Chương 1
Tại sao mình lại đến đây? Vẫn ngồi nơi đây? Cái nơi bốn năm trước mình đến lần cuối cùng để chia tay. Lúc bấy giờ mình chỉ nghĩ đó là sự tạm biệt. Còn bây giờ. ..... Lẽ nào bốn năm sau mình cũng chỉ có thể coi đó là người xa lạ.Mai Trân nghĩ một cách đau đớn, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt trầm tư của Phong. Anh vẫn im lặng nhìn cô. Từ nãy giờ, ngoài câu gọi nước, anh không hề nói gì. Cái cách nín lặng như bất lực đó hoàn toàn không hợp với anh.Mai Trân hiểu rõ điều đó. Càng đau khổ khi biết mình có lỗi. Cô nói khẽ:– Một phụ nữ có chồng mà vẫn còn hẹn hò với người yêu cũ, điều đó trái với đạo đức quá phải không?Phong không trả lời ngay, chỉ cười. Nụ cười có chút phớt đời, pha lẫn cay đắng. Anh nghiêng người với điéu thuốc trên bàn, từ tốn châm lửa. Từ từ nhả khói.– Điều đó chứng tỏ em còn yêu anh?Mai trân như ngạt thở. Quả thật cô không nghĩ ra cách nói thẳng thắn của anh. Ở vị trí bây giờ, anh còn có thể hỏi câu đó thì ... Cô hấp tấp nói nhanh.– Còn, sẽ còn và mãi mãi vẫn như vậy - Nói xong câu đó, cô nín lặng nhìn xuống tay mình cố dằn cảm giác xúc động.Cử chỉ của cô làm Phong cười khẽ và nói như nhận xét:– Em vẫn như trước, luôn thẳng thắn và trung thực với mình.Mai Trân ngồi im. Cô không biết được đó là sự châm biếm hay thật lòng.Bốn năm xa nhau, cô hoàn toàn không còn sợi dây liên lạc tinh thần nào để có thể hiểu Phong. Còn anh thì quá kín đáo. Từ lúc về nước đến giờ, hơn một tháng, Phong không hề gọi điện hay tìm cách liên lạc với cô. Còn cô thì khắc khoải chờ đợi, tò mò, cuối cùng cô chủ động gọi điện cho anh. Cô muốn biết phản ứng của anh trước sự bội bạc của cô, nhưng từ nãy giờ cô vẫn không biết được anh nghĩ gì.Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Khuôn mặt phơi bày nỗi buồn và sự ray rứt không giấu giếm:– Em muốn giải thích.Nhưng Phong khoát tay:– Đừng, chuyện đó không cần thiết. Anh không muốn tìm hiểu những chuyện mà mình không cứu vãn được.– Anh có hận em không?– Hận hay thông cảm, điều đó không quan trọng. Cái chính là em có hạnh phúc hay không?Mai Trân cúi thấp đầu, nói chân thật:– Nếu hạnh phúc, có lẽ em đã quên được anh rồi.Mắt Phong loé lên một tia lửa kỳ lạ, nhưng anh dập tắt nó ngay. Anh quăng tàn thuốc ra xa và rút điếu mới, hút liên tục.Mai Trân nhìn anh một cách buồn rầu:– Em không thể thanh minh cho sự yếu đuối của mình. Nhưng lúc đó em cô đơn quá. Gia đình thì luôn xảy ra chuyện. Ba mẹ lúc nào cũng khủng bố em, em không còn con đường nào khác nữa.– Và đó là lý do để em quyết định bỏ anh, cắt đứt một cách lẳng lặng khó hiểu, để anh sống bên đó trong sự dằn vặt.Mai Trân rơm rớm nước mắt:– Lúc đó em sợ anh buồn, sợ ảnh hưởng đến việc học của anh.Phong buông một tiếng cười:– Sợ anh buồn kiểu đó, chẳng khác nào giết chết anh.Nói xong câu nói yếu đuối đó, Phong hối hận và lại đùa cợt.– Rất may là anh vẫn cứ sống và lại trở về. Còn em thì vẫn đẹp như xưa. Nói chung mọi việc đều tốt đẹp.– Anh thấy như vậy là tốt đẹp sao? Tốt đẹp ở sự đổ vỡ à?– Chẳng lẽ anh phải quỳ xuống chân em mà khóc, mà bảo cuộc đời này thật là bi đát? Anh làm chuyện đó không được - Phong nói với một cái nhún vai bất cần đời.Mai Trân thở dài. Phong vẫn cứ như vậy, không có gì thay đổi cả. Trước lúc gặp anh, cô đã đặt ra bao tình huống. Cô hình dung đến một cuộc gặp đẫm nước mắt, sẽ nghe trách móc, than thở và đau khổ. Nhưng cuối cùng lại như thế. Bốn năm trời không gặp lại nhau, vậy mà chẳng có sự buồn rầu luyến tiếc. Thái độ của Phong không làm cô xúc động như đã tưởng. Cả anh cũng không đau khổ như cô đã tưởng.Mai Trân nhìn xuống ly nước, lại khẽ thở dài. Khi ngước lên, cô chợt bắt gặp cái nhìn chăm chú của Phong. Anh vẫn không quay nơi khác tránh tia nhìn của cô. Nụ cười ngạo mạn lúc nãy không còn, chỉ còn lại một vẻ buồn rất thật trên nét mặt. Giọng anh trầm hẳn đi:– Bây giờ anh về rồi, em có thấy hối hận không?– Đừng hỏi em như vậy, anh thừa biết lòng em rồi.Phong gật đầu như hiểu, rồi hỏi với giọng săn sóc:– Anh ấy có tốt với em không?Mai Trân cười nhếch môi:– Anh biết tính anh ấy rõ hơn em mà. Em phải trả lời thế nào đây, nói dối rằng em có người chồng tuyệt vời sao?– Dù sao anh ấy cũng rất yêu em.– Có lẽ đó là lý do để em càng bị thất vọng.Phong nhìn cô chứ không nói gì. Anh bắt đầu trở nên ít lời. Với một vẻ mặt tư lự mà cô biết rõ về sự bất lực ngự trị. Cô nói một cách buồn bã:– Anh có gì để nói với em không?