Chương 1

Lời mở đầu:

Và rồi nữ tiên tri nói với witcher: “Ta sẽ cho ngươi lời khuyên này: hãy đi ủng làm từ sắt, cầm lấy một cây gậy thép. Rồi đi đến tận cùng thế giới. Cùng với cây gậy hãy khám phá những vùng đất trước mắt ngươi và tưới ướt chúng bằng lệ của mình. Hãy đi qua lửa và nước, đừng dừng lại giữa đường, đừng ngoái lại phía sau. Và khi đôi ủng đã mòn, khi cây gậy đã gãy, khi cơn gió và cái nóng đã khiến mắt ngươi không còn nhỏ lệ được nữa, thì ở nơi tận cùng thế giới, ngươi sẽ tìm thấy điều mình muốn và người mà ngươi yêu thương...”

Witcher đi qua lửa và nước, anh không ngoảnh nhìn lại. Anh không đi ủng sắt hay cầm theo cây gậy thép. Anh chỉ mang thanh kiếm của mình.

Anh không nghe theo lời của nữ tiên tri. Và anh làm vậy bởi vì bà ta là một nhà tiên tri dỏm.

- Flourens Delannoy, Truyện cổ tích và dân gian.

CHƯƠNG I

Bụi cây ríu rít tiếng chim.

Sườn của khe suối phủ kín cây, từng bụi mâm xôi và nhân sâm dày đặc, một nơi hoàn hảo để làm tổ và rình mồi. Đâm ra cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi nó lúc nhúc chim. Những con hoa mai và chích chòe bướng bỉnh, chíp liên hồi, từng đợt từng đợt. Hoa mai báo hiệu cơn mưa sắp đến, Milva nghĩ, ngửa lên nhìn trời theo bản năng. Không có gợn mây nào. Nhưng những con mai vẫn hót. Khu rừng cũng cần chút mưa.

Phía trước khe suối là một nơi canh gác lý tưởng, có tiềm năng cho một cuộc đi săn thành công, đặc biệt là ở Brokilon này, một khu rừng già đầy những sinh vật hoang dã. Người dryad kiểm soát phần lớn khu rừng nhưng hiếm khi đi săn, và con người thì càng ít dám bén mảng đến đây hơn. Ở đây, người thợ săn cừ khôi nhất cũng có nguy cơ trở thành con mồi. Các dryad của Brokilon không dung thứ chút nào đối với những kẻ xâm phạm. Milva đã tận mắt chứng kiến điều này.

Dù sao thì, Brokilon không thiếu thú vật. Tuy vậy, Milva đã ngồi rình ở đây suốt hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa bắn một mũi tên nào. Không thể đi bộ dưới đất mà săn ở đây được – một cơn hạn hán đã kéo dài mấy tháng và để lại rất nhiều cành và lá cây khô dưới đất, mà kêu răng rắc với mỗi bước di chuyển. Với tình trạng như vậy, chỉ có đứng một chỗ chờ đợi mới có thể hy vọng săn được cái gì đó.

Một con bướm duyên dáng đậu xuống cây cung của cô. Không cử động, Milva vừa ngồi quan sát nó gấp rồi lại mở cánh, vừa nhìn cây cung của mình, một vật đẹp đẽ vừa mới sắm được mà cô vẫn chưa thấy chán dùng nó. Cô là một cung thủ, cô yêu một món vũ khí tốt, và cây cung cô đang cầm ở đây là thứ tốt nhất cô từng được dùng từ trước đến giờ.

Milva đã dùng qua rất nhiều cung trong đời. Cô đã học bắn bằng những cây cung thông thường làm từ gỗ thủy tùng, nhưng sớm từ bỏ chúng vì thích cung cán mỏng hơn, mà người dryad và elves hay dùng. Cung của elves ngắn hơn, nhẹ hơn và dễ dùng hơn, và nhờ sử dụng gỗ nhiều lớp và gân động vật, chúng cũng “nhanh hơn” rất nhiều. Một mũi tên bắn ra từ chúng bay đến mục tiêu với khoảng thời gian ngắn hơn và có quỹ đạo thẳng hơn, khiến sức cản của gió gần như bị loại bỏ hoàn toàn. Ví dụ tốt nhất về loại vũ khí này là một cây Zefhar, cái tên đặt theo hình dạng cong của cánh cung. Milva đã dùng một cây Zefhar trong vài năm và nghĩ rằng không có cây cung nào vượt qua được nó.

