánh sáng của các vì sao dần dần khởi lai (*). Mặc Nhiên đi theo một gã nô tài trong cung đang cầm đèn, đi vào đình viện thiên giới phồn hoa tươi đẹp. Hoa trên thiên giới, mỗi khi đêm đến sẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng của sao so với đoá hoa càng thêm sáng ngời (*), từ xa nhìn lại, tựa như ánh nến tô điểm trên đèn lồng bảy sắc. Thần thị dẫn Mặc Nhiên đi lên một tòa bạch ngọc xây thành hình vòm, thần thuỷ tiên giới như làn sương phiêu du chảy qua dưới cầu, hai bên bờ nở đầy những đoá tử sắc linh lan gần như trong suốt, gió nhẹ thổi qua, đóa hoa sẽ phát ra giai điệu “đinh linh, đinh linh…..” tuyệt đẹp, nơi này hẳn đã là Bích Trì phạm vi. Mặc Nhiên cẩn thận chú ý khung cảnh xung quanh, thần thị kia vẫn cứ đi như trước không có dừng lại, xem ra Thiên đế không ở phụ cận. Bọn họ tiếp tục đi, tiến vào một quần thể thác nước nhỏ. Nước từ trên cao đổ xuống một khối huyền phù cự thạch dạng cái bát, những tia nước nhỏ men theo hai bên chảy tới bên kia cự thạch, rồi lại hoà vào dòng chảy của sông. Phía trước bọn họ là một khoảng rừng lớn, xem ra nơi này dĩ nhiên là điểm cuối Bích Trì. Thiên đế rốt cuộc ở nơi nào? Mặc Nhiên đang muốn hỏi tên nô tài kia, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khúc khích của nữ nhân. Mặc Nhiên ngẩng đầu, từ trên cự thạch hình cái bát kia tung ra một đám lớn bọt nước, bọt nước bắn ra, y đúng lúc này thối lui, nhưng vẫn là bị ướt một mảng. Mặc Nhiên vén mái tóc dài bị ướt, bình tĩnh nhìn lại. Một mỹ mạo nữ tử khoác tấm sa mỏng, gần lộ ra trọn vẹn cơ thể ngồi bên trên tảng đá, nàng khua nhẹ đôi chân ngọc thon dài dính đầy bọt nước, cười khúc khích khi thấy Mặc Nhiên cùng tên nô tài đang kinh hoảng. Mặc Nhiên còn không có phản ứng lại, chỉ thấy một đôi bàn tay theo thân thể nữ tử tìm kiếm, nắm lấy bầu ngực mượt mà của nàng mà vuốt ve. “Nga….” Mỹ nữ thở gấp, phóng đãng uốn éo thân thể mềm mại. Mặc Nhiên cả kinh, lui lại nửa bước. Ầm…. Một trận thủy thanh, một nam tử cao lớn từ phía sau mỹ nữ bước ra, chính là chủ nhân của đôi tay kia. Thần thị thấy hắn, lập tức run run quỳ xuống.”Tiểu thần mạo phạm Thiên đế, cầu Thiên đế thứ tội!” Hắn chính là Thiên đế? Mặc Nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương. Nam tử tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt lộ ra lam sắc lãnh liệt, mái tóc dài màu đen toả ra tử sắc quang, xứng thượng thân thể khôi ngô cường tráng, tin tưởng không có một nữ nhân có thể thoát khỏi mị lực của hắn. Nhưng điều khiến Mặc Nhiên kinh ngạc nhất không phải bộ dạng tuấn mỹ của đối phương, mà là bá khí xâm lấn toát ra từ người hắn, cho dù là Mặc Nhiên, ở trước mặt hắn cũng nhịn không được nín thở ngưng thần. Phiền Lê trần trụi trên thân, bên hông còn khoác một tấm lụa mỏng. Hắn một tay xoa nắn bộ ngực mỹ nữ, một tay kia chống xuống bên tảng đá, tiêu sái bước lên. Hắn nhìn chằm chằm mỹ nhân thấy hắn cũng không quỳ xuống phía dưới, trầm trầm mở miệng: “Ngươi là ai?” Mặc Nhiên nhận ra chính mình