– Không có gì đặc biệt, chỉ chúc em hạnh phúc.– Có lẽ em không nên gọi anh đến phải không?– Tại sao?Mai Trân cười cay đắng:– Một phụ nữ có chồng còn hẹn hò với người yêu, có vẻ khó chấp nhận quá.– Anh không thấy như vậy là kỳ cục. Chỉ thấy ngại cho em. Anh chỉ muốn em sống yên ổn.– Không hề thù hằn em sao?Phong gạt tàn thuốc, rồi lắc đầu:– Thù hằn thì có nghĩa gì. Anh không nghĩ gì cả. Nếu có một lời khuyên, thì em bỏ chuyện cũ đi, nếu mang theo tình yêu cũ vào cuộc hôn nhân mới, em sẽ chỉ có đau khổ.Mai Trân không trả lời, cô nhìn Phong chăm chăm:– Anh còn yêu em không, nói thật với em đi.Phong khẽ nheo mắt:– Điều đó thì có ý nghĩa gì?Mai Trân cười gượng:– Lẽ ra em không nên hỏi anh câu đó, đúng hơn là không có quyền, chỉ vì em quá muốn biết thôi.– Biết để làm gì?– Em cũng không biết nữa. Nhưng nếu như anh không còn yêu em, thì em sẽ thất vọng ghê gớm.Vẻ mặt Phong rắn đanh:– Anh không quen tỏ tình với vợ người khác.Mai Trân ngước nhanh lên nhìn anh, rồi cụp mắt xuống. Thái độ của Phong làm cô thấy xấu hổ. Tự ái. Mà suy cho cùng, việc cô hẹn Phong đến đây cũng là mất sĩ diện rồi. Anh không khinh cô thì cô cũng tự khinh mình. Mai Trân quyết định đứng lên, trên môi vẫn nở nụ cười gượng gạo.– Em về.– Anh có thể đưa không.– Dạ thôi, bất tiện lắm.– Mong là gặp em, hai đứa vẫn vui vẻ.– Em cũng mong như vậy.Phong đứng lên nhường chỗ cho cô bước ra. Rồi lại ngã người ra ghế, lặng lẽ nhìn theo dáng cô. Anh chợt cười khẽ, một nụ cười che giấu nỗi buồn ray rứt.Mai Trân không biết rằng, đằng sau những nụ cười làm vẻ phớt lờ của anh, là một tâm trạng thất vọng đau khổ. Nỗi đau đó vẫn còn nguyên vẹn như cảm giác cách đây hai năm khi anh biết cô có chồng. Mà người ấy chính là bạn thân của anh. Bộ Mai Trân không còn người khác để mà chọn lựa hay sao?Phong không hiểu nổi Mai Trân đã ngang nhiên có chồng như thế, thì cô còn tìm gặp anh để làm gì? Từ đó đến giờ cô luôn làm theo tình cảm và yếu đuối, thà cô cứ biến mất khỏi đời anh như trước đây, có lẽ anh sẽ yên ổn và bằng lòng với mối tình sụp đổ của mình.Phong ngồi lại khá lâu mới rời quán. Anh có cái hẹn với ông Nam ở công ty Hoa Nam, nơi anh sẽ trở lại làm việc với tư cách là giám đốc tiếp thị. Cách đây mấy năm, anh còn coi công ty là lẽ sống của mình, nhưng giờ thì tình cảm đó đã thay đổi. Sự phản bội của Tính và Mai Trân đã biến nỗi say mê của anh thành ác cảm. Và tuy hẹn với ông Phan, anh vẫn miễn cưỡng khi đến đó.*** Đến công ty, anh chạm trán với Tính ở thang máy. Cả hai cố giấu cái nhìn gờm sát lẫn nhau. Phong mỉm cười như không:– Chào.Tính cũng làm ra vẻ tự nhiên:– Nghe nói mày về nước lâu rồi, sao đến nay mới xuất hiện vậy? Khỏe không?– Bình thường, còn mày?– Vẫn vậy. À, mày có gặp Mai Trân chưa?– Rồi.– Cổ mong gặp mày lắm đó, dù sao thì tụi mình cũng có một thời ...Phong cắt ngang:– Đừng nhắc chuyện đó, những gì thuộc về quá khứ hãy xếp nó qua một bên, tao thích sống bằng hiện tại và tương lai hơn.– Mày thật sự không có ý kiến gì sao?– Ý kiến của tao là, chúc vợ chồng mày hạnh phúc.Tính vỗ nhẹ lên vai Phong, cử chỉ vừa thân mật, vừa có vẻ khó nghĩ:Gặp nhau thế này cũng khó mà nói chuyện, tao muốn có một buổi uống cà phê để nói tất cả những vướng mắc của tụi mình, rồi sau đó vẫn cứ là bạn.Phong lắc đầu cương quyết:– Thôi thôi, không cần nói gì cả, điều mày cần nói là giải thích hoặc xin lỗi, phải không. Hay xa hơn nữa là yêu cầu tao đừng gặp Mai Trân? Mày sẽ toại nguyện thôi.– Nhưng dù sao, im lặng như vậy thì không ổn chút nào. Chẳng lẽ mày không thấy như vậy?Không kềm được, Phong nhếch một nụ cười lạnh lùng:– Tao không thấy gì ngoài chuyện tránh phiền phức, được chứ?Thang máy đã dừng, anh bước ra cửa bỏ đi, không hề chào Tính, anh ta cũng không đuổi theo, mà đi ngược hướng với anh về phòng mình.*** Phong đến phòng tổng giám đốc. Ông Phan đứng dậy, bước qua phía salon khi thấy anh:– Cuối cùng cháu cũng tới, ngồi xuống đó đi.Phong mỉm cười:– Cháu xin lỗi vì hôm nay mới tới, thật ra cháu muốn có thời giờ nghỉ ngơi, chứ không phải ...– Tốt, tốt. Nghĩ được như vậy là tốt rồi, bác cũng không cần cháu phải nhận việc ngay, chủ yếu là tư tưởng của cháu thôi.– Vâng.