Nhưng cuối cùng cô đã tìm được một cây cung như vậy. Đương nhiên là tại khu chợ Hrakim ở Cidaris, nổi tiếng vì nguồn hàng dồi dào, những món đồ lạ lùng được các thủy thủ đem đến từ khắp nơi trên thế giới, bất kỳ nơi nào mà tàu chiến có thể với tới được. Mỗi khi có cơ hội, Milva đều đến thăm khu chợ và ngắm nghía hàng hóa. Chính tại nơi đây, cô đã tìm thấy món vũ khí mà cô tưởng sẽ phụng sự mình trong nhiều năm, một cây Zefhar từ Zerrikania, bọc bằng sừng hươu. Cô đã nghĩ đây chính là cây cung hoàn hảo. Nhưng chỉ được một năm, cũng chính tại gian hàng đó, cùng người thương nhân đó, cô đã tìm ra một món kỳ quan.

Cây cung đến từ xa trên phía bắc. Cánh cung dài 2 mét, được làm từ gỗ đào, tay cầm hoàn hảo và sống láng mịn với nhiều lớp gỗ dát mỏng, xương và gân cá voi. Có thể trông thấy rõ ràng rằng so với những cây cung khác nằm bên cạnh, nó không chỉ khác biệt về cách làm và tay nghề, mà còn cả giá cả - và giá của nó chính là điều đã thu hút sự chú ý của Milva. Tuy nhiên, khi cầm cây cung lên tay và thử nó, cô đã trả không chút do dự và không cần mặc cả cái giá mà người thương nhân đề nghị. 400 crown Novigrad. Không cần phải nói, cô không mang trên người số tiền lớn đến vậy. Cô đã thỏa thuận đổi cây Zefhar của mình, một bộ da chồn, một tấm mề đay và một sợi dây chuyền tuyệt đẹp của elves, một cây san hô uốn éo chấm vài viên ngọc trai sông.

Nhưng cô không thấy hối hận. Không bao giờ. Cây cung nhẹ phi thường và được chăm chút đến hoàn hảo. Mặc dù không quá dài, nhưng ẩn trong lớp vật liệu là một số lượng dây rất lớn. Được trang bị sợi tơ gai và nhung kéo dài qua 60 phân tay cầm, để tạo được sức căng chính xác 25 cân. Đúng là có những cây cung có thể cho đến 35 cân, nhưng Milva cho rằng như thế là hơi quá. Một mũi tên bắn ra từ cây cung của cô có thể bay đến 60 mét trong một nhịp tim, và ở khoảng cách 100 thước có đủ lực để xuyên thủng một con hươu và một con người nếu hắn ta không mặc giáp. Milva hiếm khi săn thứ gì đó lớn hơn hươu, hay người mặc áo giáp.

Con bướm bay đi. Những con hoa mai vẫn rúc rích trong bụi cây. Và vẫn chẳng có thứ gì xuất hiện trong tầm bắn. Milva ngồi tựa vào thân cây thông, và bắt đầu nhớ lại chuyện cũ. Để giết thời gian.

***

Lần đầu tiên cô gặp witcher là vào tháng 7, hai tuần sau sự kiện trên đảo Thanedd và cuộc chiến nổ ra ở Dol Angra. Milva quay trở lại Brokilon sau vài ngày vắng mặt, đem theo phần còn lại của một biệt đội Scoia’tael mà đã bị mắc kẹt ở Temeria trong khi cố vượt sang phần lãnh thổ của Aedirn, đang trong thời gian xảy ra đụng độ. Nhóm Sóc đã muốn gia nhập cùng những elves đang nổi dậy ở Dol Blathanna. Họ đã thất bại, và nếu không phải vì Milva, họ đã chết hết rồi. Milva đã đề nghị họ đến Brokilon trú ẩn.

Ngay sau khi quay về, cô đã được thông báo rằng Aglais đang đợi cô ở Col Serrai. Thành thực thì Milva có hơi chút ngạc nhiên.



Aglais là người trông coi việc trị thương ở Brokilon, và những hang động sâu thẳm cùng mạch nước nóng của thung lũng Col Serrai là nơi lý tưởng để chữa bệnh.

Tuy nhiên, cô vẫn tuân theo lời triệu tập, nghĩ rằng chắc có người elves nào đó đang được trị thương muốn liên lạc với đội của mình thông qua cô. Khi cô trông thấy witcher nằm đó và biết anh ta muốn gì, cô lập tức phát điên, chạy ra khỏi hang với đuôi tóc tung bay sau lưng và trút hết cơn giận lên Aglais.

“Hắn đã thấy mặt tôi! Hắn đã thấy mặt tôi! Bà thậm chí có hiểu được điều đó đe dọa đến tôi như thế nào không?”

