Chương 1

Tiến Linh lặng lẽ buớc ra ngoài khỏi căn phòng đang nhộn nhịp tiếng cười nói của bạn bè Tuyết Trân, đến dự tiệc mừng của cô. Vì cô vừa hoàn thành xong những năm đại học đầy lo toan tất bật.

Và cô cũng đã hoàn thành xuất sắc luận án, dạt được mọi điều tốt đẹp như ý muốn của mình.

Thời gian đã qua rồi bao năm, Linh không trông mong gì gặp lại người xưa.

Nào ngờ, trong buổi tiệc này, Ngân Kiều lại hiện ra trước mắt anh. Kiều cũng có mặt trong buổi tiệc này, không biết bây giờ Kiều có còn nhớ đến anh?

Ngày ấy, anh tình cờ gặp được Ngân Kiều, quen Kiều rồi dẫn đến tình yêu nồng cháy với Kiều.

Cái nắng gay gắt của một ngày mua hè chói chang, nóng bức, dịu dần xuống.

Tiến Linh đã lo cho mẹ bữa cơm chiều, vừa đỡ mẹ nằm xuống giường, chợt nghe tiếng gõ cửa phòng nhè nhẹ bên ngoài.

Bà Tuyết nhìn con khẽ giọng:

– Dường như có tiếng gõ cửa đấy Tiến Linh ạ. Con mau ra xem đi.

Anh nhẹ gật đầu:

– Vâng, mẹ nằm nghỉ đi để đó con ra mở cửa xem ai đến.

Vừa bật chốt cửa, thì Linh nghe tiếng của đứa con gái bà con chú bác, vang lên hỏi ngay cửa:

– Bác gái đã khỏe chưa anh Linh?

– Bác bệnh bao giờ vậy? Sao anh không cho em hay? Nụ cười khẽ nở trên môi Linh:

– Đã khỏe nhiều lắm rồi, em vào trong đi Huệ Trinh.

– Vâng ạ!

– Huệ Trinh nắm tay cô bạn gái bước theo cùng tiếp lời. Vào thăm bác của mình một chút rồi hãy đi nhé Ngân Kiều.

Tiến Linh hướng mắt nhìn về cô gái mà Huệ Trinh vừa gọi tên:

Anh lên tiếng hỏi:

– Là bạn của em hả Huệ Trinh?

– Sao không giới thiệu cho anh biết tên, để dễ xưng hô?

Huệ Trinh cười, nheo mắt với anh mình:

– Dạ đúng, đây là bạn của em tên là Ngân Kiều. Tụi em ghé bệnh viện thăm bác một chút rồi sẽ đi học vi tính anh ạ.

Tiến Linh gật gật đầu:

– Thế à?

Nhìn về phía Ngân Kiều, anh lên tiếng mời:

– Mời cô ngồi ghế chơi.

– Dạ, cám ơn anh.

Tiến Linh mỉm cười nhìn Kiều đăm đăm:

– Không có chi đâu, cô cứ tự nhiên đi mà.

Xoay nhìn qua em gái, Linh hỏi:

– Sao em biết anh và bác đang ở bệnh viện này mà tìm vậy Huệ Trinh?

Huệ Trinh trách móc:

– Anh thật là tệ, đưa bác vào đây mà chẳng chịu cho gia đình của em hay tiếng nào cả. Khi em ghé nhà nhờ có chị Ba nhà kế bên cho biết đấy. À, bác thế nào rồi anh Linh?

Linh đã lo cho mẹ bữa cơm chiều, vừa đỡ mẹ nằm xuống giường, chợt nghe tiếng gõ cửa.

– Anh cũng mong về nhà sớm, mẹ anh dưỡng bệnh ở nhà sẽ khỏe hơn em ạ.

Nắm tay bà Tuyết, Huệ Trinh bóp nhẹ rồi lên tiếng nói với bà:

Cháu thăm bác một chút giờ xin phép bác cháu đi học, bác nhé. Mong bác chóng khỏi để về nhà ạ.