– Thật ra chuyện tình cảm không phải là tất cả đối với một thanh niên, nếu vì nó mà cháu bỏ công việc ở đây, thì thật là dở, quá dở. Sự nghiệp của cháu bắt đầu từ ở đây chứ không phải ở nơi nào khác, cháu hiểu chứ?– Chính vì hiểu nên cháu không chốn chạy, hôm nay cháu đến để nhận việc bác ạ.Ông Phan hài lòng ra mặt:– Bác chuẩn bị trước rồi.Ông đứng dậy, bước đến bấm chuông, khi cô thư ký bước vào, ông nói ngay:– Mời giám đốc Quang đến phòng tôi ngay nhé.Cô nhẹ nhàng đi ra. Ông Phan quay lại phía Phong::Lát nữa nó sẽ bàn giao công việc cho cháu. Có lẽ nó sẽ ở lại một tuần để giải quyết những việc còn lại, bác đã yêu cầu như thế, nhưng không chắc nó ở lại được, nó chờ cháu lâu quá.Phong cười như biết lỗi:– Dạ, không sao, cháu sẽ tự xoay sở cũng được.– À, bác nói trước để cháu rõ hơn. Trước đây cô trợ lý cho giám đốc Quang là do bác tuyển. Cô bé đó còn trẻ, nhưng xốc vác lắm. Cô ta sẽ là trợ thủ đắc lực cho cháu đó.– Cô ấy là người nhà của bác à? - Phong hỏi với vẻ chú ý.– Không phải đó là lý do để bác yêu cầu cháu nâng đỡ con bé đâu. Công việc là công việc, bác chỉ muốn cháu nắm rõ lý lịch của các nhân viên dưới quyền, như vậy dễ làm việc hơn.– Dạ.Phong định hỏi về giám đốc Quang, nhưng ông Phan đã nói tiếp như lưu ý:– Con bé từ nhỏ đến lớn được nuông chiều nên khá nhõng nhẽo, vừa mới ra trường lại dành một việc làm ngon lành. So với bạn bè thì nó quá sung sướng, nó chẳng biết thất bại là gì.Phong đưa mắt nhìn ông Phan, không hiểu sao ông chú ý cô bé ấy như vậy.Ông ít khi quan tâm đến ai. Giờ lại nói nhiều về cô trợ lý dưới quyền. Vậy thì nếu thông minh, anh phải hiểu là không nên xem cô ta như một nhân viên bình thường. Anh mỉm cười hiểu biết:– Cháu nghĩ là cháu sẽ không khắt khe với cô bé ấy đâu.– Ngược lại, vấn đề là chỗ đó, không nên nhượng bộ con bé, giám đốc Quang nuông chiều nó quá, nhưng bác thì muốn cháu khắt khe với nó một chút.– Chắc cô ta là cháu rất gần với bác?Ông Phan cười. Phong thấy rõ nụ cười âu yếm đó chứng tỏ ông rất yêu quý cô ta. Giọng ông dịu dàng bất ngờ:– Nó gọi bác là cậu, bác sinh toàn con trai nên rất thích có dứa con gái, từ lúc nó còn nhỏ, bác đã coi nó như con. Nó không sợ bác tí nào, trong khi bác thì muốn khép nó vào kỷ luật.– Cô ấy vô kỷ luật lắm à, bác Phan?Ông Phan phất tay:– Nó có năng lực, nhưng làm việc tuỳ hứng. Trong công ty mà có trợ lý như vậy, mấy nhân viên khác sẽ nhìn vào đó, cho nên ... xem như là bác nhờ cháu làm thầy nó vậy. Phải nghiêm khắc ngay từ đầu, đừng để như giám đốc Quang.– Vâng.Phong nói một cách nghiêm chỉnh. Và anh hình dung đến một cô gái xấc xược, kiêu căng theo cái thói con nhà giàu được dung túng. Trong đầu anh, cô ta tài năng không bao nhiêu, nhưng nhờ che chở nên vừa ra trường đã được việc làm, mà nếu là người bình thường, phải phấn đấu đến mấy năm may ra mới đạt tới.Phong không khắt khe đến độ có ác cảm với nhân vật chưa biết mặt đó, nhưng không có cảm tình. Theo cách lập luận của anh thì cô ta có tính cách ngang ngược. Làm việc với một nhân viên như vậy không thú vị gì. Anh không tin mình sẽ có quan hệ tốt với cô ta.Ngồi chờ khá lâu cũng không thấy giám đốc Quang tới, cô thư ký cho biết ông đang bận tiếp khách. Phong không chờ nữa, anh đứng lên ra về.Buổi chiều anh đến thăm Huân. Trước đây khi còn học trung học, anh và Huân rất thân nhau, nhưng lúc vào đại học cả hai ít gặp. Thế rồi khi anh qua Úc du học thì lại gặp Huân. Hắn về trước anh một năm. Lẽ ra anh phải đến tìm hắn lúc mới về, nhưng lúc đó anh bị cú sốc dữ dội vì chuyện Mai Trân. Đau khổ làm anh sống khép kín, biệt lập với thế giới bên ngoài. Không ai biết cái khổ đó đau đớn thế nào, cả Mai Trân cũng không hiểu, vì khi gặp cô anh rất cứng cỏi, phớt đời. Nếu không có bản lĩnh, có lẽ anh sẽ không gượng lại nhanh như vậy.Phong dừng xe trước cổng nhà Huân. Trong sân một cô gái tóc thắt bím đang giỡn với con chó nhỏ. Trên tay cô ta bồng một con mèo. Cô ta đưa con mèo chờn vờn trước mặt chú chó lông xù, trắng mượt. Rồi cười khanh khách chạy vòng qua băng đá, khi chú chó chồm lên, rượt theo.Tiếng cười giòn của cô ta bay ra ngoài. Phong đập cửa gọi, nhưng bị tiếng cười át đi. Cô gái mải mê chơi với chú chó, không để ý đến xung quanh. Bất đắc dĩ anh phải gọi lớn:– Mở cửa giùm đi, em bé.Chú chó phát hiện ra có người lạ, lớn cớn chạy ra sân, sủa eo ẽo. Cô gái vội đuổi theo bắt nó lại, mắt cô chợt sáng lên:– Ôi, lâu ghê không gặp lại anh, anh đến tìm anh Huân em đó hả? - Rồi cô suốt sắng mở cửa – anh vào nhà chơi, anh Huân em sắp về rồi đây.Phong dựng xe trong sân rồi theo cô gái vào phòng khách. Cái cách nhận người quen của cô ta làm anh hơi bối rối. Anh cau trán cố nhớ xem cô nàng là ai, nhưng không nhớ nổi. Lục kỹ trí nhớ cũng không biết đã gặp ở đâu, anh nói lịch sự khi cô ta mời nước.