Chương 1

Một chiếc vòng cổ liệu có chăng sức mạnh mang tình yêu lạc lối về lại bến xưa?

Năm năm trước đây, Rafael, Công tước của Sheffield, tin rằng chàng bị người mình yêu phản bội và và nỗi đau đớn ấy vẫn luôn ám ảnh chàng. Rồi Rafe khám phá ra đó là một trò lừa đảo độc ác, và rằng Danielle Duval chưa bao giờ phản bội, chàng liền liều mạng đoạt nàng trở lại. Nhưng Dani đã đáp tàu đến Mỹ để kết hôn với một người đàn ông khác. Rafe vội vã đuổi theo nàng, bẫy được nàng vào một tình huống buộc phải thỏa hiệp và nhanh chóng biến Dani thành vợ chàng.

Cam đoan với nàng rằng với thời gian, chàng sẽ chứng minh tình yêu của chàng và chiếm được lòng tin của nàng, Rafe tặng nàng một chiếc vòng ngọc tuyệt đẹp mà tương truyền nó chứa đựng một quyền năng vĩ đại. Dani cũng muốn tin nó có thể có sức mạnh sửa đổi lại những sai lầm trong quá khứ, nàng lo sợ về một sự thật không thể che giấu được, một sự thật mà có thể nàng phải trả giá bằng chính cơ hội lần thứ hai này với Rafe, người đàn ông duy nhất nàng đã yêu…

Cô ta ở đây.

Rafael trao lại vị hôn thê của chàng, Quý cô Mary Rose Montague, cho cha mẹ cô và quay ngược trở lại.

“Tiếp đến sẽ là điệu Waltz “, Mary Rose nói.”có thể chàng sẽ muốn…”

Nhưng Rafe đã đi khỏi đó, ý nghĩ của chàng tập trung vào người phụ nữ khác, hoàn toàn khác xa người chàng dự định cưới. Danielle Duval. Chỉ cái tên của cô ta, âm thầm xuất hiện trong tâm trí chàng, cũng đủ để đẩy cơn giận của chàng lên mức nguy hiểm. Những năm qua chàng đã học cách kiểm soát bản tính nóng nảy và khống chế cảm xúc của mình. Những ngày này, chàng hiếm khi quát tháo, hay cho phép sự giận dữ vuột khỏi tầm kiểm soát.

Không, chỉ trừ Danielle.

Yêu Danielle Duval đã dạy cho chàng một bằng học đắt giá. Tình yêu là một chứng bệnh có thể khiến đàn ông trở nên nhu nhược,yếu đuối Nó gần như đã hủy diệt chàng. Chàng quét ánh nhìn về cuối phòng khiêu vũ và bắt gặp tia rực rỡ từ mái tóc sáng màu của Danielle. Cô ta đang ở đây.Chàng có thể chắc chắn điều đó. Làm thế nào cô ta dám chường mặt ở đây sau những gì cô ta đã gây ra.Chàng nhận thấy một luồng hơi nóng của cơn giận chắn ngang họng chàng. Chàng nóng lòng muốn bước ngang qua căn phòng, túm lấy vai cô ta và lắc cho đến khi những chiếc răng trắng xinh của cô ta va vào nhau lách cách.Đó là cảm giác chàng đã không hề biết đến kể từ cái ngày cuối cùng chàng nhìn thấy cô ta – năm năm về trước.

***

London, England

Tháng 6,1806

“Thật đáng xấu hổ” Cornelia Thorne, Qúy bà Brookfield người đang đứng giữa phòng khiêu vũ “nhìn thằng bé ngoài sàn khiêu vũ mà xem ….trông thật buồn chán. Cháu ta là một công tước, còn cô ta chỉ là thứ chuột nhắt nhút nhát đủ để làm kinh hãi bọn đàn ông, chị dám cá đấy.”

