Chương 1
Cuối cùng cô vẫn đi bệnh viện, bởi vì kinh nguyệt của cô luôn không bình thường. Đứng xếp hàng thật lâu, bác sĩ đưa một tờ đơn bảo cô đi chụp siêu âm, cô đợi rất lâu rất lâu mới tới lượt mình. Vừa vào, cô liền ngẩn người. Kia kia kia, chàng trai nghiêm túc đang ngồi trước máy siêu âm kia không phải là bạn học cấp ba của cô sao? Y tá thấy cô đơ người đứng đó hồi lâu không phản ứng thì tưởng rằng lại thêm một người bị thu hút bởi sắc đẹp của bác sĩ. Cô ấy cười nói: - Bác sĩ Đoàn, anh lại có thêm một fan rồi. Anh nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, cô vừa lúng túng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cố gắng nhìn bảng tên trước ngực anh, trên đó viết ba chữ rõ ràng: Đoàn Vũ Xuyên. Ba chữ ấy xuyên qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng lại xuất hiện trước mặt Thái Thái. Cô không chắc chắn liệu anh có nhận ra cô hay không, hay thậm chí có còn nhớ cô hay không. - Vạn Thái Thái? Bác sĩ hơi không khẳng định, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. - Hi, Đoàn Vũ Xuyên? Thật trùng hợp. Vạn Thái Thái rất lúng túng, họ đã bao lâu không gặp nhau? Năm năm? Sáu năm? Hay bảy năm? Không ngờ anh vừa nhìn đã nhận ra cô, quả là không dễ dàng. - Đúng là rất trùng hợp. Đoàn Vũ Xuyên cười. Y tá kinh ngạc nói: - Hai người quen biết à? Thái Thái khẽ ừ. Nói gì đây, hồi đó cô suýt yêu thầm anh, lúc anh rời đi cô còn buồn thật lâu. - Bạn học cấp ba. Không ngờ anh lại học y, không ngờ cô lại tình cờ gặp anh ở bệnh viện. Càng không ngờ anh lại chụp siêu âm cho cô. - Sao còn đứng đó? Qua đây. Đoàn Vũ Xuyên bảo cô qua nằm. - A. Cô ngoan ngoãn nằm xuống. - Cậu sao vậy? Đoàn Vũ Xuyên hỏi. Cô không biết nên trả lời thế nào, mặt đỏ bừng. - Thì thì thì, bác sĩ bảo mình chụp. - Cậu căng thẳng lắm à? Đoàn Vũ Xuyên thấy tay cô hơi run, thói quen này vẫn không thay đổi. - Hả? Vẫn ổn. Thái Thái cố gắng bình tĩnh. - Nhiều năm không gặp, sao cậu lại sợ mình? Hay là sợ bác sĩ? Đoàn Vũ Xuyên hơi tự giễu. - Không có. Cô đỏ mặt giải thích. - Vậy vén áo lên, kéo quần xuống. Anh theo đúng quy định nhìn vào máy ra lệnh. - Ừm. Mặt người nào đó chắc chắn đang rất đỏ! Tại sao nhất định là người quen chứ, cô thật sự ngại lắm! Bị nhìn hết ráo rồi. Trong lòng người nào đó đang sụp đổ, bàn tay nắm lấy quần thật chặt. Đoàn Vũ Xuyên đưa máy lên người cô, chất lỏng trong suốt lành lạnh khiến cô hết đỏ lại nóng. Cô không ngừng an ủi mình, rằng anh là bác sĩ, dạng cơ thể nào mà anh chưa từng thấy, đừng quá ngạc nhiên, anh đã quen lâu rồi, mình chỉ là một cơ thể mà thôi. Cả quá trình sau đó đều là đối thoại rất máy móc: - Nghiêng qua bên mình một chút. - Ừm. - Nghiêng qua bên mình nè, chứ không phải bên ngoài. - Ừm. - Nhiều năm không gặp, IQ cũng không tăng. - …… Thái Thái nhịn. Anh nói với y tá mấy con số gì đó, y tá tạch tạch gõ bàn phím. - Được rồi. Anh cầm một xấp giấy đặt lên bụng người nào đó, Thái Thái vội cầm lấy lau, mặc quần vào. - Ơ, mình không có vấn đề gì chứ? Thái Thái lo lắng hỏi. - Vậy phải xem xem cậu có thấy vấn đề gì không. Anh bình thản nghiêm túc trả lời. - Chỗ đó có vấn đề ư? Thái Thái xấu hổ hỏi thẳng. - Cậu cảm thấy có vấn đề hay không, không có vấn đề thì cậu tới bệnh viện làm gì? Anh cứ không trả lời hẳn hòi. - Này! Cô vừa giận vừa xấu hổ trừng anh. Y tá ở bên cạnh bật cười. Đoàn Vũ Xuyên liếc nhìn cô y tá, buông một câu: - Không có gì, người kế