– Cám ơn. Nhưng Huân đi có lâu không em?– Anh ấy mới ra ngoài, sẽ về ngay đó. Ssao lâu quá không thấy anh đến chơi, lúc này anh làm gì?– À, ừ ... chưa làm gì cả.– Chưa làm gì là sao? Bộ từ đó đến giờ anh không đi làm à? Làm gì mà anh giữ kẽ với em quá vậy?Phong cười nhẹ, khoát tay như biết lỗi:– Xin lỗi em nghe, thật tình là anh không nhớ đã gặp em ở đâu, trí nhớ của anh kém quá.Cô gái vụt sầm mặt, vẻ hồ hởi biến mất, giọng cô ta chua như giấm:– Vậy hả, ừ, tại chẳng có gì đáng để ý đến, anh ngồi chơi nghe. Vô, Misa.Rồi cô ta bồng con mèo lên, tay kia dắt theo chú chó. Cô ta ngoe nguẩy bỏ vào nhà. Khi đi ngang Phong, anh còn thấy một cái liếc muốn rớt con mắt. Anh ngơ ngẩn cố nhớ xem mình có lỗi gì với nhân vật xinh xắn kia. Mà phải là lỗi trầm trọng lắm, nếu không thì cô ta đã không chuyển sự vui vẻ thành ghét cay ghét đắng như vậy.Ơ, mà sao cô ta thay đổi nhanh như con tắc kè vậy chứ. Có những cô gái mới thích rồi quay ra ghét chớp nhoáng như vậy sao?Cô bé bỏ mặc Phong chờ cả buổi, đến nỗi muốn về cũng không biết chào ai để mà về. Tự nhiên bị chủ nhà giận rồi rơi vào một tình huống thật kỳ cục.Đúng lúc Phong đứng dậy định đi ra thì Huân về đến. Hắn chào Phong bằng một cái đấm vào vai thật mạnh.– Về lúc nào vậy? Đến đây lâu chưa?Phong nhún vai.– Chờ khoảng một tiếng, muốn về nãy giờ, nhưng không gặp chủ nhà để chào, đành phải ở lại coi nhà giùm.Huân phì cười:– Sao mày không gọi điện báo trước, tao ở nhà chờ.– Tao gặp một cô bé nào đó, cô ta bảo mày đi ra ngoài một chút, nếu biết một chút lâu như thế, tao đã về ngay từ đầu rồi – Anh ngồi trở xuống, rồi nói thêm – Này cô bé trong nhà là gì của mày vậy, em bà con tới ở à? Trước đây tao đâu có thấy cô ta.Huân nhíu mày:– Tao đâu có em bà con nào tới, mày nói cô bé nào?– Cô ta thắt bím, thích chơi với chú mèo, tao vừa gặp cô ta.Huân ngã người ra ghế:– À, mày nói Hạ An hả, chơi với chó mèo thì chỉ có nó thôi. Trời, bộ mày quên nó rồi hả Phong?Đến lượt Phong kinh ngạc:– Cô bé lúc nãy là Hạ An sao? Có đùa không đó mày.– Không nó thì ai, nhận không ra hả?Phong thừ người ngạc nhiên, thật không có cách gì nhận ra cô gái lúc nãy chính là Hạ An. Cô bé mà cách đây mấy năm hãy còn là đứa con nít chúa mè nheo và hay giận. Khi nói về Hạ An, anh nhớ như in con bé có mái tóc tém ngắn ngủi, ăn mặc y như con trai và khoái những trò chơi nghịch ngợm của con trai.Thật khó tin bây giờ con bé trở thành một thiếu nữ đầy nữ tính như vậy. Anh chợt nhìn vào nhà, rồi quay lại Huân nhún vai:– Lúc nãy tao không nhận ra con nhỏ, nó giận rồi bỏ vô nhà không thèm nói một tiếng, nếu lúc nãy thông minh thì tao đã nhận ra nó rồi.Huân hiểu ra:– Nhận ra ở cái tật hay giận ấy hả? Đúng là mày nhớ tính nó rất kỹ.– Rồi bây giờ sao đây?– Để tao làm hoà giùm cho. Cho nó một hộp kẹo là nó quên ngay thôi.– Thật khó tin con bé nó thay đổi đến như vậy.Ngay lúc đó, Hạ An đi xuống. Ngang qua phòng khách cô cũng không nhìn vào. Phong gọi lại.– Lại đây đi, Hạ An. Anh nhận ra em rồi.– Không rảnh, mắc đi mua đồ - Cô buông một câu ngắn ngủn, hai chân vẫn tiếp tục bước đi.Phong nhún vai chịu thua. Huân khoát tay:– Mặc nó lần sau mày tới là nó quên mất tiêu, nó không nhớ cái gì lâu. Sao, bây giờ định làm gì, có cần tao giới thiệu một chỗ không?– Không, tao trở lại công ty cũ, mày biết công ty Hoa Nam chứ?– Biết, cậu tao là ông Phan đấy.– Cái gì?Huân mỉm cười:– Trái đất tròn thật, rốt cuộc đi đâu bạn bè cũng gặp lại.Phong ngó hắn chăm chú:– Cậu mày làm tổng giám đốc sao mày không về làm đó. Nếu có mày thì chiếc ghế giám đốc không đến tao đâu.– Tao có đất dụng võ rồi, công việc ở đó không thích hợp với tao, mấy chuyện kinh doanh đó hợp với mày hơn.Huân im lặng một lát, rồi hỏi ý tứ:– Mày có gặp lại Mai Trân không?– Rồi, mọi chuyện cũng coi như qua. Tốt nhất là không nghĩ đến nó nữa.– Nhưng trở về công ty đó, mày sẽ đụng với thằng Tính đấy, nó về đấy ba năm nay rồi, mày biết không?