Bà Tuyết nhẹ gật đầu:

– Ừ. cháu về. Nhớ nói cho ba mẹ của con hay nghe Huệ Trinh. Nói tại bác bệnh đột ngột quá nên không cho nay được, mong ba mẹ cháu đừng buồn bác.

– Dạ .... con sẽ nói lại ngay.

Ngân Kiều cũng lên tiếng:

– Dạ, con cũng xin phép bác chúc bác mau chóng bình phục ạ.

Bà Tuyết cũng nắm tay Kiều:

– Bác cám ơn cháu nhiều, cháu thật là tốt, đã có lời chúc tốt lành cho bác.

Hai cô bạn đứng lên, Huệ Trinh nói với anh mình:

– Tụi em đi học đây anh Linh ạ.

– Gần đến giờ vào học của tụi em rồi, nếu không đi, e muộn mất.

Ngân Kiều e ấp nở nụ cười nói với Linh:

– Chào anh Linh, Kiều đi nhé!

Tiến Linh nhẹ cười gật đầu chào cô, anh dõi mắt nhìn theo cái dáng dấp mảnh mai của cô bạn gái, của em gái anh thật lâu, đếnkhi họ đã mất hút khỏi cổng bệnh viện. Cô ta khá đẹp đôi mắt to đen ngây thơ, nổi bật nhất là đôi môi cong cong ra chiêu rất buớng bỉnh.

Tiến Linh chợt mỉm cười một mình rồi lắc đầu. Anh nhận ra mình thật lạ sao lại nhìn rõ từng nét cô ta như thế.

Linh cũng cảm thấy vui vui. trước ánh mắt cô gái bất chợt nhìn anh trong cái nhìn đầu tiên, mong rằng lời chúc yên lành cho mẹ chóng bình phục nơi cô được như cô nói, anh sẽ vui sướng biết bao.

Tiến Linh bỗng cười một mình, trong ý nghĩ cuộc nội ngộ bất ngờ này, cũng có một chút thú vị và vui vẻ đến với anh. Gian pnòng bệnh vắng ve, chỉ còn lại mẹ và Tiến Linh, nó rất nạn hẹp và đã làm cho Linh buồn, tù túng từ mấy ngày nuôi mẹ nơi đây. Bây giờ anh cảm thấy nó ấm áp lại, với tiếng cười, tiếng nói chúc phúc cho mẹ anh, của hai cô gái. Anh nhìn quanh phòng, rồi nhìn mẹ, một chút niềm vui ánh lên trong đôi mắt. Nơi đây vẫn có người đến thăm mẹ.

Giờ đây, ngoài kia cánh cổng bệnh viện, mọi sinh hoạt vẫn bình thường, nhộn nhịp. Không như nơi đó chỉ có mùi bệnh hoạn loãng bay với chiếc quạt trần nhè nhẹ xoay tít theo vòng.

Những ngày sống nơi đây thật là buồn và tẻ nhạt đối với Tiến Linh. Anh chỉ tiếp nhận bao lời hỏi thăm của bác sĩ, y tá về bệnh tình của mẹ:

Chẳng có gì là hơn cả.

Tiến Linh mơ màng nhớ đến dáng dấp mảnh mai của cô gái, chợt bắt gặp một bóng nhỏ nhắn từ xa đi lại cửa phòng bệnh của mẹ anh. Anh ngẩng nhìn qua cửa sổ, vẻ chăm chú:

– À, cô gái ấy ư? Cô ta trở lại đây có việc gì thế?

Anh chợt thở ra khi cô gái đi đến, chẳng phải là cô ấy như anh đang nghĩ đến.

Thế nhưng, Linh cũng cảm thấy vui vui, khi đối diện với cô ta chỉ trong giây lát, giọng nói êm dịu tàm Linh chú ý mãi.

Anh nhìn cô gái đăm đắm, khi bất chợt với sự đối diện đầu tiên. Anh cảm thấy, nao nao trong lòng, một buổi chiều vừa dịu xuống, với cát nắng gay gắt, oi bức trước đó. Anh nghe như có một niềm vui là lạ đang xâm chiếm từ lâu lắm rồi, hôm nay Linh mới cảm nhận được mình đã đổi khác hoàn toàn.