tiếp. Người nào đó tức giận bỏ đi, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: có bệnh à. Rồi cô quay lại. - Đưa kết quả cho mình, mình đưa cho bác sĩ xem. Đoàn Vũ Xuyên nhìn y tá, y tá đóng dấu đưa ra ngoài. - Cám ơn. Cô nói với y tá lúc nhận lấy, sau đó bỏ đi không quay đầu lại. Khi cô từ chỗ bác sĩ bước ra thì đã mười hai giờ. Hễ nhớ tới cảnh vừa nãy là cô xấu hổ không biết chui vào đâu. Nhưng mà, tại sao anh lại ở bệnh viện này chứ. Ôi trái tim thiếu nữ năm xưa rơi vỡ trên nền đất. Cô không khỏi tự giễu. Chợt có người gọi cô: - Vạn Thái Thái! Cô quay đầu, thấy anh ló đầu ra từ một chiếc xe bên đường. Mặt cô vụt đỏ, không tình nguyện bước qua. - Gì? Thái Thái hỏi Đoàn Vũ Xuyên. - Bạn học cũ hiếm khi gặp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm nhé. Đoàn Vũ Xuyên nói rất tự nhiên. - Cậu tan ca rồi? Vạn Thái Thái không biết có nên đồng ý hay không. Cô vừa muốn lại vừa không muốn đồng ý, chuyện năm xưa cô vẫn còn canh cánh trong lòng. - Ừ. Mình thay ca. Anh hơi nôn nóng, giờ này ở bệnh viện rất đông xe, chỗ anh dừng lại không phải chỗ có thể dừng xe. Thế mà cô gái này lại cứ muốn tán dóc vu vơ. - Thật rảnh. Vạn Thái Thái lườm anh. - Mình trực từ tối qua đến giờ đấy. Anh bất đắc dĩ trả lời. - Liên quan gì đến mình? Thái Thái hơi tức giận. - Không liên quan đến cậu, cậu có lên xe hay không đây? Anh thật sự hơi giận rồi. - Không lên. Thái Thái nổi cáu cũng đâu thua ai. - Ơ, nóng tính hơn nhỉ? Còn giận à? Đoàn Vũ Xuyên ngược lại lại cười. - Ai giận chứ, mình không muốn ăn cơm. Mặt cô đỏ lên sau khi bị vạch trần. - Cậu muốn thành tiên à? Mau lên đây, chỗ này không thể dừng xe lâu. Anh đã rất không kiên nhẫn rồi. Người nào đó hết cách, đành lên xe. - Cậu tới đây khi nào? Đoàn Vũ Xuyên vừa nhìn đường vừa hỏi. - Lúc tốt nghiệp thì ở đây rồi, hồi đại học cậu học y à? Cô không biết. - Cậu không biết? Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô. - Biết còn hỏi cậu chắc! Cô quả thực không biết, anh chuyển trường từ lâu, hơn nữa năm đó anh kiêu ngạo như vậy, căn bản không có bạn bè, chỉ ở nửa năm ngắn ngủi rồi đi. Ma mới biết anh học cái gì. - Ừ, năm ngoái mình mới đến bệnh viện này. Đoàn Vũ Xuyên đoán phải chăng cô còn giận chuyện năm xưa anh không từ mà biệt. Dẫu sao trong quãng thời gian ngắn ngủi ở ngôi trường ấy, anh chỉ có một mình cô được xem như là bạn. - Cậu học chuyên ngành gì? Không phải phụ khoa chứ? - Sao hả, cái này cậu cũng quan tâm ư? - Bạn học cũ nên tùy tiện quan tâm thôi, phụ khoa à? - Đúng rồi. Chuyên ngành chủ yếu của Đoàn Vũ Xuyên là phụ khoa, hơn nữa còn có nguyên nhân từ chính anh. - Ờ. Mặt người dạ thú. - Cậu đang làm gì? - Làm việc. Thái Thái trả lời hời hợt. - Ở đâu? Đoàn Vũ Xuyên hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của cô. - Đại học N, một giáo viên nho nhỏ. - Làm giáo viên rồi à? Không tệ. - Không dám không dám. - Đừng dạy hư học trò đấy. Đoàn Vũ Xuyên không nhịn được trêu ghẹo. Dù sao môn toán năm xưa của cô thê thảm không nỡ nhìn. - Hứ, cậu không thể nói mấy lời tốt đẹp à? Không biết nói thì đừng nói. Vạn Thái Thái mấy năm nay đã lột xác, không còn là Vạn A Thái mặc người chém giết năm xưa nữa. - Lại giận rồi? Con gái kinh nguyệt không đều thật đáng sợ! Đoàn Vũ Xuyên cảm nhận được những thay đổi của cô. Anh cười. - Cút ~ Mình muốn xuống xe! Vạn Thái Thái rất nóng tính. - Xuống ở đâu, đang trên đường cao tốc. Đoàn Vũ Xuyên