Nữ công tước của Sheffield, Miriam Saunders, nâng chiếc kính một mắt lên nhìn chăm chú cậu con trai của bà, Rafeal, công tước của Sheffield. Miriam và chị gái của bà, Cornelia, đang tham dự một buổi khiêu vũ từ thiện cùng với Rafael và vị hôn thê của chàng, tiểu thư Mary Rose Montague. Tối nay, một buổi tiệc của Hiệp Hội Những Quả Phụ và Trẻ Mồ Côi London, được tổ chức trong phòng khiêu vũ tráng lệ của khách sạn Chesterfield.

“Con bé thực ra cũng khá đáng yêu.” Nữ công tước chỉnh lại, “ tóc vàng rực và xinh xắn, chỉ là hơi nhút nhát thôi.” Không như con trai bà, chàng là người cao lớn, nước da ngăm với đôi mắt thậm chí còn xanh hơn mắt của bà. Và đó chính là Rafe, người đàn ông mạnh mẽ và đẹp trai một cách khác thường, người luôn toát ra sức mạnh dường như làm lu mờ cô gái trẻ mà chàng đã chọn để trở thành vợ tương lai của mình.

“Chị thừa nhận, con bé xinh đẹp” Cornelia nói “ở một chừng mực nào đó. Tuy nhiên điều đó dường như còn đáng hổ thẹn.”

“ Rafe cuối cùng cũng thực hiện bổn phận của nó. Đây là lần gần nhất nó muốn cưới vợ. Có thể chúng không đẹp đôi được như em đã mong nhưng ít ra cô gái đó trẻ và khỏe, cô ta sẽ mang đến cho nó những đứa con trai khỏe mạnh.”.tuy nhiên , như chị gái bà đã nói, Miriam cũng không thể bỏ qua nét mỉa mai buồn chán trên gương mặt rất đẹp trai của con trai bà.

“ Rafael đã luôn rất nhiệt tình.” Corrnelia nói với một chút bâng khuâng “ Em không nhớ nó đã như thế nào lúc trước sao? Đầy nhiệt huyết, đầy yêu đời lúc đó. Còn bây giờ… ồ, nó luôn quá khép kín. Chị như quên mất chàng trai trẻ nhiệt tình trước đây,”

“ Mọi người đều thay đổi, Cornelia. Rafe đã học một bài học khó khăn để trở nên cứng rắn hơn”

Cornelia lẩm bẩm “ Em đang nói về “Vụ tai tiếng” ”. Với mái tóc xám bạc hơi thưa, bà lớn hơn nữ công tước gần 6 tuổi. “Làm sao mà người ta có thể quên Danielle…? Đến tận lúc này, đó là người phụ nữ duy nhất xứng đôi với Rafael. Đáng tiếc cô ta hóa ra chỉ là một điều đáng thất vọng.”

Nữ công tước ném cho chị mình một ánh mắt thoáng qua, không muốn một sự gợi nhớ về tai tiếng tệ hại mà họ đã phải chịu đựng bởi vị hôn thê trước của Rafe, Danielle Duval.

Bản nhạc kết thúc và những cặp đôi bắt đầu túa ra từ sàn nhảy. “Thôi đi.” Miriam cảnh báo. “Rafe và Mary Rose đang trên đường đến đây đấy.” Cô gái thấp hơn Rafe gần cả foot ( gần 30 cm), tóc vàng, mắt xanh và xinh đẹp, một khuôn mẫu hoàn hảo của phụ nữ Anh. Cô cũng là con gái của một bá tước, với khoản hồi môn cực lớn. Miriam cầu nguyện rằng con trai bà sẽ tìm thấy ít nhất là một vài tiêu chuẩn để hài lòng với cô gái.

Rafe làm một nghi thức cúi chào rất lịch duyệt “chào buổi tối, Mẹ, Dì Cornelia.”

