Chương 1

____Mở đầu___

Tối...

Lạnh quá!

Lý Linh Đan co ro khép mình. Đây là cái nơi quái nào mà vừa tối lại vừa lạnh?

Cô từ từ đưa tay quờ quạng xung quanh. Được một lúc, đầu óc bắt đầu thanh tỉnh, mắt cũng dần quen với bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy xung quanh u tối mờ ảo.

Nhấc chân bước một bước, cả thân hình nhẹ bẫng như không khiến Lý Linh Đan hoảng hốt nhớ lại. Tất cả là cảnh tượng nhà hai bên đường đốt vàng mã cúng cô hồn chết thảm ngày 23 tháng 5 âm lịch, là hình ảnh cô đang đỗ xe nghe điện thoại, là bóng của một chiếc xe tải lao nhanh như tử thần phóng đến. Vào khoảng khắc đối diện với đầu mũi xe, cô vẫn còn nghe thấy giọng của bố nhắc nhở nên về sớm, hôm nay mọi người đặc biệt làm một buổi ăn mừng...

Không thể nào, không thể nào cô đã chết! Cô không cam tâm!

Lý Linh Đan lắc đầu nguầy nguậy. Cô là sinh viên may mắn vừa ra trường đã có được việc làm tốt, lương cao. Khó khăn lắm cô mới chờ đến ngày mua những món quà đầu tiên cho bố mẹ và anh trai. Gia cảnh không tốt, anh trai chấp nhận nhường quyền được đi học, được đào tạo trong môi trường tốt cho cô. Lý Linh Đan cô chính là niềm hi vọng và tự hào của mọi người.

Cô không cam tâm chết một cách oan ức như vậy.

Quà cô cũng đã mua rồi, để tất cả trong cốp xe. Cô vẫn chưa kịp trao chúng cho anh trai, vẫn chưa kịp báo đáp bố mẹ, sao có thể chết đi! Cô không dám tưởng tượng đến cảnh người nhà khi hay tin...

Trong không gian tối đen bức bối đến nghẹt thở, Lý Linh Đan bật khóc. Tiếng khóc ai oán thê lương đến tê tâm liệt phế. Cô còn rất nhiều điều chưa làm, rất nhiều điều chưa nói, rất nhiều hi vọng và gửi gắm của gia đình chưa đền đáp...

Ở một góc tối khác có bóng hai người áo đen vẫn im lặng quan sát Lý Linh Đan từ đầu, một cao một thấp.

- Diêm Vương gia, oán khí của cô ta quá nặng, tạm thời chưa thể cho đầu thai.

Vị được xưng là Diêm Vương nghe xong âm trầm phán:

- 23 tháng 5 âm lịch năm đó thất thủ kinh đô, cô hồn dã quỷ chết đường quá nhiều. Đã bao năm mà âm phủ vẫn chưa xử lí hết, nay lại đến ngày... haizz... Cô gái này đúng là dương số chưa tận, vận số đáng ra sẽ được hưởng phúc dài dài, nay lại do chúng ta tắc trách nên hại cô ta.

- Nhưng người đã chết, không thể cho sống lại.

Bóng người lùn nhắc nhở.

Diêm Vương cũng chỉ biết thở dài, phất tay bảo:

- Ngươi mau đi viết giấy xin tội gửi tới thiên đình.

- Làm gì ạ? Chỉ là cô ta oán khí nặng hơn những người khác, nhưng những kẻ chết kiểu này không phải lần đầu tiên, thiên đình vốn cũng đã biết...

- Chuyển kiếp cho cô ta!

Bóng người lùn nghe xong kinh ngạc, mở lớn mắt hỏi:

- Chuyển kiếp?

Diêm Vương gia không buồn giải thích, trước khi quay lưng đi chỉ để lại một câu:

- Nhớ viết thêm một tờ gửi đến Ti Mệnh, nhờ Ti Mệnh viết cho cô ta số phận mới tốt một chút, bù đắp cho kiếp này của cô ta chưa được hưởng.

Nhìn theo bóng Diêm Vương gia thoát ẩn vào bóng tối, người lùn cúi đầu nhận mệnh, lập tức thi hành.

__Chương 1__

- Mau lên, bắt lấy ả ta!

Trên ngõ nhỏ, một toán quan binh tay cầm kiếm đang kịch liệt bủa vây bắt người.

Người phía trước bị vây bắt là một cô gái thân thủ tương đối nhanh nhẹn, thoắt cái đã lách sang đường cái lẫn vào dòng người tấp nập. Tuy nhiên, dù có nhanh hơn nữa thì trên chân nàng ta đang có vết thương sâu, máu từ đó theo từng cử động tuôn ra giọt xuống mặt đường. Vì vậy, nàng ta cứ một lần lại một lần không thể cắt đuôi đám quan binh.

- Á, mau tránh ra, tránh ra, đó là con gái của Dương Thiên Phú.

- Là cái cô Dương Lan tiểu thư đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành đó sao?

Dân chúng hai bên đường nghe nhắc đến cái tên Dương Lan, vừa sợ vừa tò mò, tất cả đều bàn tán xôn xao. Đôi người còn nhón chân, muốn thử vận may được một lần nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân một lần.

- Chậc chậc, đúng là mỹ nhân sắc nước hương trời. Nhìn qua nàng ta cùng lắm chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi.

Lão bá bán rau tận dụng có chỗ đứng cao, ngẩng đầu liền nhìn thấy mỹ nhân trong truyền thuyết. Dù mái tóc dài đã bị bết vào nhau nhưng gương mặt vẫn toát ra thần sắc thanh mỹ.

- Đáng tiếc, Dương Thiên Phú phạm trọng tội phải tru di tam tộc.

Bà cô bán thịt bên cạnh góp lời.

- Nhưng chung quy ta vẫn không tin Dương đại tướng quân tham ô, lại cùng cấu kết với địch ngoại quốc.

Lão nương hàng rượu quả quyết.

- Aizz, triều đình hiện nay gian thần lộng quyền, mục rửa cả rồi...

- Suỵt, ngươi chán sống à?

- Ấy chết, ta lỡ lời.

Đám người vây hai bên đường mỗi người một câu, ồn ào bát nháo. Nhưng ai nấy cũng đều âm thầm nhận thấy, mọi người chính là cố ý nhường đường cho cô gái Dương Lan kia đào thoát, một mặt cản trở đám quan binh.

Haizz, ai bảo sinh thời dân chúng bọn họ đã nhận được nhiều ân đức của Dương tướng quân!

- Này, ngươi là ai, sao dám, ấy, cô...

Dương Lan lại một lần nữa đổi hướng chạy vào ngõ hẹp, vừa vặn đụng trúng một chiếc kiệu hoa lệ. Nàng không chần chừ liền chui luôn vào cỗ kiệu khiến bà cô hầu đi bên kiệu kêu réo.

- Ngươi là ai?

Ngồi trong kiệu là một người phụ nữ tuổi ngoài ba mươi, tuy chỉ đơn giản trang điểm nhưng khí chất hơn người. Giọng nói lại thật dễ nghe.

Dương Lan đã chạy cả một đoạn đường dài, chân bị kiếm chém sâu, máu chảy rất nhiều, hiện tại đã không còn hơi sức trả lời nữa. Nàng muốn nhân cơ hội nghỉ một chút, đợi quan binh đến sẽ dùng chút lực tàn để tống bay mặt kiệu phía sau rồi chạy tiếp.

Bất ngờ, cằm bị nắm lấy rồi nâng cao lên khiến Dương Lan bất ngờ.

- Nhan sắc không tệ!

Nữ chủ của chiếc kiệu dùng lực nắm chặt cằm nàng, môi hơi cong cong cười hứng thú, từ tốn nói:

- Ngươi bị quan binh truy đuổi sao? Thế nào, có muốn ta giúp ngươi thoát không?

- Ngươi nhìn qua đã thấy mùi son phấn nặng nề, không phải người của hắc điếm cũng là tú bà lầu xanh. Bản cô nương mới là không thèm ngươi giúp!

Môi anh đào khẽ nhếch, Dương Lan cao ngạo đẩy tay người đối diện khiến bà ta cười lớn.

- Ha ha, khẩu khí được lắm. Nhóc con ngươi hôm nay là tự động chui vào kiệu của ta, Tú Bà ta chính là muốn ngươi một vào không thể trở ra nữa.

- Có giỏi bà thử xem...

Chưa nói hết câu, bên ngoài kiệu đã gấp rút truyền đến giọng của quân lính.

- Kiệu hoa kia của ai, mau dừng lại!

Bà cô hầu bên kiệu gặp quan binh thì mừng hớn, muốn chạy đến bẩm báo bắt người. Cùng lúc đó bên trong kiệu, Dương Lan toan xoay người đạp bay mặt kiệu thì bị Tú Bà giữ chặt tay, đồng thời dụ dỗ nói nhỏ:

- Để ta giúp ngươi, ha!

Nói xong liền vén rèm kiệu bước ra, kịp thời bịt miệng bà cô hầu.

- Quan gia, hôm nay có nhiệm vụ gì mà mặt mày lại nghiêm trọng thế?

Tú Bà õng ẹo tiến đến áp sát tên lính dẫn đầu, ôm lấy cánh tay hắn ta, giọng nói ngọt đến chảy nước.

- Chúng ta đang đi bắt kẻ tử tội trốn chạy, Dương Lan, con của Dương Thiên Phú.