mất hứng. - Hừ. Phiền chết được, lúc nào cũng vậy! Vạn Thái Thái quay đầu đi chỗ khác. - Được được được, mình sai rồi, đừng giận mà, rất dễ bị kinh nguyệt không đều đấy. Đoàn Vũ Xuyên thấy cô nhíu mày thì không kiềm được mà nhớ đến cô của năm xưa, lúc đó cô không biết làm bài, hễ cậu nói cô là cô sẽ có dáng vẻ này. Ẩn nhẫn không phát, như một chú mèo nhỏ vậy. - Mẹ nó, cậu mới kinh nguyệt không đều á! Vạn Thái Thái hoàn toàn bùng cháy. - Phải phải phải, dì cả (1) của mình không đều, được rồi chứ? (1) Dì cả: từ lóng, chỉ kinh nguyệt. Đoàn Vũ Xuyên thật nhớ dáng vẻ mèo nhỏ xù lông của cô. - Bệnh thần kinh! Công lực của Vạn Thái Thái vẫn chưa đủ. - Mắng người là không đúng. Đoàn Vũ Xuyên tốt tính chỉ bảo. - Mình đâu có mắng người, mình mắng chó mà. Mặt người dạ thú. - Ha ha, chó lái xe cậu cũng dám ngồi, đúng là trâu. Đoàn Vũ Xuyên cứ muốn trêu cô. - Lo lái xe của cậu đi, mình lười để ý cậu. Vạn Thái Thái không muốn để ý đến anh, bèn nhìn ra ngoài cửa sổ. - Đừng mà, khó khăn lắm mới gặp, thế nào cũng phải nói chuyện tử tế chứ. - Có gì hay mà nói? Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh mờ mờ, cô không thích phương bắc tí nào. Ôi thật hoài niệm trị trấn nhỏ Giang Nam trời xanh nước mát ấy. Nơi đó có cô 15 tuổi và có anh 15 tuổi. Đoàn Vũ Xuyên thản nhiên nhìn cô: - Mình luôn có một vấn đề muốn hỏi cậu? - Nói. Vạn Thái Thái không kiên nhẫn. - ……Thôi, tới rồi, xuống xe đi. Đoàn Vũ Xuyên muốn hỏi nhưng không dám hỏi. - Có hỏi hay không? Tính tình Vạn Thái Thái thật rất dễ nổi nóng. - Sao bây giờ lại hung dữ như vậy, học trò sẽ bị cậu dọa mất. Trước kia cậu là một cô gái dịu dàng biết mấy. Đoàn Vũ Xuyên trêu đùa. - Ngại quá, con người thì luôn thay đổi. Mà mình đã thay đổi. Vạn Thái Thái nghe lời này rất khó chịu. - Cậu đã thay đổi ư? Đoàn Vũ Xuyên cau mày. - Cậu nói xem? Vạn Thái Thái ngẩng đầu hỏi ngược lại. - Vào đi, món cá ở đây không tệ. Đoàn Vũ Xuyên không dám nói tiếp. - Mình không thích ăn cá. Vạn Thái Thái quả thật không thích ăn cá. - Vậy ăn món khác. Đoàn Vũ Xuyên không miễn cưỡng, kỳ thực anh không hề biết sở thích của cô. Thời gian ở cùng nhau năm xưa quá ngắn, anh chưa kịp hiểu rõ về cô. - …… Vạn Thái Thái không để ý đến anh, trực tiếp đi vào. Cuối cùng bữa cơm tan rã trong không vui. Thái Thái không nói gì chỉ ăn cơm, Đoàn Vũ Xuyên cũng không nói. Đúng là hai người kỳ quặc. Sau khi về, Thái Thái suy nghĩ lại biểu hiện hôm nay, cảm thấy đúng là mất mặt. Cô không hề điềm tĩnh, đã qua lâu đến thế mà vẫn không buông bỏ được. Anh cũng chỉ có lòng tốt mà thôi, cô càng nghĩ càng thấy áy náy. Cô vẫn giận anh năm xưa không từ mà biệt. Lẽ nào cô vẫn để ý đến anh? Không không không, cô chỉ là không cam tâm, không cam tâm bị vứt bỏ như thế mà thôi. Cô cần làm rõ mọi chuyện mới có thể cởi nút thắt trong lòng. Suy đi nghĩ lại, cô nhắn tin cho Đoàn Vũ Xuyên: Hôm nay, haiz, rất xin lỗi, tâm trạng không tốt. Cậu biết đấy, con gái kinh nguyệt không đều mà, tính tình hơi nóng tí. Mong bạn học cũ khoan dung. Không lâu sau, có tin nhắn phản hồi, hai chữ: hiểu mà. Mẹ kiếp, lời này làm cô không thể nào nói tiếp được. Nghĩ nửa ngày, cô mới nghẹn ra được một câu: cám ơn. Cô thực muốn nhảy lầu mất. Có điều lần này anh không nhắn lại. Cô cũng không tiện nhắn nữa, vấn đề kia vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi. Cứ thế, cô suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ.