Chương 1 - Nam sở thiên - Tiết tử

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Tôi nhìn gã, sĩ quan phụ tá của tôi.

Gã dùng súng chỉ vào người tôi, ánh mắt lẩn tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.

“Tư lệnh, anh …. hãy… đầu hàng đi.” Gã lắp bắp nói.

Xung quanh tất cả đều là nòng súng đen bóng của kẻ thù, toàn thân tôi đều là thương tích, máu như suối xối xả tuôn. Tôi không quan tâm đến nó, chỉ nhìn gã, lạnh lùng cười: “Cậu theo tôi đã sáu năm rồi đúng không? Trong từ điển Ninh Giác Phi tôi có chữ “đầu hàng” hay sao?”

Toàn thân gã run rẩy, rốt cục chậm rãi giơ cao nòng súng, cắn chặt răng tựa như đã hạ quyết tâm, thế nhưng gã vẫn không thể nào hạ thủ được.

” Vậy để tôi giúp cậu.” Tôi cười. “Dù tôi có chết, cũng phải chết trong tay chính tôi.”

Nói đến đây, tôi nhấn kíp nổ trên người mình.

Trong nháy mắt, một vụ nổ hầu như san bằng cả đỉnh núi. Thần chí tôi rất thanh tỉnh, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã tới một nơi kỳ quái, có một vầng sáng trắng sữa hiện ra, không có một bóng người.

Lửa giận trong tôi khôn nguôi.

Sĩ quan phụ tá mà tôi luôn tin tưởng lại phản bội tôi, khiến đồng đội của tôi bị thương vong nghiêm trọng, tôi vừa giận vừa hận.

Lửa giận như hữu hình hữu chất, nâng tôi lướt đi trong không khí.

Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm. Sau đó, tôi mở mắt.

—————-

Trước mắt, là một lâm viên Giang Nam ưu nhã, rường cột chạm trổ, đình đài lầu các, tất cả đều có vẻ rất lớn. Trong khoảnh khắc, tôi liền hiểu vì sao có kích thước kỳ lạ đến thế. Bởi vì tôi đang nằm nghiêng trên mặt đất, tiếp đó, đau đớn kịch liệt ào vào thân thể. Do bất ngờ, tôi nhịn không được hừ một tiếng.

Sau đó, trước mắt tôi xuất hiện một nam nhân cao lớn. Y mặc cổ trang, một thân trường sam tú công tinh mỹ, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ, trên đầu búi cao, mang theo kim quan nho nhỏ, cực kỳ đẹp đẽ, quý giá.

Tôi nhất thời mờ mịt.

Tôi đang ở đâu?

Bọn họ là ai?

Vì sao tôi lại ở chỗ này?

“Giả chết là xong à?” Nam nhân kia âm lãnh nhìn tôi. “Mới chỉ hơn mười người mà thôi, còn sớm lắm, thị vệ trong phủ ta còn có hơn mấy trăm người nữa kia.”

Y đang nói cái gì?

Tôi mờ mịt nhìn y.

Y còn rất trẻ, chắc không tới ba mươi nhỉ? Tôi cười khổ một chút, trạc tuổi tôi khi chết.

Chết?

Tôi hẳn là tan xương nát thịt, triệt triệt để để mà chết đi, thế nhưng…. vì sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm giác như tiến vào lò lửa, toàn thân trên dưới đau nhức như bị thiêu trong lửa đỏ, làm tôi vô pháp tập trung tinh lực tự hỏi.

Lúc này, vị nam tử hoa y trẻ tuổi kia âm trầm cười lạnh, ngồi xổm xuống nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Vẫn còn ngang ngạnh như thế? Rất giỏi. Xem ra ta phải thành toàn cho ngươi rồi.”

Tôi không hiểu y muốn nói gì, chỉ cảm thấy đau đớn ập đến, trước mắt biến thành màu đen căn bản không rảnh để ý tới y đang nói gì. Lúc này trời đã hoàng hôn, hoàng hôn mênh mang, trước mắt một mảnh sương mù khiến tôi không nhìn rõ được gì nữa.

Bỗng nhiên, một chậu nước xối lên người ta = tôi, lập tức vết thương toàn thân cảm giác đau đớn cùng cực. Đó là một chậu nước ớt. Tôi đau đến hừ ra tiếng rồi lập tức cắn môi.