Miriam mỉm cười. “ Buổi tối nay trông các con thật tuyệt vời.” Và họ đúng như thế. Rafe trong chiếc quần ống túm màu xám nhạt và chiếc áo đuôi tôm màu xanh nước biển làm nổi bật màu xanh của đôi mắt chàng, và Mary Rose với chiếc áo choàng bằng lụa trắng có điểm những hoa hồng trang nhã.

“Con cảm ơn, Nữ công tước.” Cô gái nói và khẽ nhún gối đúng mực.

Miriam cau mày.Tay cô ta đang run rẩy trong khi lẽ ra là phải thật thoải mái trên ống tay áo của Rafe ? Chúa ơi, đứa trẻ này sẽ sớm trở thành một Nữ công tước sao. Bà thành tâm cầu nguyện con bé sẽ xoay sở để có được chút mạnh mẽ ở xương sống trong nhưng tháng sắp đến.

“Mẹ có muốn khiêu vũ không, mẹ?” Rafe lịch thiệp hỏi.

“ Để sau. Có thể”

“Dì Cornelia?”

Nhưng Cornelia đang nhìn chằm chặp về phía tiền sảnh, và ý nghĩ của bà đã ở xa hàng dặm. Miriam cũng nhìn theo hướng của Cornelia, giống như Rafael và vị hôn thê của chàng.

“ Nhắc đến Quỷ sứ …” Cornelia thì thầm trong hơi thở.

Đôi mắt của Miriam mở lớn và nhịp tim của bà tăng tốc đột ngột một cách thất thường. Bà nhận ra người phụ nữ thấp tròn đang tiến vào tiền sảnh, Flora Chamberlain, Nữ bá tước quả phụ Wycombe. Và bà cũng biết cô gái cao, mảnh dẻ,tóc đỏ, cháu gái của nữ bá tước.

Môi của Miriam mím lại thành một đường thẳng thù địch.Cách đó vài feet, vẻ mặt của con trai bà biến đổi từ vẻ hoài nghi sang giận dữ,làm lộ rõ đường chẻ mơ hồ nơi cằm chàng.

Cornelia vẫn tiếp tục nhìn chằm chặp. “ Thật không thể can đảm hơn được!”

Quai hàm của Rafe bạnh ra, nhưng chàng vẫn không nói một lời.

“Ai vậy chàng?” Mary Rose hỏi

Rafe lờ đi câu hỏi của cô. Cái nhìn chăm chú của chàng vẫn khóa chặt vào cái sinh vật xinh đẹp nhất đang đi vào tiền sảnh phía sau người cô của cô ta. Denielle Duval đã sống ở nông thôn suốt năm năm qua. Sau vụ tai tiếng,cô ta đã bị xua đuổi một cách nhục nhã ra khỏi thành phố. Từ lúc cha của cô ta mất đi và bà mẹ đoạn tuyệt với cô ta vì những gì cô ta đã làm, cô ta chuyển đến sống với người cô, Quý bà Flora Duval Chamberlain. Và cho đến tận tối nay, cô ta mới quay lại nơi này.

Nữ công tước không thể tưởng tượng nổi cô ta quay lại London để làm gì, hay cái gì đã khiến cô ta đến một nơi mà cô ta rõ ràng không được chào đón.

“Rafael…?” Tiểu thư Mary Rose nhìn chàng với một vẻ lo sợ.” Gì vậy?”

Cái nhìn chăm chú của Rafe không hề lay động. Vài thứ lóe lên trong đôi mắt xanh đang mở lớn của chàng. Những thứ nóng nảy và hoang dại mà Miriam đã không được thấy trong gần năm năm. Cơn giận dữ đã kéo căng làn da hai bên má chàng. Chàng cố gắng thở thật đều và đấu tranh để kiềm chế bản thân mình.

Nhìn xuống Mary Rose , chàng cố nặn một nụ cười. “Không có gì đáng quan tâm cả, em yêu. Không gì cả.”

Chàng nắm lấy đôi tay đeo găng của cô và kéo nó vào gần hơn trên tay áo chàng. “ Ta tin đó là một bản Rondele. Chúng ta sẽ nhảy điệu này chứ?”