– Biết và đã gặp nó trong công ty.Huân tò mò:– Nó có nói gì không?– Định nhắc chuyện cũ, nhưng tao không muốn nhắc. Chẳng lẽ họ như vậy, tao còn phải ngồi đó nghe xin lỗi. Tao đâu cần nghe mấy câu sáo rỗng đó.Huân gật đầu như hiểu. Anh nhớ ngày xưa bạn bè ai cũng bảo Phong và Mai Trân là đôi tiên đồng ngọc nữ. Mai Trân là hoa khôi trong trường, có biết bao con trai theo đuổi. Mà chính thức là Tính và Phong như một lẽ đương nhiên. Phong đẹp trai, hào hoa lại chịu chơi. Tính thì ngược lại, kham khổ và tính toán. Hắn rất cay cú khi bị Mai Trân cho rơi đài, nhưng vì mối quan hệ bạn bè chung, hắn buộc phải coi Phong là bạn.Một thời gian Huân đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài, anh không liên lạc với bạn bè cũ, ngoài Phong. Khi trở về nước anh rất kinh ngạc khi nghe tin Mai Trân và Tính đám cưới. Không biết hắn đã dùng cách gì để chiếm đoạt người đẹp, nhưng rõ ràng hắn đã thắng Phong một cách vững chắc. Huân biết đó là một đòn chí mạng đối với Phong. Anh nghĩ hắn sẽ đau khổ và làm cái gì đó để nguôi ngoai. Bỏ đi chẳng hạn. Không ngờ hắn xuất hiện trong mắt anh một cách phong độ vững vàng. Mà đáng ngạc nhiên hơn là hắn tỉnh bơ làm chung công ty với Tính, Phong thật đáng ngạc nhiên.Thấy Huân cứ ngồi nhìn anh, Phong nhướng mắt:– Có chuyện gì không?– Không có gì, tao chỉ ngạc nhiên vì mày chịu làm cùng chỗ với thằng Tính, khó chịu đấy. Thằng đó khó chơi lắm.Phong cười nửa miệng:– Công ty đó là điểm tựa trong sự nghiệp của tao. Không lý do gì tao bỏ trốn nó vì tình cảm đã mất. Có mất thì chỉ mất một thứ thôi chứ.Huân gật gù:– Tao hiểu, tao hiểu, mày bản lĩnh lắm.– Không phải bản lĩnh, mà là bắt buộc.– Nói cách nào cũng vậy thôi. Này mày đã gặp cậu Phan chưa?– Rồi, chỉ còn chờ gặp giám đốc để bàn giao.– Chà, đi học mấy năm về là nhảy vào vị trí ngon lành nhỉ. Mày thành công hơn tao rồi đó.– Nếu vậy thì mày vào Hoa Nam đi.– Thôi tao không ham đâu - Anh ngừng lại cười bí hiểm - Chắc mày chưa gặp cô trợ lý tương lai của mày phải không? Quả thật chưa bao giờ tao thấy quả đất tròn như vậy, quá tròn.Phong nhướng mày:– Lại là người quen nữa à, ai vậy?– Cứ gặp đi rồi biết.Phong vụt hiểu ra ngay. Anh nhớ lúc sáng ông Phong có nói đến cô cháu gái nhõng nhẽo của mình. Nói như vậy thì đích thị là Hạ An rồi. Đến lượt anh gật gù:– Tao khong biết trái đất này lớn hay nhỏ nữa, đi đâu cũng gặp người quen.Làm cấp trên của Hạ An chắc tao sẽ nếm mùi đau khổ, có lẽ phải đổi người khác thôi.Huân cười rộ lên:– Sao vậy, chưa lâm trận đã sợ rồi à, đồ nhát gan.– Tao đâu có sợ mang tiếng chết nhát - Anh đứng dậy - Tao về đây, nếu được thì mày chuẩn bị tinh thần cho con bé giùm, chắc nó cũng không khoái làm việc chung với tao đâu.– Tao không nói gì cả, tự hai người dàn xếp với nhau đi.Cả hai đi ra sân, Hạ An đang ngồi vắt vẻo trên cây trứng cá. Cô nàng đang ăn yaout. Phong ngước lên cây, giọng ngọt như đường:– Anh về nghe Hạ An.Lập tức cô bé nguẩy đầu đi chỗ khác. Rõ ràng là cô ta vẫn không bỏ qua cho Phong về cái tội quên cô. Phong biết đó là một tội rất nặng, vì nó chọc vào tính tự ái của cô. Anh cười cười:– Cho anh xin lỗi nghe, hôm nào anh mời đi ăn kem để chuộc lỗi, em chịu không?– Xí, người ta không phải là con nít.Vừa nói cô nàng vừa liếc Phong một cái, miệng vẫn ngậm muỗng yaout.Thấy anh định đến chỗ mình, cô nhảy xuống đất, bỏ đi tuốt vô trong nhà. Phong quay lại phía Huân lắc đầu:– Hết biết.– Kệ nó, bảo đảm ngày mai gặp mày là nó quên mất tiêu.– Hy vọng là vậy.Anh dẫn xe ra đường, cuộc gặp với Hạ An làm anh vừa bất ngờ vừa thấy thú vị. Con gái thật là lạ. Khi từ một đứa con nít trở thành người lớn, cô ta thay đổi một trời một vực. Thế giới của họ thật lạ lùng. Tự dưng anh thấy tò mò về phản ứng của cô. Anh muốn biết Hạ An sẽ có thái độ như thế nào khi biết anh là cấp trên của cô. Hy vọng Hạ An sẽ sợ anh mà bỏ đi cái tật ngúng nguẩy trẻ con trước đây.Hôm sau anh đến công ty và đi thẳng vào phòng ông Phan. Chỉ một lát sau giám đốc Quang cũng đến, cả hai trao đổi với nhau khá lâu về công việc. Cuối cùng Quang đưa giám đốc mới xuống phòng làm việc của mình.– Chắc ông Phan đã nói với cậu về cô cháu gái của ông ấy rồi?– Vâng, tôi có nghe nói.