Tiến Linh đứng lên và buớc đến bên cửa sổ, anh nhìn xuống đãy hành lang nơi bệnh viện, hiện rõ ra những người bệnh và người thân của họ, đưa họ đi hóng mát.

Tiến Linh lắc đầu rồi nhìn ra đuờng phố, anh cố quên đi nỗi buồn còn vương lại trong lòng anh. Anh cứ nhìn mãi một điểm nào đó, trong buổi chiều ấm áp này, anh muốn niểu rằng, anh sẽ không còn buồn nữa, và mẹ anh sẽ vuợt qua được cơn đau bệnh này, bắt đầu kể từ nôm nay, anh sẽ làm lại từ đầu tất cả, kể cả anh và mẹ của anh cũng thế.

Bà Tuyết nghe tiếng gõ cửa, biết ngay là Tiến Linh đi làm về. Bà mở rộng cửa cho anh dắt chiếc xe đạp vào nhà, bà nhẹ giọng hỏi Linh:

Hôm nay sao con về muộn vậy Tiến Linh? Bộ công việc hối thúc lắm hả con?

Anh chậm rãi đáp:

– Hôm nay, hàng đắt quá, Họ cần lấy gấp nữa, nên con phải ở lại làm cho xong số hàng cần giao cho Khách, mẹ ạ.

– Nhìn sang mẹ, anh nói tiếp:

– Mẹ dùng cơm chưa vậy? Cùng ăn luôn cho vui, Linh ạ.

Dựng xe ngoài góc nhà xong. anh lại gần ngồi xuống bên mẹ, nói vẻ hối hận:

– Con xin lỗi, con đã không phải, vì đã để mẹ chờ cơm con đến giờ này.

Nhìn Linh, bà Tuyết nói:

– Mẹ không có trách con đâu, con cũng chỉ vì việc làm của mình thôi, chứ đâu phải con muốn thế đâu. Thôi, con vào nhà tắm, rồi ăn cơm với mẹ luôn.

Nhẹ gật đầu, anh nói:

– Dạ, con đi tắm đây. Mẹ chờ con một chút nữa thôi.

Tiến Linh đửng lên bước nhanh vào trong, bất chợt bà Tuyết gọi anh với theo:

Tiến Linh à, khi nãy có Phương Uyên đến tìm con đấy, và có gởi lại cho con quyển sách này.

Tiến Linh vội quay trở lại, nét mặt của anh chợt cau lại và khẽ mím môi khi nghe mẹ nhắc đến Phương Uyên.

Bây giờ. thì anh mới hiểu rõ tình cảm của Phương Uyên dành cho anh, anh đã cố lẩn tránh, khộng gặp mặt Uyên.

Nhưng với Uyên, không có gì để cho anh phải lẩn tránh cả. Cô cũng hiền, nết na đằm thắm, nói năng nhỏ nhẹ, nhưng tại sao anh lại không muốn tiếp xúc với Uyên.

Anh biết Uyên đã dặt quá nhiều tình cảm nơi anh và tình yêu giúp anh và Phương Uyên không thế có được, vì anh không hề yêu Uyên anh đang có một tình yêu đích thực, dù biết rằng anh chưa một lần dám ngỏ tiếng yêu ''người ấy”.

bởi anh luôn mang nặng mặc cảm bên lòng.

Hơn nữa, anh niểu chính lòng mình, chỉ có Ngân Kiều mới đem đến cho anh một tình yêu dích thực và nạnh phúc.

Anh không yêu Uyên, anh không muốn làm cho Uyên đau khổ. Anh cũng không muốn lợi dụng Uyên, để cô hy vọng trong sự gian dối của anh. Vì lý do đó, anh luôn né tránh, không gặp Uyên Nhưng khổ thay, Uyên cứ tìm đến với anh, giữa anh và Uyên cần phải có một khoảng cách, không thể gần nhau được.