Chàng dẫn nàng đi mà không cần đợi một câu trả lời từ nàng. Mariam tưởng tượng nó sẽ luôn luôn như vậy – Rafe quyết định, và Mary Rose sẽ phục tùng nó như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Nữ công tước quay lại với Danielle Duval, nhìn cô ta di chuyển theo sau bà cô tóc bạc mập mạp của mình, đầu ngẩng cao, phớt lờ những tiếng thì thầm, những cái nhìn soi mói, và bước đi với phong thái như một nữ công tước

Ơn trời là bản chất thật sự của cô ta đã bại lộ trước khi Rafael cưới cô ta.

Trước khi chàng trở nên yêu cô ta nhiều hơn nữa.

Nữ công tước nhìn lại Mary Rose xinh xắn, nghĩ tới mẫu người vợ cô sẽ trở thành. Không có gì giống Danielle Duval, và bất giác bà cảm thấy hài lòng.

Những chùm đèn pha lê với những tia sáng yếu ớt xuống từ trần nhà được trang trí xa hoa của phòng khiêu vũ lộng lẫy, tỏa ra thứ ánh sáng mượt mà trên khắp sàn nhà lát gỗ bóng loáng. Những chiếc bình to lớn cắm các loại hoa hồng vàng và hoa cúc trắng được đặt trên những chiếc đôn sứ cao dọc theo vách tường. Những tinh hoa của giới thượng lưu London đều tập trung trong căn phòng, khiêu vũ với ban nhạc gồm 10 thành viên trong chế phục xanh xám, những thành viên của ban nhạc tham gia trong buổi tiệc để ủng hộ Hiệp Hội Những Quả Phụ Và Trẻ Mồ Côi ở London.

Ở một góc trong phòng khiêu vũ, Cord Easton, bá tước của Brant, và Ethan Sharpe, Hầu tước Belford, đứng cùng vợ của họ, Victoria và Grace, đang nhìn ngắm những cặp đôi đang di chuyển trên sàn.

“Nàng có thấy những gì ta thấy không?” Cord nói lề rề, quét tầm mắt đảo từ những cặp đang khiêu vũ cho đến những phụ nữ đang bước đi tránh xa khỏi bức tường. “Ta thề rằng đôi mắt ta đang đánh lừa chính ta.” Corn là một người đàn ông to lớn, có dáng vẻ uy quyền, với màu tóc nâu sẫm và đôi mắt nâu vàng. Chàng và Ethan là những người bạn thân nhất của Công tước.

“Chàng đang nhìn gì mà chăm chú thế” Vợ của chàng, Victoria, cũng nhìn theo hướng của chàng.

“Danielle Duval”, Ethan bất chợt trả lời,” Tôi không thể tin là cô ta lại đủ can đảm để đến đây.” Ethan có chiều cao như Công tước, với bờ vai rộng và mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt xanh rất sáng.

“Vì sao không, Cô ấy thật xinh đẹp…”Grace Sharpe kinh ngạc nhìn cô gái cao mảnh mai với mai tóc đỏ.” Chả trách mà Rafe lại yêu cô ấy.”

“Mary Rose cũng xinh vậy.” Victoria đáp lại.

“ Vâng, dĩ nhiên cô ấy là thế, nhưng có điều gì đó ở tiểu thư Duval …Cậu không thể không nhận thấy?”

“Điều gì đó ở Duval ư, dĩ nhiên.” Cord lẩm bẩm “ Cô ta là một con ranh xảo trá với trái tim rắn độc và chẳng có chút lương tâm. Một nửa London biết những gì cô ta đã làm với Rafe. Cô ta không được chào đón ở đây, tôi có thể nói với cô như thế.”