– Hy vọng là cậu sẽ làm việc dễ dàng. Cô ta tuy có hơi bốc đồng, nhưng rất được việc, nhạy bén. Bỏ qua cá tính riêng thì cô ta sẽ là một trợ thủ giỏi cho cậu đấy.Phong mỉm cười một mình. Anh cảm thấy khi nhận bàn giao cả công việc và nhân sự đều có tầm quan trọng như nhau. Rõ ràng Hạ An không phải là một nhân viên bình thường trong mắt giám đốc Quang. Anh không biết đến lượt mình cô bé sẽ có ảnh hưởng như thế nào.Khi giám đốc Quang đẩy cửa bước vào, Hạ An đang nghe điện thoại. Thấy Phong, đôi mắt cô mở lớn, tròn xoe như viên bi. Nhưng cô không nói gì chỉ tiếp tục nghe.Phong mỉm cười nhìn cô. Bây giờ anh mới nhận ra đôi mắt bồ câu trước đây.Một đôi mắt to tròn lúc nào cũng ngơ ngác, như muốn hỏi tất cả mọi điều trong cuộc sống. Đôi mắt đó mới thật sự là Hạ An.Giám đốc Quang ra hiệu cho cô vào phòng trong, rồi mời Phong đi theo.Ông ta hỏi khi cả hai đã ở trong phòng:– Cậu thấy thế nào? Chỗ làm việc như thế này có ưng không?Phong búng tay cái tách:– Tôi chịu lắm, có vẻ rất được chăm chút. Tất cả do ông trang trí đó à?– Không, Hạ An đấy. Cô ta trang trí phòng cô ta cũng giống như vậy, có điều nhỏ hơn một chút.– Nhỏ hơn là sao? Tôi không hiểu.Giám đốc Quang nói như giải thích:– Ví dụ chậu kiểng cũng cùng một loại, nhưng nhỏ hơn. Tranh cũng thế, cô ta bảo như vậy để phân biệt tầm vóc của tôi và cô ta. Cô bé có những ý tưởng ngộ nghĩnh thật.Ngay lúc đó Hạ An đi vào. Cô đứng hơi xa, ngó vị khách chứ không ngồi.Giám đốc Quang thân mật.– Ngồi xuống đây đi An. Giới thiêụ nhé, đây là cậu Phong, sẽ làm việc thế chỗ tôi.Phong quay lại xem phản ứng của Hạ An. Cô ta không nói gì, nhưng đôi mắt bồ câu thì xoe tròn vì kinh ngạc. Anh đứng dậy, đứng kéo cô ngồi xuống kế bên, rồi nói với giám đốc Quang:– Ông không cần giới thiệu cô này với tôi. Vì tôi biết tính cô ta hơn ông nhiều, phải không An?Hạ An giậm giậm chân:– Anh đã biết trước, sao hôm qua không nói với em?– Hôm qua em bận giận anh, anh đâu dám ra mắt em.Giám đốc Quang bật cười rồi nói xen vào:– Chưa làm việc chung mà đã có chuyện để giận rồi à?Hạ An nguýt một cái rất trẻ con, miệng lẩm bẩm:– Ai thèm giận anh.Phong chưa kịp nói gì thì giám đốc Quang đã lên tiếng:– Làm việc với người quen sẽ dễ chịu hơn đấy, cô An không sợ phải gặp cấp trên khó tính rồi, yên tâm chưa? Mấy hôm nay thấy cô có vẻ lo quá.– Chú không biết chứ làm việc với người quen khó lắm. Rủi giữa chừng cấp trên không nhớ mình là ai, lúc đó con chẳng biết làm thế nào.Giám đốc Quang không hiểu cô nói gì. Nhưng Phong thì bật cười:– Hôm qua Huân bảo tính em dễ quên, nhưng xem ra thì em thù dai hơn anh tưởng.Hạ An làm ngơ như không nghe. Cô hỏi trang nghiêm trịnh trọng:– Dạ thưa chừng nào giám đốc mới đến làm việc ạ?– Thứ hai tuần sau. Còn trong tuần này thì anh sẽ đến xem qua các sổ sách tài chính. Em chuẩn bị giùm anh nhé.– Dạ chuẩn bị xong cả rồi, em đã chuẩn bị hết những tài liệu mà một người mới đến cần biết.Phong có vẻ ngạc nhiên, rồi anh gật gù:– Em nhạy bén lắm.– Không có chi.Hạ An đứng dậy đi ra ngoài, tiếp tục làm việc. Phong vẫn ngồi lại trong phòng giám đốc bàn bạc với ông Quang. Đến trưa anh ra ngoài thì Hạ An vẫn còn ngồi đó, hí hoáy ghi chép. Anh đứng đến chống tay lên bàn:– Về chưa nhỏ?– Em chép cái này xong rồi mới về, anh về trước đi.Phong tò mò nhìn quyển sổ trước mặt cô:– Em viết gì vậy?– Danh ngôn.– Cái gì?Anh cầm quyển sổ lên, lật vài trang đọc rồi buông xuống:– Ở đâu em có cái này vậy?– Em mượn của nhỏ bạn.– Sao không để về nhà viết?– Không được, em nôn lắm mới mượn được lúc sáng. Lu bu đến bây giờ mới viết được đấy.– Vậy chiều rảnh không viết được sao?– Đợi lâu quá mất hứng.Phong lắc đầu:– Trưa rồi em không định về sao?– Chép xong rồi về, anh về trước đi.Phong tò mò nhìn cô. Hạ An như quên mất anh đứng đó, lại say sưa ghi chép. Hàm răng cô cắn lại, mắt nhìn đầy vẻ chăm chú. Phong lẳng lặng đến ghế ngồi. Anh muốn biết Hạ An làm việc này tuỳ hứng như thế nào. Giữa giờ làm việc mà lại chép mấy thứ vớ vẩn này. Cô nàng không có vẻ chững chạc tí nào.Anh ngồi chờ gần một tiếng. Hạ An mới loay hoay xếp quyển sổ lại. Thấy anh còn ngồi đó cô ngạc nhiên:– Ủa anh chưa về hả?– Em viết xong chưa?– Dạ rồi.– Bây giờ về nhà không kịp đâu, em sẽ liệu thế nào?Hạ An vén tay áo xem đồng hồ rồi tròn mắt:– Ôi trời, trưa vậy sao, đúng là về không kịp buổi chiều rồi.– Thế em sẽ làm gì?– Xuống đường mua cơm hộp, ăn xong rồi ngủ một chút, em sẽ không về nhà đâu. Còn anh, có về không?Phong không trả lời, chỉ đứng dậy:– Đi ăn với anh, trưa nay anh cũng không về đâu.