Linh không muốn đối diện với Uyên, và anh mong sao Phương Uyên hiểu được điều này. Mong cô hãy quên anh đi, để có được cuộc sống khác của riêng cô.

Vì mẹ, vì sự học chưa dừng bước được. Linh phải đấu tranh để có được một tương lai túơi sáng đẹp hơn. Nên anh quyết định phải làm theo cách sống và suy nghĩ của mình.

Chợt Linh thở dài hỏi mẹ:

– Phương Uyên đến đây có việc gì không mẹ?

Nắm bàn tay Linh, bà trao cho quyển sách nói:

– Phương Uyên bảo là gởi cho con cái quyển sách này. Trong ấy cô nói nhiều điều đáng cho con phải học hỏi thêm đấy Và mẹ thấy Uyên có trách hờn con, vì con không muốn gặp nó.

Linh nhìn mẹ:

– Mẹ à! Thật ra con không muốn làm phiền Phương Uyên mà thôi. Cho nên, con mới không muốn gặp cô ấy nữa.

Nhìn sâu vào mắt con bà Nuyệt nói:

– Sao lạ vậy con. Phương Uyên đã làm gì khiến cho con phật ý. Thường khi thì mẹ cũng thấy nó hay đến đây tìm con mà.

Tiến Linh lắc đầu:

– Nhưng con lại không thích cô lui tới tìm con mẹ ạ. Con không muốn phải mang tiếng là lợi dụng có ấy ...

Bà Tuyết buông câu nói:

– Tiến Linh, con nói gì lạ vậy? Mẹ nhận thấy Phương Uyên cũng đoan trang đức hạnh và hiền lắm mà. Tại sao con lại cỏ ý không muốn làm bạn với Uyên vậy? Và lại nói ra điều như thế nữa.

Linh mỉm cười rồi thở dài chối quanh:

– Nhưng Phương Uyên lại có nhưng cái không phù hợp với con, mẹ ạ. Con biết từ lâu mẹ đã để ý Uyên cho con, nhưng con không thể chiều theo ý của mẹ được đâu ạ.

Bà Tuyết lắc đầu:

– Mẹ thấy lúc này con có vẻ đổi khác đấy Linh ạ.

Tiến Linh chợt cười, xóa đi những thắc mắc nghi ngờ trong lòng của mẹ.

– Có gì đổi khác đâu mẹ. Con vẫn là thằng Tiến Linh. Con trai của mẹ đây mà. Tương lại sự nghiệp. Con chưa có, nên con không mộng ước gì ngay bây giờ đâu. Mẹ nãy tin ở con, con sẽ ổn định nghề nghiệp, và sẽ không làm cho mẹ phải buồn lòng đâu.

Bà Tuyết cười vuốt đầu con:

– Mẹ phải nói vậy thôi, tuy ở con vậy Mẹ bíết con của mẹ nay đã lớn rồi, và biết suy nghĩ nữa mà đúng không?

Tiến Linh đứng lên:

– Thôi, con vào tắm nghe mẹ. Mẹ chờ con chút xíu, ra ngay thôi Bà với lời theo Linh:

– Nhưng con phải đối xử thế nào cho Phuơng Uyên Đừng có buồn phiền nghe Linh. Con hiểu mẹ nói gì không đấy?

Xoay nhìn lại mẹ, anh hiểu ý. Mẹ không muốn anh làm cho Uyên buồn, cũng như mẹ không muốn anh lìa xa Phương Uyên. Anh lên tiếng cho mẹ yên lòng.

– Dạ, con vẫn xem Phương Uyên là bạn mẹ à. Con biết phải làm như thế nào mà mẹ.