Ánh mắt của Cord đã tìm thấy Công tước, người đang tập trung vào người bạn nhảy tóc vàng xinh đẹp của chàng với một vẻ thích thú mà chàng chưa bao giờ dành cho cô ta trước đây. “ Rafe chắc phải nhìn thấy cô ta rồi. Mẹ kiếp- Vì cái quái gì cô ta quay trở lại London?”

“ Chàng nghĩ Rafe sẽ làm gì?” Victoria hỏi.

“Phớt lờ cô ta. Rafe sẽ không hạ thấp mình trước mặt cô ta đâu. Cậu ấy quá tự chủ để có thể làm thế.”

++++++++

Danielle Duval nhìn chăm chú về phía trước và tiếp tục đi theo sau cô của nàng. Họ đi thẳng tới cuối phòng, nơi Dani có thể nhìn được toàn cảnh phòng khiêu vũ.

Nàng thoáng nhìn thấy một người phụ nữ vội vã quay lưng lại với nàng. Nàng có thể nghe mọi người thì thầm, nói chuyện về “Vụ tai tiếng”. Chúa tôi, làm thế nào nàng có thể để cô của nàng thuyết phục đến đây kia chứ?

Nhưng Flora Duval Chamberlain có cách thuyết phục người ta nếu bà ấy muốn.

“Buổi tiệc từ thiện này có ý nghĩa rất lớn với cô, con yêu.” Bà đã nói thế. “Ta không thể chỉ làm những việc tốt đẹp tốt đẹp và không nhận lại gì dù chỉ là một lời cảm ơn. Và Cô sẽ không đến đó nếu không có con. Làm ơn hãy nói rằng con sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu nhỏ nhoi từ người cô của con.”

“ Cô biết là nó sẽ là gì đối với con mà, cô Flora. Không một ai sẽ nói chuyện với con. Họ sẽ chỉ nói về con sau lưng con thôi. Con không nghĩ con có thể chịu nổi điều đó thêm một lần nữa.”

“Trước sau gì con cũng phải thoát khỏi sự trốn chạy này. Đã năm năm qua rồi. Con chưa bao giờ làm gì để quay trở lại cuộc sống trước đây của con. Đã đến lúc con đòi lại vị trí của con trong thế giới này.”

Biết rằng buổi khiêu vũ này có ý nghĩa nhiều như thế nào với cô của nàng. Danielle bất đắc dĩ phải chấp nhận. Mặc khác, cô Flora đã đúng. Đã đến lúc nàng phải đối diện và đòi lại cuộc sống của mình. Và nàng sẽ chỉ phải đến London sau hai tuần nữa. Sau đó, nàng sẽ khởi hành đến Mỹ, và tạo cho mình một cuộc đời mới ở đó.

Dani đã chấp nhận lời đề nghị kết hôn của Richard Clemens, người mà nàng đã gặp ở nông thôn, một thương nhân người Mỹ giàu có, người đàn ông góa vợ với hai đứa con nhỏ. Khi là vợ của Richard, Danielle sẽ có một người chồng và một gia đình mà nàng đã hi vọng sẽ có được từ lâu.Với một cuộc đời mới ở chân trời mới, thì việc đến buổi tiệc theo khẩn cầu của cô nàng dường như là một cái giá chấp nhận được.

Bây giờ khi nàng đã ở đây, hơn bao giờ hết, Dani cầu nguyện với cả trái tim rằng nàng đã ở một nơi nào đó – bất cứ đâu – ngoại trừ cái nơi nàng đang đứng.

Họ xoay lưng lại với phòng khiêu vũ, và nàng giữ mình ngồi yên trên chiếc ghế nhỏ bằng nhung màu vàng kê sát tường phía sau một trong những chiếc bình đầy những bông hoa. Cách đó vài feet cô Flora, không hề nản lòng trước những cái nhìn trừng trừng thù ghét đang ném về phía họ, đi lấy chén đựng rượu và quay lại sau vài phút với những chiếc chén đầy đến tận miệng thứ rượu Pân .(là rượu mạnh pha nước nóng, đường, sữa, chanh).

