Văn Án

Văn án

Lá xanh dập dờn, hoa tươi rực rỡ ( ặc tả cảnh T_T),không khí yên tĩnh tràn ngập hương hoa; cô gái tóc dài cúi xuống, tao nhã thong dong  sửa sang lại hoa cỏ trên bàn, mọi sự đều tĩnh mịch mà yên ổn như vậy.

Bỗng dưng, tiếng chuông “leng keng” vang lên, cửa kính bị đẩy ra, một người đàn ông đi nhanh vào, nhìn quanh bốn phía không gian nồng đậm mùi hoa một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người cô gái.

“Tiên sinh, cần hoa gì sao?” Nâng mặt mỉm cười, cô gái dịu dàng hỏi, ngữ khí cùng thần thái giống như hơn một thángnay, không có gì thay đổi.

“Loại nào cũng được.” Giọng nói đàn ông mềm mại, trầm thấp vang lên, câu trả lời cũng không có thay đổi.

Dường như không bất ngờ với câu trả lời của hắn, cô gái xoay người đem một khóm hoa màu cam – vẫn là loại hoa quen thuộc một tháng qua – lấy giấy bóng kính xinh xắn gói thành bó, sau đó cười nhạt giao cho người đàn ông.

Tiếp nhận bó hoa, người đàn ông không giống như lúc trước, giao tiền rồi liền tao nhã rời đi, ngược lại chăm chú xem xét nàng một cách bí ẩn, con ngươi đen thâm thúy lóe ra sắc thái như thiêu đốt người khác.

Nàng biết hắn đang nhìn nàng, là cái nhìn của đàn ông đối với phụ nữ, không chút che dấu hứng thú cùng khát vọng chiếm đoạt ….

Cô gái tựa như cười nhẹ, dù sao cũng đều là người trưởng thành cả rồi, hơn một tháng qua, hai người tuy rằng nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng chỉ một động tác, một ánh mắt liền có thể rõ ràng cảm nhận được lực hấp dẫn mãnh liệt khiến trái tim đôi bên đều run rẩy.

Đúng vậy! Hắn với nàng chính là sự hấp dẫn giữa nam và nữ.

Đối diện với đôi mắt dịu dàng nhưng không chút né tránh của nàng , hô hấp của hắn vô thức hơi trầm xuống một chút, lời nói kiêu ngạo mà vô lễ từ trong miệng hắn như sấm rền trầm trầm vang lên ──

“Làm bạn gái của anh đi!”

Không bày tỏ, cũng không thỉnh cầu, phụ nữ bình thường nghe xong sẽ đều nhịn không được muốn lấy một cái tát đáp lại lời nói ngông cuồng kia, nhưng cô gái lại hạ ánh mắt  trong trẻo xuống, lộ ra ý cười ôn nhu xen chút nan giải.

“Được!”