Bước vào trong, thay xong bộ quần áo, Tiến Linh nhớ lại gương mặt mẹ vừa rồi, Vầng trán đã niện rõ nếp nhăn, cùng với đôi mắt u buồn sâu thẳm sau ngày ba Linh chết đi. Tiến Linh càng ái ngại và thương mẹ vô cùng. Nhưng không thể nào nghe lời mẹ và làm theo mẹ mà yêu và lấy Phương Uyên được. Mẹ chỉ nhìn về một khía cạnh, hiện tại thì Uyên rất hiền, dịu dàng và nhỏ nhẹ trong từng lời nói, cử chỉ. Nhưng còn gia đình của Phương Uyên thì rất giàu có, liệu anh có được chấp nhận để làm một thành viên mới trong gia đình ấy?

Và hiện tại thì trái tim của anh không hề rung động trước tình yêu đích thực mà Phương Uyên đã dành trọn cho anh nhiều như thế.

Tiến Linh thở ra, anh vội với tay lấy bộ đồ mát, và đi về phía phòng tắm.

Giải xong bài tập toán, Huệ Trinh thở ra nhẹ nhõm. Buông bút xuống bàn cô lẩm nhẩm:

– Cuối cùng rồi thì mày cũng ra đáp số thôi.

Đẩy nhẹ chiếc ghế qua một bên và đứng lên Huệ Trinh ngã lăn ra giường, dang hai tay thở ra khoan khoái.

Nằm chưa được bao lâu, Trinh nghe tiếng mẹ gọi vọng lên từ duới phòng khách.

– Huệ Trinh ơi? Có bạn đến tìm nè, con gái ạ.

Thầm ngạc nhiên, Huệ Trinh trỗi dậy, rời giường vẻ nuối tiếc.

– Ai vậy kìa?

Vuốt Sơ lại mái tóc, Trinh đi thẳng xuống dưới nhà, gặp mẹ ngồi đọc báo ở phòng khách một mình, Trinh khẽ hỏi:

– Ai tìm con vậy mẹ?

Gỡ cặp kính ra, bà Khâm trả lời:

– Là Ngân Kiều, nó dang ngồi ở ngoài băng đá đấy. Nó không chịu vào đây.

Trinh chạy ra sân, cô nói với mẹ:

– Thế hả mẹ, vậy con ra gặp Ngân Kiều nghe mẹ.

Bà Khâm mỉm cười với cái vẻ hồn nhiên của Huệ Trinh. Gấp tờ báo lại bà đứng dậy và buớc về phòng riêng của mình.

Ra đến nơi, Ngân Kiều đang ngồi đó Huệ Trinh nhướng mắt hỏi ngay:

– Nắng chói chang thế này mà nhỏ cũng siêng đi chới quá vậy? Đến đây tìm ta có việc gì không đây?

Ngước mắt nhìn trời, Kiều cười:

– Cứ ngại là trời đổ cơn mưa bất chợt ấy chứ. Trời lúc này hay tắt nắng sậm màu mây lắm, nhỏ nhìn kìa.

– Rồi hất mặt nhìn về phía của Huệ?

Trinh, Kiều hỏi tiếp:

– Còn nhỏ? Đang làm gì trong phòng vậy? Bộ nhỏ đang ngủ trưa hả? Ta đến đây đợi cũng hơi lâu rồi đó chứ.

Chun mũi, Huệ Trinh nói:

– Nhỏ thử đoán xem ta đang làm gì nào?

Kiều liếc Trinh rồi cười:

– Nhìn mặt của Trinh là mình biết rồi, cần gì phải đoán nữa chứ.

Huệ Trinh cong môi rụt cổ:

– Vậycũng nói, ta đang làm bài tập thì có, đâu có mà rảnh rang như nhỏ rong chơi tối ngày.

Ngân Kiều kêu lên:

– Úi trời! Siêng dữ thế hả?

Huệ Tỉnh cong môi:

– Nhỏ mới biết ta sao hả?

Điểm ngón tay vào má Kiều, Trinh hỏi:

– Nè, nhỏ có thấy khát nước chưa hả?

Rồi Huệ Trinh nheo mắt:

– Ngồi đợi nhé ta đi lấy nước cho uống nhé. Nhìn mặt là ta biết nhỏ đang khát rồi.