“Ở đây, con yêu, uống đi này.” Bà nháy mắt.” Ta đã thêm vào đấy vài thứ để giúp cho con thư giãn hơn”

Danielle hé môi để nói rằng nàng không cần cầu viện đến rượu để chịu đựng buổi tối nay, thì chợt nhìn thấy thêm vài cái nhìn giận dữ, khinh ghét khác đang chiếu vào mình bất giác nàng nâng ly uống một ngụm lớn rượu Pân.

“Là người đồng tổ chức của bữa tiệc này,”Bà giải thích “ Cô được mong chờ sẽ đọc một bài phát biểu ngắn gọn sau giây lát nữa. Rồi cô sẽ yêu cầu một sự quyên góp hào phóng từ những vị khách tham dự và bày tỏ lòng biết ơn của mình đến tất cả sự ủng hộ của họ, và sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

Nó vẫn chưa đủ sớm đối với Dani.Mặc dù biết những gì sẽ xảy ra - sự kinh ghét nàng đọc được trên khuôn mặt của mọi người, những người nàng quen biết và đã có một thời là bạn của nàng nhưng giờ lại như thể chưa bao giờ nhìn nàng– đã vẫn làm tổn thương nàng nhiều hơn là nàng tưởng.

Thêm nữa là Rafael.

Lạy chúa tôi, nàng đã cầu nguyện rằng anh ta sẽ không đến đây. Cô Flora đã cam đoan với nàng rằng anh ta đơn giản sẽ chỉ gửi đến một món tiền quyên góp lớn như cái cách anh ta đã làm những năm trước.Thay vào đó, anh ta lại ở đây, cao hơn và đẹp trai hơn là nàng đã nhớ, phong thái lịch lãm, quyền uy toát ra từ mọi ngóc ngách trên khuôn mặt anh.

Người đàn ông đó đã hủy hoại nàng.

Người đàn ông mà nàng căm ghét hơn bất cứ ai trên đời.

“Ôi, Lạy chúa.” Cô Flora đã vẫy vẫy chiếc quạt phía trước quanh gương mặt phủ phấn của bà. “ Hình như cô đã sai. Có vẻ như Đức ông, Công tước Sheffield, đang ở đây.”

Trong một thoáng, những chiếc răng của nàng nghiến lại. “ Vâng, …hình như thế.” Và Rafe đã thấy nàng bước vào, nàng biết điều đó. Trong một thoáng mặt họ gặp nhau, đôi mắt màu xanh lá của nàng giao với đôi mắt màu xanh như biển cả của anh ta. Nàng đã nhìn thấy những tia giận dữ lóe lên trước khi anh nhìn đi nơi khác, sau đó là vẻ mỉa mai của anh ta khi anh ta thấy nàng giật lùi lại.

Cơn giận của nàng bùng lên. Nàng chưa từng thấy điều đó thể hiện trên nét mặt anh ta trước đây, quá yên ả, hoàn toàn tĩnh lặng, hầu như là vô cảm.Nó làm nàng muốn tát anh. Để đập vỡ cái vẻ tự mãn đó , và hạ mình nhìn vào gương mặt quá đẹp trai của anh .

Thay vào đó nàng lại ngồi trên chiếc ghế kê sát tường, bị phớt lờ bởi những người bạn cũ và bị soi mói bởi những người nàng chưa từng quen biết, nàng chỉ ước sao Cô của nàng sẽ hoàn thành bài diễn văn của bà để họ có thể về nhà.

Rafe trao lại vị hôn thê của mình, Lady Mary Rose Montague, vào sự giám hộ của cha mẹ cô, Bá tước và Nữ bá tước Throckmorton.

“Có thể Nàng sẽ dành cho ta vài bản sau lát nữa.” Rafe nói với cô gái tóc vàng bé nhỏ, và cúi chào một cách cường điệu.

“ Lẽ dĩ nhiên, Thưa Ngài.”