Nam tử trẻ tuổi có chút nghi hoặc: “Một tên kép hát mà xương cốt cũng cứng thật, xem ra chúng ta cần đổi một cách chơi khác, xem xem ngươi có thể ngang ngạnh được bao lâu nữa.”

Tôi nằm trong vũng máu của mình, lẳng lặng nhìn y, toàn thân co giật vì đau đớn, tuy rằng tôi không thể khống chế được thân thể này nhưng có thể khống chế được linh hồn của chính mình. Tôi rốt cục mở miệng.

Cảm tạ trời đất, bọn họ nói tiếng Trung Quốc, tuy rằng phát âm có chút quái lạ, nhưng tôi vẫn nghe ra đấy là ngữ âm vùng Trung Nguyên, tôi có thể nói được.

“Nếu anh muốn dằn vặt chủ nhân của thân thể này thì anh đã sai rồi. Tôi không phải hắn, hắn đã chết.” Tôi quyết định ăn ngay nói thật, cùng lắm thì xem tôi như yêu ma quỷ quái mà giết chết thôi. Tôi thà chết đi cũng cũng không muốn chịu đựng loại dằn vặt này nữa. “Tôi chẳng qua là mượn thi thể của hắn hoàn hồn mà thôi, thực sự là đi không chọn đường, nhập vào đây.” Tôi cúi đầu mà nói, trên mặt cười khổ.

Y nhíu mày, nhìn tôi một hồi rồi đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Lại đổi kiểu à? Vừa rồi còn thà chết chứ không chịu khuất phục, giờ thì nói mình là người khác? Muốn cầu xin tha thứ cứ việc nói thẳng, khóc cầu ta, ta có thể cân nhắc thả cho ngươi một con đường sống.”

Y không tin lời của tôi cũng là chuyện trong dự liệu. Tôi đơn giản nhắm hai mắt lại, cùng lắm thì chết thêm lần nữa, tùy vậy.

Y lại cười nhạt: “Ngươi không cần giả thần giả quỷ, ta sẽ không để ngươi chết như thế đâu. Ta muốn cho ngươi sống không bằng chết. Chờ ngươi dưỡng thương được rồi ta sẽ đưa ngươi đến Thúy Vân lâu. Ha ha, ta sẽ nói với tú ông ở đó, cho ngươi tiếp khách mỗi ngày, tiếp các loại dã thú, biểu diễn tại nhà. Ta muốn nhìn xem, Ân Tiểu Lâu luôn luôn bán nghệ không bán thân cuối cùng biến thành bộ dáng gì.” Nói đến đây, ngữ khí y cực kỳ âm trầm.

Thì ra, chủ nhân thân thể này tên Ân Tiểu Lâu. Nếu nói đến “Bán nghệ không bán thân”, còn nói hắn là “một kép hát”, hơn phân nữa thân phận Ân Tiểu Lâu này là nghệ nhân, chỉ không biết là nghệ nhân hát xướng gì? Như vậy, người nọ là một vương gia, lại không biết y là vương gia gì?

Tôi đang trầm ngâm bỗng nhiên cằm đau nhức, vì vậy mở mắt.

Người nọ mạnh mẽ nắm lấy cằm tôi, bắt tôi nhìn y, lời y lạnh như băng: “Thế nào? Sợ rồi à? Ngươi còn muốn nói gì không?” Y cau mày, ánh mắt có chút kỳ dị mà đánh giá tôi.

Tôi nhẹ giọng hỏi y: “Hiện giờ là triều đại nào? Đây là chỗ nào? Anh là ai?”

Y ngẩn ra rồi lập tức buông ta ra, đứng dậy. Y nhìn tôi một hồi, bỗng nhiên đá một cước vào ngực tôi: “Còn tiếp tục giả ngu sao, đừng tưởng rằng như vậy thì ta sẽ buông tha cho ngươi. Hừ, lúc trước ngươi to gan lớn mật, dám quyến rũ tiểu thiếp của ta, khi đó thế nào không giả ngu đi?”

À, giờ tôi đã hiểu vì sao chủ nhân thân thể này lại bị đối xử như thế.

Một cước đó khiến tôi đau đến không thở nổi, không khỏi cuộn mình lại, chống chọi lại cơn đau nhức toàn thân.

Máu vẫn không ngừng chảy ra, tôi chỉ còn nước cười khổ.

Chỉ trong vòng một ngày, đây là lần thứ hai tôi muốn chết.