Chương 1

Mới vừa dọn đến nhà này ngày hôm nay đã gặp bão. Đêm rất không tĩnh lặng, gió thổi trên đường không một bóng người, gió đấm vào khung cửa sổ từng đợt từng đợt

Cả thành phố đều bị cúp điện, cậu ở trong phòng, một mình bị bóng đêm nuốt chửng

Ngoài cửa sổ lại có chút tiếng động làm cậu chú ý. Mưa gió bão bùng gào thét làm người ta sợ hãi, cậu không nên nghe thấy những âm thanh đó mới phải

Nhưng, từng tiếng động bên ngoài giống như tiếng chim vỗ cánh, bạc nhược, nhưng thật thà truyền vào tai

Ngoài cửa sổ, đối diện có một bãi đất hoang cỏ mọc đầy. Trên bãi đất lại đặt một bảng quảng cáo thật lớn. Cậu nhìn lên thì thấy một thiếu niên lõa thể đưa lưng về phía mình. Trên bả vai thiếu niên kia có một đôi cánh nho nhỏ. Đôi cánh trắng noãn phủ đầy lông chim

Thành phố mất điện không chút ánh sáng, mây đen lại che mắt trăng sao nên cậu cũng không có đủ ánh sáng để nhìn rõ ràng bức họa kia

Nhưng trên bức quảng cáo có một dòng chữ nho nhỏ, viết: Thiên sứ ở nơi nao?

Cậu cố gắng nhìn, hình ảnh thiếu niên kia lại trùng hợp lấp hết cửa sổ cậu đang đứng, vì thế khi nhìn giống như nhìn một thiếu niên trong ***g kính, cẩn thận đem hình ảnh ấy thu nạp vào

Tay cậu chạm nhẹ lên khung cửa sổ mờ sương, vẽ theo hình dáng ấy, thành một đôi cánh chim trên cửa sổ

Nhưng nghi hoặc lại nổi lên: không phải ở nơi này sao?

Thiên sứ, ngay tại nơi này…..

◆◇◆

Hôm sau khi cậu tỉnh lại thì đã sắp tối, vì bão nên trường cho học sinh được nghỉ, cậu không cần đến trường

Khi mưa gió ngừng lại, cậu mở cửa sổ nhìn ra, bức quảng cáo đối diện đã không còn, chỉ còn một bãi đất trống, cỏ đang vỗ rì rào dưới khung sắt trơ trọi. Cậu nghĩ bức quảng cáo kia đã bị gió thổi bay. Vì thế, trên khung kiếng cửa sổ vẫn lưu lại đôi cánh mở mờ

Nhưng, thiên sứ đã không còn

Cậu ngơ ngác nhìn bãi đất, gãi gãi đầu, ngáp một cái thật dài rồi đi vào phòng khách

Bão hôm qua đến đột ngột, anh trai cậu đại khái ở lại nhà người khác. Nhưng bất quá anh cũng thật là, không nhắn tin hay gọi điện gì, chắc không nghĩ như vậy sẽ làm đứa em trai này lo lắng đi!

Ngã vào sô pha gọi điện thoại, chuông mới vang hai hồi đã có người bắt máy

– “Uy?”

– “Em đói rồi, khi nào anh về?”. Giọng nói anh trai giống như vừa tỉnh ngủ như cậu

– “Bây giờ sẽ về, em muốn ăn gì?”. Bên đầu dây điện thoại liên tục ngáp

Cậu nghe thấy một loạt tiếng lạch cạch bên giường, tựa hồ như có người ngồi xuống bên cạnh anh trai, người kia nhẹ giọng nói『hôm nay là sinh nhật Tiểu Tất, hỏi xem nó thích gì?』

– Hôm nay là sinh nhật em, muốn quà gì, ca ca thuận tiện mua về!”

Cậu nghĩ nghĩ, đùa giỡn:“Em muốn người đang ngồi bên cạnh anh”

Giọng nói anh trai có chút xấy hổ:“Tiểu quỷ này….”