Chàng gật đầu và quay bước.

“ Tiếp đến sẽ là một bản Waltz” Mary Rose nói. “có thể Ngài sẽ…”

Nhưng Rafe đã đã đi xa rồi, suy nghĩ của chàng đặt vào một người phụ nữ khác, khác xa người mà chàng dự định cưới.

Danielle Duval. Chỉ âm thanh cái tên của cô ta, thoáng vang lên trong tâm trí chàng, đã đủ để khiến cơn giận của chàng vượt lên trên mức nguy hiểm. Những năm qua chàng đã học cách kiểm soát bản tính nóng nảy và khống chế cảm xúc của mình. Những ngày này, chàng hiếm khi quát tháo, hay cho phép sự giận dữ vuột khỏi tầm kiểm soát.

Không, chỉ trừ Danielle.

Yêu Danielle Duval đã dạy cho chàng một bài học đắt giá – Cái giá khủng khiếp của việc để cảm xúc thống trị trí óc và con tim. Tình yêu là căn bệnh có thể khiến đàn ông nhu nhược,yếu đuối. Nó suýt chút nữa đã hủy diệt chàng.

Chàng thoáng nhìn về cuối phòng khiêu vũ bắt gặp tia rực rỡ từ mái tóc sáng màu của Danielle. Cô ta ở đây.Chàng có thể chắc chắn điều đó.Làm thế nào cô ta dám chường mặt ở đây sau những gì cô ta đã gây ra.

Kiên quyết phớt lờ cô ta, Rafe đi đến gia nhập với những người bạn của chàng ở một góc trong phòng khiêu vũ. Ngay khi chàng đến, chàng nhận ra bọn họ đang nhìn chăm chú vào Danielle.

Anh lấy một ly Champagne từ cái khay bạc của người hầu bàn đang đi qua. “ Vì … cái vẻ kinh ngạc trên mặt cậu, tôi có thể chắc rằng các cậu đã nhìn thấy cô ấy.”

Cord lắc đầu “Tôi không thể tin được cô ta lại có dũng khí đến đây.”

“Người phụ nữa đó đã cưc kỳ dũng cảm.” Ethan thêm vào một cách cay độc.

Rafe nhìn thoáng qua Grace, người đã chăm chú quan sát chàng qua vành ly Champagne của nàng.

“Nàng ấy thật quá xinh đẹp.” Grace nói.”Tôi có thể hiểu tại sao ngài lại yêu nàng ta.”

Quai hàm chàng siết lại: “Ta yêu cô ta chỉ bởi ta đã là một thằng ngốc. Tin ta đi, ta đã phải trả giá cho sự rồ dại của mình, và ta đảm bảo với cô nó sẽ không xảy ra lần nữa đâu.’’

Victoria quay đầu lại. Cô là mẫu phụ nữ nhỏ bé, với mái tóc nâu dày như đối nghịch với mái tóc xoăn nâu vàng lộng lẫy của Grance.”chắc ngài không có ý là ngài sẽ chẳng bao giờ yêu nữa chứ.” Cô nói.

“Đó chính xác là ý của ta.”

“Thế chuyện với Mary Rose là gì? Chắc ngài phải yêu cô ấy chút ít.”

“Ta thích cô gái đó.Ta sẽ không cưới cô ấy nếu ta không thế, cô ta là một cô gái trẻ đáng yêu, tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn và gia thế tốt.”

Ethan đảo nhanh tròng mắt màu xanh xám của anh ta: “ Có cần tôi phải nhắc cậu không, bạn của tôi, ở đây chúng đang đang bàn về một phụ nữ chứ không phải một con ngưạ?”

Cord vẫn hướng cái nhìn chăm chú về phía mái tóc đỏ ở phía xa về cuối phòng khiêu vũ “ Cậu đang làm một việc rất tuyệt là phớt lờ cô ta. Tôi không biết rằng mình có thể cao thượng được như thế không.”