– Rồi chiều anh cũng ở lại luôn hả?– Nếu em cho phép.Hạ An nguýt anh một cái:– Vớ vẩn, em mà dám cho phép anh.Cô khoá tủ lại, rồi hồn nhiên kéo tay Phong.– Anh thích ăn gì, em sẽ khao anh, coi như buổi đầu tiên em ra mắt giám đốc mới, anh chịu không?– Cảm động quá!– Hứ, còn châm chích nữa.Cả hai đi xuống cầu thang, vừa ra đến cổng thì Phong gặp Mai Trân. Cô vội rời quán nước khi thấy anh. Cô chỉ hơi gật đầu chào Hạ An rồi quay sang Phong.– Em có thể gặp anh một chút không? Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.Phong quay qua Hạ An:– Xin lỗi em nghe, anh có khách rồi em đi ăn một mình đi.– Vâng.Hạ An tiu nghỉu chào Mai Trân, rồi đi trước. Mai Trân ngước lên nhìn Phong:– Anh chưa ăn trưa sao, vậy mình cùng vào quán đi, em cũng chưa ăn.Phong nhướng mày ngạc nhiên:– Hình như em có ý chờ anh?– Vâng.Phong im lặng đưa mắt nhìn qua bên kia đường. Cả hai cùng vào một quán ăn gần đó. Anh khoanh tay trên bàn, hơi nghiêng người tới nhìn cô.– Chuyện gì vậy?– Anh định về làm chung với anh Tính sao?– Em thấy như vậy bất thường à?– Hôm qua nghe anh ấy nói, em thấy bất ổn quá. Có thể làm khác được không anh?– Tại sao?– Em không muốn anh đối đầu với anh ấy. Cách hay nhất là chúng ta đừng gặp nhau.Giọng Phong thoáng mỉa mai:– Chúng ta trốn tránh nhau hay là em không nỡ nhìn anh chứng kiến hạnh phúc của em?Mai Trân thở dài:– Em không nghĩ như vậy. Nhưng anh không cảm thấy nặng nề khi phải gặp nhau thường xuyên sao? Như vậy thì còn tinh thần đâu mà làm việc nữa?Phong cười nửa miệng:– Anh trở lại đó để làm việc và để sống chứ không phải để đối đầu với chồng em, mà đối đầu vì cái gì chứ?Mai Trân đỏ mặt:– Có lẽ em đã đánh giá em cao quá phải không? Vâng em không là gì trong mắt anh cả, đâu đáng để anh quan tâm và thù hằn anh Tính.Phong không trả lời:– Tính nó bảo em yêu cầu anh đi chỗ khác phải không?– Vâng, mà em cũng thấy như vậy hay hơn.– Em hãy trả lời trung thực với anh đó là ý kiến của ai?Mai Trân nhìn lại Phong, im lặng. Anh cười khan:– Anh rất buồn khi em tự biến mình thành cái bóng của nó. Thằng đó đã thắng anh tuyệt đối đó Trân. Nó đã thành công khi biến một cô gái có cá tính như em thành công cụ.– Anh nói vậy nghĩa là ...– Xin lỗi em, anh không thể thực hiện yêu cầu của em.Mai Trân buông đũa xuống bàn, mắt dán vào góc tường, vẻ mặt bất động.Phong im lặng nâng ly bia lên uống cạn, rồi tiếp tục rót ly khác. Trân chợt giữ tay anh lại:– Anh đừng bực mình, coi như em rút lại những gì em đã nói, anh hãy cứ làm thao ý anh đi.Phong lầm lì không trả lời. Chỉ nhìn Mai Trân chằm chằm. Cái nhìn chứa đầy oán giận, tuyệt vọng và chán chường. Tất nhiên Mai Trân hiểu hết tâm trạng thật của anh, cô hiểu vẻ bình thản chỉ là lớp vỏ để che giấu nỗi đau khổ khủng khiếp. Cô đờ người ngồi im.Phong mím môi, tay vô tình bóp mạnh chiếc ly:– Về nói với chồng em, muốn gì thì hãy đối diện trực tiếp với anh, bảo nó hãy tỏ ra là đàn ông, đừng đem vợ ra làm lá chắn như thế, hèn lắm.Anh đứng dậy rời bàn và bỏ thẳng ra đường. Mai Trân nhìn xuống bàn ăn còn nguyên. Bất giác nước mắt ứa ra, cô lấy tay quẹt ngang cố che giấu.Những lời Phong nói lúc nãy sao mà đau, chứng tỏ Phong khinh bỉ chồng cô và đau xót nhìn cô làm một chuyện rồ dại chẳng nên làm. Cô chợt thấy hối hận khi nghe lời Tính. Rốt cuộc cô đã gây ra hiềm khích giữa hai người, một chuyện đáng lẽ ra không nên làm.Phong làm việc ở công ty Hoa Nam đã hơn tháng. Người anh tiếp xúc nhiều nhất trong công việc là Hạ An. Những ngày đầu anh được giám đốc Quang và ông Phan lưu ý nên luôn để tâm đến cách làm việc của Hạ An, nhưng sau đó thấy chẳng có gì đáng lưu ý anh lại tự cười mình.Nhưng cảm giác yên tâm đó chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Còn thì càng lúc Phong thấy cô càng dễ sợ.Sáng nay vào công ty, anh thấy Hạ An đang loay hoay ở góc phòng làm cái gì đó, anh bước lại gần cô cúi xuống nhìn:– Em làm gì vậy?Hạ An giật mình nguớc lên nhìn, rồi lại cúi xuống lo xếp chiếc khăn. Phong nhìn thấy một con chó nhỏ đang nằm rúc giữa một đống giấy xốp. Có vẻ nó muốn ngủ, anh đứng thẳng người lên:– Thế này là sao An?– Anh nói sao là sao?– Bộ em không biết đây là chỗ làm việc sao?– Nhưng em có làm gì đâu?– Em đem nó vào đây làm gì?– Nó đang bệnh, làm sao em bỏ ở nhà được, rủi nó chết thì sao?