– “Anh có biết tấm áp-phích ngoài cửa sổ không?”. Cậu đột nhiên vòng vo hỏi

– “Áp-phích gì?”

– “Thiên sứ”

– “Thiên sứ?”. Anh trai hiển nhiên không hiểu gì

– “Em không phải muốn theo Thiên Chúa giáo chứ?”

– “Đúng vậy. Mua cho em thiên sứ đi!”. Cậu cười nói

Cúp điện thoại, cậu đi tìm đồ ăn

Anh trai là gay, từ khi vào tiểu học cậu đã biết được. Khi mới biết cậu cảm thấy thập phần kì quái, cộng thêm mất tự nhiên, nhưng sau này, cậu còn gặp người yêu của anh trai nữa. Đại khái là anh vào đời sớm, cậu cũng hiểu rõ nên mọi chuyện đều rất dễ chấp nhận. Nếu hiện tại cậu đột nhiên phát hiện thân nhân duy nhất là đồng tính, chắc cậu sẽ nổi da gà mà chạy lên thiên đường than khóc với cha mẹ

Chẳng qua nam nhân tốt ở điểm nào, cậu không biết. Nếu anh trai thích thì cứ để anh ấy làm điều mình muốn. Ai bảo cậu còn chưa trưởng thành, nên tất cả đều phải dựa vào anh làm gì?

Ngon lành ngồi trên sô pha ăn uống, xem TV, cậu chuyển sang một kênh hài kịch, ôm bụng cười haha

Thẳng đến 11h đêm, sinh nhật cậu cũng sắp qua nhưng anh trai còn chưa trở về

Cậu lúc này mới bắt đầu thấy kì quái

Điện thoại trong phòng khách vang lên, bởi vì bọn họ mới dọn đến đây nên số điện thoại mới không có nhiều người biết, trực giác làm cậu nghĩ là anh trai gọi về nên luyến tiếc nhìn TV thêm vài lần nữa mới bắt điện thoại

– “Sao lại muộn vậy hả anh?”

– “Tiểu Tất…”. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nghẹn ngào, nhưng không phải giọng nói của anh cậu

– “Chuyện gì?”. Là nam nhân kia, là nam nhân của anh trai

– “Ca ca em, cậu ấy….”

Cậu cầm điều khiên chuyển kênh thời sự, mở đầu là những tin tức thường nhật hằng ngày

.

Nhưng, âm thanh trong TV cùng giọng nói trong điện thoại lúc này cùng lúc nói đến ba chữ “núi Thạch Lưu”

– “Gì? Em không nghe rõ ràng”. Cậu sửng sốt một chút

– “Ca ca em khi từ nơi này trở về…. lúc đi qua núi Thạch Lưu thì bị sạt lở…. Cảnh sát…. Cảnh sát mới gọi điện cho anh”.Nam nhân kia đột nhiên khóc lên một tiếng, ngữ điệu khàn khàn rối loạn không thể nói rõ sự tình

– “Anh bớt đùa đi”. Đầu cậu trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ gì, chỉ có thể đứng đó cầm điện thoại, nghe thanh âm bi thiết của người kia

Sau đó, một thời gian rất lâu rất lâu sau, xe của anh được mang ra khỏi đống đổ nát, cậu lại đi nhận diện thi thể, thuận đường nhận lại kỉ vật của anh trai

Nam nhân của anh trai đã khôi phục bình tĩnh, cố gắng ở hiện trường làm tốt mọi thủ tục

Nam nhân sờ sờ đầu cậu, cậu phát hiện, chiếc nhẫn người kia đang mang trong tay, cùng với nhẫn người anh đang nằm trong phòng mang, là một đôi

Ngày đó, cậu mang về một hộp quà được gói gém kĩ càng

Dính chút bùn đất

Quà sinh nhật của anh trai, cậu đã nhận được

Là đôi cánh thiên sứ …..