Ngân Kiều gật gù:

– Ừ, nắng gắt thế này thì mày cũng khát huống chi là ta.

Chờ cho Trinh đứng dậy, Kiều mới với theo nắm tay bạn, nói:

– Làm thêm một ít muối tiêu luôn nghe nhỏ.

Huệ Trinh nhoẻn miệng cười, cô đã biết nhưng cũng lờ đi và nói:

– Chi vậy?

Ngân Kiều tủm tỉm:

– Mày còn hỏi dò chi nữa hả? Chỉ là Huệ Trinh vội cuớp lời bạn:

– Khỏi, ta đã. biết cóc, ổi hay me chua rồi, phải không? Chỉ những thứ ấy mới cần tới muối tiêu thôi, vì nhỏ rất thích loại muối tiêu của ta làm mà.

Ngân Kiều cười rộng miệng:

– Nhỏ thật là hợp ý với ta đấy.

Huệ Trinh bước đi:

– Chờ chút đi nhỏ.

Dứt lời cô đi nhanh vào nhà, Ngân Kiều nói với theo:

– Nhớ đem đồ ra đụng và gọt vỏ nữa đấy.

Trinh nói lớn:

– Biết rồi? nhỏ khỏi nhắc nhở, làm như ta là con nít không bằng.

Một lát sau, Huệ Trinh trở ra trao cho Kiều ly nước, cô bảo:

– Uống đi, còn đây là đao và muối, tha hồ mà ăn tiệc.

Trinh vào trong cô mang ra thêm một chiếc bàn tròn nhỏ cô lên tiếng cằn nhằn:

– Ăn với uống, bày đặt làm cho người ta đổ mồ hôi hột luôn rồi.

Ngân Kiều cười:

– Nhỏ khó quá hà, chưa già mà đã muốn thành bà cụ non rồi.

Ngân. Kiều mở chiếc túi xách bày trên bàn mọi thứ. Nào là táo, cóc, ổi và sơ ri Huệ Trinh nhìn thấy cô mỉm cười:

– Tuyệt nhỉ! Nhỏ này mua những loại toàn ngon miệng.

Ngân Kiều chu môi kể lể:

– Nhỏ biết không, ta đi mòn cả đôi chân luôn mới chọn đựợc những trái ngon tuyệt như thế.

Ngồi xuống bên bạn, Huệ Trinh nói:

– Bây giờ muốn kể công hả nhỏ?

– Được nhỏ nhiệt tình như thế, ăn mới thế ngon miệng chứ.

– Đang cắm cúi vọt võ trái cóc, nghe Huệ Trinh nói thế, Ngân Kiều tức anh ách, dừng tay ngẩng đầu lên nói bạn:

Nhỏ định trêu tức ta đó hả? Dễ ghét.

Nghênh nét mặt, Huệ Trinh nói:

– Đừng có ghét ta nhỏ ơi, một chút nữa nhỏ sẽ cảm ơn ta nhiều hơn đấy.

Ngân Kiều rụt cổ:

– Gì nữa đó, chuyện gì mà phải cảm ơn nhỏ nhiều chứ. Ta không hiểu nhỏ đang định nói gì nữa, Huệ Trinh ạ.

Huệ Trinh cười lém lỉnh nói:

– Nhỏ thích nghe lắm phải không?

Ngân Kiều bĩu môi, xí dài:

– Nhỏ này! Không nói ra biết chuyện gì mà thích nay là không hả?

Điểm vào cánh mũi của Kiều, Huệ Trinh hý hoáy:

– Cho hay nha, ta đã biết rõ hết tất cả rồi nhỏ ạ.

Ngân Kiều nhăn mặt:

– Biết, nhưng mà biết cái gì chứ Huệ Trinh?

Huệ Trinh tròn mắt nói:

– Nhỏ không biết bì thật sao?

Ngân Kiều nóng hảy:

– Đừng có úp mở nữa. Là chuyện gì nhỏ cứ nói thẳng ra đi, ta ghét nhất cái luận điệu này của nhỏ đấy.