– Nhưng đây là chỗ làm việc – Thì em làm ổ cho nó nằm một chút, anh làm gì dữ vậy?Phong thở hắt ra, bực mình:– Làm cho ra làm, chơi cho ra chơi, anh không đồng ý em mang mấy con này vào đây. Muốn chơi với nó thì hãy đợi về nhà đi.Hạ An cau mặt, phật lòng:– Em có nói là đem nó vào chơi đâu. Hôm qua nay nó bỏ ăn, phải ẵm đi chích, để nó ở nhà thì làm sao em theo dõi được? Lỡ nó chết anh có đền được cho em không?– Trời, thật là quá đáng, em hãy suy nghĩ về hành động của mình đi, xem có đúng không?Rồi anh cầm cặp, bỏ vào phòng. Nhưng đến cửa anh chợt quay lại:– Lát nữa có khách tới đây, em chuẩn bị hợp đồng xong chưa?– Vâng em sẽ đánh ngay đây.Phong nhìn cô nghi ngờ, cô chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm đến công việc. Anh đã nói thế mà vẫn còn ngồi đó, chăm chút làm ổ cho con chó rồi đặt nó vào nằm ở đấy và cứ thế ngồi nhìn nó. Cô lo lắng như bà mẹ săn sóc con nhỏ bị bệnh.Phong rất bực nhưng không nói được. Anh lẳng lặng bỏ vào phòng mình.Không đầy nửa giờ sau thì khách hàng tới. Hạ An mời ông ta vào phòng trong, rồi quýnh quáng ngồi vào máy tính đánh bản hợp đồng. Phong phải tìm cách nói chuyện để kéo dài thời gian cho cô, anh giận ghê gớm. Đợi khi ông khách trở về, anh lên phòng nghiêm khắc nhìn cô.– Em bỏ tật làm việc tuỳ hứng đi, anh không muốn chuyện này xảy ra lần nữa đâu.Hạ An tỏ vẻ tự ái:– Anh nói vậy là sao? Trễ một chút chứ có phải em không làm đâu.– Nhưng vì một chuyện vớ vẩn mà em để khách chờ, người ta sẽ có ấn tượng mình thiếu chu đáo, em phải biết như vậy là kỳ chứ. Tự kiểm điểm lại đi.– Chuyện có chút xíu cũng làm găng, anh khó quá đi.Phong chợt đập bàn:– Tôi là cấp trên của cô hay cô là sếp của tôi, cô trả lời đi.– Nếu sếp mà khó khăn như anh em không thèm làm đâu. Không có chỗ này em cũng còn có khối chỗ để làm, đừng có ỉ cấp trên rồi ép người ta.Phong thở hắt một cái, gằn giọng:– Nếu cô thấy mấy con chó của cô quan trọng hơn công việc thì cô lo ở nhà nuôi chó nuôi mèo đi, còn đi làm thì phải cho ra làm.Hạ An tự ái thật sự, môi cô cong lên:– Anh nói thì nhớ nghe, mới vào làm mà đã đuổi việc người ta, nhớ đi.Không thèm làm với anh đâu, nghỉ.Cô đứng lên đùng đùng xếp giấy tờ vào tủ, rồi đến góc phòng ẵm con chó lên, bỏ đi về. Phong khoanh tay đứng nhìn theo, phản ứng của cô làm anh cảm thấy rất bất ngờ, không biết phải đối phó ra sao. Nhìn cô như vậy ai dám bảo cô là trợ lí của anh. Cô ta không hề biết sợ ai cả, chỉ làm theo ý của mình. Đúng là khi người ta có bóng cây che mát, người ta bất cần sợ nắng gió. Hạ An không hề có ý dựa vào thế lực của ông cậu, nhưng nền nếp quý tộc đã ăn sâu vào đầu óc cô ta, đến nỗi cô ta không nhận ra mình đã xấc xược. Nếu Hạ An không phải là em gái của Huân, nếu trước đây anh chưa từng thân thiết với cô ta có lẽ anh đã cho cô ta nghỉ việc lập tức.Phong đến nhấc điện thoại gọi Huân và gặp hắn ngay:– Alô, Huân đây.– Alô, tao, Phong đây.– Có chuyện gì mà gọi giờ này vậy?– Hạ An mới gây ra chuyện nữa đó, tao thật không biết phải làm sao với con bé.Huân nghiêm giọng:– Nó lại quậy chuyện gì nữa à?– Cô ta đem chó vào công ty, suốt buổi sáng chỉ loay hoay lo cho nó, đến nỗi để khách hàng phải ngồi chờ cô ta làm bản hợp đồng. Thật là tự do quá mức.– Con nhỏ này thật lắm chuyện, mày phải thật nghiêm khắc với nó mới được.– Dĩ nhiên và tao đã làm rồi, đáng lẽ phải biết lỗi thì cô ta lại đùng đùng bỏ về, còn đòi nghỉ việc nữa.– Đòi nghỉ việc à? Bộ nó tưởng xin việc dễ lắm sao? Nó đâu rồi?– Về rồi, đem cả chó về rồi.Huân chặc lưỡi:– Con nhỏ này, không làm người khác bực mình thì nó không chịu được hay sao đấy. Để tao “làm việc” với nó một chặp, mày an tâm đi.– Thì tao báo với mày như vậy, tuỳ mày xử lí.– Bây giờ còn cần nó làm gì không?– Còn phải nhập vài số liệu vào máy, nhưng cái đó tao làm luôn cho xong.Chờ đến lúc cô nàng hết giận rồi chắc công việc chất cao như núi.Huân nói với vẻ thông cảm:– Thôi phiền mày làm giùm nó, để tao phạt nó một trận xem sao. Bye nghe – Bye.Phong bỏ máy xuống rồi ngồi vào bàn Hạ An bật máy. Anh vừa nhập dữ liệu, vừa có cảm giác bực bực phiền toái. Kiểu này rồi sau này, không biết anh sẽ làm thế cho cô bao nhiêu lần nữa. Vì anh biết chắc với tính nết như vậy, cô ta và anh sẽ còn xảy ra nhiều vụ gây cấn. Kiểu này rồi cô ta biến anh thành người sai vặt, chứ không còn là cấp trên của cô ta nữa.