“Không, tôi không hiểu.” Người trị thương lạnh lùng đáp. “Đây là Gwynbleidd, witcher, một người bạn của Brokilon. Đã 14 ngày trôi qua kể từ khi trăng non. Sẽ phải mất khá lâu cho đến khi anh ta có thể đứng dậy và đi lại bình thường. Anh ta muốn tin tức về thế giới, tin tức về những người thân yêu của mình. Chỉ có cô mới có thể cho anh ta điều đó.”

“Tin tức về thế giới? Tôi nghĩ bà đã mất trí rồi, dryad! Bà có biết chuyện gì đang xảy ra ngoài thế giới không, bên ngoài biên giới khu rừng yên tĩnh này của bà? Chiến tranh vẫn đang tiếp diễn ở Aedirn! Ở Brugge, Temeria và Redania. Chỉ có hỗn loạn, địa ngục và đàn áp! Những kẻ đã khởi xướng bạo loạn ở Thanedd đang bị truy nã ở khắp nơi! Chỉ cần thốt ra một từ không đúng lúc thôi là sẽ được ở cùng cai ngục với gậy sắt nung ngay! Vậy mà tôi phải đi do thám, hỏi han, thu thập tin tức? Liều cái mạng của mình? Vì một gã witcher dở sống dở chết? Và bà còn nói hắn không phải người lạ, mà là bạn tôi? Bà đã mất trí rồi, Aglais!”

“Nếu cô muốn hét,” người dryad điềm tĩnh ngắt lời, “thì hãy để chúng ta đi sâu hơn vào khu rừng. Anh ta cần yên tĩnh.”

Milva miễn cưỡng liếc mắt vào trong hang, mà trong đó người đàn ông bị thương đang nằm. Đẹp trai, cô nghĩ theo bản năng, mặc dù gầy như que củi...Tóc trắng, nhưng bụng phẳng lỳ như thanh niên, loại mà quen với lao động nặng nhọc, chứ không phải bia và thịt lợn...

“Hắn đã ở trên Thanedd,” Milva nói, không tìm một câu trả lời. “Một kẻ nổi loạn.”

“Tôi không biết.” Aglais nhún vai. “Anh ta đang bị thương và cần giúp đỡ. Còn lại không phải việc của tôi.”

Milva nhăn mặt. Người trị thương nổi tiếng vì tính ít nói. Nhưng Milva đã có đủ thời gian để nghe ngóng từ các dryad ở biên giới phía tây của Brokilon, về sự kiện xảy ra hai tuần trước đó. Về một nữ pháp sư tóc hạt dẻ đã xuất hiện ở Brokilon cùng với một người đàn ông bị thương, tay và chân bị gãy, bấu víu vào cô. Người bị thương là chính witcher, biết đến với cái tên Gwynbleidd, Sói Trắng.

Thoạt tiên, các dryad không biết phải làm gì. Witcher chảy máu, la hét ầm ĩ và ngất xỉu trong khi Aglais băng bó vết thương cho anh ta. Người nữ pháp sư đã đem anh ta đến đây thì cứ đứng nhìn, vừa khóc lóc vừa chửi rủa. Khi nghe thấy điều này, Milva thấy sốc thật sự - đã từng ai nhìn thấy một nữ pháp sư khóc bao giờ? Và rồi có mệnh lệnh đến từ Duen Canell, từ Eithne với đôi mắt bạc, Quý bà của Brokilon. Nữ pháp sư đọc chỉ dụ của người đứng đầu các dryad rừng. Witcher sẽ được chăm sóc ở đây.

Họ chữa lành cho anh ta. Milva đã trông thấy tận mắt. Anh ta nằm trong hang, trong một cái hồ chứa đầy nước ma thuật của Brokilon. Tay để lên thành còn chân được cuốn trong một tấm da cừu dày và dây nho gọi là conynhael. Tóc anh ta trắng như sữa. Anh ta vẫn còn tỉnh, và dù cho những người được chữa bằng conynhael thường hay lảm nhảm những điều vô nghĩa, đôi khi ma thuật cũng nói thông qua họ...

“Không à?” Giọng nói lãnh đạm của người trị thương giật cô ra khỏi dòng suy nghĩ, “Sẽ thế nào đây? Tôi nên nói gì với anh ta?”

“Cứ để hắn đánh bạn với quỷ dữ đi.” Milva làu bàu, giật giật sợi dây lưng đang treo lủng lẳng một cái túi da và một con dao săn, “Và bà cũng thế, Aglais.”

“Đây là ý nguyện của cô. Tôi không ép cô được.”

“Bà nói đúng. Bà không thể ép tôi được.”

***