Nghiêng đầu về phía bạn, Huệ Trinh nhìn thẳng Kiều, hóm hỉnh nói:

– Nhỏ có biết là ... từ lâu rồi, Huệ Trinh này đã biết nhỏ và anh Tiến Linh có tình ý ngấm ngầm với nhau rồi, nhưng chưa tiện nói ra thôi. Ta thừa gặp hai anh chị nhìn nhau đăm đắm, nhưng cả hai lại không thèm tiết tộ ra phải không hả?

Nóng bừng cả mặt, Ngân Kiều nạt nhỏ bạn:

– Nhỏ nói bậy không hà nghe.

Trợn mắt, Trinh cong môi nói:

– Nói trúng ngay tim thì có, nhỏ đừng có mà chối quanh nữa, Ngân Kiều ơi.

Rồi vỗ nhẹ vào ngực, Huệ Trinh nói:

– Chỉ có Huệ Trinh này là trong sạch số một thôi.

Hỉnh mũi, Ngân Kiều hơi gắt với Trinh:

– Nhỏ chi giói nói bậy cho Kiều không thôi, nhó có chắc chắn là mình trong sạch số một không.

Huệ Trinh tủm tỉm:

– Chắc chắn như thế.

Kiều bĩu môi:

– Vậy Mạnh Đạt đó là gì?

Bĩu đôi môi hồng Huệ Trinh chối quanh:

– Vậy cũng nói được. Ta không có gì với hắn đâu nhỏ ơi.

Nhướng mày, Kiều nói:

– Có gì thì tự nhỏ hiểu lầy. Nhưng Kiều nói nè, tại sao lúc nào nhỏ cũng nhắc đến anh Tiến Linh và Kiều vậy.

– Kiều không thích như thế đâu.

Khoanh tay trước ngực, Trinh đi tới đi lui. Nhỏ không thích, nhưng anh Tiến Linh thì thích. Anh Linh nhờ ta giúp ...là nhắn với nhỏ mà ...

Đưa tay làm một cử chỉ dứt khoát, Ngân Kiều có vẻ dỗi hờn:

– Thích Kiều là quyền của anh Linh, còn Kiều khôag hề nghĩ đến đâu. Học là điều mà Kiều quan tâm nhất, vì thế chuyện tình cảm sẽ phải có nơi Kiều, nhưng không phải là lúc này đâu Huệ Trinh ạ.

Trinh cười trêu:

– Thế là nhỏ không chê anh Linh của ta đúng không?

Kiều vùng vằng dỗi hờn:

– Ta không thích anh Linh của nhỏ, đừng nhắc đến nữa, biết không?

Trinh cười lém lỉnh nói:

– Chắc không đó nghe?

Kiều đáp gọn:

– Chắc chắn.

Trinh lắc đầu chặn:

– Đừng vội trả lời, thời gian sẽ là câu trả lời nhỏ ơi. Ta biết hiện tại trái tim của nhỏ đang rung động đấy.

Kiều rụt cổ ngúng nguẩy:

– Thôi đủ rồi, ta không nói với nhỏ nữa. Ta đi về đây. Khó ưa nhỏ dễ sợ ấy Nhỏ dọn giùm ta cái bàn bề bộn này nhé. Ta về trước đây.

Ngân Kiều đứng lên và bước nhanh ra cổng. Huệ Trinh ngỡ bạn giận, nên chạy nhanh theo nắm tay bạn lại và nói:

– Đứng lại. Bộ nhỏ giận ta rồi hả?

Ngân Kiều nhìn Trinh và mỉm cười, vẻ mặt hồn nhiên:

– Không đâu. Kiều phải về để đi công việc cho mẹ nữa. Ta không bao giờ giận nhỏ đâu nhỏ đừng lo.

– Vậy thì về, nhưng đừng có mặt mày không vui đấy nhé.

– Được rồi, vào đi. Ta không sao đâu mà.

Ngân Kiều về rồi, Huệ Trinh trở vào mà lòng luôn nghĩ đâu đâu.