Rafe phỉ báng. “ Không cần phải cố để làm điều đó. Cô ta chẳng là gì đối với tôi. Không gì cả.”

Nhưng tia mắt của chàng lại đi lạc đến cuối phòng khiêu vũ, Chàng bắt được một thoáng loăn xoăn đỏ thẫm trên đỉnh đầu của Danielle và cảm thấy cơn giận dữ đột ngột dâng lên trong cổ họng của chàng. Chàng ngứa ngáy muốn bước ngang qua căn phòng, túm lấy vai cô ta và lắc cho đến khi những chiếc răng trắng xinh của cô ta va vào nhau lách cách.Đó là cảm giác chàng chưa từng biết kể từ cái ngày cuối cùng chàng nhìn thấy cô ta –năm năm trước.

Kí ức đó trở lại như một cơn lũ xoáy…. Một buổi tiệc kéo dài một tuần tại điền trang ở thôn quê của bạn chàng – Oliver Randall. Sự thích thú mà chàng đã cảm thấy,khi nhận ra Danielle, mẹ và cô của cô ta cũng ở trong số những vị khách mời. Ollie Randall là con trai thứ ba của Bá tước Caverly, và điền trang của gia đình, Woodhaven, là một lâu đài nguy nga.

Chuyến viếng thăm kéo dài cả tuần đó thật là điều kỳ diệu, ít ra là đối với Rafe.Những buổi chiều chầm chậm trôi được ở cùng với Danielle, những buổi tiệc khiêu vũ ban đêm và những cơ hội để họ có những khoảnh khắc một mình với nhau. Rồi thì, hai đêm trước khi tuần lễ đó kết thúc, Rafe tình cờ bắt được một bức thư ngắn, một tin nhắn ngắn gọn được ký bởi Danielle. Nó được gửi cho Oliver, hiển nhiên là đã được đọc và vứt đi, và trong đó viết, Dani mời Oliver đến phòng cô tối nay.

”Em phải gặp chàng, Oliver.Chỉ có chàng mới có thể cứu em thoát khỏi một sai lầm kinh khủng. Làm ơn, em cầu xin chàng, hãy đến phòng của em lúc nửa đêm.Em sẽ đợi chàng.

Danielle của chàng”

Rafe lưỡng lự giữa giận dữ và nghi ngờ. Chàng đã yêu Danielle và chàng đã tin là nàng cũng yêu chàng.

Chỉ sau nửa đêm vài phút, Rafe đã gõ cửa, sau đó vặn quả đấm trên cửa phòng Danielle. Khi cánh cửa bật mở, chàng thấy bạn của chàng đang nằm trên giường với vị hôn thê của chàng.

Trần truồng nằm bên cạnh người đàn bà chàng yêu.

Chàng vẫn có thể nhớ được cảm giác buồn nôn cứ xoắn lại trong dạ dày của chàng, cảm giác tệ hại khủng khiếp của sự phản bội.

Cảm giác đó lại dâng lên như thể âm nhạc trong phòng khiêu vũ mạnh dần lên. Rafe nhìn sững vào ban nhạc, kiên quyết xua đi những ký ức không mong muốn, chôn vùi nó như chàng đã từng làm trong năm năm qua.

Chàng dành giờ tiếp theo để khiêu vũ với những cô vợ của bạn mình, sau đó lại khiêu vũ với Mary Rose. Bài diễn văn ngắn gọn đến từ một trong số những nhà tổ chức sự kiện quyên góp này, và nhận ra đó là Flora Duval Chamberlain, chàng đã hiểu tại sao Danielle lại đến đây.

Hoặc ít nhất một phần lý do tại sao.

Nếu là những người khác, chàng sẽ không bao giờ để ý đến. Sau khi bài diễn văn kết thúc và buổi khiêu vũ lại tiếp tục, Rafe nhìn lại bên kia khán phòng.

Danielle Duval đã không còn ở đó.