thất lễ, lập tức quỳ xuống, cung tay: “Vi thần Mặc Nhiên, là Hồ vương Phù U Giới, vi thần vô ý quấy rầy Thiên đế, thỉnh bệ hạ thứ tội.” Phiền Lê buông nữ nhân kia ra, nhẹ nhàng cử động ngón tay, nước đọng trên người liền tiêu thất. Hắn cả người khô ráo từ trên tảng đá nhảy xuống, dừng ở trước mặt Mặc Nhiên. Mặc Nhiên nhìn thấy chân hắn xuất hiện trước mắt, không dám tùy tiện ngẩng đầu. Phiền Lê một tay đỡ lấy cằm Mặc Nhiên, đưa y cả người đứng lên. Mặc Nhiên bị bắt ngửa đầu cùng hắn đối vọng, Thiên đế thật sự cao lớn, chính mình thế nhưng chỉ cao đến cằm hắn thôi. Phiền Lê nâng khuôn mặt xinh đẹp lên ngắm kỹ, hắn đột nhiên xả khai y lĩnh của Mặc Nhiên, thần thị cùng mỹ nữ kia cũng không khỏi kinh hô: “A….” Mặc Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng không có giãy dụa. Phiền Lê vẻ mặt thất vọng nhìn thấy phần ngực trắng nõn mà bằng phẳng của y, thấp giọng: “Hừ, ra là nam nhân…..” Mặc Nhiên nghe ra điểm không bình thường, y tiếp lời nói: “Vi thần quả thật là nam nhân.” Phiền Lê mất hứng đưa y đẩy ra, chán ghét nói: “Là nam nhân liền cách ta xa một chút.” Mặc Nhiên chỉnh lại y phục, nghĩ thầm, Thiên đế quả nhiên tính tình cổ quái. Phiền Lê bay trở về bên mỹ nhân, làm trò trước mặt Mặc Nhiên cùng người hầu, ôm nàng cùng một trận hôn nồng nhiệt âu yếm. Mỹ nữ kia không chút ngượng ngùng mở chân vòng ôm lấy lưng Phiền Lê, hạ thể dán sát vào người hắn, hoàn toàn đem người ngoài xem như không tồn tại (*). Thần thị ở Mặc Nhiên phía sau thấp giọng nói: “Hồ vương, chúng ta hay là đi thôi….” “Thật có lỗi, xin đợi ta một chút.” Đã đi vào nơi này, Mặc Nhiên không cam lòng cứ như vậy rời đi. Y cao giọng nói: “Thiên đế bệ hạ, vi thần cùng với Phù U Giới một chúng đại thần đều thực chờ mong ngài triệu kiến. Vi thần cả gan xin hỏi, ngài có tiếp hay không tiếp chúng thần?” Phiền Lê từ trong ngực mỹ nữ ngẩng lên, hắn nhìn đăm đăm Mặc Nhiên một lúc lâu, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện ngọn lửa khác thường, hắn quát một câu: “Cổn!” (*) Mặc Nhiên ngẩn ra, thần thị kia vội đáp lời: “Tiểu thần biết tội, tiểu thần xin đi ngay…. Hồ vương, đi nhanh đi….” Thần thị lôi kéo Mặc Nhiên, bước nhanh theo đường cũ rời đi. Mặc Nhiên không nói một tiếng theo sát hắn, trong lòng lại đầy khuất nhục. Hảo dạng Thiên đế, ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua! Sau khi Mặc Nhiên rời đi, Phiền Lê còn nhìn theo hướng hắn đi khỏi. Mỹ nữ bên cạnh khó hiểu ôm hắn, nũng nịu hỏi: “Bệ hạ, ngài làm sao vậy?” Phiền Lê không để ý đến nàng, mỹ nữ liền dùng hạ thân cọ cọ tinh khí của hắn, kinh hỉ phát hiện hắn đã muốn hoàn toàn đứng thẳng lên. [Lược bỏ đoạn tiếp vì là hentai =.=] — Chú giải (*) khởi lai: xuất hiện (*) đoạn này không có ánh sáng của sao a~ vì bản gốc chỉ có dấu *** không rõ là gì nên mạo muội phóng tác một tí ;- - - ; (*) y lĩnh: áo xD (*) lược dịch do anti hentai:”) (*) Cổn là ‘Cút’, nhưng để nguyên cho hợp văn cảnh, mà hem muốn Phiền Lê ca ca ăn nói thô lỗ vậy đâu ah xD