Tên quan binh thấy Tú Bà nũng nịu chọt vào má mình, không nỡ lớn tiếng bảo tránh ra.

Tú Bà nghe xong mắt hơi ngạc nhiên liếc về phía kiệu, ánh mắt ngập tràn vui mừng. Ra là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Dương Lan. Bà ta gặp được thần tài rồi!

- Ai dô, quan gia đại nhân. Kiệu này là của tiện thiếp, làm gì dám chứa chấp loại tử tội kia. Quan gia hôm nay vất vả, tối ghé qua Xuân lầu của thiếp, thiếp sẽ gọi vài cô nương xinh đẹp hầu hạ quan gia tốt tốt, nha___

Chữ cuối cùng của Tú Bà kéo dài cả dặm, bàn tay trắng ngần như gió như mưa nhẹ nhàng di chuyển trên ngực tên quan binh, một thỏi vàng cũng như có như không rơi vào trong áo hắn.

Tên quan binh miệng đã muốn cười đến tận mang tai, đầu hơi cúi, liếc mắt đưa tình với Tú Bà. Sau đó hắn hắng giọng hô lớn:

- Mau, qua hướng bên kia!

Đợi đám quan binh đi xa, Tú Bà mới an tâm trở vào kiệu.

Dương Lan từ đầu đến cuối vẫn im lặng ngồi nghe kịch, bây giờ mới thật tự nhiên nở nụ cười nhìn Tú Bà:

- Đại tỷ đã vất vả, tiểu nữ xin ghi ơn! Hẹn lần khác báo đáp!

Sau đó đứng dậy vén rèm kiệu bước ra.

“Vụt, vụt, vụt, vụt!”

Không ngờ, Dương Lan chân vẫn chưa rời kiệu đã thấy bốn tên hầu gánh kiệu vọt đến chĩa mũi kiếm vào mình. Nàng quay đầu về phía Tú Bà, nhìn bà ta đang mỉm cười cầm quạt lông vũ phe phẩy.

- Tú Bà ta không phải dạng dễ chơi như ngươi tưởng, phải không?

Nói xong ra lệnh cho đám hầu:

- Trói cô ta lại!

Dương Lan bị trói tay chân, chụp thuốc mê, sau đó bị ném vào một nhà kho cũ kĩ đầy bụi. Khi nàng tỉnh lại đã là nửa đêm.

- Cô tỉnh rồi?

Dương Lan lắc lắc đầu cho tỉnh táo, lại nghe thấy một thanh âm thực mềm mại. Nàng kinh ngạc đưa mắt nhìn theo.

- Cô là ai?

Trong căn phòng chứa củi đầy bụi bặm và mùi ẩm mốc khó chịu, Dương Lan bần thần nhìn thấy một nữ nhân sắc nước hương trời qua ánh đèn cầy chập chờn.

Người này mày liễu mi cong, đôi mắt đen trắng trong veo rõ ràng. Nhìn sâu trong đôi mắt ấy khiến người ta tự dưng sinh ra một loại ảo giác, ảo giác như đang lướt nhẹ trên mặt hồ mùa thu mát mẻ.

Dù rằng ban đêm, nhưng làn da trắng mềm như tuyết của nàng ta lại dễ dàng được nhận ra. Nàng ta so với đệ nhất mỹ nhân nàng tính về nhan sắc thật chỉ có hơn chứ không kém.

- Ta là Vương Thúy Kiều, do hoàn cảnh nên phải bán mình chuộc cha, lại bị lừa, cuối cùng lưu lạc đến đây.

Dương Lan nhìn thẳng vào đôi mắt như thu thủy của Thúy Kiều thầm tính xem thật giả. Sau một hồi chắc chắn điều chân thật mới thả lỏng đề phòng.

- Ta họ Dương, tên một chữ Lan.

- Dương Lan tiểu thư, trên chân cô có vết thương nặng. Tuy không có thuốc nhưng ta đã băng bó sơ qua giúp cô rồi.

Thúy Kiều dịu dàng nói.

Dương Lan nương theo ánh mắt của Thúy Kiều nhìn lại, bắp chân quả đã được băng bó kĩ lưỡng. Nhìn từng đường băng được băng rất tỉ mỉ, chứng tỏ người thực hiện thực sự có tâm, Dương Lan tự dưng nảy sinh cảm giác thân thiện với cô gái nghiêng nước nghiêng thành trước mặt.

- Ta năm nay mười bảy tuổi, nhìn qua Kiều tỷ có vẻ lớn hơn, hay cứ gọi ta A Lan được rồi!

Thúy Kiều cười, xoay người xích lại gần Dương Lan, cả hai cùng dựa lưng vào đống củi.

- Ừ, Dương Lan muội muội.